Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 93: Cầu được ước thấy (h+)
"Ước gì bây giờ được "ăn thịt" thì tốt biết mấy..."
Vừa nói người đàn ông vừa tự xoa xoa cầm với nét mặt bá đạo như đang chờ đợi điều ước bé nhỏ được "trời cao" nhìn thấu mà mở lòng biến nó thành sự thật.
Và đương nhiên vị "trời cao" mà người đàn ông đang thầm nghĩ tới lại không ai khác ngoài người phụ nữ đang nằm bên cạnh hắn lúc này.
Sở Nhu cũng làm sao có thể không hiểu tâm ý của lão chồng bá đạo nhà mình là gì được chứ.
Cô không nói gì mà chỉ mím môi nén cười.
Nếu tính toán thời gian thì cô cho hắn ăn chay cũng đã gần hai tháng. Phần vì bận rộn, phần vì sức khỏe cô không được tốt nên hắn nào dám động tới tấm thân ngọc ngà của cô.1
Suy đi nghĩ lại thì cô thấy cũng tội, là đàn ông nhịn lâu quá có khi lại sinh ra thói hư tật xấu thì không hay một chút nào. Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng thật ra trong lòng người phụ nữ ấy lại đang không nỡ "bỏ đói" người đàn ông của mình quá lâu, cô cũng muốn chiều chuộng hắn như cách hắn cưng chiều cô vô hạn vậy.
"Chồng muốn ăn kiểu nào? Ăn ở trên hay là ăn ở dưới?"1
Sở Nhu mím môi, mắt nhìn lên trần nhà, thoải mái đưa ra câu đối đáp, điều này khiến người đàn ông trong lòng âm thầm nở đầy pháo hoa. Chưa đầy ba giây sau hắn đã xoay người qua, hai tay chống xuống nệm, ở giữa là người con gái đang là xinh như hoa, có làn da trắng mịn như tuyết khiến hắn chỉ muốn lao đến và chiếm hữu trọn vẹn.
"Chồng muốn.... Ăn...từ...trên...xuống...dưới, không sót một chỗ nào."
Người đàn ông cúi xuống thì thầm bên vành tai cô gái, lúc nói đến mong muốn của mình còn cố tình nói chậm rãi, nhấn mạnh từng từ một. Cuối câu nói vẫn không quên tặng cho Sở Nhu một nụ cười nịnh hót.
"Nhưng vợ không thể vận động mạnh."
"Vợ cứ việc nằm yên, vấn đề vận động đã có chồng lo."
Cơ hội phải nói là ngàn năm có một nên người đàn ông ấy nào dễ dàng để trượt mất. Hắn có thể đưa ra lý lẽ một cách hoàn hảo, có thể nhe răng cười không cần liêm sỉ. Chỉ cần là được lăn giường với vợ, thậm chí hắn đã quên mất bộ mặt ngông cuồng, kiêu ngạo của trước đây mỗi khi lên giường với phụ nữ là như thế nào.
Giờ ngoài việc thăm dò ý kiến, lèm bèm nói dèm, hay nịnh bợ lấy lòng vợ để được cho "ăn thịt" thì những chuỗi ngày của Cố thiếu đều phải ăn chay mỗi ngày. Hắn thật không ngờ rằng một người luôn làm chủ mỗi cuộc tình như hắn cũng có lúc phải "nằm kèo dưới" như thế này.
"Vợ đồng ý không? Chồng sẽ nhẹ nhàng nhất có thể, khi nào vợ thấy không thoải mái chồng sẽ dừng lại ngay."
Nhìn ánh mắt của người đàn ông đã tràn đầy ham muốn nhưng vẫn ẩn nhẫn chờ đợi ý kiến từ cô, tất cả đều được thể hiện bằng sự tôn trọng. Điều đó khiếu cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc, làm sao có thể nỡ nhẫn tâm phụ lòng mong chờ của người ấy.
Sở Nhu vẫn tiếp tục im lặng, nhưng cô đã dùng hành động thay cho câu trả lời khi cô bắt đầu vòng tay qua cổ người đàn ông, ánh mắt nhìn hắn thâm tình, chiều chuộng, hai phiến môi anh đào non mềm khẽ cong nhẹ, tạo thành một nụ cười tuyệt sắc.
