• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm (2 Viewers)

  • Chương 114-116

Chương 114: Bắt cóc

Bây giờ là sáu giờ hơn, đã qua đúng ba tiếng rưỡi rồi, sao vẫn chưa thấy bóng dáng Tôn Khuê Minh đâu, đã vậy, điện thoại của ông ta còn tắt máy.

“Chẳng lẽ là sợ rồi? Nhưng không đúng lắm, con gái ông ta vẫn còn ở đây, cũng không có lý do gì để tắt máy chứ!”

Trương Trần nhíu chặt hai hàng lông mày, thầm nghĩ: Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì rồi?

Đúng lúc này, điện thoại của Trương Trần đột nhiên vang lên, trên đó hiển thị một dãy số lạ.

Trương Trần vốn đã có dự cảm không lành lập tức bắt máy, bên trong vọng ra âm thanh nôn nóng của Tôn Mỹ Lâm: “Trương Trần, anh mau rời khỏi thành phố Trường Minh, mau lên...”

Hàng lông mày của Trương Trần càng thêm nhíu chặt vào, giọng điệu vẫn chậm rãi: “Có chuyện gì cứ từ từ nói, đừng nóng vội!”

Tôn Mỹ Lâm đâu thể nào không nóng vội cho được, cô ta vừa nhận được tin bố mình bị bắt rồi, cũng không biết tình huống bên phía Tôn Mỹ Hân thế nào, thành phố Trường Minh này lại không phải địa bàn của nhà họ Tôn!

Cô ta sốt ruột: “Bố tôi bị bắt rồi, là do Lâm Tái Quốc làm, ông ta nói muốn đàm phán!”

“Lâm Tái Quốc?”, Trương Trần lầm bầm tự hỏi, đối với cái tên này, có thể nói trước kia anh khá lạ lẫm với nó.

Nếu anh đã muốn động tới thành phố Trường Minh, tất nhiên đã chuẩn bị từ trước, nơi này ngoài Bạch Thu Nghiệp ra, đại khái còn vài thế lực khác, dạng vừa mới thành hình có Lâm Tái Quốc, vốn dĩ anh và Tôn Khuê Sơn cũng không có ý định tìm Lâm Tái Quốc trước.

Xem ra, thành phố Trường Minh này đã sớm có ý định mở rộng địa bàn, chắc hẳn tin tức lọt ra từ bên Bạch Thu Nghiệp và Nam Sơn Nhiễm.

“Đưa số điện thoại của Lâm Tái Quốc cho tôi!”, Trương Trần ngẫm nghĩ trong chốc lát rồi nói.

“Anh không thể đi được, bây giờ anh mau chóng rời khỏi thành phố Trường Minh đi, anh có biết người ta có bao nhiêu thuộc hạ trong tay không?”, Tôn Mỹ Lâm vội vàng nói, chỉ sợ Trương Trần nghĩ không thông suốt rồi để người ta tóm được!

“Tôi biết rõ mình đang làm gì hơn cô, đưa số điện thoại cho tôi, cô quan tâm tới em gái mình trước đi”, Trương Trần điềm tĩnh nói.

“Cô yên tâm, tôi sẽ không xốc nổi đâu!”, Trương Trần bổ sung thêm một câu, bấy giờ Tôn Mỹ Lâm mới do dự rồi gửi số điện thoại của Lâm Tái Quốc cho anh.

...

Tại nhà họ Tôn ở Hoài Bắc, Tôn Khuê Sơn và ông cụ Tôn ngồi ở đó mà mặt mũi sa sầm, nhìn biểu cảm của họ, hiển nhiên họ cũng nhận được thông tin Tôn Khuê Minh bị bắt rồi.

May mà hai người này cũng toàn nhân vật phi phàm, tuy trong lòng phẫn nộ, nhưng không đến mức mất khống chế cảm xúc.

“Bố, bên phía Lâm Tái Quốc chỉ mặt gọi tên bảo con qua đó, nói là phải đàm phán”, Tôn Khuê Sơn lên tiếng.

Ông cụ Tôn nhíu chặt hai hàng lông mày, qua một lúc lâu, ông cụ lắc đầu: “Con không thể đi được!”

“Nhưng chỗ Khuê Minh và cả Mỹ Hân cũng gặp chuyện rồi, để Mỹ Lâm ở đó con cũng không yên tâm, xem ra chuyến này con không thể không đi rồi”, Tôn Khuê Sơn nói tiếp.

“Đúng là làm loạn!”, ông cụ Tôn đột ngột vỗ bàn một cái, đanh giọng quát: “Ông đây đã lui xuống từ lâu rồi, bây giờ nhà họ Tôn do hai đứa bây quản lý, nếu mày cũng đưa đầu ra đó, nhà họ Tôn này chẳng cần người ta động đến cũng tự tiêu tùng rồi!”

Tôn Khuê Sơn cúi đầu nhíu mày, đâu phải ông ta không biết những lời ông cụ Tôn nói, nhưng người bị bắt là em trai ruột của ông ta, con gái và cháu gái của ông ta ở bên đó, ông ta không thể yên tâm nổi. Bây giờ quyền lên tiếng nằm trong tay Lâm Tái Quốc, ông ta đâu thể cò kè mặc cả nữa!

“Đừng nói nữa, khi nào đống xương già này vẫn còn cử động được thì mày cứ ngoan ngoãn ở đây đi. Nhà họ Tôn không thể rối loạn, chắc chắn chúng đã chuẩn bị trước rồi!”, ông cụ đứng dậy và nói.

Tôn Khuê Sơn cả kinh, vội vàng nói: “Bố, bố định làm gì, bố không thể đi…”

“Nhảm nhí, sao lại coi thường ông già này thế hả?”, ông cụ Tôn đã tĩnh dưỡng nhiều năm, bây giờ khí chất bạo ngược trong cơ thể bỗng chốc lại xuất hiện.

