Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 122
CHƯƠNG 122
Trần Tư Khải hơi nhíu mày, nhìn khuôn mặt đỏ rực của Tiêu Mộng.
Khuôn mặt non mềm, khiến người ta nhìn mà muốn cắn vài miếng.
“Ưm…” Tiêu Mộng mới lắc đầu, vểnh môi nghĩ một lát: “Quên rồi… Tôi quên mất rồi… Trời ơi, tôi khóc sao?”
Lúc này Tiêu Mộng mới nhớ ra, lấy tay xoa mặt, khóc cũng ghê phết đấy.
Trần Tư Khải thở dài: “Em ý, đúng là trẻ con, nằm bò ra ngủ mà cũng khóc được.”
Trần Tư Khải liếc nhìn xung quanh, phát hiện không có mấy người, anh ta nhanh chóng cúi đầu, hôn một cái lên khuôn mặt ướt nhèm của Tiêu Mộng rồi lập tức rời đi, nói nhỏ: “Ngày mai ra nước ngoài, tối nay em dọn đồ đạc cẩn thận.”
VietWriter.vn
Nói xong, không đợi Tiêu Mộng kịp phản ứng lại, Trần Tư Khải đã rời đi.
Tiêu Mộng mở to mắt, giơ tay sờ mặt mình: “Vừa rồi… là ảo giác sao? Anh ta hôn cô? Chờ đã, chờ đã, ngày mai ra nước ngoài? Làm hộ chiếu nhanh thế sao?”
Khi tan làm, Trần Tư Khải đi ra khỏi phòng làm việc, anh ta đã thay một bộ đồ thường ngày màu trắng ngà, lộ rõ vẻ ngọc thụ lâm phong, cực kỳ khôi ngô sáng sủa.
Tiêu Mộng liếc nhìn Trần Tư Khải, rồi nhanh chóng cúi đầu xuống.
Đáng chết, cũng không phải là người mẫu đi biểu diễn thời trang, cả ngày ăn mặc đẹp trai như này làm gì chứ?
Trần Tư Khải đút một tay vào túi quần, đôi chân thon dài thẳng tắp đứng bên cạnh Tiêu Mộng: “Mộng, đi, đi trung tâm thương mại mua ít đồ với tôi.”
“Hả? Tôi đi?” Tiêu Mộng trợn tròn mắt không dám tin: “Anh mua đồ, vì sao tôi lại phải đi?”
Haha, giúp tôi mua ít đồ đi. Hơn nữa, em đã ra nước ngoài vì công ty, tôi cũng phải chọn vài bộ quần áo cho em chứ, như thế cũng coi như là phúc lợi công ty dành cho em.”
Vừa nghĩ tới tối đến còn phải đi làm ở Dạ Mị, tiện thể còn xin vài ngày nghỉ, Tiêu Mộng nào có tâm tình đi dạo phố, thế nên cô khua tay: “Tôi không đi, tôi còn có việc, ngày mai ra nước ngoài rồi, tôi cũng phải về nhà chuẩn bị đồ nữa.”
“Cũng chả có gì phải chuẩn bị cả, đi thôi.”
Trần Tư Khải là người nói là làm, không hề cho người khác có cơ hội giải thích hay từ chối, kéo Tiêu Mộng lên rồi đi ra ngoài.
Tiêu Mộng hoảng sợ kêu lên: “Túi của tôi, tôi phải lấy túi của tôi đã!”
Trần Tư Khải duỗi cánh tay dài, nhấc túi hộ Tiêu Mộng, cánh tay còn lại kẹp chặt Tiêu Mộng, đi thẳng vào thang máy VIP chuyên dùng.
Đám người chị Tố Chân im lặng nhìn hai người đi khỏi, sau đó mới bàn luận: “Thấy chưa, tổng giám đốc Trần và Tiêu Mộng đã không còn cố kỵ cái gì nữa, công khai ôm ôm ấp ấp ở công ty rồi.”
“Hơn nữa tổng giám đốc Trần còn cầm túi giúp Tiêu Mộng nữa, đây là chuyện trước giờ chưa từng thấy nha.”
“Tiêu Mộng đi thang máy chuyên dụng cùng tổng giám đốc Trần, ôi, quá vinh hạnh.”
Trần Tư Khải đưa Tiêu Mộng tới trung tâm thương mại lớn nhất, đồ ở đây đều cực kỳ đắt, Trần Tư Khải chỉ vào một chiếc áo phông nam, hỏi Tiêu Mộng: “Mộng, hai mẫu này, cái nào đẹp hơn?”
Tiêu Mộng nhìn hai mẫu áo kia, rồi nhìn Trần tư Khải, lắc đầu: “Tôi không biết, tôi không hiểu mảng này.”
Trần Tư Khải híp mắt lại: “Có muốn đi ăn nữa hay không? Nếu cứ ba phải như này, tối nay em đừng hòng về nhà nữa!”
Dọa dẫm đe dọa như thế quả nhiên là có hiệu quả, Tiêu Mộng lập tức vội vàng hoảng hốt chỉ một mẫu, nói: “Cái này đẹp.”
Lúc này Trần Tư Khải mới nở nụ cười xán lạn, khẽ nói: “Gói chiếc này lại.”
Trần Tư Khải hơi nhíu mày, nhìn khuôn mặt đỏ rực của Tiêu Mộng.
Khuôn mặt non mềm, khiến người ta nhìn mà muốn cắn vài miếng.
“Ưm…” Tiêu Mộng mới lắc đầu, vểnh môi nghĩ một lát: “Quên rồi… Tôi quên mất rồi… Trời ơi, tôi khóc sao?”
Lúc này Tiêu Mộng mới nhớ ra, lấy tay xoa mặt, khóc cũng ghê phết đấy.
Trần Tư Khải thở dài: “Em ý, đúng là trẻ con, nằm bò ra ngủ mà cũng khóc được.”
Trần Tư Khải liếc nhìn xung quanh, phát hiện không có mấy người, anh ta nhanh chóng cúi đầu, hôn một cái lên khuôn mặt ướt nhèm của Tiêu Mộng rồi lập tức rời đi, nói nhỏ: “Ngày mai ra nước ngoài, tối nay em dọn đồ đạc cẩn thận.”
VietWriter.vn
Nói xong, không đợi Tiêu Mộng kịp phản ứng lại, Trần Tư Khải đã rời đi.
Tiêu Mộng mở to mắt, giơ tay sờ mặt mình: “Vừa rồi… là ảo giác sao? Anh ta hôn cô? Chờ đã, chờ đã, ngày mai ra nước ngoài? Làm hộ chiếu nhanh thế sao?”
Khi tan làm, Trần Tư Khải đi ra khỏi phòng làm việc, anh ta đã thay một bộ đồ thường ngày màu trắng ngà, lộ rõ vẻ ngọc thụ lâm phong, cực kỳ khôi ngô sáng sủa.
Tiêu Mộng liếc nhìn Trần Tư Khải, rồi nhanh chóng cúi đầu xuống.
Đáng chết, cũng không phải là người mẫu đi biểu diễn thời trang, cả ngày ăn mặc đẹp trai như này làm gì chứ?
Trần Tư Khải đút một tay vào túi quần, đôi chân thon dài thẳng tắp đứng bên cạnh Tiêu Mộng: “Mộng, đi, đi trung tâm thương mại mua ít đồ với tôi.”
“Hả? Tôi đi?” Tiêu Mộng trợn tròn mắt không dám tin: “Anh mua đồ, vì sao tôi lại phải đi?”
Haha, giúp tôi mua ít đồ đi. Hơn nữa, em đã ra nước ngoài vì công ty, tôi cũng phải chọn vài bộ quần áo cho em chứ, như thế cũng coi như là phúc lợi công ty dành cho em.”
Vừa nghĩ tới tối đến còn phải đi làm ở Dạ Mị, tiện thể còn xin vài ngày nghỉ, Tiêu Mộng nào có tâm tình đi dạo phố, thế nên cô khua tay: “Tôi không đi, tôi còn có việc, ngày mai ra nước ngoài rồi, tôi cũng phải về nhà chuẩn bị đồ nữa.”
“Cũng chả có gì phải chuẩn bị cả, đi thôi.”
Trần Tư Khải là người nói là làm, không hề cho người khác có cơ hội giải thích hay từ chối, kéo Tiêu Mộng lên rồi đi ra ngoài.
Tiêu Mộng hoảng sợ kêu lên: “Túi của tôi, tôi phải lấy túi của tôi đã!”
Trần Tư Khải duỗi cánh tay dài, nhấc túi hộ Tiêu Mộng, cánh tay còn lại kẹp chặt Tiêu Mộng, đi thẳng vào thang máy VIP chuyên dùng.
Đám người chị Tố Chân im lặng nhìn hai người đi khỏi, sau đó mới bàn luận: “Thấy chưa, tổng giám đốc Trần và Tiêu Mộng đã không còn cố kỵ cái gì nữa, công khai ôm ôm ấp ấp ở công ty rồi.”
“Hơn nữa tổng giám đốc Trần còn cầm túi giúp Tiêu Mộng nữa, đây là chuyện trước giờ chưa từng thấy nha.”
“Tiêu Mộng đi thang máy chuyên dụng cùng tổng giám đốc Trần, ôi, quá vinh hạnh.”
Trần Tư Khải đưa Tiêu Mộng tới trung tâm thương mại lớn nhất, đồ ở đây đều cực kỳ đắt, Trần Tư Khải chỉ vào một chiếc áo phông nam, hỏi Tiêu Mộng: “Mộng, hai mẫu này, cái nào đẹp hơn?”
Tiêu Mộng nhìn hai mẫu áo kia, rồi nhìn Trần tư Khải, lắc đầu: “Tôi không biết, tôi không hiểu mảng này.”
Trần Tư Khải híp mắt lại: “Có muốn đi ăn nữa hay không? Nếu cứ ba phải như này, tối nay em đừng hòng về nhà nữa!”
Dọa dẫm đe dọa như thế quả nhiên là có hiệu quả, Tiêu Mộng lập tức vội vàng hoảng hốt chỉ một mẫu, nói: “Cái này đẹp.”
Lúc này Trần Tư Khải mới nở nụ cười xán lạn, khẽ nói: “Gói chiếc này lại.”
Bình luận facebook