Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 352
Truyện được đăng tại Vietwriter.com
70352.
Nhiễm Nhiễm vì không muốn làm phiền 2 người họ, nên không thể không rời khỏi nhà Lâm Tri Hiểu.
Nhưng không ngờ rằng nửa đường gặp chuyện ngoài ý muốn, đột nhiên trên mạng lan truyền clip cười nhạo, lúc đó Thích Thịnh Thiên còn đang ngồi uống rượu.
Tuy thực tế và dự đoán có sự khác biệt, nhưng mục đích cuối cùng cũng đạt được.
Khi Tiết Mộ ra khỏi quán bar, vừa may nhìn thấy xe của Cảnh Thần Hạo đang rời khỏi, nhưng lại không thấy Lâm Tri Hiểu đâu.
Lần trước đi xem mắt không gặp được, không ngờ lại gặp nhau trong trường hợp thế này, người đàn ông đó thật sự là bạn trai cô ta sao?
Bộ dạng khi hai người đó bên nhau thật là…
Anh từ từ đi về phía xe đang đậu bên đường, từ trong túi quần móc ra chiếc điện thoại, nhìn màn hình, lập tức nhận điện thoại, “Tề Tổng, cuối cùng anh cũng chịu về nước rồi!”
Anh ta mở cửa xe đi vào, “Được, tôi lập tức đến!”
Anh vứt điện thoại lên ghế lái phụ, lập tức lái xe rời khỏi.
….
Lâm Tri Hiểu ngồi ở hàng ghế sau, khuôn mặt đầy sự tức giận nhìn Thích Thịnh Thiên đang lái xe, thật sự không thể hiểu nỗi, lúc nãy anh ta có phải bị điên không!
Lại kéo cổ áo cô mà đi, cô là ai chứ?
Cô là người lớn, người phụ nữ cần thể diện, lại trong trường hợp thế, nơi đông người như thế, bị anh ta dắt đi như vậy.
“Thích Tổng, anh tối nay uống nhầm thuốc rồi hả.” Chắc là quên uống thuốc!
Đang yên lành tự nhiên nổi nóng!
Đôi tay vẫn cầm bánh lái, khi nghe lời cô nói, khuôn mặt vốn đang xám xịt càng khó coi hơn.
Anh cũng không biết vì sao anh giận, nhưng lúc anh vào người đàn ông đó cũng ở đó, mà còn ngồi bên cạnh cô, tim anh tự nhiên nổi lửa, xông thẳng lên não, không khống chế được.
Thậm chí không có cách giải thích, lần trước khi họ đi xem mặt, anh có bày trò xen vào, nói cô là bạn gái anh!
Rõ ràng họ chẳng là gì hết!
“Hai người thân lắm sao?” Lúc anh hỏi, tay nắm chặt bánh lái, dường như muốn nắm đến bánh lái nát vụn mới chịu thôi.
“Ý anh nói là Tiết Mộ.” Lâm Tri Hiểu nghiêng đầu, nhìn mặt anh ta, lòng đầy nghi vấn.
Chẳng lẽ Thích Thịnh Thiên quen biết anh ta !
‘‘Hắn không phải tên Tạ Mộ sao ?’’
Chết cha !
Sao anh lại nói ra lời trong lòng thế !
Thích Thịnh Thiên phiền não, chân đạp ga, xe càng tăng tốc dữ dỗi.
‘‘Thích Tổng, anh và anh ta quen nhau ? Tôi thấy không giống, các người lúc nãy cũng không chào hỏi nahu !’’ Bọn họ không thể quen nhau.
Nhưng lời anh ta vừa nói quá lạ, Tiết Mộ, Tạ Mộ.
‘‘Không quen.’’
‘‘Không quen ? Tôi nhớ ra rồi, lúc đầu anh hỏi tôi đối tượng xem mắt là ai, tôi rõ ràng nói với anh rồi, anh cũng nói vậy !’’ Trí nhớ cô không tệ, còn nhớ chuyện xem mắt năm ngoái.
Ai bảo đó là lần đầu tiên cô đi xem mắt.
Còn bị cho leo cây, đương nhiên ấn tượng sâu sắc.
‘‘May mà hôm đó anh ta không đến, cô xem anh ta lại xuất hiện ở quán bar, đúng là người không đàng hoàng !’’
‘‘Vậy tôi cũng xuất hiện ở quán bar, ý Thích Tổng nói tôi cũng là người phụ nữ không đàng hoàng sao ?’’ Lâm Tri Hiểu không tán thành lắc đầu, người không hướng lên trên, mà dựa vào ghế, nhắm mát nghỉ ngơi.
Trường trùng tên nhiều đến thế, cô vốn không chắc chắn đó là người năm đó đi xem mắt với cô, cô thực ra nên nói tên mình cho anh ta biết.
Nếu anh ta có lời gì khác thường, chứng tỏ anh ta chính là đối tượng xem mắt.
Còn cho cô ta leo cây, quá tệ !
‘‘Cô thử trở nên không đàng hoàng đi !’’ Thích Thịnh Thiên nói 1 câu, hận không thể phóng xe với tốc độ nhanh nhất về nhà !
Nhắm mắt còn lầm bẩm cái miệng, cô không thèm !
Cô là cô gái ngoan, nhưng Thích Thịnh Thiên không phải đàn ông tốt1
Hắn là 1 loại ngựa !
Chiếc xe cuối cùng ngừng hẳn, Lâm Tri Hiểu vẫn còn mơ màng ngủ, nhưng cô lập tức mở mắt.
Cầm túi mình xuống xe, đứng trước 1 biệt thự kiểu Âu sang trọng, mắt cô từ từ hướng về Thích Thịnh Thiên, ‘‘Thích Tổng, anh dẫn tôi đến nhà anh !Tôi về trước, ngủ ngon, nghỉ sớm đi !’’
Đáp lại cô ta là cái ôm ngang eo, ôm chặt cô, ‘‘Lâm Tri Hiểu, cô có quên gì không? Cô không phải lại tính bỏ trốn chứ, cô trốn được 1 đêm, sao trốn được cả đời !’’
Lâm Tri Hiểu thực sự cho là vậy, cô tưởng Thích Thịnh Thiên đã quên chuyện hôm đó!
Trước giờ, anh hay chọc ghẹo cô, những lúc khác cũng không có hành vi ở khoảng cách gần như vậy, thực ra là không phải không có, mà anh ta đang tìm cơ hội thích hợp.
Thích Thịnh Thiên dùng sức, nhưng chân cô không muốn đi về phía trước, cứ đứng tại chỗ, cô mong giờ đây dưới đất mọc lên nhiều dây leo, quấn chân cô lại, như vậy cô sẽ không phải vì lực đẩy của Thích Thịnh Thiên, mà hướng lên trên,
‘‘Lâm Tri Hiểu, cô có ngốc không! Biết ngã về phía trước sẽ té, không biết đi thêm 1 bước lên trước sao !’’ Thích Thịnh Thiên đỡ sau lưng cô, nhịn không được lên tiếng trách móc.
Lúc này, cô vẫn chưa phản ứng kịp, người cô đã bị anh bế đi.
‘‘A a á ! Thích Thịnh Thiên anh bỏ tôi ra, bỏ tôi ra !’’ Đôi chân cô không ngừng vùng vẫy, sau đó phát hiện như thế không có tí tác dụng gì.
Bọn họ đi vào trong, bên trong đại sảnh đã sáng đèn, cô còn chưa kịp ngắm nội thất trang trí đẹp đẽ bên trong, đã bị anh bế lên lầu.
Túi trong tay cô đập vào anh, Thích Thịnh Thiên nhăn mày, mà tay cô cũng bị ném xuống cầu thang, hướng theo bậc thang mà rớt xuống.
‘‘Thích Tổng, tôi sai rồi, tôi sai nhiều lắm, tôi không nên nhận lời anh, tôi thừa nhận lần trước tôi dùng kế hoãn binh, chính là không muốn phát sinh quan hệ gì với anh, nên tôi nay anh có thể thả tôi ra như lần trước không ?’’ Cô đã thành thật như thế, chắc còn có đất thương lượng chứ !
Thả cô ư, sau đó để cô đi tìm Tạ Mộ sao ?
Không được, tuyệt đối không được.
Anh ta lần đầu tiên có cảm xác sợ hại, không biến cô ta thành người đàn bà của mình, sao anh có thể yên tâm được !
Lâm Tri Hiểu không thấy Thích Thịnh Thiên trả lời, mà người mình thì bị ném xuống 1 cái giường mềm mại.
Giường lớn…
Giường…
‘‘Á !’’ Cô kéo chăn trên giường lại , núp mình vào trong, ‘‘Anh Tuấn tiêu diêu, đẹp như tạc tượng, Thích Tổng phong lưu, anh thôi đi được không !1 đêm anh không ngủ với gái là không được hả !’’
Thích Thịnh Thiên đứng bên giường nhìn cô ôm chăn, khuôn mặt ngước nhìn anh, đôi mắt to chờ đợi, vô cùng đáng yêu, anh hùng hổ nói, ‘‘Ngủ không được ! Ai bảo tôi là động vật thân dưới !’’
Cô từ từ di chuyển, từ người anh chuyển xuống nhìn thân dưới của anh, mắt mở to.
Sao lại trở thành thế !
Bọn họ chỉ mới lên lầu ? Trước khi lên lầu thì đang lái xe, không làm gì cả !
‘‘Thích Tổng, chuyện này phải với người mình thích mới có cảm giác sao ? Tôi không thích anh, tôi không có cảm giác với anh, cho nên anh không được ép tôi, tôi sẽ hận anh, tố cáo anh !’’ cô cũng không biết mình nói gì, nói mà không nghĩ.
Thích Thịnh Thiên tối nay uống hơi nhiều, nhưng anh lại cảm thấy người say là Lâm Tri Hiểu.
70352.
Nhiễm Nhiễm vì không muốn làm phiền 2 người họ, nên không thể không rời khỏi nhà Lâm Tri Hiểu.
Nhưng không ngờ rằng nửa đường gặp chuyện ngoài ý muốn, đột nhiên trên mạng lan truyền clip cười nhạo, lúc đó Thích Thịnh Thiên còn đang ngồi uống rượu.
Tuy thực tế và dự đoán có sự khác biệt, nhưng mục đích cuối cùng cũng đạt được.
Khi Tiết Mộ ra khỏi quán bar, vừa may nhìn thấy xe của Cảnh Thần Hạo đang rời khỏi, nhưng lại không thấy Lâm Tri Hiểu đâu.
Lần trước đi xem mắt không gặp được, không ngờ lại gặp nhau trong trường hợp thế này, người đàn ông đó thật sự là bạn trai cô ta sao?
Bộ dạng khi hai người đó bên nhau thật là…
Anh từ từ đi về phía xe đang đậu bên đường, từ trong túi quần móc ra chiếc điện thoại, nhìn màn hình, lập tức nhận điện thoại, “Tề Tổng, cuối cùng anh cũng chịu về nước rồi!”
Anh ta mở cửa xe đi vào, “Được, tôi lập tức đến!”
Anh vứt điện thoại lên ghế lái phụ, lập tức lái xe rời khỏi.
….
Lâm Tri Hiểu ngồi ở hàng ghế sau, khuôn mặt đầy sự tức giận nhìn Thích Thịnh Thiên đang lái xe, thật sự không thể hiểu nỗi, lúc nãy anh ta có phải bị điên không!
Lại kéo cổ áo cô mà đi, cô là ai chứ?
Cô là người lớn, người phụ nữ cần thể diện, lại trong trường hợp thế, nơi đông người như thế, bị anh ta dắt đi như vậy.
“Thích Tổng, anh tối nay uống nhầm thuốc rồi hả.” Chắc là quên uống thuốc!
