Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Sức nóng của một ác ma - Chương 174
Bùi Xuyên cúi đầu hôn lên gương mặt phấn nộn của cô: “Nghe lời.”
Bối Dao có chút tức giận: “Không được đi! Biện pháp này nguy hiểm như thế, chẳng lẽ không còn cách nào an toàn hơn sao?”
Hắn dùng ngữ khí mềm mại và ý cười nhợt nhạt mà nói: “Anh yêu em.”
Bùi Xuyên giải thích: “Việc vi phạm mệnh lệnh của vãng sinh sơ cấp gây ra thống khổ không nhẹ hơn chết là mấy.”
Gió biển gào thét, lạnh lẽo như thấm vào xương cốt. Bối Dao chịu không nổi cục diện tiến thối đều không được này, gương mặt nhỏ của cô chôn trong chăn khóc nức nở.
Hắn thở dài một tiếng, dỗ dành cô nói: “Trước cho anh mặc cái áo được không?”
Người trong chăn lộ mặt ra, cả mặt đều là nước mắt, vừa đáng thương vừa đáng yêu.
Bùi Xuyên nói: “Chuyện này phải hoàn thành xong trước khi lên bờ, vì thế hôm nay phải làm, ngày mai là cập bờ rồi.” Bùi Xuyên cười cười, “Anh đã đau đến độ không có sức lực, phải nhờ Dao Dao có được không?”
Gió biển thổi vào trong phòng, hắn buồn cười nhìn cô vừa khóc vừa nghiêm túc mặc áo sơ mi cho hắn. Cô dùng bàn tay như ngó sen để cài từng cái cúc áo cho hắn, bên trên cánh tay còn có dấu vết hắn mút ra.
Hắn không chớp mắt nhìn cô: “Còn có cà vạt.”
Cô giống như không biết thắt, cân nhắc nửa ngày mới ghập ghềnh mà thắt xong.
Ánh mắt Bùi Xuyên kỳ dị lại ôn hòa. Hắn cũng không phải thiếu niên nữa, hắn thích dẫn đường để cô làm một chút việc vui vẻ.
Vu Thượng Huyền tỉnh lại mới phát hiện mình lại bị giam lỏng. Hắn nhướng mày, nhớ tới tối hôm qua nghe được vài câu từ miệng Cao Quỳnh thì trong lòng cảm thấy rất vi diệu.
Vì sao Satan lại chọn lúc này để giam lỏng hắn? Đây là một căn phòng vuông vức đến gió biển hắn cũng không cảm nhận được. Đêm qua bác sĩ có đến một chuyến, nhưng đến nay hắn vẫn còn suy yếu.
Ánh mắt hắn xuyên qua cửa sổ đóng chặt, tự hỏi Satan muốn làm cái gì?
Mà ở chỗ ánh mắt hắn không chạm đến được, A Tả đẩy Bùi Xuyên xuất hiện trong phòng y tế của du thuyền.
Sắc mặt Bùi Xuyên tái nhợt, bình tĩnh mà gật gật đầu với bác sĩ: “Bắt đầu đi, A Tả đi ra bên ngoài canh, không được cho ai đi vào.”
A Tả hàm hậu vội vàng đi ra bên ngoài.
Bác sĩ mang găng tay nói: “Anh xác định chưa?”
Bùi Xuyên nhàn nhạt nói: “Ừ.”
Quen biết nhiều năm như vậy, bác sĩ đã từng gặp vãng sinh sơ cấp và cao cấp hiện nay. Lúc hai thứ đó cắn nuốt nhau thì vật chủ sẽ đau đớn thống khổ như tự cầm dao cắt nội tạng.
Hắn thở dài một tiếng: “Đáng giá sao?”
Bùi Xuyên nói: “Anh nhất định không biết ở một thế giới khác tôi đã vì cô ấy mà ngồi tù.” Chính hắn tự cười cười nói, “Nghe thực buồn cười có phải không? Tôi cũng cảm thấy buồn cười, càng trẻ thì càng yêu chân thành. Anh xem, hiện tại tôi không thể vì cô ấy đi ngồi tù để làm người tốt. Tôi thậm chí còn nói với cô ấy là tôi có thể sẽ chết. Như vậy cho dù chết thật thì cô ấy cũng sẽ nhớ tôi cả đời. Là nhớ rõ Satan chứ không phải Bùi Xuyên kia.”
Tuy bác sĩ không hiểu nhưng vẫn nhận ra cố chấp trong lời hắn. Bác sĩ nói: “Được rồi, anh cũng là Bùi Xuyên mà. Có lẽ anh đã sớm quên, lúc trước tôi đã cấy chíp sơ cấp vào người anh thế nào. Anh đã quên cái loại tình cảm này hiện tại lại yêu cô ấy thì anh không thể sai lầm như khi còn niên thiếu nữa.”
Bùi Xuyên nhếch miệng, lộ ra một tia trào phúng.
Ngoài cửa truyền đến giọng nói thấp thỏm bất an của thiếu nữ: “Anh nghe thấy không? Satan, anh nghe thấy không?” Cô lớn tiếng gọi, “Em chờ anh, vẫn luôn chờ anh, anh nhất định phải thành công nhé!”
Thấy hắn không đáp lại, cô vỗ vỗ cửa uy hiếp: “Nếu anh thất bại thì em sẽ về nhà! Vĩnh viễn cũng không trở lại.”
Tia trào phúng trên khóe miệng Bùi Xuyên cứng đờ. Bác sĩ lại cảm thấy buồn cười.
Lúc hắn động đao, Bùi Xuyên trầm mặc lại đột nhiên mở miệng: “Tôi muốn sống, làm ơn.”
Bác sĩ không nói chuyện, chỉ gật gật đầu. Hắn nhớ tới 5 năm trước Bùi Xuyên cũng từng nói một lời tương tự: “Tôi muốn sống, quên cô ấy đi thì tốt rồi.”
Từ đó năm nào hắn cũng trồng hoa hồng trước mộ, giống như chỉ đi thăm một người bạn cũ râu ria, giống như đã thực sự quên đi.
Nhưng hiện tại sao lại thế này chứ?
Lúc hai loại vãng sinh đánh nhau, hắn thấy mình lúc ban đầu. Dưới ánh nắng mặt trời tháng sáu, hắn ôm một thi thể, nơi xa là biển xanh vô tận, hắn làm một con châu chấu bằng lá tre, đặt vào tay cô gái.
Cô gái nhắm mắt, vô tri vô giác.
Bùi Xuyên nói: “Cho nên hiện tại em vẫn không thích anh.”
“Bùi tiên sinh? Không, anh không phải Bùi tiên sinh. Lâu rồi nên có khi em đã quên mất, anh là Bùi Xuyên.”
“Dao Dao, trên đời này người anh yêu nhất là em.” Hắn cười cười, “Cho dù em cũng chẳng biết điều này.”
Hắn ngồi ở trên xe lăn, lại dùng những bông hoa mới hái lúc sáng sớm để bện vòng hoa đội lên đầu cô, mái tóc cô dài mềm mại, nếu không phải thân thể đã mục rữa thì sẽ rất mỹ lệ.
Bùi Xuyên một ngày không ăn cơm, chỉ cùng cô ngồi trên đảo nhỏ cho đến khi hoàng hôn.
Hắn vui sướng nói: “Hôm nay cũng xem xong mặt trời lặn rồi, chúng ta về nhà thôi.”
Hắn cúi người bế cô lên, xem nhẹ mùi xú uế bốc ra từ thi thể. Hắn đẩy xe lăn hướng về “nhà”.
“Về sau anh sẽ xây một trang viên ở đây, trồng đầy hoa tưoi, mỗi ngày đều cùng em xem mặt trời lặn rồi mọc.”
“Em nói cái gì? Xin lỗi, hôm nay không cho em đi nhìn mặt trời mọc được. Là anh không tốt, mặc quần áo cho em hơi chậm.”
Tới chạng vạng, Bùi Xuyên làm xong cơm, bên ngoài có tiếng côn trùng kêu vang, cùng tiếng biển rộng sóng xô ầm ầm. Hắn đút cơm cho Bối Dao trong ngực mình.
“Ăn cơm đi.”
Cơm nước xong, hắn rửa chén bát, lại nấu nước giúp cô tắm rửa. Hắn nhấp nhấp môi, vẫn che lại hai mắt như cũ.
“Anh biết em không quá thích anh vì thế anh sẽ không mạo phạm em.”
Nhưng mùi hoa vẫn không át được mùi thi thể. Cô vẫn chậm rãi mà hư thối, trong cổ họng hắn nảy lên một cỗ mùi tanh.
Hắn trợn tròn mắt không ngủ, vẫn ôm cô trong ngực.
“Là anh suy xét không chu toàn, trên đảo cũng không có nước hoa, ngày mai anh sẽ đi hái một ít hoa cho em, lại thơm lắm cho mà xem.”
Nhưng đó là mùa hè, thân thể cô rốt cuộc tàn còn nhanh hơn cả hoa. Hắn từng ngày nhìn phấn hồng biến xương khô.
Vào một ngày mưa, hắn tự mình mai táng cô. Bùi Xuyên biết cô đã chết, hắn không điên, chỉ là có chút khổ sở mà thôi.
Chỉ có một chút, một chút khổ sở thôi.
Hắn ho ra máu, mưa to xối ướt quần áo của hắn, mà hắn thì đắp lên nắm đất cuối cùng.
“Anh có chút hận em.” Hắn lẳng lặng nói, “Có đôi khi anh sẽ nghĩ, dựa vào cái gì chứ? Từ niên thiếu anh đã thích em cho đến tận bây giờ nhưng em lại không thấy. Anh chưa từng nắm tay em, cũng chưa hôn môi. Nhưng em đã chết, còn anh thành bộ dáng này. Em chưa từng thích anh, thứ bố thí cho anh cũng không nhiều, thế mà lại chiếm hết cả đời của anh.”
“Điều này thực không công bằng, nhưng anh biết, trên đời này có rất nhiều người giống anh. Bọn anh không thể nào với tới người mình thích, chỉ tình nguyện dâng trái tim mình lên, dù người khác không chịu nhận.” Bùi Xuyên vuốt ve chữ “vợ” trên bia mộ, ngữ điệu hết sức đạm mạc, “Em đừng nghĩ anh sẽ vì em nổi điên, anh rất tỉnh táo. Em cũng đừng nghĩ anh sẽ không sống nổi, anh sẽ sống sót, hiện giờ không đau không bệnh, sau này anh sẽ sống càng tốt hơn.”
“Chẳng qua.” Hắn dừng một chút, “Yêu một người quá vất vả, nếu em lại xuất hiện thì anh nhất định sẽ không yêu em. Anh cũng sẽ không đối xử tốt với em. Mấy năm nay anh đối xử với em không tốt sao? Em cái đồ trứng thối không có lương tâm này.”
Sau trận mưa đó, hắn để bác sĩ cấy vãng sinh vào người mình. Nó đúng là thứ thần kỳ, vừa vào cốt tủy thì hắn đã không muốn chết nữa, hắn nhớ rõ mọi thứ liên quan đến cô nhưng tình cảm lại bị che hết.
Bùi Xuyên sờ sờ ngực, như vậy khá tốt, Bối Dao tiểu thư ạ. Hắn trở về làm Satan của hắn.
Tổ chức vãng sinh từng ngày thêm vững mạnh, lúc hắn cô độc nhất lại là ngày tháng 6 của năm sau, khi trời lại đổ mưa.
Hắn cũng không biết vì cái gì mà hắn lại trở lại hòn đảo nhỏ kia trồng hoa hồng. Kỳ thật hắn cũng không còn yêu cô như thế, hắn nghĩ thầm.
Gai hoa hồng đâm vào tay nhưng hắn lại không có bất kỳ gợn sóng nào. Satan nhìn chữ trên bia mộ, nghĩ cô cũng chỉ là một vị cố nhân đặc biệt mà thôi. Lúc sinh thời cô không thuộc về hắn, sau khi chết lại không thể rời khỏi hắn.
Cũng không biết vị “Cố nhân” này dùng họ Bùi để nhập táng thì có cảm thấy khuất nhục khó chịu không.
Bối Dao có chút tức giận: “Không được đi! Biện pháp này nguy hiểm như thế, chẳng lẽ không còn cách nào an toàn hơn sao?”
Hắn dùng ngữ khí mềm mại và ý cười nhợt nhạt mà nói: “Anh yêu em.”
Bùi Xuyên giải thích: “Việc vi phạm mệnh lệnh của vãng sinh sơ cấp gây ra thống khổ không nhẹ hơn chết là mấy.”
Gió biển gào thét, lạnh lẽo như thấm vào xương cốt. Bối Dao chịu không nổi cục diện tiến thối đều không được này, gương mặt nhỏ của cô chôn trong chăn khóc nức nở.
Hắn thở dài một tiếng, dỗ dành cô nói: “Trước cho anh mặc cái áo được không?”
Người trong chăn lộ mặt ra, cả mặt đều là nước mắt, vừa đáng thương vừa đáng yêu.
Bùi Xuyên nói: “Chuyện này phải hoàn thành xong trước khi lên bờ, vì thế hôm nay phải làm, ngày mai là cập bờ rồi.” Bùi Xuyên cười cười, “Anh đã đau đến độ không có sức lực, phải nhờ Dao Dao có được không?”
Gió biển thổi vào trong phòng, hắn buồn cười nhìn cô vừa khóc vừa nghiêm túc mặc áo sơ mi cho hắn. Cô dùng bàn tay như ngó sen để cài từng cái cúc áo cho hắn, bên trên cánh tay còn có dấu vết hắn mút ra.
Hắn không chớp mắt nhìn cô: “Còn có cà vạt.”
Cô giống như không biết thắt, cân nhắc nửa ngày mới ghập ghềnh mà thắt xong.
Ánh mắt Bùi Xuyên kỳ dị lại ôn hòa. Hắn cũng không phải thiếu niên nữa, hắn thích dẫn đường để cô làm một chút việc vui vẻ.
Vu Thượng Huyền tỉnh lại mới phát hiện mình lại bị giam lỏng. Hắn nhướng mày, nhớ tới tối hôm qua nghe được vài câu từ miệng Cao Quỳnh thì trong lòng cảm thấy rất vi diệu.
Vì sao Satan lại chọn lúc này để giam lỏng hắn? Đây là một căn phòng vuông vức đến gió biển hắn cũng không cảm nhận được. Đêm qua bác sĩ có đến một chuyến, nhưng đến nay hắn vẫn còn suy yếu.
Ánh mắt hắn xuyên qua cửa sổ đóng chặt, tự hỏi Satan muốn làm cái gì?
Mà ở chỗ ánh mắt hắn không chạm đến được, A Tả đẩy Bùi Xuyên xuất hiện trong phòng y tế của du thuyền.
Sắc mặt Bùi Xuyên tái nhợt, bình tĩnh mà gật gật đầu với bác sĩ: “Bắt đầu đi, A Tả đi ra bên ngoài canh, không được cho ai đi vào.”
A Tả hàm hậu vội vàng đi ra bên ngoài.
Bác sĩ mang găng tay nói: “Anh xác định chưa?”
Bùi Xuyên nhàn nhạt nói: “Ừ.”
Quen biết nhiều năm như vậy, bác sĩ đã từng gặp vãng sinh sơ cấp và cao cấp hiện nay. Lúc hai thứ đó cắn nuốt nhau thì vật chủ sẽ đau đớn thống khổ như tự cầm dao cắt nội tạng.
Hắn thở dài một tiếng: “Đáng giá sao?”
Bùi Xuyên nói: “Anh nhất định không biết ở một thế giới khác tôi đã vì cô ấy mà ngồi tù.” Chính hắn tự cười cười nói, “Nghe thực buồn cười có phải không? Tôi cũng cảm thấy buồn cười, càng trẻ thì càng yêu chân thành. Anh xem, hiện tại tôi không thể vì cô ấy đi ngồi tù để làm người tốt. Tôi thậm chí còn nói với cô ấy là tôi có thể sẽ chết. Như vậy cho dù chết thật thì cô ấy cũng sẽ nhớ tôi cả đời. Là nhớ rõ Satan chứ không phải Bùi Xuyên kia.”
Tuy bác sĩ không hiểu nhưng vẫn nhận ra cố chấp trong lời hắn. Bác sĩ nói: “Được rồi, anh cũng là Bùi Xuyên mà. Có lẽ anh đã sớm quên, lúc trước tôi đã cấy chíp sơ cấp vào người anh thế nào. Anh đã quên cái loại tình cảm này hiện tại lại yêu cô ấy thì anh không thể sai lầm như khi còn niên thiếu nữa.”
Bùi Xuyên nhếch miệng, lộ ra một tia trào phúng.
Ngoài cửa truyền đến giọng nói thấp thỏm bất an của thiếu nữ: “Anh nghe thấy không? Satan, anh nghe thấy không?” Cô lớn tiếng gọi, “Em chờ anh, vẫn luôn chờ anh, anh nhất định phải thành công nhé!”
Thấy hắn không đáp lại, cô vỗ vỗ cửa uy hiếp: “Nếu anh thất bại thì em sẽ về nhà! Vĩnh viễn cũng không trở lại.”
Tia trào phúng trên khóe miệng Bùi Xuyên cứng đờ. Bác sĩ lại cảm thấy buồn cười.
Lúc hắn động đao, Bùi Xuyên trầm mặc lại đột nhiên mở miệng: “Tôi muốn sống, làm ơn.”
Bác sĩ không nói chuyện, chỉ gật gật đầu. Hắn nhớ tới 5 năm trước Bùi Xuyên cũng từng nói một lời tương tự: “Tôi muốn sống, quên cô ấy đi thì tốt rồi.”
Từ đó năm nào hắn cũng trồng hoa hồng trước mộ, giống như chỉ đi thăm một người bạn cũ râu ria, giống như đã thực sự quên đi.
Nhưng hiện tại sao lại thế này chứ?
Lúc hai loại vãng sinh đánh nhau, hắn thấy mình lúc ban đầu. Dưới ánh nắng mặt trời tháng sáu, hắn ôm một thi thể, nơi xa là biển xanh vô tận, hắn làm một con châu chấu bằng lá tre, đặt vào tay cô gái.
Cô gái nhắm mắt, vô tri vô giác.
Bùi Xuyên nói: “Cho nên hiện tại em vẫn không thích anh.”
“Bùi tiên sinh? Không, anh không phải Bùi tiên sinh. Lâu rồi nên có khi em đã quên mất, anh là Bùi Xuyên.”
“Dao Dao, trên đời này người anh yêu nhất là em.” Hắn cười cười, “Cho dù em cũng chẳng biết điều này.”
Hắn ngồi ở trên xe lăn, lại dùng những bông hoa mới hái lúc sáng sớm để bện vòng hoa đội lên đầu cô, mái tóc cô dài mềm mại, nếu không phải thân thể đã mục rữa thì sẽ rất mỹ lệ.
Bùi Xuyên một ngày không ăn cơm, chỉ cùng cô ngồi trên đảo nhỏ cho đến khi hoàng hôn.
Hắn vui sướng nói: “Hôm nay cũng xem xong mặt trời lặn rồi, chúng ta về nhà thôi.”
Hắn cúi người bế cô lên, xem nhẹ mùi xú uế bốc ra từ thi thể. Hắn đẩy xe lăn hướng về “nhà”.
“Về sau anh sẽ xây một trang viên ở đây, trồng đầy hoa tưoi, mỗi ngày đều cùng em xem mặt trời lặn rồi mọc.”
“Em nói cái gì? Xin lỗi, hôm nay không cho em đi nhìn mặt trời mọc được. Là anh không tốt, mặc quần áo cho em hơi chậm.”
Tới chạng vạng, Bùi Xuyên làm xong cơm, bên ngoài có tiếng côn trùng kêu vang, cùng tiếng biển rộng sóng xô ầm ầm. Hắn đút cơm cho Bối Dao trong ngực mình.
“Ăn cơm đi.”
Cơm nước xong, hắn rửa chén bát, lại nấu nước giúp cô tắm rửa. Hắn nhấp nhấp môi, vẫn che lại hai mắt như cũ.
“Anh biết em không quá thích anh vì thế anh sẽ không mạo phạm em.”
Nhưng mùi hoa vẫn không át được mùi thi thể. Cô vẫn chậm rãi mà hư thối, trong cổ họng hắn nảy lên một cỗ mùi tanh.
Hắn trợn tròn mắt không ngủ, vẫn ôm cô trong ngực.
“Là anh suy xét không chu toàn, trên đảo cũng không có nước hoa, ngày mai anh sẽ đi hái một ít hoa cho em, lại thơm lắm cho mà xem.”
Nhưng đó là mùa hè, thân thể cô rốt cuộc tàn còn nhanh hơn cả hoa. Hắn từng ngày nhìn phấn hồng biến xương khô.
Vào một ngày mưa, hắn tự mình mai táng cô. Bùi Xuyên biết cô đã chết, hắn không điên, chỉ là có chút khổ sở mà thôi.
Chỉ có một chút, một chút khổ sở thôi.
Hắn ho ra máu, mưa to xối ướt quần áo của hắn, mà hắn thì đắp lên nắm đất cuối cùng.
“Anh có chút hận em.” Hắn lẳng lặng nói, “Có đôi khi anh sẽ nghĩ, dựa vào cái gì chứ? Từ niên thiếu anh đã thích em cho đến tận bây giờ nhưng em lại không thấy. Anh chưa từng nắm tay em, cũng chưa hôn môi. Nhưng em đã chết, còn anh thành bộ dáng này. Em chưa từng thích anh, thứ bố thí cho anh cũng không nhiều, thế mà lại chiếm hết cả đời của anh.”
“Điều này thực không công bằng, nhưng anh biết, trên đời này có rất nhiều người giống anh. Bọn anh không thể nào với tới người mình thích, chỉ tình nguyện dâng trái tim mình lên, dù người khác không chịu nhận.” Bùi Xuyên vuốt ve chữ “vợ” trên bia mộ, ngữ điệu hết sức đạm mạc, “Em đừng nghĩ anh sẽ vì em nổi điên, anh rất tỉnh táo. Em cũng đừng nghĩ anh sẽ không sống nổi, anh sẽ sống sót, hiện giờ không đau không bệnh, sau này anh sẽ sống càng tốt hơn.”
“Chẳng qua.” Hắn dừng một chút, “Yêu một người quá vất vả, nếu em lại xuất hiện thì anh nhất định sẽ không yêu em. Anh cũng sẽ không đối xử tốt với em. Mấy năm nay anh đối xử với em không tốt sao? Em cái đồ trứng thối không có lương tâm này.”
Sau trận mưa đó, hắn để bác sĩ cấy vãng sinh vào người mình. Nó đúng là thứ thần kỳ, vừa vào cốt tủy thì hắn đã không muốn chết nữa, hắn nhớ rõ mọi thứ liên quan đến cô nhưng tình cảm lại bị che hết.
Bùi Xuyên sờ sờ ngực, như vậy khá tốt, Bối Dao tiểu thư ạ. Hắn trở về làm Satan của hắn.
Tổ chức vãng sinh từng ngày thêm vững mạnh, lúc hắn cô độc nhất lại là ngày tháng 6 của năm sau, khi trời lại đổ mưa.
Hắn cũng không biết vì cái gì mà hắn lại trở lại hòn đảo nhỏ kia trồng hoa hồng. Kỳ thật hắn cũng không còn yêu cô như thế, hắn nghĩ thầm.
Gai hoa hồng đâm vào tay nhưng hắn lại không có bất kỳ gợn sóng nào. Satan nhìn chữ trên bia mộ, nghĩ cô cũng chỉ là một vị cố nhân đặc biệt mà thôi. Lúc sinh thời cô không thuộc về hắn, sau khi chết lại không thể rời khỏi hắn.
Cũng không biết vị “Cố nhân” này dùng họ Bùi để nhập táng thì có cảm thấy khuất nhục khó chịu không.
Bình luận facebook