Cô nhẹ nhàng kéo hắn từ từ cúi xuống, Cố Hàn hiểu ý nên cũng rất hợp tác, cho đến khi hai bờ môi gợi cảm tìm thấy nhau, cả hai cùng nhau bắt đầu chìm vào cơn mê tình ái.
Người đàn ông hôn như nâng niu cánh hoa phủ mật, hắn chậm rãi mút từng cái thật nhẹ nhàng, sau đó mới áp hẳn đến phiến môi của người phụ nữ, từ từ đưa lưỡi tiến vào khoang miệng chứa đầy tinh mật ngọt ngào. Chiếc lưỡi điêu luyện của hắn không ngừng vờn quanh lưỡi của bạn tình, mang đến cho người con gái mình yêu một nụ hôn cuồng nhiệt, quyến luyến khó quên.
Cùng lúc này ở phía dưới, hai tay hắn từ lâu tháo thắt lưng áo choàng ngủ của cô, đưa tay xuyên qua lớp áo ngực bằng ren mỏng manh, tha hồ xoa nắn đôi gò bồng đào căng tròn. Bàn tay hư hỏng còn lại thì chọn nơi tư mật mà thăm dò, những ngón tay nam nhân thon dài cứ lả lướt đến đâu thì tâm trí cô gái lại tê dại đến đó. Cùng lúc diễn ra quá nhiều tác động hưng phấn khiến cô thật chẳng thể nào chịu nổi nữa. Nên đôi bàn tay mềm mại cứ chọn tấm lưng của người đàn ông để báu víu mỗi khi cảm xúc được đẩy sắp đến mức cao trào.
Nụ hôn ở môi quyến luyến không rời mãi cho đến khi nhận ra Sở Nhu sắp không còn thở nổi nữa thì Cố Hàn mới tiếc nuối rời đi, lúc hai đôi môi tách ra vẫn không quên kéo theo sợi chỉ bạc, kết tinh của một tình yêu chân thành.
Hai khuôn mặt tuyệt mỹ vô tình song song với nhau, ánh mắt người đàn ông nhìn cô gái trước mặt chân tình biết là bao nhiêu khi có bấy nhiêu yêu thương hắn đều mang hết lên ánh mắt để dành tặng riêng cho cô.
"Chồng sẽ vận động nhẹ, nhanh chóng đến đích rồi chúng ta cùng ngủ!"
Khi thấy Sở Nhu khẽ cười dịu dàng, Cố Hàn cũng cong môi cười đầy mãn nguyện. Sau đó hắn nhanh tay cởi chiếc áo choàng trên người mình xuống, đến chiếc quần con nam tính cũng bị hắn đuổi khỏi hạ thân một cách không hề thương tiếc.
Tiếp đến là từng mảnh vải đang che chắn tấm thân trắng ngọc tinh khôi của cô gái cũng lần lượt đáp xuống sàn nhà lạnh lẽo.
Hai thân thể trần trụi nhanh chóng hòa mình vào nhau, cuộc vui tình ái lại bắt nhịp từ một nụ hôn nóng bỏng trên môi vài giây, sau đó Cố Hàn lại di chuyển bờ môi tinh nghịch cuồng luyến của mình men dần xuống vùng cổ nõn nà, để lại nơi đó những dấu hôn đỏ ửng, minh chứng cho một lần hoan ái ngọt ngào.
Rồi hắn lại lướt qua vùng cổ, lấy hai quả đào tiên trắng mịn có hai búp hoa non nớt đang run rẩy giữa không trung để làm điểm đến, gặm lấy búp hoa hồng hào nhỏ nhắn ấy, chiếc lưỡi linh hoạt không ngừng lả lướt khiến Sở Nhu chẳng kìm được lòng mà phải khẽ khàng vang lên những âm thann kiều suyễn.
"Ưm...Hàn... Anh, đừng vậy mà..."
Những tiếng rên nỉ non nào khiến cuộc vui trở nên mất hứng mà trái lại còn gia tăng sự kích thích cho đối phương.
Người đàn ông vẫn không hề dừng lại, mà còn đang vuốt ve nơi tư mật của cô gái giúp nơi đó tuôn ra những tinh mật đến ngất ngây lòng người.
Thân thể nữ nhân cứ bị tác động, hưng phấn đến chẳng thể nào nằm yên, hai chân đã bắt đầu mở ra thư thể đã sẵn sàng chờ đón người bạn to lớn kia tiến sâu vào trong sau bao ngày xa cách.
"Em...em sắp không chịu nổi nữa...Hàn...ưm..."
Mới chỉ có màn dạo đầu nhưng sự nhạy cảm của cô gái đã khiến người đàn ông đê mê, say đắm. Hắn biết lúc nào nên kéo dài và lúc nào nên dừng lại. Vì vậy Cố Hàn đã nhanh chóng kết thúc màn dạo đầu để tránh tình trạng Sở Nhu quá đỗi kích thích làm co thắt tử cung sẽ dẫn đến động thai như hắn đã tìm hiểu từ trước.
Trước khi lâm trận, người đàn ông đã đặt lên vầng trán ướt đẫm mồ hôi của cô gái một nụ hôn, thể hiện sự trân trọng tuyệt đối. Rồi lại quay xuống vùng bụng nhấp nhô, nơi có tiểu bảo bối của cả hai đang từng ngày lớn lên để khẽ giọng dỗ dành.
"Tiểu bảo ngoan, con chịu khó một chút nhé! Ba sẽ ra nhanh thôi, con đừng cau có làm mẹ khó chịu nha! Yêu con!"
Sở Nhu thật chẳng thể nén cười khi bắt gặp điệu bộ quá đỗi đáng yêu của người đàn ông ấy.
Và rồi cả lại nhìn nhau mỉm cười hạnh phúc, sau đó người đàn ông mới tiếp tục công việc của mình, để anh bạn to lớn phía dưới đi sâu vào mật đạo ướt át, thăm lại người tình bé nhỏ sau nhiều ngày nhung nhớ.
Đêm hôm ấy có một chiếc tiểu bảo bị rung lắc đến chao đảo tâm hồn, hậm hực thầm mắng nhiếc lão ba bá đạo của mình!
Vừa nói người đàn ông vừa tự xoa xoa cầm với nét mặt bá đạo như đang chờ đợi điều ước bé nhỏ được "trời cao" nhìn thấu mà mở lòng biến nó thành sự thật.
Và đương nhiên vị "trời cao" mà người đàn ông đang thầm nghĩ tới lại không ai khác ngoài người phụ nữ đang nằm bên cạnh hắn lúc này.
Sở Nhu cũng làm sao có thể không hiểu tâm ý của lão chồng bá đạo nhà mình là gì được chứ.
Cô không nói gì mà chỉ mím môi nén cười.
Nếu tính toán thời gian thì cô cho hắn ăn chay cũng đã gần hai tháng. Phần vì bận rộn, phần vì sức khỏe cô không được tốt nên hắn nào dám động tới tấm thân ngọc ngà của cô.1
Suy đi nghĩ lại thì cô thấy cũng tội, là đàn ông nhịn lâu quá có khi lại sinh ra thói hư tật xấu thì không hay một chút nào. Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng thật ra trong lòng người phụ nữ ấy lại đang không nỡ "bỏ đói" người đàn ông của mình quá lâu, cô cũng muốn chiều chuộng hắn như cách hắn cưng chiều cô vô hạn vậy.
"Chồng muốn ăn kiểu nào? Ăn ở trên hay là ăn ở dưới?"1
Sở Nhu mím môi, mắt nhìn lên trần nhà, thoải mái đưa ra câu đối đáp, điều này khiến người đàn ông trong lòng âm thầm nở đầy pháo hoa. Chưa đầy ba giây sau hắn đã xoay người qua, hai tay chống xuống nệm, ở giữa là người con gái đang là xinh như hoa, có làn da trắng mịn như tuyết khiến hắn chỉ muốn lao đến và chiếm hữu trọn vẹn.
"Chồng muốn.... Ăn...từ...trên...xuống...dưới, không sót một chỗ nào."
