• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm (1 Viewer)

  • Chương 99-101

Chương 99: Mạc Khai Sam nổi giận

Nhìn một đám người lộn xộn, nằm gào khóc trên mặt đất, Mạc Khai Sam mới quay sang Trương Trần, lạnh lùng nói: “Bây giờ có thể đi rồi chứ?”

“Họ đã thanh toán xong xuôi cả rồi còn mỗi ông thôi đấy!”, Trương Trần thản nhiên nói, sau đó bước lên trước cầm lấy cây gậy, xoay xoay trong tay.

Cảm giác một cơn gió mạnh ập vào mặt, Mạc Khải Sam khẽ giật mí mắt. Tên khốn này lại dám đụng cả vào ông ta à?

“Cậu nhóc, cậu tưởng có nhà họ Mạc che chở cho mình thì tôi không dám làm gì cậu sao?”, Mạc Khai Sam lớn tiếng nói.

Mạc Phi Nhi nắm chặt tay, lúc đầu cô ấy đã nói Mạc Khai Sam có chút quan hệ ở thủ đô. Nếu có thể, cô ấy cũng không muốn Trương Trần ra tay với Mạc Khai Sam!

Mặc dù nhà họ Mạc cô không sợ nhưng nhà họ Mạc cũng không phải là miếng sắt. Từ vụ đuổi giết lần trước cũng có thể thấy trong nhà họ Mạc chắc chắn có nội gián chỉ là bây giờ họ vẫn chưa điều tra ra.

Trương Trần bỗng nhiên nở một nụ cười, chậm rãi xoay cây gậy nói: “Ông sợ cái gì? Ông đã lớn tuổi như vậy rồi, ngộ nhỡ phải vào quan tài thì cũng không tốt, nhưng, tội chết có thể miễn, tội sống lại không thể tha…”

“Cậu có ý gì?” Mạc Khai Sam nói.

“Còn cần tôi nhắc sao?”, Trương Trần ước chừng cây gậy.

“Nếu tôi không xin lỗi thì sao?”, Mạc Khai Sam trầm giọng hỏi.

“Ha ha!”, Trương Trần lắc đầu cười: “Tôi nghe Mạc Phi Nhi nói rồi, ông cũng có chút quan hệ ở thủ đô nhưng tôi không có hứng thú với những thứ đó”.

“Như vậy nhé, lùi một bước để nói cho rõ, dù ông có thế lực không kém nhà họ Mạc nhưng hôm nay ông cũng không thể thoát khỏi đây đâu. Tôi không có gì để mất, tôi dám chơi, ông… có dám không?”

Khuôn mặt già nua của Mạc Khai Sam tối sầm đi, tên khốn này đúng là một tên lưu manh!

Ông ta không dám đánh cược, giống những gì Trương Trần nói, ông ta không dám chơi! Ít nhất hiện tại không biết nhìn xa trông rộng!

“Được được được…”, Mạc Khai Sam tức đến bật cười, liên tục nói ba chữ “được”.

“Trương Khánh Long ơi là Trương Khánh Long, lần này tôi thật sự mở mang tầm mắt, không ngờ ngay cả người nhà họ Mạc mà các người cũng mời được. Lần này Mạc Khai Sam tôi thừa nhận mình xui xẻo, tương lai của chúng ta còn dài, tại đây, tôi muốn nói với các người một tiếng xin lỗi!”

Mạc Khai Sam nghiến răng nói từng chữ một, hôm nay quả thật ông ta rất xui xẻo, nhưng như những gì ông ta nói, tương lai còn dài, hôm nay xong rồi nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc!

Mấy năm nay, Mạc Khai Sam cũng không phải lăn lộn vô ích, đến thủ đô cũng không vô ích. Mặc dù ông ta vạch rõ với nhà họ Mạc nhưng nhà họ Mạc cũng không hề nể nang sao?

Nói xin lỗi rồi, Mạc Khai Sam dẫn người ra khỏi nhà họ Trương!

Mấy chiếc xe bên ngoài lập tức nổ máy, những người Nam Kim Cương dẫn đến lập tức đưa các cậu chủ đến bệnh viện!

Lúc nãy có Mạc Phi Nhi ở đó trấn giữ, họ không dám đưa đến bệnh viện!

“Chú Mạc, chuyện này cứ bỏ qua vậy sao?”, trên xe, Hàn Minh Hà nghiến răng nói.

“Cứ thế mà xong? Hôm nay thể diện của tôi đã bị quăng xuống đất mặc người ta giẫm đạp rồi mà còn có thể xong chuyện à?”, Mạc Khai Sam đanh giọng rít lên.

“Vậy…”, Hàn Minh Hà khó hiểu nói, có nhà họ Mạc ra mặt, dù ông ta không muốn cho xong chuyện cũng không được.

“Hừ, đưa điện thoại đây, nhà họ Mạc bị tôi khống chế nhưng cũng chỉ có một mình nhà họ Mạc, còn lại chỉ đành để nhà họ Hàn các cậu tự mình xử lý. Tôi ngược lại muốn xem thử nhà họ Mạc có thể một tay che trời ở thủ đô không”.

Mạc Khai Sam lấy điện thoại ra bấm số, một lát sau, nụ cười lạnh lùng của ông ta bỗng biến mất, thay vào đó là sắc mặt nịnh nọt.

“Anh Điền, bên này của em gặp một chút chuyện!”

“Là nhà họ Mạc ở thủ đô…”

Một lát sau, đầu dây bên kia vang lên giọng nói già nua: “Cậu Mạc, ba năm trước cậu giúp tôi một lần, lần này nhà họ Điền trả lại cho cậu, cậu không cần lo lắng chuyện nhà họ Mạc nữa!”

“Vậy tốt quá, cảm ơn anh!”, Mạc Khai Sam cúp máy, ánh mắt hiện lên vẻ tàn độc.

“Chú hai, chú báo cho bên đại ca của chú, xem ra không thể trông chờ bên thằng ba nữa rồi!”, Mạc Khai Sam cúp máy, hừ một tiếng nói.

Hiển nhiên ông ta hơi bất mãn chuyện lúc nãy Hàn Minh Ninh dẫn người đi!



Trong đại sảnh nhà họ Trương, vết máu trên sàn nhà đã được dọn dẹp sạch sẽ. Lúc này hầu hết người nhà họ Trương vẫn chưa hoàn hồn lại được.

Có thể nói cả đời này họ sẽ không bao giờ quên mọi chuyện đã xảy ra ngày hôm nay.

Một kẻ vô dụng bước vào nhà họ Phương chỉ biết ngây ngốc trong nhà, thế mà hôm nay lại bộc lộ ra khía cạnh hiểm ác như vậy. Nếu không phải người nhà họ Trương biết trước đây Trương Trần là dạng người gì thì cũng xem anh thành con cháu của gia tộc lớn nào đó rồi!

“Ha ha, xem như đã giải quyết xong các vấn đề bên ngoài, bây giờ chúng ta nói về chuyện nội bộ đi”.

Trương Trần khẽ cười nhìn bà cụ Trương và đám người Trương Lập.

“Quả nhiên là cái thứ ăn cây táo rào cây sung này chỉ đợi thời cơ để báo thù!”, bà cụ Trương rùng mình.

“Sao vậy, có muốn tôi mời từng người ra ngoài không?”, Trương Trần lướt nhìn mọi người hỏi.

Lúc này, dù là bà cụ Trương, Trương Lập hay đám người Trương Hạo, Trương Yến, cũng không một ai dám ngẩng đầu lên.

“Trương Trần, cậu đủ rồi đấy. Cậu chẳng qua chỉ dựa vào nhà họ Mạc mà thôi, ngay cả bà ngoại của cậu mà cậu cũng tính toán nữa sao?”, Trương Lập biết ông ta không trốn được nên lạnh giọng hét lên.

“Bốp!”, Trương Trần tát một cái.

“Thứ nhất, bà ta đã đuổi chúng tôi ra khỏi nhà họ Trương, dựa vào đâu mà tôi phải gọi là bà ngoại?”

“Thứ hai, bây giờ dao đã kề cổ, ông cũng biết sợ rồi à?”

“Thứ ba, ông nghe ai nói nhà họ Mạc chống lưng cho tôi vậy?”

“Ha ha ha…”, Trương Lập nổi giận đùng đùng, ông ta thế mà lại bị Trương Trần tát một bạt tai. Giờ đây ông ta nào còn có thể nghe lọt những gì Trương Trần nói nữa, lúc này ông ta liều mạng lao đến chỗ Trương Trần muốn trút cơn tức này.

Mạc Phi Nhi đứng một bên không lên tiếng nãy giờ bỗng nhíu mày nhìn Triệu Chí Hào nói: “Phế ông ta!”

“Ơ, được!”, Triệu Chí Hào nào dám không nghe, ông ta đã từng thấy thủ đoạn của Mạc Phi Nhi, hiện tại chỉ biết nghe theo lệnh của cô.

“Cô Mạc, đừng, đừng!”, Phương Thủy Y bỗng kéo tay Mạc Phi Nhi nói.

Trương Lập cũng ngây người, ông ta không ngờ Mạc Phi Nhi lại dứt khoát như vậy.

Mạc Phi Nhi liếc nhìn Trương Trần, lúc này mới tỏ ra không vui: “Một lần này thôi”.

Lúc này, mọi người đều nhìn về phía Phương Thủy Y, quả nhiên Mạc Phi Nhi đến đây vì Phương Thủy Y, không hề liên quan gì đến nhà họ Trương, cô ấy không hề để người nhà họ Trương vào mắt!

“Trương Trần, anh thấy thế nào?”, Mạc Phi Nhi hỏi.

“Trương Trần, bỏ đi, chúng ta quay về Hoài Bắc được không?”, Phương Thủy Y ôm cánh tay Trương Trần nói.

“Được!”, Trương Trần gật đầu, nhìn bà cụ Trương nói: “Nể mặt ông cụ Trương và Thủy Y nên chuyện hôm nay đến đây thôi, nhưng vẫn chưa xong đâu!”

Mọi người đều rất tức giận, Trương Trần chỉ mượn sức Mạc Phi Nhi ở đây để cáo mượn oai hùm thôi nhưng ai cũng không dám lên tiếng!

Trương Thiên Lỗi ở trong góc thì đã chết lặng, anh ta biết Mạc Phi Nhi không phải đến đây vì Phương Thủy Y. Dù anh ta có toan tính đến đâu hay liên lạc với bất kỳ ai cũng không còn tác dụng nữa, anh ta chỉ đành thừa nhận.

“Được rồi, được rồi!”, ông cụ Trương bỗng nói chen vào: “Hôm nay là tiệc mừng thọ của tôi, các người đang làm gì vậy, đều là người nhà với nhau cả, nhanh ngồi đi”.

“Ha ha, được rồi! Ông ngoại, cháu kính ông!”, Phương Thủy Y vội nói theo, Trương Quốc Hồng cũng vội vàng rót rượu.

Bữa tiệc mừng thọ này đã trở thành như vậy, không ai có tâm trạng tiếp tục ăn uống nữa. Nhưng mọi người đều biết đây chỉ là lời nói để xoa dịu tình hình gượng gạo của ông cụ Trương mà thôi!

Cũng không ai vạch trần, đều miễn cưỡng tươi cười cùng ăn cơm uống rượu, còn Trương Thiên Lỗi cũng bảo vệ sĩ đưa mình về phòng.

Anh ta đã không còn tự tin để ở lại đây nữa, ngay cả can đảm nhìn thẳng vào Trương Trần cũng không còn.

