Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 258
CHƯƠNG 258
Môi lưỡi hung hãn, cuồng nhiệt, hôn tới mức môi cô hơi đau.
“Ưm ưm…” Môi Tiêu Mộng đau khiến cô kêu lên.
Muốn đẩy anh ta ra, nhưng cô không có chút sức lực gì.
Lồng ngực cứng rắn của anh ta đè lên cô khiến hai cục thịt trước ngực cô đau quá, đau quá.
Tiêu Mộng chỉ đành nắm nắm đấm đấm lên vai anh ta.
Huhuhu… Tiêu Mộng nghe thấy tiếng hồng hộc thở dốc giống như một con dã thú điên cuồng của Trần Tư Khải.
“Em là người phụ nữ của tôi… nghe thấy chưa… Là em! Em nhất định phải là người phụ nữ của tôi!” Anh ta điên cuồng hôn cô, thở dốc nói.
Tiêu Mộng muốn phản bác gì đó, nhưng anh ta nào có cho cô cơ hội, lập tức chặn miệng cô lại.
Ý Thức của Tiêu Mộng bắt đầu trở nên mơ hồ, bị anh ta hôn tới gần tắt thở.
Nhưng lúc này, đột nhiên cô bắt đầu sợ hãi.
Vì trên người cô có hay bàn tay chạy loạn.
Xoạt!
Quả nhiên, Trần Tư Khải phát điên, hung dữ xé rách quần áo của Tiêu Mộng.
Bờ vai trắng như tuyết của Tiêu Mộng, lập tức lộ ra trước mắt Trần Tư Khải.
“Ô…” Trần Tư Khải híp mắt lại, khễ gầm, máu nóng cả người sôi lên.
Anh ta rời khỏi môi cô, ánh mắt sáng như hai ngọn lửa, anh ta mạnh mẽ xé quần áo Tiêu Mộng.
“Này, anh làm gì thế, đừng mà, có gì thì nói, nói lý lẽ… đừng như này mà…”
Tiêu Mộng che chắn, Trần Tư Khải thì hơi thở nóng rực, đè cô lên tường, nhanh chóng lột hết quần áo trên người cô.
Từng mảnh vải tung bay rồi rơi xuống thảm.
Tiêu Mộng sợ hãi, không còn mảnh vải che thân.
Cô xấu hổ tới mức cổ cũng đỏ lên, định dùng tay che đi cơ thể mình.
Tay của Trần Tư Khải trực tiếp nắm lấy ngực cô, dùng sức xoa nắn, cong eo, đôi mắt lại gần nhìn cô, nói: “Nói cho tôi biết, em có phải là người phụ nữ của tôi không? Nói!”
“Huhuhu, anh đừng như này… Đừng như này có được không?”
Hai chân Tiêu Mộng cũng run lên, cô bị Trần Tư Khải điên cuồng mà thô bạo dọa cho cả người mềm nhũn.
“Không nói? Vậy được! Tôi sẽ có cách để em tự mình thừa nhận! Tôi sẽ cho em biết, làm sai thì nhất định phải bị phạt.”
Trần Tư Khải đột nhiên nhào tới, hôn mạnh lên cổ cô.
“A…” Tiêu Mộng giật mình kêu lên.
Trên cổ nóng lên, sau đó bỗng đau.
Cứ như thế, một dấu hôn xinh đẹp in trên cần cổ trắng nõn của cô..
Trần Tư Khải cười xấu xa, tiếp đó lại hôn xuống dưới.
Xương quai xanh của cô, gáy cô, nhụy hoa mẫn cảm kia… Cuối cùng, Tiêu Mộng uốn éo thân người, không chịu nổi nữa.
“Buông tôi ra, xin anh đó, buông tôi ra, đừng như này…”
Người cô vừa thẹn vừa nóng, vừa đau.
Anh ta hôn rất mạnh, cực tàn bạo.
Môi lưỡi hung hãn, cuồng nhiệt, hôn tới mức môi cô hơi đau.
“Ưm ưm…” Môi Tiêu Mộng đau khiến cô kêu lên.
Muốn đẩy anh ta ra, nhưng cô không có chút sức lực gì.
Lồng ngực cứng rắn của anh ta đè lên cô khiến hai cục thịt trước ngực cô đau quá, đau quá.
Tiêu Mộng chỉ đành nắm nắm đấm đấm lên vai anh ta.
Huhuhu… Tiêu Mộng nghe thấy tiếng hồng hộc thở dốc giống như một con dã thú điên cuồng của Trần Tư Khải.
“Em là người phụ nữ của tôi… nghe thấy chưa… Là em! Em nhất định phải là người phụ nữ của tôi!” Anh ta điên cuồng hôn cô, thở dốc nói.
Tiêu Mộng muốn phản bác gì đó, nhưng anh ta nào có cho cô cơ hội, lập tức chặn miệng cô lại.
Ý Thức của Tiêu Mộng bắt đầu trở nên mơ hồ, bị anh ta hôn tới gần tắt thở.
Nhưng lúc này, đột nhiên cô bắt đầu sợ hãi.
Vì trên người cô có hay bàn tay chạy loạn.
Xoạt!
Quả nhiên, Trần Tư Khải phát điên, hung dữ xé rách quần áo của Tiêu Mộng.
Bờ vai trắng như tuyết của Tiêu Mộng, lập tức lộ ra trước mắt Trần Tư Khải.
“Ô…” Trần Tư Khải híp mắt lại, khễ gầm, máu nóng cả người sôi lên.
Anh ta rời khỏi môi cô, ánh mắt sáng như hai ngọn lửa, anh ta mạnh mẽ xé quần áo Tiêu Mộng.
“Này, anh làm gì thế, đừng mà, có gì thì nói, nói lý lẽ… đừng như này mà…”
Tiêu Mộng che chắn, Trần Tư Khải thì hơi thở nóng rực, đè cô lên tường, nhanh chóng lột hết quần áo trên người cô.
Từng mảnh vải tung bay rồi rơi xuống thảm.
Tiêu Mộng sợ hãi, không còn mảnh vải che thân.
Cô xấu hổ tới mức cổ cũng đỏ lên, định dùng tay che đi cơ thể mình.
Tay của Trần Tư Khải trực tiếp nắm lấy ngực cô, dùng sức xoa nắn, cong eo, đôi mắt lại gần nhìn cô, nói: “Nói cho tôi biết, em có phải là người phụ nữ của tôi không? Nói!”
“Huhuhu, anh đừng như này… Đừng như này có được không?”
Hai chân Tiêu Mộng cũng run lên, cô bị Trần Tư Khải điên cuồng mà thô bạo dọa cho cả người mềm nhũn.
“Không nói? Vậy được! Tôi sẽ có cách để em tự mình thừa nhận! Tôi sẽ cho em biết, làm sai thì nhất định phải bị phạt.”
Trần Tư Khải đột nhiên nhào tới, hôn mạnh lên cổ cô.
“A…” Tiêu Mộng giật mình kêu lên.
Trên cổ nóng lên, sau đó bỗng đau.
Cứ như thế, một dấu hôn xinh đẹp in trên cần cổ trắng nõn của cô..
Trần Tư Khải cười xấu xa, tiếp đó lại hôn xuống dưới.
Xương quai xanh của cô, gáy cô, nhụy hoa mẫn cảm kia… Cuối cùng, Tiêu Mộng uốn éo thân người, không chịu nổi nữa.
“Buông tôi ra, xin anh đó, buông tôi ra, đừng như này…”
Người cô vừa thẹn vừa nóng, vừa đau.
Anh ta hôn rất mạnh, cực tàn bạo.
Bình luận facebook