Edit | 4702i.
Thân Đồ Úc cứ cảm thấy sai sai thế nào.
Sau khi y cũng bắt đầu “nhiệt tình”, Thân Đồ Úc nhận ra đồ đệ không hề thay đổi thái độ với Bạch Vô Tình, không, phải nói nàng còn nhiệt tình hơn cả lúc trước, khiến hai người cứ như tỷ muội tình thâm tựa biển.
Thân Đồ Úc hơi không chịu nổi sự tùy ý của đồ đệ với “chị em tốt”, đương nhiên điều khiến y khó chịu nhất là ban đêm ngủ chung đồ đệ bắt đầu tán gẫu với y, nói đến chuyện tình cảm nàng lại nhắc tới Ô Ngọc.
Nghe cái tên đấy lưng Thân Đồ Úc như bị ong chích, không biết nên trưng ra biểu cảm gì.
Còn trước đó, sao họ lại ngủ chung với nhau thì chính Thân Đồ Úc cũng chịu.
Y chỉ đồng ý đi tắm chung với đồ đệ mà thôi, kết quả lại làm hết chà lưng bóp vai gội đầu, đợi đến khi cuối cùng đồ đệ cũng nhân từ mặc quần áo tử tế lên bờ nghỉ ngơi, bản thể của Thân Đồ Úc đã toát nhiều mồ hôi đến nặng cả lông.
Kỳ cọ tắm rửa cho người khác không phải nghề của gấu trúc, y còn đang ngẫm xem lần sau có nên đồng ý không đã bị đồ đệ kéo về phòng.
Nàng nổi hứng thao thao bất tuyệt về phong cảnh Thục Lăng, sau đó bắt đầu tán dương tổ sư gia các sư thúc sư bá sư huynh sư tỷ, đương nhiên không thể thiếu việc ca ngợi sư phụ nhà mình.
Thân Đồ Úc đang mải nghe đồ nhi khen mình, chờ đến khi y nhận ra đã nằm trên giường đắp chăn mất rồi.
Thân Đồ Úc nhìn chăn mền trên người mình, nghĩ tới câu “Sư phụ ta chắc chắn là sư phụ tốt nhất thế gian này, ngay cả cha mẹ cũng chưa chiều ta như thế đâu, nhìn người lạnh lùng thế thôi chứ thực ra rất yêu thương đồ đệ” của đồ đệ lại càng không nỡ hất chăn ra rời đi.
Mà vào lúc y đang ngẩn ngơ ngồi yên tại chỗ, đồ đệ ngồi cạnh đã vỗ gối tò mò hỏi: “Sao vậy tỷ, mau nằm xuống đi, tỷ không định ngồi mãi đấy chứ.”
Thế là Thân Đồ Úc bị Tân Tú kéo nằm xuống, nàng còn tiện tay đắp kín chăn cho y.
Tới lúc này, y tiếp tục đi ngược lại với quyết định trước đó của mình —— tuyệt đối không ngủ chung với đồ đệ.
Sao lại thế nhỉ.
Tân Tú thò tay ra khỏi chăn vuốt tóc Bạch tỷ tỷ: “Tỷ à, tóc tỷ dài như thế mà lúc ngủ cứ để xõa vậy sao, như thế khó chịu lắm, ngồi dậy để ta bện tóc cho.”
Thân Đồ Úc lại chậm rãi ngồi dậy, coi mình như người gỗ vô cảm xúc mặc đồ đệ thích làm gì thì làm.
Y cảm giác đồ đệ đang chải tóc mình, bàn tay nhỏ nhắn chạm lên da đầu y, Thân Đồ Úc cúi đầu nhìn bộ ngực thân người của mình, phở phào một hơi.
Bình tĩnh, không có vấn đề gì hết.
“Xong rồi.” Tân Tú bện mái tóc dài xong thấy Bạch tỷ tỷ đang cúi đầu suy tư gì bèn nhào tới chạm nhẹ vào Thân Đồ Úc: “Bạch tỷ tỷ! Hàng khủng quá!”
Thân Đồ Úc giật nảy mình, y hoàn hồn kéo chăn che kín mít người mình, sau đó cạn lời nhìn đồ đệ, có vẻ hơi trách móc.
Tân Tú cười: “Tại tay ta hư đấy, nếu tỷ mất hứng ta cho tỷ bóp của ta nhé?”
Thân Đồ Úc đè nàng xuống giường: “Không cần, ngoan ngoãn ngủ đi.”
Tân Tú nghe lời nằm xuống, thở dài: “Ta không ngủ được.”
Lại quay sang nhìn gò má trắng trẻo của Bạch tỷ tỷ, cười: “Ta vừa gặp tỷ tỷ đã thấy thân rồi, có khi kiếp trước mình quả thực là tỷ muội cũng nên.”
Thân Đồ Úc: “…” Vi sư cảm thấy không thể đâu.
Con gái nói chuyện với nhau rất hay nhảy đề tài, Tân Tú nói lung tung một hồi không biết tại sao lại nhắc tới Ô Ngọc: “… Rồi ta tiễn huynh ấy về Tự Tại Thiên, sau này có lẽ không được gặp nhau nữa.”
Thân Đồ Úc nghe thấy giọng điệu muộn phiền của nàng bắt đầu căng thẳng, đang định an ủi lại nghe thấy đồ đệ nói: “Nếu có thể gặp lại, ta muốn thử thuật mọc tóc của tỷ tỷ lên người huynh ấy xem sao, lại nói, hòa thượng có miễn dịch với pháp thuật này không nhỉ?”
Thân Đồ Úc: “Hay mai ta tìm người tới cho ngươi thử xem?”
Tân Tú: “Ha ha ha ha Bạch tỷ tỷ, tỷ cứ nói đùa.”
Thân Đồ Úc không hề nói đùa, y chỉ nghĩ nếu đồ đệ tò mò thì cho nàng thử là được, cái này có gì đâu mà đùa.
Chỉ cần đừng nhắc tới Ô Ngọc nữa thì sao cũng được.
Tân Tú không nghe thấy tiếng lòng của y, tiện mồm nói: “Không nói dối tỷ tỷ, thực ra từ trước ta vẫn thấy tỷ tỷ và Ô Ngọc rất giống nhau.
Haiz, nếu tỷ tỷ là nam tử có khi bây giờ mình đã làm đạo lữ rồi.”
Dù đã quen với việc đồ đệ thích tiện mồm đùa cợt, nhưng nghe tới hai câu ấy Thân Đồ Úc vẫn vô cùng căng thẳng: “Sao ngươi lại thấy bọn ta giống nhau?”
Tân Tú: “Cảm giác, tuy nhiều lúc cảm giác là thứ rất hão huyền, nhưng người như ta luôn tin vào cảm giác của mình.
Ví như ta và tỷ thân nhau là vì ta có cảm giác tốt về tỷ.”
Thân Đồ Úc: “Chắc ngươi không coi ta là Ô Ngọc kia đâu?”
Tân Tú đáp: “Đương nhiên không rồi, giới tính hai người lại không giống nhau.”
Cuối cùng nàng cũng nhận ra Bạch tỷ tỷ có vẻ hơi sốt sắng, Tân Tú ngộ ra bèn vỗ chăn cười phá lên: “Thảo nào tỷ cứ căng thẳng thế, đừng bảo tỷ nghĩ ta thích nữ tử đấy nhé? Tuy ta hơi nhiệt tình nhưng tỷ đừng sợ, ta chỉ thích nam tử thôi, không thích nữ tử đâu.”
Cuối cùng Thân Đồ Úc cũng hơi yên lòng, y mới thả lỏng một tẹo ai ngờ Tân Tú lại sáp tới ngả đầu lên vai y, nàng tò mò hỏi: “Nhìn tỷ kiểu “một lần bị cắn tởn tới già” thế này, chắc là trước kia cũng từng bị nữ tử thích rồi? Nếu không sao tỷ phải căng thẳng như thế, nữ tử bình thường với nhau sẽ không nghĩ tới chuyện này đâu.”
Thân Đồ Úc không biết phải đặt giả thiết quá khứ của thân phận Bạch Vô Tình này kiểu gì, lại sợ mình bất cẩn lộ tẩy, nên nhẫn nhịn hồi lâu mới trưng ra khuôn mặt khó đăm đăm: “Ta không muốn nói.”
Y nói vậy Tân Tú tức thì hiểu ngay, nàng than: “Bạch tỷ tỷ, tỷ đúng là một người có quá khứ.” Chắc là quá khứ phức tạp lắm, khác hẳn nàng, vì chẳng áp lực hay sợ hãi gì nên nghĩ đâu nói đó.
Tân Tú nói chuyện (thả thính) xong bèn đi ngủ, Thân Đồ Úc lại thức trắng đêm, y giật giật cánh tay bị người ôm của mình ra nhưng bất thành, chỉ thấy đời gấu sao mà gian khổ.
Y bực kẻ khác ắt gặp xui, lâu rồi không thấy kẻ địch tới nên y đành quay về làm nghề cũ, lại đi phá mấy chục miếu của Kim Cương Thiên Vương Bồ Tát.
Tân Tú thì cho là y đã khỏe lại, đang vội vã muốn đi tìm Kim Cương Thiên Vương Bồ Tát báo thù, cảm thấy đã tới lúc mình phải lên kế hoạch cẩn thận.
Đúng lúc một con Tước Yêu tới từ quốc đô Hậu Quốc tới tìm nhóm “Chu Vinh hộ pháp” truyền đạt lại ý chỉ của Kim Cương Thiên Vương Bồ Tát.
Vì mấy hộ pháp dưới trướng vị Kim Cương Thiên Vương này đều đã chết lại không tìm được hung thủ, nên hắn đang ở quốc đô phát cáu, vội vã triệu Chu Vinh hộ pháp về.
“Ta tới đưa tin thay Bồ Tát, Chu Vinh hộ pháp, ngươi cũng rời quốc đô một khoảng thời gian rồi, sao không phục lệnh* của Bồ Tát, Bồ Tát rất không vui.”
(*) Báo cáo lại sau khi chấp hành mệnh lệnh.
Tước Yêu còn ghẹo: “Lần này e là Chu Vinh hộ pháp sẽ bị phạt đấy, Bồ Tát giận lắm, đang chờ hộ pháp về giải thích cái chết của Hắc Sơn hộ pháp.”
Trừ Tước Yêu tới đưa tin còn có tin gấp từ thành chủ thành Hoàng Thạch.
Cuối cùng Kim Cương Thiên Vương Bồ Tát cũng nghe tới điều lạ ở thành Hoàng Thạch, bèn vời thành chủ Lương Trung Kiệu tới quốc đô gặp mặt.
Bây giờ Hoàng Vĩ phu nhân giả làm Lương Trung Kiệu sẽ phải gặp Kim Cương Thiên Vương Bồ Tát, nàng ấy cực kỳ chột dạ bèn gửi tin thương thảo xem nên làm gì.
Tân Tú lập tức hồi âm Hoàng Vĩ, bảo nàng ấy tới thành Thạch Tượng gia nhập với bọn họ.
Bây giờ Tân Tú vững tâm hơn lúc trước nhiều, dù sao tu vi của lão ngũ tăng mạnh, Bạch tỷ tỷ cũng đã khỏe, lần này họ tới quốc đô chưa chắc đã không thể thắng được.
Mà đã có cơ hội thắng – dù là cơ hội nhỏ nhoi – thì nàng cũng sẵn sàng liều một phen.
Thành Thạch Tượng là nơi hiểm yếu quan trọng dẫn tới quốc đô, ở đó thành trì rộng lớn, dân cư đông đúc, những nơi như vậy theo lẽ thường sẽ tương đối yên ổn.
Nhưng Tân Tú vừa tới đây đã phát hiện nơi này không hề khác gì những chỗ khác của Hậu Quốc, vẫn bị yêu quỷ tàn sát bừa bãi, dịch quỷ tác loạn.
Ở đây cũng xây cất vô số miếu cung phụng Kim Cương Thiên Vương Bồ Tát, còn có một vị Cự Thạch hộ pháp tọa trấn, nhưng hộ pháp như thần linh với người phàm lại không bảo vệ dân thường.
Tên Cự Thạch hộ pháp thành Thạch Tượng này dường như không yêu thích sắc đẹp châu báu như những hộ pháp khác, thậm chí càng không xây cất cung hộ pháp của chính gã, nhưng ở chỗ gã dịch quỷ càng thêm phách lối.
Nhóm Tân Tú vừa tới gần thành Thạch Tượng đã thấy rất nhiều gia đình dựng những tấm lều cũ nát ngoài thành, vô số người mắc dịch bệnh bị trục xuất khỏi thành nhưng không dám đi xa, họ đều tụ tập lại ở đây, xây dựng chỗ trú chân tạm thời bằng ván gỗ, rơm rạ, đá tảng, bùn đất.
Hồn người đã khuất chen chúc ở đây không muốn rời đi, Tân Tú ngẩng đầu lên nhìn, bóng người đong đưa, trông như một bức tranh u ám vặn vẹo.
Người còn chưa chết tuyệt vọng tột cùng, rất nhiều người bệnh, người già gầy như que củi nằm đây thoi thóp.
Đây là địa ngục của nhân gian, là thiên đường của ma quỷ.
Ở đây, yêu quỷ kiếm đồ ăn chưa bao giờ lại dễ đến thế, vì rất nhiều người sống như cái xác không hồn, thấy yêu quỷ đã sợ vỡ mật, hoàn toàn không hề phản kháng.
Với yêu quỷ, đây không khác nào bữa tiệc đứng tuyệt vời.
Con người chết đi trong nỗi đau khổ bị chôn xuống đất, bị oán khí khủng khiếp của nơi này ảnh hưởng mà biến thành yêu quỷ, lại tiếp tục ngoi ra khỏi đất bò dậy hại người còn sống, nên nơi này còn nhiều yêu quỷ hơn chỗ khác.
Tân Tú đứng trên tường thành Thạch Tượng, nàng nhìn ra ngoài thành: “Cự Thạch hộ pháp này đang chủ động nuôi yêu quỷ.”
Bên chân nàng chất chồng thi thể yêu quỷ, các nàng vừa dạo quanh khu lều trại cũ của thành Thạch Tượng một vòng, cũng chưa cố tình đi tìm đã đâm chết được nhiều yêu quỷ như thế, nhiều tới bất thường.
Lão tứ đi theo Tân Tú sa sầm mặt, hắn đấm tường thành: “Đại tỷ, tỷ còn chưa thấy Cự Thạch hộ pháp sao đã biết gã đang nuôi yêu quỷ?”
Tân Tú: “Chúng ta lén dạo quanh ngoài thành một vòng, đệ có nhận ra điều gì không?”
Lão tứ: “Điều gì vậy?”
Lúc này lão ngũ mới nói: “Nơi này không có cây bách và cây đào, một cây cũng không.”
Nhánh bách giết được yêu quỷ, nhánh đào giết được dịch quỷ, những chỗ khác ít nhiều cũng có thể nhìn thấy hai loại cây này, nhưng trong thành Thạch Tượng hoàn toàn không có dấu vết của hai thứ cây ấy.
Tân Tú: “Ở trong thành ta đã thấy mấy cây đào bị đốn, mảnh rừng cháy ở bên kia chính là rừng bách, hiển nhiên, những cây ấy đều biến mất có chủ đích, trong thành này, kẻ có thể phái người ta làm vậy, trừ hộ pháp một tay che trời còn có ai.”
Lão tứ hiểu, hắn chốt lại: “Nên phải giết Cự Thạch hộ pháp!”
Tân Tú xách đống thi thể yêu quỷ kia lên, nàng vỗ vai lão tứ: “Đúng thế, nên ta phải vào thành với thân phận của Chu Vinh.”
Đi được một đoạn, Tân Tú quay lại gọi: “Lão ngũ.”
Lão ngũ đứng lơ lửng trên không khí, chăm chú quan sát địa ngục nhân gian bên dưới, nghe tiếng gọi, hắn rời mắt, bay về phía Tân Tú và lão ngũ, vạt áo quét phải một lùm cỏ khô.
Tân Tú quay về xe ngựa của Chu Vinh hộ pháp, Thân Đồ Úc mở mắt nhìn ba người họ: “Sao rồi?”
Tân Tú nói: “Phải nghĩ cách giết Cự Thạch hộ pháp, nếu không sớm muộn gì người nơi này sẽ chết sạch.
Lần này bọn ta vào thành điều tra vốn định nhìn thử xem gã thế nào nhưng không tìm được người.
Chẳng biết gã đi đâu, tóm lại, cứ gặp gã đã rồi nói sau.”
Thân Đồ Úc gật đầu: “Được.”
Tân Tú định vào thành gặp Cự Thạch hộ pháp rồi tính, ai ngờ hôm sau xe ngựa bọn họ mới vào cửa thành Thạch Tượng đã phát sinh điều bất thường!
Tường thành nặng nề đột nhiên rung lắc, ngay lúc xe ngựa đi vào cửa thành, nó lập tức nện xuống chỗ họ, rất nhiều tiểu yêu quái không kịp phản ứng bị đập bẹp dí.
Trong tiếng vang ầm ầm, Thân Đồ Úc ôm Tân Tú, lão ngũ xách lão tứ bay khỏi xe ngựa vỡ vụn, đứng yên trên không trung.
Tân Tú vẫn còn đeo túi da của Chu Vinh hộ pháp, ba người còn lại thì giả làm mỹ nhân.
Tân Tú nhìn bên dưới bụi bay mù mịt, vừa lau mặt vừa nói: “Hoặc là Cự Thạch hộ pháp nhận ra chúng ta có điều bất thường, hoặc là Kim Cương Thiên Vương Bồ Tát hạ lệnh gì cho gã, hoặc là lúc vào thành điều tra chúng ta đã rút dây động rừng.”
Đi đêm lắm có ngày gặp ma, chuyến này Tân Tú gặp ma quá bất ngờ, nàng còn chưa kịp chuẩn bị.
Tân Tú cau mày không biết Cự Thạch hộ pháp này có lai lịch gì mà lại giáng cho nàng đòn cảnh tỉnh – không phải hộ pháp nào cũng ngu ngơ như ấn tượng cố hữu của nàng.
Thân Đồ Úc thấy nàng cau mày bèn nói: “Chớ cần nhọc lòng, dù thế nào cứ giết là được.”
“Cửa thành” trước mặt họ bỗng giũ lên bụi đất trên người, đứng lên.
Thấy cửa thành và tường thành nọ biến thành quái nhân cả người là đá, hai con mắt là hai chiếc cửa sổ rỗng nhìn về phía họ, Tân Tú lập tức hiểu ra: “Gã chính là Cự Thạch hộ pháp.”
Hộ pháp mà lại nằm đây làm cửa thành, đầu óc gã này có bình thường không vậy?
Tác giả:
Oánh xong tên này rồi đi oánh boss cuối há..
Bình luận facebook