Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 62
- Mạc sư đệ, cẩn thận!
Nghiêm chấn lo lắng kêu lên, phi thân lên ôm eo Mạc Vũ tránh thoát một kiếm của sát thủ, một tay ôm người một tay đâm vào người sát thủ.
Sát thủ thấy không ổn, lập tức rút lui, Nghiêm Chấn quan tâm Mạc Vũ nên không truy đuổi.
Mũ trùm Mạc Vũ đã rơi xuống, tay trái đang có một vết thương lớn, máu đang chảy Ngiêm Chấn áy náy mở miệng.
- Là ta liên lụy đệ rồi.
- Ta không sao.
Mạc Vũ nhẹ giọng,sau đó rời khỏi vòng tay Nghiêm Chấn, lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một lọ nhỏ, đổ bột trong lọ xuống vết thương. Đau đớn lập tức lan tràn, thuốc này khiến vết thương khép lại nhanh nhưng đồng thời cũng khiến đau đớn lan rộng, Mạc Vũ cán răng không để mình phát ra âm thanh.
Chuyện là Nghiêm Chấn mời Mạc Vũ cùng đi làm một nhiệm vụ của tông môn để lấy điểm tích lũy, Mạc Từ hôm trước mới bế quan, Mạc Vũ rảnh rỗi nên nhận lời.
Nhiệm vụ cũng không khó, chính là giết một con yêu thú cấp 5, nhưng trên đường về bọn họ lại gặp sát thủ, vốn là sát thủ hướng tới Ngiêm Chấn nhưng thấy Mạc Vũ đi cạnh vì vậy muốn giết luôn Mạc Vũ, may mà bọn họ cũng không phải người thường nên có vài thứ bảo mệnh, nếu không chỉ sợ Mạc Vũ và Nghiêm Chấn đã bị thương nặng.
- Đám sát thủ kia...
Mạc Vũ có chút nghi hoặc, hắn cực kỳ thông minh đương nhiên nhận ra sát thủ có chút cổ quái, rõ ràng là không dốc hết toàn lực, cũng không muốn giết cả hai.
Ánh mắt Ngiêm Chấn trầm trọng, do dự nhưng cuối cùng cũng nói.
- Ta là thứ tử trong nhà, nhưng tư chất lại hơn trưởng tử.... hắn kiêng kỵ ta giành gia tài với hắn vì vậy muốn hủy hoại tư chất của ta. Gia huấn của gia tộc ta không cho tàn sát lẫn nhau, nếu không chỉ sợ hắn đã phái người giết ta chứ không đơn giản là hủy hoại tiềm năng của ta.
- Ta thật không ngờ, hắn lại tàn nhẫn như vậy, rõ ràng ta đã rời khỏi gia tộc.
Ánh mắt Nghiêm Chấn có chút bi thương, Mạc Vũ chịu đựng đau đớn, an ủi.
- Bây giờ Nghiêm sư huynh đã rời khỏi nơi đó, huống chi huynh là người của tông môn, chắc bọn họ không dám làm khó huynh nữa.
Nghiêm Chấn cảm kích cười.
- Cảm ơn Mạc sư đệ, huynh nhất định có ngày cắt đứt quan hệ với bọn họ!
- Ừ, huynh sẽ làm được.
- Sư đệ, mặt của đệ....
Mạc Vũ mỉm cười, nói.
- Không cần giấu nữa, dù sao mặt của đệ cũng không có vấn đề, giấu giấu diếm diếm cũng không tốt.
Nụ cười của Mạc Vũ làm Ngiêm Chấn thất thần, tim đập thình thịch như sắp nhảy ra, nó, thật sự quá đẹp.
- Ngiêm sư huynh, Ngiêm sư huynh.
Mạc Vũ thấy Ngiêm Chấn ngu ngơ nở nụ cười liền giơ tay lắc lắc trước mặt Ngiêm Chấn.
- A, ta không sao chúng ta về tông môn thôi.
Ngiêm Chấn có chút xấu hổ cười cười, thật là, trước mặt Mạc sư đệ lại thất thần làm chi chứ.
Vừa trở về động phủ cả Mạc Vũ và Ngiêm Chấn đều nhận được chuyền âm phù của Mục Thư Kỳ, vết thương của hai người đều đã không đáng ngại vì vậy ngự kiếm bay qua.
Vừa đến nơi đã thấy khá nhiều người đến trước.
- Mục Thư Kỳ, có chuyện gì vậy? Không biết bổn thiếu ta rất bận rộn sao?!
Lạc An Du vừa đến đã kêu ca, hất cằm kiêu ngạo bước vào động phủ.
Vì tư chất tốt nên Lạc An Du được Phong chủ thu làm đệ tử chân truyền vì vậy có một viện riêng, không cần chen chúc như đa số đệ tử khác.
Mục Thư Kỳ không thích con khổng tước kiêu căng là Lạc An Du một chút nào, cứ gặp nhau là cả hai cãi nhau long trời lở đất, nhưng hôm nay hắn không muốn so đo với con khổng tước ngu xuẩn kia nữa, vì vậy cao lãnh không mở miệng.
Hách Lan nhìn hai người, thở dài nói.
- Chúng ta đang nghiên cứu về bí cảnh Khương Thác.
Bí cảnh không có tên cũng không biết vị đại năng nào để lại, cuối cùng môn phái trong Đại Lục dùng tên Đại Lục để gọi nó.
Lạc An Du nhíu mày, hắn nhìn một đống tư liệu thật dày trên bàn, lại ngẫm lại những lời truyền trong Đại Lục, cuối cùng khoanh tay tựa vào cây lê trong viện, biểu tình trào phúng.
- Các ngươi cứ tìm đi, ta chờ.
Nói xong còn ngáp một cái, lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một cái bàn, một cái ghế, một đống đậu hũ thối, bắt đầu vừa ăn vừa nhìn mọi người, thấy vậy, khóe môi mọi người giật giật, riêng Mục Thư Kỳ thì thật tức.
- Lạc An Du! Ta gọi ngươi đến đây không phải để chơi đùa! Nếu không muốn giúp thì ngươi cút về viện của ngươi đi! Cút!
Mục Thư Kỳ rất thích ăn uống, thật thích ăn uống, nhưng đậu hũ thúi là món hắn ghét cay ghét đắng trên đời, hắn vừa nhìn đã thấy dạ dày cuộn trào, thế mà Lạc An Du con khổng tước chết tiệt đó lại ăn nó trước mặt hắn! còn ăn trong viện của hắn! Hỏi hắn làm sao không tức?!
Bí cảnh Khương Thác vô cùng rộng lớn, nhưng điều làm mọi người cảm thấy khó khăn là bí cảnh còn tự mình thí luyện, nói như vậy là bởi vì mỗi lần bí cảnh mở sẽ có một khó khăn khác nhau, giống như 100 năm trước mọi người vào bí cảnh thì tu vi giảm còn một nửa, 200 năm trước bí cảnh khiến mọi người ngủ nửa tháng, 300 năm trước bí cảnh khiến mọi người đổi giới tính, 400 năm trước bí cảnh khiến mọi người biến thành động vật...
Tóm lại, không trùng lặp, cho nên muốn biết lần này bí cảnh có khó khăn gì thật giống như mò kim đáy biển.
Nghiêm chấn lo lắng kêu lên, phi thân lên ôm eo Mạc Vũ tránh thoát một kiếm của sát thủ, một tay ôm người một tay đâm vào người sát thủ.
Sát thủ thấy không ổn, lập tức rút lui, Nghiêm Chấn quan tâm Mạc Vũ nên không truy đuổi.
Mũ trùm Mạc Vũ đã rơi xuống, tay trái đang có một vết thương lớn, máu đang chảy Ngiêm Chấn áy náy mở miệng.
- Là ta liên lụy đệ rồi.
- Ta không sao.
Mạc Vũ nhẹ giọng,sau đó rời khỏi vòng tay Nghiêm Chấn, lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một lọ nhỏ, đổ bột trong lọ xuống vết thương. Đau đớn lập tức lan tràn, thuốc này khiến vết thương khép lại nhanh nhưng đồng thời cũng khiến đau đớn lan rộng, Mạc Vũ cán răng không để mình phát ra âm thanh.
Chuyện là Nghiêm Chấn mời Mạc Vũ cùng đi làm một nhiệm vụ của tông môn để lấy điểm tích lũy, Mạc Từ hôm trước mới bế quan, Mạc Vũ rảnh rỗi nên nhận lời.
Nhiệm vụ cũng không khó, chính là giết một con yêu thú cấp 5, nhưng trên đường về bọn họ lại gặp sát thủ, vốn là sát thủ hướng tới Ngiêm Chấn nhưng thấy Mạc Vũ đi cạnh vì vậy muốn giết luôn Mạc Vũ, may mà bọn họ cũng không phải người thường nên có vài thứ bảo mệnh, nếu không chỉ sợ Mạc Vũ và Nghiêm Chấn đã bị thương nặng.
- Đám sát thủ kia...
Mạc Vũ có chút nghi hoặc, hắn cực kỳ thông minh đương nhiên nhận ra sát thủ có chút cổ quái, rõ ràng là không dốc hết toàn lực, cũng không muốn giết cả hai.
Ánh mắt Ngiêm Chấn trầm trọng, do dự nhưng cuối cùng cũng nói.
- Ta là thứ tử trong nhà, nhưng tư chất lại hơn trưởng tử.... hắn kiêng kỵ ta giành gia tài với hắn vì vậy muốn hủy hoại tư chất của ta. Gia huấn của gia tộc ta không cho tàn sát lẫn nhau, nếu không chỉ sợ hắn đã phái người giết ta chứ không đơn giản là hủy hoại tiềm năng của ta.
- Ta thật không ngờ, hắn lại tàn nhẫn như vậy, rõ ràng ta đã rời khỏi gia tộc.
Ánh mắt Nghiêm Chấn có chút bi thương, Mạc Vũ chịu đựng đau đớn, an ủi.
- Bây giờ Nghiêm sư huynh đã rời khỏi nơi đó, huống chi huynh là người của tông môn, chắc bọn họ không dám làm khó huynh nữa.
Nghiêm Chấn cảm kích cười.
- Cảm ơn Mạc sư đệ, huynh nhất định có ngày cắt đứt quan hệ với bọn họ!
- Ừ, huynh sẽ làm được.
- Sư đệ, mặt của đệ....
Mạc Vũ mỉm cười, nói.
- Không cần giấu nữa, dù sao mặt của đệ cũng không có vấn đề, giấu giấu diếm diếm cũng không tốt.
Nụ cười của Mạc Vũ làm Ngiêm Chấn thất thần, tim đập thình thịch như sắp nhảy ra, nó, thật sự quá đẹp.
- Ngiêm sư huynh, Ngiêm sư huynh.
Mạc Vũ thấy Ngiêm Chấn ngu ngơ nở nụ cười liền giơ tay lắc lắc trước mặt Ngiêm Chấn.
- A, ta không sao chúng ta về tông môn thôi.
Ngiêm Chấn có chút xấu hổ cười cười, thật là, trước mặt Mạc sư đệ lại thất thần làm chi chứ.
Vừa trở về động phủ cả Mạc Vũ và Ngiêm Chấn đều nhận được chuyền âm phù của Mục Thư Kỳ, vết thương của hai người đều đã không đáng ngại vì vậy ngự kiếm bay qua.
Vừa đến nơi đã thấy khá nhiều người đến trước.
- Mục Thư Kỳ, có chuyện gì vậy? Không biết bổn thiếu ta rất bận rộn sao?!
Lạc An Du vừa đến đã kêu ca, hất cằm kiêu ngạo bước vào động phủ.
Vì tư chất tốt nên Lạc An Du được Phong chủ thu làm đệ tử chân truyền vì vậy có một viện riêng, không cần chen chúc như đa số đệ tử khác.
Mục Thư Kỳ không thích con khổng tước kiêu căng là Lạc An Du một chút nào, cứ gặp nhau là cả hai cãi nhau long trời lở đất, nhưng hôm nay hắn không muốn so đo với con khổng tước ngu xuẩn kia nữa, vì vậy cao lãnh không mở miệng.
Hách Lan nhìn hai người, thở dài nói.
- Chúng ta đang nghiên cứu về bí cảnh Khương Thác.
Bí cảnh không có tên cũng không biết vị đại năng nào để lại, cuối cùng môn phái trong Đại Lục dùng tên Đại Lục để gọi nó.
Lạc An Du nhíu mày, hắn nhìn một đống tư liệu thật dày trên bàn, lại ngẫm lại những lời truyền trong Đại Lục, cuối cùng khoanh tay tựa vào cây lê trong viện, biểu tình trào phúng.
- Các ngươi cứ tìm đi, ta chờ.
Nói xong còn ngáp một cái, lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một cái bàn, một cái ghế, một đống đậu hũ thối, bắt đầu vừa ăn vừa nhìn mọi người, thấy vậy, khóe môi mọi người giật giật, riêng Mục Thư Kỳ thì thật tức.
- Lạc An Du! Ta gọi ngươi đến đây không phải để chơi đùa! Nếu không muốn giúp thì ngươi cút về viện của ngươi đi! Cút!
Mục Thư Kỳ rất thích ăn uống, thật thích ăn uống, nhưng đậu hũ thúi là món hắn ghét cay ghét đắng trên đời, hắn vừa nhìn đã thấy dạ dày cuộn trào, thế mà Lạc An Du con khổng tước chết tiệt đó lại ăn nó trước mặt hắn! còn ăn trong viện của hắn! Hỏi hắn làm sao không tức?!
Bí cảnh Khương Thác vô cùng rộng lớn, nhưng điều làm mọi người cảm thấy khó khăn là bí cảnh còn tự mình thí luyện, nói như vậy là bởi vì mỗi lần bí cảnh mở sẽ có một khó khăn khác nhau, giống như 100 năm trước mọi người vào bí cảnh thì tu vi giảm còn một nửa, 200 năm trước bí cảnh khiến mọi người ngủ nửa tháng, 300 năm trước bí cảnh khiến mọi người đổi giới tính, 400 năm trước bí cảnh khiến mọi người biến thành động vật...
Tóm lại, không trùng lặp, cho nên muốn biết lần này bí cảnh có khó khăn gì thật giống như mò kim đáy biển.
Bình luận facebook