Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6-8
Chương 06: Nhận Được Sự Giúp Đỡ Ngoài Mong Muốn. Nhắc Nhở Diệp Thu Một Chút.
1349 Words
Nhan Tĩnh Đàm đang đợi Ngôn Nhất Trì nói thì thấy chị Dư bước đến nói gì đó với anh, sau đó anh nhìn Nhan Tĩnh Đàm rất lâu mới ra lệnh cho hộ vệ để cô đi.
Nhan Tĩnh Đàm tuy không nghe rõ chị Dư nói gì, nhưng anh để cô mang con rời đi là ngoài suy nghĩ của cô, Nhan Tĩnh Đàm lập tức ôm con gái rời đi.
Qua cửa sổ sát đất trên tầng hai, Diệp Thu không nhịn được siết chặt nắm tay khi thấy Nhan Tĩnh Đàm ôm con rời đi.
Ngôn Nhất Trì bước vào nhà, sải bước lên lầu hai thì gặp Diệp Thu đang đi xuống, cô kiềm ném sự tức giận trong lòng giả bộ ngây ngô đi đến bên cạnh Ngôn Nhất Trì, mỉm cười nhìn anh “Nhất Trì, tiểu Đàm đâu rồi? Đã lâu không gặp cậu ấy, em muốn cùng cậu ấy nói chuyện.”
“Cô ấy đi rồi.” Ngôn Nhất Trì trả lời hết sức nhẹ nhàng lãnh đạm.
“Đi rồi sao?” Diệp Thu lập tức làm bộ mặt mất mát.
Ngôn Nhất Trì bước lên tầng hai, không trả lời câu hỏi của Diệp Thu.
Diệp Thu khoác tay anh rất tự nhiên, hỏi như dò xét “À, Nhất Trì, em vừa nãy nghe chị Dư nói đã chuyển tiền cho Tiểu Đàm đó là tiền gì vậy? Còn có cô ấy trên tay còn ôm một đứa nhỏ?”
Bước chân của Ngôn Nhất Trì dừng lại, anh quay đầu nhìn Diệp Thu “Đứa nhỏ là con của anh và cô ấy.”
“Anh và cô ấy… Không thể nào?” Diệp Thu giống như thể hiểu ra đột nhiên giật mình sững sờ.
Ngôn Nhất Trì khẽ vuốt bả vai Diệp Thu như an ủi, “Lúc cô ấy vào tù đã mang thai… Mặc dù đây là kết quả bất đắc dĩ, nhưng sự thật vẫn là sự thật, cả anh và em đều phải chấp nhận.”
Diệp Thu sững sờ, mãi vẫn không lên tiếng. Ngôn Nhất Trì buông Diệp Thu ra, như muốn cho cô không gian suy nghĩ một mình, còn anh tiếp tục bước đi.
Buổi tối, trong phòng ăn, người làm lo lắng không yên, vừa thấy Ngôn Nhất Trì kéo ghế ngồi xuống liền nom nớp lo sợ đến nói Diệp Thu ở trong phòng đóng cửa khóc lớn không cho ai vào. Ngôn Nhất Trì gật đầu cho họ lui xuống.
“Tổng giám đốc.” Lúc này chị Dư bước đến.
“Tôi thấy sắc mặt ngài không được tốt, có phải là vì chuyện của Diệp tiểu thư mà phiền não không?” Chị quan tâm mở miệng hỏi, Chị Dư là trợ lí của ba Ngôn Nhất Trì, sau khi Ngôn Nhất Trì tiếp nhận Ngôn thị liền đi theo anh. Nhiều năm như vậy chị Dư vẫn một mực trung thành với nhà họ Ngôn, chị lại rất bội phục sự thông minh cơ trí và điềm tĩnh của Ngôn Nhất Trì, cho nên với anh và chị đều có một sự ăn ý.
Ngôn Nhất Trì không trả lời.
Chị Dư khẽ cười “Tôi là thấy Diệp tiểu thư đang muốn ngài dỗ cô ấy.”
Ngôn Nhất Trì quay lưng về phía thành ghế, ánh mắt nhìn chị Dư “Chị thử nói ý kiến của mình xem.”
Chị Dư do dự một lúc. Nghĩ đến hình ảnh ôm con bước ra khỏi tù của người phụ nữ chị liền không nhịn được nói ra suy nghĩ tận sâu trong đáy lòng mình “Tổng giám đốc, tôi cảm thấy thời gian ngài cho Diệp tiểu thư quá nhiều… Cũng đã đến lúc nhắc nhở cô ấy một chút sự thật. Tôi biết ngài là một người trọng tình nghĩa và lời hứa, Diệp tiểu thư không chỉ là người vợ ước định từ nhỏ của ngài mà còn là ân nhân cứu ngài lúc nhỏ. Từ lúc ngài tìm được cô ấy đã tự thề với lòng mình sẽ hết sức thương yêu, chiều chuộng cô ấy, ngài bao dung cho cô ấy. Hơn nữa ngài còn không ghét cô ấy vì những gì cô ấy đã trải qua nhưng có bao giờ ngài thử hỏi ngài thương tiếc đau lòng thay cho Diệp tiểu thư, giúp cho ấy báo thù còn tha thứ hết lần này đến lần khác cho cô ấy nhưng Nhan Tĩnh Đàm ngài có cho cô ấy cơ hội nào không?”
Đôi mắt kín kẻ của Ngôn Nhất Trì trở nên thâm trầm, như thể đang suy nghĩ những gì mà chị Dư nói.
Chị Dư nhìn vẻ mệt mỏi của Ngôn Nhất Trì, không nỡ nói tiếp.
“Chị nói tiếp đi.” Ngôn Nhất Trì mở miệng, giống như anh có thể nhìn thấu suy nghĩ không nỡ nói tiếp của chị.
Chị Dư hít sâu một hơi, trong đầu lại hiện lên hình ảnh tấm lưng đầy những vết sẹo của Nhan Tĩnh Đàm lúc ở bệnh viện, những vết sẹo to nhỏ có, dài ngắn có, còn chất chồng lên nhau khiến người khác nhìn cũng không dám nhìn. Chị Dư cũng đã trải qua thời son sắc tươi trẻ, sẽ biết được cảm giác khốn cùng như thế nào của người phụ nữ khi tấm lưng đầy vết sẹo ghê tởn, họ sẽ không có can đảm mặc những lễ phục gợi cảm, cũng sẽ mất tự tin nếu để người đàn ông thấy được. Chị Dư nhịn không được liền mở miệng.
“Nhan Tĩnh Đàm chỉ vì lỗi lầm lúc nhỏ, lúc ấy cô ấy cũng chỉ là một cô bé, chẳng qua là không thể mở miệng nói ra thân phận của mình mà để vợ chồng chủ tịch Nhan nhận lầm thành con gái ruột. Nhan Tĩnh Đàm đã trả giá với hai năm tù và màn hành hạ ở trong trại giam, cô ấy đã không còn nợ gì Diệp tiểu thư nữa.”
“Chị nghĩ so với hai năm tù của Nhan Tĩnh Đàm bằng với hơn mười năm Diệp Thu lưu lạc ở mĩ thì trả xong rồi sao? Đừng nói chị không biết những vết thương của Diệp Thu.” Nhan Tĩnh Đàm híp mắt nhìn chị Dư mở miệng lạnh nhạt nói.
Chị Dư không nghĩ Ngôn Nhất Trì lại hận Nhan Tĩnh Đàm như vậy, anh có thể bao dung mọi lỗi lầm của Diệp Thu nhưng với Nhan Tĩnh Đàm anh vẫn kiên quyết không tin tưởng cô ấy. Chị Dư thở dài lấy ra một xấp tài liệu đặt trước mặt Ngôn Nhất Trì mở miệng .
“Có chuyện này tôi vẫn chưa nói với ngài, đây là kết quả chụp tấm lưng chằng chịt vết thương của Nhan Tĩnh Đàm ở trong trại giam. Hôm ngài ở bệnh viện gọi cho tôi đến giải quyết, tôi đứng trong phòng nhìn bác sĩ kiểm tra cho cô ấy, thấy những vết thương kia tôi còn phải hoảng sợ chứ đừng nói một cô gái còn trẻ như Nhan Tĩnh Đàm.”
Ngôn Nhất Trì không xem, mà chỉ im lặng nghe chị Dư nói.
“Tổng giám đốc, ngài chấp nhận tin tưởng Diệp tiểu thư nhưng ngài lại không cho Nhan Tĩnh Đàm thử một lần giải thích. Ban đầu khi thấy những vết thương kia tôi tưởng là ngài đã làm, nhưng tôi đã lén ngài âm thầm điều tra, tôi tin ngài đã biết là ai làm nhưng vẫn chấp nhận tin tưởng. Ngài có biết nếu trưởng cai trại giam không kịp thời đưa Nhan Tĩnh Đàm đi cấp cứu có lẽ cô ấy đã không còn mạng để ra tù, còn có khả năng con của ngài cũng không còn.” Chị Dư nói hết những suy nghĩ trong lòng, thấy Ngôn Nhất Trì vẫn trầm mặc không lên tiếng, chị liền rời đi.
Chương 07: Hóa Ra Anh Biết Tất Cả.
1754 Words
Ngôn Nhất Trì cầm trên tay sấp tài liệu đi lên tầng hai, anh dừng lại trước cửa phòng của Diệp Thu, đưa tay gõ cửa. Bên trong truyền ra tiếng nói uất nghẹn của Diệp Thu “Bên trong không có ai.”
“Tiểu Thu, là anh.” Ngôn Nhất Trì nghe giọng điệu của cô vừa tức giận lại vừa buồn cười, anh chậm rãi lên tiếng.
Diệp Thu càng khóc lớn “Tôi không muốn gặp anh.”
“Nếu em không mở cửa, anh đi đấy.” Ngôn Nhất Trì nói lãnh đạm, anh đang xoay người thì nghe tiếng mở cửa. Diệp Thu uất ức, đôi mắt đỏ hoe nhìn anh, chu môi sau đó cô đưa tay kéo anh vào phòng.
Ngôn Nhất Trì ngồi xuống chiếc ghế duy nhất trong phòng Diệp Thu.
Diệp Thu ngồi xổm dưới sàn giữa hai chân của Ngôn Nhất Trì, cằm tựa lên đùi anh, đôi mắt tiếp tục rơi lệ, “Anh biết là em đang dỗi mà, cứ nghĩ đến việc anh cùng Nhan Tĩnh Đàm thân mật rồi có đứa nhỏ khiến em không thể chấp nhận được. Còn có sau này em và anh có đứa nhỏ thì sẽ không trán khỏi chung đụng với con của Nhan Tĩnh Đàm.”
Ngôn Nhất Trì chậm rãi nói “Cho nên, ý của em là…”
Diệp Thu quyến luyến đưa tay ôm đùi của Ngôn Nhất Trì, giọng nức nở, “Đứa bé là ra đời ngoài ý muốn, Nhan Tĩnh Đàm lại ngang nhiên lợi dụng đứa bé để đòi tiền anh, nếu cô ta đã không thèm để ý đến nó, vậy tại sao anh phải để ý như vậy? Chẳng lẽ vì nó là con của anh và cô ta sao?”
Ngôn Nhất Trì khẽ chau mày “Em muốn anh bỏ rơi đứa bé?”
Diệp Thu chậm rãi cụp mắt, chua xót nói “Em biết mình yêu cầu như thế là ích kỷ, nhưng em cũng chỉ vì suy nghĩ cho tương lai của chúng ta, còn có đứa nhỏ của em và anh.”
Ngôn Nhất Trì nhẹ nhàng nâng cằm Diệp Thu lên, dường như là có vài giây nhìn cô thương tiếc, sau đó nói trầm nhẹ “Nhưng Nhan Tĩnh Đàm nói với anh, cô ấy không cần tiền của anh…”
Đôi mắt ngấn lê của Diệp Thu trợn lên. Ngôn Nhất Trì nhìn rõ phản ứng ủa Diệp Thu rồi chẫm rãi nói tiếp “Cô ấy nói…”
Diệp Thu sợ hãi nhìn Ngôn Nhất Trì, cố gắng khiến cho bản thân mình duy trì sự bình tĩnh. Trong lòng cô luôn tự nhủ, Nhan Tĩnh Đàm không có khả năng nói mọi chuyện với Ngôn Nhất Trì được, một cô gái lương thiện đến mức ngu xuẩn như vậy sẽ không nói chuyện ước định của hai người trước đó. Vả lại Nhan Tĩnh Đàm luôn ảm thấy áy náy và tự trách vì dùng thân phận của cô suốt hơn mười năm.
Nghĩ như vậy, hô hấp của Diệp Thu dần bình ổn lại chờ đợi Ngôn Nhất Trì nói tiếp.
“Cô ấy nói tìm em nhờ em giúp cô ấy rời khỏi thành phố Y, em ra điều kiện là cô ấy phải đến gặp anh tỏ ra ti tiện hèn hạ, tham lam trước mặt anh, khi cô ấy hoàn thành điều kiện thì em lại ra lệnh cho thuộc hạ đưa cô ấy đến biệt thự…”
Mọi việc bị vạch trần ngoài dự liệu của cô, Diệp Thu ra sức lắc đầu “Không phải vậy, Nhất Trì không phải như thế… Tại sao cô ta lại đổ lỗi cho em, nhất định cô ta trả thù anh đã từng giúp em mà đối phó cô ta, cho nên mới nói xấu em trước mặt em như vậy… Mục đích của cô ta là muốn phá hoại tình cảm của anh và em.”
Diệp Thu nói xong mới ý thức được có gì đó không đúng trong lời nói của Ngôn Nhất Trì. Lúc Ngôn Nhất Trì nói đến người tài xế kia mà không nói tài xế, anh gọi là thuộc hạ, phải biết rằng cô có thuộc hạ riêng trên thế giới này không bao nhiêu người biết, cho nên đối với Nhan Tĩnh Đàm mà nói cô không bao giờ biết Diệp Thu có thuộc hạ.
Diệp Thu kinh hoàng ngước mắt nhìn Ngôn Nhất Trì “Anh…”
Ngôn Nhất Trì nâng cằm cô lên, khẽ nói “Tiểu Thu, lúc cứu em từ chỗ tối tăm kia, lại từ Ngôn Tố biết trên lưng em có rất nhiều vết thương anh đã rất đau lòng, tự trách tại sao mình lại không tìm em sớm hơn. Hai năm qua em nói dối anh là những vết thương kia là trong lúc bị nhốt tại chỗ buôn người bị chúng hành hạ, đánh đập. Nhưng thật ra là em đi theo một tên xã hột đen tính tình tàn bạo, điều em nói dối thứ hai là em muốn qua New York để học thêm nhưng thực tế là em lợi dụng thời gian này để tìm một bệnh viện tốt nhất ở đó để sửa sang lại cơ thể không còn thuần khiết của mình. Điều em tiếp tục nói dối anh là muốn đem đêm đầu tiên dành cho đêm tân hôn của chúng ta, nhưng thật chất chính em cũng không chắc thời gian hồi phục là khi nào. Còn nữa…”
“Nhất Trì, đừng nói nữa.” Diệp Thu hét lên cắt ngang lời của Ngôn Nhất Trì.
