Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Sủng Ái Chi Thê-55
Sủng Ái Chi Thê - Chương 55_Cảnh đẹp người đau (2)
Dịch Hiểu Đồng đỗ xe tại một bãi đất trống
Những làn gió phấp phới thổi nhẹ tóc cô, nó đung đưa qua lại
Cộng thêm, lớp cỏ xanh um hiện lên, qua ánh sáng của mặt trăng
Đêm nay là ngày rằm, trăng tròn soi sáng cả một vùng đất bao la
Nhưng lại không thể soi sáng con đường đen tĩnh lặng của cô
Vì nó từ lâu đã chìm trong một màu đen vủa sự cô đơn
Cảnh đêm nay đẹp đến lạ thường, nhưng sao lòng cô lại đau như vậy
Cô nghĩ, nếu như không có mối thù đó
Nếu như ba anh không ghét cô
Nếu như cô và anh đừng nên gặp nhau ngay từ đầu
Thì có lẽ bây giờ cũng không phải như vậy
Cả hai chìm trong thù hận, mùi máu tanh nồng nặc, và cả những xác chết thê thảm đó
Biết khi nào, nó sẽ kết thúc
Ánh trăng vẫn sáng, như đang nhìn cô
Cô nhẹ nhàng ngồi chõm xuống mặt cỏ xanh
Cảm giác lành lành truyền lên, thật dễ chịu, cô chỉ cầu mong thời gian ngay lúc này hãy dừng lại, để cô được tận hưởng cảm giác một mình này Không ai quấy rầy
Nhưng không như cô mong ước
"Em buồn sao?"_một giọng nói của nam phát ra bên tai cô Vừa âm lạnh, vừa dễ nghe
Nhưng mà nó lại rất quen
Theo bản năng cô quay sang nhìn:"Cung Lãnh"
Cung Lãnh cũng đang nằm bên cạnh, ánh mắt nhìn thẳng lên bầu trời cao rộng, tay chỉ:"Em có biết bầu trời kia giống gì không?"
Dịch Hiểu Đồng rất muốn im lặng, nhưng mà cô không kìm được mà trả lời:"Giống gì?"
"Giống em"
"Giống tôi sao? Ở chỗ nào?"
Cung Lãnh nhìn sang cô, chỉ nhìn được nửa khuôn mặt cô nhưng vẫn rất đẹp:"Bầu trời kia rất cao, rất rộng, tôi không bao giờ chạm tới được, cũng như em , tôi không bao giờ có được em,cũng không thể chạm lấy em"
Dịch Hiểu Đồng kinh ngạc ngồi bậc dậy:"Anh"
Cung Lãnh cũng ngồi dậy theo, đưa ngón tay thon dài đặt lên miệng cô:"Đừng nói gì cả, em chỉ cần giữ nó trong lòng, tôi thích em là thật, nhưng mà em trai tôi cũng thíchà mà không là yêu em tôi không muốn vì một người mà tàn sát tình anh em"
"Haha, đến cuối cùng tôi và anh ta cũng chẳng quay lại được, đến cuối cùng cũng phải có kẻ sống người ra đi mà thôi"
Cung Lãnh lấy tay xuống, trong đôi mắt hiện rõ niềm u sầu:"Nếu người chết là em thì lúc đó tôi sẽ chết cùng em, vì tôi muốn lúc chết em hãy bên cạnh tôi, vì tôi cần em"
Dịch Hiểu Đồng cười lạnh,:"Xin lỗi, dù cho tôi chết, tôi cũng không cần người của Cung gia theo cùng, tôi chỉ muốn ở kiếp sau làm một người bình thường, không muốn thù hận đeo bám mãi"
Đôi môi hắn cong lên tuyệt mỹ, nhìn theo bóng lưng mập mờ trong đêm, thật muốn ngay lúc này được ôm lấy cô, và nói
'Đừng cố tỏ ra mạnh mẽ, vì đã có tôi đây, em có thể trở thành chính mình, trở thành một cô gái như bao cô gái'
---------------
