• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm (3 Viewers)

  • Chương 51-55

Chương 51: Hậu quả

Tất cả mọi người đều ngây người ra, cậu chủ của nhà họ Lý ban nãy còn ngạo nghễ chỉ tay năm ngón, thế mà giờ lại như con chó bị người ta đánh gãy tứ chi rồi nằm bò trên đất rên rỉ?

Cảnh tượng này là đả kích quá lớn đối với bọn họ. Cái tên ở rể vô dụng của nhà họ Phương từ lúc nào lại có thế lực này vậy. Từ lúc hắn rời đi cũng chưa đầy một tiếng, thế mà lại gọi đến hơn trăm người?

Nghe thấy tiếng kêu rên của con trai, Lý Kim Nguyên tức giận đến nỗi toàn thân run rẩy. Ông ta hung hăng trợn mắt nhìn Triệu Chí Hào. Ông ta biết kẻ khởi xướng là ai, lúc này ông ta phẫn nộ quát: “Trương Trần! Con trai tôi không làm gì tổn hại quá đáng với cậu, tôi cũng chạy đến đây để dạy dỗ nó rồi, cậu làm vậy cũng ác độc quá đấy?”

“Ác độc?”, Trương Trần cười lạnh hai tiếng nói: “Thế nào được gọi là tổn hại quá đáng, chắc là phải đợi lúc vợ tôi cải giá về nhà họ Lý các người, chắc phải đợi lúc bảo vệ đến ném tôi ra khỏi khách sạn, đến lúc đó tôi mới phản công thì mới được gọi là đúng chăng?”

“Ông cũng sống hơn nửa đời người rồi, ở đâu cái đạo lý coi mình là độc tôn như vậy. Có phải là nhà họ Lý các người ngày một phát triển khiến các người ảo tưởng rằng thiên hạ là của các người rồi phải không?”

“Hắn ta cũng may mắn gặp phải người dễ tính như tôi đấy. Nếu ngày nào đó mà chọc vào kẻ nào nóng tính thì nhà họ Lý các người tuyệt tự rồi”.

“…”, lúc này mọi người thấy đầu óc tê dại. Vừa đến mà đã đánh gãy tứ chi của Lý Thiên Hoa, thế mà vẫn còn tự xưng mình là người dễ tính được?

Lúc này, những cô gái bao gồm Tô Hiểu Huệ và cô gái tên là Thiến Thiến, còn cả những người từng lời qua tiếng lại với Trương Trần đều chạy ra phía sau nhóm người. Đến cả Lý Thiên Hoa mà Trương Trần cũng dám đánh gãy tứ chi, bọn họ thì thấy mình không được bằng người nhà họ Lý.

Lý Kim Nguyên tức giận thổi râu rồi trợn mắt, đừng nói là Trương Trần có vinh dự đánh bại được Hàn y nên ông ta không động vào được. Kể cả không có vinh dự đó, chỉ dựa vào hơn một trăm người này thì Lý Kim Nguyên cũng không thể lập tức điều động người của mình đến được.

Cú đánh ngày hôm nay, nhà họ Lý của ông ta không nhận thì cũng phải cố nhận rồi.

“Được, được, được”, Lý Kim Nguyên tức nói liền ba chữ ‘được’. Ông ta tức giận khoát tay áo, lạnh lùng nói “Trương Trần! Chuyện này chúng ta vẫn chưa xong đâu, nhà họ Lý tôi sẽ chơi với cậu đến cùng”.

“Người đâu! Khiêng cái thằng vô dụng này đi cho ta”, Lý Kim Nguyên sai người của mình khiêng Lý Thiên Hoa rời đi. Điều quan trọng trước mắt vẫn là chữa khỏi cho con trai của ông ta nhưng hơn một trăm người kia lập thành tường người, không hề nhúc nhích.

“Triệu Chí Hào!”, Lý Kim Nguyên lạnh lùng hét một câu, còn Triệu Chí Hào thì rụt đầu rụt cổ, xấu hổ mà cúi đầu xuống.

“Ha ha, tôi có nói là cho các người đi chưa? Chuyện này đừng nói là ông nói chưa xong mà đến tôi cũng nói là chưa xong mà”, Trương Trần cười ha ha nói.

“Cậu muốn làm gì, lẽ nào thật sự muốn nhà họ Lý tôi không chết thì không chịu?”, cố kìm nén sự tức giận, Lý Kim Nguyên cắn răng rồi nói ra một câu.

Những lúc nhẫn nhục trong suốt cuộc đời này của ông ta không nhiều, hôm nay cũng coi như một ngày khiến ông ta khó quên, không ngờ ông ta lại bị một kẻ kém tuổi hơn chèn ép ở đây.

Trương Trần khoát tay, những người sớm đã được nhà họ Triệu căn dặn lúc này lập tức lên trước bắt Lý Kim Nguyên lại, còn Trương Trần lại chậm rãi bước lên trước. Lý Thiên Hoa đang không ngừng kêu gào thì lúc này mới nhìn thấy một cây kim vàng đâm vào 1/3 tim của hắn.

“Ông chủ Lý! Đừng nói là tôi không cho ông cơ hội nhé. Trong vòng hai mươi tư tiếng, nếu tôi không nhìn thấy thành ý hối hận của các người thì đừng nói là cả Long Quốc mà kể cả là Hoa Đà tái thế cũng không bảo vệ được con trai ông đâu”.

Trương Trần cười lạnh một tiếng sau đó lớn bước rời đi.

Triệu Chí Hào dường như khóc rồi lại cười được, lần này đến lượt ông ta ra tay rồi, bắt đầu làm tiếp việc người khác để lại thôi.

Nhìn thấy chính chủ ngạo nghễ rời đi như vậy, Lý Kim Nguyên càng tức giận hơn. Nhưng ông ta không biết xả giận đi đâu cả, chỉ có thể đưa ánh nhìn về phía Triệu Chí Hào.

“Tên họ Triệu kia, chuyện này không xong đâu, nhà họ Triệu các người cứ đợi đấy”.

“Ái chà! Ông chủ Lý, ông nhìn xem ông tức giận như thế làm gì, chuyện này không liên quan gì đến tôi cả”, Triệu Chí Hào vô tội khoát khoát tay rồi quát lớn với hơn một trăm người kia: “Ban nãy ai trong số các người đã ra tay vậy? Đây là xã hội pháp trị, được ẩu đả đánh nhau sao, mau cút đi tự thú đi”.

“Ông chủ, tôi hiểu rồi, việc này là một mình tôi làm, thật sự thì Lý Thiên Hoa là đồ không ra gì, tôi sẽ đi tự thú ngay”. Một vệ sĩ đứng ra nói, rõ ràng là hắn muốn một mình gánh hết mọi việc.

Cảnh tượng này khiến Lý Kim Nguyên suýt nhảy dựng lên. Không còn cách nào khác, thế lực chính của ông ta không ở Hoài Bắc.

Ngay lúc này, Tôn Mỹ Lâm cũng dẫn nhóm người đến. Lúc nhìn thấy Lý Thiên Hoa nằm trên cáng và bên ngoài truyền đến tiếng xe cứu thương thì Tôn Mỹ Lâm cũng đờ đẫn ra.

“Ha ha, đi qua thôi, chúng tôi qua đường thôi, các người tiếp tục đi”, Tôn Mỹ Lâm cười ha ha một cái rồi dẫn người vội vàng rời đi.

Rất nhanh xe cứu thương đến, sau khi Lý Thiên Hoa được khiêng lên xe thì Triệu Chí Hào cũng đi theo.

“Ha ha, ông chủ Lý này! Mọi người đều là bạn bè mà, con trai của ông thì cũng là con trai của tôi, tôi đi cùng xem thế nào”, Triệu Chí Hào cười ha hả nhưng lúc này Lý Kim Nguyên đang lo lắng cho an nguy của con trai mình nên cũng không còn tâm trạng đâu để phí lời với Triệu Chí Hào nữa.

Trong phòng cấp cứu của bệnh viện thành phố, Lý Kim Nguyên lo lắng đi đi lại lại, còn Triệu Chí Hào thì nhàn rỗi hút điếu thuốc nhưng trong lòng ông ta lại vô cùng lo lắng.

Ông ta đi đến bệnh viện cùng là muốn xem Lý Thiên Hoa có thể cứu sống không. Mặc dù ông ta cũng nghe nói việc Trương Trần trấn áp Quỷ Thủ Kim Lăng Quốc nhưng Lý Thiên Hoa chỉ bị đánh gãy tứ chi thôi. Ông ta không hiểu sao Trương Trần lại dám nói là người ta không sống qua nổi hai mươi tư tiếng.

Mặc dù y thuật của anh ta lợi hại nhưng…Y thuật không có nghĩa là anh ta biết nguyền rủa người khác.

Nhưng suy nghĩ của Triệu Chí Hào rất đơn giản, căn cơ của ông ta ở Hoài Bắc, đến lúc đó nếu như có chuyện thì ông ta có thể gây áp lực cho bệnh viện thành phố. Ông ta muốn xem có mấy người dám trái ý ông ta mà ra tay cứu người.

Rất nhanh, cửa phòng cấp cứu được mở ra, bác sĩ chữa trị chính đeo khẩu trang bước ra. Vẫn chưa đợi Lý Kim Nguyên lên tiếng hỏi thì ông ta đã lắc đầu.

“Ông Lý! Tứ chi của cậu chủ có thể nối lại được, điều này vô cùng đơn giản… Chỉ có điều, sau khi nối xong cũng chỉ là người tàn phế mà thôi, sau này chỉ có thể nằm trên giường sống qua ngày”.

