-
Chương 1-5
Chương 1 Ta có giao ước với thiên đạo 1
Tận cùng bầu trời, không gian vỡ nát.
Nơi này vừa xảy ra một trận chiến có thể sánh với hạo kiếp.
"Phù!"
Trong loạn lưu vỡ nát có một nam tử tóc trắng đang đứng, tay áo tung bay.
Gương mặt như đao gọt, hai mắt sáng chói như vì sao trên trời, quanh thân tràn ngập khí tức khiến người sợ hãi.
Thẩm Thiên Thu.
Người mạnh nhất Nguyệt Linh giới.
Người này mang theo sắc thái truyền kỳ vô cùng.
Nếu dùng hai chữ để hình dung cuộc đời, chỉ có 'yêu nghiệt' mới xứng với.
100 năm trước, hắn từ một kẻ nhỏ bé không quan trọng mà quật khởi, trải qua mấy chục năm, cuối cùng cũng trở thành người mạnh nhất vị diện.
Tông môn, gia tộc, tôn kính mà sợ hãi.
Thiên tài, kiêu nữ, sùng bái mà đáp lễ.
Hắn được xưng là truyền kỳ, cũng được xưng là thần thoại.
Đại nhân vật trâu như vậy nhưng hôm nay lại gặp vấn đề, võ đạo đăng phong tạo cực, muốn phi thăng tới vị diện cao hơn lại bị hàng rào Thiên Đạo ngăn cản.
"Ca!"
Thẩm Thiên Thu nói: "Tạo thuận lợi!"
Vì phá hàng rào Thiên Đạo, hắn đã liên tục oanh kích thật lâu, mệt thì không mệt, chỉ cảm thấy gấp gáp!
Bên ngoài Nguyệt Linh giới còn có vị diện càng mạnh hơn, ngày nào còn chưa thể đi xem một chút, thật đúng là ngày ăn không ngon, đêm ngủ không say.
Dùng lời của bản thân Thẩm Thiên Thu tới nói, ta thống khổ, ngươi biết sao?
"Không không!"
Không gian truyền đến một giọng nói: "Ngươi là ca! Thân ca!"
Đây là Thiên Đạo do Nguyệt Linh giới uẩn dục được, mặc dù không có bản thể nhưng lại có tư duy, ngày thường cao lãnh, gần như không nói chuyện với phàm nhân.
Nay nó chủ động nói chuyện là vì... đổi lại bất kỳ người nào bị đánh liên tục mấy năm cũng không thể chịu được.
"Nếu nhận ta làm ca, còn không nhanh cho ta đi."
"Ca, ngươi 10 tuổi bắt đầu bước vào võ đạo, 15 tuổi bước vào bước thứ hai, 20 tuổi bước vào bước thứ ba, năm mươi tuổi bước vào bước thứ tư, bảy mươi tuổi bước vào bước thứ năm, trăm tuổi cảm ngộ thiên địa áo nghĩa, tốc độ quá nhanh!" Thiên Đạo tan vỡ nói.
"Thì sao?"
Thẩm Thiên Thu nói: "Đột phá nhanh còn có tội?"
"Không có tội không có tội!" Thiên Đạo vội vàng giải thích: "Chủ yếu là tuổi tác của ca còn chưa đủ, cho nên tạm thời không cách nào rời khỏi Nguyệt Linh giới."
"Tuổi tác còn chưa đủ?"
"Từ sau khi Nguyệt Linh giới được sinh ra, phía trên đã có quy định, lĩnh ngộ được đại đạo nhưng phải đủ ngàn tuổi mới có tư cách phi thăng."
"Đây mẹ nó là quy định cứt chó gì!"
Thẩm Thiên Thu cường thế hội tụ linh lực, định dùng nắm đấm đánh nát hết thảy chế độ và quy tắc.
Nếu nói ta quá tuấn tú, rời khỏi Nguyệt Linh giới sẽ làm thương tổn trái tim 900 triệu thiếu nữ ta còn có thể hiểu được, hết lần này tới lần khác ngươi lại ngại ta đột phá nhanh, còn chưa đủ tuổi, đúng là muốn ăn đòn.
"Ca!"
"Tỉnh táo!"
Nếu Thiên Đạo có thực thể, chắc chắn sẽ thấy sống lưng phát lạnh.
"Lặp lại lần nữa." Thẩm Thiên Thu giơ tay lên, mục quang lãnh lệ nói: "Bên ngoài, lão tử nhất định phải đi, ngay cả Jesus cũng không ngăn được!"
"Hô hô!"
Khí lãng cường đại bộc phát, điên cuồng cắt đứt không gian bốn bề.
Hắn lĩnh ngộ Thiên Địa Áo Nghĩa, trong lúc giơ tay nhấc chân ẩn chứa uy thế hủy thiên diệt địa.
"Ca!"
Thiên Đạo cầu khẩn: "Thương lượng chút được không?"
"Thương lượng thế nào?"
"Ây..." Thiên Đạo cân nhắc một lát, nói: "Trong mấy vạn năm gần đây, Nguyệt Linh giới nhân tài điêu linh, cũng chỉ có một yêu nghiệt là ngươi, nếu có thể có thêm mấy người, hẳn phía trên cũng có thể dàn xếp, cho phép ngươi rời đi."
"Loại siêu cấp thiên tài như ta cũng không phải rau cải trắng, há có thể tùy tiện kiếm được." Lúc nói ra lời này, trên mặt Thẩm Thiên Thu viết đầy kiêu ngạo.
"Bồi dưỡng võ giả, không cầu đạt tới độ cao như ca, nhưng có thể bằng một phần vạn cũng đủ rồi."
"Bồi dưỡng? Có ý gì?"
"Ca, không phải ngươi tự xưng là siêu cấp thiên tài sao? Định nghĩa này rất rộng, không chỉ đơn giản là đại biểu bản thân, còn đại biểu rất nhiều phương diện, tỷ như thu mấy đồ đệ, bồi dưỡng bọn hắn thành nhân tài trụ cột của Nguyệt Linh giới, đến lúc đó chắc chắn ngươi có thể rời đi."
"Thật có lỗi."
Thẩm Thiên Thu thản nhiên nói: "Ta không có hứng thú thu đồ đệ, ta chỉ muốn ra ngoài xông xáo."
"Vậy chỉ có thể chờ thêm 900 năm nữa."
"Cam!"
"Đại Uy Thiên Long, Thế Tôn Địa Tạng!"
Thẩm Thiên Thu lần nữa bộc phát lực lượng lay động đất trời.
Thiên Đạo cầu khẩn nói: "Ca! Thành lũy không gian là do phía trên kiến thiết, cho dù ngươi có đánh mấy trăm năm cũng chưa chắc có thể đánh phá được, sao ngươi không dành thời gian này để bồi dưỡng nhân tài!"
"Lại nói."
"Lấy tư chất nghịch thiên như ca, muốn bồi dưỡng đồ đệ không phải dễ như chơi sao!"
Thiên Đạo chưởng quản Nguyệt Linh giới bị một tên võ giả bức đến khúm núm, nịnh nọt vô cùng, thật quá không thể tưởng tượng nổi.
"Ta tin ngươi tà!"
Thẩm Thiên Thu ngưng tụ sức mạnh, bắt đầu cuồng oanh loạn tạc.
"Ầm ầm!"
"Rầm rầm rầm!"
Mặt trăng lặn mặt trời mọc, hai mươi năm sau.
Thẩm Thiên Thu đứng ở hư không, đầu đầy mồ hôi nói: "Bồi dưỡng nhân tài, thật có thể ra ngoài?"
"Đương... Đương nhiên..." Thiên Đạo rất thống khổ.
Đúng là thành lũy không gian do phía trên bố trí, không sai, nhưng cũng phải lấy ý chí của nó làm điểm tựa, cho nên đánh vào hư không, đau trong lòng nó.
Hai mươi năm.
Sống không bằng chết!
Thiên Đạo không có quyền cho hắn đi, nếu không đã sớm tiễn vị đại gia này, cần gì phải đau khổ chịu tội đâu.
"Tốt."
Thẩm Thiên Thu thỏa hiệp.
Hai mươi năm không ngừng oanh tạc, thế nhưng ngay cả khe hở cũng không thể đánh ra, thật đúng là quá tổn thương tự ái.
Không thể tiếp tục lãng phí thời gian như thế, trước làm theo lời đối phương nói, lấy phương thức bồi dưỡng nhân tài để rời khỏi Nguyệt Linh giới.
Mà lại, muốn dạy mấy đồ đệ còn không phải dễ như trở bàn tay sao?
"Ca đồng ý?"
"Đồng ý."
"Một lời đã định!"
"Tứ mã nan truy!"
"Trượng nghĩa!"
...
Chương 2 Ta có giao ước với thiên đạo 2
Cổ Hoa sơn.
Nhà cỏ hai ba gian.
"Két."
Cửa phòng rách nát bị đẩy ra, tạo thành tiếng chói tai.
"Ai."
Thẩm Thiên Thu tóc trắng phiêu dật anh tuấn bất phàm ngồi dưới dàn dưa leo nhìn bầu trời xanh thẳm, cảm khái: "Quá khó khăn."
Từ khi đáp ứng Thiên Đạo sẽ bồi dưỡng nhân tài cho Nguyệt Linh giới, cho đến nay đã qua trăm năm, chúng sinh đều cho rằng hắn đã sớm phá toái hư không mà đi, kết quả hắn lại ẩn cư sơn dã.
Thành quả trăm năm?
Một đồ đệ.
Thiên tư của Thẩm Thiên Thu thật không thể chê, nếu không trong thời gian ngắn như vậy hắn khó có thể đăng đỉnh, nhưng bản thân tự tu luyện và dạy người khác tu luyện là hai chuyện khác nhau.
Mới đầu, hắn tích cực tìm kiếm hạt giống tốt, gặp được đủ loại thiếu niên muôn hình muôn vẻ, hoặc là không có tuệ căn, hoặc là không có tư chất, nếu thật sự bồi dưỡng, chỉ sợ chính mình cũng phải tốn hết ngàn tuổi.
Quả quyết lựa chọn từ bỏ, ẩn cư tại Cổ Hoa sơn.
"Đinh!"
"Kỳ hạn trăm năm đã đến!"
"Hệ thống Tối Cường Tu Luyện chuyển hóa thành Hệ thống Tối Cường Sư Tôn thành công!"
"Đang tải... 10%... 20%..."
Bên tai vang lên tiếng nhắc nhở dễ nghe.
Thẩm Thiên Thu đứng dậy ôm đầu, trên mặt là biểu tình khóc lóc sụp đổ: "Rốt cục cũng mẹ nó thành công!"
Trong khoảng thời gian ngắn có thể khiến võ đạo đăng phong tạo cực.
Vì cái gì?
Bởi vì linh hồn xuyên qua đến Nguyệt Linh giới, kích phát Hệ thống Tối Cường Tu Luyện.
Hệ thống rất mạnh, để Thẩm Thiên Thu cấp tốc đột phá, một đường tiêu thăng, cuối cùng thành tựu người mạnh nhất thế gian.
Bật hack!
Hệ thống còn có một công năng, đó chính là có thể hoán đổi phiên bản khác.
Khi mới bắt đầu, hệ thống cho hắn không ít lựa chọn, tỉ như Hệ thống Tối Cường Khoác Lác, Hệ thống Tối Cường Nãi Ba, Hệ thống Tối Cường Quét Rác, Hệ thống Tối Cường Tông Môn.
Hắn chọn Hệ thống Tối Cường Tu Luyện, dù sao thì Nguyệt Linh giới cũng lấy võ vi tôn.
"Dường như còn có Hệ thống Tối Cường Sư Tôn?"
Quả nhiên.
Thẩm Thiên Thu phát hiện được Hệ thống Sư Tôn từ cột phiên bản, sau quá trình lựa chọn gian khổ, cuối cùng hắn cũng click chuyển đổi được.
Vì sao lại là lựa chọn gian khổ?
Bởi vì muốn chuyển hóa sang hệ thống khác cần chờ 100 năm, sau quá trình chuyển hóa và chuyển hóa thành công sẽ tiến vào thời kỳ suy yếu.
Thẩm Thiên Thu có thể cảm giác rõ ràng thực lực của chính mình đang từng bước bị áp chế, cho đến ngày nay đã không bằng một phần mười thời kỳ đỉnh phong.
Không quan trọng.
Dù sao cũng sẽ khôi phục.
Cũng khó trách hắn không tìm được hạt giống tốt có thể bồi dưỡng, lại nhàn nhã ẩn cư sơn dã, thì ra... là đang đợi hệ thống chuyển đổi.
"100%!"
"Đinh! Tải thành công!"
"Chúc mừng kí chủ thu hoạch được Hệ thống Tối Cường Sư Tôn."
Thẩm Thiên Thu có kinh nghiệm, linh niệm khẽ động, trước mắt lập tức xuất hiện một bảng số liệu chỉ hắn mới có thể nhìn thấy.
Sư tôn: Thẩm Thiên Thu.
Đồ đệ: 1.
Công năng: Đan Dược phường « đã mở ra »
Công pháp: Không.
Sư đức: 0.
Uy vọng: 0/10.
Nhiệm vụ chính tuyến: Trong vòng trăm năm bồi dưỡng ra mười cường giả Hóa Ngoại cảnh, nếu tới thời gian quy định vẫn chưa hoàn thành, hệ thống sẽ bị xóa sạch.
"Lại là trăm năm..."
Thẩm Thiên Thu lắc đầu nói: "Một chút sáng tạo cũng không có, chỉ biết copy của hệ thống cũ."
Lần đầu kích hoạt Hệ thống Tối Cường Tu Luyện cũng có nhiệm vụ chính tuyến giống vậy, trong vòng trăm năm đột phá Hóa Ngoại cảnh đỉnh phong, nếu không hệ thống sẽ bị gạt bỏ.
"Chỉ có điều."
Thẩm Thiên Thu hiếm khi nghiêm túc lên: "Khó khăn."
Trăm năm, mười cường giả Hóa Ngoại cảnh, phải cần bao nhiêu tài nguyên mới tạo ra được?
"Gói quà tân thủ đâu?"
"Đinh! Lần đầu kích hoạt hệ thống hoàn toàn mới, ban thưởng gói quà tân thủ ×1."
Thẩm Thiên Thu nhắm mắt lại, linh hồn dung nhập không gian ảo đặc thù, sau đó nhẹ nhàng đụng vào gói quà vừa lấy được.
"Đinh! Mở ra gói quà tân thủ, thu hoạch được sơ cấp Kiếm Đạo Minh Ấn ×1."
"Đinh! Mở ra gói quà tân thủ, thu hoạch được sơ cấp Xích Hỏa Minh Ấn ×1."
"Đinh! Mở ra gói quà tân thủ, thu hoạch được sơ cấp Nham Thạch Minh Ấn ×1."
Trong không gian ảo đột nhiên xuất hiện ba mảnh ngói, như có như không, như thật như ảo, một mảnh khắc hoạ hình thái tiểu kiếm, một mảnh khắc hoạ hình thái hỏa diễm, một mảnh khắc hoạ hình thái nham thạch.
"Chỉ có ba?"
Thẩm Thiên Thu có chút thất vọng.
Bất quá, so sánh với gói quà tân thủ hắn đã mở ra năm đó, chỉ có mấy viên đan dược tăng tốc độ tu luyện, gói quà này đã có thể tính là không tệ.
"Xoát!"
Thẩm Thiên Thu phất tay, nắm tư chất kiếm đạo sơ cấp trong lòng bàn tay, trước mắt bắn ra bảng số liệu cỡ nhỏ.
Vật phẩm: Sơ cấp Kiếm Đạo Minh Ấn.
Công năng: Sau khi võ giả sử dụng có thể đạt được tư chất kiếm đạo.
Điều kiện: Giới hạn cho đồ đệ sử dụng.
Lại lần lượt nhìn hai minh ấn khác, công năng là nắm giữ Hỏa hệ thuộc tính và Nham Thạch thuộc tính, điều kiện đều là giới hạn cho đồ đệ.
"Công pháp và đạo cụ của hệ thống tu luyện chỉ có chính ta mới có thể dùng, mà xem ra đạo cụ của hệ thống sư tôn cũng chỉ có đồ đệ mới có thể dùng." Thẩm Thiên Thu duỗi lưng, mặt mũi tràn đầy hài lòng: "Có cái đồ chơi này phụ trợ, còn sợ không dạy ra nhân tài trụ cột?"
"Phá toái hư không trong tầm tay!"
"Ha ha ha..."
"Oanh —— —— —— "
Một bóng người bay từ dưới núi tới, cái mông hung tợn đâm trúng khuôn mặt đang cười to của Thẩm Thiên Thu, cả hai đồng thời lảo đảo lui lại.
"Xoát! Xoát! Xoát!"
Mấy hắc y võ giả xuất hiện từ chỗ bậc thang, ánh mắt lấp lóe quang trạch âm lãnh độc ác.
"Hoang sơn dã lĩnh, vì sao lại có người?"
"Lần hành động này phải giữ bí mật, tuyệt không thể lưu lại bất kỳ người sống gì!"
Lúc năm hắc y võ giả nói chuyện với nhau, quanh thân phóng ra sát ý nồng đậm.
Chương 3 Diệt khẩu
Thẩm Thiên Thu không còn gì để nói.
Người ngồi trong nhà, họa từ trên trời rơi xuống?
“Năm vị.”
Thẩm Thiên Thu vội vàng lật mí mắt lên, nói: “Ta là người mù, không nhìn thấy cái gì hết.”
“Người mù mà biết là năm người?”
“…”
Bị vạch trần lời nói dối, Thẩm Thiên Thu rất xấu hổ.
Ta không biết nói dối, hoàn toàn là một người tốt lòng dạ hiền lành.
“Tiểu tử.”
Một tên võ giả áo đen lạnh lùng nói: “Mặc kệ ngươi mù lòa hay là kẻ điếc, hôm nay đều hóa thành tro tàn.”
“Xui đến đổ máu.”
Thẩm Thiên Thu mắng chửi ở trong lòng.
“Đại ca…”
Lúc này, nam tử nằm dưới đất tỏ ra đau khổ nói: “Cứu… Cứu ta…”
“Móa!”
Thẩm Thiên Thu mắng một câu ở trong lòng.
Năm tên võ giả áo đen nghe thấy hai chữ “đại ca” này, sát ý trong mắt lại càng đậm đặc hơn.
Chẳng trách kẻ này lại chạy đến đây, hóa ra còn có người giúp đỡ.
“Năm vị!”
Thẩm Thiên Thu vội vàng nói: “Nghe ta giải thích!”
“Giết!”
Soạt soạt soạt soạt!
Trong khoảnh khắc, mấy cái ám khí bay tới.
Mang theo lực lượng cực lớn, quét qua từng mảnh lá rụng trong núi.
Bọn họ đang giết người diệt khẩu, vì vậy lúc ra tay đều đánh vào chỗ hiểm.
Thẩm Thiên Thu sắp khóc.
Tai họa bất ngờ, nằm cũng trúng đạn!
Thế nhưng vẻ mặt không hề hỗn loạn, thậm chí ngay lúc ám khí bay tới, còn làm động tác hất đầu rất phóng khoáng.
Bất cứ lúc nào cũng phải giữ vẻ đẹp trai của mình.
“Vù vù!”
Trong chốc mắt, linh lực trào ra dùng mắt thường cũng thấy được, hình thành một kết giới ở trước người.
“Đinh đinh đinh!”
Ám khí bôi kịch độc cắm vào trong đó, không có cách nào tiến thêm một bước.
Năm người thấy thế, trên mặt đầy vẻ ngạc nhiên.
“Kết ấn linh khí!” Một tên đồng bọn kêu lên: “Tiểu tử này là cảnh giới Tụ Linh!”
“Ôi.”
Thẩm Thiên Thu được linh lực bao phủ thể hiện ra một bên mặt, bất đắc dĩ nói: “Không sai, ta là cao thủ, ta ngả bài.”
“…”
Năm người thoáng nhìn lẫn nhau, nhanh chóng tạo thành một sự ăn ý, nhanh chóng chia ra, tiến vào trong quá trình không ngừng đánh ra thủ ấn phức tạp.
“Ngũ Nguyên Tung Hoành Trận?”
Thẩm Thiên Thu cau mày.
“Tiểu tử!”
Một tên áo đen cười lạnh nói: “Nếu ngươi biết trận này, có lẽ cũng hiểu rõ uy lực của nó.”
“Lấy bao nhiêu nhân chi lực, rèn đúc Tung Hoành Trận.”
“Có năm loại hình thái ngự, giết, loạn, trói, xoắn, bị nhốt ở trong đó, không thể cứu vãn.”
Thẩm Thiên Thu chậm rãi nói.
“Ha ha ha!”
“Các hạ thật sự là học rộng tài cao.”
“Đáng tiếc.”
Thẩm Thiên Thu lắc đầu nói, “Mặc dù trận pháp này khá tốt, nhưng còn một thiếu hụt.”
Tên áo đen cầm đầu dò hỏi: “Thiếu hụt cái gì?”
Nhiều lời như vậy, tất nhiên muốn kéo dài thời gian để bố trí Ngũ Nguyên Tung Hoành Trận, nếu không rất khó chiến thắng võ giả cảnh giới Hóa Khí có thực lực mạnh hơn mọi người.
“Thứ thiếu hụt là…” Nói đến đây, Thẩm Thiên Thu đột nhiên lao tới một bước dài, dừng lại trước nơi cách tên áo đen gần nhất, hời hợt giơ hai ngón tay lên, nói: “Quá trình bày trận quá rườm rà, lại thiếu một người sẽ mất đi hiệu lực.”
“Không tốt!”
“Soạt! Soạt!”
Hai đạo chỉ quang nhanh chóng bay tới, trực tiếp xuyên thủng ngực của tên áo đen.
Bởi vì tốc độ ra tay quá nhanh, đối phương cũng không cảm nhận được sự đau đớn, ngây ra như phỗng đứng nguyên tại chỗ, chờ tư duy và cơ thể hoàn toàn gián đoạn sau đó mới ngã rầm xuống đất.
“Lão Tam!”
Tên áo đen cầm đầu kêu lên.
“Ta vốn hiền lành.”
Thẩm Thiên Thu nghiêng mặt qua, đôi mắt sắc bén: “Sao các ngươi lại chọc ta.”
Vừa rồi có bao nhiêu khúm núm, thì bây giờ có bấy nhiêu lãnh khốc.
Sự tương phản này, thật sự cứ như hai người.
“Giết hắn!”
Tên áo đen cầm đầu gào thét, sát khí ngập trời.
“Phụt!”
“Phụt!”
Đúng vào lúc này, Thẩm Thiên Thu giang hai tay ra, hai đạo chỉ quang nhanh chóng bay ra, dùng cách nghiền ép tuyệt đối xuyên thủng ngực của hai tên võ giả áo đen.
“Lão Tứ! Lão Ngũ!”
Tên áo đen cầm đầu không kịp đau khổ, bởi vì sau khi chỉ quang bay tới đồng bọn duy nhất gần mình nhất, cũng co quắp trên mặt đất như bùn nhão.
Trong vòng mấy lần hít thở.
Bốn tên võ giả áo đen đã bị giết chết, nguyên nhân cái chết đều là đâm xuyên tim.
Tên võ giả áo đen cầm đầu trực tiếp ngây ngốc tại chỗ.
Hắn ta có nằm mơ cũng không ngờ, lần này phụng mệnh truy sát tội phạm quan trọng, lại gặp phải cường giả cảnh giới Hóa Linh ở vùng núi hoang vu, chỉ trong khoảng thời gian ngắn đã tổn thất bốn vị huynh đệ.
“Không thù không oán.”
Thẩm Thiên Thu nói: “Cần gì diệt khẩu.”
“Hay là nói, đây là tác phong trước sau như một của Chúng Thần Điện?”
Tên áo đen cầm đầu hoảng sợ nói: “Ngươi… Ngươi biết thân phận của chúng ta?”
“Ta.”
“Không gì không biết.”
Thẩm Thiên Thu thản nhiên nói.
“Tiểu tử!”
Tên áo đen giận dữ nói: “Giết người của Chúng Thần Điện, ngươi sẽ chết không có chỗ chôn!”
“Ta biết.” Thẩm Thiên Thu nói, “Tổ chức này của các ngươi thù rất dai, ai đắc tội sẽ bị diệt cả nhà.”
Tên áo đen suýt nữa tức đến nôn ra máu.
Nếu kẻ này biết, vì sao còn dám ra tay giết người!
“Đương nhiên.”
Thẩm Thiên Thu đi tới, cười nói: “Vì ngăn chặn rắc rối không cần thiết, có đôi khi ta cũng thích diệt khẩu.”
Sắc mắt tên áo đen thay đổi, vội vàng thi triển độn tẩu chi thuật, kết quả vừa mới có suy nghĩ, trước ngực đột nhiên truyền đến cơn đau nhói, tư duy và cơ thể dần thoát ly.
“Bịch bịch!”
Hai đầu gối quỳ xuống đất, tuyệt khí bỏ mình.
Năm người.
Đều bị giết!
“Vù vù!”
Ngọn lửa bay ra từ lòng bàn tay, thi thể hóa thành hư vô.
Đưa tang, hỏa táng, phục vụ dây chuyền.
Thẩm Thiên Thu gác tay, lạnh nhạt nói, “Bỏ qua Nhị Tiên Kiều không đi, lại đến Cổ Hoa Sơn chọc ta.”
Bởi vì nguyên nhân chuyển hóa hệ thống, cảnh giới chỉ bằng một phần mười thời kỳ đỉnh phong, nhưng hắn vẫn là sự tồn tại mà rất nhiều võ giả chỉ có thể ngước nhìn.
“Đa… Tạ… Tiền bối cứu giúp…” Lúc này, nam tử bị thương nặng yếu ớt nói, sau đó liền ngất đi.
Thẩm Thiên Thu kéo hắn ta lên, nói: “Ta không phải vì cứu ngươi.”
Hắn vốn định ném nam tử bị thương nặng xuống núi, sống chết nghe theo lệnh trời, nhưng vừa mới đi đến đầu cầu thang, bên tai đã vang lên giọng nói loli đáng yêu: “Chúc mừng ký chủ kích hoạt hệ thống hoàn toàn mới, thu hoạch được năng lực đặc biệt – Tuệ Nhãn Thức Châu.”
“Vù vù!”
Đột nhiên, một luồng khí tức mênh mông hòa vào trong thức hải, mang đến cảm giác thoải mái như đang tắm gió xuân.
Trong khoảnh khắc, Thẩm Thiên Thu cảm thấy mình đạt được sự thăng hoa ở phương diện nào đó.”
“Tuệ Nhãn Thức Châu?”
Ngay lúc hắn đang mơ hồ, đột nhiên phát hiện trên đầu nam tử đang bị xách lên hiện ra một đống số liệu.
Chủng tộc: Người.
Tư chất: Cực phẩm.
Tiềm lực: Cực phẩm.
Thuộc tính: Không.
Năng khiếu: Không.
Đánh giá: Đề nghị bồi dưỡng trọng điểm.
Thẩm Thiên Thu nói thầm ở trong lòng: “Có thể nhìn rõ được tư chất của người khác?
Từ cổ chí kim, Nguyệt Linh giới đã tồn tại năm loại phân chia tư chất, Sơ phẩm, Trung phẩm, Cao phẩm, Cực phẩm, Tuyệt phẩm.
Sơ và Trung rất phổ biến.
Cao và Cực rất ưu tú.
Tuyệt phẩm chính là thiên tài số một số hai.
Thẩm Thiên Thu dựa vào việc tu luyện hệ thống, tư chất đã đạt đến Thần phẩm, chúng sinh không theo kịp.
Muốn xác định bản thân là tư chất gì, cần đến tổ chức chuyên nghiệp để chứng nhận, hoặc là dựa vào một loại đạo cụ nào đó, ví dụ như khảo thí thạch Đấu Chi Lực Tam Đoạn.
Số liệu trên đầu nam tử này có “tư chất: Cực phẩm”, kết hợp với ý của Tuệ Nhãn Thức Châu, tất nhiên đã nhìn rõ tư chất của người khác.
“Thú vị.”
Thẩm Thiên Thu nhếch môi mỉm cười, đưa nam tử đang hôn mê về nhà cỏ.
…
Soạt!
Soạt!
Sau khi năm tên võ giả của Chúng Thần Điện bị đốt cháy, mấy đạo lưu quang quỷ dị xuất hiện, bay về nơi rất xa, bay vào một khu vực hắc ám như địa ngục.
“Tiểu đội thứ năm truy sát dư nghiệt Thương gia đã bị diệt sạch!”
“Ai làm?”
“Tạm thời chưa biết được.”
“Căn cứ vào tin tức do linh hồn truyền đến, nơi cuối cùng mà năm người bọn họ xuất hiện là… Cổ Hoa Sơn!”
“Có lẽ, nơi đây cất giấu tán tu ẩn thế?”
“Thông báo với Lãnh Tinh Tuyền, để hắn ta nhanh chóng đi điều tra, cần phải nhổ cỏ tận gốc dư nghiệt của Thương gia, bất kể ai ngăn cản, giết sạch không tha!”
“Vâng!”
Chương 4 Nhận đồ đệ
“Đau đầu quá…”
Thương Thiếu Nham đang hôn mê chậm rãi tỉnh lại, cảm giác đầu sắp nổ tung.
Ta…
Còn sống!?
Tư duy dần khôi phục, cuối cùng nhớ ra, mình bị sát thủ Chúng Thần Điện truy sát, hoảng hốt chạy trốn bừa đến một ngọn núi, sau đó thấy được…
“Cao nhân!”
Thương Thiếu Nham kích động nói: “Gặp được cao nhân!”
Lúc đó trúng một chiêu Độc Sa Chưởng, tình huống rất không lạc quan.
Nhưng vẫn may mắn thấy được hình ảnh Thẩm Thiên Thu miểu sát năm tên võ giả cảnh giới Tụ Khí đỉnh phong.
Nguyệt Linh giới có rất cả năm cảnh giới lớn, tuy cảnh giới Tụ Khí là thấp nhất, nhưng đạt tới đỉnh phong đã rất ưu tú, có thể miểu sát nó dễ như trở bàn tay, đủ để chứng minh thực lực đã đạt đến bước thứ hai… Cảnh giới Tụ Linh!
Chờ chút!
Độc Sa Chưởng!
“Soạt!”
Thương Thiếu Nham mới khôi phục chút sức lực vội vàng đứng dậy, cảm giác cơ thể rất nhẹ nhõm hoàn toàn không có dấu hiệu bị thương.
“Ta… Không trúng độc?”
“Ngươi trúng độc.”
Đột nhiên có một giọng nói vang lên.
Thương Thiếu Nham hơi ngạc nhiên, lúc này mới nhận ra, cao nhân đang ngồi trên chiếc ghế ở bên cạnh uống trà, thế là vội vàng xuống giường, thở dài hành lễ: “Đa tạ tiền bối đã cứu giúp!”
“Độc Sa Chưởng là chưởng pháp cực kỳ âm tà, một khi Độc Sa chi khí nhập thể, chắc chắn sẽ thối rữa đến chết trong vòng hai canh giờ.” Thẩm Thiên Thu nói: “Coi như ngươi mạng lớn, gặp được ta, nếu không bây giờ đã đến Âm Tào Địa Phủ báo cáo.”
Là người mạnh nhất thế gian.
Hắn có khí chất đặc biệt.
Trong tầm mắt của Thương Thiếu Nham, mái tóc bạc trắng lại vân đạm phong khinh, hoàn toàn là khí chất cao nhân ẩn thế.
“Ân cứu mạng của tiền bối, suốt đời này vãn bối khó quên!”
“Đừng giả dối, thực tế chút.”
Thực tế?
Thương Thiếu Nham vội vàng lấy ra mấy tấm ngân phiếu từ trong ống tay áo: “Một vạn lượng này, xin tiền bối vui lòng nhận lấy!”
Thẩm Thiên Thu hài lòng gật đầu, nói: “Tiểu gia hỏa có ánh mắt, bản tọa rất thưởng thức.”
Thưởng thức?
Thương Thiếu Nham vui mừng, vội vàng nói: “Nếu tiền bối không chê, vãn bối bằng lòng bái nhập môn hạ!”
Thật có ánh mắt.
Nhận ra Thẩm Thiên Thu không phải người tầm thường, lập tức bái sư.
“Làm đồ đệ của ta, phải chịu được khổ sở vất vả, chỉ e cơ thể này của ngươi không chịu được.”
“Dù khổ dù mệt mỏi, vãn bối cũng có thể chịu được!”
Ánh mắt Thương Thiếu Nham trở nên kiên định khác lạ.
Hắn ta vốn không có nhà để về, còn bị Chúng Thần Điện truy sát, bây giờ may mắn có cao nhân cứu giúp, tất nhiên bằng lòng bái nhập môn hạ, dù làm tạp dịch bê trà rót nước.
“Nhìn ngươi có thành ý như vậy, ở lại vài ngày trước đã.”
Tư chất và tiềm lực đều là Cực phẩm, Thẩm Thiên Thu cũng bằng lòng nhận làm đồ đệ, nhưng ít nhất cũng phải cho thời gian khảo sát, nếu lại nhận thêm một người giống tên kia vào môn hạ, bản thân lại lấy nước mắt rửa mặt cả ngày.
Nhắc đến cái tên kia, hốc mắt lại đỏ.
Hai mươi năm trước, hắn từng nhận một thiếu niên chất phác, kết quả… Học cái gì không biết cái đó.
Bắt đầu từ thời khắc đó, Thẩm Thiên Thu mới nhận ra, bản thân tu luyện nghịch thiên, ánh mắt nhìn người lại cực kém, thậm chí từng nghi ngờ có phải mắc bệnh đục thủy tinh thể hay không.
Cũng may.
Bây giờ có Tuệ Nhãn Thức Châu, có thể đền bù thiếu sót.
“Đa tạ tiền bối thu nhận!” Trong lòng Thương Thiếu Nham hiểu rõ, muốn trở thành đồ đệ của cao nhân, cần phải dùng hành động chứng minh.
Thế nhưng.
Trên mặt nhanh chóng hiện ra biểu cảm bối rối.
“Sao thế?” Thẩm Thiên Thu nói: “Đổi ý sao?”
Thương Thiếu Nham lùi lại mấy bước, vô cùng đau khổ nói: “Vãn bối không có khả năng bái nhập môn hạ!”
Trêu đùa ta à?
“Lý do.”
“Chúng Thần Điện chắc chắn sẽ truy sát vãn bối, nếu ta bái nhập vào môn hạ của tiền bối, chỉ mang đến rắc rối vạn kiếp bất phục cho ngài.”
Thẩm Thiên Thu tỉnh ngộ.
Hóa ra, là cân nhắc cho mình.
Tư chất và tiềm lực rất cao, phương diện tính cách cũng được, là một tiểu tử khá được.
“Yên tâm đi.”
Thẩm Thiên Thu nhấp một ngụm trà, nói: “Bản tọa sợ mọi thứ, nhưng không sợ rắc rối.”
Lời lẽ bình thản, đầy vẻ ngưu bức.
“Điều này…”
“Lại nói.”
Thẩm Thiên Thu lại nói: “Vì cứu ngươi, ta giết người của Chúng Thần Điện, đã kết thù, có vào môn hạ hay không cũng sẽ có rắc rối.”
Thẩm Thiên Thu vô cùng áy náy.
Đúng là như vậy, tiền bối vì cứu mình, đã đắc tội Chúng Thần Điện.
“Thật xin lỗi.”
Thương Thiếu Nham tự trách: “Là vãn bối lỗ mãng, để tiền bối dính vào nhân quả.”
Tuổi còn nhỏ, đã hiểu nhân quả?
“Nếu ngươi biết đến nhân quả, hẳn hiểu rõ, cứu ngươi là nhân, nhập môn là quả.”
“…”
Thương Thiếu Nham im lặng.
Một lúc sau, thể hiện ra vẻ “đại sư, ta đã hiểu”, sau đó đi lên trước, quỳ hai đầu gối xuống đất, dập đầu nói: “Chỉ cần tiền bối không chê, vãn bối bằng lòng bỏ ra khuyển mã chi lực(1)!”
(1) Ý nói là một người bằng lòng bỏ ra sức lực giúp đỡ một người.
“Đồ nhi, đứng dậy đi.”
Đồ đệ +1.
Đồ đệ hiện tại: 2.
Vốn định cho một thời kỳ khảo sát, nhìn tính cách không sai, Thẩm Thiên Thu vẫn nhận, dù sao đã kích hoạt Hệ Thống Tối Cường Sư Tôn.
Không có chuyện gì là hệ thống không giải quyết được, nếu có vậy đổi một cái khác!
Bật hack.
Ta nghiêm túc!
…
“Thiếu Nham, ngươi ở phòng phía tây trước đi.”
“Vâng!”
“Đệm chăn đều có đủ, chỉ khá cũ.”
“Đồ nhi không chê!”
…
“Đã có đồ đệ.”
“Tiếp theo phải bồi dưỡng như thế nào đây.”
Đến đêm, Thẩm Thiên Thu nằm trên giường bắt đầu suy nghĩ.
Nếu là đánh nhau, vào năm đó với thực lực đỉnh phong của hắn tự xưng có thể đơn đấu toàn thế giới, nhưng lại không có kinh nghiệm bồi dưỡng đồ đệ.
Huống hồ, còn có một vật phẩm thất bại.
“Soạt!”
Kéo Hệ Thống Sư Tôn ra, đi vào Đan Dược Phường ở trên thanh chức năng.
Đó là một cái bảng, bày rất nhiều phương pháp luyện đan, phối phương Tụ Khí Tán ở hàng thứ nhất là tặng miễn phí, sau đó là Tố Linh Hoàn, Cố Hồn Đan, Cửu Chuyển Đại Hoàn Đan các loại, đánh dấu chữ “chưa mở khóa”.
Chọn Tụ Khí Tán, nhảy ra chi tiết cặn kẽ.
Phối phương: Tụ Khí Tán.
Đẳng cấp: Sơ phẩm.
Tác dụng: Tăng tốc độ hấp thu linh khí lên gấp mười lần, duy trì trong sáu canh giờ.
Khuyết điểm: Tê liệt sáu canh giờ.
Vật liệu: Kim Long Thảo x3, Linh Phấn x1.
“Gấp mười lần?”
Thẩm Thiên Thu hoảng sợ nói: “Thật khoa trương!”
Trước kia tu luyện hệ thống, cũng có rất nhiều đan dược thần kỳ, nhưng chỉ có phẩm chất cao mới có được công dụng nghịch thiên, loại Sơ phẩm này lại tăng tốc độ lên mười lần, thật sự hơi dữ dội.
“Kim Long Thảo và Linh Phấn thuộc về loại dược thảo phổ biến, có lẽ sẽ không khó luyện được.”
Vừa rồi còn đang bối rối phải bồi dưỡng đồ đệ như thế nào, bây giờ Tụ Khí Tán xuất hiện, chỉ cho hắn một con đường, dựa vào việc uống thuốc để nhanh chóng tăng lên!
“Ngày mai đi tìm dược liệu.”
“Luyện đan!”
…
Hôm sau.
Trời vừa tờ mờ sáng, Thương Thiếu Nham rời giường.
Đầu tiên rửa mặt đơn giản, sau đó cầm lấy chổi quét sạch đình viện.
Trong sân nhỏ ở nơi hẻo lánh có một hoa viên nhỏ, bên trong trồng cây cỏ dùng để thưởng thức, nhưng vì bỏ bê việc chăm sóc, đã mọc đầy cỏ dại.
Sau khi quét qua, Thương Thiếu Nham cầm cái xẻng nhỏ, chậm rãi tu sửa.
“Xin hỏi.”
Lúc này, sau lưng vang lên một giọng nói: “Có ai không?”
Trong lòng Thương Thiếu Nham căng thẳng, cho đến khi ngoảnh lại, thấy hai lão giả tuổi khoảng bảy mươi đứng bên ngoài hàng rào, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm.
“Lão nhân gia, có chuyện gì không?”
“Tiểu hữu, hai người chúng ta đi từ nơi xa ngàn dặm đến đây hái thuốc, rất khát nước, không biết có thể xin chén nước uống không?” Lão giả dáng vẻ hơi lùn nói.
“Điều này…”
Thương Thiếu Nham do dự.
“Mời vào đi.”
Thẩm Thiên Thu đi ra từ nhà cỏ, trên mặt đầy ý cười.
Hôm qua còn muốn lên núi tìm chút dược liệu để luyện Tụ Khí Tán, hôm nay đã có người hái thuốc đi ngang qua, vận khí khá tốt.
…
“Trà đây.”
Thương Thiếu Nham đặt hai bát trà lên bàn, tiếp tục cầm cuốc đi dọn dẹp cỏ dại trong vườn hoa nhỏ.
Thẩm Thiên Thu thì đi thẳng vào vấn đề, nói: “Nếu hai vị đến hái thuốc, có lẽ cũng có Kim Long Thảo và Linh Phấn chứ?”
“Loại dược liệu này quá phổ biến, chúng ta đều không thu thập.”
“…”
Thẩm Thiên Thu im lặng.
“Tiểu hữu cần loại dược liệu này?” Người hái thuốc dáng lùn cũng coi như lão giang hồ, nghe thấy đối phương chủ động hỏi như vậy, có lẽ có nhu cầu ở phương diện này.
“Không sai.”
Thẩm Thiên Thu nói thẳng.
“Đã nhận được nước trà do tiểu hữu chiêu đãi, sau khi hai ta vào núi, sẽ tiện đường giúp đỡ thu thập.”
“Làm phiền rồi.”
Trăm năm ẩn cư, hắn trở nên hơi lười, không muốn tự ra tay.
“Cần bao nhiêu Kim Long Thảo và Linh Phấn?”
“Càng nhiều càng tốt.”
“…”
Lão giả nói thầm ở trong lòng: “Lại không khách sáo.”
“Đi thôi.”
Đứng dậy, ôm quyền: “Xin lẳng lặng chờ đợi.”
“Đỗ lão đầu, đừng kéo dài thời gian, chúng ta nhanh lên núi thôi.”
Nhắc đến cũng kỳ lạ, Đỗ lão đầu vẫn ngồi trên ghế, không những không đứng dậy, ngay cả nước trà cũng không uống, từ đầu đến cuối ánh mắt đều nhìn chằm chằm Thương Thiếu Nham, nói đúng ra, là nhìn chằm chằm vườn hoa nhỏ kia.
“Có phải ngươi mệt mỏi đến choáng váng hay không?”
Tống Triết Minh đẩy lão một cái, thấy vẫn không có phản ứng, lại nhìn theo về phía kia, vẻ mặt dần trở nên cứng đờ.
Thương Thiếu Nham vung cây cuốc nhỏ, dọn dẹp từng cây theo thứ tự không hề lộn xộn, dọn từng túm cỏ dại, trong vườn hoa dần lộ ra một gốc cây giống như hoa sen.
Vẻ ngoài giống hoa sen.
Thế nhưng lại hiện ra màu tử kim.
Mỗi một cánh hoa như phủ một lớp màu vàng.
“Màu sắc thật kỳ lạ.”
Mặc dù Thương Thiếu Nham hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn cầm kéo lên, dự định cắt hết những cánh hoa khô héo rủ xuống, để tránh ảnh hưởng đến sự phát triển của các cánh hoa khác.
“Dừng tay!” Đúng vào lúc này, Tống Triết Minh và Đỗ lão đầu rối rít đứng dậy, làm động tác giống gói biểu cảm Nhĩ Khang giơ tay ngăn cản, trợn to mắt và lỗ mũi nói: “Đây là Tử Kim Thánh Hà, không được phá hỏng!”
Chương 5 Chuyện cũ năm xưa, không nhắc tới cũng được
“Ồ?!”
Nghe thấy lời nói của hai người hái thuốc này, Thương Thiếu Nham sợ hãi, cây kéo trong tay trượt đi, đâm thẳng vào trên giày, máu tươi chảy ra ngoài.
Có hơi đau.
Nhưng khó có thể so sánh với sự rung động trong lòng.
Thương Thiếu Nham từng xem rất nhiều sách vở, cũng hiểu sơ qua phương diện dược liệu.
Tử Kim Thánh Hà.
Lớn lên ở nơi tử khí lượn lờ.
Trăm năm mới mọc rễ, trăm năm mới nảy mầm, trăm năm mới nở hoa.
Là thiên tài địa bảo khó gặp một lần ở Nguyệt Linh giới!
Nghe nói, ngàn năm trước, thánh địa Tử Doanh từng xuất hiện một gốc Tử Kim Thánh Hà, thế lực các nơi tranh đoạt chém giết hơn nửa năm, sau đó bị một tên võ giả may mắn nhặt nhạnh chỗ tốt, sau khi sử dụng, trong mấy năm ngắn ngủi đã bước vào bước thứ ba, trở thành cường giả một phương.
Bông hoa sen màu tím trước mắt, chính là dược liệu trong truyền thuyết?
Thương Thiếu Nham không tự chủ được đôi tay run rẩy, chấn động trong lòng càng ngày càng nghiêm trọng, đến mức không cảm nhận được cái chân đau đớn.
“Biết hàng đó.”
Thẩm Thiên Thu rất bất ngờ.
Thoạt nhìn hai người này chỉ là người hái thuốc bình thường, có thể lập tức nhận ra Tử Kim Thánh Hà, cũng có chút ánh mắt.
Tống Triết Minh hỏi: “Tử Kim Thánh Hà là do tiểu hữu thu thập?”
“Thuận tay hái được trên vách núi, tiện tay sắp xếp ở nơi này.” Thẩm Thiên Thu nói.
Tống Triết Minh: “…”
Đỗ lão đầu: “…”
Thuận tay hai được, tiện tay sắp xếp?
Nghe xem, đây là tiếng người sao!
“Tiểu hữu!”
Tống Triết Minh chắp tay nói: “Lão phu muốn gốc dược liệu này, ngươi ra giá đi!”
Nhìn từ dáng vẻ, Tử Kim Thánh Hà còn chưa trưởng thành, nhưng có thể gặp không thể cầu, nhất định phải mua lại.
“Thật xin lỗi.”
Thẩm Thiên Thu lắc đầu nói: “Ta còn muốn dùng để thưởng thức.”
Tống Triết Minh và Đỗ lão đầu sụp đổ.
Trong vườn hoa nhỏ mọc đầy cỏ dại, rõ ràng đã lâu không được chăm sóc, cái này không phải thưởng thức, đơn giản là lãng phí của trời.
“Tiểu hữu, thứ này rất quan trọng với lão phu, hy vọng ngươi có thể suy nghĩ một chút.” Dường như Tống Triết Minh có tình yêu duy nhất với Tử Kim Thánh Hà, lúc này lấy ra một xấp ngân phiếu từ nhẫn không gian, nói: “Ta ra mười vạn lượng!”
Thẩm Thiên Thu nhìn thấy động tác lấy tiền của lão, nói: “Ngươi là người của Vạn Dược Cốc?”
“Điều này…”
Tống Triết Minh và Đỗ lão đầu thay đổi sắc mặt.
Chúng ta che giấu rất kỹ, sao hắn nhận ra được?
“Ôi.”
Thẩm Thiên Thu uống một ngụm nước trà, dường như đang quay lại năm tháng vì võ đạo mà điên cuồng tu luyện, than thở nói: “Nhiều năm không gặp, nha đầu kia có khỏe không?”
“Nha đầu mà tiểu hữu nói là…”
Trực giác nói cho bọn họ biết, người này hơi không đơn giản.
“Dược Hồng Lăng.”
Vừa nói ra lời này, Tống Triết Minh và Đỗ lão đầu suýt nữa ngã ngồi trên mặt đất, cùng kêu lên: “Tiểu hữu quen biết cốc chủ của chúng ta?”
“Ồ?”
Thẩm Thiên Thu bất ngờ nói: “Từng là con sên, bây giờ đã thành cốc chủ?”
“…”
Tống Triết Minh và Đỗ lão đầu choáng váng.
Dùng “nha đầu” và “con sên” để hình dung cốc chủ nhà mình, rốt cuộc người này có lai lịch gì?
Vì sao không cho rằng đang bất kính với cốc chủ, bởi vì người biết tên của cốc chủ, cũng chỉ có đám lão bối bọn họ mà thôi.
Có thể nói thẳng tên, chắc chắn quen biết đã lâu.
“Sư tôn… Quen biết cốc chủ Vạn Dược Cốc?” Thương Thiếu Nham hoảng sợ.
Vạn Dược Cốc không chỉ tinh thông luyện chế đan dược, còn là tông môn hàng đầu số một số hai ở Nguyệt Linh giới, thuộc về sự tồn tại vượt trội mà thế lực khắp nơi tranh nhau nịnh bợ.
“Tiểu hữu và cốc chủ…”
“Chuyện cũ năm xưa, không nhắc đến cũng được.”
Thẩm Thiên Thu cắt ngang Tống Triết Minh, đặt chén trà xuống, xua tay nói: “Các ngươi có thể đi hái thuốc.”
“Điều này…”
Còn chưa nói xong, đã bị lạnh nhạt!
“Tiểu hữu.” Tống Triết Minh đau khổ nói, “Tử Kim Thánh Hà rất quan trọng với lão phu, hy vọng ngươi có thể giúp cho.”
Thẩm Thiên Thu liền nói: “Tuy thứ này có công dụng tăng linh lực, nhưng không hề có hiệu quả với người chỉ còn lại trăm năm thọ nguyên.”
Tống Triết Minh trợn to mắt.
Hắn…
Có thể nhìn ra tuổi thọ của mình?
Cao nhân!
Tuyệt đối là cao nhân!
“Lão tiên sinh.” Giọng điệu của Thẩm Thiên Thu nghiêm nghĩ: “Tương lai thuộc về người trẻ tuổi, cứ để lại thiên tài địa bảo này cho bọn họ đi.”
“Tiền bối hiểu lầm!” Tống Triết Minh nói: “Không phải vãn bối thèm nhỏ dãi Tử Kim Thánh Hà, mà là…” Nói đến đây, khó có thể khống chế cảm xúc, khóe mắt rưng rưng: “Vì cứu tôn nhi số khổ của ta.”
“Rất khổ?”
“Hắn kế thừa mệnh cách Thiên Sát Cô Tinh.”
“…” Thẩm Thiên Thu nói: “Đúng là rất khổ.”
Nguyệt Linh giới có truyền thuyết.
Mỗi năm ngàn năm sẽ sinh ra một Thiên Sát Cô Tinh, tương lai hoặc là yên lặng vô danh, hoặc là gây sóng gió.
Trong sách sử có ghi chép, mấy vạn năm đến nay, chỉ xuất hiện ba tên Thiên Sát Cô Tinh có thành tựu, tính cách của bọn họ tàn nhẫn, tàn sát thành thói, khuấy đảo thiên hạ không được an bình.
Vì vậy, chỉ cần người gánh trên lưng mệnh cách này, đều bị coi là tai tinh.
Tôn nhi của Tống Triết Minh bất hạnh trở thành Thiên Sát Cô Tinh, nếu không có Vạn Dược Cốc làm chỗ dựa, chỉ e đã bị các thế lực lớn vây quét, dù sao bóp chết tai tinh từ trong nôi là một lựa chọn sáng suốt.
“Ngươi xác định Tử Kim Thánh Hà có thể khắc chế mệnh cách Thiên Sát Cô Tinh?”
“Không chắc chắn.”
Tống Triết Minh nói: “Nhưng đã nghe đồn, lão phu chắc chắn phải thử, ít nhất còn có một tia hy vọng!”
“…”
Thẩm Thiên Thu chìm vào sự yên lặng.
“Vậy đi.” Hắn vuốt cằm nói: “Đưa tôn nhi của ngươi đến đây, ta giúp hắn hóa giải mệnh cách Thiên Sát Cô Tinh.”
Thiên Sát Cô Tinh thật sự đáng sợ, nhưng trên sử sách cũng có ghi chép, nếu hoàn toàn kích phát mệnh cách của người gánh chịu, tư chất bình thường cũng có thể tăng đến mức khủng bố.
Thẩm Thiên Thu dao động.
Dù sao cũng là một hạt giống tốt có thể bồi dưỡng.
Lại nói.
Dù thật sự trở thành Thiên Sát Cô Tinh, cũng chắc chắn có thể khống chế được.
Thẩm Thiên Thu vô cùng tự tin với thực lực của mình, dù tu vi hiện tại đã là mười không còn một.
“…”
Tống Triết Minh do dự.
“Soạt!” Đúng lúc này, Thẩm Thiên Thu quăng một thứ ra, nói: “Cầm đi cho Dược Hồng Lăng xem, nàng sẽ chỉ cho ngươi một con đường sáng.”
Đây là một chiếc lệnh bài chất ngọc, ngoại trừ hoa văn điêu khắc, không có chỗ nào đặc biệt.
“Tiền bối!”
Tống Triết Minh chắp tay nói: “Cáo từ!”
Rất có thể đây là một cao nhân, lại quen biết với cốc chủ, chắc chắn phải nhanh chóng bẩm báo, có lẽ có thể dựa vào mối quan hệ mua lại Tử Kim Thánh Hà đấy.
“Lão Tống.”
Trên đường xuống núi, Đỗ lão đầu nói: “Chúng ta không hái thuốc sao?”
“Còn hái thuốc gì nữa!”
Thẩm Thiên Thu ngồi bên ngoài nhà cỏ nghe vậy, trong lòng sụp đổ nói: “Không mang dược liệu đến cho ta, phí hai chén trà!”
Ôi.
Hay là tự đi thôi.
Thẩm Thiên Thu đứng dậy, dặn dò Thương Thiếu Nham: “Thiếu Nham, ngươi ở nhà trông chừng, vi sư đi một lúc sẽ về.”
“Vù!”
Nói xong, liền nhún người nhảy lên.
Thương Thiếu Nham trợn mắt đến mức tròng mắt sắp rơi ra khỏi hốc mắt, sợ hãi nói: “Sư tôn hắn… Biết bay!”
Vừa bắt đầu chấn động, bởi vì tiếp tục quét dọn vườn hoa, lần lượt làm sạch cỏ dại, để lộ ra từng cây dược liệu hình thù kỳ quái.
“Thái Ất Huyền Quả!”
“Linh Lung Thảo!”
“Bát Bảo Lưu Nguyệt Chi!”
“…”
Thương Thiếu Nham vỗ mặt, sững sờ nói: “Ông trời của ta, tất cả đều là thiên tài địa bảo cực phẩm!”
Không sai.
Vườn hoa nho nhỏ.
Có hơn mười loại dược liệu, từng cái vô cùng trân quý.
May mắn Tống Triết Minh và Đỗ lão đầu đã sớm rời đi, nếu không sẽ sợ hãi không còn sức xuống núi nữa.
Thật ra ở trong mắt Thẩm Thiên Thu, những thiên tài địa bảo này thật sự dùng để thưởng thức, bởi vì nhìn chán, bởi vì quá lười, liền để bọn chúng tự sinh tự diệt.
Tận cùng bầu trời, không gian vỡ nát.
Nơi này vừa xảy ra một trận chiến có thể sánh với hạo kiếp.
"Phù!"
Trong loạn lưu vỡ nát có một nam tử tóc trắng đang đứng, tay áo tung bay.
Gương mặt như đao gọt, hai mắt sáng chói như vì sao trên trời, quanh thân tràn ngập khí tức khiến người sợ hãi.
Thẩm Thiên Thu.
Người mạnh nhất Nguyệt Linh giới.
Người này mang theo sắc thái truyền kỳ vô cùng.
Nếu dùng hai chữ để hình dung cuộc đời, chỉ có 'yêu nghiệt' mới xứng với.
100 năm trước, hắn từ một kẻ nhỏ bé không quan trọng mà quật khởi, trải qua mấy chục năm, cuối cùng cũng trở thành người mạnh nhất vị diện.
Tông môn, gia tộc, tôn kính mà sợ hãi.
Thiên tài, kiêu nữ, sùng bái mà đáp lễ.
Hắn được xưng là truyền kỳ, cũng được xưng là thần thoại.
Đại nhân vật trâu như vậy nhưng hôm nay lại gặp vấn đề, võ đạo đăng phong tạo cực, muốn phi thăng tới vị diện cao hơn lại bị hàng rào Thiên Đạo ngăn cản.
"Ca!"
Thẩm Thiên Thu nói: "Tạo thuận lợi!"
Vì phá hàng rào Thiên Đạo, hắn đã liên tục oanh kích thật lâu, mệt thì không mệt, chỉ cảm thấy gấp gáp!
Bên ngoài Nguyệt Linh giới còn có vị diện càng mạnh hơn, ngày nào còn chưa thể đi xem một chút, thật đúng là ngày ăn không ngon, đêm ngủ không say.
Dùng lời của bản thân Thẩm Thiên Thu tới nói, ta thống khổ, ngươi biết sao?
"Không không!"
Không gian truyền đến một giọng nói: "Ngươi là ca! Thân ca!"
Đây là Thiên Đạo do Nguyệt Linh giới uẩn dục được, mặc dù không có bản thể nhưng lại có tư duy, ngày thường cao lãnh, gần như không nói chuyện với phàm nhân.
Nay nó chủ động nói chuyện là vì... đổi lại bất kỳ người nào bị đánh liên tục mấy năm cũng không thể chịu được.
"Nếu nhận ta làm ca, còn không nhanh cho ta đi."
"Ca, ngươi 10 tuổi bắt đầu bước vào võ đạo, 15 tuổi bước vào bước thứ hai, 20 tuổi bước vào bước thứ ba, năm mươi tuổi bước vào bước thứ tư, bảy mươi tuổi bước vào bước thứ năm, trăm tuổi cảm ngộ thiên địa áo nghĩa, tốc độ quá nhanh!" Thiên Đạo tan vỡ nói.
"Thì sao?"
Thẩm Thiên Thu nói: "Đột phá nhanh còn có tội?"
"Không có tội không có tội!" Thiên Đạo vội vàng giải thích: "Chủ yếu là tuổi tác của ca còn chưa đủ, cho nên tạm thời không cách nào rời khỏi Nguyệt Linh giới."
"Tuổi tác còn chưa đủ?"
"Từ sau khi Nguyệt Linh giới được sinh ra, phía trên đã có quy định, lĩnh ngộ được đại đạo nhưng phải đủ ngàn tuổi mới có tư cách phi thăng."
"Đây mẹ nó là quy định cứt chó gì!"
Thẩm Thiên Thu cường thế hội tụ linh lực, định dùng nắm đấm đánh nát hết thảy chế độ và quy tắc.
Nếu nói ta quá tuấn tú, rời khỏi Nguyệt Linh giới sẽ làm thương tổn trái tim 900 triệu thiếu nữ ta còn có thể hiểu được, hết lần này tới lần khác ngươi lại ngại ta đột phá nhanh, còn chưa đủ tuổi, đúng là muốn ăn đòn.
"Ca!"
"Tỉnh táo!"
Nếu Thiên Đạo có thực thể, chắc chắn sẽ thấy sống lưng phát lạnh.
"Lặp lại lần nữa." Thẩm Thiên Thu giơ tay lên, mục quang lãnh lệ nói: "Bên ngoài, lão tử nhất định phải đi, ngay cả Jesus cũng không ngăn được!"
"Hô hô!"
Khí lãng cường đại bộc phát, điên cuồng cắt đứt không gian bốn bề.
Hắn lĩnh ngộ Thiên Địa Áo Nghĩa, trong lúc giơ tay nhấc chân ẩn chứa uy thế hủy thiên diệt địa.
"Ca!"
Thiên Đạo cầu khẩn: "Thương lượng chút được không?"
"Thương lượng thế nào?"
"Ây..." Thiên Đạo cân nhắc một lát, nói: "Trong mấy vạn năm gần đây, Nguyệt Linh giới nhân tài điêu linh, cũng chỉ có một yêu nghiệt là ngươi, nếu có thể có thêm mấy người, hẳn phía trên cũng có thể dàn xếp, cho phép ngươi rời đi."
"Loại siêu cấp thiên tài như ta cũng không phải rau cải trắng, há có thể tùy tiện kiếm được." Lúc nói ra lời này, trên mặt Thẩm Thiên Thu viết đầy kiêu ngạo.
"Bồi dưỡng võ giả, không cầu đạt tới độ cao như ca, nhưng có thể bằng một phần vạn cũng đủ rồi."
"Bồi dưỡng? Có ý gì?"
"Ca, không phải ngươi tự xưng là siêu cấp thiên tài sao? Định nghĩa này rất rộng, không chỉ đơn giản là đại biểu bản thân, còn đại biểu rất nhiều phương diện, tỷ như thu mấy đồ đệ, bồi dưỡng bọn hắn thành nhân tài trụ cột của Nguyệt Linh giới, đến lúc đó chắc chắn ngươi có thể rời đi."
"Thật có lỗi."
Thẩm Thiên Thu thản nhiên nói: "Ta không có hứng thú thu đồ đệ, ta chỉ muốn ra ngoài xông xáo."
"Vậy chỉ có thể chờ thêm 900 năm nữa."
"Cam!"
"Đại Uy Thiên Long, Thế Tôn Địa Tạng!"
Thẩm Thiên Thu lần nữa bộc phát lực lượng lay động đất trời.
Thiên Đạo cầu khẩn nói: "Ca! Thành lũy không gian là do phía trên kiến thiết, cho dù ngươi có đánh mấy trăm năm cũng chưa chắc có thể đánh phá được, sao ngươi không dành thời gian này để bồi dưỡng nhân tài!"
"Lại nói."
"Lấy tư chất nghịch thiên như ca, muốn bồi dưỡng đồ đệ không phải dễ như chơi sao!"
Thiên Đạo chưởng quản Nguyệt Linh giới bị một tên võ giả bức đến khúm núm, nịnh nọt vô cùng, thật quá không thể tưởng tượng nổi.
"Ta tin ngươi tà!"
Thẩm Thiên Thu ngưng tụ sức mạnh, bắt đầu cuồng oanh loạn tạc.
"Ầm ầm!"
"Rầm rầm rầm!"
Mặt trăng lặn mặt trời mọc, hai mươi năm sau.
Thẩm Thiên Thu đứng ở hư không, đầu đầy mồ hôi nói: "Bồi dưỡng nhân tài, thật có thể ra ngoài?"
"Đương... Đương nhiên..." Thiên Đạo rất thống khổ.
Đúng là thành lũy không gian do phía trên bố trí, không sai, nhưng cũng phải lấy ý chí của nó làm điểm tựa, cho nên đánh vào hư không, đau trong lòng nó.
Hai mươi năm.
Sống không bằng chết!
Thiên Đạo không có quyền cho hắn đi, nếu không đã sớm tiễn vị đại gia này, cần gì phải đau khổ chịu tội đâu.
"Tốt."
Thẩm Thiên Thu thỏa hiệp.
Hai mươi năm không ngừng oanh tạc, thế nhưng ngay cả khe hở cũng không thể đánh ra, thật đúng là quá tổn thương tự ái.
Không thể tiếp tục lãng phí thời gian như thế, trước làm theo lời đối phương nói, lấy phương thức bồi dưỡng nhân tài để rời khỏi Nguyệt Linh giới.
Mà lại, muốn dạy mấy đồ đệ còn không phải dễ như trở bàn tay sao?
"Ca đồng ý?"
"Đồng ý."
"Một lời đã định!"
"Tứ mã nan truy!"
"Trượng nghĩa!"
...
Chương 2 Ta có giao ước với thiên đạo 2
Cổ Hoa sơn.
Nhà cỏ hai ba gian.
"Két."
Cửa phòng rách nát bị đẩy ra, tạo thành tiếng chói tai.
"Ai."
Thẩm Thiên Thu tóc trắng phiêu dật anh tuấn bất phàm ngồi dưới dàn dưa leo nhìn bầu trời xanh thẳm, cảm khái: "Quá khó khăn."
Từ khi đáp ứng Thiên Đạo sẽ bồi dưỡng nhân tài cho Nguyệt Linh giới, cho đến nay đã qua trăm năm, chúng sinh đều cho rằng hắn đã sớm phá toái hư không mà đi, kết quả hắn lại ẩn cư sơn dã.
Thành quả trăm năm?
Một đồ đệ.
Thiên tư của Thẩm Thiên Thu thật không thể chê, nếu không trong thời gian ngắn như vậy hắn khó có thể đăng đỉnh, nhưng bản thân tự tu luyện và dạy người khác tu luyện là hai chuyện khác nhau.
Mới đầu, hắn tích cực tìm kiếm hạt giống tốt, gặp được đủ loại thiếu niên muôn hình muôn vẻ, hoặc là không có tuệ căn, hoặc là không có tư chất, nếu thật sự bồi dưỡng, chỉ sợ chính mình cũng phải tốn hết ngàn tuổi.
Quả quyết lựa chọn từ bỏ, ẩn cư tại Cổ Hoa sơn.
"Đinh!"
"Kỳ hạn trăm năm đã đến!"
"Hệ thống Tối Cường Tu Luyện chuyển hóa thành Hệ thống Tối Cường Sư Tôn thành công!"
"Đang tải... 10%... 20%..."
Bên tai vang lên tiếng nhắc nhở dễ nghe.
Thẩm Thiên Thu đứng dậy ôm đầu, trên mặt là biểu tình khóc lóc sụp đổ: "Rốt cục cũng mẹ nó thành công!"
Trong khoảng thời gian ngắn có thể khiến võ đạo đăng phong tạo cực.
Vì cái gì?
Bởi vì linh hồn xuyên qua đến Nguyệt Linh giới, kích phát Hệ thống Tối Cường Tu Luyện.
Hệ thống rất mạnh, để Thẩm Thiên Thu cấp tốc đột phá, một đường tiêu thăng, cuối cùng thành tựu người mạnh nhất thế gian.
Bật hack!
Hệ thống còn có một công năng, đó chính là có thể hoán đổi phiên bản khác.
Khi mới bắt đầu, hệ thống cho hắn không ít lựa chọn, tỉ như Hệ thống Tối Cường Khoác Lác, Hệ thống Tối Cường Nãi Ba, Hệ thống Tối Cường Quét Rác, Hệ thống Tối Cường Tông Môn.
Hắn chọn Hệ thống Tối Cường Tu Luyện, dù sao thì Nguyệt Linh giới cũng lấy võ vi tôn.
"Dường như còn có Hệ thống Tối Cường Sư Tôn?"
Quả nhiên.
Thẩm Thiên Thu phát hiện được Hệ thống Sư Tôn từ cột phiên bản, sau quá trình lựa chọn gian khổ, cuối cùng hắn cũng click chuyển đổi được.
Vì sao lại là lựa chọn gian khổ?
Bởi vì muốn chuyển hóa sang hệ thống khác cần chờ 100 năm, sau quá trình chuyển hóa và chuyển hóa thành công sẽ tiến vào thời kỳ suy yếu.
Thẩm Thiên Thu có thể cảm giác rõ ràng thực lực của chính mình đang từng bước bị áp chế, cho đến ngày nay đã không bằng một phần mười thời kỳ đỉnh phong.
Không quan trọng.
Dù sao cũng sẽ khôi phục.
Cũng khó trách hắn không tìm được hạt giống tốt có thể bồi dưỡng, lại nhàn nhã ẩn cư sơn dã, thì ra... là đang đợi hệ thống chuyển đổi.
"100%!"
"Đinh! Tải thành công!"
"Chúc mừng kí chủ thu hoạch được Hệ thống Tối Cường Sư Tôn."
Thẩm Thiên Thu có kinh nghiệm, linh niệm khẽ động, trước mắt lập tức xuất hiện một bảng số liệu chỉ hắn mới có thể nhìn thấy.
Sư tôn: Thẩm Thiên Thu.
Đồ đệ: 1.
Công năng: Đan Dược phường « đã mở ra »
Công pháp: Không.
Sư đức: 0.
Uy vọng: 0/10.
Nhiệm vụ chính tuyến: Trong vòng trăm năm bồi dưỡng ra mười cường giả Hóa Ngoại cảnh, nếu tới thời gian quy định vẫn chưa hoàn thành, hệ thống sẽ bị xóa sạch.
"Lại là trăm năm..."
Thẩm Thiên Thu lắc đầu nói: "Một chút sáng tạo cũng không có, chỉ biết copy của hệ thống cũ."
Lần đầu kích hoạt Hệ thống Tối Cường Tu Luyện cũng có nhiệm vụ chính tuyến giống vậy, trong vòng trăm năm đột phá Hóa Ngoại cảnh đỉnh phong, nếu không hệ thống sẽ bị gạt bỏ.
"Chỉ có điều."
Thẩm Thiên Thu hiếm khi nghiêm túc lên: "Khó khăn."
Trăm năm, mười cường giả Hóa Ngoại cảnh, phải cần bao nhiêu tài nguyên mới tạo ra được?
"Gói quà tân thủ đâu?"
"Đinh! Lần đầu kích hoạt hệ thống hoàn toàn mới, ban thưởng gói quà tân thủ ×1."
Thẩm Thiên Thu nhắm mắt lại, linh hồn dung nhập không gian ảo đặc thù, sau đó nhẹ nhàng đụng vào gói quà vừa lấy được.
"Đinh! Mở ra gói quà tân thủ, thu hoạch được sơ cấp Kiếm Đạo Minh Ấn ×1."
"Đinh! Mở ra gói quà tân thủ, thu hoạch được sơ cấp Xích Hỏa Minh Ấn ×1."
"Đinh! Mở ra gói quà tân thủ, thu hoạch được sơ cấp Nham Thạch Minh Ấn ×1."
Trong không gian ảo đột nhiên xuất hiện ba mảnh ngói, như có như không, như thật như ảo, một mảnh khắc hoạ hình thái tiểu kiếm, một mảnh khắc hoạ hình thái hỏa diễm, một mảnh khắc hoạ hình thái nham thạch.
"Chỉ có ba?"
Thẩm Thiên Thu có chút thất vọng.
Bất quá, so sánh với gói quà tân thủ hắn đã mở ra năm đó, chỉ có mấy viên đan dược tăng tốc độ tu luyện, gói quà này đã có thể tính là không tệ.
"Xoát!"
Thẩm Thiên Thu phất tay, nắm tư chất kiếm đạo sơ cấp trong lòng bàn tay, trước mắt bắn ra bảng số liệu cỡ nhỏ.
Vật phẩm: Sơ cấp Kiếm Đạo Minh Ấn.
Công năng: Sau khi võ giả sử dụng có thể đạt được tư chất kiếm đạo.
Điều kiện: Giới hạn cho đồ đệ sử dụng.
Lại lần lượt nhìn hai minh ấn khác, công năng là nắm giữ Hỏa hệ thuộc tính và Nham Thạch thuộc tính, điều kiện đều là giới hạn cho đồ đệ.
"Công pháp và đạo cụ của hệ thống tu luyện chỉ có chính ta mới có thể dùng, mà xem ra đạo cụ của hệ thống sư tôn cũng chỉ có đồ đệ mới có thể dùng." Thẩm Thiên Thu duỗi lưng, mặt mũi tràn đầy hài lòng: "Có cái đồ chơi này phụ trợ, còn sợ không dạy ra nhân tài trụ cột?"
"Phá toái hư không trong tầm tay!"
"Ha ha ha..."
"Oanh —— —— —— "
Một bóng người bay từ dưới núi tới, cái mông hung tợn đâm trúng khuôn mặt đang cười to của Thẩm Thiên Thu, cả hai đồng thời lảo đảo lui lại.
"Xoát! Xoát! Xoát!"
Mấy hắc y võ giả xuất hiện từ chỗ bậc thang, ánh mắt lấp lóe quang trạch âm lãnh độc ác.
"Hoang sơn dã lĩnh, vì sao lại có người?"
"Lần hành động này phải giữ bí mật, tuyệt không thể lưu lại bất kỳ người sống gì!"
Lúc năm hắc y võ giả nói chuyện với nhau, quanh thân phóng ra sát ý nồng đậm.
Chương 3 Diệt khẩu
Thẩm Thiên Thu không còn gì để nói.
Người ngồi trong nhà, họa từ trên trời rơi xuống?
“Năm vị.”
Thẩm Thiên Thu vội vàng lật mí mắt lên, nói: “Ta là người mù, không nhìn thấy cái gì hết.”
“Người mù mà biết là năm người?”
“…”
Bị vạch trần lời nói dối, Thẩm Thiên Thu rất xấu hổ.
Ta không biết nói dối, hoàn toàn là một người tốt lòng dạ hiền lành.
“Tiểu tử.”
Một tên võ giả áo đen lạnh lùng nói: “Mặc kệ ngươi mù lòa hay là kẻ điếc, hôm nay đều hóa thành tro tàn.”
“Xui đến đổ máu.”
Thẩm Thiên Thu mắng chửi ở trong lòng.
“Đại ca…”
Lúc này, nam tử nằm dưới đất tỏ ra đau khổ nói: “Cứu… Cứu ta…”
“Móa!”
Thẩm Thiên Thu mắng một câu ở trong lòng.
Năm tên võ giả áo đen nghe thấy hai chữ “đại ca” này, sát ý trong mắt lại càng đậm đặc hơn.
Chẳng trách kẻ này lại chạy đến đây, hóa ra còn có người giúp đỡ.
“Năm vị!”
Thẩm Thiên Thu vội vàng nói: “Nghe ta giải thích!”
“Giết!”
Soạt soạt soạt soạt!
Trong khoảnh khắc, mấy cái ám khí bay tới.
Mang theo lực lượng cực lớn, quét qua từng mảnh lá rụng trong núi.
Bọn họ đang giết người diệt khẩu, vì vậy lúc ra tay đều đánh vào chỗ hiểm.
Thẩm Thiên Thu sắp khóc.
Tai họa bất ngờ, nằm cũng trúng đạn!
Thế nhưng vẻ mặt không hề hỗn loạn, thậm chí ngay lúc ám khí bay tới, còn làm động tác hất đầu rất phóng khoáng.
Bất cứ lúc nào cũng phải giữ vẻ đẹp trai của mình.
“Vù vù!”
Trong chốc mắt, linh lực trào ra dùng mắt thường cũng thấy được, hình thành một kết giới ở trước người.
“Đinh đinh đinh!”
Ám khí bôi kịch độc cắm vào trong đó, không có cách nào tiến thêm một bước.
Năm người thấy thế, trên mặt đầy vẻ ngạc nhiên.
“Kết ấn linh khí!” Một tên đồng bọn kêu lên: “Tiểu tử này là cảnh giới Tụ Linh!”
“Ôi.”
Thẩm Thiên Thu được linh lực bao phủ thể hiện ra một bên mặt, bất đắc dĩ nói: “Không sai, ta là cao thủ, ta ngả bài.”
“…”
Năm người thoáng nhìn lẫn nhau, nhanh chóng tạo thành một sự ăn ý, nhanh chóng chia ra, tiến vào trong quá trình không ngừng đánh ra thủ ấn phức tạp.
“Ngũ Nguyên Tung Hoành Trận?”
Thẩm Thiên Thu cau mày.
“Tiểu tử!”
Một tên áo đen cười lạnh nói: “Nếu ngươi biết trận này, có lẽ cũng hiểu rõ uy lực của nó.”
“Lấy bao nhiêu nhân chi lực, rèn đúc Tung Hoành Trận.”
“Có năm loại hình thái ngự, giết, loạn, trói, xoắn, bị nhốt ở trong đó, không thể cứu vãn.”
Thẩm Thiên Thu chậm rãi nói.
“Ha ha ha!”
“Các hạ thật sự là học rộng tài cao.”
“Đáng tiếc.”
Thẩm Thiên Thu lắc đầu nói, “Mặc dù trận pháp này khá tốt, nhưng còn một thiếu hụt.”
Tên áo đen cầm đầu dò hỏi: “Thiếu hụt cái gì?”
Nhiều lời như vậy, tất nhiên muốn kéo dài thời gian để bố trí Ngũ Nguyên Tung Hoành Trận, nếu không rất khó chiến thắng võ giả cảnh giới Hóa Khí có thực lực mạnh hơn mọi người.
“Thứ thiếu hụt là…” Nói đến đây, Thẩm Thiên Thu đột nhiên lao tới một bước dài, dừng lại trước nơi cách tên áo đen gần nhất, hời hợt giơ hai ngón tay lên, nói: “Quá trình bày trận quá rườm rà, lại thiếu một người sẽ mất đi hiệu lực.”
“Không tốt!”
“Soạt! Soạt!”
Hai đạo chỉ quang nhanh chóng bay tới, trực tiếp xuyên thủng ngực của tên áo đen.
Bởi vì tốc độ ra tay quá nhanh, đối phương cũng không cảm nhận được sự đau đớn, ngây ra như phỗng đứng nguyên tại chỗ, chờ tư duy và cơ thể hoàn toàn gián đoạn sau đó mới ngã rầm xuống đất.
“Lão Tam!”
Tên áo đen cầm đầu kêu lên.
“Ta vốn hiền lành.”
Thẩm Thiên Thu nghiêng mặt qua, đôi mắt sắc bén: “Sao các ngươi lại chọc ta.”
Vừa rồi có bao nhiêu khúm núm, thì bây giờ có bấy nhiêu lãnh khốc.
Sự tương phản này, thật sự cứ như hai người.
“Giết hắn!”
Tên áo đen cầm đầu gào thét, sát khí ngập trời.
“Phụt!”
“Phụt!”
Đúng vào lúc này, Thẩm Thiên Thu giang hai tay ra, hai đạo chỉ quang nhanh chóng bay ra, dùng cách nghiền ép tuyệt đối xuyên thủng ngực của hai tên võ giả áo đen.
“Lão Tứ! Lão Ngũ!”
Tên áo đen cầm đầu không kịp đau khổ, bởi vì sau khi chỉ quang bay tới đồng bọn duy nhất gần mình nhất, cũng co quắp trên mặt đất như bùn nhão.
Trong vòng mấy lần hít thở.
Bốn tên võ giả áo đen đã bị giết chết, nguyên nhân cái chết đều là đâm xuyên tim.
Tên võ giả áo đen cầm đầu trực tiếp ngây ngốc tại chỗ.
Hắn ta có nằm mơ cũng không ngờ, lần này phụng mệnh truy sát tội phạm quan trọng, lại gặp phải cường giả cảnh giới Hóa Linh ở vùng núi hoang vu, chỉ trong khoảng thời gian ngắn đã tổn thất bốn vị huynh đệ.
“Không thù không oán.”
Thẩm Thiên Thu nói: “Cần gì diệt khẩu.”
“Hay là nói, đây là tác phong trước sau như một của Chúng Thần Điện?”
Tên áo đen cầm đầu hoảng sợ nói: “Ngươi… Ngươi biết thân phận của chúng ta?”
“Ta.”
“Không gì không biết.”
Thẩm Thiên Thu thản nhiên nói.
“Tiểu tử!”
Tên áo đen giận dữ nói: “Giết người của Chúng Thần Điện, ngươi sẽ chết không có chỗ chôn!”
“Ta biết.” Thẩm Thiên Thu nói, “Tổ chức này của các ngươi thù rất dai, ai đắc tội sẽ bị diệt cả nhà.”
Tên áo đen suýt nữa tức đến nôn ra máu.
Nếu kẻ này biết, vì sao còn dám ra tay giết người!
“Đương nhiên.”
Thẩm Thiên Thu đi tới, cười nói: “Vì ngăn chặn rắc rối không cần thiết, có đôi khi ta cũng thích diệt khẩu.”
Sắc mắt tên áo đen thay đổi, vội vàng thi triển độn tẩu chi thuật, kết quả vừa mới có suy nghĩ, trước ngực đột nhiên truyền đến cơn đau nhói, tư duy và cơ thể dần thoát ly.
“Bịch bịch!”
Hai đầu gối quỳ xuống đất, tuyệt khí bỏ mình.
Năm người.
Đều bị giết!
“Vù vù!”
Ngọn lửa bay ra từ lòng bàn tay, thi thể hóa thành hư vô.
Đưa tang, hỏa táng, phục vụ dây chuyền.
Thẩm Thiên Thu gác tay, lạnh nhạt nói, “Bỏ qua Nhị Tiên Kiều không đi, lại đến Cổ Hoa Sơn chọc ta.”
Bởi vì nguyên nhân chuyển hóa hệ thống, cảnh giới chỉ bằng một phần mười thời kỳ đỉnh phong, nhưng hắn vẫn là sự tồn tại mà rất nhiều võ giả chỉ có thể ngước nhìn.
“Đa… Tạ… Tiền bối cứu giúp…” Lúc này, nam tử bị thương nặng yếu ớt nói, sau đó liền ngất đi.
Thẩm Thiên Thu kéo hắn ta lên, nói: “Ta không phải vì cứu ngươi.”
Hắn vốn định ném nam tử bị thương nặng xuống núi, sống chết nghe theo lệnh trời, nhưng vừa mới đi đến đầu cầu thang, bên tai đã vang lên giọng nói loli đáng yêu: “Chúc mừng ký chủ kích hoạt hệ thống hoàn toàn mới, thu hoạch được năng lực đặc biệt – Tuệ Nhãn Thức Châu.”
“Vù vù!”
Đột nhiên, một luồng khí tức mênh mông hòa vào trong thức hải, mang đến cảm giác thoải mái như đang tắm gió xuân.
Trong khoảnh khắc, Thẩm Thiên Thu cảm thấy mình đạt được sự thăng hoa ở phương diện nào đó.”
“Tuệ Nhãn Thức Châu?”
Ngay lúc hắn đang mơ hồ, đột nhiên phát hiện trên đầu nam tử đang bị xách lên hiện ra một đống số liệu.
Chủng tộc: Người.
Tư chất: Cực phẩm.
Tiềm lực: Cực phẩm.
Thuộc tính: Không.
Năng khiếu: Không.
Đánh giá: Đề nghị bồi dưỡng trọng điểm.
Thẩm Thiên Thu nói thầm ở trong lòng: “Có thể nhìn rõ được tư chất của người khác?
Từ cổ chí kim, Nguyệt Linh giới đã tồn tại năm loại phân chia tư chất, Sơ phẩm, Trung phẩm, Cao phẩm, Cực phẩm, Tuyệt phẩm.
Sơ và Trung rất phổ biến.
Cao và Cực rất ưu tú.
Tuyệt phẩm chính là thiên tài số một số hai.
Thẩm Thiên Thu dựa vào việc tu luyện hệ thống, tư chất đã đạt đến Thần phẩm, chúng sinh không theo kịp.
Muốn xác định bản thân là tư chất gì, cần đến tổ chức chuyên nghiệp để chứng nhận, hoặc là dựa vào một loại đạo cụ nào đó, ví dụ như khảo thí thạch Đấu Chi Lực Tam Đoạn.
Số liệu trên đầu nam tử này có “tư chất: Cực phẩm”, kết hợp với ý của Tuệ Nhãn Thức Châu, tất nhiên đã nhìn rõ tư chất của người khác.
“Thú vị.”
Thẩm Thiên Thu nhếch môi mỉm cười, đưa nam tử đang hôn mê về nhà cỏ.
…
Soạt!
Soạt!
Sau khi năm tên võ giả của Chúng Thần Điện bị đốt cháy, mấy đạo lưu quang quỷ dị xuất hiện, bay về nơi rất xa, bay vào một khu vực hắc ám như địa ngục.
“Tiểu đội thứ năm truy sát dư nghiệt Thương gia đã bị diệt sạch!”
“Ai làm?”
“Tạm thời chưa biết được.”
“Căn cứ vào tin tức do linh hồn truyền đến, nơi cuối cùng mà năm người bọn họ xuất hiện là… Cổ Hoa Sơn!”
“Có lẽ, nơi đây cất giấu tán tu ẩn thế?”
“Thông báo với Lãnh Tinh Tuyền, để hắn ta nhanh chóng đi điều tra, cần phải nhổ cỏ tận gốc dư nghiệt của Thương gia, bất kể ai ngăn cản, giết sạch không tha!”
“Vâng!”
Chương 4 Nhận đồ đệ
“Đau đầu quá…”
Thương Thiếu Nham đang hôn mê chậm rãi tỉnh lại, cảm giác đầu sắp nổ tung.
Ta…
Còn sống!?
Tư duy dần khôi phục, cuối cùng nhớ ra, mình bị sát thủ Chúng Thần Điện truy sát, hoảng hốt chạy trốn bừa đến một ngọn núi, sau đó thấy được…
“Cao nhân!”
Thương Thiếu Nham kích động nói: “Gặp được cao nhân!”
Lúc đó trúng một chiêu Độc Sa Chưởng, tình huống rất không lạc quan.
Nhưng vẫn may mắn thấy được hình ảnh Thẩm Thiên Thu miểu sát năm tên võ giả cảnh giới Tụ Khí đỉnh phong.
Nguyệt Linh giới có rất cả năm cảnh giới lớn, tuy cảnh giới Tụ Khí là thấp nhất, nhưng đạt tới đỉnh phong đã rất ưu tú, có thể miểu sát nó dễ như trở bàn tay, đủ để chứng minh thực lực đã đạt đến bước thứ hai… Cảnh giới Tụ Linh!
Chờ chút!
Độc Sa Chưởng!
“Soạt!”
Thương Thiếu Nham mới khôi phục chút sức lực vội vàng đứng dậy, cảm giác cơ thể rất nhẹ nhõm hoàn toàn không có dấu hiệu bị thương.
“Ta… Không trúng độc?”
“Ngươi trúng độc.”
Đột nhiên có một giọng nói vang lên.
Thương Thiếu Nham hơi ngạc nhiên, lúc này mới nhận ra, cao nhân đang ngồi trên chiếc ghế ở bên cạnh uống trà, thế là vội vàng xuống giường, thở dài hành lễ: “Đa tạ tiền bối đã cứu giúp!”
“Độc Sa Chưởng là chưởng pháp cực kỳ âm tà, một khi Độc Sa chi khí nhập thể, chắc chắn sẽ thối rữa đến chết trong vòng hai canh giờ.” Thẩm Thiên Thu nói: “Coi như ngươi mạng lớn, gặp được ta, nếu không bây giờ đã đến Âm Tào Địa Phủ báo cáo.”
Là người mạnh nhất thế gian.
Hắn có khí chất đặc biệt.
Trong tầm mắt của Thương Thiếu Nham, mái tóc bạc trắng lại vân đạm phong khinh, hoàn toàn là khí chất cao nhân ẩn thế.
“Ân cứu mạng của tiền bối, suốt đời này vãn bối khó quên!”
“Đừng giả dối, thực tế chút.”
Thực tế?
Thương Thiếu Nham vội vàng lấy ra mấy tấm ngân phiếu từ trong ống tay áo: “Một vạn lượng này, xin tiền bối vui lòng nhận lấy!”
Thẩm Thiên Thu hài lòng gật đầu, nói: “Tiểu gia hỏa có ánh mắt, bản tọa rất thưởng thức.”
Thưởng thức?
Thương Thiếu Nham vui mừng, vội vàng nói: “Nếu tiền bối không chê, vãn bối bằng lòng bái nhập môn hạ!”
Thật có ánh mắt.
Nhận ra Thẩm Thiên Thu không phải người tầm thường, lập tức bái sư.
“Làm đồ đệ của ta, phải chịu được khổ sở vất vả, chỉ e cơ thể này của ngươi không chịu được.”
“Dù khổ dù mệt mỏi, vãn bối cũng có thể chịu được!”
Ánh mắt Thương Thiếu Nham trở nên kiên định khác lạ.
Hắn ta vốn không có nhà để về, còn bị Chúng Thần Điện truy sát, bây giờ may mắn có cao nhân cứu giúp, tất nhiên bằng lòng bái nhập môn hạ, dù làm tạp dịch bê trà rót nước.
“Nhìn ngươi có thành ý như vậy, ở lại vài ngày trước đã.”
Tư chất và tiềm lực đều là Cực phẩm, Thẩm Thiên Thu cũng bằng lòng nhận làm đồ đệ, nhưng ít nhất cũng phải cho thời gian khảo sát, nếu lại nhận thêm một người giống tên kia vào môn hạ, bản thân lại lấy nước mắt rửa mặt cả ngày.
Nhắc đến cái tên kia, hốc mắt lại đỏ.
Hai mươi năm trước, hắn từng nhận một thiếu niên chất phác, kết quả… Học cái gì không biết cái đó.
Bắt đầu từ thời khắc đó, Thẩm Thiên Thu mới nhận ra, bản thân tu luyện nghịch thiên, ánh mắt nhìn người lại cực kém, thậm chí từng nghi ngờ có phải mắc bệnh đục thủy tinh thể hay không.
Cũng may.
Bây giờ có Tuệ Nhãn Thức Châu, có thể đền bù thiếu sót.
“Đa tạ tiền bối thu nhận!” Trong lòng Thương Thiếu Nham hiểu rõ, muốn trở thành đồ đệ của cao nhân, cần phải dùng hành động chứng minh.
Thế nhưng.
Trên mặt nhanh chóng hiện ra biểu cảm bối rối.
“Sao thế?” Thẩm Thiên Thu nói: “Đổi ý sao?”
Thương Thiếu Nham lùi lại mấy bước, vô cùng đau khổ nói: “Vãn bối không có khả năng bái nhập môn hạ!”
Trêu đùa ta à?
“Lý do.”
“Chúng Thần Điện chắc chắn sẽ truy sát vãn bối, nếu ta bái nhập vào môn hạ của tiền bối, chỉ mang đến rắc rối vạn kiếp bất phục cho ngài.”
Thẩm Thiên Thu tỉnh ngộ.
Hóa ra, là cân nhắc cho mình.
Tư chất và tiềm lực rất cao, phương diện tính cách cũng được, là một tiểu tử khá được.
“Yên tâm đi.”
Thẩm Thiên Thu nhấp một ngụm trà, nói: “Bản tọa sợ mọi thứ, nhưng không sợ rắc rối.”
Lời lẽ bình thản, đầy vẻ ngưu bức.
“Điều này…”
“Lại nói.”
Thẩm Thiên Thu lại nói: “Vì cứu ngươi, ta giết người của Chúng Thần Điện, đã kết thù, có vào môn hạ hay không cũng sẽ có rắc rối.”
Thẩm Thiên Thu vô cùng áy náy.
Đúng là như vậy, tiền bối vì cứu mình, đã đắc tội Chúng Thần Điện.
“Thật xin lỗi.”
Thương Thiếu Nham tự trách: “Là vãn bối lỗ mãng, để tiền bối dính vào nhân quả.”
Tuổi còn nhỏ, đã hiểu nhân quả?
“Nếu ngươi biết đến nhân quả, hẳn hiểu rõ, cứu ngươi là nhân, nhập môn là quả.”
“…”
Thương Thiếu Nham im lặng.
Một lúc sau, thể hiện ra vẻ “đại sư, ta đã hiểu”, sau đó đi lên trước, quỳ hai đầu gối xuống đất, dập đầu nói: “Chỉ cần tiền bối không chê, vãn bối bằng lòng bỏ ra khuyển mã chi lực(1)!”
(1) Ý nói là một người bằng lòng bỏ ra sức lực giúp đỡ một người.
“Đồ nhi, đứng dậy đi.”
Đồ đệ +1.
Đồ đệ hiện tại: 2.
Vốn định cho một thời kỳ khảo sát, nhìn tính cách không sai, Thẩm Thiên Thu vẫn nhận, dù sao đã kích hoạt Hệ Thống Tối Cường Sư Tôn.
Không có chuyện gì là hệ thống không giải quyết được, nếu có vậy đổi một cái khác!
Bật hack.
Ta nghiêm túc!
…
“Thiếu Nham, ngươi ở phòng phía tây trước đi.”
“Vâng!”
“Đệm chăn đều có đủ, chỉ khá cũ.”
“Đồ nhi không chê!”
…
“Đã có đồ đệ.”
“Tiếp theo phải bồi dưỡng như thế nào đây.”
Đến đêm, Thẩm Thiên Thu nằm trên giường bắt đầu suy nghĩ.
Nếu là đánh nhau, vào năm đó với thực lực đỉnh phong của hắn tự xưng có thể đơn đấu toàn thế giới, nhưng lại không có kinh nghiệm bồi dưỡng đồ đệ.
Huống hồ, còn có một vật phẩm thất bại.
“Soạt!”
Kéo Hệ Thống Sư Tôn ra, đi vào Đan Dược Phường ở trên thanh chức năng.
Đó là một cái bảng, bày rất nhiều phương pháp luyện đan, phối phương Tụ Khí Tán ở hàng thứ nhất là tặng miễn phí, sau đó là Tố Linh Hoàn, Cố Hồn Đan, Cửu Chuyển Đại Hoàn Đan các loại, đánh dấu chữ “chưa mở khóa”.
Chọn Tụ Khí Tán, nhảy ra chi tiết cặn kẽ.
Phối phương: Tụ Khí Tán.
Đẳng cấp: Sơ phẩm.
Tác dụng: Tăng tốc độ hấp thu linh khí lên gấp mười lần, duy trì trong sáu canh giờ.
Khuyết điểm: Tê liệt sáu canh giờ.
Vật liệu: Kim Long Thảo x3, Linh Phấn x1.
“Gấp mười lần?”
Thẩm Thiên Thu hoảng sợ nói: “Thật khoa trương!”
Trước kia tu luyện hệ thống, cũng có rất nhiều đan dược thần kỳ, nhưng chỉ có phẩm chất cao mới có được công dụng nghịch thiên, loại Sơ phẩm này lại tăng tốc độ lên mười lần, thật sự hơi dữ dội.
“Kim Long Thảo và Linh Phấn thuộc về loại dược thảo phổ biến, có lẽ sẽ không khó luyện được.”
Vừa rồi còn đang bối rối phải bồi dưỡng đồ đệ như thế nào, bây giờ Tụ Khí Tán xuất hiện, chỉ cho hắn một con đường, dựa vào việc uống thuốc để nhanh chóng tăng lên!
“Ngày mai đi tìm dược liệu.”
“Luyện đan!”
…
Hôm sau.
Trời vừa tờ mờ sáng, Thương Thiếu Nham rời giường.
Đầu tiên rửa mặt đơn giản, sau đó cầm lấy chổi quét sạch đình viện.
Trong sân nhỏ ở nơi hẻo lánh có một hoa viên nhỏ, bên trong trồng cây cỏ dùng để thưởng thức, nhưng vì bỏ bê việc chăm sóc, đã mọc đầy cỏ dại.
Sau khi quét qua, Thương Thiếu Nham cầm cái xẻng nhỏ, chậm rãi tu sửa.
“Xin hỏi.”
Lúc này, sau lưng vang lên một giọng nói: “Có ai không?”
Trong lòng Thương Thiếu Nham căng thẳng, cho đến khi ngoảnh lại, thấy hai lão giả tuổi khoảng bảy mươi đứng bên ngoài hàng rào, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm.
“Lão nhân gia, có chuyện gì không?”
“Tiểu hữu, hai người chúng ta đi từ nơi xa ngàn dặm đến đây hái thuốc, rất khát nước, không biết có thể xin chén nước uống không?” Lão giả dáng vẻ hơi lùn nói.
“Điều này…”
Thương Thiếu Nham do dự.
“Mời vào đi.”
Thẩm Thiên Thu đi ra từ nhà cỏ, trên mặt đầy ý cười.
Hôm qua còn muốn lên núi tìm chút dược liệu để luyện Tụ Khí Tán, hôm nay đã có người hái thuốc đi ngang qua, vận khí khá tốt.
…
“Trà đây.”
Thương Thiếu Nham đặt hai bát trà lên bàn, tiếp tục cầm cuốc đi dọn dẹp cỏ dại trong vườn hoa nhỏ.
Thẩm Thiên Thu thì đi thẳng vào vấn đề, nói: “Nếu hai vị đến hái thuốc, có lẽ cũng có Kim Long Thảo và Linh Phấn chứ?”
“Loại dược liệu này quá phổ biến, chúng ta đều không thu thập.”
“…”
Thẩm Thiên Thu im lặng.
“Tiểu hữu cần loại dược liệu này?” Người hái thuốc dáng lùn cũng coi như lão giang hồ, nghe thấy đối phương chủ động hỏi như vậy, có lẽ có nhu cầu ở phương diện này.
“Không sai.”
Thẩm Thiên Thu nói thẳng.
“Đã nhận được nước trà do tiểu hữu chiêu đãi, sau khi hai ta vào núi, sẽ tiện đường giúp đỡ thu thập.”
“Làm phiền rồi.”
Trăm năm ẩn cư, hắn trở nên hơi lười, không muốn tự ra tay.
“Cần bao nhiêu Kim Long Thảo và Linh Phấn?”
“Càng nhiều càng tốt.”
“…”
Lão giả nói thầm ở trong lòng: “Lại không khách sáo.”
“Đi thôi.”
Đứng dậy, ôm quyền: “Xin lẳng lặng chờ đợi.”
“Đỗ lão đầu, đừng kéo dài thời gian, chúng ta nhanh lên núi thôi.”
Nhắc đến cũng kỳ lạ, Đỗ lão đầu vẫn ngồi trên ghế, không những không đứng dậy, ngay cả nước trà cũng không uống, từ đầu đến cuối ánh mắt đều nhìn chằm chằm Thương Thiếu Nham, nói đúng ra, là nhìn chằm chằm vườn hoa nhỏ kia.
“Có phải ngươi mệt mỏi đến choáng váng hay không?”
Tống Triết Minh đẩy lão một cái, thấy vẫn không có phản ứng, lại nhìn theo về phía kia, vẻ mặt dần trở nên cứng đờ.
Thương Thiếu Nham vung cây cuốc nhỏ, dọn dẹp từng cây theo thứ tự không hề lộn xộn, dọn từng túm cỏ dại, trong vườn hoa dần lộ ra một gốc cây giống như hoa sen.
Vẻ ngoài giống hoa sen.
Thế nhưng lại hiện ra màu tử kim.
Mỗi một cánh hoa như phủ một lớp màu vàng.
“Màu sắc thật kỳ lạ.”
Mặc dù Thương Thiếu Nham hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn cầm kéo lên, dự định cắt hết những cánh hoa khô héo rủ xuống, để tránh ảnh hưởng đến sự phát triển của các cánh hoa khác.
“Dừng tay!” Đúng vào lúc này, Tống Triết Minh và Đỗ lão đầu rối rít đứng dậy, làm động tác giống gói biểu cảm Nhĩ Khang giơ tay ngăn cản, trợn to mắt và lỗ mũi nói: “Đây là Tử Kim Thánh Hà, không được phá hỏng!”
Chương 5 Chuyện cũ năm xưa, không nhắc tới cũng được
“Ồ?!”
Nghe thấy lời nói của hai người hái thuốc này, Thương Thiếu Nham sợ hãi, cây kéo trong tay trượt đi, đâm thẳng vào trên giày, máu tươi chảy ra ngoài.
Có hơi đau.
Nhưng khó có thể so sánh với sự rung động trong lòng.
Thương Thiếu Nham từng xem rất nhiều sách vở, cũng hiểu sơ qua phương diện dược liệu.
Tử Kim Thánh Hà.
Lớn lên ở nơi tử khí lượn lờ.
Trăm năm mới mọc rễ, trăm năm mới nảy mầm, trăm năm mới nở hoa.
Là thiên tài địa bảo khó gặp một lần ở Nguyệt Linh giới!
Nghe nói, ngàn năm trước, thánh địa Tử Doanh từng xuất hiện một gốc Tử Kim Thánh Hà, thế lực các nơi tranh đoạt chém giết hơn nửa năm, sau đó bị một tên võ giả may mắn nhặt nhạnh chỗ tốt, sau khi sử dụng, trong mấy năm ngắn ngủi đã bước vào bước thứ ba, trở thành cường giả một phương.
Bông hoa sen màu tím trước mắt, chính là dược liệu trong truyền thuyết?
Thương Thiếu Nham không tự chủ được đôi tay run rẩy, chấn động trong lòng càng ngày càng nghiêm trọng, đến mức không cảm nhận được cái chân đau đớn.
“Biết hàng đó.”
Thẩm Thiên Thu rất bất ngờ.
Thoạt nhìn hai người này chỉ là người hái thuốc bình thường, có thể lập tức nhận ra Tử Kim Thánh Hà, cũng có chút ánh mắt.
Tống Triết Minh hỏi: “Tử Kim Thánh Hà là do tiểu hữu thu thập?”
“Thuận tay hái được trên vách núi, tiện tay sắp xếp ở nơi này.” Thẩm Thiên Thu nói.
Tống Triết Minh: “…”
Đỗ lão đầu: “…”
Thuận tay hai được, tiện tay sắp xếp?
Nghe xem, đây là tiếng người sao!
“Tiểu hữu!”
Tống Triết Minh chắp tay nói: “Lão phu muốn gốc dược liệu này, ngươi ra giá đi!”
Nhìn từ dáng vẻ, Tử Kim Thánh Hà còn chưa trưởng thành, nhưng có thể gặp không thể cầu, nhất định phải mua lại.
“Thật xin lỗi.”
Thẩm Thiên Thu lắc đầu nói: “Ta còn muốn dùng để thưởng thức.”
Tống Triết Minh và Đỗ lão đầu sụp đổ.
Trong vườn hoa nhỏ mọc đầy cỏ dại, rõ ràng đã lâu không được chăm sóc, cái này không phải thưởng thức, đơn giản là lãng phí của trời.
“Tiểu hữu, thứ này rất quan trọng với lão phu, hy vọng ngươi có thể suy nghĩ một chút.” Dường như Tống Triết Minh có tình yêu duy nhất với Tử Kim Thánh Hà, lúc này lấy ra một xấp ngân phiếu từ nhẫn không gian, nói: “Ta ra mười vạn lượng!”
Thẩm Thiên Thu nhìn thấy động tác lấy tiền của lão, nói: “Ngươi là người của Vạn Dược Cốc?”
“Điều này…”
Tống Triết Minh và Đỗ lão đầu thay đổi sắc mặt.
Chúng ta che giấu rất kỹ, sao hắn nhận ra được?
“Ôi.”
Thẩm Thiên Thu uống một ngụm nước trà, dường như đang quay lại năm tháng vì võ đạo mà điên cuồng tu luyện, than thở nói: “Nhiều năm không gặp, nha đầu kia có khỏe không?”
“Nha đầu mà tiểu hữu nói là…”
Trực giác nói cho bọn họ biết, người này hơi không đơn giản.
“Dược Hồng Lăng.”
Vừa nói ra lời này, Tống Triết Minh và Đỗ lão đầu suýt nữa ngã ngồi trên mặt đất, cùng kêu lên: “Tiểu hữu quen biết cốc chủ của chúng ta?”
“Ồ?”
Thẩm Thiên Thu bất ngờ nói: “Từng là con sên, bây giờ đã thành cốc chủ?”
“…”
Tống Triết Minh và Đỗ lão đầu choáng váng.
Dùng “nha đầu” và “con sên” để hình dung cốc chủ nhà mình, rốt cuộc người này có lai lịch gì?
Vì sao không cho rằng đang bất kính với cốc chủ, bởi vì người biết tên của cốc chủ, cũng chỉ có đám lão bối bọn họ mà thôi.
Có thể nói thẳng tên, chắc chắn quen biết đã lâu.
“Sư tôn… Quen biết cốc chủ Vạn Dược Cốc?” Thương Thiếu Nham hoảng sợ.
Vạn Dược Cốc không chỉ tinh thông luyện chế đan dược, còn là tông môn hàng đầu số một số hai ở Nguyệt Linh giới, thuộc về sự tồn tại vượt trội mà thế lực khắp nơi tranh nhau nịnh bợ.
“Tiểu hữu và cốc chủ…”
“Chuyện cũ năm xưa, không nhắc đến cũng được.”
Thẩm Thiên Thu cắt ngang Tống Triết Minh, đặt chén trà xuống, xua tay nói: “Các ngươi có thể đi hái thuốc.”
“Điều này…”
Còn chưa nói xong, đã bị lạnh nhạt!
“Tiểu hữu.” Tống Triết Minh đau khổ nói, “Tử Kim Thánh Hà rất quan trọng với lão phu, hy vọng ngươi có thể giúp cho.”
Thẩm Thiên Thu liền nói: “Tuy thứ này có công dụng tăng linh lực, nhưng không hề có hiệu quả với người chỉ còn lại trăm năm thọ nguyên.”
Tống Triết Minh trợn to mắt.
Hắn…
Có thể nhìn ra tuổi thọ của mình?
Cao nhân!
Tuyệt đối là cao nhân!
“Lão tiên sinh.” Giọng điệu của Thẩm Thiên Thu nghiêm nghĩ: “Tương lai thuộc về người trẻ tuổi, cứ để lại thiên tài địa bảo này cho bọn họ đi.”
“Tiền bối hiểu lầm!” Tống Triết Minh nói: “Không phải vãn bối thèm nhỏ dãi Tử Kim Thánh Hà, mà là…” Nói đến đây, khó có thể khống chế cảm xúc, khóe mắt rưng rưng: “Vì cứu tôn nhi số khổ của ta.”
“Rất khổ?”
“Hắn kế thừa mệnh cách Thiên Sát Cô Tinh.”
“…” Thẩm Thiên Thu nói: “Đúng là rất khổ.”
Nguyệt Linh giới có truyền thuyết.
Mỗi năm ngàn năm sẽ sinh ra một Thiên Sát Cô Tinh, tương lai hoặc là yên lặng vô danh, hoặc là gây sóng gió.
Trong sách sử có ghi chép, mấy vạn năm đến nay, chỉ xuất hiện ba tên Thiên Sát Cô Tinh có thành tựu, tính cách của bọn họ tàn nhẫn, tàn sát thành thói, khuấy đảo thiên hạ không được an bình.
Vì vậy, chỉ cần người gánh trên lưng mệnh cách này, đều bị coi là tai tinh.
Tôn nhi của Tống Triết Minh bất hạnh trở thành Thiên Sát Cô Tinh, nếu không có Vạn Dược Cốc làm chỗ dựa, chỉ e đã bị các thế lực lớn vây quét, dù sao bóp chết tai tinh từ trong nôi là một lựa chọn sáng suốt.
“Ngươi xác định Tử Kim Thánh Hà có thể khắc chế mệnh cách Thiên Sát Cô Tinh?”
“Không chắc chắn.”
Tống Triết Minh nói: “Nhưng đã nghe đồn, lão phu chắc chắn phải thử, ít nhất còn có một tia hy vọng!”
“…”
Thẩm Thiên Thu chìm vào sự yên lặng.
“Vậy đi.” Hắn vuốt cằm nói: “Đưa tôn nhi của ngươi đến đây, ta giúp hắn hóa giải mệnh cách Thiên Sát Cô Tinh.”
Thiên Sát Cô Tinh thật sự đáng sợ, nhưng trên sử sách cũng có ghi chép, nếu hoàn toàn kích phát mệnh cách của người gánh chịu, tư chất bình thường cũng có thể tăng đến mức khủng bố.
Thẩm Thiên Thu dao động.
Dù sao cũng là một hạt giống tốt có thể bồi dưỡng.
Lại nói.
Dù thật sự trở thành Thiên Sát Cô Tinh, cũng chắc chắn có thể khống chế được.
Thẩm Thiên Thu vô cùng tự tin với thực lực của mình, dù tu vi hiện tại đã là mười không còn một.
“…”
Tống Triết Minh do dự.
“Soạt!” Đúng lúc này, Thẩm Thiên Thu quăng một thứ ra, nói: “Cầm đi cho Dược Hồng Lăng xem, nàng sẽ chỉ cho ngươi một con đường sáng.”
Đây là một chiếc lệnh bài chất ngọc, ngoại trừ hoa văn điêu khắc, không có chỗ nào đặc biệt.
“Tiền bối!”
Tống Triết Minh chắp tay nói: “Cáo từ!”
Rất có thể đây là một cao nhân, lại quen biết với cốc chủ, chắc chắn phải nhanh chóng bẩm báo, có lẽ có thể dựa vào mối quan hệ mua lại Tử Kim Thánh Hà đấy.
“Lão Tống.”
Trên đường xuống núi, Đỗ lão đầu nói: “Chúng ta không hái thuốc sao?”
“Còn hái thuốc gì nữa!”
Thẩm Thiên Thu ngồi bên ngoài nhà cỏ nghe vậy, trong lòng sụp đổ nói: “Không mang dược liệu đến cho ta, phí hai chén trà!”
Ôi.
Hay là tự đi thôi.
Thẩm Thiên Thu đứng dậy, dặn dò Thương Thiếu Nham: “Thiếu Nham, ngươi ở nhà trông chừng, vi sư đi một lúc sẽ về.”
“Vù!”
Nói xong, liền nhún người nhảy lên.
Thương Thiếu Nham trợn mắt đến mức tròng mắt sắp rơi ra khỏi hốc mắt, sợ hãi nói: “Sư tôn hắn… Biết bay!”
Vừa bắt đầu chấn động, bởi vì tiếp tục quét dọn vườn hoa, lần lượt làm sạch cỏ dại, để lộ ra từng cây dược liệu hình thù kỳ quái.
“Thái Ất Huyền Quả!”
“Linh Lung Thảo!”
“Bát Bảo Lưu Nguyệt Chi!”
“…”
Thương Thiếu Nham vỗ mặt, sững sờ nói: “Ông trời của ta, tất cả đều là thiên tài địa bảo cực phẩm!”
Không sai.
Vườn hoa nho nhỏ.
Có hơn mười loại dược liệu, từng cái vô cùng trân quý.
May mắn Tống Triết Minh và Đỗ lão đầu đã sớm rời đi, nếu không sẽ sợ hãi không còn sức xuống núi nữa.
Thật ra ở trong mắt Thẩm Thiên Thu, những thiên tài địa bảo này thật sự dùng để thưởng thức, bởi vì nhìn chán, bởi vì quá lười, liền để bọn chúng tự sinh tự diệt.
Bình luận facebook