Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 53: Trương Tử Vy giáo huấn
Bạch Cơ Uyển có chút biến động nhưng rồi cười lạnh.
"Trương tổng, chuyện của ba năm trước là do tôi sai. Quả thật lúc đó là vì chưa hiểu về mối quan hệ của cô và Tư Thần nên tôi mới hành xử như vậy. Còn chuyện của Lạc Hy dù sao cô ấy cũng đã là thiếu phu nhân của Doãn ra rồi, tiền tài, địa vị đều có nhưng còn tôi? Từ trước đến nay tôi chỉ yêu một mình Tư Thần, muốn xin một chút sự quan tâm không được sao? Dù sao chúng tôi cũng ở bên nhau tám năm rồi!"
Càng nói, giọng điệu của cô ta càng trở nên yếu ớt. Bộ dạng ra vẻ ấm ức, nhút nhát rụt rè hệt như nai tơ. Chương tử Vy thật muốn quỳ lạy trước tài diễn suất cao siêu ấy. Cô đứng dậy, khoanh tay trước ngực tiến về phía cô ta.
"Ha...Hay cho cái câu chỉ duẩn tư thành. Tôi thật tò mò mấy năm ở Mỹ liệu… có thêm người tình nào không?"
Bạch Cơ Uyển bị kích động bởi lời nói mập mờ của Tử Vy.
"Cô… Cô nói vậy là có ý gì?"
Trương Tử Vy cười tà ác.
"Ý gì? Chẳng phải cô là người hiểu rõ nhất sao?nếu sau này còn phá hoại hạnh phúc gia đình nhà người khác, đặc biệt là làm tổn thương đến Lạc Hy thì Trương Tử Vy tôi sẽ không để yên cho cô đâu."
Bạch Cơ Uyển vội chạy đến, nép sau lưng anh, tỏ ra sợ hãi, mềm yếu.
"Tư Thần, em… em làm gì sai sao? Em chỉ là muốn được ở gần anh một chút thôi mà. Nếu như Lạc Hy và Trương tổng không muốn, vậy… Vậy mai em sẽ xin nghỉ việc!"
Doãn Tư Thần mệt mỏi vô cùng, thấy dáng vẻ của cô ta thì cảm thấy có chút phiền phức, khẽ thở dài.
"Được rồi, Trương Tử Vy, cô làm như vậy hơi quá rồi. Uyển Nhi không phải người như vậy đâu!"
Trương Tử Vy như muốn phát điên với Doãn Tư Thần, anh ta là đầu gỗ hay sao? Trên thương trường không ai có thể làm khó anh ta, vậy mà Bạch Cơ Uyển mới giở chút thủ đoạn đã tin cô ta như vậy. Cô lãnh đạm nhìn về phía anh, giọng gần như lạnh đi.
"Doãn Tư Thần, anh vì cô ta mà đối xử với Lạc Hy như vậy. Liệu nói xem anh có xứng đáng làm chồng cô ấy không? Anh luôn muốn Lạc Hy không được qua lại với người đàn ông khác, vậy còn anh… ở lại đây dây dưa với một ở tiểu tam như vậy ư? Lần trước tôi đã nói với anh rồi, hiện tại tôi nói lại một lần cuối, nếu như anh đã không yêu cô ấy thì hãy làm rõ mọi chuyện. Đừng để đến khi mất đi rồi mới biết trân trọng. Nếu đã không mang lại hạnh phúc cho cô ấy thì hãy để cô ấy đi đi."
Nói rồi,Trương Tử Vy buông một câu tạm biệt, rồi nhanh chóng rời khỏi phòng chủ tịch. Doãn Tư Thần nghe những lời lúc nãy giống như một con dao đâm chính diện vào lí trí anh. Để Lạc Hy đi… không… anh khôngthể…
- ------------------------
Hết giờ làm, nhân viên cũng đã ra về gần hết, nên Lạc Hy cũng thu dọn đồ đạc để trở về. Lạc Hy lúc này thật sự không muốn quay lại căn nhà đó, nơi đó hình như là nhà lao tối tăm đầy ác mộng trói buộc cô lại. Lạc Hy bất giác đặt tay lên phần bụng xoa nhẹ. Bảo bối, con yên tâm, mẹ sẽ bảo mẹ con thật tốt. Dù cha có không cần con và mẹ thì mẹ cũng sẽ chăm sóc tốt cho con. Cô cố lấy lại tinh thần, cầm túi xách rời khỏi công ty. Xuống đến sảnh,điện thoại cô chợt có thông báo tin nhắn.
- Lạc Hy, tôi ở dưới cửa công ty đợi em. Lâu lắm chúng ta không gặp nhau, hôm nay tôi mời em đi ăn một bữa. Bạn bè không được từ chối đâu đó!-Âu Dương Hi Phàm.
Lạc Hy đọc xong tin nhắn liền ngẩng lên nhìn, cách đó không xa, người đàn ông dáng vẻ uy nghi, tráng kiệt, âu phục sang trọng thoát ra khí thế vương giả. Dưới màn đêm, Âu Dương Hi Phàm giống như một mặt trăng thứ hai dưới trần thế, to lớn, hoàn mỹ, lại có chút yên bình, tự tại. Cô từng bước tiến về phía anh. Thấy Lạc Hy đang đi đến, Âu Dương Hi Phàm gương mặt thoáng vẻ vui mừng, cười nhẹ.
"Lạc Hy, lâu rồi không gặp. Dạo này trông em có vẻ gầy đi nhiều đấy!"
Lạc Hy cười gượng.
"Tại công việc có chút bận rộn ấy mà, không có gì đáng ngại."
"Vậy tối nay em phải ăn nhiều một chút sức khỏe là quan trọng nhất. Nào... Lên xe thôi!"
Âu Dương Hi Phàm biết Lạc Hy có điều khó nói nên cũng tránh đi, cả hai cùng lên xe đến nhà hàng mà anh đã đặt trước.
"Hi Phàm, chỉ có hai chúng ta sao gọi nhiều đồ anh lại như vậy?" - Lạc Hy nhìn một bàn toàn đồ ăn, có chút tò mò hỏi anh.
Âu Dương Hi Phàm cười nhẹ đáp.
"Những món này là do tôi đặc biệt bảo nhà chuẩn bị cho em tẩm bổ. Tôi không muốn có một người bạn que củi đâu!"
"Ây da...Như vậy thì thật lãng phí. Dù sao tôi cũng không thích mập cho lắm."- cô nhìn anh cười thích thú.
"Thôi… Mau ăn đi."
"Được!"
Cả hai ngồi ăn uống vui vẻ. Âu Dương Hi Phàm hoàn toàn không có tâm trí vào bữa ăn, ánh mắt nhìn cô càng trở nên lên say đắm, có hạnh phúc, có u mê nhưng cũng có chút lưỡng lự. Lạc Hy nhận thấy điều khác thường anh liền dừng ăn, hỏi.
"Hi… Hi Phàm, anh sao vậy?"
Anh bị tiếng nói của cô làm cho giật mình, có chút rối loạn.
"À… Tôi… Tôi thấy dáng vẻ của em giống với một người bạn cũ của tôi ấy mà."
"Bạn cũ?"- Lạc Hy nhìn anh thắc mắc.
"Ừ… Cô ấy nếu vẫn còn thì giờ chắc cũng bằng tuổi em."- anh nói giọng đầy chua xót.
"Cô ấy chẳng lẽ đã…"
"Cô ấy đã mất trong một vụ tai nạn, khi đó mới 17 tuổi."
"Thật đáng tiếc… Chắc cô ấy là người rất quan trọng với anh."-Lạc Hy có hơi tiếc nuối nhưng bỗng chốc tâm cô suất hiện cảm xúc đau buồn, quen thuộc lại tủi thân giống như đã xảy ra với cô vậy.
Âu Dương Hi Phàm tâm trạng có phần thay đổi, ánh mắt nhu tình cùng vương vấn.
"Cô ấy là thanh mai trúc mã từ nhỏ của tôi. Hai người cùng nhau lớn lên, đến năm 10 tuổi thì tôi ra Pháp học. Chúng tôi đã từng hẹn khi nào tôi học xong sẽ trở về cho cô ấy một sự bất ngờ. Chỉ là… trước ngày tôi trở về một tuần thì cô ấy đã gặp tai nạn và không qua khỏi. Cô ấy cũng giống em hoạt bát, lanh lợi lại rất kiên cường, tự lập."
Trong lời nói của anh, Lạc Hy có thể nhận ra rõ tình cảm sâu đậm, day dứt cùng đơn độc. Người con gái nào mới khiến một vị tổng tài cao cao tại thượng, lạnh lùng uy thế trở nên dịu dàng, thâm tình như vậy chứ?
"Trương tổng, chuyện của ba năm trước là do tôi sai. Quả thật lúc đó là vì chưa hiểu về mối quan hệ của cô và Tư Thần nên tôi mới hành xử như vậy. Còn chuyện của Lạc Hy dù sao cô ấy cũng đã là thiếu phu nhân của Doãn ra rồi, tiền tài, địa vị đều có nhưng còn tôi? Từ trước đến nay tôi chỉ yêu một mình Tư Thần, muốn xin một chút sự quan tâm không được sao? Dù sao chúng tôi cũng ở bên nhau tám năm rồi!"
Càng nói, giọng điệu của cô ta càng trở nên yếu ớt. Bộ dạng ra vẻ ấm ức, nhút nhát rụt rè hệt như nai tơ. Chương tử Vy thật muốn quỳ lạy trước tài diễn suất cao siêu ấy. Cô đứng dậy, khoanh tay trước ngực tiến về phía cô ta.
"Ha...Hay cho cái câu chỉ duẩn tư thành. Tôi thật tò mò mấy năm ở Mỹ liệu… có thêm người tình nào không?"
Bạch Cơ Uyển bị kích động bởi lời nói mập mờ của Tử Vy.
"Cô… Cô nói vậy là có ý gì?"
Trương Tử Vy cười tà ác.
"Ý gì? Chẳng phải cô là người hiểu rõ nhất sao?nếu sau này còn phá hoại hạnh phúc gia đình nhà người khác, đặc biệt là làm tổn thương đến Lạc Hy thì Trương Tử Vy tôi sẽ không để yên cho cô đâu."
Bạch Cơ Uyển vội chạy đến, nép sau lưng anh, tỏ ra sợ hãi, mềm yếu.
"Tư Thần, em… em làm gì sai sao? Em chỉ là muốn được ở gần anh một chút thôi mà. Nếu như Lạc Hy và Trương tổng không muốn, vậy… Vậy mai em sẽ xin nghỉ việc!"
Doãn Tư Thần mệt mỏi vô cùng, thấy dáng vẻ của cô ta thì cảm thấy có chút phiền phức, khẽ thở dài.
"Được rồi, Trương Tử Vy, cô làm như vậy hơi quá rồi. Uyển Nhi không phải người như vậy đâu!"
Trương Tử Vy như muốn phát điên với Doãn Tư Thần, anh ta là đầu gỗ hay sao? Trên thương trường không ai có thể làm khó anh ta, vậy mà Bạch Cơ Uyển mới giở chút thủ đoạn đã tin cô ta như vậy. Cô lãnh đạm nhìn về phía anh, giọng gần như lạnh đi.
"Doãn Tư Thần, anh vì cô ta mà đối xử với Lạc Hy như vậy. Liệu nói xem anh có xứng đáng làm chồng cô ấy không? Anh luôn muốn Lạc Hy không được qua lại với người đàn ông khác, vậy còn anh… ở lại đây dây dưa với một ở tiểu tam như vậy ư? Lần trước tôi đã nói với anh rồi, hiện tại tôi nói lại một lần cuối, nếu như anh đã không yêu cô ấy thì hãy làm rõ mọi chuyện. Đừng để đến khi mất đi rồi mới biết trân trọng. Nếu đã không mang lại hạnh phúc cho cô ấy thì hãy để cô ấy đi đi."
Nói rồi,Trương Tử Vy buông một câu tạm biệt, rồi nhanh chóng rời khỏi phòng chủ tịch. Doãn Tư Thần nghe những lời lúc nãy giống như một con dao đâm chính diện vào lí trí anh. Để Lạc Hy đi… không… anh khôngthể…
- ------------------------
Hết giờ làm, nhân viên cũng đã ra về gần hết, nên Lạc Hy cũng thu dọn đồ đạc để trở về. Lạc Hy lúc này thật sự không muốn quay lại căn nhà đó, nơi đó hình như là nhà lao tối tăm đầy ác mộng trói buộc cô lại. Lạc Hy bất giác đặt tay lên phần bụng xoa nhẹ. Bảo bối, con yên tâm, mẹ sẽ bảo mẹ con thật tốt. Dù cha có không cần con và mẹ thì mẹ cũng sẽ chăm sóc tốt cho con. Cô cố lấy lại tinh thần, cầm túi xách rời khỏi công ty. Xuống đến sảnh,điện thoại cô chợt có thông báo tin nhắn.
- Lạc Hy, tôi ở dưới cửa công ty đợi em. Lâu lắm chúng ta không gặp nhau, hôm nay tôi mời em đi ăn một bữa. Bạn bè không được từ chối đâu đó!-Âu Dương Hi Phàm.
Lạc Hy đọc xong tin nhắn liền ngẩng lên nhìn, cách đó không xa, người đàn ông dáng vẻ uy nghi, tráng kiệt, âu phục sang trọng thoát ra khí thế vương giả. Dưới màn đêm, Âu Dương Hi Phàm giống như một mặt trăng thứ hai dưới trần thế, to lớn, hoàn mỹ, lại có chút yên bình, tự tại. Cô từng bước tiến về phía anh. Thấy Lạc Hy đang đi đến, Âu Dương Hi Phàm gương mặt thoáng vẻ vui mừng, cười nhẹ.
"Lạc Hy, lâu rồi không gặp. Dạo này trông em có vẻ gầy đi nhiều đấy!"
Lạc Hy cười gượng.
"Tại công việc có chút bận rộn ấy mà, không có gì đáng ngại."
"Vậy tối nay em phải ăn nhiều một chút sức khỏe là quan trọng nhất. Nào... Lên xe thôi!"
Âu Dương Hi Phàm biết Lạc Hy có điều khó nói nên cũng tránh đi, cả hai cùng lên xe đến nhà hàng mà anh đã đặt trước.
"Hi Phàm, chỉ có hai chúng ta sao gọi nhiều đồ anh lại như vậy?" - Lạc Hy nhìn một bàn toàn đồ ăn, có chút tò mò hỏi anh.
Âu Dương Hi Phàm cười nhẹ đáp.
"Những món này là do tôi đặc biệt bảo nhà chuẩn bị cho em tẩm bổ. Tôi không muốn có một người bạn que củi đâu!"
"Ây da...Như vậy thì thật lãng phí. Dù sao tôi cũng không thích mập cho lắm."- cô nhìn anh cười thích thú.
"Thôi… Mau ăn đi."
"Được!"
Cả hai ngồi ăn uống vui vẻ. Âu Dương Hi Phàm hoàn toàn không có tâm trí vào bữa ăn, ánh mắt nhìn cô càng trở nên lên say đắm, có hạnh phúc, có u mê nhưng cũng có chút lưỡng lự. Lạc Hy nhận thấy điều khác thường anh liền dừng ăn, hỏi.
"Hi… Hi Phàm, anh sao vậy?"
Anh bị tiếng nói của cô làm cho giật mình, có chút rối loạn.
"À… Tôi… Tôi thấy dáng vẻ của em giống với một người bạn cũ của tôi ấy mà."
"Bạn cũ?"- Lạc Hy nhìn anh thắc mắc.
"Ừ… Cô ấy nếu vẫn còn thì giờ chắc cũng bằng tuổi em."- anh nói giọng đầy chua xót.
"Cô ấy chẳng lẽ đã…"
"Cô ấy đã mất trong một vụ tai nạn, khi đó mới 17 tuổi."
"Thật đáng tiếc… Chắc cô ấy là người rất quan trọng với anh."-Lạc Hy có hơi tiếc nuối nhưng bỗng chốc tâm cô suất hiện cảm xúc đau buồn, quen thuộc lại tủi thân giống như đã xảy ra với cô vậy.
Âu Dương Hi Phàm tâm trạng có phần thay đổi, ánh mắt nhu tình cùng vương vấn.
"Cô ấy là thanh mai trúc mã từ nhỏ của tôi. Hai người cùng nhau lớn lên, đến năm 10 tuổi thì tôi ra Pháp học. Chúng tôi đã từng hẹn khi nào tôi học xong sẽ trở về cho cô ấy một sự bất ngờ. Chỉ là… trước ngày tôi trở về một tuần thì cô ấy đã gặp tai nạn và không qua khỏi. Cô ấy cũng giống em hoạt bát, lanh lợi lại rất kiên cường, tự lập."
Trong lời nói của anh, Lạc Hy có thể nhận ra rõ tình cảm sâu đậm, day dứt cùng đơn độc. Người con gái nào mới khiến một vị tổng tài cao cao tại thượng, lạnh lùng uy thế trở nên dịu dàng, thâm tình như vậy chứ?
Bình luận facebook