Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 71: Cõng ra ngoài
"Hiểu lầm cái gì?" Sở Hư Uyên ngồi đối diện cô, không nhanh không chậm xoay xoay ly rượu, thái độ bình thản tự nhiên. Làm như là người ngây người trong nháy mắt kia không phải anh ta vậy.
An Nhu nhìn thấy biểu tình của anh như vậy, trừng to mắt, cắn môi. Rõ ràng người làm chuyện xấu lại không phải cô, sao cô lại thấp thỏm như vậy? Chẳng lẽ người hiện tại đứng ngồi không yên, thấp thỏm ngàn lần không phải là Sở Hư Uyên sao?
"Vừa rồi anh...."
An Nhu im lặng một lát, vẫn là cắn răng kiên trì nói: "Vừa rồi... Tại sao anh lại hành động như vậy?"
Sở Hư Uyên nhìn cô, không nói chuyện, biểu tình trên mặt cũng không có thay đổi. Anh nhìn thẳng An Nhu, không biết phản ứng hiện bây giờ của mèo con ra sao?!
An Nhu cũng mạnh mẽ cố gắng chống lại khí thế của Sở Hư Uyên, vẫn trừng mắt nhìn anh.
Cô không cảm thấy Sở Hư Uyên sẽ thích mình!!!
Không, khẳng định không phải thích, đó là... Là cái gì?
Đơn thuần muốn tỏ vẻ thân cận sao?
Sự im lặng kéo dài, Sở Hư Uyên dẫn đầu dời đi tầm mắt, không nhìn vào cặp mắt đen nhánh sáng ngời kia nữa. Thật ra anh rất rõ ràng, nhưng anh cũng không biết nên nói như thế nào.
Nếu nói ra, An Nhu sẽ phản ứng ra sao?!
Phải biết rằng... Sở Hư Uyên cũng không thể phán đoán chính xác, rốt cuộc An Nhu thích anh, hay chỉ là nói giỡn mà thôi.
Giới hạn giữa hai ranh giới này quá nguy hiểm, anh yêu cầu thời gian chỉnh sửa lại kế hoạch.
Sở Hư Uyên cũng vừa mới nhận thức được bản thân có tình cảm nam nữ với An Nhu. Anh cũng vừa mới biết, lúc nhìn thấy cô bé ngửa đầu cười nhìn anh, Sở Hư Uyên không nhịn xuống được muốn hôn lên đôi môi đáng yêu kia.
"Phản ứng lớn như vậy, hửm?"
Sở Hư Uyên khép hờ đôi mắt, giọng điệu nhàn nhạt: "Chỉ là lễ tiết mà thôi, em nghĩ thành cái gì, hửm?"
"... Em có nghĩ cái gì đâu!"
An Nhu theo bản năng phản bác, lại kiên định bổ sung thêm một câu: "Em chỉ là một cô bé chưa trưởng thành, có thể nghĩ cái gì?"
Lúc nói mấy lời này, An Nhu không biết bản thân mình nên thở dài nhẹ nhõm một hơi hay là làm cái gì nữa, nhưng rốt cuộc cục đá trong lòng cuối cùng cũng buông xuống.
Thật sự là suy nghĩ nhiều, đều đã nói là không có khả năng mà... Chính là không có khả năng.
An Nhu thực thích Sở Hư Uyên, chỉ là hiện tại không thể nói ra.
Cô không có dũng khí thừa nhận thất bại.
Nếu nói An Nhu chủ quan, ngay từ đầu, sự chênh lệch giữa hai người là bằng không, bởi vì cô vô cùng thích Sở tiên sinh, loại chênh lệch này cũng mở rộng mấy chục ngàn lần.
Sở tiên sinh, cho dù em có thích anh đến mấy, em cũng vẫn... Không có cách nào thản nhiên thừa nhận trước mặt anh.
Không khí đình trệ một lần nữa bắt đầu chuyển động, khôi phục lại bình thường.
Hai người liếc nhau, trong lòng hiểu rõ mà không nói, tránh né đề tài nhạy cảm này. Sở Hư Uyên không có đưa ra lời giải thích hợp lý, An Nhu cũng không hề dò hỏi.
An Nhu ở ngồi trong phòng nghỉ ngơi trong chốc lát, quá nhàm chán, bắt đầu cầm di động chơi game.
"Sở tiên sinh, buổi vũ hội này tới bao giờ mới xong vậy?" An Nhu vừa chơi game, vừa hỏi Sở Hư Uyên, di động truyền đến âm thanh leng ka leng keng.
"Một lát nữa thôi."
Sở Hư Uyên đặt ly rượu ở trên bàn nhỏ, chính mình mở ra di động: "Làm sao vậy? Muốn chạy?"
Không biết có phải An Nhu ảo giác hay không, cô cảm thấy giọng điệu của Sở Hư Uyên rất dịu dàng, dịu dàng đến mức quá... Giả.
Người này khẳng định không phải Ác thần Sở Hư Uyên cả ngày dỗi thiên dỗi địa kia, không có khả năng.
"Đúng vậy, em muốn chạy."
Cơ trí bỏ qua vụ ảo giác, An Nhu chán đến chết mà nói: "Ở đây thật là nhàm chán, cũng không muốn đi xuống."
Mặc kệ vừa rồi Sở Hư Uyên làm như vậy rốt cuộc là nguyên nhân gì, thật ra An Nhu cũng hoài nghi lý do anh ta thoái thác, hành vi kia xác thật cũng đủ làm một đám người nổ tung.
An Nhu có thể tưởng tượng được cảnh sau khi cô đi xuống nhất định sẽ không yên với bọn họ. Cô còn chưa muốn trở thành nữ chính trong lời đồn.
"Vậy đi thôi." Nhẹ nhàng bâng quơ tắt di động, Sở Hư Uyên đứng lên, quay người đến An Nhu trước mặt, vươn tay, bỗng dừng một chút, lại thu hồi.
... ???
An Nhu ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Sở Hư Uyên.
Hiện tại, dáng ngồi của côthật sự không tính là ưu nhã, vì chân đau nhức, nên vừa ngồi xuống, An Nhu đã vội đá rớt giày cao gót, cuộn tròn nửa nằm nửa ngồi trên ghế sô pha đối diện với vị trí ngồi của Sở Hư Uyên, đang chơi di động rất hăng hái thì thấy hành động bất ngờ của Sở Hư Uyên, cô giật mình bật ngồi dậy, nhìn người đàn ông đứng ở trước mặt không biết làm sao cho đúng.
Sở Hư Uyên đứng trong chốc lát, đột nhiên mở miệng: "Em còn đi được không?"
"A, hả? Không thành vấn đề, có thể đi được." Lúc này An Nhu mới phản ứng lại, sở dĩ Sở Hư Uyên rút tay về là lo lắng cho chân của cô, vội vàng vẫy tay.
"Không có việc gì, đi ra ngoài rồi ngồi xe, không sao." Vừa nói, An Nhu mang giày cao gót vào.
Cô cũng rõ ràng, con gái ai cũng đều yêu cầu trải qua chuyện này, giày cao gót đúng là rất mệt, lúc ban đầu cũng sẽ sưng chân, nhưng không có cách nào, mang quen là tốt rồi.
Mày không biết tại sao nhăn càng chặt, Sở Hư Uyên dừng một chút, đột nhiên đá giày cao gót của An Nhu ra xa, làm cô đang ngồi ở trên sô pha không thể nào mang giày vào. An Nhu khom lưng duỗi người, nhưng quá xa, với không tới, đành yên lặng rút tay trở về.
"... Anh làm cái gì vậy?" An Nhu vẻ mặt ngớ người nhìn Sở Hư Uyên, quả thực không thể tin được là có người con nít đến nước này.
Biểu tình của người đàn ông đứng ở trước mặt cô vô cùng bình tĩnh, đôi tay đút vào trong túi, giọng điệu đương nhiên: "Em đừng mang giày cao gót nữa, mắt cá chân đã sưng đỏ lên rồi kìa."
"Đây là bình thường..." An Nhu không biết nên nói vấn đề này với một người đàn ông như thế nào nữa, cô lại nỗ lực duỗi tay, nhưng phát hiện dù nỗ lực cách mấy thì cũng với không tới.
"Sở Hư Uyên, anh mang giày lại đây cho em, không lẽ anh muốn em đi chân không về sao?!" Trong giọng nói An Nhu đã mang theo chút buồn bực. Chỉ là giọng nàng vẫn ngọt ngào, dù là buồn bực, nhưng khi hốt ra tên của người nào đó, cũng vẫn là mềm mụp đáng yêu.
Sao lại thế này?! Hôm nay Sở Hư Uyên rất kỳ lạ...
Đầu tiên là không thể hiểu được hôn trán làm cô suy nghĩ nhiều, hiện tại lại không cho cô mang giày. Dù tính tình An Nhu có tốt cách mấy thì cũng bực mình, bộ chơi đùa người ta như vậy thích lắm sao?!
"... Anh cõng em." Sở Hư Uyên lạnh mặt bình tĩnh phun ra ba chữ này.
Kiến nghị đầy ngập lòng tốt này của anh ấy cũng nằm trong đám tài liệu chi chít kế hoạch kia.
"... Không không không, không phiền anh..."
An Nhu run run bả vai, cảm thấy hình ảnh quá đẹp, không thể tưởng tượng được, theo bản năng cự tuyệt: "Không cần, một đoạn đường ngắn thôi, em tự đi được."
"Leo lên."
Sở Hư Uyên lại không cho phép cự tuyệt, xoay người đưa lưng ngồi xổm ở trước mặt An Nhu, giọng điệu ẩn ẩn có chút không kiên nhẫn: "Đừng lằng nhằng lãng phí thời gian."
An Nhu cắn cắn môi, bất đắc dĩ chống sô pha đứng lên, sau đó lập tức bổ nhào vào trên lưng Sở Hư Uyên, được cánh tay vững chắc của anh tiếp được.
"... Cảm ơn Sở tiên sinh." Đầu dựa vào trên vai Sở Hư Uyên, An Nhu bất an, nhẹ nhẹ di chuyển tư thế thoải mái, nhỏ giọng nói lời cảm ơn.
Sở Hư Uyên đi ra hành lang, cho dù trên người cõng một người cũng không ảnh hưởng đến khí thế của anh. Nghe được mèo con trên lưng nhỏ giọng nói lời cảm ơn, khóe môi anh cong cong, không để An Nhu thấy: "Không cần cảm ơn."
Giọng của anh vẫn là bình tĩnh lạnh nhạt như thường.
An Nhu có chút may mắn phát hiện Sở Hư Uyên không phải đi xuống bằng đường cầu thang, mà là cửa hông đại sảnh.
Thời gian này còn sớm, vũ hội chỉ mới bắt đầu, không có nhiều người sẽ lựa chọn ra về ngay lúc này, nhưng cảnh Sở Hư Uyên cõng An Nhu rời đi cũng vẫn bị một vài nhân viên phục vụ nhìn thấy, biểu tình của một đám khá xuất sắc.
"Sở tiên sinh, anh làm như vậy thực hủy hình tượng nha."
An Nhu chọc chọc trên lưng Sở Hư Uyên, nhớ lại biểu tình của nhân viên phục vụ vừa nãy thì thấy rất muốn cười: "Xem ra kế tiếp sẽ có rất nhiều lời đồn đãi lan truyền ra rồi."
An Nhu ở học viện, đương nhiên biết những lời đồn về Sở Hư Uyên, cái gì mà tính tình lạnh lùng độc ác, mắt không nháy mà tiêu diệt một gia tộc... Muốn khoa trương như thế nào thì khoa trương như thế đó. Ngay cả chứng ghét nữ giới của Sở Hư Uyên được chứng minh đã hoàn toàn biến mất, cũng bị lấy ra tới truyền đến vô cùng kì diệu.
"Không sao cả." Giọng điệu Sở Hư Uyên không có gì thay đổi.
"Không cần thiết để ý đến mấy chuyện đó." Giọng vẫn lạnh nhạt, vẫn là cái giọng tổng giám đốc kia.
"Thôi được rồi, anh nói cái gì cũng đúng."
An Nhu dựa đầu vào trên vai Sở Hư Uyên, ngáp một cái, có chơi mệt: "Hôm nay mệt mỏi quá... A!"
Không biết sao lại thế này, Sở Hư Uyên đột nhiên ngừng một chút, An Nhu mơ mơ màng màng bị dọa, hay tay ngay từ đầu chống vịn bả vai Sở Hư Uyên giờ trực tiếp gắt gao mà ôm vòng lấy cổ anh. Người nào đó trong nháy mắt cứng đờ, An Nhu cũng không có nhận ra.
"Anh hai à, không nghĩ tới anh cũng có một mặt như vậy nữa nha." An Nhu còn chưa nói xong lời, thì nghe được một giọng nam phát ra từ phía trước.
Là... Sở Trạch Hạo, em trai cùng cha khác mẹ với Sở Hư Uyên?
An Nhu thực mau căn cứ theo giọng nói, từ trong cơ sở dữ liệu tìm được thông tin cá nhân của người này, không khí màu hồng nháy mắt tan biến, cô vẫn duy trì tư thế này, thật cẩn thận từ trên vai Sở Hư Uyên hơi nhướng đầu nhìn về phía trước.
Nơi này hình như là bãi đỗ xe, một người đàn ông trẻ tuổi tuấn tú đứng ở phía đối diện, mặc lễ phục tiệc, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Sở Hư Uyên. Người này nhìn qua còn rất trẻ, gương mặt vẫn còn giữ nét vị thành niên, như là một cậu thiếu niên tươi sáng như ánh mặt trời.
Sở Hư Uyên biểu tình lạnh nhạt, gương mặt mang theo vài phần trêu chọc, không chút nào để ý: "Sở Trạch Hạo, tìm tôi có chuyện gì?"
"Nói vậy, không có việc gì thì không thể tìm anh sao?" Dung mạo của người đối diện cũng không thua kém gì với Sở Hư Uyên, nhưng khí thê lại không bằng, người đó cười một tiếng, lại bị ánh mắt lạnh lùng của Sở Hư Uyên dọa sợ.
"Thôi được, em đầu hàng, là ông nội kêu em tới."
Người trẻ tuổi giơ lên tay, làm ra tư thế đầu hàng: "Cuối tuần là lễ thành nhân của em gái chúng ta, ông muốn em hỏi anh xem anh có trở về hay không?!"
"Tôi tự biết, không mượn mấy người lo." Sở Hư Uyên mày cũng chưa động một chút, ra lệnh bằng ánh mắt, vệ sỹ đứng bên cạnh đều xông tới, vây quanh người Sở Hư Uyên.
"Không có việc gì thì cậu có thể đi được rồi." Giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ, Sở Hư Uyên cõng An Nhu trên lưng, đi đến bên cạnh đoàn xe đang đậu, nhẹ nhàng đặt An Nhu vào trong xe, bản thân cũng theo sát ngồi vào trong.
Sở Trạch Hạo bị ngăn cản cũng không có gì phản ứng, anh ta đứng ở tại chỗ, nhìn đoàn xe chạy rời đi, lúc này mới chậm rì rì móc ra di động không ngừng rung, vuốt máy nghe.
"Nghe? Chị? Ờ, gặp được."
Sở Trạch Hạo lười biếng dựa vào trên xe của mình, không chút để ý nói: "Ừ, không nói được mấy câu, cái gì mà tại sao? Anh ấy không muốn để ý tới em thôi, ờ, chính là như vậy..."
"Đúng rồi, chị..."
Sở Trạch Hạo chớp chớp mắt, ngây thơ vô tội cười cười: "Em nhắc nhở chị trước, hình như anh có bạn gái... Đúng, chính là người trong lời đồn gần đây, ừ, a lô? Chị, chị đừng tắt..."
Nhìn di động bị cắt đứt, Sở Trạch Hạo giật mình một chút, lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ, hai viên răng nanh nhìn qua tinh thần phấn chấn bồng bột thực đáng yêu.
"A... Cái này thật phiền toái." Anh buồn rầu gãi đầu tóc, lại nhếch lên một nụ cười, đôi mắt sáng như sao.
"Mẹ lại tức giận nữa rồi, thật không xong, chuẩn bị ăn no đòn rồi."
Cho đến lúc ngồi vào trong xe, An Nhu vẩn còn ngớ người.
Cô biết Sở Trạch Hạo, dù là từ cốt truyện, vẫn là cơ sở dữ liệu. Người này đều nằm trong khu vực nhân vật thuộc cấp bậc nguy hiểm như bọn họ Tô Hoàng.
Chính là... Bề ngoài... Cũng quá ngây thơ vô hại.
Nhà họ Sở có năm đứa con. Sở Hư Uyên là đại thiếu gia, dư lại hai trai, hai gái đều là do mẹ kế Tần Thiến sinh ra.
Điều châm chọc chính là, đại tiểu thư Sở Liên còn lớn hơn Sở Hư Uyên sáu tuổi. Trên danh nghĩa, Sở Liên là con riêng của Tần Thiến, thực tế là chuyện như thế nào, trong lòng người họ Sở đều hiểu rõ.
Sở Trạch Hạo không giống anh trai Sở Trạch Thiên của mình. Người này, từ lúc bắt đầu coi như một người không học vấn không nghề nghiệp, thiếu gia ăn chơi trác táng, cũng không tính tranh đoạt gia sản với Sở Hư Uyên, cũng không có bất kỳ bất mãn gì đối với việc Sở Hư Uyên là người cầm quyền gia tộc nhà họ Sở.
Cho đến kết cục cuối cùng... Mới xoay ngược lại một cách ngoạn mục.
"Nghĩ cái gì?" An Nhu đang ngẩn người, gương mặt lại bị người nào đó nhéo vài cái.
"A? Óe..."
An Nhu ăn đau, lấy lại tinh thần, đề phòng lui ra phía cửa sổ, đôi mắt đen nhánh trừng Sở Hư Uyên: "Anh anh anh, anh nhéo em làm gì?!"
"Thuận tay mà thôi."
Sở Hư Uyên ngồi ở bên cạnh xem báo cáo, động tác tự nhiên như rất quen thuộc: "Vừa rồi anh cõng em đi một đoạn đường, còn ôm lên xe, chẳng lẽ em không nên cảm ơn anh sao?"
"Vậy cũng không thể nhéo em như vậy nha, mặt thiếu nữ không thể tùy tiện chạm vào, anh biết chưa?"
An Nhu tức giận xoa xoa gương mặt đỏ bừng: "Hành động này của anh rõ ràng chính là quấy rối!"
"Vậy em có thể tố cáo anh."
Sở Hư Uyên không dao động, trong âm thanh còn mơ hồ có ý cười: "Anh xin đợi."
"... Vậy anh đừng nói tới vụ cảm ơn nữa." An Nhu nghĩ nghĩ, cảm thấy cô dỗi không lại đối phương, thức thời từ bỏ, lại không nhịn xuống, duỗi chân đạp đạp Sở Hư Uyên cho bỏ ghét.
Sức lực không lớn, An Nhu lại đang cuộn ngồi trên ghế, dùng chân trần đá cũng không đau, đạp đạp một chút, sau đó An Nhu vội rút chân về, rụt người ôm đầu gối, đầu để ở trên đầu gối nhìn Sở Hư Uyên, làm bộ vô tội.
"... Em lại có chuyện gì nữa?" Người đàn ông đang ở xử lý báo cáo nhíu nhíu mày, buông bút trong tay xuống, nghiêng đầu nhìn An Nhu.
Cô gái nhỏ ngoan ngoãn cuộc người dựa vào cửa xe, thân hình nhỏ xinh, cả người đều cuộc thành một đoàn, đôi tay ôm đầu gối, váy công chúa thuần trắng xòe tán ở xung quanh, dịu ngoan ngẩng đầu nhìn anh, bộ dáng mềm mại không thể mềm mại hơn.
Sở Hư Uyên im lặng nhìn An Nhu, trong lúc nhất thời cũng không nói chuyện. Đáy mắt của người đàn ông sóng ngầm kích động, cũng không phát hiện biểu tình của mình hiện tại có bao nhiêu dịu dàng.
Rõ ràng khoảng cách phát hiện tình cảm của bản thân chỉ cách mấy tiếng... Nhưng hiện tại anh cũng đã có thể hoàn toàn xác định cảm xúc của mình.
An Nhu chớp chớp mắt, cảm thấy cô lại xuất hiện ảo giác nữa.
Bằng không tại sao cô lại nghe ra chút tình tố trong giọng nói của Sở Hư Uyên?
Còn có dung túng, bất đắc dĩ?
Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?
Căn bản không tồn tại thứ đó trên người Sở tiên sinh?
"Không có gì, chỉ là muốn trả thù trở về thôi."
An Nhu lời lẽ chính đáng nói, áp xuống tình tố xuất hiện bất ngờ trong lòng, cô trừng lớn đôi mắt nhìn Sở Hư Uyên, nghiêm túc nói: "Em cảm thấy... Ờ, có phải anh bị cảm hay không, hay cơ thể có chút kỳ lạ ... Gì không?"
"Kỳ lạ gì?" Hình như là bị lời nói của cô là giật mình, Sở Hư Uyên đan chéo hai chân, dựa vào ghế, như là che giấu thứ gì, ánh mắt thâm trầm tối nghĩa nhìn cô. Như là một con sói đang nhìn vào con mồi của mình.
An Nhu không chú ý tới, cô do dự, cắn răng cẩn thận mở miệng: "Sở tiên sinh, à, chính là anh có cảm giác... Hiện tại anh có chút dễ giải..."
Không chờ Sở Hư Uyên nói chuyện, An Nhu vội vàng nói: "Không phải, ý của em không phải nói Sở tiên sinh anh dễ giải, thật ra anh không cần làm như vậy, em cảm thấy anh cứ dùng thái độ hồi trước với đối em là được rồi... Thật đó."
Người đàn ông cười như không cười nhìn chăm chú vào mình, An Nhu càng nói giọng càng nhỏ, càng nói càng cảm thấy ngày chết không xa. Chỉ là... Sở Hư Uyên đột nhiên chuyển biến thái độ từ lạnh lùng sang dịu dàng nóng cháy, thật sự là có thể hù chết người, nghĩ như thế nào cũng đều cảm thấy lạ lạ sao ấy.
"Thái độ hồi trước?"
Sở Hư Uyên không nhanh không chậm lặp lại một lần, liếc nhìn An Nhu, kinh ngạc nói: "Thì ra em có loại khuynh hướng này?"
"Hả? Cái gì... Không không không, em không có."
An Nhu phản ứng lại đây, vội vàng phủ nhận: "Không có... Không có! Anh cười cái gì mà cười!"
Sở Hư Uyên cong cong khóe môi, ý cười trên mặt vẫn chưa biến mất: "Ừ, em không có, anh biết."
... Em cũng không biết mà anh biết sao, cảm ơn anh nghĩ dùm em nha.
An Nhu thở dài, héo héo dựa vào trên ghế, nghiêng đầu nhắm mắt giả chết.
Cô biết mà, Sở Hư Uyên căn bản không có thay đổi, cô còn ngây ngốc cảm thấy người này thay đổi... Vẫn giống y như trước, có thay đổi gì đâu!
Sở Hư Uyên không nói nữa, An Nhu dựa vào ghế, từ từ cảm thấy mỏi mắt. Tối hôm nay, cô giao lưu động não đối phó với quá nhiều người, cơ sở dữ liệu trong đầu liên tục tìm kiếm thông tin của đám người đó, còn phân loại sửa sang lại mối quan hệ với tứ đại gia tộc, đây cũng là một chuyện vô cùng tiêu hao sức lực.
Nhắm mắt lại, An Nhu không biết đã ngủ khi nào.
Sở Hư Uyên làm việc trong chốc lát, nghiêng đầu liếc mắt nhìn sang An Nhu, thấy mèo con nghiêng đầu ngủ rồi, ngủ rất an ổn.
Anh dừng một chút, nhướng người lên trước nói một câu với tài xế, sau đó nhích người lại gần phía An Nhu, nhẹ nhàng di chuyển đầu của cô đặt nằm lên đầu gối của mình.
Boss lớn luôn luôn giữa dáng ngồi tùy tính, thích đan chéo hai chân, tư thế lười biếng, hiện tại lại quy quy củ củ khép đầu gối lại, làm cô gái mình thích có thể ngủ an ổn một chút.
Khép hờ mắt, Sở Hư Uyên chốc chốc nhìn An Nhu chốc chốc làm việc. Bình tĩnh mà nói, An Nhu cũng không tính xinh đẹp. Sở Hư Uyên gặp qua nhiều phụ nữ như vậy, muôn hình muôn vẻ đều kiến thức quá, cũng đều không để trong lòng.
Chính là chỉ có một người duy nhất được Sở Hư Uyên dung túng, cũng chỉ có một người có thể làm anh sinh ra cảm giác trân trọng. Nghĩ lại cũng thật là không thể tưởng tượng được.
"Tình yêu... Loại đồ vật này, bất quá chỉ là Dopamine sinh ra kích thích tố phân bố khắp các dây thần kinh, không nhất định nói lên điều gì." Là một dòng trong quyển sách Sở Hư Uyên đọc được.
Mấy tiếng trước, trước lúc đi vào phòng nghỉ, Sở Hư Uyên còn ngồi trong văn phòng làm việc, mặt mày hờ hững. Mấy tiếng sau, tất cả mọi việc đều không giống nhau.
Bên trong xe, không khí ấm áp, chỉ có tiếng giấy bút, Sở Hư Uyên xử lý văn kiện trên tay, ánh mắt hiếm khi dịu dàng như vậy.
Lúc An Nhu tỉnh lại, cô vẫn còn ở trên xe. Trên người là thảm lông mềm mại, An Nhu xoa đôi mắt, lần này không có gì ngoài ý muốn phát hiện bản thân lại nằm trên đùi của Sở Hư Uyên.
Sở tiên sinh là người tốt, thời khắc nào đó đối với cô cũng rất dung túng.
"A, đến chỗ nào rồi vậy..." An Nhu ngáp một cái, từ trên đùi Sở Hư Uyên bò dậy, ánh mắt nhìn vào cửa sổ xe, nhìn khung cảnh bên ngoài.
Là khung cảnh cô chưa từng quen biết... Nhưng tuyệt đối không phải trong học viện DICE.
Nghĩ lại cũng biết, khu vực lễ đường diễn ra vũ hội nằm trong khuôn viên học viện, còn cách khu biệt thự của cô không xa, An Nhu không ngờ ngủ một giấc cũng chưa tới.
"Nơi này là ngoại thành."
Đang ở phê sửa tài liệu, người đàn ông cũng không ngẩng đầu lên: "Em ngủ, nên anh không kêu em dậy, em trách anh?!"
"... Không phải... Tại sao anh không gọi em dậy?"
An Nhu còn chút mơ màng: "Đây là ngoại thành? Chúng ta rời khỏi học viện? Hiện tại là... 12 giờ rưỡi đêm?!"
Cô ngủ hơn hai tiếng?!
An Nhu nhìn vào cơ sở dữ liệu, rơi vào tuyệt vọng.
Trọng điểm là, 12 giờ rưỡi đêm nha, dựa theo định vị GPS, có chạy gấp về học viện cũng mất hai tiếng hơn, lúc đó học viện đã sớm đóng cửa không cho vào.
"... Sở tiên sinh, hiện tại em không về biệt thự được rồi, không có chỗ ngủ."
Tâm trạng An Nhu đầy u ám, muốn dỗi Sở Hư Uyên, nhưng lý trí lại nói cho cô không thể làm như vậy, sẽ chết rất thảm, nhưng trong giọng nói vẫn mang theo chút oán hận: "Làm sao bây giờ anh? Chẳng lẽ ngủ ở trên xe một đêm sao?"
An Nhu nhìn thấy biểu tình của anh như vậy, trừng to mắt, cắn môi. Rõ ràng người làm chuyện xấu lại không phải cô, sao cô lại thấp thỏm như vậy? Chẳng lẽ người hiện tại đứng ngồi không yên, thấp thỏm ngàn lần không phải là Sở Hư Uyên sao?
"Vừa rồi anh...."
An Nhu im lặng một lát, vẫn là cắn răng kiên trì nói: "Vừa rồi... Tại sao anh lại hành động như vậy?"
Sở Hư Uyên nhìn cô, không nói chuyện, biểu tình trên mặt cũng không có thay đổi. Anh nhìn thẳng An Nhu, không biết phản ứng hiện bây giờ của mèo con ra sao?!
An Nhu cũng mạnh mẽ cố gắng chống lại khí thế của Sở Hư Uyên, vẫn trừng mắt nhìn anh.
Cô không cảm thấy Sở Hư Uyên sẽ thích mình!!!
Không, khẳng định không phải thích, đó là... Là cái gì?
Đơn thuần muốn tỏ vẻ thân cận sao?
Sự im lặng kéo dài, Sở Hư Uyên dẫn đầu dời đi tầm mắt, không nhìn vào cặp mắt đen nhánh sáng ngời kia nữa. Thật ra anh rất rõ ràng, nhưng anh cũng không biết nên nói như thế nào.
Nếu nói ra, An Nhu sẽ phản ứng ra sao?!
Phải biết rằng... Sở Hư Uyên cũng không thể phán đoán chính xác, rốt cuộc An Nhu thích anh, hay chỉ là nói giỡn mà thôi.
Giới hạn giữa hai ranh giới này quá nguy hiểm, anh yêu cầu thời gian chỉnh sửa lại kế hoạch.
Sở Hư Uyên cũng vừa mới nhận thức được bản thân có tình cảm nam nữ với An Nhu. Anh cũng vừa mới biết, lúc nhìn thấy cô bé ngửa đầu cười nhìn anh, Sở Hư Uyên không nhịn xuống được muốn hôn lên đôi môi đáng yêu kia.
"Phản ứng lớn như vậy, hửm?"
Sở Hư Uyên khép hờ đôi mắt, giọng điệu nhàn nhạt: "Chỉ là lễ tiết mà thôi, em nghĩ thành cái gì, hửm?"
"... Em có nghĩ cái gì đâu!"
An Nhu theo bản năng phản bác, lại kiên định bổ sung thêm một câu: "Em chỉ là một cô bé chưa trưởng thành, có thể nghĩ cái gì?"
Lúc nói mấy lời này, An Nhu không biết bản thân mình nên thở dài nhẹ nhõm một hơi hay là làm cái gì nữa, nhưng rốt cuộc cục đá trong lòng cuối cùng cũng buông xuống.
Thật sự là suy nghĩ nhiều, đều đã nói là không có khả năng mà... Chính là không có khả năng.
An Nhu thực thích Sở Hư Uyên, chỉ là hiện tại không thể nói ra.
Cô không có dũng khí thừa nhận thất bại.
Nếu nói An Nhu chủ quan, ngay từ đầu, sự chênh lệch giữa hai người là bằng không, bởi vì cô vô cùng thích Sở tiên sinh, loại chênh lệch này cũng mở rộng mấy chục ngàn lần.
Sở tiên sinh, cho dù em có thích anh đến mấy, em cũng vẫn... Không có cách nào thản nhiên thừa nhận trước mặt anh.
Không khí đình trệ một lần nữa bắt đầu chuyển động, khôi phục lại bình thường.
Hai người liếc nhau, trong lòng hiểu rõ mà không nói, tránh né đề tài nhạy cảm này. Sở Hư Uyên không có đưa ra lời giải thích hợp lý, An Nhu cũng không hề dò hỏi.
An Nhu ở ngồi trong phòng nghỉ ngơi trong chốc lát, quá nhàm chán, bắt đầu cầm di động chơi game.
"Sở tiên sinh, buổi vũ hội này tới bao giờ mới xong vậy?" An Nhu vừa chơi game, vừa hỏi Sở Hư Uyên, di động truyền đến âm thanh leng ka leng keng.
"Một lát nữa thôi."
Sở Hư Uyên đặt ly rượu ở trên bàn nhỏ, chính mình mở ra di động: "Làm sao vậy? Muốn chạy?"
Không biết có phải An Nhu ảo giác hay không, cô cảm thấy giọng điệu của Sở Hư Uyên rất dịu dàng, dịu dàng đến mức quá... Giả.
Người này khẳng định không phải Ác thần Sở Hư Uyên cả ngày dỗi thiên dỗi địa kia, không có khả năng.
"Đúng vậy, em muốn chạy."
Cơ trí bỏ qua vụ ảo giác, An Nhu chán đến chết mà nói: "Ở đây thật là nhàm chán, cũng không muốn đi xuống."
Mặc kệ vừa rồi Sở Hư Uyên làm như vậy rốt cuộc là nguyên nhân gì, thật ra An Nhu cũng hoài nghi lý do anh ta thoái thác, hành vi kia xác thật cũng đủ làm một đám người nổ tung.
An Nhu có thể tưởng tượng được cảnh sau khi cô đi xuống nhất định sẽ không yên với bọn họ. Cô còn chưa muốn trở thành nữ chính trong lời đồn.
"Vậy đi thôi." Nhẹ nhàng bâng quơ tắt di động, Sở Hư Uyên đứng lên, quay người đến An Nhu trước mặt, vươn tay, bỗng dừng một chút, lại thu hồi.
... ???
An Nhu ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Sở Hư Uyên.
Hiện tại, dáng ngồi của côthật sự không tính là ưu nhã, vì chân đau nhức, nên vừa ngồi xuống, An Nhu đã vội đá rớt giày cao gót, cuộn tròn nửa nằm nửa ngồi trên ghế sô pha đối diện với vị trí ngồi của Sở Hư Uyên, đang chơi di động rất hăng hái thì thấy hành động bất ngờ của Sở Hư Uyên, cô giật mình bật ngồi dậy, nhìn người đàn ông đứng ở trước mặt không biết làm sao cho đúng.
Sở Hư Uyên đứng trong chốc lát, đột nhiên mở miệng: "Em còn đi được không?"
"A, hả? Không thành vấn đề, có thể đi được." Lúc này An Nhu mới phản ứng lại, sở dĩ Sở Hư Uyên rút tay về là lo lắng cho chân của cô, vội vàng vẫy tay.
"Không có việc gì, đi ra ngoài rồi ngồi xe, không sao." Vừa nói, An Nhu mang giày cao gót vào.
Cô cũng rõ ràng, con gái ai cũng đều yêu cầu trải qua chuyện này, giày cao gót đúng là rất mệt, lúc ban đầu cũng sẽ sưng chân, nhưng không có cách nào, mang quen là tốt rồi.
Mày không biết tại sao nhăn càng chặt, Sở Hư Uyên dừng một chút, đột nhiên đá giày cao gót của An Nhu ra xa, làm cô đang ngồi ở trên sô pha không thể nào mang giày vào. An Nhu khom lưng duỗi người, nhưng quá xa, với không tới, đành yên lặng rút tay trở về.
"... Anh làm cái gì vậy?" An Nhu vẻ mặt ngớ người nhìn Sở Hư Uyên, quả thực không thể tin được là có người con nít đến nước này.
Biểu tình của người đàn ông đứng ở trước mặt cô vô cùng bình tĩnh, đôi tay đút vào trong túi, giọng điệu đương nhiên: "Em đừng mang giày cao gót nữa, mắt cá chân đã sưng đỏ lên rồi kìa."
"Đây là bình thường..." An Nhu không biết nên nói vấn đề này với một người đàn ông như thế nào nữa, cô lại nỗ lực duỗi tay, nhưng phát hiện dù nỗ lực cách mấy thì cũng với không tới.
"Sở Hư Uyên, anh mang giày lại đây cho em, không lẽ anh muốn em đi chân không về sao?!" Trong giọng nói An Nhu đã mang theo chút buồn bực. Chỉ là giọng nàng vẫn ngọt ngào, dù là buồn bực, nhưng khi hốt ra tên của người nào đó, cũng vẫn là mềm mụp đáng yêu.
Sao lại thế này?! Hôm nay Sở Hư Uyên rất kỳ lạ...
Đầu tiên là không thể hiểu được hôn trán làm cô suy nghĩ nhiều, hiện tại lại không cho cô mang giày. Dù tính tình An Nhu có tốt cách mấy thì cũng bực mình, bộ chơi đùa người ta như vậy thích lắm sao?!
"... Anh cõng em." Sở Hư Uyên lạnh mặt bình tĩnh phun ra ba chữ này.
Kiến nghị đầy ngập lòng tốt này của anh ấy cũng nằm trong đám tài liệu chi chít kế hoạch kia.
"... Không không không, không phiền anh..."
An Nhu run run bả vai, cảm thấy hình ảnh quá đẹp, không thể tưởng tượng được, theo bản năng cự tuyệt: "Không cần, một đoạn đường ngắn thôi, em tự đi được."
"Leo lên."
Sở Hư Uyên lại không cho phép cự tuyệt, xoay người đưa lưng ngồi xổm ở trước mặt An Nhu, giọng điệu ẩn ẩn có chút không kiên nhẫn: "Đừng lằng nhằng lãng phí thời gian."
An Nhu cắn cắn môi, bất đắc dĩ chống sô pha đứng lên, sau đó lập tức bổ nhào vào trên lưng Sở Hư Uyên, được cánh tay vững chắc của anh tiếp được.
"... Cảm ơn Sở tiên sinh." Đầu dựa vào trên vai Sở Hư Uyên, An Nhu bất an, nhẹ nhẹ di chuyển tư thế thoải mái, nhỏ giọng nói lời cảm ơn.
Sở Hư Uyên đi ra hành lang, cho dù trên người cõng một người cũng không ảnh hưởng đến khí thế của anh. Nghe được mèo con trên lưng nhỏ giọng nói lời cảm ơn, khóe môi anh cong cong, không để An Nhu thấy: "Không cần cảm ơn."
Giọng của anh vẫn là bình tĩnh lạnh nhạt như thường.
An Nhu có chút may mắn phát hiện Sở Hư Uyên không phải đi xuống bằng đường cầu thang, mà là cửa hông đại sảnh.
Thời gian này còn sớm, vũ hội chỉ mới bắt đầu, không có nhiều người sẽ lựa chọn ra về ngay lúc này, nhưng cảnh Sở Hư Uyên cõng An Nhu rời đi cũng vẫn bị một vài nhân viên phục vụ nhìn thấy, biểu tình của một đám khá xuất sắc.
"Sở tiên sinh, anh làm như vậy thực hủy hình tượng nha."
An Nhu chọc chọc trên lưng Sở Hư Uyên, nhớ lại biểu tình của nhân viên phục vụ vừa nãy thì thấy rất muốn cười: "Xem ra kế tiếp sẽ có rất nhiều lời đồn đãi lan truyền ra rồi."
An Nhu ở học viện, đương nhiên biết những lời đồn về Sở Hư Uyên, cái gì mà tính tình lạnh lùng độc ác, mắt không nháy mà tiêu diệt một gia tộc... Muốn khoa trương như thế nào thì khoa trương như thế đó. Ngay cả chứng ghét nữ giới của Sở Hư Uyên được chứng minh đã hoàn toàn biến mất, cũng bị lấy ra tới truyền đến vô cùng kì diệu.
"Không sao cả." Giọng điệu Sở Hư Uyên không có gì thay đổi.
"Không cần thiết để ý đến mấy chuyện đó." Giọng vẫn lạnh nhạt, vẫn là cái giọng tổng giám đốc kia.
"Thôi được rồi, anh nói cái gì cũng đúng."
An Nhu dựa đầu vào trên vai Sở Hư Uyên, ngáp một cái, có chơi mệt: "Hôm nay mệt mỏi quá... A!"
Không biết sao lại thế này, Sở Hư Uyên đột nhiên ngừng một chút, An Nhu mơ mơ màng màng bị dọa, hay tay ngay từ đầu chống vịn bả vai Sở Hư Uyên giờ trực tiếp gắt gao mà ôm vòng lấy cổ anh. Người nào đó trong nháy mắt cứng đờ, An Nhu cũng không có nhận ra.
"Anh hai à, không nghĩ tới anh cũng có một mặt như vậy nữa nha." An Nhu còn chưa nói xong lời, thì nghe được một giọng nam phát ra từ phía trước.
Là... Sở Trạch Hạo, em trai cùng cha khác mẹ với Sở Hư Uyên?
An Nhu thực mau căn cứ theo giọng nói, từ trong cơ sở dữ liệu tìm được thông tin cá nhân của người này, không khí màu hồng nháy mắt tan biến, cô vẫn duy trì tư thế này, thật cẩn thận từ trên vai Sở Hư Uyên hơi nhướng đầu nhìn về phía trước.
Nơi này hình như là bãi đỗ xe, một người đàn ông trẻ tuổi tuấn tú đứng ở phía đối diện, mặc lễ phục tiệc, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Sở Hư Uyên. Người này nhìn qua còn rất trẻ, gương mặt vẫn còn giữ nét vị thành niên, như là một cậu thiếu niên tươi sáng như ánh mặt trời.
Sở Hư Uyên biểu tình lạnh nhạt, gương mặt mang theo vài phần trêu chọc, không chút nào để ý: "Sở Trạch Hạo, tìm tôi có chuyện gì?"
"Nói vậy, không có việc gì thì không thể tìm anh sao?" Dung mạo của người đối diện cũng không thua kém gì với Sở Hư Uyên, nhưng khí thê lại không bằng, người đó cười một tiếng, lại bị ánh mắt lạnh lùng của Sở Hư Uyên dọa sợ.
"Thôi được, em đầu hàng, là ông nội kêu em tới."
Người trẻ tuổi giơ lên tay, làm ra tư thế đầu hàng: "Cuối tuần là lễ thành nhân của em gái chúng ta, ông muốn em hỏi anh xem anh có trở về hay không?!"
"Tôi tự biết, không mượn mấy người lo." Sở Hư Uyên mày cũng chưa động một chút, ra lệnh bằng ánh mắt, vệ sỹ đứng bên cạnh đều xông tới, vây quanh người Sở Hư Uyên.
"Không có việc gì thì cậu có thể đi được rồi." Giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ, Sở Hư Uyên cõng An Nhu trên lưng, đi đến bên cạnh đoàn xe đang đậu, nhẹ nhàng đặt An Nhu vào trong xe, bản thân cũng theo sát ngồi vào trong.
Sở Trạch Hạo bị ngăn cản cũng không có gì phản ứng, anh ta đứng ở tại chỗ, nhìn đoàn xe chạy rời đi, lúc này mới chậm rì rì móc ra di động không ngừng rung, vuốt máy nghe.
"Nghe? Chị? Ờ, gặp được."
Sở Trạch Hạo lười biếng dựa vào trên xe của mình, không chút để ý nói: "Ừ, không nói được mấy câu, cái gì mà tại sao? Anh ấy không muốn để ý tới em thôi, ờ, chính là như vậy..."
"Đúng rồi, chị..."
Sở Trạch Hạo chớp chớp mắt, ngây thơ vô tội cười cười: "Em nhắc nhở chị trước, hình như anh có bạn gái... Đúng, chính là người trong lời đồn gần đây, ừ, a lô? Chị, chị đừng tắt..."
Nhìn di động bị cắt đứt, Sở Trạch Hạo giật mình một chút, lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ, hai viên răng nanh nhìn qua tinh thần phấn chấn bồng bột thực đáng yêu.
"A... Cái này thật phiền toái." Anh buồn rầu gãi đầu tóc, lại nhếch lên một nụ cười, đôi mắt sáng như sao.
"Mẹ lại tức giận nữa rồi, thật không xong, chuẩn bị ăn no đòn rồi."
Cho đến lúc ngồi vào trong xe, An Nhu vẩn còn ngớ người.
Cô biết Sở Trạch Hạo, dù là từ cốt truyện, vẫn là cơ sở dữ liệu. Người này đều nằm trong khu vực nhân vật thuộc cấp bậc nguy hiểm như bọn họ Tô Hoàng.
Chính là... Bề ngoài... Cũng quá ngây thơ vô hại.
Nhà họ Sở có năm đứa con. Sở Hư Uyên là đại thiếu gia, dư lại hai trai, hai gái đều là do mẹ kế Tần Thiến sinh ra.
Điều châm chọc chính là, đại tiểu thư Sở Liên còn lớn hơn Sở Hư Uyên sáu tuổi. Trên danh nghĩa, Sở Liên là con riêng của Tần Thiến, thực tế là chuyện như thế nào, trong lòng người họ Sở đều hiểu rõ.
Sở Trạch Hạo không giống anh trai Sở Trạch Thiên của mình. Người này, từ lúc bắt đầu coi như một người không học vấn không nghề nghiệp, thiếu gia ăn chơi trác táng, cũng không tính tranh đoạt gia sản với Sở Hư Uyên, cũng không có bất kỳ bất mãn gì đối với việc Sở Hư Uyên là người cầm quyền gia tộc nhà họ Sở.
Cho đến kết cục cuối cùng... Mới xoay ngược lại một cách ngoạn mục.
"Nghĩ cái gì?" An Nhu đang ngẩn người, gương mặt lại bị người nào đó nhéo vài cái.
"A? Óe..."
An Nhu ăn đau, lấy lại tinh thần, đề phòng lui ra phía cửa sổ, đôi mắt đen nhánh trừng Sở Hư Uyên: "Anh anh anh, anh nhéo em làm gì?!"
"Thuận tay mà thôi."
Sở Hư Uyên ngồi ở bên cạnh xem báo cáo, động tác tự nhiên như rất quen thuộc: "Vừa rồi anh cõng em đi một đoạn đường, còn ôm lên xe, chẳng lẽ em không nên cảm ơn anh sao?"
"Vậy cũng không thể nhéo em như vậy nha, mặt thiếu nữ không thể tùy tiện chạm vào, anh biết chưa?"
An Nhu tức giận xoa xoa gương mặt đỏ bừng: "Hành động này của anh rõ ràng chính là quấy rối!"
"Vậy em có thể tố cáo anh."
Sở Hư Uyên không dao động, trong âm thanh còn mơ hồ có ý cười: "Anh xin đợi."
"... Vậy anh đừng nói tới vụ cảm ơn nữa." An Nhu nghĩ nghĩ, cảm thấy cô dỗi không lại đối phương, thức thời từ bỏ, lại không nhịn xuống, duỗi chân đạp đạp Sở Hư Uyên cho bỏ ghét.
Sức lực không lớn, An Nhu lại đang cuộn ngồi trên ghế, dùng chân trần đá cũng không đau, đạp đạp một chút, sau đó An Nhu vội rút chân về, rụt người ôm đầu gối, đầu để ở trên đầu gối nhìn Sở Hư Uyên, làm bộ vô tội.
"... Em lại có chuyện gì nữa?" Người đàn ông đang ở xử lý báo cáo nhíu nhíu mày, buông bút trong tay xuống, nghiêng đầu nhìn An Nhu.
Cô gái nhỏ ngoan ngoãn cuộc người dựa vào cửa xe, thân hình nhỏ xinh, cả người đều cuộc thành một đoàn, đôi tay ôm đầu gối, váy công chúa thuần trắng xòe tán ở xung quanh, dịu ngoan ngẩng đầu nhìn anh, bộ dáng mềm mại không thể mềm mại hơn.
Sở Hư Uyên im lặng nhìn An Nhu, trong lúc nhất thời cũng không nói chuyện. Đáy mắt của người đàn ông sóng ngầm kích động, cũng không phát hiện biểu tình của mình hiện tại có bao nhiêu dịu dàng.
Rõ ràng khoảng cách phát hiện tình cảm của bản thân chỉ cách mấy tiếng... Nhưng hiện tại anh cũng đã có thể hoàn toàn xác định cảm xúc của mình.
An Nhu chớp chớp mắt, cảm thấy cô lại xuất hiện ảo giác nữa.
Bằng không tại sao cô lại nghe ra chút tình tố trong giọng nói của Sở Hư Uyên?
Còn có dung túng, bất đắc dĩ?
Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?
Căn bản không tồn tại thứ đó trên người Sở tiên sinh?
"Không có gì, chỉ là muốn trả thù trở về thôi."
An Nhu lời lẽ chính đáng nói, áp xuống tình tố xuất hiện bất ngờ trong lòng, cô trừng lớn đôi mắt nhìn Sở Hư Uyên, nghiêm túc nói: "Em cảm thấy... Ờ, có phải anh bị cảm hay không, hay cơ thể có chút kỳ lạ ... Gì không?"
"Kỳ lạ gì?" Hình như là bị lời nói của cô là giật mình, Sở Hư Uyên đan chéo hai chân, dựa vào ghế, như là che giấu thứ gì, ánh mắt thâm trầm tối nghĩa nhìn cô. Như là một con sói đang nhìn vào con mồi của mình.
An Nhu không chú ý tới, cô do dự, cắn răng cẩn thận mở miệng: "Sở tiên sinh, à, chính là anh có cảm giác... Hiện tại anh có chút dễ giải..."
Không chờ Sở Hư Uyên nói chuyện, An Nhu vội vàng nói: "Không phải, ý của em không phải nói Sở tiên sinh anh dễ giải, thật ra anh không cần làm như vậy, em cảm thấy anh cứ dùng thái độ hồi trước với đối em là được rồi... Thật đó."
Người đàn ông cười như không cười nhìn chăm chú vào mình, An Nhu càng nói giọng càng nhỏ, càng nói càng cảm thấy ngày chết không xa. Chỉ là... Sở Hư Uyên đột nhiên chuyển biến thái độ từ lạnh lùng sang dịu dàng nóng cháy, thật sự là có thể hù chết người, nghĩ như thế nào cũng đều cảm thấy lạ lạ sao ấy.
"Thái độ hồi trước?"
Sở Hư Uyên không nhanh không chậm lặp lại một lần, liếc nhìn An Nhu, kinh ngạc nói: "Thì ra em có loại khuynh hướng này?"
"Hả? Cái gì... Không không không, em không có."
An Nhu phản ứng lại đây, vội vàng phủ nhận: "Không có... Không có! Anh cười cái gì mà cười!"
Sở Hư Uyên cong cong khóe môi, ý cười trên mặt vẫn chưa biến mất: "Ừ, em không có, anh biết."
... Em cũng không biết mà anh biết sao, cảm ơn anh nghĩ dùm em nha.
An Nhu thở dài, héo héo dựa vào trên ghế, nghiêng đầu nhắm mắt giả chết.
Cô biết mà, Sở Hư Uyên căn bản không có thay đổi, cô còn ngây ngốc cảm thấy người này thay đổi... Vẫn giống y như trước, có thay đổi gì đâu!
Sở Hư Uyên không nói nữa, An Nhu dựa vào ghế, từ từ cảm thấy mỏi mắt. Tối hôm nay, cô giao lưu động não đối phó với quá nhiều người, cơ sở dữ liệu trong đầu liên tục tìm kiếm thông tin của đám người đó, còn phân loại sửa sang lại mối quan hệ với tứ đại gia tộc, đây cũng là một chuyện vô cùng tiêu hao sức lực.
Nhắm mắt lại, An Nhu không biết đã ngủ khi nào.
Sở Hư Uyên làm việc trong chốc lát, nghiêng đầu liếc mắt nhìn sang An Nhu, thấy mèo con nghiêng đầu ngủ rồi, ngủ rất an ổn.
Anh dừng một chút, nhướng người lên trước nói một câu với tài xế, sau đó nhích người lại gần phía An Nhu, nhẹ nhàng di chuyển đầu của cô đặt nằm lên đầu gối của mình.
Boss lớn luôn luôn giữa dáng ngồi tùy tính, thích đan chéo hai chân, tư thế lười biếng, hiện tại lại quy quy củ củ khép đầu gối lại, làm cô gái mình thích có thể ngủ an ổn một chút.
Khép hờ mắt, Sở Hư Uyên chốc chốc nhìn An Nhu chốc chốc làm việc. Bình tĩnh mà nói, An Nhu cũng không tính xinh đẹp. Sở Hư Uyên gặp qua nhiều phụ nữ như vậy, muôn hình muôn vẻ đều kiến thức quá, cũng đều không để trong lòng.
Chính là chỉ có một người duy nhất được Sở Hư Uyên dung túng, cũng chỉ có một người có thể làm anh sinh ra cảm giác trân trọng. Nghĩ lại cũng thật là không thể tưởng tượng được.
"Tình yêu... Loại đồ vật này, bất quá chỉ là Dopamine sinh ra kích thích tố phân bố khắp các dây thần kinh, không nhất định nói lên điều gì." Là một dòng trong quyển sách Sở Hư Uyên đọc được.
Mấy tiếng trước, trước lúc đi vào phòng nghỉ, Sở Hư Uyên còn ngồi trong văn phòng làm việc, mặt mày hờ hững. Mấy tiếng sau, tất cả mọi việc đều không giống nhau.
Bên trong xe, không khí ấm áp, chỉ có tiếng giấy bút, Sở Hư Uyên xử lý văn kiện trên tay, ánh mắt hiếm khi dịu dàng như vậy.
Lúc An Nhu tỉnh lại, cô vẫn còn ở trên xe. Trên người là thảm lông mềm mại, An Nhu xoa đôi mắt, lần này không có gì ngoài ý muốn phát hiện bản thân lại nằm trên đùi của Sở Hư Uyên.
Sở tiên sinh là người tốt, thời khắc nào đó đối với cô cũng rất dung túng.
"A, đến chỗ nào rồi vậy..." An Nhu ngáp một cái, từ trên đùi Sở Hư Uyên bò dậy, ánh mắt nhìn vào cửa sổ xe, nhìn khung cảnh bên ngoài.
Là khung cảnh cô chưa từng quen biết... Nhưng tuyệt đối không phải trong học viện DICE.
Nghĩ lại cũng biết, khu vực lễ đường diễn ra vũ hội nằm trong khuôn viên học viện, còn cách khu biệt thự của cô không xa, An Nhu không ngờ ngủ một giấc cũng chưa tới.
"Nơi này là ngoại thành."
Đang ở phê sửa tài liệu, người đàn ông cũng không ngẩng đầu lên: "Em ngủ, nên anh không kêu em dậy, em trách anh?!"
"... Không phải... Tại sao anh không gọi em dậy?"
An Nhu còn chút mơ màng: "Đây là ngoại thành? Chúng ta rời khỏi học viện? Hiện tại là... 12 giờ rưỡi đêm?!"
Cô ngủ hơn hai tiếng?!
An Nhu nhìn vào cơ sở dữ liệu, rơi vào tuyệt vọng.
Trọng điểm là, 12 giờ rưỡi đêm nha, dựa theo định vị GPS, có chạy gấp về học viện cũng mất hai tiếng hơn, lúc đó học viện đã sớm đóng cửa không cho vào.
"... Sở tiên sinh, hiện tại em không về biệt thự được rồi, không có chỗ ngủ."
Tâm trạng An Nhu đầy u ám, muốn dỗi Sở Hư Uyên, nhưng lý trí lại nói cho cô không thể làm như vậy, sẽ chết rất thảm, nhưng trong giọng nói vẫn mang theo chút oán hận: "Làm sao bây giờ anh? Chẳng lẽ ngủ ở trên xe một đêm sao?"
Bình luận facebook