Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 171
CHƯƠNG 171
Tiêu Mộng cẩn thận nhìn Khang Tử, anh ta nghe mà đổ mồ hôi lạnh, khóe miệng co rút.
Hay lắm, người phụ nữ mà cậu chủ nhìn trúng đúng là quái vật, đưa ra cái yêu cầu này thật sự là khó mà thỏa mãn được.
Cuối cùng, như ý của Tiêu mộng, cô ngồi lên thuyền, chầm chậm lênh đênh trên sông Tevere.
Thuyền đi rất chậm để Tiêu Mộng có thể thưởng thức thật kỹ phong cảnh và kiến trúc hai bên bờ.
Trên cầu có không ít thanh niên huýt sáo, khua tay, gọi to với Tiêu Mộng.
Trong mắt người đời, cô gái mỉm cười ngồi trên thuyền kia, quả thật giống như một bức tranh thủy mặc, da trắng nõn nà, khí chất thanh nhã, cực kỳ xinh đẹp!
Cô mặc một chiếc váy màu đỏ tươi, lộ ra làn da trắng nõn, trên đầu đội một chiếc mũ rộng vành cũng màu đỏ tươi, trên mũ còn có hai dây đai màu xanh nhạt tung bay, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp như đóa hoa anh đào, quả thật giống như một con búp bê đang cười dịu dàng!
“Nhìn nước ở đây trong veo, không biết ngâm chân vào nước có phải rất mát hay không?”
Tiêu Mộng cười ngọt ngào với Khang Tử, đáp lại là khuôn mặt cứng đờ nhắm mắt làm ngơ của Khang Tử.
Hừ, tỏ vẻ gì chứ, không phải là thân tín bên người Trần gấu xấu xa sao, nhìn xem anh ta cao ngạo kìa.
Không cười thì không cười, không để ý thì không để ý!
Có gì ghê gớm lắm sao?
Tiêu Mộng bĩu môi, cởi giày, ngâm chân vào trong nước hồ.
“Ôi… Thích quá! Thoải mái chết mất!”
Tiêu Mộng khua khua đôi chân trắng như tuyết, híp mắt cười khanh khách.
Cút đi Trần Tư Khải, cút đi cái đêm hoang đường kia, cô không nghĩ tới mấy cái thứ này nữa.
Chuyện không vui, tạm thời cô không nghĩ nữa.
Khang Tử đang loay hoay với máy tính bảng, đồng thời còn đeo tai nghe, nghe các chỉ thị trong đó.
“Khang Tử, người phụ nữ kia không hỏi tôi đi đâu sao?”
Trên màn hình, là Trần Tư Khải bưng ly rượu thưởng thức.
“Không có, cô ấy không hỏi.”
Mặt Trần Tư Khải hơi nhăn lại, nhưng không nói gì.
“Ừ, hai người đi tới đâu rồi?”
“Vẫn đang trôi trên sông Tevere.”
“Cậu quay camera về phía người phụ nữ kia.”
Khang Tử nghe lời, lặng lẽ quay camera về phía Tiêu Mộng đang vui vẻ chơi đùa.
Trần Tư Khải bưng ly rượu, hơi ngây người nhìn cô gái như hoa như ngọc trên màn hình, không nhịn được mà thầm than thở.
Cô, thật sự là rất đẹp… Giống như cay cát cánh đón gió tung bay, hương thơm lan tỏa.
“Khang Tử, qua nửa tiếng nữa tôi sẽ ở trên cây cầu trước mặt. Tới lúc đó rồi gặp.”
“Vâng!”
Trần Tư Khải ngắt kết nối, màn hình trên tay Khang Tử liền tối om.
Đây là đình nghỉ tư nhân trên bờ sông Tevere, bám sát bờ sông, bị người ta mua lại, sửa thành nơi yên tĩnh thư giãn bên bờ sông.
Trên chiếc bàn trắng tinh tế bày một bình rượu và hai chiếc ly.
Trần Tư Khải đang bưng một ly, từ từ uống.
Tiêu Mộng cẩn thận nhìn Khang Tử, anh ta nghe mà đổ mồ hôi lạnh, khóe miệng co rút.
Hay lắm, người phụ nữ mà cậu chủ nhìn trúng đúng là quái vật, đưa ra cái yêu cầu này thật sự là khó mà thỏa mãn được.
Cuối cùng, như ý của Tiêu mộng, cô ngồi lên thuyền, chầm chậm lênh đênh trên sông Tevere.
Thuyền đi rất chậm để Tiêu Mộng có thể thưởng thức thật kỹ phong cảnh và kiến trúc hai bên bờ.
Trên cầu có không ít thanh niên huýt sáo, khua tay, gọi to với Tiêu Mộng.
Trong mắt người đời, cô gái mỉm cười ngồi trên thuyền kia, quả thật giống như một bức tranh thủy mặc, da trắng nõn nà, khí chất thanh nhã, cực kỳ xinh đẹp!
Cô mặc một chiếc váy màu đỏ tươi, lộ ra làn da trắng nõn, trên đầu đội một chiếc mũ rộng vành cũng màu đỏ tươi, trên mũ còn có hai dây đai màu xanh nhạt tung bay, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp như đóa hoa anh đào, quả thật giống như một con búp bê đang cười dịu dàng!
“Nhìn nước ở đây trong veo, không biết ngâm chân vào nước có phải rất mát hay không?”
Tiêu Mộng cười ngọt ngào với Khang Tử, đáp lại là khuôn mặt cứng đờ nhắm mắt làm ngơ của Khang Tử.
Hừ, tỏ vẻ gì chứ, không phải là thân tín bên người Trần gấu xấu xa sao, nhìn xem anh ta cao ngạo kìa.
Không cười thì không cười, không để ý thì không để ý!
Có gì ghê gớm lắm sao?
Tiêu Mộng bĩu môi, cởi giày, ngâm chân vào trong nước hồ.
“Ôi… Thích quá! Thoải mái chết mất!”
Tiêu Mộng khua khua đôi chân trắng như tuyết, híp mắt cười khanh khách.
Cút đi Trần Tư Khải, cút đi cái đêm hoang đường kia, cô không nghĩ tới mấy cái thứ này nữa.
Chuyện không vui, tạm thời cô không nghĩ nữa.
Khang Tử đang loay hoay với máy tính bảng, đồng thời còn đeo tai nghe, nghe các chỉ thị trong đó.
“Khang Tử, người phụ nữ kia không hỏi tôi đi đâu sao?”
Trên màn hình, là Trần Tư Khải bưng ly rượu thưởng thức.
“Không có, cô ấy không hỏi.”
Mặt Trần Tư Khải hơi nhăn lại, nhưng không nói gì.
“Ừ, hai người đi tới đâu rồi?”
“Vẫn đang trôi trên sông Tevere.”
“Cậu quay camera về phía người phụ nữ kia.”
Khang Tử nghe lời, lặng lẽ quay camera về phía Tiêu Mộng đang vui vẻ chơi đùa.
Trần Tư Khải bưng ly rượu, hơi ngây người nhìn cô gái như hoa như ngọc trên màn hình, không nhịn được mà thầm than thở.
Cô, thật sự là rất đẹp… Giống như cay cát cánh đón gió tung bay, hương thơm lan tỏa.
“Khang Tử, qua nửa tiếng nữa tôi sẽ ở trên cây cầu trước mặt. Tới lúc đó rồi gặp.”
“Vâng!”
Trần Tư Khải ngắt kết nối, màn hình trên tay Khang Tử liền tối om.
Đây là đình nghỉ tư nhân trên bờ sông Tevere, bám sát bờ sông, bị người ta mua lại, sửa thành nơi yên tĩnh thư giãn bên bờ sông.
Trên chiếc bàn trắng tinh tế bày một bình rượu và hai chiếc ly.
Trần Tư Khải đang bưng một ly, từ từ uống.
Bình luận facebook