“Cháu gái, cháu ăn nhiều một chút”, ông cụ Trương gắp thêm thức ăn cho Mạc Phi Nhi, cô ấy gật đầu.

Trên bàn toàn là những lời ấm áp của ông cụ Trương, Phương Thủy Y cũng phụ họa theo. Mặc dù khá gượng gạo nhưng cũng may chẳng bao lâu đã kết thúc.

Mạc Phi Nhi nói tạm biệt, ở đây cũng không còn chuyện của cô ấy nữa.

Ngay lúc này, một hồi chuông vang lên!

Mạc Phi Nhi hoài nghi cầm điện thoại lên, điện thoại vừa kết nối, bên kia vang lên một giọng nói.

“Cô đừng nhúng tay vào chuyện của tỉnh An Hoa nữa”.

“Tại sao?”, Mạc Phi Nhi khó hiểu nói.

“Chẳng phải bên đấy có một người tên là Mạc Khai Sam sao?”

“Phải”.

“Được, tôi biết rồi!”, Mạc Phi Nhi gật đầu, nhíu mày nhìn Trương Trần.

“Sao vậy?”, Trương Trần hỏi.

“Còn nhớ tôi nói Mạc Khai Sam cũng có vài mối quan hệ ở thủ đô không?” Mạc Phi Nhi hỏi.

“Ông ta đã dùng đến các mối quan hệ của mình để làm khó nhà họ Mạc cô à?”, Trương Trần hỏi.

“Đúng vậy”, Hàn Phi Nhi gật đầu: “Nói cách khác, chúng tôi không thể nào nhúng tay vào chuyện bên này, tất nhiên cũng không thể động đến bên Mạc Khai Sam!”

“Không sao”, Trương Trần không để ý lắm cười nói: “Tôi chưa từng để tâm đến họ, chỉ là nhà họ Hàn mà thôi!”

“Trương Trần, cậu còn ở đây khoác lác cái gì? Ban đầu có cô Mạc Phi Nhi chống lưng cho cậu, cậu giỏi nhưng bây giờ cô Mạc đã không thể ra tay rồi, cậu lấy đâu ra can đảm để nói người ta không là cái gì thế?”

Nghe Mạc Phi Nhi nói như vậy, Trương Hạo lên tiếng nói. Nếu Mạc Phi Nhi không thể che chở được cho Trương Trần, họ cũng không còn gì đáng sợ nữa.

Không ít người có suy nghĩ giống Trương Hạo, bà cụ Trương cũng là một trong số đó. Bà ta thở phào, cười mỉa nói: “Nếu cậu đã xem thường nhà họ Trương chúng tôi thì tự mình giải quyết đi!”

Hiển nhiên, vì trút cơn giận lúc nãy Trương Trần đã trách cứ bà ta, bà ta thật sự không muốn quan tâm đến Trương Trần. Nhà họ Mạc cũng bị khống chế, bà ta ngược lại muốn xem xem Trương Trần còn để lại đường lui gì.

Nghe vậy, sắc mặt Trương Quốc Hồng và Phương Thủy Y thay đổi. Hôm nay có thể vượt qua đại nạn đều là nhờ nhà họ Mạc, Mạc Phi Nhi. Nhưng bây giờ mạng lưới bảo vệ này cũng không còn nữa.

Trương Khánh Long không vui hừ một tiếng, dĩ nhiên ông ta biết vì sao vợ và cháu của mình lại nói như vậy. Nhưng nếu không phải những gì họ làm khiến người khác lạnh lòng trước thì Trương Trần cũng không đối đãi với họ như vậy!

Nhưng ông cụ Trương cũng hơi bất mãn với lời nói của Trương Trần, không có nhà họ Mạc chống lưng nữa, nếu nhà họ Trương không cũng không can thiệp vào thì Trương Trần dựa vào cái gì để đối phó với nhà họ Hàn?
Chương 100: Nỗi buồn phiền của Trương Trần

Trương Khánh Long trầm mặc một hồi rồi nói: “Mạc tiểu thư, không biết đối phương lai lịch thế nào?”

Mạc Phi Nhi giúp Trương Khánh Long tìm hiểu tình hình trước mắt, cô cũng không nghĩ nhiều trực tiếp nói: “Ở tỉnh An Hoa có lẽ nhà họ Trương cũng được coi như một dòng họ có danh tiếng!”

“Đúng vậy!”,Trương Khánh Long gật đầu, chuyện hôm nay là một trường hợp đặc biệt, nếu không phải Mạc Khai Sam đột nhiên xuất hiện thì chỉ cần Trương Khánh Long muốn bảo vệ gia đình Trương Quốc Hồng, cho dù mấy người đứng đầu nhà họ Hàn ra mặt thì cũng không đưa người đi được!

“Có lẽ ông cũng biết, nói đến nhà họ Trương, người tôn quý nhất không phải nằm ở tỉnh An Hoa, nói khó nghe thì trong mắt người nhà họ Trương kia, tiêu diệt nhà họ Trương các vị cũng chỉ đơn giản như giết chết một con kiến!”, Mạc Phi Nhi thong thả nói.

Câu nói này của cô khiến mọi người biến sắc, chẳng lẽ quan hệ của Mạc Khai Sam tồn tại như vậy sao?

Mà trong đó sắc mặt khó coi nhất đương nhiên là Trương Trần!

Anh bắt lấy cổ tay Mạc Phi Nhi, trầm giọng nói: “Nhà họ Trương đã vươn tay tới Thủ đô rồi sao?”

“Bọn họ không trực tiếp nhúng tay vào, mấy chuyện vặt vãnh này bọn họ không để vào mắt”!

“Tôi đã nói mà, đây không phải tính cách của nhà họ Trương!”, Trương Trần cười lạnh lùng nói!

“Ồ?”, Trương Phi Nhi nhìn Trương Trần, nghi ngờ nói: “Anh hiểu rõ nhà họ Trương quá nhỉ?”

Trương Trần chỉ cười trừ, đâu chỉ đơn giản là hiểu rõ, lúc đầu anh tới nhà họ Phương làm con rể là vì muốn tránh mặt nhà họ Trương!

Mọi chuyện anh làm đều là vì có thể sớm quay về nhà họ Trương, khiến họ phải run sợ!

Khung cảnh ba năm trước lần lượt tái hiện lại trong đầu như những thước phim, quanh quẩn trong tâm trí anh hơn một nghìn ngày đêm!

Nhà họ Trương, một gia tộc thế lực lớn ở Thủ đô.

Nếu để nhà họ Trương tham gia và để mắt tới, vậy thì Trương Trần anh chỉ có nước chạy thục mạng!

Siết chặt nắm đấm, Trương Trần thở dài một hơi, lại phải gián tiếp tiếp xúc với nhà họ Trương rồi, anh tin rằng, không bao lâu nữa, anh có thể đứng trước mặt nhà họ Trương với phong thái của một kẻ mạnh, tới lúc đó, anh cũng sẽ không còn là một tên lính đào ngũ, chuyện của bố mẹ anh cũng sẽ có được một lời giải thích!

“Không, tôi cũng chỉ nghe ngóng được chút ít, cô nói tiếp đi!”, Trương Trần dần thả lỏng bàn tay, hạ giọng nói!

Mạc Phi Nhi cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục nói: “Mạc Khai Sam đương nhiên không thể liên hệ được với nhà họ Trương, nhưng gia tộc mà ông ta liên hệ lại có liên quan gì đó với ai đấy bên nhà họ Trương, cũng vì vậy mà nhà họ Mạc tôi mới e dè chưa dám ra tay!”

Trương Trần gật đầu: “Vậy tạm thời cứ như vậy đã!”

“Được!”, Mạc Phi Nhi cũng không khách sáo nữa, lần này, nhà họ Mạc cô thật sự không có cách nào nhúng tay vào rồi!

Lòng Triệu Chí Hào và Tôn Khuê Sơn ngồi ở chiếc bàn khác cũng trầm xuống, nếu nhà họ Mạc bị hạn chế bọn họ đương nhiên cũng sẽ có chút khó chịu, nhưng chỉ cần về tới Hoài Bắc, về tới địa bàn của mình, họ cũng không đến nỗi phải sợ nhà họ Hàn.

Mạc Phi Nhi nói xong cũng không nán lại nữa, cô tin trong lòng Trương Trần tự có tính toán!

Mạc Phi Nhi vừa rời đi, bà cụ Trương liền thúc giục đám người Trương Trần cũng mau chóng trở về Hoài Bắc.

Cục diện hiện giờ càng ngày càng phức tạp, lúc đầu, nhà họ Hàn chèn ép bọn họ, sau đó lại tới người của Hoài Bắc, tiếp đến là Mạc Khai Sam, rồi tới Mạc Phi Nhi, chưa tới phút cuối e là cũng không ai biết được mọi chuyện phát triển thế nào nữa rồi!

Bà cụ Trương cũng nghĩ kĩ rồi, cho dù Phương Thủy Y còn quen biết bao nhiêu người ở đây hay là có ứng phó được hay không thì bà ta cũng không muốn nhúng tay vào nữa, nhà họ Trương vẫn nên tự mình từ từ phát triển thì tốt hơn!

Phương Thủy Y không muốn níu lại nữa vì vậy Trương Quốc Hồng cũng không dám ở lại, bà ta sợ người nhà họ Hàn sẽ trở lại phục thù, bởi vì suy cho cùng Trương Trần cũng đã phế đi một nửa con cháu quyền quý của tỉnh An Hoa!

Nháy mắt ở bên ngoài xe đã chuẩn bị xong xuôi!

“Bố, chúng con đi đây!”, Trương Quốc Hồng nói: “Buổi tiệc này, con gái đã gây thêm phiền phức cho bố rồi!”

“Không sao, có chuyện gì cứ gọi cho bố, Mạc Khai Sam không lộ diện thì ta vẫn có thể ứng phó được nhà họ Hàn!”, Trương Khánh Long nói.

Trương Quốc Hồng gật đầu đi ra ngoài, Phiền Đại Phương cũng chỉ gật đầu, cho dù đó là mẹ của bà ta nhưng rõ ràng tất cả mọi chuyện mà đối phương làm hôm nay, Trương Quốc Hồng cũng có phần không xem nổi nữa.

“Trương Trần, cậu theo tôi một lát!”, ông cụ Trương đột nhiên nói!

Mọi người ngơ ngác, Trương Trần cũng hơi buồn bực, nhưng vẫn đi theo ông cụ Trương ra sân sau!

Vẫn là căn phòng đó, nhưng lần này Trương Trần lại ngồi trên ghế!

“Ông?”, Trương Trần khó hiểu hỏi!

“Trương Trần tôi rất tán thưởng cậu, ai cũng nói cậu là một tên vô dụng, nhưng tôi cảm thấy cậu còn giỏi hơn cả mấy đám nhóc nhà họ Trương, chưa nói tới những cái khác, chỉ riêng việc quyết đoán bọn họ không có cửa so với cậu!”, Trương Khánh Long nói.

Trương Trần thản nhiên cười: “Ông cụ, không cần vòng vo nữa, nói luôn dụng ý của ông đi!”

“Cậu là một người thông minh!” Trương Khánh Long gật đầu, trầm ngâm một lát rồi nói: “Cậu biết tình thế trước mắt chứ?”

“Nhà họ Mạc lúc này không thể che chở nữa, cậu lại phế bỏ con cháu của mười mấy gia tộc như nhà họ Hàn, mối ân oán này e là không chết không kết thúc, cậu có từng nghĩ tới tương lai, nghĩ tới Phương Thủy Y chưa?”

Trương Trần chau mày hỏi: “Ý ông là sao?”

“Tôi nói rồi, cậu là một người thông minh, chuyện của nhà họ Phương tôi cũng nghe ngóng được một chút, bà Phương muốn hai người li hôn, nhưng Thủy Y lại là người trọng tình trọng nghĩa, vì vậy vẫn không đồng ý, thế nhưng mọi chuyện đã không còn như trước nữa rồi!”

Trương Khánh Long thở dài nói: “Đừng trách tôi nói thẳng, cậu đề nghị li hôn với Thủy Y đi, nếu nhà họ Hàn ở đằng sau có gây rắc rối, tôi cũng có thể giúp cậu đối phó được, lần này, cậu đắc tội quá nhiều người rồi, những lời vừa nãy tôi nói bên ngoài đều là lời xã giao thôi!”

“Cả nửa thế lực quyền quý của tỉnh An Hoa đấy, trừ phi các người mãi mãi sống trong nhà họ Trương nếu không, tôi thật sự không còn cách nào đảm bảo sự an toàn cho mấy người, mà hai người li hôn là kết cục tốt nhất rồi!”

“Tất cả mâu thuẫn bây giờ chủ yếu đều nằm trên người cậu, nếu cậu đồng ý, tôi sẽ lập tức làm thủ tục, tới lúc đó nhà họ Hàn có muốn cũng không thể làm gì!”

“Haha!” Trương Trần cười khẩy, anh biết ông cụ Trương nói đúng, người là do anh phế, nhưng chuyện trước mắt đã không còn quan trọng rồi, bây giờ người nhà họ Hàn đều biết anh!

“Trương Trần, cậu cứ suy nghĩ cho kĩ đi, hiện giờ đây là cục diện tốt nhất rồi, cậu ra nước ngoài, nếu muốn làm gì tôi sẽ dốc sức giúp đỡ, chắc chắn cậu có thể làm được gì đó!”

Trương Khánh Long lại nói, ông ta không phải xem thường Trương Trần, ngược lại ông ta còn rất tán thưởng anh, vừa nãy ở bên ngoài lúc đối mặt với đám người Mạc Khai Sam anh còn có thể gặp nguy không loạn, vô cùng bình tĩnh, chỉ tiếc cái khí chất này không ai trong số con cháu của nhà họ Trương có được!

Nhưng lúc này thật sự không còn cách nào tốt hơn nữa rồi!

“Ông cụ, ông nói những lời này, chẳng qua chỉ là sợ nhà họ Hàn sẽ quay lại phản pháo đúng không?”, Trương Trần hỏi!

“Đúng vậy!”, Trương Khánh Long cũng không vòng vo nữa, điều ông ta lo lắng không chỉ có nhà họ Hàn!

Trương Trần lắc đầu cười: “Vậy ông đã từng nghĩ, đám người của Trương Chí Hào tại sao lại tới trước, sau khi tôi và Hàn Minh Ninh nói chuyện cùng nhau, tại sao ông ta lại rút lui? Dựa vào đâu mà tôi lại dám nói những lời này?”

“Ừm?”, Trương Khánh Long trầm mặc một lúc, lướt qua mọi chuyện trong đầu một lần sau đó ánh mắt đột nhiên dừng lại, cực kì sợ hãi nói: “Cậu...Cậu...”

Trương Trần cười haha nói: “Ông cụ, ông cũng là một người thông minh đấy, còn về phía Thủy Y, tôi nói rồi, chỉ cần cô ấy muốn li hôn, chỉ cần cô ấy gật đầu, tôi không có bất kì ý kiến nào!”

Trương Khánh Long khốn khổ nuốt một ngụm nước bọt, sau đó cứng nhắc gật đầu, nếu những người kia đều là vì Trương Trần mà tới, vậy thân phận của Trương Trần rốt cuộc là thế nào?

Ông ta đã nói mà, nếu Phương Thủy Y có loại thủ đoạn này vậy Trương Quốc Hồng cũng sẽ không bị nhà họ Phương đá ra, đám con cháu nhà họ Trương cũng sẽ không dám làm khó bọn họ!

Cách hiểu này, có lẽ mới hợp lô gíc.

Nhưng, Trương Trần làm tất cả những chuyện này thế nào, chẳng phải Trương Trần chỉ là một tên phế vật qua ở rể, cả ngày chỉ biết ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn sao?

Nhưng cho dù là thế nào, Trương Khánh Long cũng sẽ tình nguyện tin là Trương Trần gọi mấy trợ thủ này tới, dựa theo sự hiểu biết của ông ta về Phương Thủy Y, chuyện này là không thể.

Sau cơn khiếp sợ, Trương Khánh Long liền hiểu ra, ông ta cười khẩy: “Về đi, tôi tiễn các người!”

“Được, làm phiền ông rồi!”, Trương Trần cười sau đó theo Trương Khánh Long ra ngoài, ở phía trước đám người Phương Thủy Y vẫn đợi ở đó!

“Ông chủ Triệu, ông chủ Tôn, hai người đi đường cẩn thận!”, Trương Khánh Long cười nói!

Sau khi chào hỏi, Triệu Chí Hào và Tôn Khuê Sơn đưa gia đình Trương Trần rời đi.

Bọn họ vốn định ai về đường nấy, nhưng lo rằng nhà họ Hàn sẽ cản đường, vì vậy bọn họ đi cùng nhau.

Nhìn đoàn xe rời đi, mắt Trương Khánh Long híp lại, sau đó ông ta trầm giọng nói: “Theo tình hình trước mắt, bây giờ, mọi quyết định của nhà họ Trương đều phải thông qua tôi, còn nữa, con trai, công văn trên tay con nhiều quá rồi, chia bớt một nửa đi!”

Nghe vậy, người nhà họ Trương lại biến sắc, Trương Khánh Long rõ ràng là đang muốn thu hồi quyền lực, mặc dù bọn họ vẫn phụ trách việc quản lý kinh doanh, nhưng lại không có quyền quyết định cuối cùng!

“Bố!”, mấy người Trương Thông, Trương Lập vội vàng nói.

“Không cần nói nhiều nữa, chờ tới khi họp gia đình rồi nói tiếp, các con về trước đi!”, Trương Khánh Long vẫy .

“Lão Bình, sắp xếp người ngầm đi theo, dù sao đây cũng là tỉnh An Hoa!”, Trương Khánh Long ra lệnh.

Quản gia gật đầu, sau đó do dự nói: “Ông chủ, có một chuyện tôi không biết có nên nói hay không!”

“Không sao!”, Trương Khánh Long nói.

Lúc này quản gia Lão Bình mới gật đầu nói: “Ông chủ, ông thật sự cảm thấy đám người Hoài Bắc và nhà họ Mạc ở thủ đô, thật sự là đến vì Phương Thủy Y sao?”

“Nói thật lòng, lão Bình theo ông chủ nhiều năm như vậy rồi, cân nhắc kĩ một chút, sẽ dễ dàng nhận ra Phương Thủy Y không thể có bản lĩnh đó, ngược lại, ngay từ lúc bắt đầu không hề sợ hãi khi rơi vào nguy hiểm, lại còn bình tĩnh như vậy, giống như là người đã từng trải qua rất nhiều sóng gió...

“Hơn nữa ông chủ có để ý không, mấy người của Triệu Chí Hào sau khi đưa ra quyết định đều theo bản năng nhìn cậu ta một cái, chuyện này e là...?”

Trương Khánh Long nghe xong cũng giật mí mắt, nếu không phải Trương Trầng hội ý với bọn họ, đúng là ông ta cũng không dám nghĩ tới!
Chương 101: Trương Trần ấm ức

Nhưng quả thực là lão Bình nói câu nào cũng rất có lý, nếu suy xét kỹ càng ra thì có rất nhiều điểm khó giải thích.

Càng là người có địa vị như ông ta thì càng biết sắc đẹp không thực tế. Người như bọn họ mà muốn có gái đẹp thì chỉ cần hô một tiếng là sẽ có cả đống xe tải chở tới, nếu bọn họ muốn thì có thể chết trên giường luôn.

Không thể có chuyện có một thiếu gia ăn chơi nào đó bỏ ra một số tiền lớn như thế, trừ khi là mấy gia tộc ở thủ đô, nhưng nơi xa nhất mà Phương Thủy Y từng tới chỉ là chỗ này của ông ta mà thôi.

Nghĩ tới đây, Trương Khánh Long bỗng hiểu ra câu nói kia của Trương Trần. Ông ta lắc đầu cười khổ, thằng nhóc này nói ông ta là người thông minh, mà giờ ông ta cũng bị gài bẫy rồi đây.

E rằng Trương Trần cũng đã tính đến chuyện có người tìm ra dấu vết sau khi suy nghĩ cẩn thận, anh để lộ ra với ông ta, một là để ông ta yên tâm, hai là để ông ta giúp anh che giấu.

Dù sao, nếu Trương Trần cứ trực tiếp phơi bày thân phận ra thì sẽ chẳng có những chuyện này.

Rồng bị mắc cạn! Không hiểu sao Trương Khánh Long bỗng nghĩ tới cụm từ này, ông ta càng ngày càng cảm thấy hứng thú với Trương Trần, thế nhưng ông ta nhất định phải vờ như không hay biết gì cả.

Nghĩ tới đây, Trương Khánh Long cười ha ha, nói: “Lão Bình à lão Bình, sao ông lại nghĩ ra được vậy!”

“Trương Trần chỉ là một đứa ở rể mà thôi, nghe nói cậu ta chỉ biết chơi bời lêu lổng, lại nói, nếu cậu ta có bản lĩnh ấy thì đã chẳng chịu nhục ở nhà họ Phong suốt ba năm. Thế chẳng phải là tự chuốc lấy sự khó chịu sao? Trừ khi cậu ta ấm đầu”.

Lão Bình ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu: “Cũng đúng, nhưng mà khí chất của cậu ấy đúng là chẳng có gì để nói. Lão Bình nghĩ nhiều rồi, chưa biết chừng có quý nhân để mắt đến cô Phương Thủy Y thật ấy chứ”.

“Vậy thì lão Bình không nói nhiều nữa, tôi đi sắp xếp người đây!”

“Ừm, đi đi”, Trương Khánh Long gật đầu, xem ra khoảng thời gian này ông ta phải sắp xếp xử lý dấu vết Trương Trần để lại, nếu không thì thật sự không dễ đối phó với những người có ý định tìm hiểu.



Trên đường trở về, ánh mắt của mọi người đều rất phức tạp, mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay cứ như phim.

Hai vợ chồng Trương Quốc Hồng ngồi đằng sau, nếu là trước kia chắc chắn bọn họ sẽ trách cứ Trương Trần, nhưng bây giờ bọn họ không còn tâm trí đâu nữa, trong đầu bọn họ đã rất rối loạn.

Phương Thủy Y và Trương Trần ngồi đằng trước, Trương Trần lái xe, Phương Thủy Y thì cứ quan sát Trương Trần mãi, muốn nói rồi lại thôi.

Đối với Phương Thủy Y thì chuyện ngày hôm nay có lực tác động quá lớn, hai mươi mấy năm cuộc đời cô đều không chấn động bằng ngày hôm nay.

Nhà họ Hàn dẫn mười mấy gia tộc tới hỏi tội bọn họ, cuối cùng người của thủ đô cũng tới, nhưng cô vẫn không hiểu vì sao bọn họ lại tới, vì sao Mạc Phi Nhi lại gọi cô là cô Phương, nhưng có một điều cô hiểu, đó là chuyện này vẫn chưa kết thúc.

Trở lại Hoài Bắc thì đã tối rồi, nhóm người Trương Quốc Hồng cảm ơn Triệu Chí Hào và Tôn Khuê Sơn, bọn họ nói không có gì, sau đó mới về nhà mình.

Trong biệt thự, Trương Trần và Phương Thủy Y ngồi ngay ngắn, Trương Quốc Hồng đứng đó nhìn Trương Trần bằng ánh mắt thăm dò, nói: “Có phải cậu đã gọi Triệu Chí Hào và Tôn Khuê Sơn tới không?”

Hiển nhiên là Trương Quốc Hồng cũng hơi hoài nghi. Bà ta biết lúc trước Trương Trần mèo mù vớ cá rán, chữa khỏi bệnh cho người của nhà họ Tôn, nhưng cho dù loại trừ mối quan hệ này thì vì sao nhà họ Mạc ở thủ đô mà ông cụ Trương cũng phải e sợ lại tới đây?

Trương Trần lắc đầu cười nói: “Con không biết mẹ đang nói gì cả!”

Trương Quốc Hồng nhíu mày, bà ta không tin Trương Trần quen biết với nhà họ Mạc ở thủ đô. Còn Triệu Chí Hào và Tôn Khuê Sơn, cho dù lúc trước bọn họ mang ơn Trương Trần thì cũng đâu đến mức vì anh mà liều mạng với nhà họ Hàn một cách lộ liễu như thế.

Lẽ nào?

Trương Quốc Hồng nhíu mày ngẫm nghĩ một lát, nếu kể đến người có máu mặt như thế thì có thể chính là ông chủ thực sự của tập đoàn Mạt Lâm đang phất như diều gần đây – ông chủ Cổ bí ẩn.

Chẳng lẽ thật sự là ông chủ Cổ đó ra tay? Ông ta thích Phương Thủy Y, còn Trương Trần thì mượn oai của người ta?

Càng nghĩ, Trương Quốc Hồng càng cảm thấy không thể tìm ra một lời giải thích nào hợp lý hơn được nữa.

Không phải bà ta chưa từng nghĩ đến Trương Trần, nhưng kết quả ấy thật sự khiến người ta không dám tin, như thể nhìn thấy một con sâu róm biến thành rồng, nói ra thì ai có thể tin được?

Trương Quốc Hồng gật đầu rồi gọi Phương Thủy Y lên lầu. Không bao lâu sau, Trương Quốc Hồng đi xuống, bà ta chẳng thèm nhìn Trương Trần một cái nào, dẫn Phương Thiên Bàng rời khỏi đó.

Trương Trần chỉ cười nhẹ trước hành động bí ẩn của Trương Quốc Hồng, sau đó tới phòng bếp bắt đầu nấu cơm.

Không bao lâu sau, Trương Trần làm ra ba món mặn một món canh. Lúc này Phương Thủy Y cũng xuống lầu, sắc mặt của cô rất khó coi, có vẻ tâm trạng đang rất ngổn ngang.

“Trương Trần!”, Phương Thủy Y gọi.

“Hứ?”

“Có phải tôi yêu cầu ly hôn thì anh sẽ đồng ý không?”, Phương Thủy Y nói.

“Ý em là sao?”, Trương Trần đặt đũa xuống, bỗng cảm thấy có dự cảm chẳng lành.

“Chúng, chúng ta ly hôn đi!”, Phương Thủy Y cắn môi, lấy cuốn sổ hộ khẩu đỏ ra khỏi túi xách, còn cả sổ kết hôn của bọn họ lúc trước nữa.

Trương Trần trợn tròn mắt, trước kia Phương Thủy Y đã từng nói thế vô số lần, nhưng chỉ là nói miệng mà thôi, lần này cô đã chuẩn bị cả sổ hộ khẩu và sổ kết hôn rồi, hiển nhiên là định làm thật.

“Chuyện này… Hơ, Thủy Y, vì sao vậy?”, Trương Trần chẳng có tâm trạng ăn cơm nữa.

“Không có lý do gì cả, tôi mệt rồi, nếu anh không có ý kiến gì thì chúng ta sẽ đi làm thủ tục!”, Phương Thủy Y cụp mắt nói.

Vừa rồi lúc lên lầu, Trương Quốc Hồng đã nói suy đoán của bà ta cho cô biết, khác với Trương Quốc Hồng, trong lòng Phương Thủy Y còn biết rõ hơn.

Có thể Trương Quốc Hồng vẫn chỉ đang suy đoán, nhưng Phương Thủy Y đã liên tưởng đến chuyện lần này, cộng thêm chuyện mà Trương Thiên Lỗi điều tra ra lần trước, người đầu tư đứng sau cô là Triệu Chí Hào.

Cô và Triệu Chí Hào chẳng quen biết gì với nhau, Trương Thiên Lỗi cũng nói với cô rằng chính ông chủ Mạt Lâm đã sai bảo, vậy nên cô đã cho rằng ông chủ đứng sau tập đoàn Mạt Lâm thực sự thích cô.

Thái độ của nhà họ Trương không rõ ràng, Phiền Đại Phương lại gây khó dễ, có thể lúc nhà họ Hàn quay lại thì nhà họ Trương sẽ không giúp được gì cho bọn họ. Bởi vậy, ly hôn chính là lựa chọn tốt nhất, với Trương Trần cũng thế.

Trương Trần không biết suy nghĩ phức tạp trong lòng Phương Thủy Y. Người ta vẫn nói rằng lòng phụ nữ như kim dưới đáy biển, có một số chuyện mò xuống biển cũng không nói rõ được, Trương Trần chẳng thể nào đoán ra.

Anh thở dài bất đắc dĩ, lúc ở nhà họ Trương, ông cụ Trương đã muốn anh ly hôn với Phương Thủy Y rồi. Anh không đồng ý, đồng thời còn để lộ ra một chút suy nghĩ đó với Trương Khánh Long, nhưng nếu chính miệng Phương Thủy Y nói ra thì thật sự anh không biết phải nói thế nào cả.

“Nghe lời em vậy!”, Trương Trần thở ra một hơi, cuối cùng cũng nói.

“Vậy chúng ta đi thôi”, Phương Thủy Y cầm túi xách nói.

Trương Trần nhìn nửa bát cơm còn lại, sau đó lại nhìn bầu trời bên ngoài, nói với vẻ kỳ lạ: “Em chắc không? Đi luôn bây giờ?”

“Vậy sáng sớm mai đi!”, Phương Thủy Y nhìn bầu trời đen kịt bên ngoài, nói một cách lúng túng.

“Được rồi, em ăn cơm mau lên, ăn cơm xong rồi đi nghỉ ngơi”.

“Không ăn!”, Phương Thủy Y nhìn chằm chằm vào Trương Trần, Trương Trần nhíu mày lại, bất đắc dĩ nói: “Lại làm sao nữa vậy? Anh đã đồng ý rồi mà”.

“Mặc dù hôm nay không làm thủ tục ly hôn được, nhưng anh cũng không được ở đây”, Phương Thủy Y nói với vẻ mặt lạnh lùng.

“…”, Trương Trần hoàn toàn cạn lời, anh chỉ ra bên ngoài, nói: “Tối muộn rồi mà em còn bảo anh ra đường ngủ à? Bây giờ là cuối tháng mười rồi, có thể anh sẽ chết lạnh đấy!”

Phương Thủy Y cắn răng, hừ lạnh nói: “Chết lạnh thì cũng là đáng đời, ai bảo ba năm qua anh không cố gắng, không mua một căn nhà. Tôi không biết, anh có đi không?”

Trương Trần thật sự ngơ ngác, Phương Thủy Y bị làm sao thế này? Xem ra cô quyết tâm thật rồi.

“Được rồi, anh đi là được chứ gì, em ăn cơm mau lên, lát nữa sẽ lạnh mất”, Trương Trần thở dài một hơi, đi thu dọn đồ đạc của mình.

Thực ra anh cũng chẳng có gì cả, chỉ có một ít sách và của làm tin mà anh mang từ thủ đô tới, chỉ một chiếc va li nhỏ là chứa được hết.

Phương Thủy Y nhìn Trương Trần sửa soạn đồ đạc rồi đi ra ngoài, cô bỗng lên tiếng: “Trương Trần…”.

“Hứ?”, Trương Trần lập tức dừng chân, anh mừng thầm trong lòng, tưởng Phương Thủy Y đổi ý. Nhưng anh còn chưa kịp nở nụ cười thì cả khuôn mặt đã trở nên ỉu xìu.

“Ừm, đợi đến khi Cục Dân Chính mở cửa, tôi sẽ gọi điện cho anh…”.

“… Được”, Trương Trần cắn răng gật đầu. Sau khi mở cửa ra ngoài, anh cảm thấy ấm ức mà không biết trút vào đâu.

Trong biệt thự, Phương Thủy Y ngơ ngác nhìn theo bóng lưng ngoài cửa sổ, cô lẩm bẩm một mình: “Tôi cũng vì muốn tốt cho anh thôi, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không gả cho ông chủ của Mạt Lâm…”.

Bên ngoài, Trương Trần đi trên con đường dành cho người đi bộ. Trong sự bất đắc dĩ, anh gọi điện cho Triệu Chí Hào, bảo ông ta sắp xếp khách sạn cho mình.

Sau khi nhận được địa chỉ mà Triệu Chí Hào gửi tới, Trương Trần bắt xe tới đó.

Triệu Chí Hào rất hiểu Trương Trần, ông ta không sắp xếp hoành tráng gì cả, chỉ có một mình ông ta ngồi chờ ở cổng khách sạn.

Chỉ một lát sau là Trương Trần đã xuống taxi. Nhìn Trương Trần kéo va li đi tới, trên mặt Triệu Chí Hào tỏ vẻ quái lạ: “Cậu Trương, cậu… Chắc không phải cậu bị đuổi ra ngoài đấy chứ?”

“Lắm lời!”, Trương Trần trợn mắt lườm Triệu Chí Hào, ông ta cười gượng rồi vội vàng dẫn đường. Bọn họ vào một căn phòng xa hoa trong khách sạn, bên ngoài là phòng khách, bên trong là hai phòng ngủ, trên bốn bức tường treo các loại rượu vang có giá trị không nhỏ.

Trương Trần tùy ý mở một chai ra, nói với vẻ ấm ức: “Không ra ngoài thì có được uống loại rượu ngon thế này không?”

“Hơ, đúng!”, Triệu Chí Hào hùa theo, sau đó xoa tay cười nói: “Tôi có chuyện này, thị trường bên tỉnh An Hoa đã bị mười mấy gia tộc như nhà họ Hàn phong tỏa rồi, đại lý ủy quyền mà tôi đang định hợp tác cũng đi tong, áp lực của chúng ta rất lớn…”.

“Muốn nói gì thì cứ nói thẳng đi, đừng có vòng vo tam quốc…”.

“À”, Triệu Chí Hào cười ngượng nói: “Lần trước cậu nói còn mấy phương thuốc, mấy hôm trước tôi mở một cuộc họp báo, đã lấy tin này ra khoác lác rồi, nếu tranh thủ thời gian nghiên cứu và sản xuất ra, tỉnh An Hoa lớn như thế, chắc chắn nhà họ Hàn sẽ không ngăn cấm được”.

Lúc này Trương Trần mới vỗ trán một cái, đúng là anh quên mất tiêu chuyện này, thế là lập tức lấy giấy ra viết phương thuốc. Triệu Chí Hào thì cất vào túi trong như nhặt được báu vật, sau đó gọi điện thoại, sắp xếp hàng trăm người tới đón mình.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom