Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Song Sinh Tình: Cố Thiếu Cuồng Thê - Chương 27: Kiểm soát
"Ai cho phép em nhận đồ của người khác?"
"Là đồ của anh hai anh mà..."
"Là ai cũng thế. Đã là người của tôi thì không được dính dáng đến bất kì một người đàn ông nào khác."
Cố Hàn đột nhiên lại mất bình tĩnh, hắn lớn tiếng với Sở Nhu sau đó còn đạp ga tăng tốc, khiến cô bất ngờ sợ hãi.
"Cố Hàn, anh làm sao vậy? Lúc đó tôi tưởng anh hai là anh nên mới nhận lấy tấm thẻ đó, mãi cho đến khi anh xuất hiện thì tôi mới biết chuyện anh hai thay anh hoàn thành lễ cưới cơ mà."
Đến lúc này Cố Hàn mới dần bình tĩnh lại, hắn giảm tốc độ xe rồi dừng hẳn ngay bên đường.
Bất giác bầu không khí trong xe chìm vào yên tĩnh, cả hai người đều theo đuổi những suy nghĩ riêng trong đầu mình, không ai nhìn ai, cũng không ai mở miệng nói thêm một câu nào.
Thời gian lặng lẽ trôi qua thêm một lúc nữa thì Cố Hàn mới trầm giọng lên tiếng:
"Từ bây giờ em chính thức là người của tôi, em đi đâu phải báo, gặp những ai cũng phải nói, đặc biệt không được nhận bất cứ một vật gì từ người đàn ông khác. Lát nữa về nhà lấy nhẫn cưới mang vào, giao tấm thẻ đó lại cho tôi."
Sở Nhu suýt nữa thì sang chấn tâm lý với một loạt yêu cầu của người đàn ông đang ngồi bên cạnh mình, những lời hắn vừa nói có khác gì từ hôm nay cô đã mất hẳn quyền tự do đâu.
"Tại sao phải như thế? Tôi đâu phải trẻ con mà làm gì, đi đâu cũng phải báo cáo."
Ngay lập tức Sở Nhu đã bất mãn lên tiếng phản kháng lại, khiến sắc mặt Cố Hàn ngày càng lạnh hơn.
"Tại vì em là vợ của Cố Hàn. Tôi là chồng em, tôi có quyền biết những điều đó."
"Nhưng anh như vậy là đang kiểm soát tôi. Anh nói anh là chồng của tôi vậy anh có xem tôi là vợ không? Anh có yêu thương tôi không? Hay anh vẫn xem tôi là thú vui trên giường để anh tùy ý tiêu khiển?"
Sở Nhu cũng không chịu thua mà thẳng thắn bật lại với thái độ cương nghị khiến người đàn ông phải câm nín.
Những câu hỏi của cô căn bản Cố Hàn cũng không thể nào trả lời được. Hắn có yêu cô không, chính hắn cũng không biết rõ. Hắn vì tình yêu nên mới sợ mất mà trân giữ như thế, hay là vị sự ích kỷ của bản thân, còn vì cả sự chiếm hữu điên cuồng, hắn không cho phép bất cứ ai âm thầm ở sau lưng phản bội mình nên mới ép cô phải luôn nằm trong kiểm soát của hắn, mà nguyên nhân lại là vì vết nhơ từng xảy ra trong quá khứ.
Không gian lại một lần nữa chìm vào yên tĩnh, nhưng lần yên tĩnh này lại ngột ngạt lạ thường. Sở Nhu vẫn quay mặt nhìn ra ngoài, sau khi tâm trạng đã ổn định trở lại, cô lại mở lời trước tiên.
"Tôi sẽ đeo nhẫn cưới, cũng sẽ đưa tấm thẻ đó lại cho anh. Còn những chuyện khác tôi không thể làm theo được. Anh có thể nổi điên rồi hành hạ tôi như vẫn thường làm, dù sao tôi cũng quen rồi nên vẫn chịu được."
Cố Hàn vẫn im lặng sau những gì Sở Nhu vừa nói, vì quả thật hắn cũng chẳng biết phải trả lời như thế nào, đối với hắn mà nói Sở Nhu bây giờ chính là giới hạn, hắn không muốn tổn thương cô thêm một lần nào nữa.
"Chuyện này tôi có thể tùy theo ý của em. Nhưng lát nữa đến nơi, việc tôi yêu cầu em nhất định phải làm theo. Em có giới hạn của em, tôi cũng có giới hạn của tôi. Tôi đang học cách tôn trọng em, nên em đừng khiến sự kiên nhẫn của tôi dần dần biến mất."
Nói xong hắn khởi động xe, sau đó lại tiếp tục đi đến nơi mà hắn muốn đưa cô tới. Sở Nhu cũng không nói thêm lời nào nữa, cô lặng lẽ hướng mắt nhìn ra ngoài, trong lòng nghĩ về người đàn ông bên cạnh mình, nghĩ đến sự thay đổi của hắn, nghĩ đến tính khí thất thường của hắn khiến cô chợt nghi ngờ rằng, liệu có phải trong quá khứ có chuyện gì đó đã khiến tâm lý của người đàn ông này không được ổn định hay không?
Chiếc xe di chuyển thêm 20 phút trong bầu không khí ngột ngạt thì cuối cùng cũng dừng lại trước một tập đoàn độ sộ, nhìn thoáng qua cũng phải cao hơn 90 tầng lầu.
Sở Nhu bước xuống xe, cô nhìn về phía tập đoàn rồi lại quay sang nhìn Cố Hàn cũng vừa bước xuống bằng ánh mắt khó hiểu.
"Chúng ta đến đây làm gì?"
"Vào trong thì biết."
Cố Hàn thản nhiên trả lời, lúc đi ngang Sở Nhu còn tiện thể nắm tay cô cùng đi vào trong.
Mặc dù rất bất ngờ trước hành động của người đàn ông nhưng Sở Nhu vẫn để yên bàn tay cho hắn nắm giữ.
Cả hai vừa bước vào trong sảnh lớn thì từ phía sô pha đã có một người thanh niên vui cười bước tới, lúc đến nơi còn thân thiện khoác tay qua vai Cố Hàn, một hành động vô cùng thân thiết khiến Sở Nhu có chút bất ngờ, nhưng cô vẫn chưa biết phía trước còn có điều đáng kinh ngạc hơn nữa.
"Chào mừng Chủ tịch Cố đại giá quang lâm tập đoàn Cửu Thiên của chúng ta! Không biết hôm nay chín ngọn gió nào đã thổi bay Cố thiếu đến đây vậy nhỉ?"
Rất nhanh chóng, điều kinh ngạc ấy đã ập tới. Ba từ "Chủ tịch Cố" của người thanh niên đã khiến Sở Nhu sửng sờ, cô tròn xoe hai mắt nhìn qua Cố Hàn như đang truy tìm một câu trả lời cụ thể hơn. Rốt cuộc thì người đàn ông này còn có bao nhiêu điều mà cô chưa biết nữa đây?
Người thanh niên mãi lo trêu đùa với người anh em Cố Hàn của mình mà sơ ý chẳng để ý đến sự có mặt của Sở Nhu, cho đến lúc vô tình nhìn thấy bàn tay Cố Hàn đang nắm tay một ai đó thì anh mới chuyển mắt nhìn sang cô.
Anh nhìn Sở Nhu từ trên xuống dưới, sau đó liền nở một nụ cười phóng túng, khẽ thì thào bên tai Cố Hàn một câu:
"Lại em gái mưa à? Cũng được lắm đấy!"
Nói xong người thanh niên rời tay khỏi vai Cố Hàn và bắt đầu chuyển cuộc trò chuyện sang Sở Nhu, đầu tiên anh ta đưa tay tới, ngụ ý muốn được bắt tay chào hỏi với cô.
"Chào em, em tên gì?"
Trong khi Sở Nhu vẫn còn dè dặt thì Cố Hàn đã đưa tay ra, bắt lấy cánh tay của người thanh niên vặn ngược ra sau.
