Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Song Sinh Tình: Cố Thiếu Cuồng Thê - Chương 20: Rượu mời hay rượu phạt?
Sáng ngày hôm sau quả đúng như lời Sở Nhu đã nói, chỉ qua một đêm cô đã được xuất viện sau khi kiểm tra lại sức khỏe hoàn toàn không có vấn đề gì nữa nên bác sĩ chỉ định cô về nhà tịnh dưỡng.
Làm thủ tục xong, Sở Nhu cùng Cố Hàn được Cố Thành lái xe đến đón. Suốt một quãng đường dài chỉ có Cố Thành mở lời hỏi thăm Sở Nhu một vài câu rồi không gian lại chìm vào yên tĩnh.
"Anh hai, ngày mai em muốn quay lại tập đoàn làm việc, sẽ không có vấn đề gì chứ?"
"Em cứ nghỉ ngơi cho khỏe hẳn đã, rồi quay lại làm việc cũng không muộn."
Cố Thành nhìn qua gương chiếu hậu, nhìn vào khuôn mặt dịu dàng của người con gái mà dùng âm điệu ấm áp nhất để đáp trả lời đề nghị của cô em dâu nhỏ.
"Dạ! Nhưng nếu sáng mai em thấy bản thân không có vấn đề gì nữa thì em đến tập đoàn nha?"
"Được rồi, em tự quyết định đi. Chỉ cần đừng để ảnh hưởng đến sức khỏe là được. "
Hai người họ cứ em đối anh đáp, mà chẳng buồn mảy may ngó ngàng gì đến Cố Hàn cũng đang có mặt trong xe, nhưng thông qua nét mặt vô cảm thì chứng tỏ rằng hắn cũng chẳng có chút hứng thú trò chuyện nên căn bản là không hề quan tâm đến những gì Sở Nhu và Cố Thành đã nói.
"Tiểu Hàn, ghế Phó tổng đã bỏ trống lâu lắm rồi. Em cũng nên tới nhậm chức để còn phụ anh một tay chứ định ăn chơi mãi như thế sao?"
Cuối cùng thì người đàn ông từ đầu tới cuối không hở khóe môi, lúc này cũng đã được gọi tên, thế nhưng hắn vẫn dửng dưng, thậm chí còn chẳng buồn suy nghĩ đã điềm nhiên trả lời:
"Nhị thiếu đây không hứng thú với cái ghế đó đâu. Cho nên anh đừng mong chờ vô ích."
"Vậy là bấy lâu nay anh ăn bám gia đình rồi..."
Sở Nhu ngồi phía sau cũng chẳng nghĩ ngợi gì đã thẳng thừng đưa ra nhận định khiến Cố Hàn phải trợn tròn hai mắt quay xuống nhìn cô gái với gương mặt tràn đầy thịnh nộ, trái lại Cố Thành thì cong môi mỉm cười, khi anh cảm thấy con mắt nhìn người của mình hẳn là không sai, Sở Nhu chính là cô gái có thể khiến Cố Hàn phải lao đao tâm trí.
"Cô thì biết cái gì mà nói."
"Thì những gì tôi biết mới nói đó. Anh không đi làm, cũng chẳng kiếm ra được đồng nào nhưng lại tiêu sài hoang phí, ăn chơi đàn đúm thâu đêm suốt sáng, đó đều là tiền của ba và anh hai làm ra, anh sống dựa trên đồng tiền của họ còn không ăn bám thì là gì?"
"Với lại tôi chưa từng thấy đàn ông nào sắp tới độ tuổi ba mươi như anh mà vẫn còn lêu lỏng rong chơi, không lo làm ăn kiếm tiền như bao người đàn ông khác. Trong khi ngoài kia đầy những thanh niên phải vừa học vừa đi làm thuê, tự trang trải cuộc sống cho riêng mình. Còn anh thì cơ ngơi đã có sẵn vậy mà lại ngửa tay xin tiền gia đình, thật mất mặt đấng nam nhi mà."
Cố Hàn liên tục biến đổi sắc thái trên khuôn mặt tuấn mỹ, từ vô cảm điềm tĩnh chuyển sang vạch đen đầy trán, đôi đồng tử nâu trầm hừng hừng lửa giận cứ nhắm ngay Sở Nhu mà trừng to không chớp mắt.
"Có vẻ như cô không thích được bình yên nhỉ? Hình như chọc tôi nổi điên là sở thích của cô thì phải?"
