Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 185: Buông tay
Không chỉ nhớ, mà Bích Trâm xúc động sắp khóc luôn rồi. Cô mím môi ngăn cho mình không khóc, làm nũng che đi: "Bác thật là tốt. Ai mà được làm con dâu của bác chắc phải tu ba kiếp á." Bà Trần bị cô chọc cho dù buồn cũng phải cười: "Miệng con sao lại ngọt như thế, biết nịnh người quá đấy."
Bích Trâm vẫn cười. Bà lại hỏi: "Mà con định đi bao lâu?" "Chắc khoảng năm, sáu năm gì đó."
Bà Trần nghe hơi sửng sốt. Đi lâu vậy sao? "Bác sẽ nhớ con lắm đấy. Nhớ gọi điện về nói chuyện với bác nghe. Mấy năm không gặp, bác sẽ nhớ con lắm đấy."
Bích Trâm ôm lấy hẳn cánh tay bà, làm nũng: "Con cũng vậy, con sẽ rất nhớ những món ăn do bác làm."
Từ sau khi mẹ cô qua đời, chỉ có bác Phụng là đối xử tốt với cô, quan tâm yêu thương cô như con cháu trong nhà. Cô thật sự rất quý bà, không ngày nào là không mơ tới một ngày được quang minh chính đại gọi bà một tiếng mẹ. Cay đắng thay, cô không có phúc phần đấy.
Suy cho cùng, mơ thì mãi chỉ là mơ, không bao giờ thành thật được. Ngưỡng cửa nhà họ Trần, không có phần dành cho cô. Cũng như cửa trái tim Khắc Dương, không bao giờ mở cửa để cô vào. Nơi đó, không có chỗ dành cho cô.
Bà Trần gật đầu: "Vậy chờ khi nào con về, bác sẽ lại nấu cho con ăn." "Bác nói rồi đấy, không được nuốt lời." "Nhớ, làm sao bác quên được." Bà Trần gật đầu, lòng càng buồn não nề, tiếc nuối.
Thời buổi này kiếm đâu ra một cô gái tốt như Bích Trâm chứ, vừa hiền hòa lại hiểu chuyện.
Những tưởng sẽ rước được con bé về làm dâu nhà mình, vậy mà
Âu cũng là do số phận, con trai bà không có phúc ấy. "Con phải đi thật rồi." Cô buông bà ra, nhìn Khắc Dương, mỉm cười: "Khắc Dương, em đi đây." Trái ngược với câu nói bình thản ấy, là cả một bầu trời mong ước được nghe câu "Đừng đi, hãy ở lại với anh" từ miệng anh. Chỉ cần một câu của anh thôi, cô sẽ không đi nữa.
Đăng lòng thay, anh phũ phàng mà nhẹ nhàng gật đầu: "Lên đường bình an."
Chút hy vọng mong manh cuối cùng còn sót lại cuối cùng cũng bị bóp nát. Anh thật phũ phàng. Bích Trâm biết, mình thật sự không còn cơ hội nào nữa rồi.
Nên buông tay thôi!
Giấu đi tổn thương trong lòng, cô gượng cười tỏ vẻ mình ổn, quay đi. Cô bước thật nhanh như đang trốn chạy vào trong khu kiểm tra. Nước mắt cũng theo cái xoay người kia mà chảy như mưa, rơi mãi không ngừng. Tạm biệt. Tạm biệt tình yêu của
CÔ!
Chỉ có người làm anh là Thế Lân biết, em gái anh đang khóc. Thay vì nói Bích Trâm đi học nâng cao thì nói mục đích chính là đi xa để quên Khắc Dương, mối tình đơn phương chiếm chọn thanh xuân của cô là đúng hơn.
Tình là bể khổ, quả không sai! Chỉ có thể hy vọng, chuyển đi này sẽ giúp con bé quên được đoạn tình đơn phương này.
Bích Trâm không hề biết, có một người thật sự mong cô ở lại. Là Kỳ Luân.
Anh đã đến đây lâu rồi, nhưng không đủ can đảm xuất hiện, chỉ có thể đứng giữa đám đông không ngừng qua lại cách xa cô mà dõi theo.
Một tuần trước, sau khi biết Bích Trâm sẽ đi du học lên tiến sĩ, anh đã quyết định lấy hết dũng khí tỏ tình với cô. Anh sợ, bây giờ không nói, sau này sẽ không còn cơ hội nữa.
Kết quả thì rõ rồi đấy, Bích Trâm đã từ chối anh, chỉ có thể làm bạn, không thể nào đi xa hơn. Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần cho kết quả đẳng nhất, Kỳ Luân vẫn bị tổn thương nặng nề.
Sau đó, anh và cô vẫn là bạn, như cô mong muốn. Nhưng bảo anh ra tiến cô, anh thật sự không làm được. Anh lấy cớ có cuộc họp quan trọng để trốn tránh, không ra tiền cô. Vậy mà cuối cùng lí trí vẫn không thắng nổi trái tim, cứ như kẻ ngốc chạy xe tới đây, nhìn lén cô đi. Như một gã cầm gào thét tên cô trong lòng, van xin cô đừng đi. Tiếc là, cho dù anh có gào đến rách nội tạng, người con gái ấy cũng không thể nghe được tiếng lòng của anh.
Chia ly nào cũng có nước mắt, tiếc nuối. Người ra đi mang theo vết thương lòng sâu hoắm đang rỉ máu. Người ở lại cũng đón nhận chừng ấy vết thương. Dù tác giả của những vết thương ấy là ai, thì kết quả vẫn là rất đau đón.
Khoảnh khắc chiếc phi cơ bay lên bầu trời, tất cả đều biết, tình yêu của họ đã thật sự chết rồi. Không có hy vọng sống nữa...
Bệnh viện.
Thần Hạo vừa tỉnh lại sau mấy ngày hôn mê. Tuy mới tỉnh lại, nhưng nhờ được chăm sóc phương pháp tốt nhất, da dẻ có vài phần khởi sắc, không đến nỗi dọa người.
Việc làm đầu tiên của anh chính là đưa mắt tìm kiếm hình bóng ai đó. Nhưng cuối cùng, thứ anh thu được chỉ có thất vọng.
Thạch Đường vẫn luôn ở bên kề cận chăm sóc anh, thấy Boss nhà mình cứ nhìn ngang nhìn dọc, anh tinh ý hỏi: "Tổng giám đốc, anh đang tìm gì sao?" "Không có gì." Thần Hạo nhằm mắt lại, dựa lưng vờ ngủ.
Anh đang nghĩ gì vậy? Thế mà lại hy vọng sẽ thấy cô ở bên cạnh mình cơ đấy. Anh quên giữa anh và cô chẳng còn gì nữa rồi sao? Đúng ngu ngốc!
Vốn, anh cứ nghĩ mình sẽ chết. Không ngờ, vẫn được cứu sống. Mà anh không rõ, mình sống lại để làm gì nữa. Một trái tim đã chết, cơ thể này còn sống thì có ý nghĩa gì?
Anh thật sự không tìm được lí do gì để sống tiếp.
Chợt cửa phòng được mở ra, vệ sĩ canh ngoài cửa đi vào, nói: "Cậu chủ, có người tự xưng là nhân viên giao hàng tới giao đồ cho anh. Có cho hắn vào không a?"
Thạch Đường lớn giọng: "Hàng gì? Anh không biết Boss vừa mới tỉnh lại sao, đã đặt hàng khi nào đâu mà giao. Chắc chắn là có kẻ giở trò, đuổi hắn đi đi." "Cho vào đi." Thần Hạo lại quyết định ngược lại, giọng vẫn khàn khàn.
Thạch Đường nhìn anh khó hiểu: "Tổng giám đốc, ngộ nhỡ đây là cái bẫy của ai đó thì sao?" Không phải ngộ nhỡ, mà anh dám chắc luôn. "Nếu là bẫy thì càng phải cho hần vào." Giọng anh lạnh xuống. Thạch Đường nghe hiểu ý, không nói gì nữa. Tay vệ sĩ lui ra, lát sau người gọi là nhân viên giao hàng đi vào, trong tay bê hẳn một thùng carton khá lớn.
Thạch Đường mang theo cảnh giác đi tới mở thùng carton ra xem trước. Chẳng biết bên trong là gì, nhân viên giao hàng cứ nhắc anh nhẹ tay làm Thạch
Đường hơi bực.
Chả lẽ bên trong là đậu hũ?
Cho tới khi nhịn thấy rõ thứ bên trong, anh trợ lý lập tức ngẩn người: "Đây là.."
Một bình đựng cá cảnh. Một hộp quà giống y hệt hộp quà mà sáu tháng trước Boss đã tự tay gói tặng Tuyết Vũ. Kèm theo là một phong thư và vài tờ giấy xếp ở dưới nữa. Tất cả đều được sắp xếp một cách gọn gàng. Hèn gì tay giao hàng cứ nhắc anh phải mở nhẹ nhàng. "Gì vậy?" Thần Hạo thấy biểu hiện của trợ lý không đúng, hoài nghi.
Thạch Đường không biết phải trả lời thế nào, chỉ còn cách trực tiếp đưa tất cả tới trước mặt anh. "Sếp xem..."
Thần Hạo mang theo sự khó hiểu, hạ ánh mắt nhìn xuống thùng carton trước mặt. Lặng người!
Đây... chẳng phải là chủ cá cờ Bạch Tạng Đỏ anh đã bắt cho Tuyết Vũ khi ở quốc đảo Síp sao? Sao nó lại ở đây?
Còn hộp quà này...
Thần Hạo mang theo hoài nghi, vươn tay muốn lấy hộp quà kia. Ngặt nỗi, anh vừa tỉnh lại sức khỏe còn yếu, cộng với vết thương chưa lành nên hơi khó khăn. Thạch Đường thấy vậy, giúp ánh mở hộp quà ra. Hai bức tượng làm bằng ngọc thạch. Một là hình cô gái thả tóc bồng bềnh, mặc váy xòe dáng ngắn, khuôn mặt, giống Tuyết Vũ gần một trăm phần trăm.
Không sai, nó chính là tượng môi phỏng của Tuyết Vũ. Bức còn lại tất nhiên là tượng mô phỏng Thần Hạo.
Thần Hạo nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bé tẹo của bức tượng nữ, không chút biểu cảm. Hồi đó, anh không biết nên tặng quà Giảng Sinh gì cực kỳ đặc biệt cho Tuyết Vũ, nên đã lân la khắp nơi trên mạng để tham khảo. Cuối cùng nhìn trúng kiểu làm tượng mô phỏng này. Sau đó, anh đã đặt làm hai bức tượng, đều tặng cho cô hết, với mong muốn mỗi khi cô nhìn thấy bức tượng của anh, sẽ nhớ anh nhiều hơn, tình cảm cũng từ đó được đong đầy lên.
Kết quả... Người ta căn bản không cần thứ tình cảm này của anh. Người ta đã trả lại hết rồi.
Anh cười lạnh, bỏ qua hai bức tượng, cầm phong thư, mở ra đọc. "Thần Hạo. Là tôi, Tuyết Vũ. Khi anh nhận được bức thư này, tôi đã không còn ở trong thành phố này nữa rồi. Có vài điều tôi muốn nói với anh, nên mới cố ý viết lá thư này.
Thứ nhất: Tôi không có trong thành phố, đồng nghĩa không có người điều hành công ty. Sau nhiều lần suy nghĩ, tôi cảm thấy, người điều hành thích hợp nhất vẫn là anh. Vì vậy tôi quyết định, giao cho anh toàn quyền quyết định của tập đoàn Hải Vận. Anh đừng nghĩ vì anh cứu tôi nên tôi mới trao quyền điều hành cho anh. Không phải đầu. Lí do tôi trao quyền điều hành cho anh, chỉ đơn giản vì khả năng lãnh đạo của anh. Và, vì anh phải thay ba anh trả nợ cho nhà họ Mạc. Đời này của anh, chỉ có thể làm công cho nhà họ Mạc.
Thứ hai: Thời hạn tôi cho anh đã hết rồi, giữa chúng ta không còn gì ràng buộc nữa. Thế nên, ly hôn thôi. Đơn tôi đã ký rồi, chỉ còn chờ mỗi anh.
Thứ ba: Những thứ anh tặng tôi, tôi nghĩ mình không có lí do gì giữ lại. Trả lại hết cho anh, ảnh muốn xử lý sao thì tùy. Tôi nói xong rồi. Chào!" Rất tuyệt tình! Đủ xa lạ.
Thần Hạo vò mạnh lá thư, không chút lưu luyến. Anh tiếp tục lướt qua tờ đơn ly hôn. Ở cuối lá đơn, thật sự đã có chữ ký xinh đẹp, vừa sắc sảo lại vừa tuyệt tình của cô.