Đôi mắt đen láy của Ngôn Nhất Trì lãnh đạm nhìn Diệp Thu, không còn sự bao dung, sủng ái như trước đây nữa.
Thân thể Diệp Thu tê liệt nhìn anh “Hóa ra anh biết tất cả…”
Ngôn Nhất Trì đứng lên, quay lưng về phía Diệp Thu, nói chậm rãi “Anh hi vọng đây là lần cuối cùng em nói dối anh.” Dứt lời anh liền mở cửa rời đi, đến cuối cùng anh vẫn chọn lựa không tin tưởng chuyện Diệp Thu mua chuộc người trong trại giam đánh đập hành hạ Nhan Tĩnh Đàm đến suýt mất mạng, anh vẫn là không nỡ vạch trần Diệp Thu.
Diệp Thu muốn đuổi theo giải thích với anh nhưng bị chị Dư xuất hiện chặn lại “Diệp tiểu thư, tổng giám đốc giờ không muốn nghe cô giải thích, còn có một chuyện tôi muốn nói với cô là, thực tế Nhan Tĩnh Đàm không hề vạch trần cô trước mặt tổng giám đốc.”
Diệp Thu nghe xong dường như là sụp đỗ, cơ thể không tự chủ ngã xuống sàn.
Chị Dư nhìn về hướng Ngôn Nhất Trì đi, trong lòng không khỏi thở dài, đến cuối cùng anh vẫn chọn tin tưởng Diệp Thu mà không tin là Diệp Thu đã gây thương tổn cho Nhan Tĩnh Đàm, thậm chí anh còn không giải thích với Nhan Tĩnh Đàm là chuyện đó anh không hề làm mà thế để cô hiểu lầm anh.
Ban đêm, tại khách sạn Tứ Quý.
Ngôn Nhất Trì chán chường một người một bóng đìu hiu cô quạnh đứng trước cửa sổ. Trong đầu anh đều luẩn quẩn những lời chị Dư nói, đối với Diệp Thu anh hết mực bao dung thương yêu chiều chuộng thậm chí là tin tưởng, nhưng anh đối với Nhan Tĩnh Đàm là tàn nhẫn chà đập. Anh là một thương nhân, anh phải có tính giảo hoạt gian trá của một thương nhân, anh không dễ tin vào ai, hơn nữa luôn đề phòng những cạm bẫy luôn rình rạp mình, anh thậm trọng nên mới làm cho Ngôn thị phát triển bền vững như ngày hôm nay.
Anh thừa nhận mình không phải người tốt, lúc định tội Nhan Tĩnh Đàm, anh quyết định sẽ đưa cô vào đường cùng. Sau khi kế hoạch của anh thành công, lại khiến cô một lòng một dạ dựa dẫm vào anh, si mê anh. Anh thừa nhận thân thể của Nhan Tĩnh Đàm có một ma lực rất lớn hấp dẫn anh, làm anh trầm hãm nhưng cứ nghĩ đến Diệp Thu anh liền kiên quyết trả thù, đưa cô vào vòng lao lý ở tù mười năm. Phải, là mười năm với tội tham ô công quỹ mười tám tỷ. Lúc có hình phạt đưa ra với cô anh đã luống cuống và sợ hãi vội vàng đưa Diệp Thu sang mĩ để không biết được tin tức gì về cô. Thế nhưng, trước ngày tòa phán xét cô một ngày, anh đã âm thầm gọi điện cho thẩm phán sửa bản án của cô thành tự giác nhận tội và trao trả số tiền, số tiền kia anh mua chuộc thẩm phán khiến ông sửa án của cô thành hai năm. Từ đó anh dường như không muốn biết chút tin tức nào từ cô nữa.
Đến cùng vì Diệp Thu muốn quay lại thành phố Y tổ chức hôn lễ sau hai năm bên mĩ, anh lại quên mất rằng năm nay cô mãn hạn tù. Lại không nghĩ duyên phận họ lại có thể gặp nhau và anh biết cô sinh đứa nhỏ của anh trong tù, lại một tay cô nuôi dưỡng con trong tù vì không nỡ xa đứa nhỏ. Anh lại càng không nghĩ đến, cô gái yếu đuối ỷ lại dựa dẫm vào anh năm đó đã không còn, Nhan Tĩnh Đàm sau khi ra tù liền mạnh mẽ kiên định như vậy, anh cứ tưởng cô sẽ không còn lương thiện dễ mềm lòng như trước nữa, nhưng bản tính lương thiện của cô vẫn không thay đổi, liền rất dễ bị Diệp Thu đưa vào kế hoạch.
Ngôn Nhất Trì lấy tấm hình chụp tấm lưng đầy vết thương của Nhan Tĩnh Đàm mà chị Dư vừa nãy đưa cho anh, đập vào mắt anh chính là tấm lưng đầy vết thương chất chồng lên nhau. Anh nhớ lúc anh và cô còn ở bên nhau, lúc anh và cô thân mật, anh thích hôn lên tấm lưng mảnh khảnh trắng ngần mịn màn của cô, nhưng giờ đây nhìn tấm hình chụp anh lại không thể tin đây là tấm lưng của Nhan Tĩnh Đàm.
Chương 08: Gặp Người Âm Thầm Giúp Đỡ Cô.
1485 Words
Sau khi về nơi ở trọ, nhìn con gái vui vẻ ôm gấu bông chơi lòng Nhan Tĩnh Đàm cảm thấy hạnh phúc, nhiều phần hơn là tự trách. Sinh con bé ra ở trong tù đã là phần thu thiệt cho con bé, còn có vì không nỡ xa con cô đã cầu xin trưởng cai trong coi trạm giam chị Hứa giúp cô. Chị Hứa là một người phụ nữ cũng một mình nuôi con cho nên nhìn tình cảnh của Nhan Tĩnh Đàm, chị cũng giấu lãnh đạo để Nhan Tĩnh Đàm nuôi đứa bé đến khi mãn hạn tù.
Vì muốn mang con rời đi khỏi thành phố Y cho nên cô mới chấp nhận lời yêu cầu của Diệp Thu, nhưng cô lại không nghĩ đến Diệp Thu bày mưu hãm hại cô, cô đúng là ngu ngốc đi tin cô ta. Nếu hạn tù hai năm và lần này Diệp Thu lừa gạt hãm hại cô coi như cùng với Nhan Tĩnh Đàm không ai nợ ai, về sau cô sẽ không còn áy náy tự trách về chuyện của Diệp Thu nữa.
Nhan Tĩnh Đàm đang nghĩ đến chuyện việc làm và quan trọng hơn là chuyện giành lại quyền nuôi con, không biết là người nào đã âm thầm giúp đỡ cô, đang suy nghĩ miên man thì điện thoại vang lên.
Nhan Tĩnh Đàm chần chừ vì là số lạ, từ khi ra tù đến giờ cô chưa cho ai số điện thoại ngoại trừ viện trưởng Trần và Diệp Thu hôm trước cuối cùng cô cũng bắt máy, “Xin chào.”
“Nhan tiểu thư, tôi là luật sư L, có người mời tôi làm luật sư giành quyền nuôi con cho cô.” Đầu dây là tiếng nói vang vọng của người đàn ông.
“Ngài nói là có người mời ngài làm luật sư cho tôi sao?” Nhan Tĩnh Đàm nghi hoặc hỏi lại.
“Phải, cụ thể như thế nào tôi sẽ đế gặp cô để bàn bạc.” Người đàn ông nói.
“Được, ngài có thể cho tôi thông tin người mời ngài được không?” Nhan Tĩnh Đàm ngập ngừng đề nghị, dù là ai cô cũng phải gặp người đó, cô muốn biết lí do người đó giúp cô là gì.
Luật sư L đáp ứng, khoảng nữa tiếng sau, có một người phụ nữ gọi điện thoại cho cô, nói là người cô muốn gặp hẹn cô ngày mai đến nhà hàng xx, địa chỉ cô ấy cũng đã gửi qua cho cô.
Hôm sau đúng giờ, Nhan Tĩnh Đàm ôm con gái nhỏ đến điểm hẹn, nhà hàng xx là một nhà hàng kiểu Nhật, cô mặc dù trong lòng có hơi đề phòng, Nhan Tĩnh Đàm cô ở tù hai năm trải qua biết bao nhiêu khổ cực mà cũng có thể sống, huấn hồ chỉ là người âm thầm giúp cô.
“Xin hỏi cô có phải họ Nhan không?” Một nữ phục vụ ân cần lên tiếng hỏi.
“Vâng, tôi là Nhan Tĩnh Đàm, cái đó… tổng giám đốc Bạch là người hẹn tôi đến đây.” Nhan Tĩnh Đàm nhẹ giọng trả lời.
“Vâng, mời Nhan tiểu thư đi bên này.” Người phục vụ dẫn đường, đưa cô đến một phòng bao trên lầu hai, sau đó liền rời đi.
Nhan Tĩnh Đàm gõ nhẹ cửa, bên trong truyền ra tiếng đàn ông trầm trầm, cô hít sâu một hơi, ôm bé con đi vào, đập vào mắt cô là một người đàn ông trẻ tuổi điển trai. Bé con thích thú mở to đôi mắt nhìn xung quanh.
“Cô Nhan.” Bạch Lạc Thanh đứng lên hướng Nhan Tĩnh Đàm mỉm cười, vì là nhà hàng ăn kiểu Nhật, cho nên đều ngồi dưới sàn có lót một miếng đệm nhỏ.
“Xin chào, anh là tổng giám đốc Bạch sao?” Nhan Tĩnh Đàm không có ấn tượng gì với người này, trước giờ cô chưa từng gặp qua anh, theo phép lịch sự cô lên tiếng chào hỏi.
Bạch Lạc Thanh đưa tay hướng cô mời ngồi “Cô ngồi đi, tôi là Bạch Lạc Thanh là giám đốc tập đoàn Trung Nguyên.”
Nhan Tĩnh Đàm lịch sự gật đầu với anh, ngồi xuống đối diện anh, bé con được cô ôm đặt lên đùi mình, vì cô sợ người lạ sẽ làm gì bất lợi cho bé con cho nên cô có chút đề phòng anh.
Bạch Lạc Thanh hiển nhiên biết cô đề phòng mình, nhưng cũng không vạch trần cô, mà chỉ chú mục nhìn cô nhẹ giọng nói “Chắc Nhan tiểu thư không nhớ tôi, lần trước là tài xế tôi vô tình đụng trúng cô, sở dĩ muốn đưa cô đến bệnh viện kiểm tra nhưng cô một mực kiên quyết từ chối.”
Nhan Tĩnh Đàm nghe anh nói, lúc này hình ảnh lúc đó hiện ra trong đầu cô, vì quá đau thương khi biết sự thật chuyện Ngôn Nhất Trì đưa cô vào tù cho nên lúc đó cô không để ý, bây giờ nghe Bạch Lạc Thanh nhắc lại cô mới nhớ, cô ngượng ngùng lên tiếng.
“Thật xin lỗi, lúc đó một phần cũng do tôi không chú ý, anh gọi tôi là cô Nhan được rồi, tôi không phải thiên kim tiểu thư gì đâu.”
Bạch Lạc Thanh mỉm cười nhìn cô mở miệng, “Được, cô Nhan. Vốn là muốn bù đắp cho cô nhưng cô lại từ chối, trong lúc vô tình nhớ lại cô lại chính là người mà ba nuôi tôi đang tìm.”
Nhan Tĩnh Đàm khó hiểu nhìn anh, “Ba nuôi anh biết tôi sao?”
“Phải, ba nuôi tôi là Bạch Dung Thiên.” Bạch Lạc Thanh gật đầu đẩy tới bên cạnh Nhan Tĩnh Đàm một bức hình, trong bức hình là một người phụ xinh đẹp đang ôm một cô bé.
Nhan Tĩnh Đàm trợn tròn mắt nhìn chăm chăm người phụ nữ kia, đúng vậy người phụ nữ trong hình là người mẹ đã vứt bỏ cô ở trại trẻ mồ côi, cho đến khi cô bị ông bà Nhan nhận lầm là con gái họ thất lạc, cũng từ đó cô không muốn gặp người mẹ vô tâm này nữa.
Bạch Lạc Thanh nhìn biểu tình đau khổ của cô, lòng anh lại cảm thấy không vui, anh nhẹ giọng lên tiếng, “Ba nuôi tôi đã tìm mẹ con cô rất lâu, mãi đến khi tôi vô tình gặp cô, ba nuôi tôi nói ông muốn gặp cô.”
Nhan Tĩnh Đàm cười lạnh, ngẩng đầu nhìn Bạch Lạc Thanh, “Tôi không muốn gặp ông ấy, nếu anh vì chuyện này mà giúp đỡ tôi, tôi liền từ chối. Chuyện giành quyền nuôi con tôi sẽ tự nghĩ cách, tôi không muốn có bất kỳ liên quan gì đến ông ta.”
Bạch Lạc Thanh không ngờ là cô sẽ từ chối thẳng thừng như vậy, anh đã điều tra cô cho nên hiểu rõ tình trạng bây giờ của cô muốn đấu cùng Ngôn Nhất Trì là hoàn toàn không có khả năng. Bạch Lạc Thanh không nghĩ một người phụ nữ yếu đuối như cô lại kiên quyết như vậy, anh im lặng một lúc rồi mở miệng.
“Cô Nhan, luật sư L là một luật sư nổi tiếng trong và ngoài nước, so với Đồng Á luật sư của Ngôn Nhất Trì thì luật sư L không hề thua kém, cô từ chối sự giúp đỡ của ba nuôi tôi cũng được, nhưng cô đừng từ chối sự giúp đỡ của tôi.”
Nhan Tĩnh Đàm im lặng, cô nhìn con gái nhỏ đang rất ngoan ngoãn ngồi bên cạnh ăn đồ ăn cô để vào bát cho con bé lòng cô quặn đau, phải nói bé con của cô rất hiểu chuyện dù cho có hơn một tuổi, sống trong môi trường ngục tù đã khiến bé con cô thiệt thòi rất nhiều. Phải, cô thừa nhận với khả năng hiện tại của mình không thể thắng Ngôn Nhất Trì nhưng cô lại không muốn nợ ân tình của bất kì ai. Nhan Tĩnh Đàm nhìn Bạch Lạc Thanh mở miệng.
“Tôi không muốn nợ ân tình của ai, dù cho anh có lấy lí do là bồi thường cho tôi, tôi cũng không nhận, nhưng tôi có điều kiện trao đổi với anh.”
Bạch Lạc Thanh trong lòng nổi lên hứng thú, không nghĩ đến một cô gái nhỏ yếu đuối lại có thể đưa ra điều kiện với anh, Bạch Lạc Thanh nghĩ hay là do mình không điều tra sâu thêm về cô, anh mở miệng “Là điều kiện gì?”
1349 Words
Nhan Tĩnh Đàm đang đợi Ngôn Nhất Trì nói thì thấy chị Dư bước đến nói gì đó với anh, sau đó anh nhìn Nhan Tĩnh Đàm rất lâu mới ra lệnh cho hộ vệ để cô đi.
Nhan Tĩnh Đàm tuy không nghe rõ chị Dư nói gì, nhưng anh để cô mang con rời đi là ngoài suy nghĩ của cô, Nhan Tĩnh Đàm lập tức ôm con gái rời đi.
Qua cửa sổ sát đất trên tầng hai, Diệp Thu không nhịn được siết chặt nắm tay khi thấy Nhan Tĩnh Đàm ôm con rời đi.
Ngôn Nhất Trì bước vào nhà, sải bước lên lầu hai thì gặp Diệp Thu đang đi xuống, cô kiềm ném sự tức giận trong lòng giả bộ ngây ngô đi đến bên cạnh Ngôn Nhất Trì, mỉm cười nhìn anh “Nhất Trì, tiểu Đàm đâu rồi? Đã lâu không gặp cậu ấy, em muốn cùng cậu ấy nói chuyện.”
“Cô ấy đi rồi.” Ngôn Nhất Trì trả lời hết sức nhẹ nhàng lãnh đạm.
“Đi rồi sao?” Diệp Thu lập tức làm bộ mặt mất mát.
Ngôn Nhất Trì bước lên tầng hai, không trả lời câu hỏi của Diệp Thu.
Diệp Thu khoác tay anh rất tự nhiên, hỏi như dò xét “À, Nhất Trì, em vừa nãy nghe chị Dư nói đã chuyển tiền cho Tiểu Đàm đó là tiền gì vậy? Còn có cô ấy trên tay còn ôm một đứa nhỏ?”
Bước chân của Ngôn Nhất Trì dừng lại, anh quay đầu nhìn Diệp Thu “Đứa nhỏ là con của anh và cô ấy.”
“Anh và cô ấy… Không thể nào?” Diệp Thu giống như thể hiểu ra đột nhiên giật mình sững sờ.
Ngôn Nhất Trì khẽ vuốt bả vai Diệp Thu như an ủi, “Lúc cô ấy vào tù đã mang thai… Mặc dù đây là kết quả bất đắc dĩ, nhưng sự thật vẫn là sự thật, cả anh và em đều phải chấp nhận.”
Diệp Thu sững sờ, mãi vẫn không lên tiếng. Ngôn Nhất Trì buông Diệp Thu ra, như muốn cho cô không gian suy nghĩ một mình, còn anh tiếp tục bước đi.
Buổi tối, trong phòng ăn, người làm lo lắng không yên, vừa thấy Ngôn Nhất Trì kéo ghế ngồi xuống liền nom nớp lo sợ đến nói Diệp Thu ở trong phòng đóng cửa khóc lớn không cho ai vào. Ngôn Nhất Trì gật đầu cho họ lui xuống.
“Tổng giám đốc.” Lúc này chị Dư bước đến.
“Tôi thấy sắc mặt ngài không được tốt, có phải là vì chuyện của Diệp tiểu thư mà phiền não không?” Chị quan tâm mở miệng hỏi, Chị Dư là trợ lí của ba Ngôn Nhất Trì, sau khi Ngôn Nhất Trì tiếp nhận Ngôn thị liền đi theo anh. Nhiều năm như vậy chị Dư vẫn một mực trung thành với nhà họ Ngôn, chị lại rất bội phục sự thông minh cơ trí và điềm tĩnh của Ngôn Nhất Trì, cho nên với anh và chị đều có một sự ăn ý.
Ngôn Nhất Trì không trả lời.
Chị Dư khẽ cười “Tôi là thấy Diệp tiểu thư đang muốn ngài dỗ cô ấy.”
Ngôn Nhất Trì quay lưng về phía thành ghế, ánh mắt nhìn chị Dư “Chị thử nói ý kiến của mình xem.”
Chị Dư do dự một lúc. Nghĩ đến hình ảnh ôm con bước ra khỏi tù của người phụ nữ chị liền không nhịn được nói ra suy nghĩ tận sâu trong đáy lòng mình “Tổng giám đốc, tôi cảm thấy thời gian ngài cho Diệp tiểu thư quá nhiều… Cũng đã đến lúc nhắc nhở cô ấy một chút sự thật. Tôi biết ngài là một người trọng tình nghĩa và lời hứa, Diệp tiểu thư không chỉ là người vợ ước định từ nhỏ của ngài mà còn là ân nhân cứu ngài lúc nhỏ. Từ lúc ngài tìm được cô ấy đã tự thề với lòng mình sẽ hết sức thương yêu, chiều chuộng cô ấy, ngài bao dung cho cô ấy. Hơn nữa ngài còn không ghét cô ấy vì những gì cô ấy đã trải qua nhưng có bao giờ ngài thử hỏi ngài thương tiếc đau lòng thay cho Diệp tiểu thư, giúp cho ấy báo thù còn tha thứ hết lần này đến lần khác cho cô ấy nhưng Nhan Tĩnh Đàm ngài có cho cô ấy cơ hội nào không?”
Đôi mắt kín kẻ của Ngôn Nhất Trì trở nên thâm trầm, như thể đang suy nghĩ những gì mà chị Dư nói.
Chị Dư nhìn vẻ mệt mỏi của Ngôn Nhất Trì, không nỡ nói tiếp.
“Chị nói tiếp đi.” Ngôn Nhất Trì mở miệng, giống như anh có thể nhìn thấu suy nghĩ không nỡ nói tiếp của chị.
Chị Dư hít sâu một hơi, trong đầu lại hiện lên hình ảnh tấm lưng đầy những vết sẹo của Nhan Tĩnh Đàm lúc ở bệnh viện, những vết sẹo to nhỏ có, dài ngắn có, còn chất chồng lên nhau khiến người khác nhìn cũng không dám nhìn. Chị Dư cũng đã trải qua thời son sắc tươi trẻ, sẽ biết được cảm giác khốn cùng như thế nào của người phụ nữ khi tấm lưng đầy vết sẹo ghê tởn, họ sẽ không có can đảm mặc những lễ phục gợi cảm, cũng sẽ mất tự tin nếu để người đàn ông thấy được. Chị Dư nhịn không được liền mở miệng.
“Nhan Tĩnh Đàm chỉ vì lỗi lầm lúc nhỏ, lúc ấy cô ấy cũng chỉ là một cô bé, chẳng qua là không thể mở miệng nói ra thân phận của mình mà để vợ chồng chủ tịch Nhan nhận lầm thành con gái ruột. Nhan Tĩnh Đàm đã trả giá với hai năm tù và màn hành hạ ở trong trại giam, cô ấy đã không còn nợ gì Diệp tiểu thư nữa.”
“Chị nghĩ so với hai năm tù của Nhan Tĩnh Đàm bằng với hơn mười năm Diệp Thu lưu lạc ở mĩ thì trả xong rồi sao? Đừng nói chị không biết những vết thương của Diệp Thu.” Nhan Tĩnh Đàm híp mắt nhìn chị Dư mở miệng lạnh nhạt nói.
Chị Dư không nghĩ Ngôn Nhất Trì lại hận Nhan Tĩnh Đàm như vậy, anh có thể bao dung mọi lỗi lầm của Diệp Thu nhưng với Nhan Tĩnh Đàm anh vẫn kiên quyết không tin tưởng cô ấy. Chị Dư thở dài lấy ra một xấp tài liệu đặt trước mặt Ngôn Nhất Trì mở miệng .
“Có chuyện này tôi vẫn chưa nói với ngài, đây là kết quả chụp tấm lưng chằng chịt vết thương của Nhan Tĩnh Đàm ở trong trại giam. Hôm ngài ở bệnh viện gọi cho tôi đến giải quyết, tôi đứng trong phòng nhìn bác sĩ kiểm tra cho cô ấy, thấy những vết thương kia tôi còn phải hoảng sợ chứ đừng nói một cô gái còn trẻ như Nhan Tĩnh Đàm.”
Ngôn Nhất Trì không xem, mà chỉ im lặng nghe chị Dư nói.
“Tổng giám đốc, ngài chấp nhận tin tưởng Diệp tiểu thư nhưng ngài lại không cho Nhan Tĩnh Đàm thử một lần giải thích. Ban đầu khi thấy những vết thương kia tôi tưởng là ngài đã làm, nhưng tôi đã lén ngài âm thầm điều tra, tôi tin ngài đã biết là ai làm nhưng vẫn chấp nhận tin tưởng. Ngài có biết nếu trưởng cai trại giam không kịp thời đưa Nhan Tĩnh Đàm đi cấp cứu có lẽ cô ấy đã không còn mạng để ra tù, còn có khả năng con của ngài cũng không còn.” Chị Dư nói hết những suy nghĩ trong lòng, thấy Ngôn Nhất Trì vẫn trầm mặc không lên tiếng, chị liền rời đi.
Chương 07: Hóa Ra Anh Biết Tất Cả.
1754 Words
Ngôn Nhất Trì cầm trên tay sấp tài liệu đi lên tầng hai, anh dừng lại trước cửa phòng của Diệp Thu, đưa tay gõ cửa. Bên trong truyền ra tiếng nói uất nghẹn của Diệp Thu “Bên trong không có ai.”
“Tiểu Thu, là anh.” Ngôn Nhất Trì nghe giọng điệu của cô vừa tức giận lại vừa buồn cười, anh chậm rãi lên tiếng.
Diệp Thu càng khóc lớn “Tôi không muốn gặp anh.”
“Nếu em không mở cửa, anh đi đấy.” Ngôn Nhất Trì nói lãnh đạm, anh đang xoay người thì nghe tiếng mở cửa. Diệp Thu uất ức, đôi mắt đỏ hoe nhìn anh, chu môi sau đó cô đưa tay kéo anh vào phòng.
Ngôn Nhất Trì ngồi xuống chiếc ghế duy nhất trong phòng Diệp Thu.
Diệp Thu ngồi xổm dưới sàn giữa hai chân của Ngôn Nhất Trì, cằm tựa lên đùi anh, đôi mắt tiếp tục rơi lệ, “Anh biết là em đang dỗi mà, cứ nghĩ đến việc anh cùng Nhan Tĩnh Đàm thân mật rồi có đứa nhỏ khiến em không thể chấp nhận được. Còn có sau này em và anh có đứa nhỏ thì sẽ không trán khỏi chung đụng với con của Nhan Tĩnh Đàm.”
Ngôn Nhất Trì chậm rãi nói “Cho nên, ý của em là…”
Diệp Thu quyến luyến đưa tay ôm đùi của Ngôn Nhất Trì, giọng nức nở, “Đứa bé là ra đời ngoài ý muốn, Nhan Tĩnh Đàm lại ngang nhiên lợi dụng đứa bé để đòi tiền anh, nếu cô ta đã không thèm để ý đến nó, vậy tại sao anh phải để ý như vậy? Chẳng lẽ vì nó là con của anh và cô ta sao?”
Ngôn Nhất Trì khẽ chau mày “Em muốn anh bỏ rơi đứa bé?”
Diệp Thu chậm rãi cụp mắt, chua xót nói “Em biết mình yêu cầu như thế là ích kỷ, nhưng em cũng chỉ vì suy nghĩ cho tương lai của chúng ta, còn có đứa nhỏ của em và anh.”
Ngôn Nhất Trì nhẹ nhàng nâng cằm Diệp Thu lên, dường như là có vài giây nhìn cô thương tiếc, sau đó nói trầm nhẹ “Nhưng Nhan Tĩnh Đàm nói với anh, cô ấy không cần tiền của anh…”
Đôi mắt ngấn lê của Diệp Thu trợn lên. Ngôn Nhất Trì nhìn rõ phản ứng ủa Diệp Thu rồi chẫm rãi nói tiếp “Cô ấy nói…”
Diệp Thu sợ hãi nhìn Ngôn Nhất Trì, cố gắng khiến cho bản thân mình duy trì sự bình tĩnh. Trong lòng cô luôn tự nhủ, Nhan Tĩnh Đàm không có khả năng nói mọi chuyện với Ngôn Nhất Trì được, một cô gái lương thiện đến mức ngu xuẩn như vậy sẽ không nói chuyện ước định của hai người trước đó. Vả lại Nhan Tĩnh Đàm luôn ảm thấy áy náy và tự trách vì dùng thân phận của cô suốt hơn mười năm.
Nghĩ như vậy, hô hấp của Diệp Thu dần bình ổn lại chờ đợi Ngôn Nhất Trì nói tiếp.
“Cô ấy nói tìm em nhờ em giúp cô ấy rời khỏi thành phố Y, em ra điều kiện là cô ấy phải đến gặp anh tỏ ra ti tiện hèn hạ, tham lam trước mặt anh, khi cô ấy hoàn thành điều kiện thì em lại ra lệnh cho thuộc hạ đưa cô ấy đến biệt thự…”
Mọi việc bị vạch trần ngoài dự liệu của cô, Diệp Thu ra sức lắc đầu “Không phải vậy, Nhất Trì không phải như thế… Tại sao cô ta lại đổ lỗi cho em, nhất định cô ta trả thù anh đã từng giúp em mà đối phó cô ta, cho nên mới nói xấu em trước mặt em như vậy… Mục đích của cô ta là muốn phá hoại tình cảm của anh và em.”
Diệp Thu nói xong mới ý thức được có gì đó không đúng trong lời nói của Ngôn Nhất Trì. Lúc Ngôn Nhất Trì nói đến người tài xế kia mà không nói tài xế, anh gọi là thuộc hạ, phải biết rằng cô có thuộc hạ riêng trên thế giới này không bao nhiêu người biết, cho nên đối với Nhan Tĩnh Đàm mà nói cô không bao giờ biết Diệp Thu có thuộc hạ.
Diệp Thu kinh hoàng ngước mắt nhìn Ngôn Nhất Trì “Anh…”
Ngôn Nhất Trì nâng cằm cô lên, khẽ nói “Tiểu Thu, lúc cứu em từ chỗ tối tăm kia, lại từ Ngôn Tố biết trên lưng em có rất nhiều vết thương anh đã rất đau lòng, tự trách tại sao mình lại không tìm em sớm hơn. Hai năm qua em nói dối anh là những vết thương kia là trong lúc bị nhốt tại chỗ buôn người bị chúng hành hạ, đánh đập. Nhưng thật ra là em đi theo một tên xã hột đen tính tình tàn bạo, điều em nói dối thứ hai là em muốn qua New York để học thêm nhưng thực tế là em lợi dụng thời gian này để tìm một bệnh viện tốt nhất ở đó để sửa sang lại cơ thể không còn thuần khiết của mình. Điều em tiếp tục nói dối anh là muốn đem đêm đầu tiên dành cho đêm tân hôn của chúng ta, nhưng thật chất chính em cũng không chắc thời gian hồi phục là khi nào. Còn nữa…”
“Nhất Trì, đừng nói nữa.” Diệp Thu hét lên cắt ngang lời của Ngôn Nhất Trì.