Đang yên lành tự nhiên nổi nóng!
Đôi tay vẫn cầm bánh lái, khi nghe lời cô nói, khuôn mặt vốn đang xám xịt càng khó coi hơn.
Anh cũng không biết vì sao anh giận, nhưng lúc anh vào người đàn ông đó cũng ở đó, mà còn ngồi bên cạnh cô, tim anh tự nhiên nổi lửa, xông thẳng lên não, không khống chế được.
Thậm chí không có cách giải thích, lần trước khi họ đi xem mặt, anh có bày trò xen vào, nói cô là bạn gái anh!
Rõ ràng họ chẳng là gì hết!
“Hai người thân lắm sao?” Lúc anh hỏi, tay nắm chặt bánh lái, dường như muốn nắm đến bánh lái nát vụn mới chịu thôi.
“Ý anh nói là Tiết Mộ.” Lâm Tri Hiểu nghiêng đầu, nhìn mặt anh ta, lòng đầy nghi vấn.
Chẳng lẽ Thích Thịnh Thiên quen biết anh ta !
‘‘Hắn không phải tên Tạ Mộ sao ?’’
Chết cha !
Sao anh lại nói ra lời trong lòng thế !
Thích Thịnh Thiên phiền não, chân đạp ga, xe càng tăng tốc dữ dỗi.
‘‘Thích Tổng, anh và anh ta quen nhau ? Tôi thấy không giống, các người lúc nãy cũng không chào hỏi nahu !’’ Bọn họ không thể quen nhau.
Nhưng lời anh ta vừa nói quá lạ, Tiết Mộ, Tạ Mộ.
‘‘Không quen.’’
‘‘Không quen ? Tôi nhớ ra rồi, lúc đầu anh hỏi tôi đối tượng xem mắt là ai, tôi rõ ràng nói với anh rồi, anh cũng nói vậy !’’ Trí nhớ cô không tệ, còn nhớ chuyện xem mắt năm ngoái.
Ai bảo đó là lần đầu tiên cô đi xem mắt.
Còn bị cho leo cây, đương nhiên ấn tượng sâu sắc.
‘‘May mà hôm đó anh ta không đến, cô xem anh ta lại xuất hiện ở quán bar, đúng là người không đàng hoàng !’’
‘‘Vậy tôi cũng xuất hiện ở quán bar, ý Thích Tổng nói tôi cũng là người phụ nữ không đàng hoàng sao ?’’ Lâm Tri Hiểu không tán thành lắc đầu, người không hướng lên trên, mà dựa vào ghế, nhắm mát nghỉ ngơi.
Trường trùng tên nhiều đến thế, cô vốn không chắc chắn đó là người năm đó đi xem mắt với cô, cô thực ra nên nói tên mình cho anh ta biết.
Nếu anh ta có lời gì khác thường, chứng tỏ anh ta chính là đối tượng xem mắt.
Còn cho cô ta leo cây, quá tệ !
‘‘Cô thử trở nên không đàng hoàng đi !’’ Thích Thịnh Thiên nói 1 câu, hận không thể phóng xe với tốc độ nhanh nhất về nhà !
Nhắm mắt còn lầm bẩm cái miệng, cô không thèm !
Cô là cô gái ngoan, nhưng Thích Thịnh Thiên không phải đàn ông tốt1
Hắn là 1 loại ngựa !
Chiếc xe cuối cùng ngừng hẳn, Lâm Tri Hiểu vẫn còn mơ màng ngủ, nhưng cô lập tức mở mắt.
Cầm túi mình xuống xe, đứng trước 1 biệt thự kiểu Âu sang trọng, mắt cô từ từ hướng về Thích Thịnh Thiên, ‘‘Thích Tổng, anh dẫn tôi đến nhà anh !Tôi về trước, ngủ ngon, nghỉ sớm đi !’’
Đáp lại cô ta là cái ôm ngang eo, ôm chặt cô, ‘‘Lâm Tri Hiểu, cô có quên gì không? Cô không phải lại tính bỏ trốn chứ, cô trốn được 1 đêm, sao trốn được cả đời !’’
Lâm Tri Hiểu thực sự cho là vậy, cô tưởng Thích Thịnh Thiên đã quên chuyện hôm đó!
Trước giờ, anh hay chọc ghẹo cô, những lúc khác cũng không có hành vi ở khoảng cách gần như vậy, thực ra là không phải không có, mà anh ta đang tìm cơ hội thích hợp.
Thích Thịnh Thiên dùng sức, nhưng chân cô không muốn đi về phía trước, cứ đứng tại chỗ, cô mong giờ đây dưới đất mọc lên nhiều dây leo, quấn chân cô lại, như vậy cô sẽ không phải vì lực đẩy của Thích Thịnh Thiên, mà hướng lên trên,
‘‘Lâm Tri Hiểu, cô có ngốc không! Biết ngã về phía trước sẽ té, không biết đi thêm 1 bước lên trước sao !’’ Thích Thịnh Thiên đỡ sau lưng cô, nhịn không được lên tiếng trách móc.
Lúc này, cô vẫn chưa phản ứng kịp, người cô đã bị anh bế đi.
‘‘A a á ! Thích Thịnh Thiên anh bỏ tôi ra, bỏ tôi ra !’’ Đôi chân cô không ngừng vùng vẫy, sau đó phát hiện như thế không có tí tác dụng gì.
Bọn họ đi vào trong, bên trong đại sảnh đã sáng đèn, cô còn chưa kịp ngắm nội thất trang trí đẹp đẽ bên trong, đã bị anh bế lên lầu.
Túi trong tay cô đập vào anh, Thích Thịnh Thiên nhăn mày, mà tay cô cũng bị ném xuống cầu thang, hướng theo bậc thang mà rớt xuống.
‘‘Thích Tổng, tôi sai rồi, tôi sai nhiều lắm, tôi không nên nhận lời anh, tôi thừa nhận lần trước tôi dùng kế hoãn binh, chính là không muốn phát sinh quan hệ gì với anh, nên tôi nay anh có thể thả tôi ra như lần trước không ?’’ Cô đã thành thật như thế, chắc còn có đất thương lượng chứ !
Thả cô ư, sau đó để cô đi tìm Tạ Mộ sao ?
Không được, tuyệt đối không được.
Anh ta lần đầu tiên có cảm xác sợ hại, không biến cô ta thành người đàn bà của mình, sao anh có thể yên tâm được !
Lâm Tri Hiểu không thấy Thích Thịnh Thiên trả lời, mà người mình thì bị ném xuống 1 cái giường mềm mại.
Giường lớn…
Giường…
‘‘Á !’’ Cô kéo chăn trên giường lại , núp mình vào trong, ‘‘Anh Tuấn tiêu diêu, đẹp như tạc tượng, Thích Tổng phong lưu, anh thôi đi được không !1 đêm anh không ngủ với gái là không được hả !’’
Thích Thịnh Thiên đứng bên giường nhìn cô ôm chăn, khuôn mặt ngước nhìn anh, đôi mắt to chờ đợi, vô cùng đáng yêu, anh hùng hổ nói, ‘‘Ngủ không được ! Ai bảo tôi là động vật thân dưới !’’
Cô từ từ di chuyển, từ người anh chuyển xuống nhìn thân dưới của anh, mắt mở to.
Sao lại trở thành thế !
Bọn họ chỉ mới lên lầu ? Trước khi lên lầu thì đang lái xe, không làm gì cả !
‘‘Thích Tổng, chuyện này phải với người mình thích mới có cảm giác sao ? Tôi không thích anh, tôi không có cảm giác với anh, cho nên anh không được ép tôi, tôi sẽ hận anh, tố cáo anh !’’ cô cũng không biết mình nói gì, nói mà không nghĩ.
Thích Thịnh Thiên tối nay uống hơi nhiều, nhưng anh lại cảm thấy người say là Lâm Tri Hiểu.
Bình luận facebook