• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Sự hấp dẫn của tổng tài (3 Viewers)

  • Chap-218




Chương 218: Anh không còn cách nào khác​




Mặt của Trình Dục Tú trong nháy mắt tái nhợt, không còn một giọt máu, các ngón tay của cô siết chặt lại, nắm chặt điện thoại di động, mãi không nói ra lời.



Bạch Hồng Phi bên kia vô cùng lo lắng, dồn dập nói: “Dục Tú, em gặp anh một chút, có chuyện gì hiểu lầm chúng ta sẽ gặp mặt nói chuyện cho rõ ràng.”



Trình Dục Ôn nhìn vẻ lo lắng sốt ruột của Bạch Hồng Phi mà thở dài, anh ta thật sự rất cố chấp, bà Bạch tới đây vài lần, đều không thể dẫn anh về, đứng ở trước cửa nhà họ Trình suốt sáu bảy ngày không ăn cũng không uống, sau đó ngất xỉu, bà Bạch mới đem người trở về.



Nhưng mà không nghĩ tới, vừa tỉnh lại đã chạy đến trước cửa nhà họ Trình đợi, nói nếu như không gặp được Trình Dục Tú thì anh dù có chết trước cửa nhà họ Trình cũng sẽ không rời đi.



Trình Dục Ôn không còn cách nào, đành phải đưa anh đến thành phố B gặp Trình Dục Tú.



“Tốt nhất em nên ra mặt đi.” Trình Dục Ôn lại một lần nữa dành lấy điện thoại, đặt ở bên tai: “Alo, em gái à là anh đây, Bạch Hồng Phi muốn sống muốn chết, anh cũng không còn cách nào nên đành phải dẫn cậu ta đến, em gặp mặt cậu ấy một lúc, đem chuyện này nói cho rõ ràng, dù sao thì tình cảm hai người cũng lâu như vậy, nói sớm còn kết thúc sớm.”



Trình Dục Tú nhắm hai mắt lại, lúc cô nhẹ nhàng mở mắt ra nhìn về phía Tông Khải Phong: “Em có chút việc, muốn ra ngoài…”



Trình Dục Ôn có đôi lời muốn nói với Bạch Hồng Phi, tình cảm bao lâu nay giữa anh và cô muốn kết thúc cũng phải do cô chính miệng nói ra.



Chính tay cắt đứt thứ tình cảm này.



Mặc dù Tông Khải Phong không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng có thể nhìn ra tâm trạng của Trình Dục Tú không tốt lắm, hiện tại cô đang mang thai, anh cũng muốn tạo áp lực cho cô.



“Bây giờ cơ thể em không tiện cho lắm, em muốn đi đâu, anh dẫn em đi.”



Trình Dục Tú do dự một chút, muốn từ chối Tông Khải Phong: “Em…”



“Nếu như em không đồng ý cho anh đưa em đi, anh sẽ không cho phép em xuống giường, sức khỏe hiện tại của em bác sĩ đã nói rồi cần phải nghĩ ngơi.”



Trình Dục Tú không còn cách nào đành gật đầu đồng ý, cô hỏi Trình Dục Ôn địa điểm ở đâu để cô qua đó.



Bên Trình Dục Ôn nói xong địa chỉ, Trình Dục Tú liền cúp máy, cô cầm điện thoại trong tay, ngượng ngùng nhìn Tông Khải Phong: “Anh có thể ra ngoài trước được không?”



Tông Khải Phong khẽ cau mày: “Có chỗ nào không thoải mái à?”



Trình Dục Tú vội vã lắc đầu: “Không có, không có, chỉ là…chỉ là…”



“Chỉ là cái gì?” Tông Khải Phong càng nhíu mày sâu hơn.



Trình Dục Tú cúi đầu, cô cũng không thể nói cô muốn đi vệ sinh?



Cái người đàn ông này, nam nữ khác biệt.



Tuy nói giữa hai người đã từng có hành động thân mật với nhau, nhưng mà bọn họ không có tình cảm, hơn nữa cũng không thân thiết, chỉ có thể coi là quen biết.



Cô không thể mở miệng nói được.



Nhìn thấy dáng vẻ đỏ mặt của cô, Tông Khải Phong gần như ý thức được cơ thể của cô không tiện cho lắm, dù gì anh cũng là đàn ông, anh đứng dậy nói: “Anh ra ngoài trước.”



Thật ra anh không hề đi mà là ra gọi y tá đến, Trình Dục Tú hiện tại đang rất không tiện, anh không yên tâm để cô ở đó một mình.



Y tá đi vào, Trình Dục Tú ngẩn người một chút: “Tôi không có chỗ nào không thoải mái cả.”



Cô cứ tưởng là đến để kiểm tra.



Y tá đi tới dìu cô: “Là anh Tông bảo tôi vào, không yên tâm để cô một mình ở trong phòng.”



Trình Dục Tú nhìn về phía y tá, chớp mắt một cái, dường như bất ngờ không nghĩ Tông Khải Phong sẽ làm như vậy, trong lòng bỗng cảm thấy chua xót.



Anh là vì cô đang mang thai con của anh nên quan tâm cô hay sao?



Y tá đỡ cô vào nhà vệ sinh, sau đó đóng cửa lại, ở ngoài cửa đợi.



Một lúc sau nghe thấy bên trong có tiếng động, y tá mới gõ cửa hỏi cô có phải là xong rồi hay không.



Trình Dục Tú nói xong rồi y tá mới đẩy cửa đi vào.



Y tá dìu cô vào giường, Trình Dục Tú khoát tay ra hiệu ý bảo y tá đem áo khoác của cô tới.



“Cô có thể không ra ngoài hay không, sức khỏe của cô không được tốt.” Y tá nghiêm túc nói.



Trình Dục Tú gật đầu nói: “Tôi phải ra ngoài một lát, rất nhanh sẽ trở về, có người đi cùng tôi.”



“Nhưng mà bây giờ cô…”



“Không có chuyện gì đâu, sức khỏe của tôi tôi biết, tôi sẽ chú ý, hơn nữa thật sự rất nhanh sẽ quay về.”



Lời của y tá còn chưa nói hết thì đã bị Trình Dục Tú cắt ngang, sau đó biết Tông Khải Phong đồng ý rồi, y tá mới đồng ý để cô đi, nhưng dặn dò nói: “Cô không được đi bộ, nếu như cô còn muốn sinh đứa bé này.”



Trình Dục Tú khó xử, không đi bộ, vậy cô ra ngoài kiểu gì?



Y tá nhìn một chút Trình Dục Tú lại quay sang nhìn Tông Khải Phong, thầm nghĩ làm chồng sao lại không có mắt nhìn như vậy? Cố ý lên tiếng nhắc nhở: “Hai người không phải vợ chồng hay sao? Anh ôm vợ của anh đi chứ.”



Trình Dục Tú đỏ mặt, mở miệng muốn giải thích, nhưng lại bị Tông Khải Phong chen ngang: “Anh ôm em.”



“Nhưng mà…”



“Nhưng cái gì mà nhưng, đứa trẻ trong bụng cô không phải của một mình cô, đáng lẽ ra là cả hai người cùng phải cố gắng bảo vệ che chở, đứa bé mới có thể bình an ra đời.”



Y tá nhìn Trình Dục Tú một cái, trong đầu nghĩ, cũng sắp làm mẹ rồi lại còn xấu hổ trước mặt chồng nữa, đúng là hiếm thấy.



Tông Khải Phong khom người ôm Trình Dục Tú đứng lên, đồng thời động viên nói: “Anh cũng không còn cách nào, chỉ là lo nghĩ cho sức khỏe của em.”



Tay của Trình Dục Tú không biết nên đặt ở đâu, Tông Khải Phong cầm lấy tay cô đặt lên vai mình: “Chúng ta là ‘Vợ chồng’ không nên để cho người ta dị nghị, nói năng linh tinh, không đối xử tốt với em.”



Trình Dục Tú lần đầu tiên tỉnh táo như vậy, khoảng cách tiếp xúc với anh rất gần, toàn thân cứng ngắc hồi hộp, Tông Khải Phong cảm thấy cơ thể của cô cứng đờ, không khỏi thở dài: “Em cố giữ như vậy không thấy mỏi à?”



Trình Dục Tú cúi đầu: “Em, em quen rồi.”



“Xem ra anh quan tâm em ít quá rồi, sau này anh sẽ thường xuyên đến thăm em, vì đứa con của chúng ta.” Nói xong, anh cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, lại thêm một câu cuối cùng.



Nhưng từ phòng bệnh đi ra, quãng đường này không hề dài, rất nhanh đã đến bãi đậu xe ở dưới lầu, Tông Khải Phong ôm cô ngồi vào ghế sau, đưa tay thắt dây an toàn cho cô, lúc anh nghiêng người sang cả người Trình Dục Tú bỗng nhiên thẳng tắp dựa lưng vào ghế.



Tông Khải Phong nhìn cô một cái, không nói câu gì, đứng dậy đóng cửa xe lại, đến phía trước ngồi vào vị trí lái xe, khởi động xe.



Anh đi xe ra đường lớn, nhìn về phía sau một cái hỏi: “Chỗ nào?”



“Ga tàu.” Trình Dục Ôn và Bạch Hồng Phi vừa mới xuống xe thì đã gọi điện cho Trình Dục Tú, chỗ này hai người họ không có người quen nên đứng ở lối ra của ga tàu hỏa.



Tông Khải Phong thuận miệng hỏi: “Là anh trai à?”



Trình Dục Tú hồi hộp, hai bàn tay nắm chặt: “Ừm…”



Liên quan đến Bạch Hồng Phi cô không biết nên nói như thế nào.



Dù sao thì cô vẫn chưa chính thức nói lời chia tay với anh, tình cảm bao nhiêu năm nay, nói không tiếc nuối, nói không lưu luyến, nói không buồn, đều là lừa người.



Lúc này, lòng cô rất hỗn loạn.



Tông Khải Phong từ kính chiếu hậu nhìn cô, rõ ràng là có tâm sự, anh không hỏi mà lẳng lặng lái xe.



Rất nhanh, Trình Dục Tú xuyên qua cửa xe có thể nhìn thấy ga tàu, trên bậc thang lối ra cửa chính có hai người đang đứng.



Cô đều rất quen thuộc, một người là anh trai có cùng huyết thống với cô, một người là người yêu cô ngày trước.



Xe dừng lại, Trình Dục Tú không lập tức đi xuống mà căng thẳng siết chặt tay vịn cửa xe.



Tông Khải Phong dừng hẳn xe lại, xuống xe, mở cửa sau, khom người ôm lấy cô, nhưng cô theo bản năng từ chối.



Tông Khải Phong ngẩng đầu: “Trong bụng em là con của anh, anh không hi vọng nó có điều gì bất trắc.”



Giống như là đang giải thích lý do tại sao anh ôm cô, lại giống như đang đơn giản báo cho cô biết, lại có chút giống như nhắc nhở, bây giờ cô không còn tự do nữa, không thể từ chối.



- -----------------
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom