Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3: Đột nhập phòng làm việc
Lúc này, cánh tay Tiểu Lục nhanh như chớp kéo lấy Lệ Du Huyên, đẩy mẹ mình sang một bên, Tiểu Hổ cũng nhanh thích ứng được vấn đề chạy thật nhanh đến ủi hai tên vệ sĩ một lần nữa, mỗi tên cắn mấy phát khiến bọn chúng kêu hét đau đớn. Thì ra hai tên vệ sĩ sau cuộc tấn công của Tiểu Hổ còn sức vụt dậy, muốn phục thù đòi lại danh dự cho bản thân, không muốn thua trước một con chó. Không ngờ lại bị Tiểu Hổ một lần nữa vùi dập, nó còn nhẫn tâm hơn ban nãy, cắn mấy phát vào khắp người bọn chúng. Lần này hai tên vệ sĩ chắc đã ớn đến già, phải tiêm mấy mũi thuốc ngừa dại.
Chúng không muốn lại bị Tiểu Hổ cắn xé, trói sống trói chết đứng dậy, chạy thật nhanh trốn thoát. .
Tiểu Hổ vẫn còn căm tức muốn đuổi theo, bị Lệ Du Huyên gọi lại, cô xoa đầu nó hiền từ nói: "Kệ bọn họ đi, chúng ta về thôi, chắc các con đói rồi nhỉ?"
Mạc Linh nhếch mày hỏi cô: "Bị người ta rượt đuổi như thế chẳng lẽ đã lấy được thứ gì quan trọng rồi?"
Trong đầu Lệ Du Huyên lúc này đột ngột choáng váng nhớ lại chuyện ban nãy, nhìn xuống tay mình thấy trống không. Thôi xong! Cái máy ảnh của cô hình như bị rơi trong lúc té ngã mà không để ý, tuy tấm hình đã chụp không được rõ mặt cho lắm nhưng căn bản là nhận ra Giang Niệm Dương cạnh người phụ nữ kia, cho nên nó vẫn rất giá trị rất lớn. Hớt hãi nói: "Mạc Linh, cậu trông chừng Tiểu Lục giúp tớ, tớ phải đi tìm nó lại mới được."
Không chờ bản thân nói hết câu, Lệ Du Huyên đã phi như một cơn gió bay vèo đến chỗ té ngã ban nãy. Tìm kiếm từ nơi ngã đến bụi cây mình trốn và xung quanh đó vẫn không thấy máy ảnh của bản thân đâu cả, trong lòng sốt ruột vô cùng. Bây giờ trời đã sắp tối, chỉ có tấm ảnh đó mới có thể giúp cô không bị Tô Thanh Thanh đuổi việc, nhưng mà nó đã lạc mất rồi, khả năng cao là bị người của Giang Niệm Dương phát hiện được.
"Ông chủ, tôi tìm được thứ này đánh rơi từ trên người cô phóng viên chụp trộm anh lúc chiều."
Người đàn ông này là trợ lý của Giang Niệm Dương, tên Lục Thành, đi theo anh nhiều năm qua, là cánh tay đắc lực góp phần lớn vào thành công của anh hiện tại.
Nhận lấy chiếc máy ảnh từ tay Lục Thành, Giang Niệm Dương bắt đầu kiểm tra bên trong. Mắt thấy được một tấm ảnh của mình cùng Chu San San liền thẳng tay xoá sạch. Vô tình để ý đến bên góc phải dưới máy ảnh có khắc một hàng chữ "Lệ Du Huyên", cái tên tự dưng khắc sâu vào đầu. Nhìn một lúc lâu, Giang Niệm Dương đưa máy ảnh cho Lục Thành thẳng thừng ra lệnh: "Đem vứt nó đi!"
Cả đêm Lệ Du Huyên trằn trọc không ngủ được, qua hôm nay đã hết kì hạn mà Tô Thanh Thanh giao phó, phải làm sao đây? Bức rức nhìn con trai nhỏ nhắn nằm bên cạnh đang ngủ say, khẽ nhòm người hôn vào má Tiểu Lục một cái, một niềm tin vô hình vụt lên trong lòng.
Dần dần, cô bị cơn buồn ngủ đánh bại nhưng chợp mắt chỉ được ba tiếng đồng hồ đã là bảy giờ sáng. Trễ giờ đi làm mất rồi! Nhưng nếu đi làm cũng bị đuổi việc thôi. Lệ Du Huyên buồn bã, thất thần bước xuống giường, vệ sinh cá nhân rồi xuống bếp nấu ăn cho con trai, nấu ăn tươm tấc rồi gọi cậu bé đánh răng rửa mặt xuống ăn sáng. Cả buổi ăn đều không tập trung, Tiểu Lục khá lo hỏi hang cô vài câu, cô bảo mình không sao cả.
Ăn xong buổi cơm, Lệ Du Huyên bạo gan quyết định, hôm nay cô phải đến tập đoàn MG một lần nữa để lấy máy ảnh của mình.
Trên người Lệ Du Huyên là một bộ đồng phục của nhân viên vệ sinh, đầu đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang kín mặt. Bây giờ chỉ còn cách này, cô mới có thể đột nhập vào phòng làm việc của Giang Niệm Dương. Khi đẩy dụng cụ lao rửa tiến đến phòng anh thì bị một đàn ông chặn lại nghiêm mặt hỏi: "Giờ này mới đến dọn dẹp phòng của Giang tổng à?"
Trái tim Lệ Du Huyên bỗng chóc đập nhanh như muốn vụt ra ngoài, hơi cuối mặt, cất giọng: "Vâng thưa anh!"
Lục Thành khó chịu ra mặt, trách mắng: "Đã căn dặn các người bao nhiêu lần rồi? Trước sáu giờ phải lao dọn phòng của Giang tổng cho sạch sẽ, bây giờ đã chín giờ mấy rồi. Lát nữa tôi sẽ đích thân đến trách phạt tổ vệ sinh của các người."
Lệ Du Huyên ngoan ngoãn cúi mặt nghe chửi, cô nào dám hó hé nửa lời, chỉ mong chuyện cô giả dạng nhân viên vệ sinh không bị bại lộ.
"Còn đứng đó làm gì? Cũng may cho cô, Giang tổng đang họp, mau đi dọn dẹp nhanh đi!"
"Dạ, dạ!"
Cô cuống cuồng đáp, nhanh tay kéo xe đi một mạch tiến vào trong phòng, đóng cửa rồi thở phào nhẹ nhõm. Thành công vào được đây rồi nhưng máy ảnh ở đâu đây? Cũng chẳng chắc chắn chiếc máy ảnh của mình có ở phòng làm việc của Giang Niệm Dương không nữa.
Căn phòng này khá rộng lớn đơn giản và bố trí sạch sẽ, khá hút mắt người nhìn làm cho Lệ Du Huyên ngẩng người vài giây trầm trồ, sau đó bắt đầu lục lọi miệt mài tất cả đồ đạc trong phòng làm việc của Giang Niệm Dương tìm kiếm máy ảnh của mình.
Khi vẫn còn đang loay hoay truy tìm thì cánh cửa phòng đột ngột mở ra, trái tim Lệ Du Huyên giật thót một cái, cả người căng cứng như bị điểm huyệt.
Chúng không muốn lại bị Tiểu Hổ cắn xé, trói sống trói chết đứng dậy, chạy thật nhanh trốn thoát. .
Tiểu Hổ vẫn còn căm tức muốn đuổi theo, bị Lệ Du Huyên gọi lại, cô xoa đầu nó hiền từ nói: "Kệ bọn họ đi, chúng ta về thôi, chắc các con đói rồi nhỉ?"
Mạc Linh nhếch mày hỏi cô: "Bị người ta rượt đuổi như thế chẳng lẽ đã lấy được thứ gì quan trọng rồi?"
Trong đầu Lệ Du Huyên lúc này đột ngột choáng váng nhớ lại chuyện ban nãy, nhìn xuống tay mình thấy trống không. Thôi xong! Cái máy ảnh của cô hình như bị rơi trong lúc té ngã mà không để ý, tuy tấm hình đã chụp không được rõ mặt cho lắm nhưng căn bản là nhận ra Giang Niệm Dương cạnh người phụ nữ kia, cho nên nó vẫn rất giá trị rất lớn. Hớt hãi nói: "Mạc Linh, cậu trông chừng Tiểu Lục giúp tớ, tớ phải đi tìm nó lại mới được."
Không chờ bản thân nói hết câu, Lệ Du Huyên đã phi như một cơn gió bay vèo đến chỗ té ngã ban nãy. Tìm kiếm từ nơi ngã đến bụi cây mình trốn và xung quanh đó vẫn không thấy máy ảnh của bản thân đâu cả, trong lòng sốt ruột vô cùng. Bây giờ trời đã sắp tối, chỉ có tấm ảnh đó mới có thể giúp cô không bị Tô Thanh Thanh đuổi việc, nhưng mà nó đã lạc mất rồi, khả năng cao là bị người của Giang Niệm Dương phát hiện được.
"Ông chủ, tôi tìm được thứ này đánh rơi từ trên người cô phóng viên chụp trộm anh lúc chiều."
Người đàn ông này là trợ lý của Giang Niệm Dương, tên Lục Thành, đi theo anh nhiều năm qua, là cánh tay đắc lực góp phần lớn vào thành công của anh hiện tại.
Nhận lấy chiếc máy ảnh từ tay Lục Thành, Giang Niệm Dương bắt đầu kiểm tra bên trong. Mắt thấy được một tấm ảnh của mình cùng Chu San San liền thẳng tay xoá sạch. Vô tình để ý đến bên góc phải dưới máy ảnh có khắc một hàng chữ "Lệ Du Huyên", cái tên tự dưng khắc sâu vào đầu. Nhìn một lúc lâu, Giang Niệm Dương đưa máy ảnh cho Lục Thành thẳng thừng ra lệnh: "Đem vứt nó đi!"
Cả đêm Lệ Du Huyên trằn trọc không ngủ được, qua hôm nay đã hết kì hạn mà Tô Thanh Thanh giao phó, phải làm sao đây? Bức rức nhìn con trai nhỏ nhắn nằm bên cạnh đang ngủ say, khẽ nhòm người hôn vào má Tiểu Lục một cái, một niềm tin vô hình vụt lên trong lòng.
Dần dần, cô bị cơn buồn ngủ đánh bại nhưng chợp mắt chỉ được ba tiếng đồng hồ đã là bảy giờ sáng. Trễ giờ đi làm mất rồi! Nhưng nếu đi làm cũng bị đuổi việc thôi. Lệ Du Huyên buồn bã, thất thần bước xuống giường, vệ sinh cá nhân rồi xuống bếp nấu ăn cho con trai, nấu ăn tươm tấc rồi gọi cậu bé đánh răng rửa mặt xuống ăn sáng. Cả buổi ăn đều không tập trung, Tiểu Lục khá lo hỏi hang cô vài câu, cô bảo mình không sao cả.
Ăn xong buổi cơm, Lệ Du Huyên bạo gan quyết định, hôm nay cô phải đến tập đoàn MG một lần nữa để lấy máy ảnh của mình.
Trên người Lệ Du Huyên là một bộ đồng phục của nhân viên vệ sinh, đầu đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang kín mặt. Bây giờ chỉ còn cách này, cô mới có thể đột nhập vào phòng làm việc của Giang Niệm Dương. Khi đẩy dụng cụ lao rửa tiến đến phòng anh thì bị một đàn ông chặn lại nghiêm mặt hỏi: "Giờ này mới đến dọn dẹp phòng của Giang tổng à?"
Trái tim Lệ Du Huyên bỗng chóc đập nhanh như muốn vụt ra ngoài, hơi cuối mặt, cất giọng: "Vâng thưa anh!"
Lục Thành khó chịu ra mặt, trách mắng: "Đã căn dặn các người bao nhiêu lần rồi? Trước sáu giờ phải lao dọn phòng của Giang tổng cho sạch sẽ, bây giờ đã chín giờ mấy rồi. Lát nữa tôi sẽ đích thân đến trách phạt tổ vệ sinh của các người."
Lệ Du Huyên ngoan ngoãn cúi mặt nghe chửi, cô nào dám hó hé nửa lời, chỉ mong chuyện cô giả dạng nhân viên vệ sinh không bị bại lộ.
"Còn đứng đó làm gì? Cũng may cho cô, Giang tổng đang họp, mau đi dọn dẹp nhanh đi!"
"Dạ, dạ!"
Cô cuống cuồng đáp, nhanh tay kéo xe đi một mạch tiến vào trong phòng, đóng cửa rồi thở phào nhẹ nhõm. Thành công vào được đây rồi nhưng máy ảnh ở đâu đây? Cũng chẳng chắc chắn chiếc máy ảnh của mình có ở phòng làm việc của Giang Niệm Dương không nữa.
Căn phòng này khá rộng lớn đơn giản và bố trí sạch sẽ, khá hút mắt người nhìn làm cho Lệ Du Huyên ngẩng người vài giây trầm trồ, sau đó bắt đầu lục lọi miệt mài tất cả đồ đạc trong phòng làm việc của Giang Niệm Dương tìm kiếm máy ảnh của mình.
Khi vẫn còn đang loay hoay truy tìm thì cánh cửa phòng đột ngột mở ra, trái tim Lệ Du Huyên giật thót một cái, cả người căng cứng như bị điểm huyệt.
Bình luận facebook