Đôi mắt đen láy của Ngôn Nhất Trì lãnh đạm nhìn Diệp Thu, không còn sự bao dung, sủng ái như trước đây nữa.
Thân thể Diệp Thu tê liệt nhìn anh “Hóa ra anh biết tất cả…”
Ngôn Nhất Trì đứng lên, quay lưng về phía Diệp Thu, nói chậm rãi “Anh hi vọng đây là lần cuối cùng em nói dối anh.” Dứt lời anh liền mở cửa rời đi, đến cuối cùng anh vẫn chọn lựa không tin tưởng chuyện Diệp Thu mua chuộc người trong trại giam đánh đập hành hạ Nhan Tĩnh Đàm đến suýt mất mạng, anh vẫn là không nỡ vạch trần Diệp Thu.
Diệp Thu muốn đuổi theo giải thích với anh nhưng bị chị Dư xuất hiện chặn lại “Diệp tiểu thư, tổng giám đốc giờ không muốn nghe cô giải thích, còn có một chuyện tôi muốn nói với cô là, thực tế Nhan Tĩnh Đàm không hề vạch trần cô trước mặt tổng giám đốc.”
Diệp Thu nghe xong dường như là sụp đỗ, cơ thể không tự chủ ngã xuống sàn.
Chị Dư nhìn về hướng Ngôn Nhất Trì đi, trong lòng không khỏi thở dài, đến cuối cùng anh vẫn chọn tin tưởng Diệp Thu mà không tin là Diệp Thu đã gây thương tổn cho Nhan Tĩnh Đàm, thậm chí anh còn không giải thích với Nhan Tĩnh Đàm là chuyện đó anh không hề làm mà thế để cô hiểu lầm anh.
Ban đêm, tại khách sạn Tứ Quý.
Ngôn Nhất Trì chán chường một người một bóng đìu hiu cô quạnh đứng trước cửa sổ. Trong đầu anh đều luẩn quẩn những lời chị Dư nói, đối với Diệp Thu anh hết mực bao dung thương yêu chiều chuộng thậm chí là tin tưởng, nhưng anh đối với Nhan Tĩnh Đàm là tàn nhẫn chà đập. Anh là một thương nhân, anh phải có tính giảo hoạt gian trá của một thương nhân, anh không dễ tin vào ai, hơn nữa luôn đề phòng những cạm bẫy luôn rình rạp mình, anh thậm trọng nên mới làm cho Ngôn thị phát triển bền vững như ngày hôm nay.
Anh thừa nhận mình không phải người tốt, lúc định tội Nhan Tĩnh Đàm, anh quyết định sẽ đưa cô vào đường cùng. Sau khi kế hoạch của anh thành công, lại khiến cô một lòng một dạ dựa dẫm vào anh, si mê anh. Anh thừa nhận thân thể của Nhan Tĩnh Đàm có một ma lực rất lớn hấp dẫn anh, làm anh trầm hãm nhưng cứ nghĩ đến Diệp Thu anh liền kiên quyết trả thù, đưa cô vào vòng lao lý ở tù mười năm. Phải, là mười năm với tội tham ô công quỹ mười tám tỷ. Lúc có hình phạt đưa ra với cô anh đã luống cuống và sợ hãi vội vàng đưa Diệp Thu sang mĩ để không biết được tin tức gì về cô. Thế nhưng, trước ngày tòa phán xét cô một ngày, anh đã âm thầm gọi điện cho thẩm phán sửa bản án của cô thành tự giác nhận tội và trao trả số tiền, số tiền kia anh mua chuộc thẩm phán khiến ông sửa án của cô thành hai năm. Từ đó anh dường như không muốn biết chút tin tức nào từ cô nữa.
Đến cùng vì Diệp Thu muốn quay lại thành phố Y tổ chức hôn lễ sau hai năm bên mĩ, anh lại quên mất rằng năm nay cô mãn hạn tù. Lại không nghĩ duyên phận họ lại có thể gặp nhau và anh biết cô sinh đứa nhỏ của anh trong tù, lại một tay cô nuôi dưỡng con trong tù vì không nỡ xa đứa nhỏ. Anh lại càng không nghĩ đến, cô gái yếu đuối ỷ lại dựa dẫm vào anh năm đó đã không còn, Nhan Tĩnh Đàm sau khi ra tù liền mạnh mẽ kiên định như vậy, anh cứ tưởng cô sẽ không còn lương thiện dễ mềm lòng như trước nữa, nhưng bản tính lương thiện của cô vẫn không thay đổi, liền rất dễ bị Diệp Thu đưa vào kế hoạch.
Ngôn Nhất Trì lấy tấm hình chụp tấm lưng đầy vết thương của Nhan Tĩnh Đàm mà chị Dư vừa nãy đưa cho anh, đập vào mắt anh chính là tấm lưng đầy vết thương chất chồng lên nhau. Anh nhớ lúc anh và cô còn ở bên nhau, lúc anh và cô thân mật, anh thích hôn lên tấm lưng mảnh khảnh trắng ngần mịn màn của cô, nhưng giờ đây nhìn tấm hình chụp anh lại không thể tin đây là tấm lưng của Nhan Tĩnh Đàm.
Chương 08: Gặp Người Âm Thầm Giúp Đỡ Cô.
1485 Words
Sau khi về nơi ở trọ, nhìn con gái vui vẻ ôm gấu bông chơi lòng Nhan Tĩnh Đàm cảm thấy hạnh phúc, nhiều phần hơn là tự trách. Sinh con bé ra ở trong tù đã là phần thu thiệt cho con bé, còn có vì không nỡ xa con cô đã cầu xin trưởng cai trong coi trạm giam chị Hứa giúp cô. Chị Hứa là một người phụ nữ cũng một mình nuôi con cho nên nhìn tình cảnh của Nhan Tĩnh Đàm, chị cũng giấu lãnh đạo để Nhan Tĩnh Đàm nuôi đứa bé đến khi mãn hạn tù.
Vì muốn mang con rời đi khỏi thành phố Y cho nên cô mới chấp nhận lời yêu cầu của Diệp Thu, nhưng cô lại không nghĩ đến Diệp Thu bày mưu hãm hại cô, cô đúng là ngu ngốc đi tin cô ta. Nếu hạn tù hai năm và lần này Diệp Thu lừa gạt hãm hại cô coi như cùng với Nhan Tĩnh Đàm không ai nợ ai, về sau cô sẽ không còn áy náy tự trách về chuyện của Diệp Thu nữa.
Nhan Tĩnh Đàm đang nghĩ đến chuyện việc làm và quan trọng hơn là chuyện giành lại quyền nuôi con, không biết là người nào đã âm thầm giúp đỡ cô, đang suy nghĩ miên man thì điện thoại vang lên.
Nhan Tĩnh Đàm chần chừ vì là số lạ, từ khi ra tù đến giờ cô chưa cho ai số điện thoại ngoại trừ viện trưởng Trần và Diệp Thu hôm trước cuối cùng cô cũng bắt máy, “Xin chào.”
“Nhan tiểu thư, tôi là luật sư L, có người mời tôi làm luật sư giành quyền nuôi con cho cô.” Đầu dây là tiếng nói vang vọng của người đàn ông.
“Ngài nói là có người mời ngài làm luật sư cho tôi sao?” Nhan Tĩnh Đàm nghi hoặc hỏi lại.
“Phải, cụ thể như thế nào tôi sẽ đế gặp cô để bàn bạc.” Người đàn ông nói.
