Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-353
Chương 353: Ba ngày! (2)
Sau nửa giờ, Tiêu Hạo Thiên và Cao Ảnh Vy đã đến sân bay, nơi đã có máy bay chuyên dụng chờ sẵn. Sau đó Tiêu Hạo Thiên và Cao Ánh Vy bay đến thành phố Hải Phòng bằng máy bay. Cùng thời gian đó, Cao Huy Cường về đến thành phố Sài Gòn, cùng Trần Kim Phượng cũng đáp máy bay đến thành phố Hải Phòng.
Trên máy bay, Cao Ánh Vy ngồi bên cạnh Tiêu Hạo Thiên, một lần nữa càm nhận được sự cấp bách của Tiêu Hạo Thiên. Cao Ảnh Vy đã quả hiểu Tiêu Hạo Thiên. Chi cấn khi quyết định làm điều gì đó, anh sẽ nhanh chóng bắt tay vào làm và hoàn thành tốt nó.
"Chống... Có phải anh đang có tâm sự?" Cao Ánh Vy hỏi Tiêu Hao Thiên. Vừa nói vừa đặt tay lên Tiêu Hạo Thiên.
Tiêu Hạo Thiên sững người một lúc, sau đó nhìn Cao Ảnh Vy cười gượng và nói: "Không... không có, Anh thực sự không sao."
“Hừm..." Cao Ánh Vy thấy Tiêu Hạo Thiên không nói nên cũng không hỏi thêm. Nếu ngày mai Thủy Hồng không đi học, Cao Ảnh Vy định để Tiêu HaoThiên choi với Thủy Hong vào ngày mai, sau dó để anh đã tập trung vào công việc
Sau do Cao Anh Vy và Tiêu Hạo Thiên khóng nói nữa. Máy bay bay khá nhanh, chi hdn một giờ đbng hó, đã đến sân bay thành phố Hài Phong. Sau đó Tiêu Hạo Thiên cùng Cao Anh Vy xuống máy bay, Hai người dợi a san bay khoảng mười phút thì Cao Huy Cường và Trần Kim Phượng cũng đến.
Về mặt của Cao Huy Cường mất tự nhiên, rõ ràng là ông ấy mới biết chuyện về Cao Ngọc Huy, Cao Ngọc Huy không có nhiều tình cảm với Cao Ảnh Vy. Nhưng Cao Huy Cường ít nhiều cũng có tình cảm với Cao Ngọc Huy. Dù sao đó cũng là ba ruột của ông ấy, tuy rằng Cao Ngọc Huy nhiều năm qua không quan tâm quả nhiều, như dù nói thế nào ông ta cũng là do một tay Cao Ngọc Huy nuôi lon.
Lúc này, Cao Huy Cường hai mắt sưng đỏ, trong đây mắt hiện lên một tia vội vàng. Nhưng khi nhìn thấy Tiêu Hao Thiên và Cao Ánh Vy, ông ta vẫn có nén sự cấp thiết trong lòng. Chi là hơi xúc động khi thấy Tiêu Hạo Thiên, ông ta kêu lên thành tiếng: "Tiêu Hạo Thiên, Ánh Vy..."
Cao Huy Cường không nói, Tiêu Hạo Thiên cũng có thể thấy được sự lo lắng của ông. Vì vậy, anh gật dầu với Cao Huy Cường và nói: "B6 kiểm ché daubuồn, bây giờ chúng ta sẽ đến đó..."
Cao Huy Cường nghe xong, ảnh rất căng thêm phức tạp. Một lúc sau ông ta mới mờ miệng nói: "Trời a.. Tiêu Hạo Thiên, thật sự là không có cách nào sao? Với... Với thực lực của con, không cứu được ông ấy sao?"
Tiêu Hạo Thiên không nói gì, sau một hồi im lặng, anh hít một hơi thật sâu và nghiêm nghị nói với Cao Huy Cường “Thật có lỗi, không thể cứu văn được, ông... quá già rồi. Hơn nữa cơ thể ông còn rất yếu.."
"Ứm.." Cao Huy Cường gật đầu, không nói gì. Còn Trần Kim Phượng, đứng bên cạnh ông ta, nói gì đi nữa cũng là một người phụ nữ truyền thống, giờ nghe tin Cao Ngọc Huy sắp chết, bà ấy không biết nói gì. Gương mặt bối rối tột cùng. Chung quy, họ mới rời khỏi thành phố Hải Phòng cho đến nay mới được ba tháng. Quả nhanh rồi...
Hơn nữa, ba tháng trước, khi họ rời đi, tình trạng sức khỏe của Cao Ngọc Huy vẫn đang tốt...
"Ba, thật xin lỗi, ba nén đau thương..." Cao Anh Vy nói với Cao Huy Cường ảnh mắt bối rối. Cao Huy Cường gật đầu, sau đó không nói gì nữa.
Trần Kim Phượng nhìn Cao Ảnh Vy và nói: "Ánh Vy, đừng lo lắng cho ba của con, hãy đi cùng với Tiêu HaoThiên. Hiện tại Tiêu Hạo Thiên có rất nhiều việc. Hãy chăm sóc tốt cho Tiêu Hao Thiên. "
"Um." Cao Ánh Vy cũng gật đầu, không nói nữa.
Đúng lúc này, đoàn xe của Giang Minh Chính chay tới, vẫn là loại xe hơi hạng sang, sánh với tốp một trăm chiến binh tinh nhuệ nhất. Tiêu Hao Thiên gật đầu với Giang Minh Chính, sau đó mọi người lên xe.
"Cao Ngọc Huy, hiện nay đang ở đâu?" Trong xe, Tiêu Hạo Thiên hỏi Giang Minh Chính.
Giang Minh Chính vội vàng cung kính đáp: "Tại một trang viên ở ngoại ô, thưa chủ nhân, ở đó tôi đã huy động tài nguyên và nguồn lực có khả năng điều trị y tế tốt nhất từ thành phố Hải Phòng, nhưng..."
Giang Minh Chính không nói tiếp, bởi vì thứ nhất Cao Ngọc Huy đã rất già, thứ hai là Cao Ngọc Huy trong lòng đã có ý nghĩ về cái chết, ông ấy câm thấy đã sống đủ. Xung quanh không còn gì có thể khiến ông lưu luyến nữa, Chung quy, kề từ khi nhà họ Cao sụp đổ, thì từ ngày đó Cao Ngọc Huy đã kiệt quệ. Thật vậy, một khi con người mất đi tinh thần và sức lực, không còn khẩu khí trong tim thi sẽ khó mà duy trì chống đỡ được...
"Um." Tiêu Hạo Thiên gật đầu, không nói gì.
Đoàn xe chạy nhanh, cũng chi hơn bốn mươi phút,mọi người đã đến ngoại ô thành phố Hải Phòng, một khung cảnh tuyệt đẹp và yên tĩnh.
Lúc mọi người mới buớc vào trang viên thì thấy Cao Ngọc Huy mặc một chiếc áo khoác màu xanh da trời, khuôn mặt khô héo, tóc bạc lưa thưa, lúc này Cao Ngọc Huy đang khom lưng tưới hoa.
Khoảnh khắc tiếp theo, khi Cao Ngọc Huy nhìn thấy Tiêu Hạo Thiên, Cao Ánh Vy, Cao Ngọc Huy, Trần Kim Phượng cùng nhóm người phía sau đang đi tới, cả người ông lập tức run lên, ánh mắt đột nhiên trở nên cực hoang mang.
Không có ly biệt, lúc này khi ông sắp chết, ba người con của ông là Cao Huy Hưng, Cao Thanh Hà, Cao Huy Cường, cũng chi có duy nhất Cao Huy Cường, người mà trước đây ông ít gặp nhất cũng đã đến gặp ông lần cuối.
Giờ đây, mọi thứ xung quanh ông đều được Tiêu Hao Thiên, con rể Cao Huy Cường vì ông mà sắp xếp. Điều kiện y tế tốt nhất, điều kiện sống tốt nhất. Chi cẩn Cao Ngọc Huy sẵn sàng tiếp nhận vài đợt hỏa trị, ông ấy... vẫn còn hy vọng sống thêm một hai năm nữa. Chị là ông ấy không chọn cách đó, ông ấy đã từ bỏ hoàn toàn, thuốc cũng không uống nữa,
Nguyện vọng của Cao Ngọc Huy, ông muốnnhững ngày cuối đời này được ra ngoài đi dạo, hít thở bầu không khí trong lành, sau đó ngắm nhìn cảnh đẹp của thế giới này. Chứ không phải là nằm trên giường bệnh
"Ba." Cao Huy Cường gọi Cao Ngọc Huy mắt đo hoe. Nghe thấy thế, nước mắt của Cao Ngọc Huy và Cao Huy Cường đều rưng rưng.
Cao Ngọc Huy nhìn Cao Huy Cường thân thể run rầy nói: "Con trai, xin lỗi con, thực có lỗi với con. Bây giờ, vẫn liên lụy con..."
Cao Huy Cường buồn bã lắc đầu, đi tới chỗ Cao Ngọc Huy choàng tay ôm lấy Cao Ngọc Huy: "Ba, những ngày nay, con... con cùng Kim Phượng sẽ chăm sóc ba, sẽ ở bên ba.."
Cao Ngọc Huy, trong mắt có thêm tiếc nuối. Sau đó ông nhìn Trần Kim Phượng, nói: "Kim Phượng, những năm nay, nhà họ Cao có lỗi với con, xin lỗi... ừm, lão già này, chi có thể đơi kiếp sau trà nợ con."
Trần Kim Phượng hiểu ý Cao Ngọc Huy ám chi. Không sai, mấy năm nay bà ở nhà họ Cao thường xuyên bị ức hiếp. Nhưng hiện tại Cao Ngọc Huy đã sắp chết. Bà cũng không còn oán hận gì. Vì vậy, bà lắc đầu với Cao Ngọc Huy, nói: "Ba, đừng nói lung tung, mây ngày nữa con sẽ cùng với Cao Huy Cường chăm sócba. Ba muốn ăn gì, cử nói với con. Con sẽ làm cho ba...
Một giọt nước mắt rơi trên mặt Cao Ngọc Huy Cuối cùng anh nhìn Tiêu Hạo Thiên và nói: "Tiêu Hạo Thiên, câm danh con, cảm ơn vì tất cả những gi con đã làm cho chúng ta.."
Tiêu Hạo Thiên nghiêm túc nhin Cao Ngọc Huy và hỏi: "Ông không hận cháu sao? Mặc dù việc nhà họ Cao sụp đổ, không phải do cháu làm, nhưng cũng vì châu mà nhà họ Cao của ông mới bị tiêu tan như vậy, ông không hận cháu ư?"
Cao Ngọc Huy cười lắc đầu nói: "Hận chảu? Không sai, thực tế con người, chỉ khi sắp chết mới có thể hiểu rõ được rất nhiều sự việc, nhà họ Cao tiêu tan có căn nguyên hủy diệt, nguyên nhân nằm ở chính bản thân chúng ta, quả mức ngang ngược, ngầm ngắm toan tính quá nhiều mà quên mất đi dự tính ban đầu. Haha... Nên chuyện sụp đổ sớm muộn chỉ là chuyện thường tình thôi, như bây giờ cũng rất tốt. t nhất nhánh Huy Cường càng ngày càng tốt lên...Phải không?"
"Vâng.." Tiêu Hạo Thiên gật đầu và không nói gì, Thay vào đó, anh bước sang một bên, và sau đó Cao Ánh Vy cũng đi đến trước mặt Cao Ngọc Huy nói vài câu với Cao Ngọc Huy, cho trong vài ngày nữa cô sẽđưa Thủy Hồng qua gặp ông. Cao Ngọc Huy, nghe được lời này của Cao Ánh Vy, trong lòng càng xúc động hơn...
Cao Huy Cường và Trần Kim Phượng ở lại với Cao Ngọc Huy. Còn Tiêu Hạo Thiên và Cao Ảnh Vy sau khi ở lại một lúc đã rời di. Dầu sao họ ở lại đó, Cao Ngọc Huy càng cảm thấy có lỗi.
"Tiếp theo sẽ đi đâu? Chồng, anh có muốn gặp ai nữa không?" Cao Ánh Vy hỏi Tiêu Hạo Thiên trên xe trở về sân bay thành phố Hài Phòng.
Tiêu Hạo Thiên suy nghĩ một lúc rồi nói: "Ánh Vy, anh còn muốn gặp Như Ý. Lần trước con bé nói sẽ cùng với Long Dã Quỷ đính hôn. Sau đó anh không để ý đến. Bây giờ hai người đó thể nào?"
Cao Ánh Vy cười nói: "Đừng lo lắng, Long Dã Quỷ bây giờ là một cường giả cấp Thiên Vương hậu kỳ. Với sự giúp đỡ của Long Dã Quỳ, Như Ý cũng sắp sửa vượt qua Chiến thần rồi, ngày cưới của hai người cũng đã được ấn định. Chính là cuối năm nay...
"Um... Được, vậy thì đi gặp họ.." Tiêu Hạo Thiên gật đầu. Cao Ánh Vy cũng gật đầu, mim cười, vuốt vuốt mái tóc dài bên mặt không nói gì.
Một giờ sau, vào lúc hai giờ chiếu, Tiêu Hạo Thiên và Cao Ảnh Vy đến đó. Trong biệt thự nhà họ Long,hiện tại Long Dã Quỷ đang luyện chiến với Đường Như Ý, chủ yếu Long Da Quy giúp Đường Như Ý mài giữa kỹ năng chiến đấu. Bây gio tinh hình thế giới bất ổn, Long Dã Quỳ bắt cửa lúc nào lúc nào cũng có thể phải lên chiến đội chiến đấu, Đường Như Ý cũng lo lắng
Đường Như Ý cũng từng trải qua biến có ở Nhà họ Đường trước đây. Vì vậy nên cô đã dốc sức tập luyện rất chăm chỉ. Đến nỗi khi Tiêu Hạo Thiên và Cao Ảnh Vy đến, Đường Như Ý cũng không nhìn thấy.
Long Dã Quỳ trong một khắc nhìn thấy Tiêu Hạo Thiên đích thân đến, anh ta ngay lập tức hoảng sợ. Trước mặt Tiêu Hạo Thiên, Long Dã Quỹ rất căng thẳng, mô hôi lạnh trên lưng không khỏi chảy xuống.
"Haha.. sao vậy? Long Dã Quỳ, cậu nhìn thấy tôi, hình như dáng vẻ đang sợ hãi? Chẳng lẽ cậu không chào đón anh vợ của mình sao? Hà?" Tiêu Hạo Thiên kéo Cao Ảnh Vy bước đến trước mặt Long Dã Quỳ, cười nói.
Sau khi Tiêu Hạo Thiên nói xong, Long Dã Quỳ sợ tới mức xua tay nói: “Không, không, không có chuyên đó, Tiêu Hạo Thiên... Anh cả, anh cà, trước khi ngài tời, ngài chi cần nói với tôi, tôi mà biết ngài đến đây, tôi nhất định phải ra tận bên ngoài chào đón..." Long Dã Quỳ sợ hãi nuốt nước bọt nói với Tiêu Hạo Thiên.Lúc này, Đường Như Ý cũng nhìn thấy Tiêu Hao Thiên và Cao Ánh Vy, Đường Như Ý liến mim cười chay tới, cũng ngừng tập luyện. Anh chạy đến chỗ Tiêu Hao Thiên, nhìn Tiêu Hạo Thiên đầy phần khích và nói: "Anh, anh về rồi? Anh về khi nào vậy?"
Tiêu Hạo Thiên cười nói: "Chưa lâu, tối hôm trước về đây, Hiện tại đang rảnh rỗi, nên liễn đến đây thăm em và Long Dã Quỳ, nếu không thể không biết lần sau chúng ta gặp nhau là khi nào... thể nào, hai người vẫn tốt chứ? Nghe chị dâu em nói, cuối năm hai người sẽ kết hôn?"
Đường Như Ý trên mặt không khỏi có chút từng hồng, gật đầu nói: "Vâng vâng, cuối năm sẽ kết hn...
"Anh, Long Dã Quỳ đối với em rất tốt, đừng lo lång... thật sự là tốt lắm..." Đường Như cảm thấy Long Dã Quỳ căng thẳng, vì thế cô đỏ mặt nói nhỏ với Tiêu Hạo Thiền.
Tiêu Hạo Thiên mim cười, gật đầu nói: "Ừ, được rồi, cũng đã gặp được em rồi, bây giờ hai người có thể tiếp tục tập luyện, anh sẽ cùng chị dâu phải trở về rồi..."
"A. Anh, anh vừa về sao đã đi ngay vậy?" Đường Như Ý nghe thấy Tiêu Hao Thiên nói vậy, không khỏi sững sờ. Thực sự là đến thăm em rồi phải đi? Chẳngphải vừa mới đến sao?
Long Dã Quỳ lúc này cũng không sợ hãi nữa, nói với Tiêu Hạo Thiên: "Đúng vậy, anh cả, anh vào trong nhà ngồi một chút.."
Tiêu Hạo Thiên mim cười nhìn Long Dã Quỷ và Đường Như Ý rối nói: "Thật sự là có việc phải làm, rất nhiều việc, không sao đâu, hai người đừng bận tâm, được rồi, chúng tôi đi đây... Cũng không cần tiễn hai người tiếp tục công việc của mình đi.." Tiêu Hạo Thiên nói xong định dắt Cao Ánh Vy đi ra ngoài.
Lập tức, Long Dã Quỳ đột nhiên run rẩy hỏi Tiêu Hạo Thiên: "Anh cà, có phải là lại có chiến tranh nữa không?"
Tiêu Hạo Thiên quay lại nhìn Long Dã Quỳ đang nằm chặt tay, tinh thần chiến đấu sôi sục, ánh mắt kiên định. Không nhịn được cười nói: "Không, thật sự không có, tôi chi là tới thăm hai người. Không có, Long Dã Quỳ, trận chiến tiếp theo, nếu như thật sự có, vậy Thiên Vương này đây chắc chắn không thể thiếu cậu, Hiện tại cục chiến đã có đủ tài nguyên, cậu hãy nhanh chóng đột phá lên cấp hoàng, nếu tài nguyên không đủ thì có thể đến Điện Thiên Thần để lấy..
Long Dã Quỷ nắm chặt hai tay, hit sâu một hơi, gật đầu nói: "Vâng, được! Anh cà, lån sau chinh chiến nhấtđịnh phải đưa em theo! Em...! Em nhất định sẽ đột phá tôi cấp Hoàng!"
Tiêu Hạo Thiên nghìn một chút, sau khi suy nghĩ xong liền gật đầu nói: "Thôi được, lần sau chiến tranh bắt đầu, tôi sẽ dẫn cậu theo.."
Sau khi Tiêu Hạo Thiên nói xong, anh ấy và Cao Ánh Vy thực sự rời đi.
Long Dã Quỳ và Đường Như Ý, nhìn theo bóng lung của Tiêu Hạo Thiên và Cao Ảnh Vy đi xa. Trong mắt thoáng hiện lên sự ngưỡng mộ, một người đàn ông anh hùng cái thế, một người phụ nữ nghiêng nước nghiêng thành, trên đời này chính là xứng đôi nhất.
Khi trở về từ phù nhà họ Long, trên xe chỉ có Tiêu Hạo Thiên và Cao Ánh Vy. Tiêu Hao Thiên vừa lái xe vừa suy nghĩ miên man, Cao Ảnh Vy ngồi ở vị trí phụ lái, cũng vừa suy nghĩ vừa nhìn Tiêu Hạo Thiên, Cô có thể thấy cảm giác cấp bách của Tiêu Hạo Thiên ngày càng mạnh mẽ. Mọi sự việc ngày càng nhanh hơn,
Tiêu Hạo Thiên không biết tại sao đang vô cùng mâu thuẫn, tối hôm qua nhận được tin tức Đạo Trần đạt đến đình cành giới sinh, Tin tức này, nếu bị Liệt Dương Tông và Thái Âm môn biết, liệu đối phương có hành động trước hay sẽ âm thầm làm những chuyện gì khác.Những điều này, Tiêu Hạo Thiên trong lòng không chắc chắn, nói cho cùng một cường giả cái thể, cấp Đạo chủ đạt đến đỉnh cảnh giới sinh có thể thay đổi rất nhiều quả trinh của sự việc. Mặc dù Tiêu Hao Thiên tự tin trong lòng, nhưng liệu cuối cùng Liệt Dương Tông và Thái Âm môn có chấp nhận thương lượng, ký kết không xâm phạm lẫn nhau. Nhưng hiện tại anh không cùng điện Thiên Thần ở cùng một chỗ không biết thế nào, anh cứ như vậy không ngừng lo lắng...
Vì vậy, trên đường đi, Cao Ánh Vy, người vô cùng hiểu chuyện, từ đầu đến cuối không hề nói gì với Tiêu Hạo Thiên. Cái gì cũng không nói. Cử như vậy lặng lẽ trở về nhà họ Đường.
Sau khi trở về, Cao Ảnh Vy nói rằng cô mệt nên đi tắm trước. Tiêu Hạo Thiên không nghĩ nhiều. Chỉ mười phút sau, tắm xong, Cao Ảnh Vy thay một bộ đồ ngủ gợi cảm màu trắng, đi đến trước mặt Tiêu Hạo Thiên, trên người tỏa ra tràn ngập hương thơm, Tiêu Hạo Thiên mới có phản ứng. Anh nhìn Cao Ảnh Vy sau khi tắm xong, nhất thời, trong lòng không khỏi có chút nóng lên.
"Um.. Ảnh Vy, anh... em đây là...?" Nhịp tim của Tiêu Hao Thiên bắt đầu tăng nhanh.
Cao Ảnh Vy đóng cửa, kéo rèm lại. Đi tới chỗ Tiêu Hạo Thiên, kiễng chân lên, hôn anh và nói: "Em càmthấy anh rất vội, nóng lòng đi khỏi nhà, nhưng dù có gặp thể nào thì chúng ta hãy yêu một lần đi? Anh thấy sao?"
Sau khi Cao Ảnh Vy nói xong, khuôn mặt xinh đẹp ứng đò, Tiêu Hạo Thiên gật đầu và không nói gì. Moi thử im lặng, anh ôm lấy Cao Ánh Vy...
Sau nửa giờ, Tiêu Hạo Thiên và Cao Ảnh Vy đã đến sân bay, nơi đã có máy bay chuyên dụng chờ sẵn. Sau đó Tiêu Hạo Thiên và Cao Ánh Vy bay đến thành phố Hải Phòng bằng máy bay. Cùng thời gian đó, Cao Huy Cường về đến thành phố Sài Gòn, cùng Trần Kim Phượng cũng đáp máy bay đến thành phố Hải Phòng.
Trên máy bay, Cao Ánh Vy ngồi bên cạnh Tiêu Hạo Thiên, một lần nữa càm nhận được sự cấp bách của Tiêu Hạo Thiên. Cao Ảnh Vy đã quả hiểu Tiêu Hạo Thiên. Chi cấn khi quyết định làm điều gì đó, anh sẽ nhanh chóng bắt tay vào làm và hoàn thành tốt nó.
"Chống... Có phải anh đang có tâm sự?" Cao Ánh Vy hỏi Tiêu Hao Thiên. Vừa nói vừa đặt tay lên Tiêu Hạo Thiên.
Tiêu Hạo Thiên sững người một lúc, sau đó nhìn Cao Ảnh Vy cười gượng và nói: "Không... không có, Anh thực sự không sao."
“Hừm..." Cao Ánh Vy thấy Tiêu Hạo Thiên không nói nên cũng không hỏi thêm. Nếu ngày mai Thủy Hồng không đi học, Cao Ảnh Vy định để Tiêu HaoThiên choi với Thủy Hong vào ngày mai, sau dó để anh đã tập trung vào công việc
Sau do Cao Anh Vy và Tiêu Hạo Thiên khóng nói nữa. Máy bay bay khá nhanh, chi hdn một giờ đbng hó, đã đến sân bay thành phố Hài Phong. Sau đó Tiêu Hạo Thiên cùng Cao Anh Vy xuống máy bay, Hai người dợi a san bay khoảng mười phút thì Cao Huy Cường và Trần Kim Phượng cũng đến.
Về mặt của Cao Huy Cường mất tự nhiên, rõ ràng là ông ấy mới biết chuyện về Cao Ngọc Huy, Cao Ngọc Huy không có nhiều tình cảm với Cao Ảnh Vy. Nhưng Cao Huy Cường ít nhiều cũng có tình cảm với Cao Ngọc Huy. Dù sao đó cũng là ba ruột của ông ấy, tuy rằng Cao Ngọc Huy nhiều năm qua không quan tâm quả nhiều, như dù nói thế nào ông ta cũng là do một tay Cao Ngọc Huy nuôi lon.
Lúc này, Cao Huy Cường hai mắt sưng đỏ, trong đây mắt hiện lên một tia vội vàng. Nhưng khi nhìn thấy Tiêu Hao Thiên và Cao Ánh Vy, ông ta vẫn có nén sự cấp thiết trong lòng. Chi là hơi xúc động khi thấy Tiêu Hạo Thiên, ông ta kêu lên thành tiếng: "Tiêu Hạo Thiên, Ánh Vy..."
Cao Huy Cường không nói, Tiêu Hạo Thiên cũng có thể thấy được sự lo lắng của ông. Vì vậy, anh gật dầu với Cao Huy Cường và nói: "B6 kiểm ché daubuồn, bây giờ chúng ta sẽ đến đó..."
Cao Huy Cường nghe xong, ảnh rất căng thêm phức tạp. Một lúc sau ông ta mới mờ miệng nói: "Trời a.. Tiêu Hạo Thiên, thật sự là không có cách nào sao? Với... Với thực lực của con, không cứu được ông ấy sao?"
Tiêu Hạo Thiên không nói gì, sau một hồi im lặng, anh hít một hơi thật sâu và nghiêm nghị nói với Cao Huy Cường “Thật có lỗi, không thể cứu văn được, ông... quá già rồi. Hơn nữa cơ thể ông còn rất yếu.."
"Ứm.." Cao Huy Cường gật đầu, không nói gì. Còn Trần Kim Phượng, đứng bên cạnh ông ta, nói gì đi nữa cũng là một người phụ nữ truyền thống, giờ nghe tin Cao Ngọc Huy sắp chết, bà ấy không biết nói gì. Gương mặt bối rối tột cùng. Chung quy, họ mới rời khỏi thành phố Hải Phòng cho đến nay mới được ba tháng. Quả nhanh rồi...
Hơn nữa, ba tháng trước, khi họ rời đi, tình trạng sức khỏe của Cao Ngọc Huy vẫn đang tốt...
"Ba, thật xin lỗi, ba nén đau thương..." Cao Anh Vy nói với Cao Huy Cường ảnh mắt bối rối. Cao Huy Cường gật đầu, sau đó không nói gì nữa.
Trần Kim Phượng nhìn Cao Ảnh Vy và nói: "Ánh Vy, đừng lo lắng cho ba của con, hãy đi cùng với Tiêu HaoThiên. Hiện tại Tiêu Hạo Thiên có rất nhiều việc. Hãy chăm sóc tốt cho Tiêu Hao Thiên. "
"Um." Cao Ánh Vy cũng gật đầu, không nói nữa.
Đúng lúc này, đoàn xe của Giang Minh Chính chay tới, vẫn là loại xe hơi hạng sang, sánh với tốp một trăm chiến binh tinh nhuệ nhất. Tiêu Hao Thiên gật đầu với Giang Minh Chính, sau đó mọi người lên xe.
"Cao Ngọc Huy, hiện nay đang ở đâu?" Trong xe, Tiêu Hạo Thiên hỏi Giang Minh Chính.
Giang Minh Chính vội vàng cung kính đáp: "Tại một trang viên ở ngoại ô, thưa chủ nhân, ở đó tôi đã huy động tài nguyên và nguồn lực có khả năng điều trị y tế tốt nhất từ thành phố Hải Phòng, nhưng..."
Giang Minh Chính không nói tiếp, bởi vì thứ nhất Cao Ngọc Huy đã rất già, thứ hai là Cao Ngọc Huy trong lòng đã có ý nghĩ về cái chết, ông ấy câm thấy đã sống đủ. Xung quanh không còn gì có thể khiến ông lưu luyến nữa, Chung quy, kề từ khi nhà họ Cao sụp đổ, thì từ ngày đó Cao Ngọc Huy đã kiệt quệ. Thật vậy, một khi con người mất đi tinh thần và sức lực, không còn khẩu khí trong tim thi sẽ khó mà duy trì chống đỡ được...
"Um." Tiêu Hạo Thiên gật đầu, không nói gì.
Đoàn xe chạy nhanh, cũng chi hơn bốn mươi phút,mọi người đã đến ngoại ô thành phố Hải Phòng, một khung cảnh tuyệt đẹp và yên tĩnh.
Lúc mọi người mới buớc vào trang viên thì thấy Cao Ngọc Huy mặc một chiếc áo khoác màu xanh da trời, khuôn mặt khô héo, tóc bạc lưa thưa, lúc này Cao Ngọc Huy đang khom lưng tưới hoa.
Khoảnh khắc tiếp theo, khi Cao Ngọc Huy nhìn thấy Tiêu Hạo Thiên, Cao Ánh Vy, Cao Ngọc Huy, Trần Kim Phượng cùng nhóm người phía sau đang đi tới, cả người ông lập tức run lên, ánh mắt đột nhiên trở nên cực hoang mang.
Không có ly biệt, lúc này khi ông sắp chết, ba người con của ông là Cao Huy Hưng, Cao Thanh Hà, Cao Huy Cường, cũng chi có duy nhất Cao Huy Cường, người mà trước đây ông ít gặp nhất cũng đã đến gặp ông lần cuối.
Giờ đây, mọi thứ xung quanh ông đều được Tiêu Hao Thiên, con rể Cao Huy Cường vì ông mà sắp xếp. Điều kiện y tế tốt nhất, điều kiện sống tốt nhất. Chi cẩn Cao Ngọc Huy sẵn sàng tiếp nhận vài đợt hỏa trị, ông ấy... vẫn còn hy vọng sống thêm một hai năm nữa. Chị là ông ấy không chọn cách đó, ông ấy đã từ bỏ hoàn toàn, thuốc cũng không uống nữa,
Nguyện vọng của Cao Ngọc Huy, ông muốnnhững ngày cuối đời này được ra ngoài đi dạo, hít thở bầu không khí trong lành, sau đó ngắm nhìn cảnh đẹp của thế giới này. Chứ không phải là nằm trên giường bệnh
"Ba." Cao Huy Cường gọi Cao Ngọc Huy mắt đo hoe. Nghe thấy thế, nước mắt của Cao Ngọc Huy và Cao Huy Cường đều rưng rưng.
Cao Ngọc Huy nhìn Cao Huy Cường thân thể run rầy nói: "Con trai, xin lỗi con, thực có lỗi với con. Bây giờ, vẫn liên lụy con..."
Cao Huy Cường buồn bã lắc đầu, đi tới chỗ Cao Ngọc Huy choàng tay ôm lấy Cao Ngọc Huy: "Ba, những ngày nay, con... con cùng Kim Phượng sẽ chăm sóc ba, sẽ ở bên ba.."
Cao Ngọc Huy, trong mắt có thêm tiếc nuối. Sau đó ông nhìn Trần Kim Phượng, nói: "Kim Phượng, những năm nay, nhà họ Cao có lỗi với con, xin lỗi... ừm, lão già này, chi có thể đơi kiếp sau trà nợ con."
Trần Kim Phượng hiểu ý Cao Ngọc Huy ám chi. Không sai, mấy năm nay bà ở nhà họ Cao thường xuyên bị ức hiếp. Nhưng hiện tại Cao Ngọc Huy đã sắp chết. Bà cũng không còn oán hận gì. Vì vậy, bà lắc đầu với Cao Ngọc Huy, nói: "Ba, đừng nói lung tung, mây ngày nữa con sẽ cùng với Cao Huy Cường chăm sócba. Ba muốn ăn gì, cử nói với con. Con sẽ làm cho ba...
Một giọt nước mắt rơi trên mặt Cao Ngọc Huy Cuối cùng anh nhìn Tiêu Hạo Thiên và nói: "Tiêu Hạo Thiên, câm danh con, cảm ơn vì tất cả những gi con đã làm cho chúng ta.."
Tiêu Hạo Thiên nghiêm túc nhin Cao Ngọc Huy và hỏi: "Ông không hận cháu sao? Mặc dù việc nhà họ Cao sụp đổ, không phải do cháu làm, nhưng cũng vì châu mà nhà họ Cao của ông mới bị tiêu tan như vậy, ông không hận cháu ư?"
Cao Ngọc Huy cười lắc đầu nói: "Hận chảu? Không sai, thực tế con người, chỉ khi sắp chết mới có thể hiểu rõ được rất nhiều sự việc, nhà họ Cao tiêu tan có căn nguyên hủy diệt, nguyên nhân nằm ở chính bản thân chúng ta, quả mức ngang ngược, ngầm ngắm toan tính quá nhiều mà quên mất đi dự tính ban đầu. Haha... Nên chuyện sụp đổ sớm muộn chỉ là chuyện thường tình thôi, như bây giờ cũng rất tốt. t nhất nhánh Huy Cường càng ngày càng tốt lên...Phải không?"
"Vâng.." Tiêu Hạo Thiên gật đầu và không nói gì, Thay vào đó, anh bước sang một bên, và sau đó Cao Ánh Vy cũng đi đến trước mặt Cao Ngọc Huy nói vài câu với Cao Ngọc Huy, cho trong vài ngày nữa cô sẽđưa Thủy Hồng qua gặp ông. Cao Ngọc Huy, nghe được lời này của Cao Ánh Vy, trong lòng càng xúc động hơn...
Cao Huy Cường và Trần Kim Phượng ở lại với Cao Ngọc Huy. Còn Tiêu Hạo Thiên và Cao Ảnh Vy sau khi ở lại một lúc đã rời di. Dầu sao họ ở lại đó, Cao Ngọc Huy càng cảm thấy có lỗi.
"Tiếp theo sẽ đi đâu? Chồng, anh có muốn gặp ai nữa không?" Cao Ánh Vy hỏi Tiêu Hạo Thiên trên xe trở về sân bay thành phố Hài Phòng.
Tiêu Hạo Thiên suy nghĩ một lúc rồi nói: "Ánh Vy, anh còn muốn gặp Như Ý. Lần trước con bé nói sẽ cùng với Long Dã Quỷ đính hôn. Sau đó anh không để ý đến. Bây giờ hai người đó thể nào?"
Cao Ánh Vy cười nói: "Đừng lo lắng, Long Dã Quỷ bây giờ là một cường giả cấp Thiên Vương hậu kỳ. Với sự giúp đỡ của Long Dã Quỳ, Như Ý cũng sắp sửa vượt qua Chiến thần rồi, ngày cưới của hai người cũng đã được ấn định. Chính là cuối năm nay...
"Um... Được, vậy thì đi gặp họ.." Tiêu Hạo Thiên gật đầu. Cao Ánh Vy cũng gật đầu, mim cười, vuốt vuốt mái tóc dài bên mặt không nói gì.
Một giờ sau, vào lúc hai giờ chiếu, Tiêu Hạo Thiên và Cao Ảnh Vy đến đó. Trong biệt thự nhà họ Long,hiện tại Long Dã Quỷ đang luyện chiến với Đường Như Ý, chủ yếu Long Da Quy giúp Đường Như Ý mài giữa kỹ năng chiến đấu. Bây gio tinh hình thế giới bất ổn, Long Dã Quỳ bắt cửa lúc nào lúc nào cũng có thể phải lên chiến đội chiến đấu, Đường Như Ý cũng lo lắng
Đường Như Ý cũng từng trải qua biến có ở Nhà họ Đường trước đây. Vì vậy nên cô đã dốc sức tập luyện rất chăm chỉ. Đến nỗi khi Tiêu Hạo Thiên và Cao Ảnh Vy đến, Đường Như Ý cũng không nhìn thấy.
Long Dã Quỳ trong một khắc nhìn thấy Tiêu Hạo Thiên đích thân đến, anh ta ngay lập tức hoảng sợ. Trước mặt Tiêu Hạo Thiên, Long Dã Quỹ rất căng thẳng, mô hôi lạnh trên lưng không khỏi chảy xuống.
"Haha.. sao vậy? Long Dã Quỳ, cậu nhìn thấy tôi, hình như dáng vẻ đang sợ hãi? Chẳng lẽ cậu không chào đón anh vợ của mình sao? Hà?" Tiêu Hạo Thiên kéo Cao Ảnh Vy bước đến trước mặt Long Dã Quỳ, cười nói.
Sau khi Tiêu Hạo Thiên nói xong, Long Dã Quỳ sợ tới mức xua tay nói: “Không, không, không có chuyên đó, Tiêu Hạo Thiên... Anh cả, anh cà, trước khi ngài tời, ngài chi cần nói với tôi, tôi mà biết ngài đến đây, tôi nhất định phải ra tận bên ngoài chào đón..." Long Dã Quỳ sợ hãi nuốt nước bọt nói với Tiêu Hạo Thiên.Lúc này, Đường Như Ý cũng nhìn thấy Tiêu Hao Thiên và Cao Ánh Vy, Đường Như Ý liến mim cười chay tới, cũng ngừng tập luyện. Anh chạy đến chỗ Tiêu Hao Thiên, nhìn Tiêu Hạo Thiên đầy phần khích và nói: "Anh, anh về rồi? Anh về khi nào vậy?"
Tiêu Hạo Thiên cười nói: "Chưa lâu, tối hôm trước về đây, Hiện tại đang rảnh rỗi, nên liễn đến đây thăm em và Long Dã Quỳ, nếu không thể không biết lần sau chúng ta gặp nhau là khi nào... thể nào, hai người vẫn tốt chứ? Nghe chị dâu em nói, cuối năm hai người sẽ kết hôn?"
Đường Như Ý trên mặt không khỏi có chút từng hồng, gật đầu nói: "Vâng vâng, cuối năm sẽ kết hn...
"Anh, Long Dã Quỳ đối với em rất tốt, đừng lo lång... thật sự là tốt lắm..." Đường Như cảm thấy Long Dã Quỳ căng thẳng, vì thế cô đỏ mặt nói nhỏ với Tiêu Hạo Thiền.
Tiêu Hạo Thiên mim cười, gật đầu nói: "Ừ, được rồi, cũng đã gặp được em rồi, bây giờ hai người có thể tiếp tục tập luyện, anh sẽ cùng chị dâu phải trở về rồi..."
"A. Anh, anh vừa về sao đã đi ngay vậy?" Đường Như Ý nghe thấy Tiêu Hao Thiên nói vậy, không khỏi sững sờ. Thực sự là đến thăm em rồi phải đi? Chẳngphải vừa mới đến sao?
Long Dã Quỳ lúc này cũng không sợ hãi nữa, nói với Tiêu Hạo Thiên: "Đúng vậy, anh cả, anh vào trong nhà ngồi một chút.."
Tiêu Hạo Thiên mim cười nhìn Long Dã Quỷ và Đường Như Ý rối nói: "Thật sự là có việc phải làm, rất nhiều việc, không sao đâu, hai người đừng bận tâm, được rồi, chúng tôi đi đây... Cũng không cần tiễn hai người tiếp tục công việc của mình đi.." Tiêu Hạo Thiên nói xong định dắt Cao Ánh Vy đi ra ngoài.
Lập tức, Long Dã Quỳ đột nhiên run rẩy hỏi Tiêu Hạo Thiên: "Anh cà, có phải là lại có chiến tranh nữa không?"
Tiêu Hạo Thiên quay lại nhìn Long Dã Quỳ đang nằm chặt tay, tinh thần chiến đấu sôi sục, ánh mắt kiên định. Không nhịn được cười nói: "Không, thật sự không có, tôi chi là tới thăm hai người. Không có, Long Dã Quỳ, trận chiến tiếp theo, nếu như thật sự có, vậy Thiên Vương này đây chắc chắn không thể thiếu cậu, Hiện tại cục chiến đã có đủ tài nguyên, cậu hãy nhanh chóng đột phá lên cấp hoàng, nếu tài nguyên không đủ thì có thể đến Điện Thiên Thần để lấy..
Long Dã Quỷ nắm chặt hai tay, hit sâu một hơi, gật đầu nói: "Vâng, được! Anh cà, lån sau chinh chiến nhấtđịnh phải đưa em theo! Em...! Em nhất định sẽ đột phá tôi cấp Hoàng!"
Tiêu Hạo Thiên nghìn một chút, sau khi suy nghĩ xong liền gật đầu nói: "Thôi được, lần sau chiến tranh bắt đầu, tôi sẽ dẫn cậu theo.."
Sau khi Tiêu Hạo Thiên nói xong, anh ấy và Cao Ánh Vy thực sự rời đi.
Long Dã Quỳ và Đường Như Ý, nhìn theo bóng lung của Tiêu Hạo Thiên và Cao Ảnh Vy đi xa. Trong mắt thoáng hiện lên sự ngưỡng mộ, một người đàn ông anh hùng cái thế, một người phụ nữ nghiêng nước nghiêng thành, trên đời này chính là xứng đôi nhất.
Khi trở về từ phù nhà họ Long, trên xe chỉ có Tiêu Hạo Thiên và Cao Ánh Vy. Tiêu Hao Thiên vừa lái xe vừa suy nghĩ miên man, Cao Ảnh Vy ngồi ở vị trí phụ lái, cũng vừa suy nghĩ vừa nhìn Tiêu Hạo Thiên, Cô có thể thấy cảm giác cấp bách của Tiêu Hạo Thiên ngày càng mạnh mẽ. Mọi sự việc ngày càng nhanh hơn,
Tiêu Hạo Thiên không biết tại sao đang vô cùng mâu thuẫn, tối hôm qua nhận được tin tức Đạo Trần đạt đến đình cành giới sinh, Tin tức này, nếu bị Liệt Dương Tông và Thái Âm môn biết, liệu đối phương có hành động trước hay sẽ âm thầm làm những chuyện gì khác.Những điều này, Tiêu Hạo Thiên trong lòng không chắc chắn, nói cho cùng một cường giả cái thể, cấp Đạo chủ đạt đến đỉnh cảnh giới sinh có thể thay đổi rất nhiều quả trinh của sự việc. Mặc dù Tiêu Hao Thiên tự tin trong lòng, nhưng liệu cuối cùng Liệt Dương Tông và Thái Âm môn có chấp nhận thương lượng, ký kết không xâm phạm lẫn nhau. Nhưng hiện tại anh không cùng điện Thiên Thần ở cùng một chỗ không biết thế nào, anh cứ như vậy không ngừng lo lắng...
Vì vậy, trên đường đi, Cao Ánh Vy, người vô cùng hiểu chuyện, từ đầu đến cuối không hề nói gì với Tiêu Hạo Thiên. Cái gì cũng không nói. Cử như vậy lặng lẽ trở về nhà họ Đường.
Sau khi trở về, Cao Ảnh Vy nói rằng cô mệt nên đi tắm trước. Tiêu Hạo Thiên không nghĩ nhiều. Chỉ mười phút sau, tắm xong, Cao Ảnh Vy thay một bộ đồ ngủ gợi cảm màu trắng, đi đến trước mặt Tiêu Hạo Thiên, trên người tỏa ra tràn ngập hương thơm, Tiêu Hạo Thiên mới có phản ứng. Anh nhìn Cao Ảnh Vy sau khi tắm xong, nhất thời, trong lòng không khỏi có chút nóng lên.
"Um.. Ảnh Vy, anh... em đây là...?" Nhịp tim của Tiêu Hao Thiên bắt đầu tăng nhanh.
Cao Ảnh Vy đóng cửa, kéo rèm lại. Đi tới chỗ Tiêu Hạo Thiên, kiễng chân lên, hôn anh và nói: "Em càmthấy anh rất vội, nóng lòng đi khỏi nhà, nhưng dù có gặp thể nào thì chúng ta hãy yêu một lần đi? Anh thấy sao?"
Sau khi Cao Ảnh Vy nói xong, khuôn mặt xinh đẹp ứng đò, Tiêu Hạo Thiên gật đầu và không nói gì. Moi thử im lặng, anh ôm lấy Cao Ánh Vy...
Bình luận facebook