Người đàn ông cúi xuống thì thầm bên vành tai cô gái, lúc nói đến mong muốn của mình còn cố tình nói chậm rãi, nhấn mạnh từng từ một. Cuối câu nói vẫn không quên tặng cho Sở Nhu một nụ cười nịnh hót.
"Nhưng vợ không thể vận động mạnh."
"Vợ cứ việc nằm yên, vấn đề vận động đã có chồng lo."
Cơ hội phải nói là ngàn năm có một nên người đàn ông ấy nào dễ dàng để trượt mất. Hắn có thể đưa ra lý lẽ một cách hoàn hảo, có thể nhe răng cười không cần liêm sỉ. Chỉ cần là được lăn giường với vợ, thậm chí hắn đã quên mất bộ mặt ngông cuồng, kiêu ngạo của trước đây mỗi khi lên giường với phụ nữ là như thế nào.
Giờ ngoài việc thăm dò ý kiến, lèm bèm nói dèm, hay nịnh bợ lấy lòng vợ để được cho "ăn thịt" thì những chuỗi ngày của Cố thiếu đều phải ăn chay mỗi ngày. Hắn thật không ngờ rằng một người luôn làm chủ mỗi cuộc tình như hắn cũng có lúc phải "nằm kèo dưới" như thế này.
"Vợ đồng ý không? Chồng sẽ nhẹ nhàng nhất có thể, khi nào vợ thấy không thoải mái chồng sẽ dừng lại ngay."
Nhìn ánh mắt của người đàn ông đã tràn đầy ham muốn nhưng vẫn ẩn nhẫn chờ đợi ý kiến từ cô, tất cả đều được thể hiện bằng sự tôn trọng. Điều đó khiếu cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc, làm sao có thể nỡ nhẫn tâm phụ lòng mong chờ của người ấy.
Sở Nhu vẫn tiếp tục im lặng, nhưng cô đã dùng hành động thay cho câu trả lời khi cô bắt đầu vòng tay qua cổ người đàn ông, ánh mắt nhìn hắn thâm tình, chiều chuộng, hai phiến môi anh đào non mềm khẽ cong nhẹ, tạo thành một nụ cười tuyệt sắc.
Cô nhẹ nhàng kéo hắn từ từ cúi xuống, Cố Hàn hiểu ý nên cũng rất hợp tác, cho đến khi hai bờ môi gợi cảm tìm thấy nhau, cả hai cùng nhau bắt đầu chìm vào cơn mê tình ái.
Người đàn ông hôn như nâng niu cánh hoa phủ mật, hắn chậm rãi mút từng cái thật nhẹ nhàng, sau đó mới áp hẳn đến phiến môi của người phụ nữ, từ từ đưa lưỡi tiến vào khoang miệng chứa đầy tinh mật ngọt ngào. Chiếc lưỡi điêu luyện của hắn không ngừng vờn quanh lưỡi của bạn tình, mang đến cho người con gái mình yêu một nụ hôn cuồng nhiệt, quyến luyến khó quên.
Cùng lúc này ở phía dưới, hai tay hắn từ lâu tháo thắt lưng áo choàng ngủ của cô, đưa tay xuyên qua lớp áo ngực bằng ren mỏng manh, tha hồ xoa nắn đôi gò bồng đào căng tròn. Bàn tay hư hỏng còn lại thì chọn nơi tư mật mà thăm dò, những ngón tay nam nhân thon dài cứ lả lướt đến đâu thì tâm trí cô gái lại tê dại đến đó. Cùng lúc diễn ra quá nhiều tác động hưng phấn khiến cô thật chẳng thể nào chịu nổi nữa. Nên đôi bàn tay mềm mại cứ chọn tấm lưng của người đàn ông để báu víu mỗi khi cảm xúc được đẩy sắp đến mức cao trào.
Nụ hôn ở môi quyến luyến không rời mãi cho đến khi nhận ra Sở Nhu sắp không còn thở nổi nữa thì Cố Hàn mới tiếc nuối rời đi, lúc hai đôi môi tách ra vẫn không quên kéo theo sợi chỉ bạc, kết tinh của một tình yêu chân thành.
Hai khuôn mặt tuyệt mỹ vô tình song song với nhau, ánh mắt người đàn ông nhìn cô gái trước mặt chân tình biết là bao nhiêu khi có bấy nhiêu yêu thương hắn đều mang hết lên ánh mắt để dành tặng riêng cho cô.
"Chồng sẽ vận động nhẹ, nhanh chóng đến đích rồi chúng ta cùng ngủ!"
Khi thấy Sở Nhu khẽ cười dịu dàng, Cố Hàn cũng cong môi cười đầy mãn nguyện. Sau đó hắn nhanh tay cởi chiếc áo choàng trên người mình xuống, đến chiếc quần con nam tính cũng bị hắn đuổi khỏi hạ thân một cách không hề thương tiếc.
Tiếp đến là từng mảnh vải đang che chắn tấm thân trắng ngọc tinh khôi của cô gái cũng lần lượt đáp xuống sàn nhà lạnh lẽo.
Hai thân thể trần trụi nhanh chóng hòa mình vào nhau, cuộc vui tình ái lại bắt nhịp từ một nụ hôn nóng bỏng trên môi vài giây, sau đó Cố Hàn lại di chuyển bờ môi tinh nghịch cuồng luyến của mình men dần xuống vùng cổ nõn nà, để lại nơi đó những dấu hôn đỏ ửng, minh chứng cho một lần hoan ái ngọt ngào.
Rồi hắn lại lướt qua vùng cổ, lấy hai quả đào tiên trắng mịn có hai búp hoa non nớt đang run rẩy giữa không trung để làm điểm đến, gặm lấy búp hoa hồng hào nhỏ nhắn ấy, chiếc lưỡi linh hoạt không ngừng lả lướt khiến Sở Nhu chẳng kìm được lòng mà phải khẽ khàng vang lên những âm thann kiều suyễn.
"Ưm...Hàn... Anh, đừng vậy mà..."
Những tiếng rên nỉ non nào khiến cuộc vui trở nên mất hứng mà trái lại còn gia tăng sự kích thích cho đối phương.
Người đàn ông vẫn không hề dừng lại, mà còn đang vuốt ve nơi tư mật của cô gái giúp nơi đó tuôn ra những tinh mật đến ngất ngây lòng người.
Thân thể nữ nhân cứ bị tác động, hưng phấn đến chẳng thể nào nằm yên, hai chân đã bắt đầu mở ra thư thể đã sẵn sàng chờ đón người bạn to lớn kia tiến sâu vào trong sau bao ngày xa cách.
"Em...em sắp không chịu nổi nữa...Hàn...ưm..."
Mới chỉ có màn dạo đầu nhưng sự nhạy cảm của cô gái đã khiến người đàn ông đê mê, say đắm. Hắn biết lúc nào nên kéo dài và lúc nào nên dừng lại. Vì vậy Cố Hàn đã nhanh chóng kết thúc màn dạo đầu để tránh tình trạng Sở Nhu quá đỗi kích thích làm co thắt tử cung sẽ dẫn đến động thai như hắn đã tìm hiểu từ trước.
Trước khi lâm trận, người đàn ông đã đặt lên vầng trán ướt đẫm mồ hôi của cô gái một nụ hôn, thể hiện sự trân trọng tuyệt đối. Rồi lại quay xuống vùng bụng nhấp nhô, nơi có tiểu bảo bối của cả hai đang từng ngày lớn lên để khẽ giọng dỗ dành.
"Tiểu bảo ngoan, con chịu khó một chút nhé! Ba sẽ ra nhanh thôi, con đừng cau có làm mẹ khó chịu nha! Yêu con!"
Sở Nhu thật chẳng thể nén cười khi bắt gặp điệu bộ quá đỗi đáng yêu của người đàn ông ấy.
Và rồi cả lại nhìn nhau mỉm cười hạnh phúc, sau đó người đàn ông mới tiếp tục công việc của mình, để anh bạn to lớn phía dưới đi sâu vào mật đạo ướt át, thăm lại người tình bé nhỏ sau nhiều ngày nhung nhớ.
Đêm hôm ấy có một chiếc tiểu bảo bị rung lắc đến chao đảo tâm hồn, hậm hực thầm mắng nhiếc lão ba bá đạo của mình!