Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 388
CHƯƠNG 388
Trần Tư Khải hỏi: “Vậy em đang bận tâm chuyện gì? Sao lại chạy đến đây để trút giận?”
Tiêu Mộng dẩu môi, đôi môi run rẩy, một lúc lâu sau mới nói: “Tôi… Tôi chỉ thiếu ba điểm, không được nhận vào Đại học Nhân Văn… Hu hu hu…”
Nói xong cô quay mặt nhào vào lòng Trần Tư Khải khóc lóc.
Đại học Nhân Văn?
Trần Tư Khải nhíu mày suy nghĩ, sau đó cười thư thái.
Hiệu trưởng Đại học Nhân Văn không muốn làm chức này nữa à? Ngay cả người phụ nữ của Trần Tư Khải anh cũng dám không nhận?
Chúng tôi chỉ thi được chục điểm thôi đấy, ông muốn làm thế nào thì làm!
*** Chỉ chuyện này thôi à?
Trần Tư Khải vỗ vai Tiêu Mộng: “Yên tâm, chắc chắn em sẽ được nhận!”
“Sao lại chắc chắn?”
Tiêu Mộng bĩu môi, nước mắt lưng tròng nhìn Trần Tư Khải.
“Bởi vì trên mặt em viết rõ chữ ‘rất có phúc’!”
Tiêu Mộng lườm anh: “Hừ, tôi không có thời gian để nói đùa với anh, thiệt tình, đây là bước ngoặt quan trọng đầu tiên trong cuộc đời tôi!”
“Vậy chúng ta cược đi, nếu em nhận được giấy báo nhập học của Đại học Nhân Văn thì tôi thắng, ngược lại thì tôi thua.”
Tiêu Mộng nào có tâm trạng đùa giỡn với Trần Tư Khải, vẻ mặt không hợp tác, môi chu lên, trong mắt vẫn còn ngấn lệ.
“Tôi không có tâm trạng để cược với anh. Cược cái gì chứ, không có hứng.”
“Tiêu Mộng cũng sợ cược sao? Chơi một lần đi, có tổn thất gì đâu.”
Tiêu Mộng bị Trần Tư Khải làm phiền đến mức phải thở dài, than thở.
“Ôi cuộc đời! Tôi đã buồn muốn chết rồi mà còn phải chơi cùng anh. Được rồi, cược thì cược. Nếu tôi thắng thì sao?”
Trần Tư Khải nở nụ cười tươi, để lộ hàm răng trắng bóng, đôi mắt đại bàng loé lên, ý xấu xa hiện lên rõ ràng, anh cười bảo: “He he, nếu em thắng thì tôi sẽ thoát y nhảy cho em xem, cho em thưởng thức bữa ăn trên giường mà Trần Tư Khải này dành riêng cho em.”
Tiêu Mộng giật mình, lát sau mới hiểu “bữa ăn trên giường” mà Trần Tư Khải nói là có ý gì. Cô đỏ mặt, lườm anh rồi lẩm bẩm: “Xấu xa, ai muốn xem anh nhảy thoát y chứ? Không biết xấu hổ.”
Trần Tư Khải ôm lấy cô gái nhỏ, áp mặt vào cổ cô, phả ra một hơi nóng rồi từ tốn thấp giọng nói: “Vậy nếu tôi thắng… Em cũng phải nhảy thoát y cho tôi xem, hơn nữa em còn phải chủ động dâng hiến, tôi muốn xem màn biểu diễn phóng đãng trên giường của em…”
“Hả?” Tiêu Mộng giật nảy mình, vội vàng quay mặt lại, nhìn khuôn mặt điển trai và đôi mắt quyến rũ của Trần Tư Khải gần ngay trước mắt.
Thình thịch, thình thịch… Không biết vì sao cô gái nhỏ vừa nãy còn đang chìm đắm trong nỗi buồn, lúc này tim đã đập thình thịch.
Tim ơi ngừng lại đi!
Có gì đáng để mày đập mạnh như vậy hả?
*** Không chỉ là ngũ quan đẹp trai của Trần gấu xấu xa thôi sao?
Chẳng phải đã nhìn cả nghìn lần, vạn lần rồi à? Sao vẫn có cảm giác vậy?
Nhưng… Tại sao… Cô lại cảm thấy hơi thở từ đôi môi mỏng đỏ hồng của anh cũng mê hoặc đến vậy?
Sao lại khiến cô cảm thấy choáng váng vậy?
Trần Tư Khải hỏi: “Vậy em đang bận tâm chuyện gì? Sao lại chạy đến đây để trút giận?”
Tiêu Mộng dẩu môi, đôi môi run rẩy, một lúc lâu sau mới nói: “Tôi… Tôi chỉ thiếu ba điểm, không được nhận vào Đại học Nhân Văn… Hu hu hu…”
Nói xong cô quay mặt nhào vào lòng Trần Tư Khải khóc lóc.
Đại học Nhân Văn?
Trần Tư Khải nhíu mày suy nghĩ, sau đó cười thư thái.
Hiệu trưởng Đại học Nhân Văn không muốn làm chức này nữa à? Ngay cả người phụ nữ của Trần Tư Khải anh cũng dám không nhận?
Chúng tôi chỉ thi được chục điểm thôi đấy, ông muốn làm thế nào thì làm!
*** Chỉ chuyện này thôi à?
Trần Tư Khải vỗ vai Tiêu Mộng: “Yên tâm, chắc chắn em sẽ được nhận!”
“Sao lại chắc chắn?”
Tiêu Mộng bĩu môi, nước mắt lưng tròng nhìn Trần Tư Khải.
“Bởi vì trên mặt em viết rõ chữ ‘rất có phúc’!”
Tiêu Mộng lườm anh: “Hừ, tôi không có thời gian để nói đùa với anh, thiệt tình, đây là bước ngoặt quan trọng đầu tiên trong cuộc đời tôi!”
“Vậy chúng ta cược đi, nếu em nhận được giấy báo nhập học của Đại học Nhân Văn thì tôi thắng, ngược lại thì tôi thua.”
Tiêu Mộng nào có tâm trạng đùa giỡn với Trần Tư Khải, vẻ mặt không hợp tác, môi chu lên, trong mắt vẫn còn ngấn lệ.
“Tôi không có tâm trạng để cược với anh. Cược cái gì chứ, không có hứng.”
“Tiêu Mộng cũng sợ cược sao? Chơi một lần đi, có tổn thất gì đâu.”
Tiêu Mộng bị Trần Tư Khải làm phiền đến mức phải thở dài, than thở.
“Ôi cuộc đời! Tôi đã buồn muốn chết rồi mà còn phải chơi cùng anh. Được rồi, cược thì cược. Nếu tôi thắng thì sao?”
Trần Tư Khải nở nụ cười tươi, để lộ hàm răng trắng bóng, đôi mắt đại bàng loé lên, ý xấu xa hiện lên rõ ràng, anh cười bảo: “He he, nếu em thắng thì tôi sẽ thoát y nhảy cho em xem, cho em thưởng thức bữa ăn trên giường mà Trần Tư Khải này dành riêng cho em.”
Tiêu Mộng giật mình, lát sau mới hiểu “bữa ăn trên giường” mà Trần Tư Khải nói là có ý gì. Cô đỏ mặt, lườm anh rồi lẩm bẩm: “Xấu xa, ai muốn xem anh nhảy thoát y chứ? Không biết xấu hổ.”
Trần Tư Khải ôm lấy cô gái nhỏ, áp mặt vào cổ cô, phả ra một hơi nóng rồi từ tốn thấp giọng nói: “Vậy nếu tôi thắng… Em cũng phải nhảy thoát y cho tôi xem, hơn nữa em còn phải chủ động dâng hiến, tôi muốn xem màn biểu diễn phóng đãng trên giường của em…”
“Hả?” Tiêu Mộng giật nảy mình, vội vàng quay mặt lại, nhìn khuôn mặt điển trai và đôi mắt quyến rũ của Trần Tư Khải gần ngay trước mắt.
Thình thịch, thình thịch… Không biết vì sao cô gái nhỏ vừa nãy còn đang chìm đắm trong nỗi buồn, lúc này tim đã đập thình thịch.
Tim ơi ngừng lại đi!
Có gì đáng để mày đập mạnh như vậy hả?
*** Không chỉ là ngũ quan đẹp trai của Trần gấu xấu xa thôi sao?
Chẳng phải đã nhìn cả nghìn lần, vạn lần rồi à? Sao vẫn có cảm giác vậy?
Nhưng… Tại sao… Cô lại cảm thấy hơi thở từ đôi môi mỏng đỏ hồng của anh cũng mê hoặc đến vậy?
Sao lại khiến cô cảm thấy choáng váng vậy?
Bình luận facebook