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Dịch Hiểu Đồng đỗ xe tại một bãi đất trống
Những làn gió phấp phới thổi nhẹ tóc cô, nó đung đưa qua lại
Cộng thêm, lớp cỏ xanh um hiện lên, qua ánh sáng của mặt trăng
Đêm nay là ngày rằm, trăng tròn soi sáng cả một vùng đất bao la
Nhưng lại không thể soi sáng con đường đen tĩnh lặng của cô
Vì nó từ lâu đã chìm trong một màu đen vủa sự cô đơn
Cảnh đêm nay đẹp đến lạ thường, nhưng sao lòng cô lại đau như vậy
Cô nghĩ, nếu như không có mối thù đó
Nếu như ba anh không ghét cô
Nếu như cô và anh đừng nên gặp nhau ngay từ đầu
Thì có lẽ bây giờ cũng không phải như vậy
Cả hai chìm trong thù hận, mùi máu tanh nồng nặc, và cả những xác chết thê thảm đó
Biết khi nào, nó sẽ kết thúc
Ánh trăng vẫn sáng, như đang nhìn cô
Cô nhẹ nhàng ngồi chõm xuống mặt cỏ xanh
Cảm giác lành lành truyền lên, thật dễ chịu, cô chỉ cầu mong thời gian ngay lúc này hãy dừng lại, để cô được tận hưởng cảm giác một mình này Không ai quấy rầy
Nhưng không như cô mong ước
"Em buồn sao?"_một giọng nói của nam phát ra bên tai cô Vừa âm lạnh, vừa dễ nghe
Nhưng mà nó lại rất quen
Theo bản năng cô quay sang nhìn:"Cung Lãnh"
Cung Lãnh cũng đang nằm bên cạnh, ánh mắt nhìn thẳng lên bầu trời cao rộng, tay chỉ:"Em có biết bầu trời kia giống gì không?"
Dịch Hiểu Đồng rất muốn im lặng, nhưng mà cô không kìm được mà trả lời:"Giống gì?"
"Giống em"
"Giống tôi sao? Ở chỗ nào?"
Cung Lãnh nhìn sang cô, chỉ nhìn được nửa khuôn mặt cô nhưng vẫn rất đẹp:"Bầu trời kia rất cao, rất rộng, tôi không bao giờ chạm tới được, cũng như em , tôi không bao giờ có được em,cũng không thể chạm lấy em"
Dịch Hiểu Đồng kinh ngạc ngồi bậc dậy:"Anh"
Cung Lãnh cũng ngồi dậy theo, đưa ngón tay thon dài đặt lên miệng cô:"Đừng nói gì cả, em chỉ cần giữ nó trong lòng, tôi thích em là thật, nhưng mà em trai tôi cũng thíchà mà không là yêu em tôi không muốn vì một người mà tàn sát tình anh em"
"Haha, đến cuối cùng tôi và anh ta cũng chẳng quay lại được, đến cuối cùng cũng phải có kẻ sống người ra đi mà thôi"
Cung Lãnh lấy tay xuống, trong đôi mắt hiện rõ niềm u sầu:"Nếu người chết là em thì lúc đó tôi sẽ chết cùng em, vì tôi muốn lúc chết em hãy bên cạnh tôi, vì tôi cần em"
Dịch Hiểu Đồng cười lạnh,:"Xin lỗi, dù cho tôi chết, tôi cũng không cần người của Cung gia theo cùng, tôi chỉ muốn ở kiếp sau làm một người bình thường, không muốn thù hận đeo bám mãi"
Đôi môi hắn cong lên tuyệt mỹ, nhìn theo bóng lưng mập mờ trong đêm, thật muốn ngay lúc này được ôm lấy cô, và nói
'Đừng cố tỏ ra mạnh mẽ, vì đã có tôi đây, em có thể trở thành chính mình, trở thành một cô gái như bao cô gái'
---------------
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Bình luận facebook