“Cứ quyết định như thế đi!”, ông cụ Tôn quyết định luôn, ông ấy biết rõ chuyến đi này nguy hiểm tới mức nào, nhưng nhà họ Tôn phải để lại một người trẻ tuổi chăm lo đến cục diện chung. Bây giờ Tôn Mỹ Lâm vẫn chưa gánh nổi trọng trách này, chỉ có thể dựa vào Tôn Khuê Sơn. Vì thế, nói thế nào thì Tôn Khuê Sơn cũng không thể đi được!

Nói nhiều cũng vô dụng, ông cụ Tôn quyết đoán gọi taxi, chạy suốt đêm tới thành phố Trường Minh.



Câu lạc bộ đêm Đại Viện, nghe cái tên đã thấy quê kệch rồi, nhưng không một ai dám gây sự ở chỗ này. Chỉ cần là người nắm tin tức nhanh nhạy sẽ biết ngay chỗ này là địa bàn của ông Lâm!

Lúc này, trong phòng bao hào hoa nhất ở một góc, Lâm Tái Quốc đang nâng ly rượu vang đứng ở đó, Tôn Khuê Minh thì máu me đầy người, chật vật và nhếch nhác nằm phủ phục trên nền đất, thỉnh thoảng còn có người bước tới đá ông ta một cái.

“Khà khà, ông chủ Tôn à, không cần nóng ruột đâu, anh trai của ông sắp đến ngay rồi đây!”, Lâm Tái Quốc cười hềnh hệch!

Mấy thế lực ở thành phố Trường Minh này đã sớm ra giá với nhau trước rồi, hạ được nhà họ Tôn, ai bỏ công sức nhiều nhất thì sẽ lấy được nhiều lợi ích nhất. Vừa khéo, thế lực của Lâm Tái Quốc ở gần khu vực đại học Trường Minh, cộng thêm có người báo tin, vì thế, ông ta không hề do dự đã bắt người ngay.

“Lâm Tái Quốc, rốt cuộc mày muốn làm cái gì? Nhà họ Tôn tao có thù oán gì với mày đâu!”, Tôn Khuê Minh lạnh lùng hỏi, thỉnh thoảng phải nhe răng nhếch miệng một phen, cố gắng chịu đựng cảm giác đau đớn trên cơ thể.

“Khà khà, trên đời này chữ “lợi ích” đứng đầu, thù với oán có quan trọng gì đâu, lát nữa phải xem thái độ của nhà họ Tôn chúng mày nha!”, Lâm Tái Quốc lắc đầu, hạng người như chúng thì ai quan tâm tới ân oán chứ.

“Anh cả, ông có điện thoại!”, một tên đàn em đột nhiên bước lên phía trước, đưa điện thoại cho Lâm Tái Quốc và nói: “Phía đối diện nói là ông chủ của tập đoàn Mạt Lâm”.

“Ồ?”, Lâm Tái Quốc lập tức cầm lấy điện thoại ngay: “Ông chủ Cổ đó à? Đúng là hân hạnh nha!”

“Ông đang ở đâu?”, Trương Trần trầm giọng hỏi.

“Đương nhiên là ở địa bàn của tôi rồi, câu lạc bộ đêm Đại Viện. Sao vậy? Nếu ông chủ Cổ có hứng thú thì tới đây ngồi, à, nên gọi ông là ông chủ Cổ hay ông chủ Trương đây?”, Lâm Tái Quốc cười tít cả mắt.

Trương Trần ở đầu dây bên kia hoàn toàn không để tâm: “Không sao hết, xem ra ông có lá gan rất to, quả nhiên không thể thoát khỏi liên đới với Bạch Thu Nghiệp, cứ đợi tôi đi!”

Lâm Tái Quốc bỗng chốc bật cười, câu này hình như phải để ông ta nói mới đúng chứ.

Thôi vậy, trước khi Tôn Khuê Sơn tới đây, gặp mặt ông chủ Mạt Lâm thần bí này cũng không tệ đâu.

Ở đầu dây bên này, Trương Trần cúp điện thoại rồi lái ngay chiếc BMW 7-Series của Triệu Chí Hào tiến về câu lạc bộ đêm Đại Viện.

Dừng xe một bên, Trương Trần rảo bước đi về phía cửa lớn, vừa vào cửa, tiếng nhạc đinh tai nhức óc ở bên trong đã dội thẳng vào màng nhĩ khiến anh mất một lúc lâu mới thích ứng được.

“Anh đẹp trai, uống một ly rượu chứ?”, một cô gái trang điểm đậm lướt mắt tới chỗ Trương Trần, hai mắt lập tức sáng ngời lên như phát hiện ra con mồi vậy, bèn mỉm cười bước tới chỗ anh.

Vẻ ngoài của Trương Trần cực kỳ khá khẩm, ở nơi như này cũng có rất nhiều phụ nữ buông thả. Đàn ông có thể đi tìm phụ nữ thì đương nhiên phụ nữ cũng có thể tìm đàn ông.

“Khà khà, em gái à, em tìm ngay thằng khố rách áo ôm này không phải lựa chọn sáng suốt gì đâu nhé”.

“Thằng này không những nghèo hèn mà còn hay giả thần giả quỷ nữa cơ!”

Đúng lúc này, vài tiếng cười nhạo vang lên, Trương Trần nhìn sang, hóa ra mấy kẻ đang bước tới là Đoàn Tân Nguyên, điều này khiến Trương Trần cực kỳ bất ngờ.

“Các cậu là bạn của Tôn Mỹ Lâm, cô ấy dị ứng phải vào bệnh viện mà các cậu không đi thăm hỏi, lại còn ở đây nữa?”, Trương Trần hỏi.

“Nó đi bệnh viện đâu phải vì bọn tao làm, chẳng lẽ nó chết đi bọn tao cũng phải chết theo? Đúng là nực cười!”

“Chuẩn luôn, mãi mới có thời gian ra ngoài chơi, đâu thể lãng phí hết thời gian cho mình nó được. Vả lại, bọn tao định đi đâu, mày quản lý được chắc?”

Đám người Đoàn Tân Nguyên cười nhạo một tiếng, nhìn Trương Trần với vẻ khinh thường: “Nơi này là chỗ nào mà để mấy thằng nông dân như mày vào được? Mày biết mức chi tiêu ở chỗ này là bao nhiêu không, thấp nhất phải từ ba ngàn tệ trở lên!”

Trương Trần lắc lắc đầu, Tôn Mỹ Hân biết chọn bạn mà chơi thật, nhưng anh cũng không có hứng thú “thẩm định” giúp Tôn Mỹ Hân. Anh không tiếp lời bọn chúng nữa, đi thẳng vào chỗ trong cùng.

“Xí, cái này khốn nạn này vênh váo thật, đúng là không coi chúng ta ra gì. Tôn Mỹ Lâm có ở đây đâu, còn ai bảo kê cho nó được nữa?”

“Đúng vậy, tao nhìn nó ngứa mắt lâu rồi, theo tao thấy, nó đếch phải bác sĩ gì đâu, chỉ là một thằng ăn bám, quyến rũ được Tôn Mỹ Lâm thôi!”

“Ôi, anh Đoàn, không phải anh quen với ông Lâm sao, bảo người ở chỗ này ném nó ra ngoài cho hả giận đi!”

Đoàn Tân Nguyên bị đám người kia tâng bốc một hồi nên cảm thấy mình cũng hơi lâng lâng, lập tức cười tít cả mắt và gật đầu: “Nhìn tao đây!”

Đoàn Tân Nguyên búng tay một cách, bước tới quầy bar và nói: “Đại ca A Long, anh còn nhớ em không, bố nuôi của đại ca em là ông Lâm đó!”

“Ồ, có chuyện gì vậy?”, người được gọi là A Long hỏi.

“Hề hề, đại ca A Long, thằng nhóc kia giở thái độ với em, anh giúp em tí, ném nó ra ngoài được không!”, Đoàn Tân Nguyên cười hềnh hệch, lấy một xấp tiền giấy ra khỏi ví, sau đó lặng lẽ nhét cho A Long, không để lại dấu vết gì.

“Thằng nhóc nhà cậu cũng khá hiểu chuyện đấy nhỉ. Nếu đã có quan hệ như thế với ông Lâm, chuyện này cũng có thể thôi”, A Long gật gật đầu, cất tiền đi rồi lập tức gọi mấy thằng anh em đuổi theo Trương Trần.

“Thằng nghé con kia, mày tự cút ra khỏi đây hay để tao giúp mày?”, A Long dẫn người chặn trước mặt Trương Trần “hỏi chuyện”, đám người Đoàn Tân Nguyên cười nhạo ở một chỗ cách đó không xa, chỉ đợi hóng chuyện hay.

“Là Lâm Tái Quốc bảo các cậu làm vậy à? Hay là tự các cậu ăn phải gan hùm mật gấu?”, Trương Trần bình tĩnh cất tiếng hỏi.

“Cái thằng nghé con này, dám gọi thẳng tên tuổi của ông Lâm, mày chán sống rồi phải không?”, A Long nhíu mày chửi mắng.

Trương Trần không đáp lời, anh lấy điện thoại ra gọi thẳng vào số máy của Lâm Tái Quốc: “Lâm Tái Quốc, đây là cách đón khách của ông đấy à?”

Nói xong, Trương Trần đưa điện thoại cho A Long. A Long thấy mí mắt mình giật giật, run rẩy nhận lấy chiếc điện thoại, không dám tin Trương Trần còn trẻ như thế đã quen biết với Lâm Tái Quốc, nhưng vẫn cất giọng thăm dò: “Ông, ông Lâm ạ?”

“Vâng, vâng, tôi biết rồi ạ, tôi không dám ạ!”, A Long khom lưng cúi gối, chỉ một loáng đã vã mồ hôi lạnh toàn thân.

Sau khi cúp điện thoại, A Long bỗng chốc trở nên cung kính hơn hẳn, khách sáo nói: “Cậu, tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, không biết cậu là khách của ông Lâm. Ông Lâm ở phòng trong cùng, có chuyện gì cần, cậu cứ việc nói với tôi!”

Trương Trần thản nhiên gật đầu: “Bọn Đoàn Tân Nguyên bảo cậu tới đúng không?”

“Vâng!”, A Long không dám giấu giếm, hắn không biết thân phận của Trương Trần thế nào, nhưng trong cuộc gọi ban nãy, Lâm Tái Quốc gọi người trước mặt hắn là “cậu”, người bình thường có đỡ nổi cách xưng hô này không?
Chương 115: Ông muốn chết à!

Hai mắt của A Long nhanh chóng đảo một vòng, lập tức đáp: “Cậu cứ yên tâm, tôi sẽ đi giải quyết đám Đoàn Tân Nguyên đó ngay!”

Trương Trần gật gật đầu, cũng không nói nhiều thêm, chỉ sải bước đi vào trong!

“Anh Đoàn, người anh gọi tới bị làm sao thế, sao thằng nhóc kia vẫn có thể đi vào trong được?”, chúng vẫn luôn quan sát Trương Trần, lúc này nhìn thấy cảnh ấy, một em gái lolita nũng nịu hỏi.

Đoàn Tân Nguyên lắc lắc đầu không biết rõ, đang định bước tới hỏi thì đúng lúc này A Long đã dẫn người đi về phía chúng.

“Đại ca A Long?”, Đoàn Tân Nguyên gọi.

“Đánh cho tao, đánh xong thì ném ra ngoài!”, A Long sầm mặt quát lên, mấy thằng khốn nạn này, suýt nữa làm hắn phạm phải một sai lầm, hắn đâu thể dễ dàng tha cho đám người Đoàn Tân Nguyên được!

“Đại ca A Long, có hiểu nhầm gì không vậy?”, Đoàn Tân Nguyên ngơ ngác, vội vàng hô lên mấy câu, thế nhưng đáp lại gã chỉ có từng chai bia liên tiếp…



Đi ngang qua một hành lang tối om, Trương Trần đi thẳng về phía trước, ở cánh cửa phía trong cùng có bốn người đàn ông cao to lực lưỡng mặt mày bặm trợn đứng chờ. Không cần nói cũng biết đây là phòng bao của Lâm Tái Quốc.

Chắc hẳn bốn người đàn ông ở cửa đã được dặn trước, họ mở cửa thả Trương Trần vào trong.

