Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 82
Linh Lan Hoa: Hôm nay là một ngày đặc biệt, vậy nên tui mạn phép bạo chương trước nha~
Chủ nhật sẽ không bạo chương nữa, mọi người đọc truyện vui vẻ nga~
***
Đường Thanh ngẩn người, giống như lại quay về nhiều năm về trước.
- Thanh nhi, đây là Vô Sát, từ hôm nay Vô Sát sẽ là ca ca con, nào, lại đây gọi Vô Sát ca ca.
Đường mẫu ( mẹ của Đường Thanh, Linh Lan Hoa lười nghĩ tên, viết thế này để dễ hiểu) dắt tay một đứa trẻ khoảng 10,11 tuổi gì đó nói với Đường Thanh.
- Vô Sát ca ca.
Đường Thanh ngoan ngoãn gọi, sau đó ngây thơ hỏi Đường phụ. (phụ thân Đường Thanh)
- Phụ thân, Vô Sát ca ca tại sao lại là ca ca của con ạ? Hai người chẳng phải chỉ sinh mình con thôi sao?
Đường mẫu xoa xoa cái đầu lông xù của Đường Thanh, giọng nói ấm áp.
- Vô Sát ca ca là con của bằng hữu rất thân của mẹ, nhưng thân nhân của huynh ấy mất rồi, vậy nên chúng ta sẽ là thân nhân của huynh ấy.
- Vậy ạ.
Tiểu Đường Thanh gật đầu, giống như đã thấu hiểu thứ gì sâu xa lắm, vẻ mặt khả ái đến khiến người ta muốn cưng nựng.
- Vậy Vô Sát ca ca, ca sẽ là ca ca của đệ nhé.
Đường Thanh chạy lại chỗ Độc Cô Vô Sát, ra vẻ nghiêm túc nói.
Vẻ mặt vốn cứng nhắc trống rỗng của Độc Cô Vô Sát rốt cuộc có thay đổi, Độc Cô Vô Sát nhìn Đường Thanh thật lâu, sau đó khó khăn cất tiếng.
- Đượ.. c, ca... ca sẽ... khụ khụ..
Vì đã lâu ngày không ăn không uống cũng không nói chuyện, cổ họng Độc Cô Vô Sát vừa khô vừa đau, nói chuyện cũng khó khăn.
Tiểu Đường Thanh chạy đi rót một chén trà, dùng hai tay bưng đến trước mặt Độc Cô Vô Sát, đưa cho hắn.
Đường phụ đường mẫu nhìn không khí tốt đẹp giữa hai đứa trẻ, sau đó liếc nhau một cái, yên lặng đi ra.
- Vô Sát ca ca, ca uống nước đi.
Độc Cô Vô Sát nở một nụ cười, nhận lấy ly trà.
- Cảm ơn đệ.... A Thanh.
......
- oa! Vô Sát ca ca thật giỏi!
Đường Thanh vỗ tay giọng nói non nớt tràn đầy vui vẻ và sùng bái.
Độc Cô Vô Sát thu lại thanh kiếm, mỉm cười xoa đầu Đường Thanh.
- Đệ cũng rất lợi hại, chỉ cần để chăm chỉ hơn thì đệ chắc chắn sẽ vượt qua huynh.
Lời này của Độc Cô Vô Sát không sai, tư chất của Đường Thanh cao hơn Độc Cô Vô Sát, nhưng Đường Thanh lại không có sự kiên trì và bền bỉ luyện tập của Độc Cô Vô Sát, thành ra tuy tư chất cao hơn, nhưng tu vi Đường Thanh lại không bằng Độc Cô Vô Sát.
......
- Con! Con!... Con, tại sao lại giây sự với thiếu gia Tạ gia?! Còn đánh người ta trọng thương! Cái tốt không học, con đi học cái thói xấu xa của đám côn đồ đầu đường xó chợ?!!! Con coi thân phận thiếu chủ Đường gia này ở đâu?!
Tiểu Đường Thanh bị phạt quỳ dưới đất, cúi đầu không nói.
Y không giải thích rằng, bởi vì thiếu gia Tạ gia kia mắng Vô Sát ca ca của y, y mới nhịn không được mà đi lên đánh hắn.
Vô Sát ca ca của y mới không phải kẻ ăn nhờ ở đậu, Vô Sát ca ca là thân nhân của y.
Vô Sát ca ca mới không phải con hoang, ca ca có Đường gia làm người thân.
Vô Sát ca ca mới không phải là không có cha mẹ, phụ mẫu của y cũng là phụ mẫu của huynh ấy!
.......
- Đường Thanh! Con rốt cuộc là muốn gây rắc rối gì nữa hả?! Con nhìn Vô Sát xem, nó mới lớn hơn con một tuổi, tu vi nó đã cao hơn con không chỉ là một tầng?!
- Con coi lại chính mình đi?! Con có khác gì một công tử ăn chơi trác táng?! Vô Sát bằng tuổi con đã tự giác luyện tập quyền pháp, kiếm quyết, tu luyện linh lực! Còn con?! Có chút tu vi nho nhỏ mà suốt ngày đi gây chuyện! Con tự diện bích ( quay mặt vào tường) hỗi lỗi đi!
......
- Đường Thanh! Con muốn làm ta tức chết?! Con là một kiếm tu! Nghiên cứu trận pháp tà môn kia làm gì?! Con xem Vô Sát, thằng bé vừa ngoan ngoãn vừa thông minh lại chăm chỉ, đâu giống như con?
........
- Hừ! Con xem Vô Sát, nó....
- Con nên học hỏi Vô Sát....
- Con không thể giống như Vô Sát được sao?!
......
- Vô Sát....
- Vô Sát....
- Vô Sát..
- Độc Cô Vô Sát!
Trong lòng Tiểu Đường Thanh bịt chặt tai lại, che đi âm thanh ám ảnh trong đầu, rõ ràng phụ mẫu là của y, tại sao..... lại giống như là của Độc Cô Vô Sát?
Rõ ràng phụ mẫu rất thương y, tại sao bây giờ lại không thương y nữa?
Y rõ ràng là đã cố gắng luyện tập, y rõ ràng đã cố gắng cầm kiếm, y rõ ràng là đã lén ngày đêm tu luyện..... chỉ là tại sao tu vi của y vẫn không bằng Độc Cô Vô Sát?
Tiểu Đường Thanh mở bàn tay ra, bên trên là vô số vết chai sạn và vết thương chồng chất, y đã cố gắng, công sức y bỏ ra cũng không kém Độc Cô Vô Sát, chỉ là.... y chưa kịp nói điều đó với phụ mẫu.......
Mỗi lần y định nói, Độc Cô Vô Sát sẽ xuất hiện, mà mỗi lần hắn xuất hiện, lại là tiến bộ vượt bậc, so sánh với những thứ y cực khổ để đặt được, là không đáng kể.
Bất kể là y cố gắng bao lâu, y cũng không bằng hắn, Đường Thanh, mãi mãi không thể vượt qua Độc Cô Vô Sát.
Ánh mắt của Tiểu Đường Thanh từ sùng bái chuyển thành ghen tị, lại chuyển sang oán hận, cuối cùng liền âm u u ám.
Năm đó, Đường Thanh 17 tuổi, Độc Cô Vô Sát 18 tuổi.
Sinh nhật của Độc Cô Vô Sát, Đường Thanh tặng hắn một bộ kiếm pháp tinh diệu.
Năm kế tiếp, Đường Thanh 18 tuổi, Độc Cô Vô Sát 19 tuổi.
Vị hôn thê đính hôn từ bé của Đường Thanh từ hôn y, nói rằng người nàng ấy thích là Độc Cô Vô Sát, lúc đó, Đường Thanh chỉ nở một nụ cười châm biếm.
Năm Đường Thanh 19 tuổi, Độc Cô Vô Sát 20 tuổi.
Độc Cô Vô Sát bị phát hiện là ma tu, bị người người đuổi giết.
Đường Thanh cười hả hê mà đau đớn.
Năm Đường Thanh 20 tuổi, Độc Cô Vô Sát cứu Đường Thanh khỏi móng vuốt của một yêu thú cấp 46, Độc Cô Vô Sát dùng truyền tống trận ngẫu nhiên, vì vậy họ đến Khương Thác Đại Lục.
Tu vi bị phong ấn, họ phát hiện đại lục này vó cấm chế, mày mò gầm trăm năm nữa thì phát hiện lực lượng sinh mệnh có thể làm suy yếu cấm chế này, họ lập nên Thiên Đạo.
Đường Thanh làm đạo chủ, Độc Cô Vô Sát làm phó đạo chủ.
***
Linh Lan Hoa: Ban đầu nghĩ một chương là có thể kể hết cố sự của CP này, không ngờ lại không được.
Chủ nhật sẽ không bạo chương nữa, mọi người đọc truyện vui vẻ nga~
***
Đường Thanh ngẩn người, giống như lại quay về nhiều năm về trước.
- Thanh nhi, đây là Vô Sát, từ hôm nay Vô Sát sẽ là ca ca con, nào, lại đây gọi Vô Sát ca ca.
Đường mẫu ( mẹ của Đường Thanh, Linh Lan Hoa lười nghĩ tên, viết thế này để dễ hiểu) dắt tay một đứa trẻ khoảng 10,11 tuổi gì đó nói với Đường Thanh.
- Vô Sát ca ca.
Đường Thanh ngoan ngoãn gọi, sau đó ngây thơ hỏi Đường phụ. (phụ thân Đường Thanh)
- Phụ thân, Vô Sát ca ca tại sao lại là ca ca của con ạ? Hai người chẳng phải chỉ sinh mình con thôi sao?
Đường mẫu xoa xoa cái đầu lông xù của Đường Thanh, giọng nói ấm áp.
- Vô Sát ca ca là con của bằng hữu rất thân của mẹ, nhưng thân nhân của huynh ấy mất rồi, vậy nên chúng ta sẽ là thân nhân của huynh ấy.
- Vậy ạ.
Tiểu Đường Thanh gật đầu, giống như đã thấu hiểu thứ gì sâu xa lắm, vẻ mặt khả ái đến khiến người ta muốn cưng nựng.
- Vậy Vô Sát ca ca, ca sẽ là ca ca của đệ nhé.
Đường Thanh chạy lại chỗ Độc Cô Vô Sát, ra vẻ nghiêm túc nói.
Vẻ mặt vốn cứng nhắc trống rỗng của Độc Cô Vô Sát rốt cuộc có thay đổi, Độc Cô Vô Sát nhìn Đường Thanh thật lâu, sau đó khó khăn cất tiếng.
- Đượ.. c, ca... ca sẽ... khụ khụ..
Vì đã lâu ngày không ăn không uống cũng không nói chuyện, cổ họng Độc Cô Vô Sát vừa khô vừa đau, nói chuyện cũng khó khăn.
Tiểu Đường Thanh chạy đi rót một chén trà, dùng hai tay bưng đến trước mặt Độc Cô Vô Sát, đưa cho hắn.
Đường phụ đường mẫu nhìn không khí tốt đẹp giữa hai đứa trẻ, sau đó liếc nhau một cái, yên lặng đi ra.
- Vô Sát ca ca, ca uống nước đi.
Độc Cô Vô Sát nở một nụ cười, nhận lấy ly trà.
- Cảm ơn đệ.... A Thanh.
......
- oa! Vô Sát ca ca thật giỏi!
Đường Thanh vỗ tay giọng nói non nớt tràn đầy vui vẻ và sùng bái.
Độc Cô Vô Sát thu lại thanh kiếm, mỉm cười xoa đầu Đường Thanh.
- Đệ cũng rất lợi hại, chỉ cần để chăm chỉ hơn thì đệ chắc chắn sẽ vượt qua huynh.
Lời này của Độc Cô Vô Sát không sai, tư chất của Đường Thanh cao hơn Độc Cô Vô Sát, nhưng Đường Thanh lại không có sự kiên trì và bền bỉ luyện tập của Độc Cô Vô Sát, thành ra tuy tư chất cao hơn, nhưng tu vi Đường Thanh lại không bằng Độc Cô Vô Sát.
......
- Con! Con!... Con, tại sao lại giây sự với thiếu gia Tạ gia?! Còn đánh người ta trọng thương! Cái tốt không học, con đi học cái thói xấu xa của đám côn đồ đầu đường xó chợ?!!! Con coi thân phận thiếu chủ Đường gia này ở đâu?!
Tiểu Đường Thanh bị phạt quỳ dưới đất, cúi đầu không nói.
Y không giải thích rằng, bởi vì thiếu gia Tạ gia kia mắng Vô Sát ca ca của y, y mới nhịn không được mà đi lên đánh hắn.
Vô Sát ca ca của y mới không phải kẻ ăn nhờ ở đậu, Vô Sát ca ca là thân nhân của y.
Vô Sát ca ca mới không phải con hoang, ca ca có Đường gia làm người thân.
Vô Sát ca ca mới không phải là không có cha mẹ, phụ mẫu của y cũng là phụ mẫu của huynh ấy!
.......
- Đường Thanh! Con rốt cuộc là muốn gây rắc rối gì nữa hả?! Con nhìn Vô Sát xem, nó mới lớn hơn con một tuổi, tu vi nó đã cao hơn con không chỉ là một tầng?!
- Con coi lại chính mình đi?! Con có khác gì một công tử ăn chơi trác táng?! Vô Sát bằng tuổi con đã tự giác luyện tập quyền pháp, kiếm quyết, tu luyện linh lực! Còn con?! Có chút tu vi nho nhỏ mà suốt ngày đi gây chuyện! Con tự diện bích ( quay mặt vào tường) hỗi lỗi đi!
......
- Đường Thanh! Con muốn làm ta tức chết?! Con là một kiếm tu! Nghiên cứu trận pháp tà môn kia làm gì?! Con xem Vô Sát, thằng bé vừa ngoan ngoãn vừa thông minh lại chăm chỉ, đâu giống như con?
........
- Hừ! Con xem Vô Sát, nó....
- Con nên học hỏi Vô Sát....
- Con không thể giống như Vô Sát được sao?!
......
- Vô Sát....
- Vô Sát....
- Vô Sát..
- Độc Cô Vô Sát!
Trong lòng Tiểu Đường Thanh bịt chặt tai lại, che đi âm thanh ám ảnh trong đầu, rõ ràng phụ mẫu là của y, tại sao..... lại giống như là của Độc Cô Vô Sát?
Rõ ràng phụ mẫu rất thương y, tại sao bây giờ lại không thương y nữa?
Y rõ ràng là đã cố gắng luyện tập, y rõ ràng đã cố gắng cầm kiếm, y rõ ràng là đã lén ngày đêm tu luyện..... chỉ là tại sao tu vi của y vẫn không bằng Độc Cô Vô Sát?
Tiểu Đường Thanh mở bàn tay ra, bên trên là vô số vết chai sạn và vết thương chồng chất, y đã cố gắng, công sức y bỏ ra cũng không kém Độc Cô Vô Sát, chỉ là.... y chưa kịp nói điều đó với phụ mẫu.......
Mỗi lần y định nói, Độc Cô Vô Sát sẽ xuất hiện, mà mỗi lần hắn xuất hiện, lại là tiến bộ vượt bậc, so sánh với những thứ y cực khổ để đặt được, là không đáng kể.
Bất kể là y cố gắng bao lâu, y cũng không bằng hắn, Đường Thanh, mãi mãi không thể vượt qua Độc Cô Vô Sát.
Ánh mắt của Tiểu Đường Thanh từ sùng bái chuyển thành ghen tị, lại chuyển sang oán hận, cuối cùng liền âm u u ám.
Năm đó, Đường Thanh 17 tuổi, Độc Cô Vô Sát 18 tuổi.
Sinh nhật của Độc Cô Vô Sát, Đường Thanh tặng hắn một bộ kiếm pháp tinh diệu.
Năm kế tiếp, Đường Thanh 18 tuổi, Độc Cô Vô Sát 19 tuổi.
Vị hôn thê đính hôn từ bé của Đường Thanh từ hôn y, nói rằng người nàng ấy thích là Độc Cô Vô Sát, lúc đó, Đường Thanh chỉ nở một nụ cười châm biếm.
Năm Đường Thanh 19 tuổi, Độc Cô Vô Sát 20 tuổi.
Độc Cô Vô Sát bị phát hiện là ma tu, bị người người đuổi giết.
Đường Thanh cười hả hê mà đau đớn.
Năm Đường Thanh 20 tuổi, Độc Cô Vô Sát cứu Đường Thanh khỏi móng vuốt của một yêu thú cấp 46, Độc Cô Vô Sát dùng truyền tống trận ngẫu nhiên, vì vậy họ đến Khương Thác Đại Lục.
Tu vi bị phong ấn, họ phát hiện đại lục này vó cấm chế, mày mò gầm trăm năm nữa thì phát hiện lực lượng sinh mệnh có thể làm suy yếu cấm chế này, họ lập nên Thiên Đạo.
Đường Thanh làm đạo chủ, Độc Cô Vô Sát làm phó đạo chủ.
***
Linh Lan Hoa: Ban đầu nghĩ một chương là có thể kể hết cố sự của CP này, không ngờ lại không được.
Bình luận facebook