“Tại sao vậy?”, Lý Kim Nguyên sốt sắng hỏi. Tay chân bị gãy là vết thương bên ngoài, đâu đến nỗi phải cắt cụt chân tay, sao lại không thể khôi phục được?

“Điều quan trọng không phải là chỉ gãy đơn giản như vậy mà kinh mạch ở tứ chi cậu ấy bị người ta đóng lại rồi. Nếu như muốn nối liền, thậm chí nhanh chóng hồi phục thì chỉ có thể đi tìm bác sĩ đông y, chỗ chúng tôi thì không làm được rồi”, bác sĩ lắc đầu nói.

Rất nhanh, bác sĩ đông y của bệnh viện thành phố đều được gọi đến nhưng không biết chữa trị kiểu gì. Đến cuối cùng, Tiền Sinh Bình cũng được mời đến.

Nhìn Tiền Sinh Bình kiểm tra thân thể cho Lý Thiên Hoa mà mí mắt Triệu Chí Hào nháy liên tục. Tên Tiền Sinh Bình này cũng được coi là người có chút danh tiếng, nếu chẳng may thật sự chữa khỏi thì toi rồi.

“Khụ khụ”, Triệu Chí Hào ho hai tiếng rồi vô tình nhắc nhở: “Lý Thiên Hoa là bị Trương Trần đánh đấy, chính là Trương Trần mà thắng được Quỷ Thủ đó…”.

Tiền Sinh Bình đang tìm huyệt vị thì liền dừng tay lại. Ông ấy nhìn Triệu Chí Hào một cái, sau đó ngồi bệt xuống đất, cảm thán nói: “Haiz! Lớn tuổi rồi nên tôi lực bất tòng tâm. Tôi phải nghỉ ngơi hai ngày mới có thể tiếp tục chữa trị được”.

Lý Kim Nguyên vừa nghe thấy câu này thì liền sốt sắng hết lên. Tên Tiền Sinh Bình này mà nghỉ thì con trai của ông ta phải làm sao?

“Bác sĩ ơi, chỉ cần ông cố gắng một chút, cố gắng cứu sống con tôi thì tôi sẽ gửi ông một triệu tệ… À không, mười triệu tệ…”.

“Tôi không thích tiền, đời này tôi ghét nhất chính là tiền…”, Tiền Sinh Bình khoát khoát tay rồi nằm bò ra giường bệnh dự phòng, nói gì cũng không để ý.

Không còn cách nào khác, Lý Kim Nguyên suốt đêm đi tìm mấy bác sĩ đông y và đều hứa bỏ ra mười triệu tệ tiền chữa trị. Chỉ cần có thể chữa khỏi cho con trai ông ta thì sẽ gửi tiền mặt luôn.

Một số bác sĩ đông y già ban đầu còn thấy động lòng nhưng sau đó Triệu Chí Hào cứ phỉnh vào một câu: “Đây là do Trương Trần đánh”, chỉ cần nghe thấy mấy chữ này thì bất luận đám người này có bản lĩnh thế nào thì đều đuổi người ra khỏi cửa.

“Haiz! Tôi bảo này ông chủ Lý! Chỉ có một người có thể chữa khỏi thôi, ông chịu cúi đầu chút thì đã làm sao?”, đến lúc trời sáng, Lý Kim Nguyên chạy đôn chạy đáo suốt buổi tối giờ đây tròng mắt đen trũng xuống, nói: “Tôi không tin trên đời này chỉ có một mình Trương Trần có bản lĩnh”, Lý Kim Nguyên hừ lạnh một tiếng, bắt đầu nhờ vào mối quan hệ của mình đi tìm những danh y không quá nổi tiếng nhưng tay nghề cao siêu.

Còn Triệu Chí Hào ở bên cạnh cười tủm, nhìn bóng lưng của Lý Kim Nguyên, sau đó ông ta nhỏ giọng nói: “Đồ ngốc! Không phải là vẫn chưa biết được địa vị của Trương Trần trong giới đông y hiện giờ chứ?”

“Thôi vậy, tôi muốn xem ông có thể tìm được không?”

Đúng là ông trời không phụ người có tâm, cuối cùng thì Lý Kim Nguyên cũng nhận được tin trong một nhà thuốc ở Nam Thành có một bác sĩ đông y già, nghe nói tay nghề vô cùng lợi hại.

Ông ta cười khinh bỉ Triệu Chí Hào một cái, sau đó nhanh chóng đưa người qua đó.

Trong nhà thuốc đó, ông bác sĩ già sáng sớm đã bị người ta đập cửa đến nỗi tỉnh giấc. Lý Kim Nguyên không nói nhiều mà bảo người khiêng hòm vào, bên trong đều là tiền giấy mới tinh.

“Thưa ông, mong ông hãy cứu con trai tôi, làm phiền ông”, Lý Kim Nguyên khom người nói: “Đây đều là tiền chữa bệnh của ông đấy ạ”.

Ông bác sĩ già này đã bao giờ nhìn thấy nhiều tiền như vậy đâu, hiện giờ mắt ông hoa lên chút, vội gật đầu luôn.

Lúc Lý Thiên Hoa được khiêng vào, bác sĩ già dùng kính viễn thị cũ kỹ chẩn đoán một lát, cười nói: “Cũng hơi phiền phức đó, nhưng cũng may là trước đây tôi từng nhìn thấy một phương thuốc cổ truyền rồi nên có thể thử”.

Nghe nói thế, Lý Kim Nguyên mừng rỡ. Ông ta nhớ lại lời của Trương Trần nói mà cười khinh khỉnh một cái. Đợi sau khi con trai của mình khỏi bệnh thì Trương Trần sẽ phải đón lấy đòn báo thù của ông ta. Kể cả hiện giờ anh ta có đeo cái mác bác sĩ Đông y đi chăng nữa.

Trong lúc bác sĩ già sắp châm kim xuống thì một giọng nói vang lên: “Hắn ta có thù với thần y Trương đấy, ông… Thật sự muốn giúp hắn sao?”, Triệu Chí Hào bước vào khẽ nói. Mà sau khi nói xong câu này, Triệu Chí Hào cũng chuồn luôn. Ông ta cũng sợ Lý Kim Nguyên phẫn nộ bất chấp hậu quả mà đánh ông ta một trận mất.

Còn bác sĩ già lúc này cũng dừng tay và không châm kim bạc xuống.

“Thưa ông! Thật ngại quá, số tiền này chỉ e là tôi không có phúc tiêu rồi”, bác sĩ già thở dài nói.
Chương 52: Mong cậu ra tay giúp đỡ!

“Tại sao chứ, lẽ nào chỉ vì Trương Trần sao?”, nghe thấy đối phương có cách nhưng đột nhiên lại từ bỏ, Lý Kim Nguyên cực kỳ sốt ruột!

Những người trước đều là những người có danh tiếng trong ngành y, bọn họ quen biết với Trương Trần thì không nói làm gì, nhưng người này chỉ mở tiệm thuốc trong một con hẻm nhỏ tại sao ông ta lại không thích tiền chứ?

“Tôi có thể thêm tiền, ông xem bao nhiêu mới đủ, chỉ cần ông đưa ra con số thì chúng ta có thể thương lượng!”, Lý Kim Nguyên kích động nắm vai bác sĩ, sự nhẫn nại của ông ta dần biến mất rồi.

Trước kia ông ta cả ngày chỉ biết bận rộn công việc, chỉ có đứa con trai duy nhất này, nếu như Lý Thiên Hoa cả đời tàn phế thì những năm qua ông ta dốc sức làm việc là vì cái gì, cuối cùng lại cho không người khác vậy sao?

“Đây không phải vấn đề tiền bạc, tôi cũng thích tiền!”, bác sĩ thoát ra khỏi cánh tay của Lý Kim Nguyên, nói: “Nhưng tôi cũng là người có lương tâm!”

“Bác sĩ Trương vì Long Quốc mà chịu bao nhiêu uất ức, cuối cùng cũng đánh bại được Hàn y, chỉ vì danh tiếng của Long Quốc mà không màng đến bản thân, tiền với người này có đáng là gì chứ?”

“Tôi hiểu tâm trạng của ông, nhưng nếu như các ông có mâu thuẫn với bác sĩ Trương thì sợ rằng cả ngành y này đều không để ý đến các ông đâu, trừ khi bác sĩ Trương mở miệng nói trước nếu không thì không ai muốn gánh tai tiếng này!”

Lý Kim Nguyên ngây dại ra, ông ta biết rằng khi Trương Trần đánh bại Hàn y thì sẽ có tiếng tăm, điều ông ta không ngờ đến là sức ảnh hưởng của Trương Trần lại lớn như vậy !

“Vậy, vậy ra khỏi Hoài Bắc thì sao?”, Lý Kim Nguyên không từ bỏ run rẩy hỏi.

Bác sĩ lắc đầu nói: “Ra khỏi Hoài Bắc có lẽ chỉ có những người làm vì tiền, chỉ là... hiện tại đã không kịp nữa rồi. Anh ta dùng thuật ‘khóa mạch kim’ nổi tiếng, tôi cũng chỉ thấy trước đây thôi. Nếu như trong vòng 24 giờ không chữa trị kịp thời e rằng đời này cậu ta chỉ có thể nằm một chỗ!”

Lý Kim Nguyên nhìn sang đứa con đang nằm trên giường bệnh, tim ông như vỡ nát, lẽ nào, thật sự phải đi cầu xin Trương Trần, tên đó thật sự giỏi đến vậy sao?

“Bác sĩ Trương đã không màng đến tai tiếng, vì Long Quốc mà ra mặt, chắc hẳn anh ta không phải là người hẹp hòi, các ông nếu như đắc tội với anh ta thì nhận sai xin lỗi có lẽ anh ta sẽ bỏ qua thôi!”

“Thời gian không còn nhiều nữa rồi, càng kéo dài tình hình càng tồi tệ, các ông suy nghĩ kĩ đi!”, bác sĩ nhắc nhở.

“Cảm ơn ông!”, Lý Kim Nguyên chắp tay cúi đầu, cảm ơn, sau đó cắn chặt răng, đấu tranh nội tâm 3-4 phút mới khàn giọng nói: “Quay lại, đi tìm Trương Trần!”

Hiện tại ông ta chỉ có thể cúi đầu, ông ta không thể để con trai xảy ra chuyện gì được!

......

Bên trong biệt thự, Trương Trần ngồi bên bàn trà mải mê nghiên cứu thuốc, Phương Thủy Y ngồi bên cạnh ăn bữa sáng. Trương Quốc Hồng vị khách không mời mà đến đang lớn giọng chửi mắng, giọng nói đó thật sự đã làm mái nhà rung lên!

“Trương Trần, cái tên sao chổi, vì cậu mà việc kinh doanh của con gái tôi lại thất bại, cậu có phải là con người nữa không?”

Trương Quốc Hồng bóp chặt eo, cổ họng khô khốc liền uống thêm ngụm nước rồi tiếp tục mắng chửi!

Điểm mạnh nhất của bà ta chính là dùng mọi thủ đoạn để biến Trương Trần thành một tên thảm hại, không giá trị gì!

Trương Trần sớm đã quen với việc này rồi, đừng nói Trương Quốc Hồng gào thét, dù cho bà ta có phóng hỏa thì anh cũng đi ra khỏi biệt thự mà không hoảng loạn rồi ung dung ngồi xem.

“Mẹ đừng nói nữa, cũng không thể trách Trương Trần được, mẹ không biết được tình hình lúc đó phức tạp như nào đâu!”, Phương Thủy Y bình thản nói!

“Con gái yêu của mẹ, con vẫn còn nói giúp tên vô dụng này được, mẹ con ta sao mà khổ đến thế, con nói xem, chuyện này có thể trách mẹ sao?”, Trương Quốc Hồng khóc lóc rên rỉ, làm cho Phương Thủy Y cũng nói không nên lời!

Đột nhiên điện thoại Trương Trần rung lên, Trương Trần xem điện thoại, là tin nhắn của Triệu Chí Hào!

“Bác sĩ Trương, Lý Kim Nguyên đã đưa con trai đến tìm cậu rồi!”

Trương Trần thu điện thoại lại, làm xong thuốc mỡ, anh cũng đoán được ông ta sẽ tìm đến, mà còn là buổi sáng!

Dù sao cũng là người có máu mặt ở Giang Lăng, ông ta hạ mình đến cầu xin là điều không thể, chỉ là khi không còn hi vọng nữa mới tìm đến!

Một lát sau, quả nhiên có tiếng gõ cửa!

Trương Quốc Hồng mắng Trương Trần thêm vài câu mới đi mở cửa!

Lúc mở cửa ra, Trương Quốc Hồng sững sờ, một người đàn ông trung niên nhìn rất oai phong, theo sau là 8 người vệ sĩ, phía sau nữa là hai chiếc xe. Khí thế này, Trương Quốc Hồng nghĩ ngoài những gia đình có gia thế thì không ai có thể có được.

“Ôi trời, không phải lại gây chuyện rồi chứ!”, Trương Quốc Hồng thấp thỏm không yên, lúc này người đó nắm chặt lấy tay bà ta.

“Ha ha, bà chính là Trương Quốc Hồng phải không, chẳng trách nào nuôi dạy được cô con gái xinh đẹp như Thủy Y!”, nắm chặt tay Trương Quốc Hồng, Lý Kim Nguyên nở ra nụ cười thân thiết chào hỏi!

“....”, Trương Quốc Hồng sững người, chuyện gì đang diễn ra đây, không phải đến gây sự chứ?

“Ha ha, tôi là Lý Kim Nguyên, con trai tôi có chút xích mích với Thủy Y và cậu Trương, tôi đến đây để tạ lỗi!”, Lý Kim Nguyên nói, trước khi đến đây ông ta đã điều tra quan hệ Phương Thủy Y và Trương Trần, vì thế ông ta cũng biết Trương Quốc Hồng!

“Đó, đó chính là nhà họ Lý đã đầu tư vốn cho con gái tôi sao?”, Trương Quốc Hồng nói!

“Có đầu tư vốn sao?”, Lý Kim Nguyên không biết con trai ông ta đã làm gì, lúc này ông ta chỉ đành gật đầu theo lời nói của Trương Quốc Hồng!

Trương Quốc Hồng vừa nghe thấy liền lấy lại tinh thần, vừa nhìn lại dáng vẻ của đối phương, lập tức nở ra nụ cười ngọt ngào, cười nói: “Ông chủ Lý, đứa con rể vô dụng của tôi đã làm phiền đến ông, các ông đừng trách con gái tôi nha, nó thực sự là người có tài kinh doanh, đáng để ông đầu tư!”

Lý Kim Nguyên mí mắt khẽ giật, nếu như trước kia ông ta cũng sẽ nói thêm vài câu, nhưng hiện tại ông ta nào dám nói Trương Trần là tên vô dụng, mạng sống con trai mình còn phụ thuộc vào cậu ta!

Ông ta miễn cưỡng cười, miệng nói nhất định sẽ đầu tư, sau đó vội vàng nói: “Không biết ....cậu Trương và Thủy Y có nhà không?”

“Có đấy, mời ông vào!”, niềm vui hiện lên trên khóe mắt Trương Quốc Hồng, bà ta nhanh chóng mời khách vào nhà, bưng trà rót nước, bên này Phương Thủy Y căng thẳng, duy chỉ có Trương Trần không thể hiện gì!

“Trương Trần, cái tên vô dụng này, còn không mau cút đi, không nhìn thấy có khách đến sao, người ta đã không tính toán chuyện cũ vẫn muốn hợp tác với Thủy Y, thế mà cậu có thái độ như này sao?”, Trương Quốc Hồng tức giận mắng mỏ Trương Trần!

Trương Trần nhướng mắt lên nhìn Lý Nguyên Kim, nói nhẹ: "Vậy sao?"

Lý Kim Nguyên thật muốn cho Trương Quốc Hồng một cái bạt tai, hiện tại sao ông ta giám chọc vào đại thần này chứ, đây không phải là chưa đánh đã khai sao?

Sau nụ cười của Trương Trần, Lý Kim Nguyên vội vàng nói: "Tôi lại thích sự tuỳ ý của chàng thanh niên này, không gò bó!"

"Hừ, cũng là do ông chủ Lý rộng lượng!", Trương Quốc Hồng hừ một tiếng, vội vàng nói: "Ông chủ Lý mời uống trà!"

“Tôi không khát…”, Lý Kim Nguyên có chút lo lắng, con trai ông ta còn đang ở bên ngoài đợi, ông ta đâu còn tâm tư nói chuyện với Trương Quốc Hồng!

“Cô Thủy Y, cậu Trương, tôi thay mặt con trai xin lỗi, xin cô cậu tha thứ!”, Lý Kim Nguyên nói!

Thế nhưng Trương Trần đến nhìn một cái cũng không buồn nhìn!

Lý Kim Nguyên cắn răng âm thầm chửi một tiếng, lúc này lại chú ý đến Phương Thủy Y, ông ta lăn lộn trên thương trường bao năm nay biết rằng phụ nữ dễ lấy lòng, lúc này cười nói: “Thủy Y, chú xin nhận lỗi, cháu hãy tha thứ cho Thiên Hoa nhé, nếu không chú sẽ quỳ xuống xin lỗi…”

Phương Thủy Y gương mặt vẫn luôn căng thẳng, Lý Thiên Hoa trong mắt cô là người không thể đùa được, nhưng lần này bố hắn lại đến đây nên cô đâu dám nói gì!

“Đừng, đừng như thế, tôi...tôi...tôi không có gì!”

Phương Thủy Y dè dặt nói, trong đầu cô lúc này là một mớ hỗn độn, cô ấy thậm chí còn không biết chuyện gì đang diễn ra!

“Vậy, cậu Trương?”, Lý Kim Nguyên căng thẳng nhìn Trương Trần!

“Được rồi, tôi tiễn ông!”, Trương Trần thu lại thuốc mỡ vừa làm xong, lên tiếng!

“Tiễn cái gì chứ, Trương Trần, cậu nghĩ cái gì thế, khách còn chưa uống nước, cậu làm vậy khác gì đuổi khách?”, Trương Quốc Hồng tức giận, theo bà ta nghĩ đây là người không đơn giản, đâu thể thất lễ như thế, không thể để Trương Trần gây rối nữa, bà ta đã có sẵn kế hoạch rồi!

“Người đàn bà này!”

Lý Kim Nguyên trong lòng thầm mắng, nhưng bên ngoài mặt vẫn cười nói: “Không sao, người tài giỏi như cậu Trương đây thật hiếm có, tôi cũng vừa hay muốn nói chuyện với cậu ấy!”

“Tài giỏi?”, hai mẹ con Trương Quốc Hồng mơ hồ, họ sống cùng Trương Trần đã ba năm rồi, họ sao lại không nhận ra Trương Trần là một người tài giỏi chứ?

Nhưng Lý Kim Nguyên đã nói thế, vì ái ngại thân phận người ta nên hai mẹ con cô cũng không phản bác gì, chỉ còn cách nhìn ra hiệu Trương Trần đừng thất lễ!

Ra đến bên ngoài, Trương Trần ném thuốc trong tay mình cho Lý Kim Nguyên, nói: “Nhớ kĩ, sau này đừng quá đề cao bản thân…”.

Lý Kim Nguyên liên tục gật đầu như một đứa trẻ đang bị quở trách, nào dám nói lại câu nào!

“Được rồi, lấy thuốc bôi cho cậu ta, trong vòng một tháng sẽ dần hồi phục!”

“Đây, thế là xong sao?”, Lý Kim Nguyên ngờ vực hỏi.

“Ừm, đến bệnh viện nối xương là xong rồi!”

Lý Kim Nguyên ngờ vực bôi thuốc lên chân con trai mình, lúc đó thuốc tan ra giống như viên đá gặp nhiệt độ cao, những vết sưng trên chân đã đỡ đi một phần, chuyện này làm Lý Kim Nguyên ngạc nhiên trợn tròn mắt!

Bây giờ ông ta biết tại sao Hàn y lại thua Trương Trần rồi!

“Cậu yên tâm, sau này nhà họ Lý sẽ không dám đắc tội với cậu, cũng không dám gây chuyện nữa!”

Lý Kim Nguyên cúi rạp đầu xuống chào, không dám nán lại, lập tức cho người lái xe đến bệnh viện làm phẫu thuật!

Trương Trần cũng vào nhà, nghĩ lại phải nghe một trận mắng chửi nữa, nhưng may mắn sao Trương Quốc Hồng có việc liền đi trước rồi!
Chương 53: Quỷ Thủ đến nhà

“Trương Trần! Sao Lý Kim Nguyên lại đến đây xin lỗi anh vậy?”, sau khi Trương Quốc Hồng rời đi thì Phương Thủy Y nghiêm túc nhìn vào Trương Trần hỏi.

Có lẽ Trương Quốc Hồng nghĩ là vì Phương Thủy Y, hơn nữa bà ta cũng không hiểu tối qua đã xảy ra chuyện gì. Nhưng Phương Thủy Y thì biết rất rõ, cô không có thể diện lớn đến vậy. Kể cả có thì chuyện tối nay cũng không phát triển đến mức này.

Trương Trần cười hì hì, nói với giọng thu hút: “Lý Kim Nguyên là thương nhân thành đạt, ông ta biết là anh có ơn với nhà họ Tôn và nhà họ Tề, vậy thì em nói xem ông ta có nhất thiết vì chuyện nhỏ nhặt tối qua mà chọc giận hai nhà Tôn và Tề không?”

Phương Thủy Y nghiêm túc ngẫm nghĩ chút. Thương nhân đều là những người hám lợi, tối qua cô không biết rõ sự việc còn tiếp tục không, chỉ nghĩ rằng cô và Trương Trần rời đi là sự việc kết thúc rồi. Hơn nữa, chắc là hai bên cũng không có mâu thuẫn xô xát về thân thể nên lúc này cũng thấy thoải mái hơn chút.

“Ha ha! Anh nói rồi mà, anh có thể đầu tư giúp em. Có cần anh đánh tiếng với bên nhà họ Tôn không?”, Trương Trần liền chuyển chủ đề luôn.

Phương Thủy Y có chút rung động nhưng vẫn lắc đầu, nói: “Trương Trần! Những chuyện nhỏ như này, sau này anh cố gắng đừng đi làm phiền nhà họ Tôn và nhà họ Tề nữa. Tục ngữ có câu ‘Thép tốt phải dùng làm lưỡi dao’, chút ân tình đó anh xem sau này có dùng vào việc cấp bách nào được không. Hiện giờ tôi tự mình đi tìm xem sao”.

Phương Thủy Y cũng có chút vui mừng, bởi vì ít nhất thì Trương Trần cũng học được cách giúp cô rồi.

“Anh nhìn xem quán thuốc của Viên Viên tìm được chỗ chưa? Còn nữa, mấy ngày tới đừng khám bệnh cho mọi người nữa, anh biết được mấy phương thuốc cổ truyền có lúc thì chữa được bệnh nhưng có lúc lại bất lực đấy, đừng để xảy ra chuyện gì. Lớp đào tạo chính quy kia tôi cũng nghe ngóng rồi, qua một thời gian nữa mới có thông tin”.

Phương Thủy Y dặn dò vài câu, Trương Trần gật đầu liên tục, lúc này Phương Thủy Y mới yên tâm xách túi rời đi.

Nhìn bóng dáng yếu ớt của Phương Thủy Y, trong lòng Trương Trần chỉ cảm thấy chua xót và thương cảm.

Đúng thế! Gánh nặng trên vai cô ấy quá nhiều, nếu so sánh, mặc dù anh phải gánh vác nhiều hơn nhưng lúc đó anh phải làm thế, còn Phương Thủy Y lại là vì anh nên mới phải vất vả như vậye.

Nhưng Trương Trần chỉ có thể nhìn vậy, có lúc anh không thể ra tay giúp được. Anh cũng muốn cao giọng tuyên bố mình chính là thần y đánh bại được Hàn y, anh cũng muốn lấy thẻ vàng ra để đầu tư cho Phương Thủy Y, kể cả là đầu tư lỗ cũng được. Nhưng… Nhưng bên trên vẫn còn nhà họ Trương coi chừng nên anh không thể xốc nổi được, một chút bất cẩn là có thể mất hết.

Ngẫm nghĩ một lát, Trương Trần nhấc máy gọi cho Triệu Chí Hào. Triệu Chí Hào làm việc cũng được, chứ nhà họ Tô và nhà họ Tề thì Trương Trần không muốn hi vọng gì quá nhiều.

“Lấy danh nghĩa của ông hoặc danh nghĩa của người khác đầu tư cho vợ tôi một chút, ông xem cô ấy thích gì nhưng đừng để cô ấy nhìn ra”.

Triệu Chí Hào trong điện thoại khẽ trầm ngâm chút, ông ta không hiểu tại sao Trương Trần lại làm như vậy. Phải biết rằng, Trương Trần đã không còn là tên vô dụng ngày trước nữa rồi, anh có thể hô mưa gọi gió, thay đổi thế thời rồi.

“Vâng, tôi hiểu rồi”, trầm ngâm một lát, trong điện thoại truyền lại giọng nói của Triệu Chí Hào.

Trương Trần gật đầu, do dự một lát rồi lại nói tiếp: “Hiện giờ ông có thể rót vào bao nhiêu vốn?”

“Nếu như không phải tình huống cấp bách thì chỉ có thể lấy ra ba trăm triệu tệ”.

“Tốt! Thế là đủ rồi”, Trương Trần nói tiếp: “Tôi gửi cho ông mấy phương thuốc, ông tìm người nghiên cứu rồi sản xuất thành lô hàng”.

Chuyện đến bước này, anh cũng bắt đầu bố trí từng chút một, để tránh đến lúc nhà họ Trương ép anh đến đường cùng thì anh vẫn sẽ như con kiến mà thôi. Và bước đi đầu tiên của anh sẽ là dùng đến Triệu Chí Hào.

Anh đã từng điều tra về Triệu Chí Hào, người này làm việc rất chắc chắn, nếu không thì ông ta cũng không thể có chỗ đứng trong giới thượng lưu của Hoài Bắc, hơn nữa người này cũng biết cách đối nhân xử thế, linh hoạt khéo léo. Nói chung là có thể dùng được.

Trương Trần dặn dò vài câu rồi lại nói đại khái về hướng đi của mình, những chi tiết còn lại thì do Triệu Chí Hào toàn quyền quyết định.

Trong biệt thự của nhà họ Triệu, Triệu Chí Hào sau khi đặt điện thoại xuống thì tinh thần cũng kích động khác thường. Lúc này, ông ta hiểu được, những gì ông ta bỏ ra cũng được đền đáp rồi. Còn về phương thuốc mà Trương Trần nói thì ông ta cũng không có nghi ngờ gì nhiều.

Người có thể dễ dàng đánh bại Quỷ Thủ, vậy thì nghĩ ra được mấy phương thuốc chẳng phải cũng vô cùng dễ dàng sao? Hơn nữa, còn là thuốc chữa trị về bệnh tim nữa.

Khác với những nghiên cứu phát triển từ ban đầu, đó là một cách đốt tiền. Kể cả nhà họ Triệu không ‘đốt’ được số tiền đó nhưng sau khi có phương thuốc này rồi, chỉ cần kết hợp theo tỉ lệ bên trên là được. Có thể nói, đây đã được coi như bán thành phẩm rồi.

“Nếu như thuận lợi thì nhiều nhất là hai năm, cả Hoài Bắc sẽ thuộc về nhà họ Triệu rồi… À không, phải là của Trương Trần rồi mới đến lượt nhà họ Triệu…”.



Xe lao nhanh về phía trước, phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe như bị đảo ngược, Kim Lăng Quốc ngồi ở ghế phía sau kích động không ngừng. Lão ta đã xin cấp thân phận của người Hàn Bổng rồi, chỉ cần Trương Trần gật đầu thì anh chính là người Hàn Bổng như họ rồi.

Đến lúc đó Long Quốc… Ha ha, chỉ cần đón nhận những lời chế giễu của quốc tế là được.

“Nhanh tăng tốc, lát nữa sau khi đến thì các người đợi trên xe, còn tôi sẽ đi vào. Tôi muốn xem đứng trước món hời như này, thần y Trương sẽ có biểu cảm như nào”.

“Vâng ạ”, tài xế liền giẫm lên chân ga phía trước một cái.

Nhưng lão ta không biết lúc này trên tầng cao nhất của tòa nhà phía xa đang có ba người đàn ông tay cầm kính viễn vọng quan sát.

“Báo cáo, báo cáo! Kim Lăng Quốc đã xuất phát, rất nhanh sẽ đến nhà thần y Trương”.

“Hiểu rồi, hiểu rồi”, ba người đàn ông đều gật đầu, một người trong đó chính là Tiêu Lượng.

“Tiêu Lượng à! Bên trên gửi tin đến, Long Quốc cũng có sự kiêu ngạo của Long Quốc. Nếu như Trương Trần có ý muốn nhập vào Hàn Bổng thì chúng ta không ngăn cản. Nhưng vẫn bày tỏ xin lỗi với chuyện xảy ra trước đó ở bệnh viện thành phố. Nếu như Trương Trần tha thứ cho cậu thì lát nữa bất luận anh ta lựa chọn thế nào thì bên trên cũng không hỏi gì, ngược lại cậu vẫn phải gánh những trách nhiệm tương ứng”.

“…. Tôi hiểu ạ”, Tiêu Lượng cúi đầu nói.

“Đây là chứng nhận hội trưởng của Hiệp hội y học Giang Lăng. Nếu như Trương Trần không nhập vào Hàn Bổng thì đây cũng là sự bù đắp của Long Quốc với anh ta”, người có khuôn mặt ngụy trang quân đội tiếp tục nói.

Tiêu Lượng sau đó chỉ biết gật đầu, lúc này tâm trạng của anh ta nặng nề vô cùng. Giờ đây không chỉ đơn giản là lo lắng sau sự việc này mình sẽ bị phạt thế nào, anh ta còn lo lắng Trương Trần thật sự sẽ chấp nhận lời mời gọi của Hàn Bổng, lúc đó Long Quốc sẽ mất đi một anh tài thật sự.



Trong biệt thự, Trương Trần nhàn rỗi không có việc gì làm nên tiếp tục nghiên cứu y thuật. Đúng với câu ‘học như bơi thuyền ngược nước, không tiến sẽ phải lùi’. Chỉ cần anh có thời gian, một mặt sẽ rèn luyện thân thể, mặt khác sẽ là y thuật, anh tuyệt đối sẽ không từ bỏ.

Nhìn những côn trùng nhỏ đang bay trước mặt, Trương Trần cười hì hì một cái. Sau đó anh bắn cây kim vàng ra cắm chặt chúng lên vách tường.

“Ting, ting…”, lúc này bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng chuông cửa. Trương Trần thu lại kim vàng và một số sách liên quan đến y thuật, lúc này mới bước ra mở cửa.

“Kim Lăng Quốc? Có việc gì sao?”, vừa mở cửa Trương Trần đã có chút kinh ngạc.

“Ha ha! Thần y Trương, mấy ngày nay đã có phê chuẩn của nước Hàn Bổng chúng tôi rồi”.

Kim Lăng Quốc cười ha hả, lấy ra văn kiện dày, khi lật đến trang cuối cùng thì nói: “Chỉ cần anh ký tên vào đây thì sẽ là người của Hàn Bổng chúng tôi. Long Quốc không tôn trọng anh, nhưng đất nước chúng tôi không bao giờ đối xử với anh như vậy, thậm chí sau khi anh đi, vị trí của tôi sẽ nhượng lại cho anh. Anh sẽ có được danh tiếng, địa vị, tài sản và cả sự tôn trọng nữa”.

Kim Lăng Quốc từ trong túi lấy ra cây bút rồi đưa cho Trương Trần. Dường như lão ta cũng dự đoán được những lời nói kích động và tâm trạng muốn cảm ơn của Trương Trần rồi. Vinh dự này không có ai muốn từ chối cả, lão ta khẳng định là như vậy.

Nhưng rất nhanh, nụ cười của lão ta dần cứng lại.

“Xin lỗi, tôi không thể ký được, cảm ơn ông đã tốn sức”, Trương Trần thản nhiên nói một câu.

“Tại sao?”, Kim Lăng Quốc hỏi với vẻ khó tin. Phải biết rằng những người của Hàn Bổng không có ai trẻ như này mà đã có được vinh dự lớn thế, vậy mà Trương Trần lại kiên quyết từ chối?

“Ông thật sự muốn biết sao?”, Trương Trần hỏi với vẻ cười như không cười.

Kim Lăng Quốc do dự một lát rồi gật đầu. Lão ta cảm thấy những lời tiếp theo của Trương Trần sẽ khiến lão tức giận nhưng lão vẫn muốn nghe.

“Sau khi tôi ký tên thì chỉ e Long Quốc sẽ gặp phải những lời đồn thất thiệt, ví dụ như đây là do tôi không hài lòng với Long Quốc. Nhưng Long Quốc vẫn đang phát triển, vẫn lớn mạnh, chuyện phản quốc như này tôi sẽ không làm đâu”.

“Còn nữa, nói một câu thật lòng thì đông y mà các người ăn cắp bản quyền căn bản không hợp mắt tôi, thậm chí tôi cũng không thích người Hàn Bổng, hiểu chưa?”

Kim Lăng Quốc tức giận đến nỗi toàn thân run rẩy, sắc mặt tái nhợt. Nếu như không phải là lão ta lớn tuổi rồi thì chỉ e thật sự sẽ lôi Trương Trần ra đánh cho một trận rồi.

Sỉ nhục quốc gia trước mặt lão ta, lời nói ngang ngược coi thường Hàn Bổng của họ, còn dám nói đông y là bọn họ ăn cắp bản quyền, đúng là nực cười.

Có ai mà không biết trà đạo, y thuật, chế tạo gốm sứ và một số di sản văn hóa phi vật thể đều xuất phát từ Hàn Bổng của họ, họ sẽ đăng ký bản quyền và gắn thương hiệu vào.

“Mặc dù tôi có danh xưng Quỷ Thủ nhưng tôi không phải là người mạnh nhất trong Hàn y, lời nói này của anh cũng quá rồi. Nếu anh đã nói thế thì chuyện này cũng coi như xong, nhưng tôi tin rằng anh sẽ hối hận”.

“Ha ha, các người đi cẩn thận, tôi không tiễn”, Trương Trần thản nhiên nhún nhún vai. Thật ra anh vẫn còn một câu chưa nói, đó là anh cũng không phải là người mạnh nhất của Long Quốc.

Lúc đóng cửa lại, Trương Trần vẫn chưa ngồi nóng mông thì tiếng gõ cửa lại vang lên. Sau khi nhìn thấy người đứng ở cửa thì hai mắt Trương Trần nheo lại, hỏi có chút không vui: “Các người theo dõi tôi sao?”

Tiêu Lượng cười khổ lắc đầu, cung kính nói: “Cậu Trương! Tôi một lần nữa cảm thấy xin lỗi về chuyện hôm trước, quyết định của cậu thật sự vô cùng quan trọng, chúng tôi không thể không nắm rõ được”.

“Bây giờ thì yên tâm rồi chứ?”

“….. Cậu Trương! Tiêu Lượng tôi đúng là có mắt như mù, là tôi không đúng. Sau này bất cứ chuyện gì tôi có thể giúp thì cậu cứ lên tiếng, tôi sẽ từ từ bù đắp lại. Còn Long Quốc bù đắp cho cậu, tất cả đều ở đây”, Tiêu Lượng lấy văn bản từ trong túi tài liệu đưa cho Trương Trần, sau đó nói vài câu rồi rời đi.

Quay về biệt thự, Trương Trần nhìn chứng nhận đó mà có chút đờ đẫn. Đây là điều anh không thể ngờ đến được, giờ đây, anh lại có thêm một lợi thế nữa rồi.
Chương 54: Hàng giả

Ánh nắng buổi chiều chiếu qua cửa sổ, Trương Trần nằm trên ghế sô pha bị ánh nắng chiếu vào có chút khó chịu, thỉnh thoảng anh lại duỗi eo một cái. Đúng là cuộc sống thần tiên mà, tất nhiên, nếu được ‘hợp phòng’ với bà xã thì còn gì thích bằng nữa.

Trong lúc Trương Trần nhếch môi lên ngâm nga bài nhạc thì tiếng mở khóa vang lên. Người ngó đầu vào là Trương Quốc Hồng, bà ta thấy Trương Trần an nhàn như vậy thì tức không để đâu hết.

“Cái đồ vô dụng này, còn biết phơi nắng nữa cơ à, phơi nữa là phơi chết luôn đấy”.

“Hự…”, Trương Trần đang cảm thấy dễ chịu như thủy triều rút nước, lúc này chỉ có thể ngồi im chịu mắng.

“Hừm! Hôm nay tâm trạng của bà đây vui vì con gái cưng có được mối đầu tư tận 20 triệu tệ nên tạm thời tha cho cậu đấy”, Trương Quốc Hồng hừ lạnh nói.

“Vâng, mẹ thì sáng suốt rồi”, Trương Trần đáp lại một câu cho có.

Xem ra bên chỗ Triệu Chí Hào đã giải quyết ổn thỏa rồi. Trương Trần giả bộ như không biết gì rồi hỏi vài câu. Có thể nhìn ra Phương Thủy Y cũng rất vui, trên mặt cười tươi như hoa, với Trương Trần cũng nhẫn nại hơn rất nhiều. Cô ấy còn kể về cơ duyên của mình và ý tốt của nhà đầu tư đó. Cô còn chắp tay với ý nhất định sẽ không phụ sự mong mỏi của nhà đầu tư.

“Đồ vô dụng ăn bám nhà cậu mau cút đi thu dọn đi. Con gái tôi tài giỏi như vậy, hôm nay còn có được mối đầu tư 20 triệu tệ nữa. Cậu nhìn lại mình xem, sao không thấy có chút xấu hổ gì vậy?”

“Hôm nay vui nên tôi và Thủy Y sẽ đi mua chút trang sức, sau đó buổi tối sẽ cùng đi ăn uống chúc mừng một chút”.

Trương Quốc Hồng nói xong, Trương Trần chỉ nghe nửa câu sau là gật đầu rồi đi thay quần áo. Cả nhà bốn người với vẻ mặt tươi cười đi đến một cửa hàng xa xỉ.

Cửa hàng này có tên là Đại Long, trong cửa hàng có những đồ quý báu như vàng, trang sức, nước hoa và cả túi xách hàng hiệu. Ở đây cũng là cửa hàng khá nổi tiếng, những người đến đây đều khá giàu có.

Cả nhà Trương Trần xuống xe rồi đi vào bên trong cửa hàng Đại Long. Bên trong không có nhiều người, đám người Trương Trần vừa vào thì có người đến tiếp đón.

Trên mặt Trương Quốc Hồng đều là ý cười, bà ta cầm vòng tay và một số túi xách lại nhìn, còn Phương Thủy Y ở bên cạnh cũng đang chọn một số đồ mình thích. Còn hai người đàn ông là Trương Trần và Phương Thiên Bàng chỉ có thể đứng bên cạnh chờ đợi.

“Thưa cô, cô thật biết nhìn, đây là dây chuyền vàng mới nhập về của chúng tôi. Mặc dù bây giờ vàng không phải thịnh hành nhất nhưng đều là tự tay các nghệ nhân chế tạo. Những người thường xuyên đến cửa hàng chúng tôi đều biết, chúng tôi đều bán những đồ của xã hội thượng lưu đấy ạ”, cô gái bán hàng nói rất tỉ mỉ, Trương Quốc Hồng nghe mà gật đầu lia lịa.

Không lâu sau, Trương Quốc Hồng và Phương Thủy Y mỗi người chọn một món, tổng giá trị tầm năm mươi ngàn tệ. Cô gái bán hàng kia cười nhận lấy rồi đóng gói và kê hóa đơn cho hai người. Còn mẹ con Trương Quốc Hồng thì đi xem những túi xách hàng hiệu khác.

“Con gái à! Sau này chúng ta mà có tiền thì sẽ mua hết những đồ ở đây. Hôm nay chính là một sự khởi đầu tốt, con nhất định phải cố gắng, không được chủ quan lơ là gì đấy, biết chưa?”, Trương Quốc Hồng và Phương Thủy Y nói chuyện thì Phương Thủy Y chỉ biết gật đầu, trong lòng cũng tràn đầy ý chí phấn đấu.

“Ồ xin lỗi hai vị, món đồ này là hai người mua sao ạ?”, đột nhiên tiếng nói của đàn ông truyền lại. Chỉ thấy một người bụng phệ, tay cầm túi xách và trang sức mà Phương Thủy Y và bà Trương Quốc Hồng chọn, bước lại hỏi.

“Đúng thế, là chúng tôi mua”, Phương Thủy Y gật đầu nói.

“Hi hi, thật sự xin lỗi, món đồ này đã được người ta đặt trước rồi. Ban nãy cô gái kia mới đến làm nên không biết ạ”, người đàn ông đó nói.

“Vậy được thôi”, mẹ con Trương Quốc Hồng gật đầu, chỉ có thể thở dài mà cũng không nghĩ nhiều, sau đó lại tiếp tục chọn.

“Xin lỗi, cái này cũng đặt trước rồi ạ…”, trong lúc hai người chọn được một món đồ thì giọng nói của người đàn ông kia lại vang lên.

Mẹ con Trương Quốc Hồng khẽ chau mày nhưng người đàn ông kia cứ như ruồi bâu đi sau họ. Mỗi lần họ chọn được một món là câu nói quen thuộc của hắn lại vang lên.

Cuối cùng, sau bốn lần chọn lựa, Trương Quốc Hồng đột nhiên bực tức, nói: “Các người có ý gì đây?”

Người đàn ông đó nói với nụ cười chuyên nghiệp: “Đơn giản thôi ạ, đồ này đã được đặt trước và đã là của người ta rồi, tiền cũng trả rồi thì tất nhiên chúng tôi không thể bán đi được”.

Trương Trần ở phía bên cạnh thấy thế thì liền chau mày lại. Không thể trùng hợp thế được, bốn lần liên tiếp đều là đồ người ta đặt trước, có chút không hợp lý lắm.

“Vậy các người có đồ nào chưa đặt trước thì nói thẳng ra”, Trương Trần nói.

“Ha ha, cái này thì không được cụ thể cho lắm. Cái chính là các vị nhắm mặt hàng nào thì mặt hàng đó đều được đặt trước rồi”, người đàn ông bụng phệ đó cười ha hả nói, trong ánh mắt lộ ra vẻ chế giễu.

Cả nhà Trương Trần sao lại không nghe ra ý tứ trong câu nói đó chứ, đúng là cố ý nhằm vào họ đây mà. Nhưng họ chưa từng gặp người đàn ông này.

“Mẹ à, hay là thôi đi, chúng ta đi nơi khác xem sao”, vốn không muốn gây chuyện nên Phương Thủy Y ở phía sau nhỏ giọng khuyên ngăn.

Nhưng Trương Quốc Hồng trước nay luôn là người có tính cách ngang tàn, lần này bị người ta nhằm vào một cách vô lý thế nên cơn tức của bà ta lại dâng lên. Bà ta tức giận nói: “Các người mở cửa hàng làm ăn, nhưng đây có ý gì, sợ chúng tôi không có tiền hả. Trang sức ngày hôm nay tôi nhất định phải mua”.

“Được thôi”, người đàn ông đó cười, nói tiếp: “Chỉ cần các người làm thẻ hội viên ở đây, chi tiêu mức hai triệu tệ thì các người thích cái nào thì chọn tùy ý, đích thân tôi sẽ đóng gói cho”.

“À phải rồi, thẻ hội viên giống với kiểu trong tay của vị khách ở đằng kia”, người đàn ông bụng phệ nói xong rồi chỉ tay về phòng khách đợi ở phía không xa. Lúc này cửa phòng mở ra, một người con trai tầm hai bảy hai tám tuổi đi ra. Trên mặt hắn còn mang theo nụ cười đắc ý, trong tay vung văng chiếc thẻ màu đỏ.

“Phương Hải Cương…”, Trương Quốc Hồng trợn tròn mắt nói với vẻ không tin nổi.

Sao Phương Hải Cương lại xuất hiện ở đây, sao hắn có thể tiêu hai triệu tệ ở đây để có thể có được thẻ hội viên chứ?

“Ha ha! Cô Trương, nếu không có tiền thì đừng đi lung tung, ở nhà dưỡng lão không ổn sao?”, Phương Hải Cương cười hì hì, đi lên trước nói: “Lại còn nói các người phát tài rồi, nơi này mà các người cũng vào được sao?”

“Hải Cương, ăn nói với thím kiểu gì vậy?”, lúc này Phương Thiên Bàng ở bên cạnh nói.

“Xời! Lời này nói cứ như kiểu chú coi mình là người nhà họ Phương thật ý nhỉ? Đừng có cầu cạnh ở đây”, đứng trước chú của mình nhưng Phương Hải Cương không nể nang chút nào, nói với giọng lạnh lùng chế giễu.

Lúc này, những người có mặt ở đây đều hiểu, có lẽ tất cả những thứ này đều do Phương Hải Cương làm đạo diễn.

Sắc mặt Trương Quốc Hồng biến đổi nhưng không biết nên nói gì, Phương Thủy Y cũng lạnh lùng nhìn Phương Hải Cương. Cô không thể ngờ rằng, người nhà họ Phương lại không buông tha cho bọn họ.

“Được rồi được rồi, nếu như mấy người không có tiền thì mau rời khỏi đây. Ở đây không phải là nơi người nghèo có thể đến được, chúng tôi không tiễn nữa nha”, người đàn ông bụng phệ cũng cười hì hì nói.

“Anh… Các anh…”, lần này không chỉ Trương Quốc Hồng mà Phương Thiên Bàng trước nay luôn nhu nhược yếu đuối lúc này cũng tức đến nỗi toàn thân run rẩy. Nhưng đây là vấn đề rất thực tế nên họ căn bản không thể phản bác được. Cửa hàng không phải của họ, người ta cũng nói là chỉ cần tiêu hai triệu ở đây là được.

Nhưng hiện giờ đừng nói là hai triệu tệ mà đến năm trăm ngàn tệ họ cũng không có nữa.

“Mẹ à thôi đi! Chúng ta đến nơi khác xem sao, cả Hoài Bắc đâu phải chỉ có mỗi cửa hàng này”, Phương Thủy Y mặc dù tức nhưng vẫn rất lý trí, cô kéo Trương Quốc Hồng định rời đi.

“Này! Cô Trương, cả cô Phương nữa, đừng nói là chúng tôi không niệm tình xưa, cái vòng tay này coi như là tặng các người, không cần khách khí nha”, Phương Hải Cương ôm ngực cười, sau đó ném túi đồ trên đất.

Trương Quốc Hồng dừng bước chân nhưng không quay đầu lại. Lúc này, Trương Trần chau mày khẽ nói: “Mẹ! Thủy Y, hai người đợi lát, đồ mà họ bán đều là giả, chúng ta đi kiện đi”.

“Ha ha”, Phương Hải Cương không kìm nổi mà cười ha hả. Hắn nhìn Trương Trần với vẻ đáng thương, sau đó cười lạnh nói: “Thằng ngốc họ Trương kia, mày đang kể chuyện cười ở đây à, cửa hàng Đại Long bán đồ giả sao?”

Người đàn ông bụng phệ cũng lạnh lùng nói: “Ê nhóc! Nói năng thì phải chịu trách nhiệm đấy, cậu mà vu khống người khác là tôi có quyền đưa cậu đến đồn công an đấy. Cậu không hỏi xem cửa hàng Đại Long có bao nhiêu chuỗi cửa hàng à, công nghệ tiên tiến đến mức nào à?”

“Thật giả kiểm tra là biết ngay”, Trương Trần cười rồi nhấc máy gọi điện, còn Phương Hải Cương và người phụ trách kia thì nhìn Trương Trần như nhìn tên ngốc.

“Trương Trần! Còn chưa đủ mất mặt sao, cút về nhà đi”, Trương Quốc Hồng không kìm nổi mà quát lớn.

Cửa hàng Đại Long này là cửa hàng nổi tiếng, có biết bao nhiêu người đều vào đây mua đồ. Bọn họ vốn đã mất mặt lắm rồi, vậy mà Trương Trần còn ở đây phát ngôn bừa bãi. Nếu như đồ ở đây là giả thì sao họ có thể bán hàng chạy thế được? Đến lúc đó chỉ khiến mọi người chê cười thôi.

Phương Thủy Y cũng nhìn Trương Trần với ánh mắt thất vọng. Cô hiểu có lẽ là Trương Trần muốn báo thù cho cô nên công kích cửa hàng Đại Long nhưng thủ đoạn này không hay cho lắm. Chỉ e đứa trẻ lên ba cũng không nghĩ ra cách ấu trĩ như này.

“Mẹ! Thủy Y! Hai người đừng vội, con nói đều là thật, lát nữa cục công thương đến chúng ta sẽ biết thôi mà”, Trương Trần nói rất nghiêm túc.

“Được lắm nhóc con, đợi lát nữa tôi sẽ tố cáo cậu tội vu khống phỉ báng người khác”, nghe thấy Trương Trần nói thế thì người đàn ông bụng phệ cười lạnh rồi chỉ vào Trương Trần nói.

Trương Trần cười khinh bỉ rồi lại nói: “Thủy Y! Hãy tin anh”.

“Mẹ à, hay cứ đợi xem sao”, Phương Thủy Y do dự một lát. Thời gian gần đây cô nhận ra nhiều điều ở Trương Trần, lần này biết đâu Trương Trần lại nói đúng. Mặc dù trong lòng cô không chắc chắn lắm.

Rất nhanh, người của cục công thương đến, người dẫn đầu lấy chứng minh của mình cho người phụ trách kia xem, sau đó dẫn chuyên gia vào giám định.

Còn Phương Hải Cương thì nhàn rỗi ngồi một bên thương lượng với người đàn ông bụng phế xem sẽ tố cáo Trương Trần kiểu gì, tội phỉ báng hay tội bịa đặt, tội nào nặng hơn. Hai người nói rất vui vẻ rồi bật cười.

“Ở đây rất nhiều hàng giả”, lúc này một giọng nói vang lên.
Chương 55: Vu oan

Mọi người nghe thấy vậy thì vội nhìn lại, còn người phụ trách bụng phệ kia thì vội lên trước nói: “Không đâu! Chuyện này là không thể nào, đồng chí à, anh kiểm tra lại lần nữa xem”.

“Tránh ra”, người đàn ông trung niên kiểm hàng kia lạnh lùng nói.

“Sếp ơi! Chúng tôi cũng phát hiện ra hàng giả”, lúc này mấy giọng nói cùng vang lên.

Cảnh tượng này khiến mọi người có mặt ở đây đều ngây người ra. Một vài người vừa mới vào cửa hàng chuẩn bị mua đồ khi thấy cảnh này thì đều thì thầm to nhỏ rồi lui ra ngoài.

Còn Trương Quốc Hồng và Phương Thủy Y bốn mắt nhìn nhau, họ có thể nhìn ra sự nghi hoặc trong mắt của đối phương. Đừng nói là người phụ trách ở đây không tin mà đến họ cũng không tin nổi. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy, lẽ nào thật sự do Trương Trần, dù sao thì ban nãy anh cũng nói rất tự tin.

“Bắt ngay”, người của cục công thương hừ lạnh một tiếng, lập tức có mấy người mặc đồ vũ trang đi lên trấn áp người phụ trách của cửa hàng Đại Long.

“Hiện giờ chỉ còn thiếu một bản báo cáo thôi. Nếu báo cáo là thật thì ông là người phụ trách ở đây lại bán hàng giả, vậy thì ông cũng không thoát khỏi chế tài của pháp luật đâu”.

Người đàn ông bụng phệ thấy mơ hồ nhưng không tiếp lời, ông ta vội nhìn Trương Trần nói: “Người anh em này, chuyện gì cũng để lại đường sống để sau này còn dễ nhìn mặt nhau chứ. Ở đây không phải cửa hàng của tôi mà là của ông Mã, chi bằng cậu nể mặt chút đi”.

“Tôi nể mặt gì được, tôi chỉ là một công dân bình thường, phát hiện ở đây có hàng giả thì tố giác thôi. Ông đừng đánh giá tôi cao quá”, Trương Trần chậm rãi nói.

Câu nói này của Trương Trần gạt được người khác chứ đâu gạt được ông ta. Ở đây đều do ông ta phụ trách và đích thân ông ta kiểm hàng. Hơn nữa, có ai dám bán hàng giả cho cửa hàng nhà ông Mã chứ?

Người của cục công thương đến không lâu đã nói ở đây có hàng giả. Nếu không phải do Trương Trần đứng sau chỉ đạo thì đúng là ở đây có ma rồi.

“Người anh em! Nhìn cậu cũng không phải người tầm thường, ban nãy đều là vì nể mặt Phương Hải Cương nên mới làm khó cậu, lẽ nào cậu thật sự không kiêng dè ông Mã chút nào sao?”

“Uy hiếp tôi ư, ông còn kém xa”, Trương Trần cười khinh bỉ rồi khoát tay, nói: “Câm ngay miệng thối của ông lại”.

Rất nhanh, người phụ trách của cửa hàng Đại Long bị dẫn đi, ánh mắt mọi người nhìn Trương Trần đều có chút thay đổi.

“Ha ha! Phương Hải Cương! Hàng giả thì chúng tôi thật sự không mua nổi rồi, anh giữ lại mà hưởng thụ dần đi. Còn nữa, đừng bao giờ chọc vào tôi”, Trương Trần cười ha ha rồi vỗ nhẹ lên mặt Phương Hải Cương, nói.

Phương Hải Cương không giận mà còn cười, hắn thừa nhận mình đã coi thường Trương Trần, không ngờ Trương Trần thật sự có thể gọi người của cục công thương đến đây. Nhưng ông Mã của cửa hàng Đại Long cũng là người mà Trương Trần có thể đắc tội sao?

Nghĩ đến đây hắn cười càng đắc ý hơn, tiếp đó là nói với giọng chế giễu: “Trương Trần à Trương Trần, mày thật sự cũng có chút bản lĩnh đấy. Nhưng mày có biết ông Mã là ai không, ở Hoài Bắc có mấy người được xưng là ông Mã đâu. Dám tát vào mặt ông ấy theo kiểu này thì mày cũng chết đến nơi rồi”.

Trương Trần vẫn với biểu cảm không quan tâm nhưng vợ chồng Trương Quốc Hồng thì sắc mặt biến đổi ghê gớm.

Phương Hải Cương cố ý nói ra tên của ông Mã của nhà họ Mã, lẽ nào là nhà đó?

Phương Hải Cương cười ha hả rồi lớn bước rời khỏi cửa hàng Đại Long.

“Thủy Y! Chúng ta đến nơi khác xem đi”, lúc này Trương Trần cũng đứng lên, cười nói.

“Xem, xem cái gì mà xem, đồ vô dụng này, đến ông Mã mà cũng dám đắc tội, như này thì bảo chúng tôi phải làm sao đây?”, Trương Quốc Hồng đột nhiên bực tức, Phương Thủy Y không biết nhà họ Mã nhưng cô cũng biết được sắp có nguy cơ ập đến rồi.

Nhà họ Mã là trùm ở Hoài Bắc, ngay cả nhà họ Tôn ban đầu ép nhà họ Phương đến ngạt thở cũng phải nể mặt ông Mã ba phần, nghĩ thôi cũng biết đây là người ghê gớm đến mức nào.

“Mẹ à, mẹ đừng lo, đồ ở đây của bọn họ thật sự là hàng giả, nếu không thì mẹ nghĩ con thật sự chỉ huy được người của cục công thương sao?”

“Chúng ta là những nhân vật nhỏ bé, không đến nỗi vì một cuộc điện thoại mà tên họ Mã kia sẽ nhắm vào chúng ta đâu. Người ta không có tâm trạng đó đâu, người ta còn phải xử lý chuyện của cửa hàng Đại Long nữa chứ”.

Trương Quốc Hồng ngẫm nghĩ thì thấy lời mà Trương Trần nói cũng có lý. Nhưng bà ta đã không còn tâm trạng dạo phố nữa rồi, trong lòng vẫn còn chút lo lắng, biết đâu ông Mã kia lòng dạ nham hiểm hẹp hòi lại tìm đến họ trút giận thì sao?

“Thôi bỏ đi, cậu và Thủy Y thích thì cứ đi đi, tôi không đi nữa đâu”, Trương Quốc Hồng có chút phiền lòng nên đưa Phương Thiên Bàng về nhà.

Tâm trạng của Phương Thủy Y cũng xấu đi, cô cũng không còn tâm tư gì nữa, vì vậy hai người cũng về biệt thự.



Trong phòng khách của nhà họ Phương, ngoài Phương Thiên Bàng ra thì ba người con trai đều có mặt ở đây.

Lúc này, sắc mặt bốn người đều vô cùng khác thường. Phương Thiên Thành đứng ở trên cùng thở dài một hơi, nói: “Mẹ à! Làm như vậy có ổn không? Dù sao thì chú Ba cũng là con trai của mẹ mà”.

“Anh cả! Anh đừng nói bóng gió ra vẻ người tốt nữa, anh đã lấy được lợi ích gì chưa, chưa thì cứ nói ra đi”, Phương Thiên Quang cười lạnh nói.

Phương Thiên Dương cũng cười nói: “Anh cả! Anh không được do dự thiếu quyết đoán thế. Cả nhà Phương Thiên Bàng đã không còn quan hệ gì với chúng ta nữa rồi. Ngược lại, bọn họ phải trả giá nữa, cái này coi như là báo đáp cả nhà họ Phương, như vậy không được sao?”

“Nhưng… Nhưng nếu để người khác điều tra ra thì…”, Phương Thiên Thành vẫn có chút lo lắng.

Hôm bà cụ Phương đuổi cả nhà Phương Thiên Bàng ra khỏi cửa đã nói cho Trương Trần là phía sau bà ta còn có ‘Ba mươi kế’ nhưng hôm đó cũng chỉ phát huy một nửa thôi. Và một nửa còn lại phát huy tác dụng vào hôm qua rồi.

Phương Thiên Bàng vốn bị điều động ra bên ngoài làm, hai công ty ông ta quản lý ở bên ngoài đều bị bà cụ Phương với danh nghĩa là hùn vốn gom góp lượng lớn vốn đầu tư, và người trên danh nghĩa đó là Phương Thiên Bàng. Hiện giờ sự việc đổ bể, tiền đều bị bà cụ Phương biển thủ đi rồi, còn người chịu oan tất nhiên là Phương Thiên Bàng đại diện bên pháp lý.

Bà cụ Phương hừ lạnh một tiếng, nói: “Thiên Thành! Con có biết tại sao mẹ lại coi trọng em Hai của con không. Vì nhà họ Phương, vì các con thì đây có là gì. Giấy trắng mực đen đều viết tên của Phương Thiên Bàng, còn có dấu tay của nó, ai có thể nói nhà họ Phương chúng ta sai chứ?”

“Trong tay Trương Trần vẫn còn quyền lợi của dự án tòa Thành Cổ, chúng ta làm triệt đường với chú ấy như vậy, có thật sự ổn không ạ?”, Phương Thiên Thành hỏi.

“Ha ha”, Phương Thiên Quang giải thích: “Anh cả! Đây chính là do đầu óc anh ngốc, dự án tòa Thành Cổ đúng là hấp dẫn thật đấy nhưng dựa vào năng lực của nhà họ Phương chúng ta, kể cả tham gia vào thì nhiều nhất có thể kiếm được bao nhiêu?”

“Hai mươi triệu tệ! Chỉ có thể kiếm được hai mươi triệu tệ thôi nhưng lần này chỉ trong vẻn vẹn một tuần mà được hẳn ba mươi triệu tệ đấy”.

“Được rồi, chuyện này làm thì cũng làm rồi, đừng có nói nữa”, bà cụ Phương trầm mặt xuống khi bị Phương Thiên Thành làm ảnh hưởng đến tâm trạng. Lúc này bà ta thản nhiên nói: “Mau đi sắp xếp đi, làm cho có thể diện một chút mới được. Còn nhà họ Phương chúng ta cũng sẽ nhờ số vốn này mà phát triển nhanh chóng thôi”.

Trong lúc bọn họ đang thảo luận làm thế nào để khiến nhà họ Phương ngày càng giàu có hơn thì Phương Thiên Bàng vừa về đến nhà liền bị cảnh sát viên đợi ở đây từ sớm dẫn đi.

Trong biệt thự, Phương Thủy Y tràn đầy tự tin ngồi lên kế hoạch trong tương lai và nghĩ xem sẽ dùng tiền của nhà đầu tư vào những việc quan trọng như nào. Lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa. Phương Thủy Y mở cửa ra thì thấy Trương Quốc Hồng đã nước mắt như mưa.

Phương Thủy Y vội nói: “Mẹ à! Mẹ đừng khóc, rốt cuộc là có chuyện gì vậy. Bố lại chọc giận mẹ à?”

“Bố… Bố con bị nghi liên quan đến vụ lừa đảo nên đã bị bắt đi rồi. Mẹ có hỏi cảnh sát thì họ nói không biết mức án cụ thể như nào nhưng đây là một số tiền lừa đảo lớn. Nếu ngồi tù thì cũng ít nhất là hai mươi năm trở lên”.

“Thủy Y! Bố con là người vô dụng, ông ấy đâu có gan lừa đảo chứ. Hay là do cái công ty Hồng Bằng sớm đã không còn liên quan gì đến chúng ta kia có vấn đề?”

Lúc này, điện thoại Trương Quốc Hồng đột nhiên đổ chuông, bên trên là số điện thoại lạ.

Trương Quốc Hồng vừa nhận điện thoại thì bên trong vọng lại giọng nói phẫn nộ: “Trương Quốc Hồng phải không, nếu như tập đoàn Hồng Bằng của các người bỏ ra ba mươi triệu tệ thì chúng tôi có thể để Phương Thiên Bàng chịu hình phạt tượng trưng thôi”.

“Tập đoàn Hồng Bằng từ lâu đã không còn là của chúng tôi nữa rồi”, Trương Quốc Hồng nói.

“Tôi biết nhưng lúc hùn vốn thì người đại diện pháp lý chính là Phương Thiên Bàng”, đối phương nói một câu, sau đó phẫn nộ mắng vài câu rồi mới cúp điện thoại.

Lúc này, Trương Quốc Hồng và Phương Thủy Y vẫn ngây người ra. Ba mươi triệu tệ, số tiền lớn thế này thì họ lấy ở đâu được?

Nhưng bà cụ Phương đã khống chế tập đoàn Hồng Bằng rồi, tại sao lại...

Trừ phi… Đúng rồi! Trừ phi, việc hùn vốn đã hoàn thành trước lúc Phương Thiên Bàng chưa đứng ra làm người đại diện pháp lý.

Nghĩ đến đây, Trương Quốc Hồng nước mắt lưng tròng, lớn tiếng hét lên: “Dương Tam Thanh! Bà không được chết yên ổn đâu, muốn đuổi cùng giết tận bọn tôi hay sao?”

Dương Tam Thanh là tên thật của bà cụ Phương.

Chuyện lần này, ngoài bà cụ Phương một tay đạo diễn, kể cả những người khác có bản lĩnh thì cũng không có cơ hội thực hiện.

Trương Trần cũng chau mày, chiêu này có thể nói là giải quyết tận gốc. Nếu không phải là Phương Thiên Bàng bị bắt thì chỉ e bọn họ đến giờ vẫn còn mơ hồ không biết chuyện gì.

“Yên tâm! Trong thời gian ngắn bố sẽ không sao đâu”, Trương Trần nói câu an ủi, bà Trương Quốc Hồng đang định mở miệng quát mắng nhưng đột nhiên nghĩ tới gì đó. Bà nắm chặt tay Trương Trần nói: “Trương Trần! Mẹ biết con và nhà họ Tôn có chút quan hệ, lần trước nhờ có con xử lý, lần này con lại đi nhờ vả họ xem sao, nhất định phải bảo vệ bố con. Mẹ hứa là sau này sẽ không mắng con nữa. Được không, được không?”

Trương Trần gật đầu rồi lấy áo khoác đi ra khỏi biệt thự.

“Mẹ à, vô dụng thôi! Hiện giờ chỉ có thể bảo bà nội ‘nhả’ tiền ra thôi. Người đại diện pháp lý là bố mà, ngoài việc lấp đầy lỗ hổng này thì căn bản không còn cách khác đâu”.

“Ba mươi triệu tệ, kể cả là nhà họ Tôn thì cũng không nỡ bỏ ra đâu, đây không phải là con số nhỏ mà”.

Phương Thủy Y cũng nghẹn ngào nói, lúc này nên đi tìm bà cụ Phương rồi.

“Mẹ nghỉ ngơi trước đi, con đi cầu xin bà nội, dù sao bố cũng là con đẻ của bà, bà không thể ác độc như vậy được”, Phương Thủy Y an ủi hai câu, sau đó vội lái xe đến nhà họ Phương.

Lúc này trong tòa nhà lớn của nhà họ Phương đều vui mừng khôn xiết, trên mặt ai nấy đều là ý cười. Xung quanh còn có một vài thợ đang đục gõ chế tạo một vài pho tượng. Xem ra ở đây sắp có biến đổi lớn.

“Mẹ à! Phương Thiên Bàng bị bắt rồi, chuyện này coi như thành rồi”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom