Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 120: Chuyện xưa
Từ trong mắt Sở Thanh Lan chảy ra huyết lệ, hắn run rẩy nhớ lại ký ức đã ngủ quên mười tám năm nay.
Bảy trăm năm trước Sở Thanh Lan hắn, Bạch Ân, Bắc Hàn Phi Thiên và Phùng Tư Triết kết bái huynh đệ, cùng lập lời thề có phúc cùng hưởng, có hoạ cùng chịu, bốn người thường xuyên giúp đỡ nhau trong vấn đề tu luyện, thế nhưng hắn và Phùng Tư Triết lại thân thiết với nhau hơn hẳn, hai người cùng là tán tu, ở chung một động phủ, có thể nói là huynh đệ tình thâm.
Bốn người thiên tư khủng bố, dùng hai trăm năm để thăng cấp Hợp thể, riêng có Sở Thanh Lan hắn đã bước một chân vào cảnh giới Đại thừa. Bốn người đương nhiên là vang danh khắp tu chân giới.
Không ngờ vào năm trăm năm trước đã xảy ra một chuyện long trời lở đất, thay đổi cuộc đời của cả bốn người bọn họ.
Bí cảnh Cự Hoàng ngàn năm mở ra một lần, trong đó có vô số thiên tài địa bảo, bọn họ đương nhiên phải tranh một suất đi vào.
Chuyện không ngờ đến, Phùng Tư Triết ở trong bí cảnh lại nhặt được một tấm bản đồ kỳ quái, khi máu của Phùng Tư Triết vô tình rơi vào tấm bản đồ thì nó lập tức dính lên lưng gã, không sao mà bóc ra được, cả bốn người bọn họ nghiên cứu mãi nhưng cuối cùng vẫn không thể tìm ra bí mật của tấm bản đồ này.
Năm đó chính Bạch Ân là người đặt tên cho tấm bản đồ - Vọng nguyệt sơn hà đồ.
Bẵng đi một thời gian, cả bọn vốn đã quên đi chuyện này, không ngờ tu chân giới lại rộ lên một tin đồn, Vọng Nguyệt sơn hà đồ này có thể khiến tu chân giới thay đổi, lời nguyền phi thăng vạn năm sẽ có lời giải đáp.
Tin đồn này được cho là Bạch Cơ Tử, một vị thần toán sống ở Thiên Sơn tự mình phán đoán.
Thiên Cơ tử cực kỳ nổi tiếng, uy vọng ngời ngời, lời nói ra không thể là giả, từ đó tu chân giới náo loạn, điên cuồng tìm đến người cầm tấm bản đồ.
Người cầm Vọng Nguyệt sơn hà đồ lúc bấy giờ chính là Phùng Tư Triết, tính gã không thích tranh đoạt nên thường xuyên làm mất lòng người khác, giang hồ điên cuồng vì tấm bản đồ, Phùng Tư Triết cũng vô cùng chật vật vì liên tục bị đuổi giết.
Lúc đó bốn người bọn họ đều hừng hực khí thế, sống chết vì huynh đệ, Sở Thanh Lan hắn chưa bao giờ cho rằng tấm bản đồ đó là thật.
Mọi chuyện bắt đầu đi quá giới hạn khi muội muội ruột thịt của Phùng Tư Triết mất tích, lúc cả bốn người bọn họ tìm thấy thì nàng đã là một cỗ thi thể lạnh như băng, ở trên người có cắm một đạo truyền tin.
"Giao Vọng Nguyệt sơn hà đồ, hoặc chết!"
Sở Thanh Lan chỉ biết Phùng Tư Triết lúc đó nổi giận, sau đó thề sẽ giày xéo linh hồn tên khốn kiếp đó.
Ngày hôm sau Phùng Tư Triết đột nhiên biến mất. Ngày hôm sau nữa máu nhuộm thành sông, cả một thành trấn bị huyết tẩy không rõ mục đích, xác người khô quắt đầy rẫy trên đường, thành trấn đó có khoảng năm ngàn người, toàn bộ bị đồ sát, không một ai sống xót. Mà thủ pháp giết người lại giống hệt như chiêu thức độc môn của Phùng Tư Triết. Sinh cơ và linh hồn trên người đều bị rút hết.
Phùng Tư Triết không trở lại, mặc định bị phán thành hung thủ.
Từ ngày đó ba người đi tìm kiếm Phùng Tư Triết từ tháng này sang tháng khác, cuối cùng nửa năm sau, lúc gã trở lại, đã tiến cấp Đại Thừa, trở thành ma tôn vạn người sợ hãi.
Gã trở mặt với bọn họ, dùng Âm dương trảo xé nát một bên vai của Bắc Hàn Phi Thiên, lúc Sở Thanh Lan và Bạch Ân chạy đến, Bắc Hàn Phi Thiên chỉ còn lại nửa cái mạng.
Vốn ghét ác như thù, từ đó Sở Thanh Lan và Phùng Tư Triết gặp lần nào đánh lần đấy, trực tiếp trở thành kỳ phùng địch thủ.
Đúng lúc đó vị Bạch Cơ Tử kia lại truyền ra một lời đồn khác, tấm Vọng Nguyệt sơn hà đồ Phùng Tư Triết cầm đã biến mất, vào năm trăm năm sau sẽ lại xuất hiện, lúc đó sẽ có thất thải quang hoa cùng lôi kiếp nghênh đón.
Ma tôn Phùng Tư Triết thay đổi hoàn toàn, sáng lập lên Vạn quỷ môn người người chán ghét.
Rồi thời gian trôi qua, mỗi người đi theo một con đường của mình, Sở Thanh Lan trở thành chiến thần, thường xuyên sống ở vùng man hoang chiến đấu với cự thú xâm nhập đại lục, Bắc Hàn Phi Thiên trở thành tông chủ Vạn Bảo tông, Bạch Ân trở thành trưởng lão Thanh Phong môn.
Sở Thanh Lan chinh chiến mấy trăm năm cuối cùng cũng mệt mỏi, hắn trở về đại lục, nghe theo lời bằng hữu, xây một căn nhà nhỏ nơi chân núi Thanh Phong.
Sống bình yên vài năm, Sở Thanh Lan lại cuồng chân, quyết định nguỵ trang tu vi, cùng một vài tổ đội đi săn yêu thú, sau đó quen biết với Ninh Mạn Mạn. Một lần ngửi trúng huyễn hương của Huyễn bì thảo, Ninh Mạn Mạn chủ động giúp đỡ hắn, cuối cùng hai người thành đôi.
Về sau hắn biết Ninh Mạn Mạn cũng là một vị trưởng lão Thanh Phong môn lúc bấy giờ.
Cũng trong lần đó, Ninh Mạn Mạn đã mang thai.
Ngày Sở Thanh Vân được sinh ra, xung quanh người Ninh Mạn Mạn sinh ra kết giới đặc biệt, hắn không thể nào tiến vào, trơ mắt đứng ngoài nhìn lôi kiếp đánh xuống.
Và ác mộng của Sở Thanh Lan cũng bắt đầu từ đó.
Ninh Mạn Mạn vì đỡ lôi kiếp cho nhi tử mà tan thành mây khói, linh hồn vĩnh viễn không được siêu sinh.
Sở Thanh Lan nhìn thấy Vọng Nguyệt sơn hà đồ mất tích mấy trăm năm ở trên lưng nhi tử nhà mình, lại bị một đám tu sĩ giả nhân giả nghĩa vây lại, thê tử mất, nhi tử còn nhỏ đã bị tính kế, hắn nổi điên.
Vốn tính toán kết thúc tính mạng của mình, không ngờ lại rơi vào tay Phùng Tư Triết.
Lan nhìn chằm chằm Phùng Tư Triết, thấy gã đang dùng ánh mắt tuyệt vọng nhìn mình, rốt cuộc hắn không kiềm chế nổi nữa.
"Phùng Tư Triết! Có phải là ngươi đứng sau tất cả không?"
Phùng Tư Triết nhìn rõ ràng, trong mắt Sở Thanh Lan bây giờ chứa đầy hận thù, dòng huyết lệ chảy dài hai bên má khiến nam nhân càng giống như hung thần ác sát, gã mấp máy môi, hoảng hốt.
"Lan ca, ta không làm gì cả, huynh hãy tin ta..."
"Tin ngươi?" Sở Thanh Lan hét lên, "Ninh Mạn Mạn bị lôi kiếp đánh tan linh hồn, Sở Thanh Vân phải đi ăn nhờ ở đậu từ bé, a Triết, ngươi có còn là người không?"
"Không... không phải ta..." a Triết mím môi, muốn tiến đến lại gần Sở Thanh Lan, nhưng bị hắn đẩy mạnh, khí thế bùng phát, kiếm ảnh tung bay khắp nơi.
"Vọng Nguyệt sơn hà đồ vốn ở trên người ngươi, làm sao lại chạy sang người Thanh Vân? Chẳng lẽ nó mọc chân tự di chuyển? Năm ấy chúng ta đối xử với ngươi hết lòng, nhưng cuối cùng nhận được gì?"
Phùng Tư Triết sững sờ...
Thì ra trong mắt Lan, gã là người như vậy?
Một tia thất lạc loé lên trong mắt Phùng Tư Triết, hắn cúi đầu xuống để che đi biểu tình.
"Lan ca, tất cả người trong thiên hạ có thể trách ta, nhưng huynh thì không thể!" Phùng Tư Triết ngẩng đầu lên, gã run rẩy nhìn Lan. "Huynh cũng giống như bọn họ, chưa bao giờ tin tưởng ta, chưa bao giờ nghe ta giải thích... ta cứ tưởng đối với huynh ta có chút khác biệt, nhưng hoá ra là ta một mình lầm tưởng..."
Sở Thanh Lan cau mày, gã nói vậy là sao?
"Phùng Tư Triết, những gì mắt thấy tai nghe lẽ nào không thể tin tưởng???"
Bảy trăm năm trước Sở Thanh Lan hắn, Bạch Ân, Bắc Hàn Phi Thiên và Phùng Tư Triết kết bái huynh đệ, cùng lập lời thề có phúc cùng hưởng, có hoạ cùng chịu, bốn người thường xuyên giúp đỡ nhau trong vấn đề tu luyện, thế nhưng hắn và Phùng Tư Triết lại thân thiết với nhau hơn hẳn, hai người cùng là tán tu, ở chung một động phủ, có thể nói là huynh đệ tình thâm.
Bốn người thiên tư khủng bố, dùng hai trăm năm để thăng cấp Hợp thể, riêng có Sở Thanh Lan hắn đã bước một chân vào cảnh giới Đại thừa. Bốn người đương nhiên là vang danh khắp tu chân giới.
Không ngờ vào năm trăm năm trước đã xảy ra một chuyện long trời lở đất, thay đổi cuộc đời của cả bốn người bọn họ.
Bí cảnh Cự Hoàng ngàn năm mở ra một lần, trong đó có vô số thiên tài địa bảo, bọn họ đương nhiên phải tranh một suất đi vào.
Chuyện không ngờ đến, Phùng Tư Triết ở trong bí cảnh lại nhặt được một tấm bản đồ kỳ quái, khi máu của Phùng Tư Triết vô tình rơi vào tấm bản đồ thì nó lập tức dính lên lưng gã, không sao mà bóc ra được, cả bốn người bọn họ nghiên cứu mãi nhưng cuối cùng vẫn không thể tìm ra bí mật của tấm bản đồ này.
Năm đó chính Bạch Ân là người đặt tên cho tấm bản đồ - Vọng nguyệt sơn hà đồ.
Bẵng đi một thời gian, cả bọn vốn đã quên đi chuyện này, không ngờ tu chân giới lại rộ lên một tin đồn, Vọng Nguyệt sơn hà đồ này có thể khiến tu chân giới thay đổi, lời nguyền phi thăng vạn năm sẽ có lời giải đáp.
Tin đồn này được cho là Bạch Cơ Tử, một vị thần toán sống ở Thiên Sơn tự mình phán đoán.
Thiên Cơ tử cực kỳ nổi tiếng, uy vọng ngời ngời, lời nói ra không thể là giả, từ đó tu chân giới náo loạn, điên cuồng tìm đến người cầm tấm bản đồ.
Người cầm Vọng Nguyệt sơn hà đồ lúc bấy giờ chính là Phùng Tư Triết, tính gã không thích tranh đoạt nên thường xuyên làm mất lòng người khác, giang hồ điên cuồng vì tấm bản đồ, Phùng Tư Triết cũng vô cùng chật vật vì liên tục bị đuổi giết.
Lúc đó bốn người bọn họ đều hừng hực khí thế, sống chết vì huynh đệ, Sở Thanh Lan hắn chưa bao giờ cho rằng tấm bản đồ đó là thật.
Mọi chuyện bắt đầu đi quá giới hạn khi muội muội ruột thịt của Phùng Tư Triết mất tích, lúc cả bốn người bọn họ tìm thấy thì nàng đã là một cỗ thi thể lạnh như băng, ở trên người có cắm một đạo truyền tin.
"Giao Vọng Nguyệt sơn hà đồ, hoặc chết!"
Sở Thanh Lan chỉ biết Phùng Tư Triết lúc đó nổi giận, sau đó thề sẽ giày xéo linh hồn tên khốn kiếp đó.
Ngày hôm sau Phùng Tư Triết đột nhiên biến mất. Ngày hôm sau nữa máu nhuộm thành sông, cả một thành trấn bị huyết tẩy không rõ mục đích, xác người khô quắt đầy rẫy trên đường, thành trấn đó có khoảng năm ngàn người, toàn bộ bị đồ sát, không một ai sống xót. Mà thủ pháp giết người lại giống hệt như chiêu thức độc môn của Phùng Tư Triết. Sinh cơ và linh hồn trên người đều bị rút hết.
Phùng Tư Triết không trở lại, mặc định bị phán thành hung thủ.
Từ ngày đó ba người đi tìm kiếm Phùng Tư Triết từ tháng này sang tháng khác, cuối cùng nửa năm sau, lúc gã trở lại, đã tiến cấp Đại Thừa, trở thành ma tôn vạn người sợ hãi.
Gã trở mặt với bọn họ, dùng Âm dương trảo xé nát một bên vai của Bắc Hàn Phi Thiên, lúc Sở Thanh Lan và Bạch Ân chạy đến, Bắc Hàn Phi Thiên chỉ còn lại nửa cái mạng.
Vốn ghét ác như thù, từ đó Sở Thanh Lan và Phùng Tư Triết gặp lần nào đánh lần đấy, trực tiếp trở thành kỳ phùng địch thủ.
Đúng lúc đó vị Bạch Cơ Tử kia lại truyền ra một lời đồn khác, tấm Vọng Nguyệt sơn hà đồ Phùng Tư Triết cầm đã biến mất, vào năm trăm năm sau sẽ lại xuất hiện, lúc đó sẽ có thất thải quang hoa cùng lôi kiếp nghênh đón.
Ma tôn Phùng Tư Triết thay đổi hoàn toàn, sáng lập lên Vạn quỷ môn người người chán ghét.
Rồi thời gian trôi qua, mỗi người đi theo một con đường của mình, Sở Thanh Lan trở thành chiến thần, thường xuyên sống ở vùng man hoang chiến đấu với cự thú xâm nhập đại lục, Bắc Hàn Phi Thiên trở thành tông chủ Vạn Bảo tông, Bạch Ân trở thành trưởng lão Thanh Phong môn.
Sở Thanh Lan chinh chiến mấy trăm năm cuối cùng cũng mệt mỏi, hắn trở về đại lục, nghe theo lời bằng hữu, xây một căn nhà nhỏ nơi chân núi Thanh Phong.
Sống bình yên vài năm, Sở Thanh Lan lại cuồng chân, quyết định nguỵ trang tu vi, cùng một vài tổ đội đi săn yêu thú, sau đó quen biết với Ninh Mạn Mạn. Một lần ngửi trúng huyễn hương của Huyễn bì thảo, Ninh Mạn Mạn chủ động giúp đỡ hắn, cuối cùng hai người thành đôi.
Về sau hắn biết Ninh Mạn Mạn cũng là một vị trưởng lão Thanh Phong môn lúc bấy giờ.
Cũng trong lần đó, Ninh Mạn Mạn đã mang thai.
Ngày Sở Thanh Vân được sinh ra, xung quanh người Ninh Mạn Mạn sinh ra kết giới đặc biệt, hắn không thể nào tiến vào, trơ mắt đứng ngoài nhìn lôi kiếp đánh xuống.
Và ác mộng của Sở Thanh Lan cũng bắt đầu từ đó.
Ninh Mạn Mạn vì đỡ lôi kiếp cho nhi tử mà tan thành mây khói, linh hồn vĩnh viễn không được siêu sinh.
Sở Thanh Lan nhìn thấy Vọng Nguyệt sơn hà đồ mất tích mấy trăm năm ở trên lưng nhi tử nhà mình, lại bị một đám tu sĩ giả nhân giả nghĩa vây lại, thê tử mất, nhi tử còn nhỏ đã bị tính kế, hắn nổi điên.
Vốn tính toán kết thúc tính mạng của mình, không ngờ lại rơi vào tay Phùng Tư Triết.
Lan nhìn chằm chằm Phùng Tư Triết, thấy gã đang dùng ánh mắt tuyệt vọng nhìn mình, rốt cuộc hắn không kiềm chế nổi nữa.
"Phùng Tư Triết! Có phải là ngươi đứng sau tất cả không?"
Phùng Tư Triết nhìn rõ ràng, trong mắt Sở Thanh Lan bây giờ chứa đầy hận thù, dòng huyết lệ chảy dài hai bên má khiến nam nhân càng giống như hung thần ác sát, gã mấp máy môi, hoảng hốt.
"Lan ca, ta không làm gì cả, huynh hãy tin ta..."
"Tin ngươi?" Sở Thanh Lan hét lên, "Ninh Mạn Mạn bị lôi kiếp đánh tan linh hồn, Sở Thanh Vân phải đi ăn nhờ ở đậu từ bé, a Triết, ngươi có còn là người không?"
"Không... không phải ta..." a Triết mím môi, muốn tiến đến lại gần Sở Thanh Lan, nhưng bị hắn đẩy mạnh, khí thế bùng phát, kiếm ảnh tung bay khắp nơi.
"Vọng Nguyệt sơn hà đồ vốn ở trên người ngươi, làm sao lại chạy sang người Thanh Vân? Chẳng lẽ nó mọc chân tự di chuyển? Năm ấy chúng ta đối xử với ngươi hết lòng, nhưng cuối cùng nhận được gì?"
Phùng Tư Triết sững sờ...
Thì ra trong mắt Lan, gã là người như vậy?
Một tia thất lạc loé lên trong mắt Phùng Tư Triết, hắn cúi đầu xuống để che đi biểu tình.
"Lan ca, tất cả người trong thiên hạ có thể trách ta, nhưng huynh thì không thể!" Phùng Tư Triết ngẩng đầu lên, gã run rẩy nhìn Lan. "Huynh cũng giống như bọn họ, chưa bao giờ tin tưởng ta, chưa bao giờ nghe ta giải thích... ta cứ tưởng đối với huynh ta có chút khác biệt, nhưng hoá ra là ta một mình lầm tưởng..."
Sở Thanh Lan cau mày, gã nói vậy là sao?
"Phùng Tư Triết, những gì mắt thấy tai nghe lẽ nào không thể tin tưởng???"
Bình luận facebook