“Được, ngài có thể cho tôi thông tin người mời ngài được không?” Nhan Tĩnh Đàm ngập ngừng đề nghị, dù là ai cô cũng phải gặp người đó, cô muốn biết lí do người đó giúp cô là gì.
Luật sư L đáp ứng, khoảng nữa tiếng sau, có một người phụ nữ gọi điện thoại cho cô, nói là người cô muốn gặp hẹn cô ngày mai đến nhà hàng xx, địa chỉ cô ấy cũng đã gửi qua cho cô.
Hôm sau đúng giờ, Nhan Tĩnh Đàm ôm con gái nhỏ đến điểm hẹn, nhà hàng xx là một nhà hàng kiểu Nhật, cô mặc dù trong lòng có hơi đề phòng, Nhan Tĩnh Đàm cô ở tù hai năm trải qua biết bao nhiêu khổ cực mà cũng có thể sống, huấn hồ chỉ là người âm thầm giúp cô.
“Xin hỏi cô có phải họ Nhan không?” Một nữ phục vụ ân cần lên tiếng hỏi.
“Vâng, tôi là Nhan Tĩnh Đàm, cái đó… tổng giám đốc Bạch là người hẹn tôi đến đây.” Nhan Tĩnh Đàm nhẹ giọng trả lời.
“Vâng, mời Nhan tiểu thư đi bên này.” Người phục vụ dẫn đường, đưa cô đến một phòng bao trên lầu hai, sau đó liền rời đi.
Nhan Tĩnh Đàm gõ nhẹ cửa, bên trong truyền ra tiếng đàn ông trầm trầm, cô hít sâu một hơi, ôm bé con đi vào, đập vào mắt cô là một người đàn ông trẻ tuổi điển trai. Bé con thích thú mở to đôi mắt nhìn xung quanh.
“Cô Nhan.” Bạch Lạc Thanh đứng lên hướng Nhan Tĩnh Đàm mỉm cười, vì là nhà hàng ăn kiểu Nhật, cho nên đều ngồi dưới sàn có lót một miếng đệm nhỏ.
“Xin chào, anh là tổng giám đốc Bạch sao?” Nhan Tĩnh Đàm không có ấn tượng gì với người này, trước giờ cô chưa từng gặp qua anh, theo phép lịch sự cô lên tiếng chào hỏi.
Bạch Lạc Thanh đưa tay hướng cô mời ngồi “Cô ngồi đi, tôi là Bạch Lạc Thanh là giám đốc tập đoàn Trung Nguyên.”
Nhan Tĩnh Đàm lịch sự gật đầu với anh, ngồi xuống đối diện anh, bé con được cô ôm đặt lên đùi mình, vì cô sợ người lạ sẽ làm gì bất lợi cho bé con cho nên cô có chút đề phòng anh.
Bạch Lạc Thanh hiển nhiên biết cô đề phòng mình, nhưng cũng không vạch trần cô, mà chỉ chú mục nhìn cô nhẹ giọng nói “Chắc Nhan tiểu thư không nhớ tôi, lần trước là tài xế tôi vô tình đụng trúng cô, sở dĩ muốn đưa cô đến bệnh viện kiểm tra nhưng cô một mực kiên quyết từ chối.”
Nhan Tĩnh Đàm nghe anh nói, lúc này hình ảnh lúc đó hiện ra trong đầu cô, vì quá đau thương khi biết sự thật chuyện Ngôn Nhất Trì đưa cô vào tù cho nên lúc đó cô không để ý, bây giờ nghe Bạch Lạc Thanh nhắc lại cô mới nhớ, cô ngượng ngùng lên tiếng.
“Thật xin lỗi, lúc đó một phần cũng do tôi không chú ý, anh gọi tôi là cô Nhan được rồi, tôi không phải thiên kim tiểu thư gì đâu.”
Bạch Lạc Thanh mỉm cười nhìn cô mở miệng, “Được, cô Nhan. Vốn là muốn bù đắp cho cô nhưng cô lại từ chối, trong lúc vô tình nhớ lại cô lại chính là người mà ba nuôi tôi đang tìm.”
Nhan Tĩnh Đàm khó hiểu nhìn anh, “Ba nuôi anh biết tôi sao?”
“Phải, ba nuôi tôi là Bạch Dung Thiên.” Bạch Lạc Thanh gật đầu đẩy tới bên cạnh Nhan Tĩnh Đàm một bức hình, trong bức hình là một người phụ xinh đẹp đang ôm một cô bé.
Nhan Tĩnh Đàm trợn tròn mắt nhìn chăm chăm người phụ nữ kia, đúng vậy người phụ nữ trong hình là người mẹ đã vứt bỏ cô ở trại trẻ mồ côi, cho đến khi cô bị ông bà Nhan nhận lầm là con gái họ thất lạc, cũng từ đó cô không muốn gặp người mẹ vô tâm này nữa.
Bạch Lạc Thanh nhìn biểu tình đau khổ của cô, lòng anh lại cảm thấy không vui, anh nhẹ giọng lên tiếng, “Ba nuôi tôi đã tìm mẹ con cô rất lâu, mãi đến khi tôi vô tình gặp cô, ba nuôi tôi nói ông muốn gặp cô.”
Nhan Tĩnh Đàm cười lạnh, ngẩng đầu nhìn Bạch Lạc Thanh, “Tôi không muốn gặp ông ấy, nếu anh vì chuyện này mà giúp đỡ tôi, tôi liền từ chối. Chuyện giành quyền nuôi con tôi sẽ tự nghĩ cách, tôi không muốn có bất kỳ liên quan gì đến ông ta.”
Bạch Lạc Thanh không ngờ là cô sẽ từ chối thẳng thừng như vậy, anh đã điều tra cô cho nên hiểu rõ tình trạng bây giờ của cô muốn đấu cùng Ngôn Nhất Trì là hoàn toàn không có khả năng. Bạch Lạc Thanh không nghĩ một người phụ nữ yếu đuối như cô lại kiên quyết như vậy, anh im lặng một lúc rồi mở miệng.
“Cô Nhan, luật sư L là một luật sư nổi tiếng trong và ngoài nước, so với Đồng Á luật sư của Ngôn Nhất Trì thì luật sư L không hề thua kém, cô từ chối sự giúp đỡ của ba nuôi tôi cũng được, nhưng cô đừng từ chối sự giúp đỡ của tôi.”
Nhan Tĩnh Đàm im lặng, cô nhìn con gái nhỏ đang rất ngoan ngoãn ngồi bên cạnh ăn đồ ăn cô để vào bát cho con bé lòng cô quặn đau, phải nói bé con của cô rất hiểu chuyện dù cho có hơn một tuổi, sống trong môi trường ngục tù đã khiến bé con cô thiệt thòi rất nhiều. Phải, cô thừa nhận với khả năng hiện tại của mình không thể thắng Ngôn Nhất Trì nhưng cô lại không muốn nợ ân tình của bất kì ai. Nhan Tĩnh Đàm nhìn Bạch Lạc Thanh mở miệng.
“Tôi không muốn nợ ân tình của ai, dù cho anh có lấy lí do là bồi thường cho tôi, tôi cũng không nhận, nhưng tôi có điều kiện trao đổi với anh.”
Bạch Lạc Thanh trong lòng nổi lên hứng thú, không nghĩ đến một cô gái nhỏ yếu đuối lại có thể đưa ra điều kiện với anh, Bạch Lạc Thanh nghĩ hay là do mình không điều tra sâu thêm về cô, anh mở miệng “Là điều kiện gì?”
Bình luận facebook