Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Song Sinh Tình: Cố Thiếu Cuồng Thê - Chương 10: Tận tụy chăm lo
Giữa màn đêm quạnh vắng, tiếng đồng hồ phát lên âm thanh tích tắc trong căn phòng ngủ rộng lớn.
Ánh sáng vàng nhạt từ chiếc đèn ngủ phảng phất hắt vào khuôn mặt thanh tú của người con gái đang nằm trăn trở trên giường.
Hôm nay cũng như mọi ngày, chỉ có một mình cô trong phòng, nằm một bên trên chiếc giường king size (kích cỡ giường lớn hơn bình thường). Nhưng chỉ khác mỗi chuyện là lúc này đồng hồ đã vượt qua con số 12 giờ mà hai mắt cô gái vẫn còn mở to trao tráo.
Chính cô cũng không biết rốt cuộc bản thân đang nghĩ gì mà lại không thể nào chợp mắt, cứ nhắm mắt năm, mười phút là lại bừng tỉnh, cô còn tự trêu đùa chính mình rằng có lẽ hôm nay dường như cơn buồn ngủ đã vô tình lãng quên đi cô gái nhỏ như cô, mới khiến Sở Nhu cô đã qua hơn nửa đêm mà vẫn còn tỉnh như sáo thế này đây.
Đã là lần thứ N Sở Nhu cố gắng đi vào giấc ngủ, nhưng mắt thì nhắm mà đầu óc vẫn còn chưa chìm vào cơn say giấc khiến đôi mày tinh tú của cô gái bất giác nhíu lại.
Lúc này đột nhiên từ phía cửa lại truyền đến âm thanh lạch cạch, tay nắm cửa từ từ xoay trở sau đó ánh sáng từ bên ngoài đã có thể lóe vào căn phòng qua đường cửa.
Cảm nhận được có điềm chẳng lành, Sở Nhu liền ngồi dậy ôm chặt chiếc chăn vào lòng mình.
"Ai đó?"
Tiếng vọng của người con gái vang lên, nhưng đáp trả lại cô lại là những tiếng bước chân ngày một đến gần.
Dưới ánh sáng mờ nhạt, Sở Nhu có thể mơ hồ nhìn ra bóng dáng cao lớn đang loạng choạng đi vào là ai, khi hình ảnh ấy ngày càng đến gần giường ngủ là mùi rượu càng tỏa ra nồng nặc, khiến Sở Nhu phải nhăn mặt khó chịu.
"Sao anh lại vào đây?"
Sở Nhu cất lên thêm một câu hỏi, thế nhưng có vẻ như người đàn ông căn bản là không nghe thấy, hoặc là vì không muốn trả lời nên vẫn không hề lên tiếng mà chỉ đi thẳng đến giường ngủ sau đó tùy ý ngã lưng xuống giường làm Sở Nhu bàng hoàng giật mình.
Khi thấy người nam nhân nằm yên bất động, không có chút phản ứng gì cô mới bỏ chăn ra khỏi người rồi lồm cồm bò đến chỗ Cố Hàn đang nằm đó.
"Cố Hàn, anh vẫn ổn chứ?"
Sau câu hỏi lần thứ ba của cô thì người đàn ông vẫn không hề có phản ứng nào khác, khiến trong lòng Sở Nhu bất chợt dâng lên cảm giác lo âu.
Dẫu sao hắn cũng là chồng của cô trên danh nghĩa, nếu chẳng may hắn xảy ra chuyện gì bất trắc thì cô biết ăn nói làm sao với người nhà họ Cố, cho nên dù muốn dù không gì thì trong bất cứ tình huống nào cô cũng không được bỏ mặc hắn ta.
Sau khi đã đấu tranh tư tưởng xong thì Sở Nhu mới nhích gần khoảng cách với Cố Hàn thêm một chút, theo như phản xạ đầu tiên cô muốn đưa ngón trỏ đến trước mũi của hắn để thăm dò xem có còn hơi thở hay không thì bất ngờ cánh tay cô đã bị ai đó nắm lấy rồi kéo mạnh về phía trước, trong tình huống bất ngờ Sở Nhu không chút đề phòng nên đã mất đà mà ngã nhào lên người Cố Hàn.
Trong tích tắc, Cố Hàn xoay người nghiêng qua ôm trọn lấy thân hình mảnh mai của cô gái nhỏ vào lòng mình.
"Cố Hàn, tên biến thái nhà anh mau buông tôi ra đi...."
Sở Nhu tới lúc phản ứng kịp với tình hình thì vóc dáng nhỏ nhắn mảnh khảnh cứ thế mà nằm gọn trong vòng tay của người đàn ông sắc vóc cao to, vạm vỡ.
Dù cô có cố gắng đẩy hắn ta ra, dùng mọi cách để có thể thoát khỏi con người ngang tàn kia nhưng cố đến sức cùng lực kiệt luôn thì vẫn không thể thoát ra được, vì quá ngột ngạt mà Sở Nhu đã bắt đầu thiếu kiên nhẫn.
"Nè tôi không phải là gối ôm."
Lần đầu tiên bị ôm chặt đến mức sắp khó thở thế này thì làm sao cô không nổi cáu cho được. Nhưng dù cô có nói gì đi nữa thì nam nhân bá đạo kia vẫn không hề nhúc nhích, vẫn cứ ôm khư khư cô gái nhỏ trong lòng, xem ra hắn đã thật sự xem Sở Nhu như là gối ôm mà tùy ý giữ chặt.
"Cứ kiểu này thì mình ngạt chết mất, cái tên dở hơi này đúng là đáng ghét mà."
Sở Nhu vẫn không nhịn được mà buông lời cằn nhằn, nhưng sau đó chỉ đành bất lực thở dài một tiếng. Không thoát ra được thì cô đành chịu cái cảnh "voi đè chuột" này thôi.
Cứ thế cả hai thân thể quấn lấy nhau qua một lúc thật lâu, hơi thở của người đàn ông cũng đều đặn hơn dường như đã chìm vào giấc ngủ sâu. Còn Sở Nhu thì vẫn chưa thể chợp mắt, ở trong tư thế lạ này cô khó lòng an tâm mà ngủ được.
Trong giây phút yên tĩnh, ngoài hơi thở của cả hai thì chỉ có tiếng kim đồng hồ khẽ tích tắc vang lên, tạo nên một khung cảnh ma mị hơn bao giờ hết.
Đây cũng là lần đầu tiên Sở Nhu được tiếp xúc với Cố Hàn trong tư thế gần gũi nhau lâu như thế, chứ không vùi dập như những lần hắn điên cuồng lao theo dục vọng. Lúc này cô đang cảm nhận được mùi hương trên thân thể của người đàn ông. Đó là mùi bạc hà nam tính vô cùng quyến rũ, khiến Sở Nhu bất giác đã bị lôi cuốn theo.
Cô ngẩng mặt lên, lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt tiêu sái của nam nhân bá đạo ấy. Đây cũng là lần đầu tiên cô được tận mắt chiêm ngưỡng nhan sắc của người thanh niên này.
Gương mặt V-line, mày kiếm, mũi cao lại còn sở hữu đôi môi mỏng đầy gợi cảm, từng đường nét trên khuôn mặt đều rất rõ ràng, tôn lên nét đẹp đến động lòng người.
Sở Nhu cũng có thể nhận ra rằng, tuy là anh em song sinh nhưng giữa Cố Thành và Cố Hàn không hẳn là giống nhau hoàn toàn.
Nếu để ý kỹ sẽ rất dễ nhận ra những đặc điểm trên khuôn mặt như, dáng lông mày của họ khác nhau, mày của Cố Hàn đen và rậm hơn, môi cũng đỏ hơn môi của Cố Thành một chút.
Cố Thành sở hữu nét đẹp lịch thiệp, nho nhã. Còn Cố Hàn thì mang vẻ đẹp của một nam nhân phong trần, lãng tử.
Đến cả nụ cười của cả hai cũng chẳng giống nhau. Nếu Cố Thành cười ôn hòa ấm áp như ánh dương buổi sáng mai thì Cố Hàn lại luôn mang trên môi những cái nhếch mép tràn đầy sự khinh thường và xem nhẹ đối phương, đến cả ánh mắt của hắn cũng lạnh lẽo hơn hẳn người anh của mình.
Sau khi âm thầm đánh giá trong lòng, Sở Nhu còn mạnh dạn đặt ra một suy nghĩ rằng: Nếu được chọn yêu một trong hai anh em này thì người cô chọn chắc chắn sẽ là Cố Thành, vì ở bên cạnh một người đàn ông hòa nhã, lại còn ấm áp thì tốt hơn rất nhiều so với một nam nhân có cách sống buông thả và tùy hứng như Cố Hàn.
"Khụ...khụ..."
Đang nghĩ đến đây thì Cố Hàn đột nhiên lại ho lên vài tiếng, một trong những hiện tượng sắp sửa nôn ói đầu tiên khiến Sở Nhu trở nên luống cuống, cô cố gắng dùng hết sức lực để thoát khỏi cơ thể của người đàn ông, đến lúc này thì cô mới thành công.
"Ọe...ọe...khụ khụ..."
Sở Nhu vừa tránh ra được một bên thì vừa hay Cố Hàn đã nôn ra toàn là rượu đầy cả nệm ngay vị trí cô vừa nằm.
Mùi chua từ rượu được nôn ra lan tỏa nồng nặc vô cùng khó chịu khiến Sở Nhu suýt nữa thì nôn theo.
"Uống cho lắm vào rồi lại nôn đầy ra."
Mặc dù Cố Hàn đối xử với cô rất không tốt nhưng lúc này Sở Nhu vẫn không nhẫn tâm bỏ mặc hắn nằm đó mà đã bắt tay vào việc chăm sóc.
Việc đầu tiên Sở Nhu làm chính là vào phòng tắm mang ra một chiếc chậu nhỏ, mở máy lấy một ít nước ấm, rồi nhúng khăn qua nước sau đó mang đến bên tủ đầu giường.
Kế tiếp cô dùng hết sức bình sinh để di chuyển Cố Hàn nằm ngay ngắn lại trên giường, tránh xa vị trí bẩn rồi cô mới vắt khăn lau mặt cho hắn, lau mặt xong thì lại lau xuống vùng cổ, cả một quá trình Sở Nhu tận tụy chăm lo diễn ra, Cố Hàn đều không hề hay biết.
Ánh sáng vàng nhạt từ chiếc đèn ngủ phảng phất hắt vào khuôn mặt thanh tú của người con gái đang nằm trăn trở trên giường.
Hôm nay cũng như mọi ngày, chỉ có một mình cô trong phòng, nằm một bên trên chiếc giường king size (kích cỡ giường lớn hơn bình thường). Nhưng chỉ khác mỗi chuyện là lúc này đồng hồ đã vượt qua con số 12 giờ mà hai mắt cô gái vẫn còn mở to trao tráo.
Chính cô cũng không biết rốt cuộc bản thân đang nghĩ gì mà lại không thể nào chợp mắt, cứ nhắm mắt năm, mười phút là lại bừng tỉnh, cô còn tự trêu đùa chính mình rằng có lẽ hôm nay dường như cơn buồn ngủ đã vô tình lãng quên đi cô gái nhỏ như cô, mới khiến Sở Nhu cô đã qua hơn nửa đêm mà vẫn còn tỉnh như sáo thế này đây.
Đã là lần thứ N Sở Nhu cố gắng đi vào giấc ngủ, nhưng mắt thì nhắm mà đầu óc vẫn còn chưa chìm vào cơn say giấc khiến đôi mày tinh tú của cô gái bất giác nhíu lại.
Lúc này đột nhiên từ phía cửa lại truyền đến âm thanh lạch cạch, tay nắm cửa từ từ xoay trở sau đó ánh sáng từ bên ngoài đã có thể lóe vào căn phòng qua đường cửa.
Cảm nhận được có điềm chẳng lành, Sở Nhu liền ngồi dậy ôm chặt chiếc chăn vào lòng mình.
"Ai đó?"
Tiếng vọng của người con gái vang lên, nhưng đáp trả lại cô lại là những tiếng bước chân ngày một đến gần.
Dưới ánh sáng mờ nhạt, Sở Nhu có thể mơ hồ nhìn ra bóng dáng cao lớn đang loạng choạng đi vào là ai, khi hình ảnh ấy ngày càng đến gần giường ngủ là mùi rượu càng tỏa ra nồng nặc, khiến Sở Nhu phải nhăn mặt khó chịu.
"Sao anh lại vào đây?"
Sở Nhu cất lên thêm một câu hỏi, thế nhưng có vẻ như người đàn ông căn bản là không nghe thấy, hoặc là vì không muốn trả lời nên vẫn không hề lên tiếng mà chỉ đi thẳng đến giường ngủ sau đó tùy ý ngã lưng xuống giường làm Sở Nhu bàng hoàng giật mình.
Khi thấy người nam nhân nằm yên bất động, không có chút phản ứng gì cô mới bỏ chăn ra khỏi người rồi lồm cồm bò đến chỗ Cố Hàn đang nằm đó.
"Cố Hàn, anh vẫn ổn chứ?"
Sau câu hỏi lần thứ ba của cô thì người đàn ông vẫn không hề có phản ứng nào khác, khiến trong lòng Sở Nhu bất chợt dâng lên cảm giác lo âu.
Dẫu sao hắn cũng là chồng của cô trên danh nghĩa, nếu chẳng may hắn xảy ra chuyện gì bất trắc thì cô biết ăn nói làm sao với người nhà họ Cố, cho nên dù muốn dù không gì thì trong bất cứ tình huống nào cô cũng không được bỏ mặc hắn ta.
Sau khi đã đấu tranh tư tưởng xong thì Sở Nhu mới nhích gần khoảng cách với Cố Hàn thêm một chút, theo như phản xạ đầu tiên cô muốn đưa ngón trỏ đến trước mũi của hắn để thăm dò xem có còn hơi thở hay không thì bất ngờ cánh tay cô đã bị ai đó nắm lấy rồi kéo mạnh về phía trước, trong tình huống bất ngờ Sở Nhu không chút đề phòng nên đã mất đà mà ngã nhào lên người Cố Hàn.
Trong tích tắc, Cố Hàn xoay người nghiêng qua ôm trọn lấy thân hình mảnh mai của cô gái nhỏ vào lòng mình.
"Cố Hàn, tên biến thái nhà anh mau buông tôi ra đi...."
Sở Nhu tới lúc phản ứng kịp với tình hình thì vóc dáng nhỏ nhắn mảnh khảnh cứ thế mà nằm gọn trong vòng tay của người đàn ông sắc vóc cao to, vạm vỡ.
Dù cô có cố gắng đẩy hắn ta ra, dùng mọi cách để có thể thoát khỏi con người ngang tàn kia nhưng cố đến sức cùng lực kiệt luôn thì vẫn không thể thoát ra được, vì quá ngột ngạt mà Sở Nhu đã bắt đầu thiếu kiên nhẫn.
"Nè tôi không phải là gối ôm."
Lần đầu tiên bị ôm chặt đến mức sắp khó thở thế này thì làm sao cô không nổi cáu cho được. Nhưng dù cô có nói gì đi nữa thì nam nhân bá đạo kia vẫn không hề nhúc nhích, vẫn cứ ôm khư khư cô gái nhỏ trong lòng, xem ra hắn đã thật sự xem Sở Nhu như là gối ôm mà tùy ý giữ chặt.
"Cứ kiểu này thì mình ngạt chết mất, cái tên dở hơi này đúng là đáng ghét mà."
Sở Nhu vẫn không nhịn được mà buông lời cằn nhằn, nhưng sau đó chỉ đành bất lực thở dài một tiếng. Không thoát ra được thì cô đành chịu cái cảnh "voi đè chuột" này thôi.
Cứ thế cả hai thân thể quấn lấy nhau qua một lúc thật lâu, hơi thở của người đàn ông cũng đều đặn hơn dường như đã chìm vào giấc ngủ sâu. Còn Sở Nhu thì vẫn chưa thể chợp mắt, ở trong tư thế lạ này cô khó lòng an tâm mà ngủ được.
Trong giây phút yên tĩnh, ngoài hơi thở của cả hai thì chỉ có tiếng kim đồng hồ khẽ tích tắc vang lên, tạo nên một khung cảnh ma mị hơn bao giờ hết.
Đây cũng là lần đầu tiên Sở Nhu được tiếp xúc với Cố Hàn trong tư thế gần gũi nhau lâu như thế, chứ không vùi dập như những lần hắn điên cuồng lao theo dục vọng. Lúc này cô đang cảm nhận được mùi hương trên thân thể của người đàn ông. Đó là mùi bạc hà nam tính vô cùng quyến rũ, khiến Sở Nhu bất giác đã bị lôi cuốn theo.
Cô ngẩng mặt lên, lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt tiêu sái của nam nhân bá đạo ấy. Đây cũng là lần đầu tiên cô được tận mắt chiêm ngưỡng nhan sắc của người thanh niên này.
Gương mặt V-line, mày kiếm, mũi cao lại còn sở hữu đôi môi mỏng đầy gợi cảm, từng đường nét trên khuôn mặt đều rất rõ ràng, tôn lên nét đẹp đến động lòng người.
Sở Nhu cũng có thể nhận ra rằng, tuy là anh em song sinh nhưng giữa Cố Thành và Cố Hàn không hẳn là giống nhau hoàn toàn.
Nếu để ý kỹ sẽ rất dễ nhận ra những đặc điểm trên khuôn mặt như, dáng lông mày của họ khác nhau, mày của Cố Hàn đen và rậm hơn, môi cũng đỏ hơn môi của Cố Thành một chút.
Cố Thành sở hữu nét đẹp lịch thiệp, nho nhã. Còn Cố Hàn thì mang vẻ đẹp của một nam nhân phong trần, lãng tử.
Đến cả nụ cười của cả hai cũng chẳng giống nhau. Nếu Cố Thành cười ôn hòa ấm áp như ánh dương buổi sáng mai thì Cố Hàn lại luôn mang trên môi những cái nhếch mép tràn đầy sự khinh thường và xem nhẹ đối phương, đến cả ánh mắt của hắn cũng lạnh lẽo hơn hẳn người anh của mình.
Sau khi âm thầm đánh giá trong lòng, Sở Nhu còn mạnh dạn đặt ra một suy nghĩ rằng: Nếu được chọn yêu một trong hai anh em này thì người cô chọn chắc chắn sẽ là Cố Thành, vì ở bên cạnh một người đàn ông hòa nhã, lại còn ấm áp thì tốt hơn rất nhiều so với một nam nhân có cách sống buông thả và tùy hứng như Cố Hàn.
"Khụ...khụ..."
Đang nghĩ đến đây thì Cố Hàn đột nhiên lại ho lên vài tiếng, một trong những hiện tượng sắp sửa nôn ói đầu tiên khiến Sở Nhu trở nên luống cuống, cô cố gắng dùng hết sức lực để thoát khỏi cơ thể của người đàn ông, đến lúc này thì cô mới thành công.
"Ọe...ọe...khụ khụ..."
Sở Nhu vừa tránh ra được một bên thì vừa hay Cố Hàn đã nôn ra toàn là rượu đầy cả nệm ngay vị trí cô vừa nằm.
Mùi chua từ rượu được nôn ra lan tỏa nồng nặc vô cùng khó chịu khiến Sở Nhu suýt nữa thì nôn theo.
"Uống cho lắm vào rồi lại nôn đầy ra."
Mặc dù Cố Hàn đối xử với cô rất không tốt nhưng lúc này Sở Nhu vẫn không nhẫn tâm bỏ mặc hắn nằm đó mà đã bắt tay vào việc chăm sóc.
Việc đầu tiên Sở Nhu làm chính là vào phòng tắm mang ra một chiếc chậu nhỏ, mở máy lấy một ít nước ấm, rồi nhúng khăn qua nước sau đó mang đến bên tủ đầu giường.
Kế tiếp cô dùng hết sức bình sinh để di chuyển Cố Hàn nằm ngay ngắn lại trên giường, tránh xa vị trí bẩn rồi cô mới vắt khăn lau mặt cho hắn, lau mặt xong thì lại lau xuống vùng cổ, cả một quá trình Sở Nhu tận tụy chăm lo diễn ra, Cố Hàn đều không hề hay biết.