Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 12: Tiền không thiếu
Doãn Tư Thần nhận ra vẻ mặt thẹn thùng của cô, ánh mắt trở nên gian xảo, không ngờ lúc xấu hổ cô y hệt mèo hoang nhỏ rụt rè, đáng yêu khiến anh ko thể nào rời mắt.
Chiếc xe đỗ lại trước cửa nhà hàng Tây Landwork nổi tiếng. Ông chủ của chuỗi nhà hàng này đã nhanh chóng nắm bắt được thông tin quan trọng này nên vội điều động toàn bộ nhân viên chuyên nghiệp đứng đợi sẵn ở ngoài. Doãn Tư Thần cùng Lạc Hy bước xuống xe, ông chủ Kim cười nói niềm nở:
"Doãn chủ tịch và phu nhân đại giá quang lâm thật là vinh hạnh cho nhà hàng chúng tôi,nào....nào..mau đưa chủ tịch và phu nhân vào trong ngồi."
Lạc Hy tiến vào bên trong, bỗng cảm thấy từ vai chuyển đến một cảm giác ấm nóng, mắt theo bản năng nhìn sang tay thì tay của Doãn Tư Thần đang ôm chặt lấy cô, ánh mắt nhu tình của anh lọt vào mắt cô khiến cho Lạc Hy có chút động lòng, không ngờ Doãn Tư Thần thường ngày lạnh lùng, vô cảm lại có những lúc ấm áp, dịu dàng như vậy. Cả hai người cứ như vậy ngồi xuống bàn, đây là lần đầu tiên anh dẫn cô đi ăn, không gian yên tĩnh bao trùm phong cảnh lãng mạn dưới những ánh nến khiến cô cảm thấy giống như là một buổi hẹn hò, nhưng tiếc rằng anh ko phải là người cô yêu. Nhận thấy nhà hàng hôm nay có gì đó khác lạ, Lạc Hy liền hỏi anh:
" Nhà hàng đây chẳng phải nổi tiếng lắm sao?Sao lại không có ai đến vậy."
Doãn Tư Thần đáp lại cô bằng ánh mắt ung dung đắc ý:
"Tôi đã bao trọn cả nhà hàng này rồi, biết em thích yên tĩnh nên ko muốn ai làm phiền...Sao! Có phải thấy tôi rất tâm lý ko?"
Lạc Hy nở nụ cười bất đắc dĩ:
"Phải! Anh rất tâm lý, người giàu các anh sao cứ thích đốt tiền vào những thứ ko đáng, chỉ khổ cho những kẻ nghèo hèn như chúng tôi đây."
"Em yên tâm, bữa tối hôm nay không phải tiền của tôi."
Lúc này, cô dùng gương mặt khó hiểu nhìn anh:
"Ai lại hào phóng bao cả nhà hàng này để lấy lòng Doãn chủ tịch đây vậy!"
"Chẳng phải em nói muốn báo đáp tôi sao, đây là cơ hội ngàn năm có 1 em nên cố gắng tận dụng ".
"Hả....tôi!!!"
Lạc Hy há hốc miệng, anh bảo cô trả tiền chẳng khác nào bảo ăn mày đi mua siêu xe, cô từ lau đã không đi làm, móc đâu ra tiền mà trả bữa ăn hơn 1000 đô kia chứ, chẳng lẽ anh đang cố làm khó cô sao. Vừa đúng lúc, đồ ăn đã được đưa lên, ngồi nhìn những thức mỹ xa hoa này, lòng cô không khỏi chua xót, nghĩ thầm 'trời ơi! Đồ ăn chỉ có 1 chút xíu mà đến hơn ngàn đô, chắc tí nữa phải ở lại rửa bát quá!' Bộ dạng thất thần của Lạc Hy khiến Doãn Tư Thần thích thú,nhìn miếng bít tết cô cắt mãi không được, anh liền kéo đĩa của cô sang chỗ anh rồi đưa đĩa của mình về phía đối diện. Phản ứng của anh khiến Lạc Hy giật mình:
"Anh làm gì vậy..?"
"Ăn phần thịt đó đi."
Lạc Hy Nhìn vào phần bít tết được cắt nhỏ, trong lòng có chút vui vẻ. Hai người cứ như vậy cho đến khi ăn xong. Nhân viên phục vụ cầm tờ hóa đơn đến chỗ của anh:
" Doãn chủ tịch, đây là hóa đơn tổng cộng hết 2300$ ạ"
"Đưa cho cô ấy đi."
Người phục vụ đưa đến cho Lạc Hy, cô gương mặt nhăn nhó cố của tỏ ra bình tĩnh:
"Cô cứ đi trước đi, khi nào thanh toán tôi sẽ gọi."
"Dạ được!"
Lạc Hy đợi người phục vụ đi hẳn, quay sang trừng mắt với Doãn Tư Thần:
"Doãn Tư Thần, anh đang làm khó tôi phải không? Anh biết là tôi không có tiền tại sao lại đưa hoá đơn cho tôi"
"Chẳng phải em muốn báo đáp tôi còn gì, tôi tạo điều kiện cho em giờ em lại trách tôi?"
"Anh....."
"Thoi được rồi! Cầm lấy thẻ này đi, sau này muốn mua gì thì cứ quẹt thoải mái"
Anh đưa cho cô chiếc thẻ tín dụng bạch kim sáng bóng, bởi chưa bao giờ nhìn thấy loại thẻ này nên cô không khỏi tò mò:
"Đây là thẻ gì vậy, sao tôi chưa từng thấy qua." Vừa nói, cô vừa ngắm nghía chiếc thẻ.
" Em không thấy cũng là điều đương nhiên, đây là thẻ kim cương không giới hạn chỉ có những người giàu có, tiền trong ngân hàng nhiều vô kể mới có 1 chiếc thẻ này."
"Vậy anh đưa tôi làm gì?"
"Đương nhiên là để em tiêu chứ làm gì, em có thể mua sắm thỏa thích nhưng đến 1 lúc nào đấy nó cũng sẽ hết vì tôi chỉ cho một số tiền nhất định vào nó. Vậy khi nào hết hạn thì em cứ mở ngăn kéo ở phòng ngủ, trong đấy có gần chục chiếc tương tự đủ để em hoang phí cả đời." Doãn Tư Thần nở nụ cười mãn nguyện khi nói đến tiền tệ.
Lạc Hy băn khoan một hồi rồi đưa lại tấm thẻ cho anh:
"Nhiều tiền như vậy tôi ko dám nhận đâu, anh giữ lấy mà dùng."
Anh thấy biểu hiện của cô như vậy có đôi chút bất ngờ, có phần không hài lòng:
"Em giờ đã là vợ tôi, là phu nhân chủ tịch tập đoàn Doãn Thị, nếu người ngoài biết được em ko có tiền tiêu thì mặt mũi của tôi vứt đi đâu. Mà tiền đối với tôi không thành vấn đề, tôi đi làm chẳng phải để cho em tiêu xài còn gì. Từ giờ tiền của tôi cũng là tiền của em, cứ cầm lấy đi."
"Ồ!" Lạc Hy vô cùng cảm động trước lời nói của anh, ko ngờ anh lại quan tâm cô như vậy.
Sau khi thanh toán, 2 người cùng nhau trở về nhà. Cô nhanh chóng đi tắm rồi leo lên giường ngủ. Doãn Tư Thần tắm xong bước ra, sức hút yêu nghiệt tỏa ra khắp nơi, giọt nước còn đọng lại trên da và tóc, cơ thể cường tráng, vạm vỡ khiến cô ko thể rời mắt. Nhìn thấy sự thẫn thờ của cô,anh cố ý đến gần cô, gương mặt điển trai, tà mị của anh làm cô đỏ mặt:
"Anh... Anh làm gì vậy?"
Chiếc xe đỗ lại trước cửa nhà hàng Tây Landwork nổi tiếng. Ông chủ của chuỗi nhà hàng này đã nhanh chóng nắm bắt được thông tin quan trọng này nên vội điều động toàn bộ nhân viên chuyên nghiệp đứng đợi sẵn ở ngoài. Doãn Tư Thần cùng Lạc Hy bước xuống xe, ông chủ Kim cười nói niềm nở:
"Doãn chủ tịch và phu nhân đại giá quang lâm thật là vinh hạnh cho nhà hàng chúng tôi,nào....nào..mau đưa chủ tịch và phu nhân vào trong ngồi."
Lạc Hy tiến vào bên trong, bỗng cảm thấy từ vai chuyển đến một cảm giác ấm nóng, mắt theo bản năng nhìn sang tay thì tay của Doãn Tư Thần đang ôm chặt lấy cô, ánh mắt nhu tình của anh lọt vào mắt cô khiến cho Lạc Hy có chút động lòng, không ngờ Doãn Tư Thần thường ngày lạnh lùng, vô cảm lại có những lúc ấm áp, dịu dàng như vậy. Cả hai người cứ như vậy ngồi xuống bàn, đây là lần đầu tiên anh dẫn cô đi ăn, không gian yên tĩnh bao trùm phong cảnh lãng mạn dưới những ánh nến khiến cô cảm thấy giống như là một buổi hẹn hò, nhưng tiếc rằng anh ko phải là người cô yêu. Nhận thấy nhà hàng hôm nay có gì đó khác lạ, Lạc Hy liền hỏi anh:
" Nhà hàng đây chẳng phải nổi tiếng lắm sao?Sao lại không có ai đến vậy."
Doãn Tư Thần đáp lại cô bằng ánh mắt ung dung đắc ý:
"Tôi đã bao trọn cả nhà hàng này rồi, biết em thích yên tĩnh nên ko muốn ai làm phiền...Sao! Có phải thấy tôi rất tâm lý ko?"
Lạc Hy nở nụ cười bất đắc dĩ:
"Phải! Anh rất tâm lý, người giàu các anh sao cứ thích đốt tiền vào những thứ ko đáng, chỉ khổ cho những kẻ nghèo hèn như chúng tôi đây."
"Em yên tâm, bữa tối hôm nay không phải tiền của tôi."
Lúc này, cô dùng gương mặt khó hiểu nhìn anh:
"Ai lại hào phóng bao cả nhà hàng này để lấy lòng Doãn chủ tịch đây vậy!"
"Chẳng phải em nói muốn báo đáp tôi sao, đây là cơ hội ngàn năm có 1 em nên cố gắng tận dụng ".
"Hả....tôi!!!"
Lạc Hy há hốc miệng, anh bảo cô trả tiền chẳng khác nào bảo ăn mày đi mua siêu xe, cô từ lau đã không đi làm, móc đâu ra tiền mà trả bữa ăn hơn 1000 đô kia chứ, chẳng lẽ anh đang cố làm khó cô sao. Vừa đúng lúc, đồ ăn đã được đưa lên, ngồi nhìn những thức mỹ xa hoa này, lòng cô không khỏi chua xót, nghĩ thầm 'trời ơi! Đồ ăn chỉ có 1 chút xíu mà đến hơn ngàn đô, chắc tí nữa phải ở lại rửa bát quá!' Bộ dạng thất thần của Lạc Hy khiến Doãn Tư Thần thích thú,nhìn miếng bít tết cô cắt mãi không được, anh liền kéo đĩa của cô sang chỗ anh rồi đưa đĩa của mình về phía đối diện. Phản ứng của anh khiến Lạc Hy giật mình:
"Anh làm gì vậy..?"
"Ăn phần thịt đó đi."
Lạc Hy Nhìn vào phần bít tết được cắt nhỏ, trong lòng có chút vui vẻ. Hai người cứ như vậy cho đến khi ăn xong. Nhân viên phục vụ cầm tờ hóa đơn đến chỗ của anh:
" Doãn chủ tịch, đây là hóa đơn tổng cộng hết 2300$ ạ"
"Đưa cho cô ấy đi."
Người phục vụ đưa đến cho Lạc Hy, cô gương mặt nhăn nhó cố của tỏ ra bình tĩnh:
"Cô cứ đi trước đi, khi nào thanh toán tôi sẽ gọi."
"Dạ được!"
Lạc Hy đợi người phục vụ đi hẳn, quay sang trừng mắt với Doãn Tư Thần:
"Doãn Tư Thần, anh đang làm khó tôi phải không? Anh biết là tôi không có tiền tại sao lại đưa hoá đơn cho tôi"
"Chẳng phải em muốn báo đáp tôi còn gì, tôi tạo điều kiện cho em giờ em lại trách tôi?"
"Anh....."
"Thoi được rồi! Cầm lấy thẻ này đi, sau này muốn mua gì thì cứ quẹt thoải mái"
Anh đưa cho cô chiếc thẻ tín dụng bạch kim sáng bóng, bởi chưa bao giờ nhìn thấy loại thẻ này nên cô không khỏi tò mò:
"Đây là thẻ gì vậy, sao tôi chưa từng thấy qua." Vừa nói, cô vừa ngắm nghía chiếc thẻ.
" Em không thấy cũng là điều đương nhiên, đây là thẻ kim cương không giới hạn chỉ có những người giàu có, tiền trong ngân hàng nhiều vô kể mới có 1 chiếc thẻ này."
"Vậy anh đưa tôi làm gì?"
"Đương nhiên là để em tiêu chứ làm gì, em có thể mua sắm thỏa thích nhưng đến 1 lúc nào đấy nó cũng sẽ hết vì tôi chỉ cho một số tiền nhất định vào nó. Vậy khi nào hết hạn thì em cứ mở ngăn kéo ở phòng ngủ, trong đấy có gần chục chiếc tương tự đủ để em hoang phí cả đời." Doãn Tư Thần nở nụ cười mãn nguyện khi nói đến tiền tệ.
Lạc Hy băn khoan một hồi rồi đưa lại tấm thẻ cho anh:
"Nhiều tiền như vậy tôi ko dám nhận đâu, anh giữ lấy mà dùng."
Anh thấy biểu hiện của cô như vậy có đôi chút bất ngờ, có phần không hài lòng:
"Em giờ đã là vợ tôi, là phu nhân chủ tịch tập đoàn Doãn Thị, nếu người ngoài biết được em ko có tiền tiêu thì mặt mũi của tôi vứt đi đâu. Mà tiền đối với tôi không thành vấn đề, tôi đi làm chẳng phải để cho em tiêu xài còn gì. Từ giờ tiền của tôi cũng là tiền của em, cứ cầm lấy đi."
"Ồ!" Lạc Hy vô cùng cảm động trước lời nói của anh, ko ngờ anh lại quan tâm cô như vậy.
Sau khi thanh toán, 2 người cùng nhau trở về nhà. Cô nhanh chóng đi tắm rồi leo lên giường ngủ. Doãn Tư Thần tắm xong bước ra, sức hút yêu nghiệt tỏa ra khắp nơi, giọt nước còn đọng lại trên da và tóc, cơ thể cường tráng, vạm vỡ khiến cô ko thể rời mắt. Nhìn thấy sự thẫn thờ của cô,anh cố ý đến gần cô, gương mặt điển trai, tà mị của anh làm cô đỏ mặt:
"Anh... Anh làm gì vậy?"
Bình luận facebook