Anh sực nhớ ra, ngày hôm nay vừa vặn tròn hạn sáu tháng mà cô cho anh. Thần Hạo cười mỉa bản thân, giờ anh mới nhận ra tất cả chỉ là sắp xếp của cô. Ngày đó hắn cô đã tính toán cả rồi.
Ly hôn. Tất nhiên là phải ly hôn rồi. Hôn nhân này chỉ là giả, không có lí do gì mà không li hôn.
Phía dưới lá đơn li hôn còn có một tờ giấy, là quyết định trao toàn quyền cho anh điều hành Hải Vận. Có chữ ký và con dấu đỏ của Tuyết Vũ. Màu sắc của con dấu thật chói mắt, Thần Hạo đặt bàn tay lên, che nó đi, cuộn tròn tay lại.
Nếu cô đã muốn anh nhận vị trí này, thì anh sẽ làm.
Đúng lúc này, cửa phòng lại bị đẩy ra. Lần này là bác sĩ phụ trách chữa trị chờ Lục Bạch Văn, sắc mặt ông ta không ổn lắm. Bác sĩ phụ trách Lục Bạch Văn sao lại đến đây? Thần Hạo và Thạch có linh cảm sắp có chuyện không hay xảy ra. "Bác sĩ, có chuyện gì vậy?" Anh hỏi như thường lệ.
Bác sĩ nhìn anh, khá bối rối. Qua hai giây, mới có thể nói: "Cậu Hạo. Chúng tôi đã cố hết sức nhưng bệnh tình chủ tịch
Văn đã đến đỉnh điểm rồi, không thể kéo dài thêm được nữa. Năm phút trước, ông ấy đã ra đi rồi."
Thạch Đường sửng sốt, lo lắng nhìn Thần Hạo. Nhưng ngoài sự trầm tĩnh ra, không có biểu hiện gì khác. Một lúc sau, anh mới lên tiếng: "Tôi biết rồi." Rất nhẹ nhàng.
Chỉ là ngay sau đó, anh đã phun ra một ngụm máu tươi
Công ty Lam Thị.
Thế Lân vừa kết thúc cuộc họp trực tuyến với các quản lý chi nhánh. Cuộc họp kéo dài hơn ba giờ đồng hồ rút đi không ít sức lực và năng lượng của anh. Đôi mắt luôn hút hồn phái đẹp lộ vẻ mệt mỏi.
Anh dựa lưng vào thành ghế,
Bích Trâm vẫn cười. Bà lại hỏi: "Mà con định đi bao lâu?" "Chắc khoảng năm, sáu năm gì đó."
Bà Trần nghe hơi sửng sốt. Đi lâu vậy sao? "Bác sẽ nhớ con lắm đấy. Nhớ gọi điện về nói chuyện với bác nghe. Mấy năm không gặp, bác sẽ nhớ con lắm đấy."
Bích Trâm ôm lấy hẳn cánh tay bà, làm nũng: "Con cũng vậy, con sẽ rất nhớ những món ăn do bác làm."
Từ sau khi mẹ cô qua đời, chỉ có bác Phụng là đối xử tốt với cô, quan tâm yêu thương cô như con cháu trong nhà. Cô thật sự rất quý bà, không ngày nào là không mơ tới một ngày được quang minh chính đại gọi bà một tiếng mẹ. Cay đắng thay, cô không có phúc phần đấy.
Suy cho cùng, mơ thì mãi chỉ là mơ, không bao giờ thành thật được. Ngưỡng cửa nhà họ Trần, không có phần dành cho cô. Cũng như cửa trái tim Khắc Dương, không bao giờ mở cửa để cô vào. Nơi đó, không có chỗ dành cho cô.
Bà Trần gật đầu: "Vậy chờ khi nào con về, bác sẽ lại nấu cho con ăn." "Bác nói rồi đấy, không được nuốt lời." "Nhớ, làm sao bác quên được." Bà Trần gật đầu, lòng càng buồn não nề, tiếc nuối.
Thời buổi này kiếm đâu ra một cô gái tốt như Bích Trâm chứ, vừa hiền hòa lại hiểu chuyện.
Những tưởng sẽ rước được con bé về làm dâu nhà mình, vậy mà
Âu cũng là do số phận, con trai bà không có phúc ấy. "Con phải đi thật rồi." Cô buông bà ra, nhìn Khắc Dương, mỉm cười: "Khắc Dương, em đi đây." Trái ngược với câu nói bình thản ấy, là cả một bầu trời mong ước được nghe câu "Đừng đi, hãy ở lại với anh" từ miệng anh. Chỉ cần một câu của anh thôi, cô sẽ không đi nữa.
Đăng lòng thay, anh phũ phàng mà nhẹ nhàng gật đầu: "Lên đường bình an."
Chút hy vọng mong manh cuối cùng còn sót lại cuối cùng cũng bị bóp nát. Anh thật phũ phàng. Bích Trâm biết, mình thật sự không còn cơ hội nào nữa rồi.
Nên buông tay thôi!
Giấu đi tổn thương trong lòng, cô gượng cười tỏ vẻ mình ổn, quay đi. Cô bước thật nhanh như đang trốn chạy vào trong khu kiểm tra. Nước mắt cũng theo cái xoay người kia mà chảy như mưa, rơi mãi không ngừng. Tạm biệt. Tạm biệt tình yêu của
CÔ!
Chỉ có người làm anh là Thế Lân biết, em gái anh đang khóc. Thay vì nói Bích Trâm đi học nâng cao thì nói mục đích chính là đi xa để quên Khắc Dương, mối tình đơn phương chiếm chọn thanh xuân của cô là đúng hơn.
Tình là bể khổ, quả không sai! Chỉ có thể hy vọng, chuyển đi này sẽ giúp con bé quên được đoạn tình đơn phương này.
Bích Trâm không hề biết, có một người thật sự mong cô ở lại. Là Kỳ Luân.
Anh đã đến đây lâu rồi, nhưng không đủ can đảm xuất hiện, chỉ có thể đứng giữa đám đông không ngừng qua lại cách xa cô mà dõi theo.
Một tuần trước, sau khi biết Bích Trâm sẽ đi du học lên tiến sĩ, anh đã quyết định lấy hết dũng khí tỏ tình với cô. Anh sợ, bây giờ không nói, sau này sẽ không còn cơ hội nữa.
Kết quả thì rõ rồi đấy, Bích Trâm đã từ chối anh, chỉ có thể làm bạn, không thể nào đi xa hơn. Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần cho kết quả đẳng nhất, Kỳ Luân vẫn bị tổn thương nặng nề.
Sau đó, anh và cô vẫn là bạn, như cô mong muốn. Nhưng bảo anh ra tiến cô, anh thật sự không làm được. Anh lấy cớ có cuộc họp quan trọng để trốn tránh, không ra tiền cô. Vậy mà cuối cùng lí trí vẫn không thắng nổi trái tim, cứ như kẻ ngốc chạy xe tới đây, nhìn lén cô đi. Như một gã cầm gào thét tên cô trong lòng, van xin cô đừng đi. Tiếc là, cho dù anh có gào đến rách nội tạng, người con gái ấy cũng không thể nghe được tiếng lòng của anh.
Chia ly nào cũng có nước mắt, tiếc nuối. Người ra đi mang theo vết thương lòng sâu hoắm đang rỉ máu. Người ở lại cũng đón nhận chừng ấy vết thương. Dù tác giả của những vết thương ấy là ai, thì kết quả vẫn là rất đau đón.
Khoảnh khắc chiếc phi cơ bay lên bầu trời, tất cả đều biết, tình yêu của họ đã thật sự chết rồi. Không có hy vọng sống nữa...
Bệnh viện.
Thần Hạo vừa tỉnh lại sau mấy ngày hôn mê. Tuy mới tỉnh lại, nhưng nhờ được chăm sóc phương pháp tốt nhất, da dẻ có vài phần khởi sắc, không đến nỗi dọa người.
Việc làm đầu tiên của anh chính là đưa mắt tìm kiếm hình bóng ai đó. Nhưng cuối cùng, thứ anh thu được chỉ có thất vọng.
Thạch Đường vẫn luôn ở bên kề cận chăm sóc anh, thấy Boss nhà mình cứ nhìn ngang nhìn dọc, anh tinh ý hỏi: "Tổng giám đốc, anh đang tìm gì sao?" "Không có gì." Thần Hạo nhằm mắt lại, dựa lưng vờ ngủ.
Anh đang nghĩ gì vậy? Thế mà lại hy vọng sẽ thấy cô ở bên cạnh mình cơ đấy. Anh quên giữa anh và cô chẳng còn gì nữa rồi sao? Đúng ngu ngốc!
Vốn, anh cứ nghĩ mình sẽ chết. Không ngờ, vẫn được cứu sống. Mà anh không rõ, mình sống lại để làm gì nữa. Một trái tim đã chết, cơ thể này còn sống thì có ý nghĩa gì?
Anh thật sự không tìm được lí do gì để sống tiếp.
Chợt cửa phòng được mở ra, vệ sĩ canh ngoài cửa đi vào, nói: "Cậu chủ, có người tự xưng là nhân viên giao hàng tới giao đồ cho anh. Có cho hắn vào không a?"
Thạch Đường lớn giọng: "Hàng gì? Anh không biết Boss vừa mới tỉnh lại sao, đã đặt hàng khi nào đâu mà giao. Chắc chắn là có kẻ giở trò, đuổi hắn đi đi." "Cho vào đi." Thần Hạo lại quyết định ngược lại, giọng vẫn khàn khàn.
Thạch Đường nhìn anh khó hiểu: "Tổng giám đốc, ngộ nhỡ đây là cái bẫy của ai đó thì sao?" Không phải ngộ nhỡ, mà anh dám chắc luôn. "Nếu là bẫy thì càng phải cho hần vào." Giọng anh lạnh xuống. Thạch Đường nghe hiểu ý, không nói gì nữa. Tay vệ sĩ lui ra, lát sau người gọi là nhân viên giao hàng đi vào, trong tay bê hẳn một thùng carton khá lớn.
Thạch Đường mang theo cảnh giác đi tới mở thùng carton ra xem trước. Chẳng biết bên trong là gì, nhân viên giao hàng cứ nhắc anh nhẹ tay làm Thạch
Đường hơi bực.
Chả lẽ bên trong là đậu hũ?
Cho tới khi nhịn thấy rõ thứ bên trong, anh trợ lý lập tức ngẩn người: "Đây là.."
Một bình đựng cá cảnh. Một hộp quà giống y hệt hộp quà mà sáu tháng trước Boss đã tự tay gói tặng Tuyết Vũ. Kèm theo là một phong thư và vài tờ giấy xếp ở dưới nữa. Tất cả đều được sắp xếp một cách gọn gàng. Hèn gì tay giao hàng cứ nhắc anh phải mở nhẹ nhàng. "Gì vậy?" Thần Hạo thấy biểu hiện của trợ lý không đúng, hoài nghi.
Thạch Đường không biết phải trả lời thế nào, chỉ còn cách trực tiếp đưa tất cả tới trước mặt anh. "Sếp xem..."
Thần Hạo mang theo sự khó hiểu, hạ ánh mắt nhìn xuống thùng carton trước mặt. Lặng người!
Đây... chẳng phải là chủ cá cờ Bạch Tạng Đỏ anh đã bắt cho Tuyết Vũ khi ở quốc đảo Síp sao? Sao nó lại ở đây?
Còn hộp quà này...
Thần Hạo mang theo hoài nghi, vươn tay muốn lấy hộp quà kia. Ngặt nỗi, anh vừa tỉnh lại sức khỏe còn yếu, cộng với vết thương chưa lành nên hơi khó khăn. Thạch Đường thấy vậy, giúp ánh mở hộp quà ra. Hai bức tượng làm bằng ngọc thạch. Một là hình cô gái thả tóc bồng bềnh, mặc váy xòe dáng ngắn, khuôn mặt, giống Tuyết Vũ gần một trăm phần trăm.
Không sai, nó chính là tượng môi phỏng của Tuyết Vũ. Bức còn lại tất nhiên là tượng mô phỏng Thần Hạo.
Thần Hạo nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bé tẹo của bức tượng nữ, không chút biểu cảm. Hồi đó, anh không biết nên tặng quà Giảng Sinh gì cực kỳ đặc biệt cho Tuyết Vũ, nên đã lân la khắp nơi trên mạng để tham khảo. Cuối cùng nhìn trúng kiểu làm tượng mô phỏng này. Sau đó, anh đã đặt làm hai bức tượng, đều tặng cho cô hết, với mong muốn mỗi khi cô nhìn thấy bức tượng của anh, sẽ nhớ anh nhiều hơn, tình cảm cũng từ đó được đong đầy lên.
Kết quả... Người ta căn bản không cần thứ tình cảm này của anh. Người ta đã trả lại hết rồi.
Anh cười lạnh, bỏ qua hai bức tượng, cầm phong thư, mở ra đọc. "Thần Hạo. Là tôi, Tuyết Vũ. Khi anh nhận được bức thư này, tôi đã không còn ở trong thành phố này nữa rồi. Có vài điều tôi muốn nói với anh, nên mới cố ý viết lá thư này.
Thứ nhất: Tôi không có trong thành phố, đồng nghĩa không có người điều hành công ty. Sau nhiều lần suy nghĩ, tôi cảm thấy, người điều hành thích hợp nhất vẫn là anh. Vì vậy tôi quyết định, giao cho anh toàn quyền quyết định của tập đoàn Hải Vận. Anh đừng nghĩ vì anh cứu tôi nên tôi mới trao quyền điều hành cho anh. Không phải đầu. Lí do tôi trao quyền điều hành cho anh, chỉ đơn giản vì khả năng lãnh đạo của anh. Và, vì anh phải thay ba anh trả nợ cho nhà họ Mạc. Đời này của anh, chỉ có thể làm công cho nhà họ Mạc.
Thứ hai: Thời hạn tôi cho anh đã hết rồi, giữa chúng ta không còn gì ràng buộc nữa. Thế nên, ly hôn thôi. Đơn tôi đã ký rồi, chỉ còn chờ mỗi anh.
Thứ ba: Những thứ anh tặng tôi, tôi nghĩ mình không có lí do gì giữ lại. Trả lại hết cho anh, ảnh muốn xử lý sao thì tùy. Tôi nói xong rồi. Chào!" Rất tuyệt tình! Đủ xa lạ.
Thần Hạo vò mạnh lá thư, không chút lưu luyến. Anh tiếp tục lướt qua tờ đơn ly hôn. Ở cuối lá đơn, thật sự đã có chữ ký xinh đẹp, vừa sắc sảo lại vừa tuyệt tình của cô.
Anh sực nhớ ra, ngày hôm nay vừa vặn tròn hạn sáu tháng mà cô cho anh. Thần Hạo cười mỉa bản thân, giờ anh mới nhận ra tất cả chỉ là sắp xếp của cô. Ngày đó hắn cô đã tính toán cả rồi.
Ly hôn. Tất nhiên là phải ly hôn rồi. Hôn nhân này chỉ là giả, không có lí do gì mà không li hôn.
Phía dưới lá đơn li hôn còn có một tờ giấy, là quyết định trao toàn quyền cho anh điều hành Hải Vận. Có chữ ký và con dấu đỏ của Tuyết Vũ. Màu sắc của con dấu thật chói mắt, Thần Hạo đặt bàn tay lên, che nó đi, cuộn tròn tay lại.
Nếu cô đã muốn anh nhận vị trí này, thì anh sẽ làm.
Đúng lúc này, cửa phòng lại bị đẩy ra. Lần này là bác sĩ phụ trách chữa trị chờ Lục Bạch Văn, sắc mặt ông ta không ổn lắm. Bác sĩ phụ trách Lục Bạch Văn sao lại đến đây? Thần Hạo và Thạch có linh cảm sắp có chuyện không hay xảy ra. "Bác sĩ, có chuyện gì vậy?" Anh hỏi như thường lệ.
Bác sĩ nhìn anh, khá bối rối. Qua hai giây, mới có thể nói: "Cậu Hạo. Chúng tôi đã cố hết sức nhưng bệnh tình chủ tịch
Văn đã đến đỉnh điểm rồi, không thể kéo dài thêm được nữa. Năm phút trước, ông ấy đã ra đi rồi."
Thạch Đường sửng sốt, lo lắng nhìn Thần Hạo. Nhưng ngoài sự trầm tĩnh ra, không có biểu hiện gì khác. Một lúc sau, anh mới lên tiếng: "Tôi biết rồi." Rất nhẹ nhàng.
Chỉ là ngay sau đó, anh đã phun ra một ngụm máu tươi
Công ty Lam Thị.
Thế Lân vừa kết thúc cuộc họp trực tuyến với các quản lý chi nhánh. Cuộc họp kéo dài hơn ba giờ đồng hồ rút đi không ít sức lực và năng lượng của anh. Đôi mắt luôn hút hồn phái đẹp lộ vẻ mệt mỏi.
Anh dựa lưng vào thành ghế,
Bình luận facebook