Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 92: Ước được "ăn thịt"
"Mẹ ơi, vậy là từ bây giờ con có thể ở bên mẹ rồi đúng không? Chúng ta sẽ được sống tự do, không phải trốn tránh nữa phải không mẹ?"
Tiểu Anh nằm trên giường, gối đầu lên đùi Mộc Lan Chi, để bàn tay của cô âu yếm vuốt ve mái tóc đen mượt. Đôi mắt bé con trong sáng như một viên pha lê lấp lánh, cậu cứ ngắm nhìn khuôn mặt hiền dịu của mẹ mình mãi mà vẫn không hề cảm thấy nhàm chán.
"Mẹ cũng không biết, nhưng có lẽ là vậy?"
Khuôn mặt của người phụ nữ thanh thoát trang nhã, trông Mộc Lan Chi lúc này thật hiền dịu, ánh mắt cô ta nhìn đứa con thơ bé nhỏ của mình là sự ôn nhu, yêu thương vô hạn. Đối diện với câu hỏi ấy cô cũng chẳng biết phải trả lời làm sao khi tâm tư của Cố Hàn cô không thể nào nhìn thấu.
"Con đoán chắc là ba sẽ cho con sống với mẹ. Nếu không thì con sẽ đi xin dì tiểu Nhu nói với ba, ba rất nghe lời dì ấy, nên chỉ cần dì lên tiếng nói giúp cho con thì ba sẽ đồng ý ngay."
Cậu nhóc lém lỉnh tự tin khẳng định, khi nhắc đến Sở Nhu trông cậu bé có vẻ như đã dành rất nhiều cảm tình cho người phụ nữ ấy. Điều này cũng khiến Mộc Lan Chi có chút bất ngờ.
"Thời gian mẹ không có ở đây ba và dì đã đối xử với con thế nào? Ba có yêu thương con không?"
"Ba rất thương con nhưng ba hơi nghiêm khắc. Lúc nào nét mặt của ba cũng nghiêm hết, chỉ có khi ở bên cạnh dì thì ba mới vui vẻ, cười nói liên tục, thậm chí ba cứ như trẻ con vậy."
"Còn dì thì rất quan tâm con. Hôm đầu tiên dì xuất viện về nhà dì đã an ủi dỗ dành tiểu Anh, dì thấy con khóc, con không chịu ăn cơm dì liền hứa sẽ kêu ba đi tìm mẹ về cho con. Và ba đã nghe lời của dì, nên hôm nay con mới được gặp lại mẹ. Còn nữa, tối hôm đó con bị sốt, còn nôn rất nhiều dì đã ở bên cạnh ôm con suốt đêm đến sáng hôm sau dì lại đổ bệnh vì lây sốt từ con. Lúc sáng dì xuống phòng khách là lúc đó còn đang truyền nước trên phòng. Dì thương con cũng như mẹ Chi vậy! Con thấy có lỗi với dì nhiều lắm vì trước đây đã nói chuyện vô lễ với dì."
Nói đến đây nét mặt của đứa trẻ đã trở nên đượm buồn, đôi mắt long lanh chợt hiện lên những tia áy náy sâu sắc.
Nghe xong những gì tiểu Anh nói, Mộc Lan Chi cũng đã rơi vào trầm mặc. Nếu nói đến người có lỗi thì cô mới là người có lỗi lớn nhất.
Lẽ ra mọi chuyện đã bình yên nếu như ngày đó cô không vì lòng đố kỵ, để rồi tự biến mình thành một con người xấu xa. Còn mạnh miệng nói rằng vì quá yêu nên mới nhất thời sinh nông nổi, mà không nghĩ lại rằng cái tình yêu đẹp đẽ ấy là vì ai mà tan vỡ. Nếu ngày trước cô chịu thành thật chia sẻ với Cố Hàn, không vì đồng tiền làm mờ mắt thì có lẽ người được hạnh phúc bên cạnh hắn lúc này đã là cô chứ không phải một người phụ nữ khác.
Cô đã sai còn kéo theo chính con trai ruột của mình phải cùng mắc lỗi. Thân là một người mẹ nhưng thứ cô dạy con lại là những điều trái ngược với luân thường đạo lý, suýt nữa biến một đứa trẻ ngoan trở thành hư hỏng, chỉ vì lòng ích kỷ của bản thân người làm mẹ.
Sở Nhu tuy là người dưng khác họ nhưng lại có tấm lòng vị tha với chính con trai riêng của chồng mình, đối với người yêu cũ của chồng lại ôn nhu nhã nhặn, so với cô thật khác một trời một vực. Chả trách sao người đàn ông đã từng là của cô lại yêu thương, trân trọng như vậy. Cô nào đủ tư cách để so sánh.
"Mẹ ơi... Mẹ đang nghĩ gì vậy? Có phải con nói tốt về dì tiểu Nhu, vì con thích dì ấy nên mẹ không vui không?"
Câu hỏi củ tiểu Anh mới giúp Mộc Lan Chi quay về thực tại, rời khỏi những suy nghĩ dằn xé tâm can trong lòng.
"Sao mẹ lại không vui khi con thích dì tiểu Nhu được. Chỉ là mẹ đang cảm thấy áy náy khi trước đây đã từng làm ra chuyện có lỗi với ba và dì, mẹ còn dạy con làm những chuyện không tốt. Tiểu Anh có trách mẹ không?"
"Dạ không ạ! Bây giờ mẹ vẫn là mẹ của con, vẫn đoan trang hiền thục như ngày nào là tốt rồi. Tiểu Anh yêu mẹ nhiều lắm!"
Đứa trẻ vui vẻ nói rồi bật người ngồi dậy, đặt lên gò má của Mộc Lan Chi một nụ hôn ngọt ngào.
Ánh mắt một lớn một nhỏ bất chợt giao nhau, sau đó cả hai lại cùng nhau bật cười thành tiếng. Cảm giác hạnh phúc ùa về khắp cả con tim.
- ---------------
Cùng lúc này tại một căn phòng khác, cách chỉ một tầng lầu. Cũng có hai con người đang quấn quýt lấy nhau trên giường, chỉ khác ở chỗ họ là vợ chồng. Người phụ nữ đang nằm gọn trong vòng tay của người đàn ông, cánh tay săn chắc của hắn được cô dùng làm gối kê đầu còn êm ái hơn cả gối cao su.
"Chuyện của tiểu Anh chồng định thế nào? Sẽ giao thằng bé lại cho Mộc Lan Chi nuôi dưỡng thật sao?"
"Vợ thấy thế nào? Chồng muốn nghe ý kiến của vợ xem có giống với ý định của chồng không?"
Sở Nhu im lặng để suy nghĩ xem có nên nói ra ý kiến của mình hay không, thì người đàn ông dường như đã nhìn thấu được nội tâm của cô nên liền nhàn nhã nói tiếp:
"Thật ra chồng đã có quyết định rồi, chỉ là muốn biết thử xem vợ có cùng suy nghĩ với chồng hay không thôi. Vợ không cần quá xem trọng vấn đề."
Lúc này thì Sở Nhu mới có thể thoải mái hơn một chút khi nói đến vấn đề khá nhạy cảm này. Cô không muốn xen vào chuyện riêng của Cố Hàn khiến anh áp lực thêm nên mới mãi do dự không chịu mở lời mà thôi.
"Theo vợ nghĩ thì chúng ta nên tôn trọng quyền lựa chọn của tiểu Anh. Thằng bé đã đủ nhận thức để quyết định cuộc sống của mình khi cảm thấy ở với ai sẽ ấm áp và hạnh phúc hơn. Vợ thấy Mộc Lan Chi cũng đã thay đổi, nên nếu được thì chồng nên để mẹ con họ đoàn tụ. Chồng vẫn có thể làm tròn trách nhiệm của một người ba khi chu cấp toàn bộ cho tiểu Anh, thường xuyên đến thăm thằng bé để con cảm nhận được rằng nó cũng có tình thương của ba như bao đứa trẻ khác."
"Nhưng dù sao đó cũng chỉ là những suy nghĩ riêng của vợ. Vợ rất không muốn vì vợ mà ảnh hưởng đến quyết định của chồng. Dù chồng quyết định thế nào vợ cũng luôn luôn tôn trọng và ủng hộ."
Sở Nhu lúc này đã ngước lên nhìn người đàn ông của mình, nghiêm túc nói ra những lời chân thành xuất phát từ tận đáy lòng. Cô chỉ mong rằng Cố Hàn sẽ không hiểu sai lệch tâm ý của cô.
"Vợ ngốc, tấm lòng lương thiện của vợ như thế nào chồng còn không biết sao. Cho nên đừng có sợ chồng nghĩ xấu cho vợ nữa. Còn quyết định của chồng thế nào thì ngày mai vợ sẽ biết."
Cố Hàn vừa cong môi cười vừa nói, hắn yêu chiều véo mũi cô một cái, rồi lại hôn lên trán một cái, sau đó lại ôm cô vợ nhỏ của mình chặt hơn một chút.
Không gian chợt rơi vào im lặng một lúc thì người đàn ông bất ngờ trầm giọng cất nên một câu nói vô cùng thản nhiên:
"Ước gì bây giờ được "ăn thịt" thì tốt biết mấy..."
Tiểu Anh nằm trên giường, gối đầu lên đùi Mộc Lan Chi, để bàn tay của cô âu yếm vuốt ve mái tóc đen mượt. Đôi mắt bé con trong sáng như một viên pha lê lấp lánh, cậu cứ ngắm nhìn khuôn mặt hiền dịu của mẹ mình mãi mà vẫn không hề cảm thấy nhàm chán.
"Mẹ cũng không biết, nhưng có lẽ là vậy?"
Khuôn mặt của người phụ nữ thanh thoát trang nhã, trông Mộc Lan Chi lúc này thật hiền dịu, ánh mắt cô ta nhìn đứa con thơ bé nhỏ của mình là sự ôn nhu, yêu thương vô hạn. Đối diện với câu hỏi ấy cô cũng chẳng biết phải trả lời làm sao khi tâm tư của Cố Hàn cô không thể nào nhìn thấu.
"Con đoán chắc là ba sẽ cho con sống với mẹ. Nếu không thì con sẽ đi xin dì tiểu Nhu nói với ba, ba rất nghe lời dì ấy, nên chỉ cần dì lên tiếng nói giúp cho con thì ba sẽ đồng ý ngay."
Cậu nhóc lém lỉnh tự tin khẳng định, khi nhắc đến Sở Nhu trông cậu bé có vẻ như đã dành rất nhiều cảm tình cho người phụ nữ ấy. Điều này cũng khiến Mộc Lan Chi có chút bất ngờ.
"Thời gian mẹ không có ở đây ba và dì đã đối xử với con thế nào? Ba có yêu thương con không?"
"Ba rất thương con nhưng ba hơi nghiêm khắc. Lúc nào nét mặt của ba cũng nghiêm hết, chỉ có khi ở bên cạnh dì thì ba mới vui vẻ, cười nói liên tục, thậm chí ba cứ như trẻ con vậy."
"Còn dì thì rất quan tâm con. Hôm đầu tiên dì xuất viện về nhà dì đã an ủi dỗ dành tiểu Anh, dì thấy con khóc, con không chịu ăn cơm dì liền hứa sẽ kêu ba đi tìm mẹ về cho con. Và ba đã nghe lời của dì, nên hôm nay con mới được gặp lại mẹ. Còn nữa, tối hôm đó con bị sốt, còn nôn rất nhiều dì đã ở bên cạnh ôm con suốt đêm đến sáng hôm sau dì lại đổ bệnh vì lây sốt từ con. Lúc sáng dì xuống phòng khách là lúc đó còn đang truyền nước trên phòng. Dì thương con cũng như mẹ Chi vậy! Con thấy có lỗi với dì nhiều lắm vì trước đây đã nói chuyện vô lễ với dì."
Nói đến đây nét mặt của đứa trẻ đã trở nên đượm buồn, đôi mắt long lanh chợt hiện lên những tia áy náy sâu sắc.
Nghe xong những gì tiểu Anh nói, Mộc Lan Chi cũng đã rơi vào trầm mặc. Nếu nói đến người có lỗi thì cô mới là người có lỗi lớn nhất.
Lẽ ra mọi chuyện đã bình yên nếu như ngày đó cô không vì lòng đố kỵ, để rồi tự biến mình thành một con người xấu xa. Còn mạnh miệng nói rằng vì quá yêu nên mới nhất thời sinh nông nổi, mà không nghĩ lại rằng cái tình yêu đẹp đẽ ấy là vì ai mà tan vỡ. Nếu ngày trước cô chịu thành thật chia sẻ với Cố Hàn, không vì đồng tiền làm mờ mắt thì có lẽ người được hạnh phúc bên cạnh hắn lúc này đã là cô chứ không phải một người phụ nữ khác.
Cô đã sai còn kéo theo chính con trai ruột của mình phải cùng mắc lỗi. Thân là một người mẹ nhưng thứ cô dạy con lại là những điều trái ngược với luân thường đạo lý, suýt nữa biến một đứa trẻ ngoan trở thành hư hỏng, chỉ vì lòng ích kỷ của bản thân người làm mẹ.
Sở Nhu tuy là người dưng khác họ nhưng lại có tấm lòng vị tha với chính con trai riêng của chồng mình, đối với người yêu cũ của chồng lại ôn nhu nhã nhặn, so với cô thật khác một trời một vực. Chả trách sao người đàn ông đã từng là của cô lại yêu thương, trân trọng như vậy. Cô nào đủ tư cách để so sánh.
"Mẹ ơi... Mẹ đang nghĩ gì vậy? Có phải con nói tốt về dì tiểu Nhu, vì con thích dì ấy nên mẹ không vui không?"
Câu hỏi củ tiểu Anh mới giúp Mộc Lan Chi quay về thực tại, rời khỏi những suy nghĩ dằn xé tâm can trong lòng.
"Sao mẹ lại không vui khi con thích dì tiểu Nhu được. Chỉ là mẹ đang cảm thấy áy náy khi trước đây đã từng làm ra chuyện có lỗi với ba và dì, mẹ còn dạy con làm những chuyện không tốt. Tiểu Anh có trách mẹ không?"
"Dạ không ạ! Bây giờ mẹ vẫn là mẹ của con, vẫn đoan trang hiền thục như ngày nào là tốt rồi. Tiểu Anh yêu mẹ nhiều lắm!"
Đứa trẻ vui vẻ nói rồi bật người ngồi dậy, đặt lên gò má của Mộc Lan Chi một nụ hôn ngọt ngào.
Ánh mắt một lớn một nhỏ bất chợt giao nhau, sau đó cả hai lại cùng nhau bật cười thành tiếng. Cảm giác hạnh phúc ùa về khắp cả con tim.
- ---------------
Cùng lúc này tại một căn phòng khác, cách chỉ một tầng lầu. Cũng có hai con người đang quấn quýt lấy nhau trên giường, chỉ khác ở chỗ họ là vợ chồng. Người phụ nữ đang nằm gọn trong vòng tay của người đàn ông, cánh tay săn chắc của hắn được cô dùng làm gối kê đầu còn êm ái hơn cả gối cao su.
"Chuyện của tiểu Anh chồng định thế nào? Sẽ giao thằng bé lại cho Mộc Lan Chi nuôi dưỡng thật sao?"
"Vợ thấy thế nào? Chồng muốn nghe ý kiến của vợ xem có giống với ý định của chồng không?"
Sở Nhu im lặng để suy nghĩ xem có nên nói ra ý kiến của mình hay không, thì người đàn ông dường như đã nhìn thấu được nội tâm của cô nên liền nhàn nhã nói tiếp:
"Thật ra chồng đã có quyết định rồi, chỉ là muốn biết thử xem vợ có cùng suy nghĩ với chồng hay không thôi. Vợ không cần quá xem trọng vấn đề."
Lúc này thì Sở Nhu mới có thể thoải mái hơn một chút khi nói đến vấn đề khá nhạy cảm này. Cô không muốn xen vào chuyện riêng của Cố Hàn khiến anh áp lực thêm nên mới mãi do dự không chịu mở lời mà thôi.
"Theo vợ nghĩ thì chúng ta nên tôn trọng quyền lựa chọn của tiểu Anh. Thằng bé đã đủ nhận thức để quyết định cuộc sống của mình khi cảm thấy ở với ai sẽ ấm áp và hạnh phúc hơn. Vợ thấy Mộc Lan Chi cũng đã thay đổi, nên nếu được thì chồng nên để mẹ con họ đoàn tụ. Chồng vẫn có thể làm tròn trách nhiệm của một người ba khi chu cấp toàn bộ cho tiểu Anh, thường xuyên đến thăm thằng bé để con cảm nhận được rằng nó cũng có tình thương của ba như bao đứa trẻ khác."
"Nhưng dù sao đó cũng chỉ là những suy nghĩ riêng của vợ. Vợ rất không muốn vì vợ mà ảnh hưởng đến quyết định của chồng. Dù chồng quyết định thế nào vợ cũng luôn luôn tôn trọng và ủng hộ."
Sở Nhu lúc này đã ngước lên nhìn người đàn ông của mình, nghiêm túc nói ra những lời chân thành xuất phát từ tận đáy lòng. Cô chỉ mong rằng Cố Hàn sẽ không hiểu sai lệch tâm ý của cô.
"Vợ ngốc, tấm lòng lương thiện của vợ như thế nào chồng còn không biết sao. Cho nên đừng có sợ chồng nghĩ xấu cho vợ nữa. Còn quyết định của chồng thế nào thì ngày mai vợ sẽ biết."
Cố Hàn vừa cong môi cười vừa nói, hắn yêu chiều véo mũi cô một cái, rồi lại hôn lên trán một cái, sau đó lại ôm cô vợ nhỏ của mình chặt hơn một chút.
Không gian chợt rơi vào im lặng một lúc thì người đàn ông bất ngờ trầm giọng cất nên một câu nói vô cùng thản nhiên:
"Ước gì bây giờ được "ăn thịt" thì tốt biết mấy..."
Bình luận facebook