Khi ngữ điệu toàn mùi thuốc súng được phát ra cổ họng của người đàn ông vừa kết thúc, thì cũng là lúc một dòng điện nhanh chóng xẹt qua người Sở Nhu khiến cô rùng mình, chưa đầy 5 giây sau người nam nhân bá đạo kia đã di chuyển ngay xuống hàng ghế phía dưới, mặc cho xe vẫn còn đang di chuyển băng băng trên đường, dọa Cố Thành một phen bất ngờ, còn Sở Nhu thì rơi vào hoảng sợ.
Người đàn ông tiến tới chỗ cô gái, đưa tay chống lên thành ghế, cúi xuống tới gần khuôn mặt sợ sệt của cô, ánh mắt của hắn ngay lúc này chính là muốn trừng phạt người phụ nữ thật thỏa đáng cho hả lòng tức giận.
"Cố...Cố Hàn... anh định làm gì? Tôi...tôi chỉ thấy sao nói vậy thôi... Nếu anh tức giận thì chứng tỏ những gì tôi nói là đúng rồi, anh bây giờ là đang thẹn quá hóa giận hay sao?"
Đại não của người con gái liên tục nhảy số, tìm muôn vàn lý do để biến những câu từ châm biếm vừa rồi của mình trở thành những lời nói vô tội, hòng được nam nhân kia tha thứ, nhưng khi cô bắt gặp cái nhếch môi đầy nguy hiểm trên khuôn mặt của hắn ta thì những tia hi vọng mong manh vừa lóe lên đã vội vàng bị dập tắt.
"Tôi có thể xem những gì cô vừa nói như nước đổ đầu vịt mà xí xóa tất cả, nhưng phải xem cô có bản lĩnh làm vừa lòng bổn thiếu gia hay không."
Sở Nhu tròn xoe hai mắt nhìn chằm chằm vào đôi đồng tử ma mị của người đàn ông, cô nuốt nước bọt cái ực, trong lòng đầy rẩy bất an nhưng vẫn cố gắng nắm bắt cơ hội đang được ban cho.
"Anh muốn tôi làm gì?"
Cố Hàn lại cong môi cười quỷ dị, hắn đưa tay nâng cằm cô gái lên, sau đó ghé sát khuôn miệng đến gần tai Sở Nhu, khẽ thì thầm những lời dụ hoặc.
"Tối nay, hãy cho tôi thấy sự chủ động của cô!"
Nói xong hắn không nhanh không chậm mà rời xa thân thể của cô gái, cùng với nụ cười tà mị chứa đầy ẩn ý trên môi.
"Nếu tôi không thực hiện thì sao?"
Sở Nhu nhíu mày, cô đánh tiếng thăm dò trước tình hình nếu cô từ chối kèo này.
"Hoặc là cô chủ động, hoặc là tôi tự chủ tấn công. Hoặc là nhẹ nhàng hưng phấn, hoặc là qua ngày mai cô xuống giường không nổi."
Hắn ung dung trả lời mà chẳng cảm thấy ngượng miệng, trước khi kết thúc cuộc thương lượng hắn còn quay qua nhìn cô vừa cười đểu vừa khẽ giọng nói nốt thêm một câu:
"Rượu mời hay rượu phạt, tôi cho cô tự chọn! Đêm nay sẽ là một đêm tuyệt vời!"
*Chụt.*
Vừa dứt câu gã đàn ông bá đạo còn ngang nhiên hôn lên môi Sở Nhu một cái, tạo ra âm thanh khiến cô và Cố Thành đều cảm thấy ngượng ngùng.
Sở Nhu chết lặng ngay tại chỗ, lúc này cô hối hận thì đã muộn màng mất rồi. Có lẽ đây cũng là lần cuối cùng cô chơi đùa với lửa, vì như thế nào thì sau cùng người tổn thương cũng chỉ là bản thân cô mà thôi.
...----------------...
Chiếc xe Rolls-Royce phiên bản 4 chỗ được Cố Thành lái thẳng vào trong khuôn viên rộng lớn tại biệt thự. Khi xe dừng hẳn Sở Nhu và Cố Hàn lần lượt xuống xe cùng lúc, và người ra khỏi xế hộp sau cùng là Cố Thành.
Khi ba người chỉ vừa lộ diện thì quản gia Lâm từ trong nhà đã vội vàng đi ra, cúi đầu chào cả ba người rồi mới cung kính cất lời thông báo:
"Nhị thiếu phu nhân, có người bên Sở gia qua tìm."
"Là ba mẹ!"
Nghe quản gia thông báo xong, Sở Nhu đã không giấu được nét mặt hào hứng, cô mừng rỡ hô lên rồi lập tức chạy vào trong ngay.
Bỏ lại hai người đàn ông ngay ngẩn đứng đó, Cố Hàn nhìn Cố Thành, hắn nhún vai một cái rồi cả hai cũng nối bước theo sau cô gái nhỏ.
Làm thủ tục xong, Sở Nhu cùng Cố Hàn được Cố Thành lái xe đến đón. Suốt một quãng đường dài chỉ có Cố Thành mở lời hỏi thăm Sở Nhu một vài câu rồi không gian lại chìm vào yên tĩnh.
"Anh hai, ngày mai em muốn quay lại tập đoàn làm việc, sẽ không có vấn đề gì chứ?"
"Em cứ nghỉ ngơi cho khỏe hẳn đã, rồi quay lại làm việc cũng không muộn."
Cố Thành nhìn qua gương chiếu hậu, nhìn vào khuôn mặt dịu dàng của người con gái mà dùng âm điệu ấm áp nhất để đáp trả lời đề nghị của cô em dâu nhỏ.
"Dạ! Nhưng nếu sáng mai em thấy bản thân không có vấn đề gì nữa thì em đến tập đoàn nha?"
"Được rồi, em tự quyết định đi. Chỉ cần đừng để ảnh hưởng đến sức khỏe là được. "
Hai người họ cứ em đối anh đáp, mà chẳng buồn mảy may ngó ngàng gì đến Cố Hàn cũng đang có mặt trong xe, nhưng thông qua nét mặt vô cảm thì chứng tỏ rằng hắn cũng chẳng có chút hứng thú trò chuyện nên căn bản là không hề quan tâm đến những gì Sở Nhu và Cố Thành đã nói.
"Tiểu Hàn, ghế Phó tổng đã bỏ trống lâu lắm rồi. Em cũng nên tới nhậm chức để còn phụ anh một tay chứ định ăn chơi mãi như thế sao?"
Cuối cùng thì người đàn ông từ đầu tới cuối không hở khóe môi, lúc này cũng đã được gọi tên, thế nhưng hắn vẫn dửng dưng, thậm chí còn chẳng buồn suy nghĩ đã điềm nhiên trả lời:
"Nhị thiếu đây không hứng thú với cái ghế đó đâu. Cho nên anh đừng mong chờ vô ích."
"Vậy là bấy lâu nay anh ăn bám gia đình rồi..."
Sở Nhu ngồi phía sau cũng chẳng nghĩ ngợi gì đã thẳng thừng đưa ra nhận định khiến Cố Hàn phải trợn tròn hai mắt quay xuống nhìn cô gái với gương mặt tràn đầy thịnh nộ, trái lại Cố Thành thì cong môi mỉm cười, khi anh cảm thấy con mắt nhìn người của mình hẳn là không sai, Sở Nhu chính là cô gái có thể khiến Cố Hàn phải lao đao tâm trí.
"Cô thì biết cái gì mà nói."
"Thì những gì tôi biết mới nói đó. Anh không đi làm, cũng chẳng kiếm ra được đồng nào nhưng lại tiêu sài hoang phí, ăn chơi đàn đúm thâu đêm suốt sáng, đó đều là tiền của ba và anh hai làm ra, anh sống dựa trên đồng tiền của họ còn không ăn bám thì là gì?"
"Với lại tôi chưa từng thấy đàn ông nào sắp tới độ tuổi ba mươi như anh mà vẫn còn lêu lỏng rong chơi, không lo làm ăn kiếm tiền như bao người đàn ông khác. Trong khi ngoài kia đầy những thanh niên phải vừa học vừa đi làm thuê, tự trang trải cuộc sống cho riêng mình. Còn anh thì cơ ngơi đã có sẵn vậy mà lại ngửa tay xin tiền gia đình, thật mất mặt đấng nam nhi mà."
Cố Hàn liên tục biến đổi sắc thái trên khuôn mặt tuấn mỹ, từ vô cảm điềm tĩnh chuyển sang vạch đen đầy trán, đôi đồng tử nâu trầm hừng hừng lửa giận cứ nhắm ngay Sở Nhu mà trừng to không chớp mắt.
"Có vẻ như cô không thích được bình yên nhỉ? Hình như chọc tôi nổi điên là sở thích của cô thì phải?"
Khi ngữ điệu toàn mùi thuốc súng được phát ra cổ họng của người đàn ông vừa kết thúc, thì cũng là lúc một dòng điện nhanh chóng xẹt qua người Sở Nhu khiến cô rùng mình, chưa đầy 5 giây sau người nam nhân bá đạo kia đã di chuyển ngay xuống hàng ghế phía dưới, mặc cho xe vẫn còn đang di chuyển băng băng trên đường, dọa Cố Thành một phen bất ngờ, còn Sở Nhu thì rơi vào hoảng sợ.
Người đàn ông tiến tới chỗ cô gái, đưa tay chống lên thành ghế, cúi xuống tới gần khuôn mặt sợ sệt của cô, ánh mắt của hắn ngay lúc này chính là muốn trừng phạt người phụ nữ thật thỏa đáng cho hả lòng tức giận.
"Cố...Cố Hàn... anh định làm gì? Tôi...tôi chỉ thấy sao nói vậy thôi... Nếu anh tức giận thì chứng tỏ những gì tôi nói là đúng rồi, anh bây giờ là đang thẹn quá hóa giận hay sao?"
Đại não của người con gái liên tục nhảy số, tìm muôn vàn lý do để biến những câu từ châm biếm vừa rồi của mình trở thành những lời nói vô tội, hòng được nam nhân kia tha thứ, nhưng khi cô bắt gặp cái nhếch môi đầy nguy hiểm trên khuôn mặt của hắn ta thì những tia hi vọng mong manh vừa lóe lên đã vội vàng bị dập tắt.
"Tôi có thể xem những gì cô vừa nói như nước đổ đầu vịt mà xí xóa tất cả, nhưng phải xem cô có bản lĩnh làm vừa lòng bổn thiếu gia hay không."
Sở Nhu tròn xoe hai mắt nhìn chằm chằm vào đôi đồng tử ma mị của người đàn ông, cô nuốt nước bọt cái ực, trong lòng đầy rẩy bất an nhưng vẫn cố gắng nắm bắt cơ hội đang được ban cho.
"Anh muốn tôi làm gì?"
Cố Hàn lại cong môi cười quỷ dị, hắn đưa tay nâng cằm cô gái lên, sau đó ghé sát khuôn miệng đến gần tai Sở Nhu, khẽ thì thầm những lời dụ hoặc.
"Tối nay, hãy cho tôi thấy sự chủ động của cô!"
Nói xong hắn không nhanh không chậm mà rời xa thân thể của cô gái, cùng với nụ cười tà mị chứa đầy ẩn ý trên môi.
"Nếu tôi không thực hiện thì sao?"
Sở Nhu nhíu mày, cô đánh tiếng thăm dò trước tình hình nếu cô từ chối kèo này.
"Hoặc là cô chủ động, hoặc là tôi tự chủ tấn công. Hoặc là nhẹ nhàng hưng phấn, hoặc là qua ngày mai cô xuống giường không nổi."
Hắn ung dung trả lời mà chẳng cảm thấy ngượng miệng, trước khi kết thúc cuộc thương lượng hắn còn quay qua nhìn cô vừa cười đểu vừa khẽ giọng nói nốt thêm một câu:
"Rượu mời hay rượu phạt, tôi cho cô tự chọn! Đêm nay sẽ là một đêm tuyệt vời!"
*Chụt.*
Vừa dứt câu gã đàn ông bá đạo còn ngang nhiên hôn lên môi Sở Nhu một cái, tạo ra âm thanh khiến cô và Cố Thành đều cảm thấy ngượng ngùng.
Sở Nhu chết lặng ngay tại chỗ, lúc này cô hối hận thì đã muộn màng mất rồi. Có lẽ đây cũng là lần cuối cùng cô chơi đùa với lửa, vì như thế nào thì sau cùng người tổn thương cũng chỉ là bản thân cô mà thôi.
...----------------...
Chiếc xe Rolls-Royce phiên bản 4 chỗ được Cố Thành lái thẳng vào trong khuôn viên rộng lớn tại biệt thự. Khi xe dừng hẳn Sở Nhu và Cố Hàn lần lượt xuống xe cùng lúc, và người ra khỏi xế hộp sau cùng là Cố Thành.
Khi ba người chỉ vừa lộ diện thì quản gia Lâm từ trong nhà đã vội vàng đi ra, cúi đầu chào cả ba người rồi mới cung kính cất lời thông báo:
"Nhị thiếu phu nhân, có người bên Sở gia qua tìm."
"Là ba mẹ!"
Nghe quản gia thông báo xong, Sở Nhu đã không giấu được nét mặt hào hứng, cô mừng rỡ hô lên rồi lập tức chạy vào trong ngay.
Bỏ lại hai người đàn ông ngay ngẩn đứng đó, Cố Hàn nhìn Cố Thành, hắn nhún vai một cái rồi cả hai cũng nối bước theo sau cô gái nhỏ.