"Tề Ảnh Hiên, đây là "đồ cúng". Nếu muốn nếm thử mùi vị thì để tôi giúp cậu ngồi lên bàn thờ trước đã."
Ý tứ trong lời cảnh cáo dành cho người thanh niên chính là người của hắn nếu muốn động vào thì chỉ có con đường tử.
"Đau đau... tôi biết rồi. Cậu buông tay ra đi đã..."
Tề Ảnh Hiên đau đến mặt mày nhăn nhó, miệng không ngừng kêu la, qua đến vài giây sau thì cánh tay đáng thương của anh mới được người đàn ông kia buông tha.
"Bình thường cậu đâu có phản ứng gay gắt thế này, chỉ bắt tay thôi mà có cần làm quá vậy không chứ."
Người thanh niên vừa xoa xoa bắp tay vẫn còn đau âm ỉ, vừa nói với Cố Hàn bằng giọng điệu bất mãn.
"Xem ra cậu vẫn muốn ăn đòn thì phải? Hay là lâu rồi không bị đánh nên ngứa mình?"
Cố Hàn đút tay vào túi quần, dùng ánh mắt sắc lạnh và âm điệu toàn mùi thuốc súng để cảnh cáo người thanh niên, khiến Tề Ảnh Hiên bất giác rùng mình, anh biết rằng người đàn ông này đang nghiêm túc, nếu anh mà còn tiếp tục nhiều lời thì kiểu gì cũng bị tẩn cho một trận nên liền cười cười cho qua.
"Thôi thôi bỏ qua chuyện này đi. Mau lên phòng vừa uống rượu vừa đàm đạo đi ha, tôi vừa mới tậu được một loại rượu mới cực mạnh, để riêng cho cậu thử trước đấy. Mau đi thôi..."
Nói xong Tề Ảnh Hiên mở đường đi trước, với sự dẫn dắt của Cố Hàn, Sở Nhu cũng ngoan ngoãn theo sau mặc dù lúc này cô vẫn chưa hiểu chuyện gì.
"Là đồ của anh hai anh mà..."
"Là ai cũng thế. Đã là người của tôi thì không được dính dáng đến bất kì một người đàn ông nào khác."
Cố Hàn đột nhiên lại mất bình tĩnh, hắn lớn tiếng với Sở Nhu sau đó còn đạp ga tăng tốc, khiến cô bất ngờ sợ hãi.
"Cố Hàn, anh làm sao vậy? Lúc đó tôi tưởng anh hai là anh nên mới nhận lấy tấm thẻ đó, mãi cho đến khi anh xuất hiện thì tôi mới biết chuyện anh hai thay anh hoàn thành lễ cưới cơ mà."
Đến lúc này Cố Hàn mới dần bình tĩnh lại, hắn giảm tốc độ xe rồi dừng hẳn ngay bên đường.
Bất giác bầu không khí trong xe chìm vào yên tĩnh, cả hai người đều theo đuổi những suy nghĩ riêng trong đầu mình, không ai nhìn ai, cũng không ai mở miệng nói thêm một câu nào.
Thời gian lặng lẽ trôi qua thêm một lúc nữa thì Cố Hàn mới trầm giọng lên tiếng:
"Từ bây giờ em chính thức là người của tôi, em đi đâu phải báo, gặp những ai cũng phải nói, đặc biệt không được nhận bất cứ một vật gì từ người đàn ông khác. Lát nữa về nhà lấy nhẫn cưới mang vào, giao tấm thẻ đó lại cho tôi."
Sở Nhu suýt nữa thì sang chấn tâm lý với một loạt yêu cầu của người đàn ông đang ngồi bên cạnh mình, những lời hắn vừa nói có khác gì từ hôm nay cô đã mất hẳn quyền tự do đâu.
"Tại sao phải như thế? Tôi đâu phải trẻ con mà làm gì, đi đâu cũng phải báo cáo."
Ngay lập tức Sở Nhu đã bất mãn lên tiếng phản kháng lại, khiến sắc mặt Cố Hàn ngày càng lạnh hơn.
"Tại vì em là vợ của Cố Hàn. Tôi là chồng em, tôi có quyền biết những điều đó."
"Nhưng anh như vậy là đang kiểm soát tôi. Anh nói anh là chồng của tôi vậy anh có xem tôi là vợ không? Anh có yêu thương tôi không? Hay anh vẫn xem tôi là thú vui trên giường để anh tùy ý tiêu khiển?"
Sở Nhu cũng không chịu thua mà thẳng thắn bật lại với thái độ cương nghị khiến người đàn ông phải câm nín.
Những câu hỏi của cô căn bản Cố Hàn cũng không thể nào trả lời được. Hắn có yêu cô không, chính hắn cũng không biết rõ. Hắn vì tình yêu nên mới sợ mất mà trân giữ như thế, hay là vị sự ích kỷ của bản thân, còn vì cả sự chiếm hữu điên cuồng, hắn không cho phép bất cứ ai âm thầm ở sau lưng phản bội mình nên mới ép cô phải luôn nằm trong kiểm soát của hắn, mà nguyên nhân lại là vì vết nhơ từng xảy ra trong quá khứ.
Không gian lại một lần nữa chìm vào yên tĩnh, nhưng lần yên tĩnh này lại ngột ngạt lạ thường. Sở Nhu vẫn quay mặt nhìn ra ngoài, sau khi tâm trạng đã ổn định trở lại, cô lại mở lời trước tiên.
"Tôi sẽ đeo nhẫn cưới, cũng sẽ đưa tấm thẻ đó lại cho anh. Còn những chuyện khác tôi không thể làm theo được. Anh có thể nổi điên rồi hành hạ tôi như vẫn thường làm, dù sao tôi cũng quen rồi nên vẫn chịu được."
Cố Hàn vẫn im lặng sau những gì Sở Nhu vừa nói, vì quả thật hắn cũng chẳng biết phải trả lời như thế nào, đối với hắn mà nói Sở Nhu bây giờ chính là giới hạn, hắn không muốn tổn thương cô thêm một lần nào nữa.
"Chuyện này tôi có thể tùy theo ý của em. Nhưng lát nữa đến nơi, việc tôi yêu cầu em nhất định phải làm theo. Em có giới hạn của em, tôi cũng có giới hạn của tôi. Tôi đang học cách tôn trọng em, nên em đừng khiến sự kiên nhẫn của tôi dần dần biến mất."
Nói xong hắn khởi động xe, sau đó lại tiếp tục đi đến nơi mà hắn muốn đưa cô tới. Sở Nhu cũng không nói thêm lời nào nữa, cô lặng lẽ hướng mắt nhìn ra ngoài, trong lòng nghĩ về người đàn ông bên cạnh mình, nghĩ đến sự thay đổi của hắn, nghĩ đến tính khí thất thường của hắn khiến cô chợt nghi ngờ rằng, liệu có phải trong quá khứ có chuyện gì đó đã khiến tâm lý của người đàn ông này không được ổn định hay không?
Chiếc xe di chuyển thêm 20 phút trong bầu không khí ngột ngạt thì cuối cùng cũng dừng lại trước một tập đoàn độ sộ, nhìn thoáng qua cũng phải cao hơn 90 tầng lầu.
Sở Nhu bước xuống xe, cô nhìn về phía tập đoàn rồi lại quay sang nhìn Cố Hàn cũng vừa bước xuống bằng ánh mắt khó hiểu.
"Chúng ta đến đây làm gì?"
"Vào trong thì biết."
Cố Hàn thản nhiên trả lời, lúc đi ngang Sở Nhu còn tiện thể nắm tay cô cùng đi vào trong.
Mặc dù rất bất ngờ trước hành động của người đàn ông nhưng Sở Nhu vẫn để yên bàn tay cho hắn nắm giữ.
Cả hai vừa bước vào trong sảnh lớn thì từ phía sô pha đã có một người thanh niên vui cười bước tới, lúc đến nơi còn thân thiện khoác tay qua vai Cố Hàn, một hành động vô cùng thân thiết khiến Sở Nhu có chút bất ngờ, nhưng cô vẫn chưa biết phía trước còn có điều đáng kinh ngạc hơn nữa.
"Chào mừng Chủ tịch Cố đại giá quang lâm tập đoàn Cửu Thiên của chúng ta! Không biết hôm nay chín ngọn gió nào đã thổi bay Cố thiếu đến đây vậy nhỉ?"
Rất nhanh chóng, điều kinh ngạc ấy đã ập tới. Ba từ "Chủ tịch Cố" của người thanh niên đã khiến Sở Nhu sửng sờ, cô tròn xoe hai mắt nhìn qua Cố Hàn như đang truy tìm một câu trả lời cụ thể hơn. Rốt cuộc thì người đàn ông này còn có bao nhiêu điều mà cô chưa biết nữa đây?
Người thanh niên mãi lo trêu đùa với người anh em Cố Hàn của mình mà sơ ý chẳng để ý đến sự có mặt của Sở Nhu, cho đến lúc vô tình nhìn thấy bàn tay Cố Hàn đang nắm tay một ai đó thì anh mới chuyển mắt nhìn sang cô.
Anh nhìn Sở Nhu từ trên xuống dưới, sau đó liền nở một nụ cười phóng túng, khẽ thì thào bên tai Cố Hàn một câu:
"Lại em gái mưa à? Cũng được lắm đấy!"
Nói xong người thanh niên rời tay khỏi vai Cố Hàn và bắt đầu chuyển cuộc trò chuyện sang Sở Nhu, đầu tiên anh ta đưa tay tới, ngụ ý muốn được bắt tay chào hỏi với cô.
"Chào em, em tên gì?"
Trong khi Sở Nhu vẫn còn dè dặt thì Cố Hàn đã đưa tay ra, bắt lấy cánh tay của người thanh niên vặn ngược ra sau.
"Tề Ảnh Hiên, đây là "đồ cúng". Nếu muốn nếm thử mùi vị thì để tôi giúp cậu ngồi lên bàn thờ trước đã."
Ý tứ trong lời cảnh cáo dành cho người thanh niên chính là người của hắn nếu muốn động vào thì chỉ có con đường tử.
"Đau đau... tôi biết rồi. Cậu buông tay ra đi đã..."
Tề Ảnh Hiên đau đến mặt mày nhăn nhó, miệng không ngừng kêu la, qua đến vài giây sau thì cánh tay đáng thương của anh mới được người đàn ông kia buông tha.
"Bình thường cậu đâu có phản ứng gay gắt thế này, chỉ bắt tay thôi mà có cần làm quá vậy không chứ."
Người thanh niên vừa xoa xoa bắp tay vẫn còn đau âm ỉ, vừa nói với Cố Hàn bằng giọng điệu bất mãn.
"Xem ra cậu vẫn muốn ăn đòn thì phải? Hay là lâu rồi không bị đánh nên ngứa mình?"
Cố Hàn đút tay vào túi quần, dùng ánh mắt sắc lạnh và âm điệu toàn mùi thuốc súng để cảnh cáo người thanh niên, khiến Tề Ảnh Hiên bất giác rùng mình, anh biết rằng người đàn ông này đang nghiêm túc, nếu anh mà còn tiếp tục nhiều lời thì kiểu gì cũng bị tẩn cho một trận nên liền cười cười cho qua.
"Thôi thôi bỏ qua chuyện này đi. Mau lên phòng vừa uống rượu vừa đàm đạo đi ha, tôi vừa mới tậu được một loại rượu mới cực mạnh, để riêng cho cậu thử trước đấy. Mau đi thôi..."
Nói xong Tề Ảnh Hiên mở đường đi trước, với sự dẫn dắt của Cố Hàn, Sở Nhu cũng ngoan ngoãn theo sau mặc dù lúc này cô vẫn chưa hiểu chuyện gì.