“Cậu chính là ông chủ thực sự của Mạt Lâm?”, anh vừa vào cửa, Lâm Tái Quốc nhìn thấy Trương Trần mà kinh ngạc. Ông ta vốn tưởng rằng người có thủ đoạn cỡ này cũng phải chừng bốn năm mươi tuổi, không ngờ chỉ là một thanh niên mới ngoài hai mươi.

“Cậu Trương, cậu không nên đến đây!”, Tôn Khuê Minh phủ phục trên nền đất thở hổn hển.

Trương Trần liếc một cái, Tôn Khuê Minh trông có vẻ thê thảm nhưng thực chất không có gì đáng ngại, chắc hẳn chỉ chịu đựng một chút đau đớn trên da thịt thôi.

“Lâm Tái Quốc, ai cho ông can đảm bắt cóc người của tôi?”, Trương Trần thu hồi ánh mắt, bình tĩnh hỏi.

“Thằng nhãi ranh kia, dám nói chuyện với ông Lâm như thế, mày có mấy cái mạng hả?”,một tên quản lý nhỏ đứng bên cạnh Lâm Tái Quốc mắng ầm lên, sau đó định nện một cú đấm.

Lâm Tái Quốc nheo mắt cười, ông ta vốn tưởng ông chủ sau lưng Mạt Lâm phải là một người thông minh lắm, không ngờ chỉ là một thằng ngốc.

Một mình chạy tới thì chớ, còn dám chất vấn ông ta ngay trên địa bàn của ông ta.

Có thể nhìn ra chắc hẳn tên quản lý nhỏ cũng đánh đấm không ít, vừa ra tay đã định nện cú đấm về vùng mắt của Trương Trần, nếu đánh trúng, chí ít cũng khiến Trương Trần thấy hoa mắt chóng mặt một lúc!

“Không biết tự lượng sức!”, Trương Trần hừ một tiếng đầy khinh thường. Anh dám dẫn theo một mình Tôn Khuê Minh tới thành phố Trường Minh, tỏ ra ý muốn hạ được Trường Minh, đâu phải dựa vào quỷ kế gì đó!

Chỉ thấy Trương Trần lùi về sau một bước, tránh được nắm đấm của tên quản lý, sau đó trở tay túm chặt cánh tay của kẻ này, sau đó vặn mạnh một cái.

“Răng rắc!”, âm thanh giòn tan khi xương cốt vỡ vụn vang lên, ngay sau đó là tiếng hét thảm thiết của tên quản lý.

Đám đông chỉ nhìn thôi cũng thấy da đầu tê dại, thằng nhãi này có phải người không mà sức mạnh khủng khiếp thế, đánh gãy cả xương của tên quản lý rồi.

Chỉ cần một chiêu đã chế ngự được tên quản lý, Trương Trần đạp bừa kẻ này sang một góc. Anh tìm một cái sô pha để đặt mông ngồi xuống, như thể tất cả mọi thứ vừa xảy ra không liên quan gì đến anh vậy.

“Lâm Tái Quốc, ông muốn chết à?”, Trương Trần cất tiếng hỏi thêm lần nữa.

Lâm Tái Quốc không hổ là ông trùm một phương, cảnh tượng trước mặt không tạo thành đả kích gì cho ông ta. Còn về câu hỏi của Trương Trần, ông ta chỉ thấy nực cười. Nơi này là địa bàn của ông ta đấy!

Điều duy nhất khiến ông ta bất ngờ là ông chủ của tập đoàn Lâm Mạt từng luyện võ, cũng chẳng trách anh dám vác xác tới một mình.

Thế nhưng, thời đại khác biệt rồi, người luyện võ có giỏi đánh đấm đến đâu, đánh được mấy chục người chứ đấu lại nổi họng súng của ông ta không?

Lâm Tái Quốc bật cười chế giễu, khoát khoát tay bảo đám thuộc hạ phẫn nộ của mình lùi về sau: “Ông chủ Trương, tôi gọi cậu như thế là giữ thể diện cho cậu, nếu cậu không cần thì cũng đừng trách tôi. Nếu cậu đã nói đến mức này rồi, tôi cũng cho cậu một con đường sống!”

“Chuyển hết 90% cổ phần của Mạt Lâm cho tôi, sau này đi theo tôi, hôm nay tôi có thể tha cho cậu một con đường sống”, ánh mắt của Lâm Tái Quốc như có ngọn lửa.

Chỉ cần là người hiểu biết về kinh doanh sẽ hiểu ngay tập đoàn Mạt Lâm đại diện cho điều gì. Có lẽ bây giờ vẫn chưa phải thời kỳ có lãi của tập đoàn này, nhưng lâu nhất chỉ cần một tháng nữa, đến lúc đó hàng hóa bán ra với số lượng lớn, muốn đếm tiền cũng đếm không hết, ai nhìn vào mà không thèm thuồng!

Lâm Tái Quốc bắt cóc Tôn Khuê Minh chẳng phải vì “lợi ích” hay sao?

“Thế thì tiếc thật!”, Trương Trần ngồi trên sô pha, lắc đầu bất đắc dĩ: “Con người tôi thường sẽ cho người khác cơ hội, nếu người đó nắm bắt được, đó là phúc phần của người ta. Nếu người đó không nắm bắt được, có lẽ là kiếp nạn của người ta”.

“Tôi thấy cậu vẫn còn giả bộ giỏi lắm, thôi thì đợi khi nào cậu không bò dậy nổi rồi nói tiếp”, Lâm Tái Quốc nở nụ cười dữ tợn, đanh giọng quát: “Đánh nó cho tao, nhưng không được đánh chết ông thần tài của chúng ta đâu đấy!”

“Rõ!”, một đám người vốn nóng tính như lửa, khi thấy thái độ không coi ai ra gì của Trương Trần, chúng đã muốn ra tay từ lâu rồi, lúc này đâu muốn nói nhiều làm chi.

Tám chín người trong phòng bao bỗng chốc nhào tới, tuy rằng ban nãy lối đánh của Trương Trần vẫn có tác dụng uy hiếp, nhưng chúng làm cái nghề liếm máu trên lưỡi dao này, chỉ một khúc xương gãy làm sao dọa được chúng.

Một đám người nhào tới, Trương Trần nhún chân, hai bàn tay lao ra như vuốt ưng, lập tức túm được cổ tay của hai kẻ, chẳng buồn nghĩ ngợi gì đã bẻ gãy luôn.

“Thằng khốn nạn này, ông đập chết mẹ mày!”, một người đàn ông lực lưỡng ở phía sau Trương Trần nhìn thấy cơ hội, bèn cầm một chai rượu định đập vào gáy Trương Trần.

Trương Trần không hề hoảng loạn, sau gáy anh như mọc thêm một con mắt vậy, nhẹ nhàng lách sang một bên, nện cú đấm vào lồng ngực của kẻ đánh lén khiến gã này phun ra một búng máu tươi, mà Trương Trần đập vỡ chai rượu, nhét mảnh thủy tinh vào miệng chúng.

Tất cả mọi chuyện này kể ra thì dài chứ thực tế không đến mười giây đồng hồ, thủ đoạn tàn nhẫn và thân thủ lưu loát của Trương Trần khiến đám đông sững người, nhất là Lâm Tái Quốc. Ông ta cũng từng chật vật lăn lộn, chưa từng thấy ai có thân thủ tốt hơn Trương Trần.

“Một đám vô dụng!”, Trương Trần không hề ngừng tay, anh như con báo săn xông vào bầy dê, nơi nào ngang qua cũng để lại tiếng kêu thảm thiết.

Sau cùng, trên nền đất chỉ còn lại một đám đàn ông cao to lực lưỡng rên rỉ la hét, không một ai còn sức lực để bò dậy.

Cùng cảnh ngộ nằm lê lết trên nền đất, Tôn Khuê Minh chật vật nuốt nước bọt, nhìn Trương Trần với vẻ chấn động. Nếu sớm biết Trương Trần có thân thủ tốt thế này, ông ta còn lo lắng làm đếch gì nữa.

“Tốt, tốt, tốt lắm!”, Lâm Tái Quốc trầm giọng nói.

“Đương nhiên tốt rồi, bởi vì bây giờ sẽ đến lượt ông đấy”, Trương Trần thản nhiên nói một câu rồi bước từng bước về phía Lâm Tái Quốc.

“Ha ha ha!”, Lâm Tái Quốc đột nhiên bật cười ha hả: “Trương Trần, thân thủ của cậu rất được, tôi thừa nhận tôi đã đánh giá thấp cậu, nhưng chẳng lẽ cậu không tự hỏi tại sao đã như thế này rồi mà tôi vẫn điềm nhiên ngồi ở đây à?”

“Vì khẩu súng trong tay ông ư?”, Trương Trần nói.

“Nếu cậu đã biết thì tôi cũng bội phục cậu thật đấy”, Lâm Tái Quốc cũng không giấu giếm, lập tức lôi một khẩu súng đen sì ra từ thắt lưng.

“Cậu Trương, cậu đoán xem, tốc độ của cậu nhanh hơn hay viên đạn của tôi bay nhanh hơn? Cậu yên tâm, tôi sẽ không dễ gì giết cậu đâu, tôi sẽ phế bỏ hai chân của cậu trước, sau đó tới hai cánh tay, đương nhiên, nếu cậu chuyển cổ phần của tập đoàn Mạt Lâm cho tôi, tôi có thể giúp cậu chịu đựng ít đi một chút”.

“Khà khà, chỉ cần ông có thể bóp cò được”, Trương Trần nhướn mày nói.

Lâm Tái Quốc sững người, sau đó nở nụ cười dữ tợn: “Nếu cậu Trương không thấy quan tài không đổ lệ, vậy thì đành để cậu phải khóc rồi!”

Nói xong, cổ tay ông ta cử động, nhắm đúng vào bắp đùi của Trương Trần, định bóp cò ngay lập tức. Thế nhưng, ngay sau đó, nụ cười của ông ta cứng đờ lại, thay vào đó là vẻ khó tin.

Ngón trỏ của ông ta không hề nghe lời ông ta. Rõ ràng ông ta đã đặt ngón tay lên cò súng, nhưng không thể bóp cò được, điều này khiến ông ta sợ hãi đến cùng cực, nghĩ tới câu nói của Trương Trần, ông ta không thể tin nổi: “Cậu, cậu… có phải cậu giở trò gì không?”

Nói xong, ông ta đột nhiên lắc đầu nguầy nguậy, lớn tiếng nói: “Không, không thể nào, chẳng lẽ cậu biết pháp thuật?”

Cảnh tượng này hoàn toàn vượt quá tầm hiểu biết của Lâm Tái Quốc, cho dù Trương Trần một mình đánh lại mười người, ông ta cũng chỉ thoáng kinh ngạc. Ông ta biết rõ nếu người luyện võ luyện tới khi cực hạn có thể đỡ được cả dao chém, nhưng thủ đoạn khống chế cơ thể người khác thì ông ta chưa từng thấy bao giờ.

“Khà khà, hãy sờ thử chỗ cách trái tim ông một xen-ti-mét về bên trái xem”, Trương Trần cười và nói.

Lâm Tái Quốc vô thức sờ thử, sau đó cúi đầu nhìn xuống. Không biết từ bao giờ, nơi lồng ngực ông ta cắm thêm một cây kim châm cứu bằng vàng.

“Rút cây châm đó ra, ngón tay của ông sẽ được khôi phục tự do”, Trương Trần bình thản nói.

Thực ra không cần Trương Trần phải nói, bất kể ai nhìn thấy một cây kim không hiểu sao cắm vào lồng ngực mình cũng sẽ có phản ứng đầu tiên là rút nó ra.

Quả nhiên, khi cây kim được rút ra, Lâm Tái Quốc cảm nhận rõ rệt ngón tay mình đã khôi phục cảm giác, ông ta muốn bóp cò ngay, nhưng khi ấy, Trương Trần đã bóp cổ ông ta, nhấc bổng cả người ông ta lên.

Cảm giác nghẹt thở xâm chiến đầu óc của Lâm Tái Quốc, khiến sức lực toàn thân ông ta bỗng chốc biến mất.

“Tôi đã cho ông thêm một cơ hội nữa rồi, nhưng ông cũng không muốn dùng”, Trương Trần cười tít cả mắt, bàn tay lập tức siết chặt, định bẻ gãy cổ của Lâm Tái Quốc.

“Cậu, cậu không thể giết tôi được, xã, xã hội bây giờ có luật pháp…”, đứng cận kề với cái chết, Lâm Tái Quốc gian nan cất tiếng nói, câu nói này chỉ khiến Trương Trần thấy nực cười.

Người khác nói thế này không thành vấn đề, nhưng một kẻ với hai bàn tay dính đầy máu người như Lâm Tái Quốc lấy đâu ra mặt mũi nói câu này?

Nhưng Trương Trần vẫn buông ông ta ra, sau đó giơ chân giẫm lên mặt Lâm Tái Quốc. Tuy rằng gồng tay bóp chết ông ta cũng không thành vấn đề, nhưng sau này kiểu gì cũng sẽ gặp chút rắc rối.

“Cơ thể con người có không ít tử huyệt, nghe tên đã hiểu, nó là những nơi có thể kết liễu một người. Sau gáy cũng có một cái tử huyệt, chỉ cần châm kim vào đó, người bình thường không thể kiểm tra được nguyên nhân tử vong mà chỉ nghĩ rằng ông mắc bệnh tim đột ngột thôi”.

Trương Trần nói năng nhẹ hẫng như lông hồng, đồng thời rút ra một cây kim vàng khác, mà Lâm Tái Quốc ở dưới anh thì trợn trừng hai mắt. Ông ta không hiểu gì về y thuật, không biết lời nói của Trương Trần là thật hay dối, nhưng ông ta không dám đánh cược.

“Cậu Trần, cậu… cậu tha cho tôi đi, tôi cầu xin cậu. Tôi có mắt không thấy Thái Sơn, sau này tôi xin làm con chó của cậu…”, đối mặt với sự uy hiếp của cái chết, ông trùm tiếng tăm của đất Trường Minh này cuối cùng cũng không thể điềm tĩnh được nữa.
Chương 116: Bại liệt

Tay sai của Lâm Tái Quốc ngây ra, bọn họ đều quên cả đau mà ngơ ngác nhìn Lâm Tái Quốc.

Đây có còn là Lâm Tái Quốc nhà họ Lâm nổi tiếng gần xa ở thành phố Trường Minh đó không?

Trông bộ dạng hiện tại của ông ta xem có khác gì một con chó không?

Tôn Khuê Sơn cũng trợn tròn mắt, nói thế nào thì Lâm Tái Quốc cũng là một trong những nhân vật có máu mặt. Mặc dù thế lực nhỏ nhất nhưng người ta cũng đã phấn đấu cả chục năm trời. Tay sai còn nhiều hơn cả anh em, thế mà giờ đây trước mặt Trương Trần lại thành ra nông nỗi này.

Ông ta mơ hồ, cảm giác như càng ngày càng không nhìn thấu được vị thần y thần bí họ Trương này.

“Các người còn không mau cút đi?”, ánh mắt Trương Trần liếc qua đám tay sai của Lâm Tái Quốc, bọn họ nào dám cãi nửa lời, vừa dứt lời liền vội vàng lăn lê bò toài ra ngoài.

Trương Trần ấn vào đầu Lâm Tái Quốc, không biết cây kim trong tay anh đã biến mất từ lúc nào. Nhìn lại mới thấy, hóa ra nó đã nằm trên cổ của Lâm Tái Quốc rồi.

Thậm chí trong lúc tâm trạng kích động, ngay cả ông ta cũng không hề cảm nhận được có vật gì đó đã đâm vào huyệt đạo của mình.

“Cậu Trương, tôi cầu xin cậu, sau này tôi nguyện làm con chó của cậu, tôi rất được việc đấy...”, Lâm Tái Quốc vẫn khổ sở xin tha.

Trương Trần gật đầu, thả Lâm Tái Quốc ra, rồi ngồi xuống bên cạnh: “Nếu trong vòng 30 giây sau ông có thể nói chuyện, sau này tôi sẽ không bao giờ tìm ông nữa!”

Lâm Tái Quốc vô cùng ngạc nhiên, còn Tôn Khuê Minh thì hoài nghi. Lần này nhân lúc Lâm Tái Quốc buông lỏng cảnh giác khó khăn lắm Trương Trần mới vào được hang ổ của ông ta. Nếu tha cho ông ta lần này, sau này muốn bắt lại thì e là cũng rất tốn công.

Nhưng chỉ trong nháy mắt ông ta đã hiểu ra ẩn ý trong câu nói của Trương Trần, hai mắt ông ta mở to.

Sau đó chỉ thấy Lâm Tái Quốc đột nhiên trợn tròn mắt, mặt mày đỏ tía, giống như bị người ta bóp cổ vậy.

Nhưng lúc này, không ai dám đụng vào Lâm Tái Quốc.

“Ư...a...”, cổ họng Lâm Tái Quốc phát ra những tiếng rên trầm thấp nhưng vô lực. Hai mắt ông ta lộ rõ vẻ khó tin cùng sự phẫn nộ cùng cực.

Lúc này sao ông ta không hiểu chứ, đây chắc chắn là trò quỷ quái của Trương Trần, nhưng rõ ràng ông ta đã xin tha, tại sao, rốt cuộc là tại sao? Cơ nghiệp bao nhiêu năm nay của ông ta cứ tàn lụi như vậy sao?

Giờ khắc này, trong đầu Lâm Tái Quốc hiện lên vô số ý nghĩ, ông ta, người từng chứng kiến cái chết của vô số người, lần này cuối cùng cũng hiểu được thế nào là chết rồi.

Cuối cùng Lâm Tái Quốc cũng không gắng gượng được nữa mà ngã xuống đất, hoàn toàn tắt thở.

Trương Trần tùy ý liếc một cái, rồi bước lên hai bước lấy lại cây châm.

“Thấy thế nào?”, Trương Trần tháo dây trói cho Tôn Khuê Minh hỏi.

“...Ờm, tôi, ừm, cũng ổn, cũng ổn!”, Tôn Khuê Minh lắp ba lắp bắp, Lâm Tái Quốc, người sinh ra cùng một thế hệ với ông ta cứ vậy mà chết rồi? Thực sự chỉ bằng một cây châm vàng sao?

Ông ta khó hiểu quan sát Trương Trần. Ông ta biết Trương Trần có y thuật tinh thông, giỏi cứu người, nhưng không ngờ, anh còn giỏi việc giết người hơn!

Lúc này ông ta hơi nghi ngờ là y thuật mà Trương Trần học vốn là dùng để giết người có đúng không?

Trương Trần đương nhiên không biết điều mà Tôn Khuê Minh đang nghĩ, nhìn Tôn Khuê Minh anh thấy có chút thảm thương, nhưng cũng chỉ là vết thương ngoài da, không có gì đáng ngại: “Đi thôi, tới địa điểm tiếp theo”, Trương Trần nói.

“Địa điểm tiếp theo nào?”, Tôn Khuê Minh theo phản xạ hỏi.

“Mộng Chi Hiên”, Trương Trần nói từng chữ một.

Thế lực ở Trường Minh lớn hơn Hoài Bắc nhiều, Trường Minh có tổng cộng hơn mười thế lực nhỏ, ba thế lực lớn, còn lại thì không đáng nói, ai mạnh thì theo người đấy thôi.

Mà một trong ba nhóm thế lực lớn chính là Lâm Tái Quốc đã chết này, tiếp đến là Lam Hiên, ông chủ của Mộng Chi Hiên.

Mặc dù tên giống con gái nhưng chưa ai dám xem thường Lam Hiên này. Thậm chí ngay cả Bạch Thu Nghiệp người đứng đầu vùng xám ở Trường Minh cũng phải nể anh ta đến ba phần.

“Chuyện này...”, Tôn Khuê Minh cũng cạn lời rồi, vừa mới giết Lâm Tái Quốc mà anh đã muốn một thân một mình đi đánh Mộng Chi Hiên sao?

Nhưng vừa nghĩ tới mấy mánh khóe cao cường của Trương Trần, một lòng tin vô hình xuất hiện. Không nhiều lời nữa, ông ta gật đầu sau đó đưa Trương Trần xuống tầng.

....

Màn đêm dần buông xuống, cả thành phố chìm trong những ánh đèn sặc sỡ, một chiếc Maybach màu đen lướt trên đường tỉnh Trường Minh như tên bắn.

“Ông chủ, tới chỗ cô chủ hay Lâm Tái Quốc trước?”, tài xế thấy trước mặt chính là bệnh viện thành phố Trường Minh thì liền hỏi.

Ông cụ Tôn trầm mặc một hồi rồi nói: “Chỗ Khuê Minh gấp hơn, tới chỗ Lâm Tái Quốc trước đi!”

“Vâng!”

“Gọi điện thoại hỏi xem Lâm Tái Quốc đã bắt con trai tôi đi đâu rồi?”

“Vâng!”, tài xế lập tức cầm điện thoại lên đưa cho ông cụ. Nhưng rất lâu sau đầu dây bên kia vẫn không có ai nhấc máy.

“Vẫn muốn áp đảo tinh thần của lão già này có đúng không?”, ông cụ Tôn sắc mặt khó coi lạnh lùng hừ một tiếng, ông suy nghĩ một lát rồi nói: “Tới Tây Đơn!”

Tây Đơn là một nơi sầm uất của thành phố Trường Minh, chỉ cần là người có chút thực lực thực sự thì đều muốn tới đó, mà Lâm Tái Quốc cũng có một chân trong đó.

Nhưng chuyến đi lần này của ông ta đã định trước là tốn công vô ích rồi!

Không lâu sau, ông cụ Tôn lại ra khỏi Tây Đơn, ông ấy cúi gằm mặt xuống thấp tới nỗi gần như chạm đất.

Không tìm thấy người, cũng không ai bắt máy, ông ấy không hiểu rốt cuộc Lâm Tái Quốc này muốn làm gì. Lẽ nào là kế điệu hổ li sơn? Đầu tiên sẽ dụ con trai cả Tôn Khuê Sơn của ông ấy tới ngăn cản, sau đó ra tay với nhà họ Tôn của ông?

Nhưng một tên hèn nhát như Lâm Tái Quốc lấy đâu ra lá gan lớn như vậy?

“Bỏ đi, Tiểu Vương, nếu chỗ Lâm Tái Quốc đã không liên lạc được thì tới bệnh viện thành phố trước đi”.

“Vâng!”, tài xế gật đầu, sau đó lại phóng xe như bay về phía bệnh viện thành phố.

Lúc này, tại tầng ba bệnh viện thành phố, hơn mười y bác sĩ đang đứng chờ ở cửa. Tôn Mỹ Lâm cũng chống tay lên cằm lo lắng nhìn về phía phòng bệnh, tình hình bên trong chưa biết thế nào, bố cô còn bị người ta bắt đi, Trương Trần thì muốn có số của Lâm Tái Quốc, không biết tình hình hiện giờ thế nào rồi.

Cô vô cùng sốt ruột, có mấy lần cô định đi xem thử, nhưng lại không yên lòng chuyện ở đây.

Cửa phòng bệnh cuối cùng cũng mở ra, một y tá trẻ bước ra với vẻ mặt sợ sệt.

Cô ta biết thân phận của bệnh nhân bên trong, mười mấy bác sĩ chờ bên ngoài cũng không phải tới để hóng chuyện. Bọn họ đều là chủ nhiệm và bác sĩ ưu tú của khoa Dị ứng, khoa Da liễu và khoa Tiêu hóa, tới đây là để trao đổi bệnh tình với bệnh nhân ở bên trong.

Chuyện này nếu không có gì bất trắc thì tốt, nhưng nếu xảy ra sơ suất khiến người nhà nổi giận, cô ta sợ sẽ bị đánh.

“Sao rồi?”, Tôn Mỹ Lâm lập tức hỏi.

Y tá trẻ sợ tới mức run cầm cập, mặc dù Tôn Mỹ Lâm cũng là con gái, nhưng cái khí chất chị đại lúc nhỏ của cô ta đã lấn át quá mạnh.

“Chuyện này, bệnh nhân tạm thời đã qua cơn nguy kịch, chúng tôi cũng đã cố gắng hết sức rồi!”, y tá trẻ dè dặt nói, sau đó thận trọng ngẩng đầu lên nhìn Tôn Mỹ Lâm một cái: “Nhưng...”

“Nhưng cái gì?”, Tôn Mỹ Lâm căng thẳng.

“Nhưng trường hợp của cô ấy rất kì lạ, trước mắt thì đã giữ được tính mạng, nhưng đây không chỉ đơn giản là bị dị ứng, mặc dù tính mạng được bảo đảm nhưng tạm thời sẽ không cử động được”.

“Cũng, cũng có thể nói là tình trạng giống như người thực vật, nhưng khỏe hơn người thực vật!”, y tá trẻ nhỏ giọng nói.

Lúc này Tôn Mỹ Lâm lại rất bình tĩnh, cô khoát tay nói: “Được rồi, tôi biết rồi.”

Y tá trẻ này rõ ràng là được phái ra chuyển lời, để Tôn Mỹ Lâm chuẩn bị trước tinh thần, còn bên trong thì vẫn đang trao đổi phương án và tiến hành điều trị.

Lúc này, ông cụ Tôn cũng tới nơi, tài xế và hai vệ sĩ dìu ông ấy xuống.

Bước vào hành lang, hơn mười y bác sĩ không dám thở mạnh, ngay cả viện trưởng cũng phải ra mặt đón tiếp niềm nở.

Mặc dù thế lực nhà họ Tôn không ở Trường Minh, nhưng thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, con đường làm ăn của nhà họ Tôn cũng không phải là đứng đắn, bọn họ lo nhà họ Tôn sẽ gây chuyện.

Ông cụ Tôn nào có tâm trạng đi nghe mấy lời nhảm nhí của mấy tên bác sĩ này, điều ông ấy quan tâm là kết quả ở bên trong kìa.

“Mỹ Lâm, em gái cháu sao rồi?”, ông cụ Tôn hỏi.

Tôn Mỹ Lâm không dám nói sự thật cho ông cụ Tôn, nhưng ông cụ đã sống hơn cả đời người rồi, có gì mà còn chưa trải qua chứ, ông ấy hạ giọng: “Nói thật...”

“...Bác sĩ nói, nói Mỹ Hân có thể sẽ bị liệt”, Tôn Mỹ Lâm do dự một lúc rồi nhỏ giọng nói.

“Cái gì?”, ông cụ Tôn kinh ngạc, lảo đảo suýt không đứng vững.

Con cháu nhà họ Tôn tổng cộng có ba người, mặc dù Tôn Mỹ Hân là kém cỏi nhất, nhưng yêu cây yêu cả cành, ông cụ Tôn cũng rất thương cô cháu gái này.

“Ông nội, ông đừng sốt ruột, chỉ là có khả năng thôi, y học bây giờ phát triển như vậy, chỉ là dị ứng thôi mà, ông đừng lo!”, Tôn Mỹ Lâm vội vàng an ủi, viện trưởng cũng nhanh chóng chêm lời khuyên nhủ.

“Chẳng phải các người đi tổ chức sinh nhật cho Mỹ Hân sao, sao con bé lại bị dị ứng? Còn chuyện bên chỗ Khuê Minh lại là thế nào nữa?”, ông cụ lại hỏi, ông ấy chỉ nhận được điện thoại của Mỹ Lâm, nhưng cụ thể thế nào thì chưa kịp nói ông ấy đã tới đây rồi.

Bên chỗ Tôn Khuê Minh thế nào Tôn Mỹ Lâm không rõ, nhưng chuyện ở đây thì Tôn Mỹ Hân cũng không lấp liếm được nữa. Vì vậy một mạch kể lại mọi chuyện.

“Tự tạo nghiệp, đúng là tự tạo nghiệp mà!”, ông cụ Tôn không ngừng thở dài, mặc dù đám người Đoàn Tân Nguyên cũng góp lời bảo Tôn Mỹ Hân ăn miếng bánh sinh nhật đó, nhưng ông cụ Tôn không phải loại người không biết đúng sai, nếu Tôn Mỹ Hân không thì ăn ai dám ép?

“Cậu Trương rõ ràng đã nhắc nhở rồi mà, cái con bé này!”

Tôn Mỹ Lâm cũng rất tức giận, lần này cứ coi như cho Tôn Mỹ Hân một bài học đi, cô ta vội vàng chuyển chủ đề: “Bên chỗ bố cháu sao rồi ạ?”

Quả nhiên, vừa nhắc tới Tôn Khuê Minh, ông cụ Tôn liền chau mày, lắc đầu nói: “Ông không biết, không liên lạc được với Lâm Tái Quốc, cũng không tìm thấy người”.

“Cháu ở đây trông chừng em, ông đi xem thử lần nữa, xem xem Lâm Tái Quốc đó rốt cuộc có thể giở trò gì. Phải để ông ta biết, nhà họ Tôn chúng ta cũng không phải dễ bắt nạt!”

“Ông nội đi đường cẩn thận nhé”, Tôn Mỹ Lâm vội vàng nói.

Ông cụ gật đầu, thương thay ông cụ nay đã gần 70, vừa mới khỏi bệnh lại phải bôn ba khắp nơi.

.....

“Đây chính là Mộng Chi Hiên?”

Dưới tấm biển hiệu xanh vàng rực rỡ, Tôn Khuê Minh chỉ vào cửa nói: “Ở đây quả là một địa điểm tốt, Lam Hiên dựa vào đây để kiếm lợi à, không những có phụ nữ mà đàn ông cũng không ít”.

“Đàn ông nào?”, Trương Trần ngây người, sau đó liền hiểu ra.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom