Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 226
CHƯƠNG 226
“Ui, không cần đâu, anh không muốn em yêu phải mệt nhọc. Không phải tối em phải đến Dạ Mị sao? Anh ở đó chờ em. Anh mặc kệ đấy, tối nay gặp nhau, em phải thưởng cho anh một cái hôn.”
Hôn…
Tiêu Mộng cả kinh suýt chút nữa thì cắn phải lưỡi, vội vàng cúp điện thoại.
Tất nhiên, mấy lời xấu hổ của Kim Lân đều bị Trần Tư Khải và Lôi Bạc nghe thấy, cả hai quay ra cười nhạo Kim Lân.
Kim Lân cười khúc khích, lắc đầu đầy xúc động, nói: “Ôi, có vợ tốt thật đấy! Thật hạnh phúc quá đi! Thật sung sướng quá đi! Tôi muốn kết hôn! Phải kết hôn thôi! Phải nhanh lấy vợ thôi!!”
Lôi Bạc khoác vai Trần Tư Khải, nhìn bộ dạng ngốc nghếch của Kim Lân, bất giác cười khẽ.
Mỗi khi nhớ đến cảnh tượng ngày hôm nay, Lôi Bạc đều cảm thấy tình anh em ấm áp lúc này thật đáng quý.
Chạng vạng tối, Lam Nhạn cùng Tiêu Mộng đến hộp đêm Dạ Mị.
Đúng lúc này, Bạch Mị bước ra cửa, bắt gặp Tiêu Mộng đang nắm tay Lam Nhạn đi tới.
Nhập từ khóa tìm kiếm…
“Ồ, Lam Nhạn, có muốn đến Dạ Mị làm việc bán thời gian kiếm tiền không? Ha ha ha…”
Lam Nhạn bĩu môi: “Yên tâm đi, tôi không giành chén cơm của cô đâu, tôi cũng không có thái độ phục vụ chuyên nghiệp như vậy, chắc là tôi vừa đến hôm trước, hôm sau khách hàng sẽ vì bộ dạng hùng hổ của tôi mà chạy hết.”
“Thế hả? Vậy là hôm nay cô đến chơi hả? Là khách hàng sao?”
Bạch Mị kéo cánh tay Lam Nhạn, đôi mắt lộ ra ý cười.
“Không phải, con bé này đến từ chức, nói không muốn làm nữa, nên tôi đi cùng cậu ấy đến xin nghỉ.”
Nói xong, Lam Nhạn dùng ngón tay chỉ về phía Tiêu Mộng.
“Hả? Cô muốn nghỉ á? Sao thế? Không phải Ngũ Ca chiếu cố cô lắm rồi mà? Mấy ngày cô ra nước ngoài, Ngũ Ca dặn tất cả nhân viên không được nói xấu cô, còn giữ lại chức vụ cho cô. Ngũ Ca nói rồi, cô là người của cậu Kim, bảo chúng tôi phải tôn trọng cô. Tiếc thật đấy, ở đây bắt đầu có địa vị rồi mà nói đi là đi, quá đáng tiếc. Nghe nói, Ngũ Ca vì nể mặt cậu Kim, còn tăng lương cơ bản cho cô đấy!”
Lam Nhạn lau mồ hôi lạnh: “Cậu Kim đối với cậu tốt thật đấy, hay là cậu cắn răng chịu đựng, đồng ý làm tình nhân bé nhỏ của cậu Kim đi, ha ha ha.”
Lam Nhạn còn chưa cười đến tiếng thứ hai thì đã bị Tiêu Mộng đập vào lưng một cái không thương tiếc, cái đập này khiến lưng cô nàng tê rần.
“Cái gì mà tình nhân bé nhỏ, hai người cứ mở mồm ra là khen anh ta, không khen sẽ chết sao? Tôi không cần! Cũng không muốn nhận ân huệ của cậu Kim nữa, nên mới xin nghỉ làm. Ôi, cậu Kim lại vì tôi mà bị thương, trái tim tôi thấy…”
Không đợi Tiêu Mộng nói ra mấy từ “rất áy náy” thì Bạch Mị liền cười ha ha, nói: “Trái tim cô bỗng thấy hoảng sợ và rung rinh!”
Lam Nhạn không nhịn được mà cười lớn, Tiêu Mộng tức giận đuổi Bạch Mị chạy vòng quanh quán.
Rầm!
Đột nhiên, cô đụng phải người Ngũ Ca, khiến anh ta suýt nữa nhào xuống đất.
“Chết tiết! Muốn chết hả! Ai đấy! Không có mắt hả!…”
Đến khi Ngũ Ca nhận ra là Tiêu Mộng, lập tức nở một nụ cười ôn hòa, dùng giọng điệu nịnh hót nói chuyện với cô: “Ôi chao… anh còn tưởng là ai, thì ra là em hả, em gái nhỏ dễ thương.”
Mọi người lau mồ hôi. Cái gì mà em gái nhỏ dễ thương. Ngọt đến độ bánh pudding cũng sắp chảy thành kem rồi.
“Cậu Kim đâu? Em không đi cùng cậu ấy à? Cậu ấy nói hôm nay sẽ đến đây gặp em mà. Cậu Kim sẽ đến đúng chứ?”
Tiêu Mộng nói: “Sao mà tôi biết được?”
“Ha ha ha, nhìn mấy người trẻ tuổi như cô cậu kìa, giả bộ giỏi lắm, tình trong như đã, còn giả bộ gì nữa. Được rồi, được rồi! Em rất có tiền đồ đấy! Nhìn thì ngơ ngơ, ai mà nghĩ đầu óc cũng thông minh phết, có thể ôm chân kim chủ, rất có bản lĩnh! Được! Rất có tiền đồ!”
Tiêu Mộng đầy vạch đen trên đầu.
Ôm chân kim chủ, cái này gọi là có tiền đồ sao? Còn bảo là có bản lĩnh? Ngũ Ca này…
Tâm trạng của Ngũ Ca vô cùng tốt, quay ra nói chuyện với Bạch Mị và Lam Nhạn: “Hai người cũng muốn học hỏi từ cô bé đáng yêu này đúng không? Nhân tiện, tối nay, nghe nói cậu Trần, cậu Lôi cũng tới, hai người học hỏi người ta một ít, cố gắng bắt lấy mỏ vàng, biết chưa!”
“Ui, không cần đâu, anh không muốn em yêu phải mệt nhọc. Không phải tối em phải đến Dạ Mị sao? Anh ở đó chờ em. Anh mặc kệ đấy, tối nay gặp nhau, em phải thưởng cho anh một cái hôn.”
Hôn…
Tiêu Mộng cả kinh suýt chút nữa thì cắn phải lưỡi, vội vàng cúp điện thoại.
Tất nhiên, mấy lời xấu hổ của Kim Lân đều bị Trần Tư Khải và Lôi Bạc nghe thấy, cả hai quay ra cười nhạo Kim Lân.
Kim Lân cười khúc khích, lắc đầu đầy xúc động, nói: “Ôi, có vợ tốt thật đấy! Thật hạnh phúc quá đi! Thật sung sướng quá đi! Tôi muốn kết hôn! Phải kết hôn thôi! Phải nhanh lấy vợ thôi!!”
Lôi Bạc khoác vai Trần Tư Khải, nhìn bộ dạng ngốc nghếch của Kim Lân, bất giác cười khẽ.
Mỗi khi nhớ đến cảnh tượng ngày hôm nay, Lôi Bạc đều cảm thấy tình anh em ấm áp lúc này thật đáng quý.
Chạng vạng tối, Lam Nhạn cùng Tiêu Mộng đến hộp đêm Dạ Mị.
Đúng lúc này, Bạch Mị bước ra cửa, bắt gặp Tiêu Mộng đang nắm tay Lam Nhạn đi tới.
Nhập từ khóa tìm kiếm…
“Ồ, Lam Nhạn, có muốn đến Dạ Mị làm việc bán thời gian kiếm tiền không? Ha ha ha…”
Lam Nhạn bĩu môi: “Yên tâm đi, tôi không giành chén cơm của cô đâu, tôi cũng không có thái độ phục vụ chuyên nghiệp như vậy, chắc là tôi vừa đến hôm trước, hôm sau khách hàng sẽ vì bộ dạng hùng hổ của tôi mà chạy hết.”
“Thế hả? Vậy là hôm nay cô đến chơi hả? Là khách hàng sao?”
Bạch Mị kéo cánh tay Lam Nhạn, đôi mắt lộ ra ý cười.
“Không phải, con bé này đến từ chức, nói không muốn làm nữa, nên tôi đi cùng cậu ấy đến xin nghỉ.”
Nói xong, Lam Nhạn dùng ngón tay chỉ về phía Tiêu Mộng.
“Hả? Cô muốn nghỉ á? Sao thế? Không phải Ngũ Ca chiếu cố cô lắm rồi mà? Mấy ngày cô ra nước ngoài, Ngũ Ca dặn tất cả nhân viên không được nói xấu cô, còn giữ lại chức vụ cho cô. Ngũ Ca nói rồi, cô là người của cậu Kim, bảo chúng tôi phải tôn trọng cô. Tiếc thật đấy, ở đây bắt đầu có địa vị rồi mà nói đi là đi, quá đáng tiếc. Nghe nói, Ngũ Ca vì nể mặt cậu Kim, còn tăng lương cơ bản cho cô đấy!”
Lam Nhạn lau mồ hôi lạnh: “Cậu Kim đối với cậu tốt thật đấy, hay là cậu cắn răng chịu đựng, đồng ý làm tình nhân bé nhỏ của cậu Kim đi, ha ha ha.”
Lam Nhạn còn chưa cười đến tiếng thứ hai thì đã bị Tiêu Mộng đập vào lưng một cái không thương tiếc, cái đập này khiến lưng cô nàng tê rần.
“Cái gì mà tình nhân bé nhỏ, hai người cứ mở mồm ra là khen anh ta, không khen sẽ chết sao? Tôi không cần! Cũng không muốn nhận ân huệ của cậu Kim nữa, nên mới xin nghỉ làm. Ôi, cậu Kim lại vì tôi mà bị thương, trái tim tôi thấy…”
Không đợi Tiêu Mộng nói ra mấy từ “rất áy náy” thì Bạch Mị liền cười ha ha, nói: “Trái tim cô bỗng thấy hoảng sợ và rung rinh!”
Lam Nhạn không nhịn được mà cười lớn, Tiêu Mộng tức giận đuổi Bạch Mị chạy vòng quanh quán.
Rầm!
Đột nhiên, cô đụng phải người Ngũ Ca, khiến anh ta suýt nữa nhào xuống đất.
“Chết tiết! Muốn chết hả! Ai đấy! Không có mắt hả!…”
Đến khi Ngũ Ca nhận ra là Tiêu Mộng, lập tức nở một nụ cười ôn hòa, dùng giọng điệu nịnh hót nói chuyện với cô: “Ôi chao… anh còn tưởng là ai, thì ra là em hả, em gái nhỏ dễ thương.”
Mọi người lau mồ hôi. Cái gì mà em gái nhỏ dễ thương. Ngọt đến độ bánh pudding cũng sắp chảy thành kem rồi.
“Cậu Kim đâu? Em không đi cùng cậu ấy à? Cậu ấy nói hôm nay sẽ đến đây gặp em mà. Cậu Kim sẽ đến đúng chứ?”
Tiêu Mộng nói: “Sao mà tôi biết được?”
“Ha ha ha, nhìn mấy người trẻ tuổi như cô cậu kìa, giả bộ giỏi lắm, tình trong như đã, còn giả bộ gì nữa. Được rồi, được rồi! Em rất có tiền đồ đấy! Nhìn thì ngơ ngơ, ai mà nghĩ đầu óc cũng thông minh phết, có thể ôm chân kim chủ, rất có bản lĩnh! Được! Rất có tiền đồ!”
Tiêu Mộng đầy vạch đen trên đầu.
Ôm chân kim chủ, cái này gọi là có tiền đồ sao? Còn bảo là có bản lĩnh? Ngũ Ca này…
Tâm trạng của Ngũ Ca vô cùng tốt, quay ra nói chuyện với Bạch Mị và Lam Nhạn: “Hai người cũng muốn học hỏi từ cô bé đáng yêu này đúng không? Nhân tiện, tối nay, nghe nói cậu Trần, cậu Lôi cũng tới, hai người học hỏi người ta một ít, cố gắng bắt lấy mỏ vàng, biết chưa!”
Bình luận facebook