Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 368
Truyện được đăng tại Vietwriter.com
70368.
Vậy thì chỉ còn một khả năng, đi tìm Bùi Nhã Phán.
Cô cười lạnh tanh, cô giờ muốn xem xem anh bị thương có nặng không.
Tay di con trỏ chuột, cô có thể thấy được gương mặt chằng chịt vết thương, cũng như trên đầu còn quấn băng trắng của Cảnh Thần Hạo. Sắc mặt anh không tốt một chút nào, nó trắng bệch, anh nằm trên giường với đôi môi khô khốc.
Mắt anh nhắm nghiền trông giống như đang trong trạng thái hôn mê.
“ Đúng là ác giả ác báo !”
Cô đóng máy tính lại, đứng dậy rời khỏi phòng máy.
Nhưng đến tận tối cũng không thấy Tề Viễn Dương quay về.
Anh ta không quay lại chắc đang giải quyết công việc cá nhân, nên cô cũng chẳng mấy quan tâm, lên giường đi ngủ sớm.
Giờ cô cũng chẳng có việc gì để làm.
Cô chỉ hy vọng Cảnh Thần Hạo có thể ký vào bản ly hôn cô đưa, nếu anh không chịu ký, cô có thể gửi đến đó cho đến khi nào anh chịu ký mới thôi.
......
Paris, Pháp.
Trong một ngôi biệt thự kiểu gothic cổ ở ngoại ô, đang có một tiệc rượu náo nhiệt được diễn ra.
Tề Viễn Dương với một bộ vest màu đỏ mận, tay lắc lư một ly whisky và cạnh bên anh là hai cô gái tóc vàng mắt xanh xinh đẹp. Họ cười nói khá vui vẻ.
Gương mặt cười nói chỉ dừng lại ở vẻ bề ngoai, những chiếc ly cụng vào nhau và khi ghé gần đến miệng, đuôi mắt anh liếc thấy một người đàn ông đang tiến lại phía mình.
Anh vẫn nhấp một ngụm nhỏ, đánh giá người đang tiến tới rất kỹ lưỡng. Sau một vụ tai nạn nghiêm trọng như vậy mà anh ta vẫn có thể xuất hiện tại một tiệc rượu ở một nơi cách xa A thành đến vậy... Vẫn là gương mặt lạnh vô cảm và đương nhiên không một tỳ vết.
Hóa ra những bức ảnh anh bị thương, rải rác trên mạng kia là một trò đùa.
Khí chất thanh cao của Cảnh Thần Hạo như một ông hoàng tái xuất, xung quanh anh luôn không thiếu những lời ca tụng và ánh mắt chú ý.
Anh là ai, tại sao lại đến chốn này?
Đến hai cô gái cạnh Tề Viễn Dương cũng chăm chăm nhìn anh, người đàn ông này quyến rũ quá.
Cảnh Thần Hạo tiện tay lấy một ly rượu từ trên khay của người phục vụ, bước đến trước Tề Viễn Dương. Trên gương mặt băng giá của anh hé lộ một nụ cười mỉm, “ Tề tổng, nghe danh đã lâu .”
“ Cảnh tổng khách sáo rồi, tôi nghe nói anh gặp tai nạn, anh phục hồi nhanh thật đấy !” Tề Viễn Dương đưa ly tới cụng với anh rồi ngẩng đầu nhấp một hớp, đầu lưỡi anh ta liếm nhẹ môi dưới của mình, “ Rượu của Cảnh Thị quả nhiên rất khá, rất chất .”
Anh ta nói rồi đưa mắt, hai người phụ nữ kia đành luyến tiếc rời đi.
Hai người không phải lần đầu gặp mặt, Cảnh Thị trên trường quốc tế cũng rất có tiếng, hai người họ đương nhiên cũng đã gặp mặt vài lần.
“ Tề tổng, hôm qua anh đón người từ A thành sang sao ?” Cảnh Thần Hạo trong lòng rất tức giận, phẫn nộ nhưng trên mặt vẫn giữ được vẻ bình thản.
Đuôi miệng Tề Viễn Dương nhếch lên cười, thong thả ngả người dựa vào quầy bar phía sau lưng, cười nói, “ Cảnh tổng, nếu muốn tôi trả lời một câu hỏi thì phải chịu bỏ ra thứ gì đó mới đúng chứ, anh lại cứ hỏi tôi khơi khơi như vậy hình như khiến cho tôi hơi thấp giá .”
“ Anh muốn bao nhiêu ?”
“ Tiền là gì, tôi nhiều lắm, không cần thiết !” Anh ta đưa mắt về phía khu sạp bạc ở gần đó, đề nghị, “ Hay là chúng ta cược nhé, anh thắng anh hỏi, tôi biết gì sẽ khai hết cho anh, còn nếu anh thua thì.....”
Anh ta cố ý kéo dài lời nói, thấy sắc mặt hơi căng ra của Cảnh Thần Hạo, liền cười, “ Cởi quần áo thì sao ?”
Cảnh Thần Hạo không lập tức trả lời, trước mặt bao nhiêu người như vậy, cởi quần áo không phải một ý kiến hay với anh!
“ Sao? Cảnh tổng không dám cá với tôi à? Anh không muốn biết......”
“ Cá, sao lại không chứ ?” Cảnh Thần Hạo nói rồi đi về sạp bạc trước.
Tề Viễn Dương theo sau anh, anh ta nở một nụ cười không mấy thiện chí, người đàn ông chìm đắm trong tình yêu sẽ mất hết lý trí......
Anh rất kỳ vọng vì lát nữa sẽ được chiêm ngưỡng cơ thể trần chuồng của Cảnh Thần Hạo.
Tin rằng phụ nữ trong căn phòng đều thích thú với điều này, nói cho cùng khi nãy Cảnh Thần Hạo bước vào, mắt mấy cô gái đó phát sáng như đèn huỳnh quang.
Hận nỗi mắt họ không thể mọc trên người anh để mỗi ngày đều có thể ngắm nghía.
Sau khi họ di chuyển, người ở khu bạc đương nhiên nhường chỗ, Tề Viễn Dương vẫn với điệu bộ thong thả, anh ta ngồi xuống và như người không xương, dựa toàn bộ cơ thể lên chiếc ghế kia. Anh ta cười nói, “ Những lời cá cược của chúng tôi khi nãy có thể mọi người chưa được nghe rõ, tôi nói lại một lần nữa, anh ta thắng, tôi sẽ trả lời câu hỏi của anh ta. Nếu anh ta thua 1 lần thì cởi một chiếc, cho nên mọi người đã rõ nên cổ vũ cho ai rồi chứ !”
“ Tề tổng cố lên !” Có một cô tóc vàng mắt xanh dùng tiếng trung lưu loát nói.
“ Đương nhiên rồi, nếu mọi người thực sự muốn coi cơ thể của người đàn ông đẹp trai phi phàm ngồi đối diện kia thì tôi cũng sẽ cố gắng hết sức, chơi đến hết quần áo luôn !” Tề Viễn Dương nói rồi, anh ta nhếch lông mày khiêu chiến, “ Cảnh tổng còn gì muốn nói không ?”
“ Bắt đầu .” Anh chẳng muốn nói gì cả, chỉ muốn biết Bùi Nhiễm Nhiễm đang ở đâu, họ có phải đang ở cùng với nhau hay không.
Dealer bắt đầu phát bài, hai người vẫn chăm chú nhìn vào mắt nhau, chẳng thèm bận tâm xem những con bài trước mặt là gì.
Sau khi bài được chia xong, Cảnh Thần Hạo nói trước, “ Cùng lật .”
“ Không ý kiến .” Tề Viễn Dương lúc này mới buông ly rượu trong tay, lật con bài dưới cùng lên.
Mặc dù những con bài hai phe đều không khác nhau nhiều, nhưng sau khi lật bài, là Cảnh Thần Hạo thắng.
Đám đông phút chốc cảm thấy buồn bã, giờ họ ở đây là để chờ xem cơ thể của Cảnh Thần Hạo!
“ Xuỵt......” ngón tay dài đuột của Tề Viễn Dương đưa lên miệng, nghiêng đầu nhìn đám đông, “ Đừng vội, vội quá không chờ được món ngon đâu, ai nghe hiểu thì giải thích cho người chưa hiểu nhé !”
Cảnh Thần Hạo chẳng hề để ý đến những lời của anh ta. Lạnh lùng hỏi, “ Bùi Nhiễm Nhiễm ở đâu ?”
“ Cảnh tổng, anh không đi bài theo cách thường à! Anh không phải nên hỏi câu hỏi khi nãy sao? Tôi đã nghĩ xong câu trả lời cho nó rồi thì anh lại đi hỏi câu khác, vậy thì tôi phải nghĩ xem sao đã .” Anh ta rõ ràng có thể đường hoàng trả lời rằng hôm qua đúng là có đi đón người về nhà.
Thấy lời anh ta nói, sắc mặt Cảnh Thần Hạo khó chịu vài phần.
“ Tốt nhất anh nên trả lời chân thực !” Cảnh Thần Hạo nghĩ có khả năng anh ta sẽ tự biên tự diễn câu trả lời.
“ Cô ấy ở......bên kia ngọn núi, bên kia đại dương, có một đám......” Tề Viễn Dương nói rồi, giọng anh dần vút cao. Thấy sắc mặt lầm lỳ của Cảnh Thần Hạo, đôi môi mỏng mím lại, tiếp tục nói, “ Cô ấy ở trên trái đất .”
“ Đấy cũng tính là câu trả lời ?” Anh ta rõ là đang trêu đùa.
“ Lẽ nào câu trả lời của tôi có vấn đề sao? Anh không hỏi cụ thể mà! Đáng lẽ anh phải hỏi như thế này, Bùi Nhiễm Nhiễm hiện tại đang ở quốc gia nào, tỉnh thành nào, quận nào, đại lộ nào, số nhà bao nhiêu, chứ không phải chỉ hỏi bâng quơ cô ấy ở đâu! Hiểu không ?” Tề Viễn Dương cười nâng lý, “ Tiếp tục !”
Ván thứ hai, Tề Viễn Dương thắng.
Đám đông đổ dồn ánh mắt về Cảnh Thần Hạo, đặc biệt là mấy cô gái, sự háo hức khó giấu giếm trên gương mặt họ, miệng luôn miệng tung hô, “ Handsome! Cool !”
Cảnh Thần Hạo đưa tay gỡ chiếc cúc đầu của áo vest ngoài và không có bất cứ động tác nào sau đó, gương mặt băng giá nhìn Tề Viễn Dương, “ Cũng như vậy .”
Khi nãy Tề Viễn Dương cũng không nói rõ phải cởi quần áo theo cách nào, anh cởi một chiếc cúc áo cũng là cởi.
“ Ha ha, thú vị thật......” Tề Viễn Dương nhìn cử chỉ của anh, nụ cười càng có đôi chút thi vị, “ Chẳng trách cô ấy yêu anh đến vậy !”
70368.
Vậy thì chỉ còn một khả năng, đi tìm Bùi Nhã Phán.
Cô cười lạnh tanh, cô giờ muốn xem xem anh bị thương có nặng không.
Tay di con trỏ chuột, cô có thể thấy được gương mặt chằng chịt vết thương, cũng như trên đầu còn quấn băng trắng của Cảnh Thần Hạo. Sắc mặt anh không tốt một chút nào, nó trắng bệch, anh nằm trên giường với đôi môi khô khốc.
Mắt anh nhắm nghiền trông giống như đang trong trạng thái hôn mê.
“ Đúng là ác giả ác báo !”
Cô đóng máy tính lại, đứng dậy rời khỏi phòng máy.
Nhưng đến tận tối cũng không thấy Tề Viễn Dương quay về.
Anh ta không quay lại chắc đang giải quyết công việc cá nhân, nên cô cũng chẳng mấy quan tâm, lên giường đi ngủ sớm.
Giờ cô cũng chẳng có việc gì để làm.
Cô chỉ hy vọng Cảnh Thần Hạo có thể ký vào bản ly hôn cô đưa, nếu anh không chịu ký, cô có thể gửi đến đó cho đến khi nào anh chịu ký mới thôi.
......
Paris, Pháp.
Trong một ngôi biệt thự kiểu gothic cổ ở ngoại ô, đang có một tiệc rượu náo nhiệt được diễn ra.
Tề Viễn Dương với một bộ vest màu đỏ mận, tay lắc lư một ly whisky và cạnh bên anh là hai cô gái tóc vàng mắt xanh xinh đẹp. Họ cười nói khá vui vẻ.
Gương mặt cười nói chỉ dừng lại ở vẻ bề ngoai, những chiếc ly cụng vào nhau và khi ghé gần đến miệng, đuôi mắt anh liếc thấy một người đàn ông đang tiến lại phía mình.
Anh vẫn nhấp một ngụm nhỏ, đánh giá người đang tiến tới rất kỹ lưỡng. Sau một vụ tai nạn nghiêm trọng như vậy mà anh ta vẫn có thể xuất hiện tại một tiệc rượu ở một nơi cách xa A thành đến vậy... Vẫn là gương mặt lạnh vô cảm và đương nhiên không một tỳ vết.
Hóa ra những bức ảnh anh bị thương, rải rác trên mạng kia là một trò đùa.
Khí chất thanh cao của Cảnh Thần Hạo như một ông hoàng tái xuất, xung quanh anh luôn không thiếu những lời ca tụng và ánh mắt chú ý.
Anh là ai, tại sao lại đến chốn này?
Đến hai cô gái cạnh Tề Viễn Dương cũng chăm chăm nhìn anh, người đàn ông này quyến rũ quá.
Cảnh Thần Hạo tiện tay lấy một ly rượu từ trên khay của người phục vụ, bước đến trước Tề Viễn Dương. Trên gương mặt băng giá của anh hé lộ một nụ cười mỉm, “ Tề tổng, nghe danh đã lâu .”
“ Cảnh tổng khách sáo rồi, tôi nghe nói anh gặp tai nạn, anh phục hồi nhanh thật đấy !” Tề Viễn Dương đưa ly tới cụng với anh rồi ngẩng đầu nhấp một hớp, đầu lưỡi anh ta liếm nhẹ môi dưới của mình, “ Rượu của Cảnh Thị quả nhiên rất khá, rất chất .”
Anh ta nói rồi đưa mắt, hai người phụ nữ kia đành luyến tiếc rời đi.
Hai người không phải lần đầu gặp mặt, Cảnh Thị trên trường quốc tế cũng rất có tiếng, hai người họ đương nhiên cũng đã gặp mặt vài lần.
“ Tề tổng, hôm qua anh đón người từ A thành sang sao ?” Cảnh Thần Hạo trong lòng rất tức giận, phẫn nộ nhưng trên mặt vẫn giữ được vẻ bình thản.
Đuôi miệng Tề Viễn Dương nhếch lên cười, thong thả ngả người dựa vào quầy bar phía sau lưng, cười nói, “ Cảnh tổng, nếu muốn tôi trả lời một câu hỏi thì phải chịu bỏ ra thứ gì đó mới đúng chứ, anh lại cứ hỏi tôi khơi khơi như vậy hình như khiến cho tôi hơi thấp giá .”
“ Anh muốn bao nhiêu ?”
“ Tiền là gì, tôi nhiều lắm, không cần thiết !” Anh ta đưa mắt về phía khu sạp bạc ở gần đó, đề nghị, “ Hay là chúng ta cược nhé, anh thắng anh hỏi, tôi biết gì sẽ khai hết cho anh, còn nếu anh thua thì.....”
Anh ta cố ý kéo dài lời nói, thấy sắc mặt hơi căng ra của Cảnh Thần Hạo, liền cười, “ Cởi quần áo thì sao ?”
Cảnh Thần Hạo không lập tức trả lời, trước mặt bao nhiêu người như vậy, cởi quần áo không phải một ý kiến hay với anh!
“ Sao? Cảnh tổng không dám cá với tôi à? Anh không muốn biết......”
“ Cá, sao lại không chứ ?” Cảnh Thần Hạo nói rồi đi về sạp bạc trước.
Tề Viễn Dương theo sau anh, anh ta nở một nụ cười không mấy thiện chí, người đàn ông chìm đắm trong tình yêu sẽ mất hết lý trí......
Anh rất kỳ vọng vì lát nữa sẽ được chiêm ngưỡng cơ thể trần chuồng của Cảnh Thần Hạo.
Tin rằng phụ nữ trong căn phòng đều thích thú với điều này, nói cho cùng khi nãy Cảnh Thần Hạo bước vào, mắt mấy cô gái đó phát sáng như đèn huỳnh quang.
Hận nỗi mắt họ không thể mọc trên người anh để mỗi ngày đều có thể ngắm nghía.
Sau khi họ di chuyển, người ở khu bạc đương nhiên nhường chỗ, Tề Viễn Dương vẫn với điệu bộ thong thả, anh ta ngồi xuống và như người không xương, dựa toàn bộ cơ thể lên chiếc ghế kia. Anh ta cười nói, “ Những lời cá cược của chúng tôi khi nãy có thể mọi người chưa được nghe rõ, tôi nói lại một lần nữa, anh ta thắng, tôi sẽ trả lời câu hỏi của anh ta. Nếu anh ta thua 1 lần thì cởi một chiếc, cho nên mọi người đã rõ nên cổ vũ cho ai rồi chứ !”
“ Tề tổng cố lên !” Có một cô tóc vàng mắt xanh dùng tiếng trung lưu loát nói.
“ Đương nhiên rồi, nếu mọi người thực sự muốn coi cơ thể của người đàn ông đẹp trai phi phàm ngồi đối diện kia thì tôi cũng sẽ cố gắng hết sức, chơi đến hết quần áo luôn !” Tề Viễn Dương nói rồi, anh ta nhếch lông mày khiêu chiến, “ Cảnh tổng còn gì muốn nói không ?”
“ Bắt đầu .” Anh chẳng muốn nói gì cả, chỉ muốn biết Bùi Nhiễm Nhiễm đang ở đâu, họ có phải đang ở cùng với nhau hay không.
Dealer bắt đầu phát bài, hai người vẫn chăm chú nhìn vào mắt nhau, chẳng thèm bận tâm xem những con bài trước mặt là gì.
Sau khi bài được chia xong, Cảnh Thần Hạo nói trước, “ Cùng lật .”
“ Không ý kiến .” Tề Viễn Dương lúc này mới buông ly rượu trong tay, lật con bài dưới cùng lên.
Mặc dù những con bài hai phe đều không khác nhau nhiều, nhưng sau khi lật bài, là Cảnh Thần Hạo thắng.
Đám đông phút chốc cảm thấy buồn bã, giờ họ ở đây là để chờ xem cơ thể của Cảnh Thần Hạo!
“ Xuỵt......” ngón tay dài đuột của Tề Viễn Dương đưa lên miệng, nghiêng đầu nhìn đám đông, “ Đừng vội, vội quá không chờ được món ngon đâu, ai nghe hiểu thì giải thích cho người chưa hiểu nhé !”
Cảnh Thần Hạo chẳng hề để ý đến những lời của anh ta. Lạnh lùng hỏi, “ Bùi Nhiễm Nhiễm ở đâu ?”
“ Cảnh tổng, anh không đi bài theo cách thường à! Anh không phải nên hỏi câu hỏi khi nãy sao? Tôi đã nghĩ xong câu trả lời cho nó rồi thì anh lại đi hỏi câu khác, vậy thì tôi phải nghĩ xem sao đã .” Anh ta rõ ràng có thể đường hoàng trả lời rằng hôm qua đúng là có đi đón người về nhà.
Thấy lời anh ta nói, sắc mặt Cảnh Thần Hạo khó chịu vài phần.
“ Tốt nhất anh nên trả lời chân thực !” Cảnh Thần Hạo nghĩ có khả năng anh ta sẽ tự biên tự diễn câu trả lời.
“ Cô ấy ở......bên kia ngọn núi, bên kia đại dương, có một đám......” Tề Viễn Dương nói rồi, giọng anh dần vút cao. Thấy sắc mặt lầm lỳ của Cảnh Thần Hạo, đôi môi mỏng mím lại, tiếp tục nói, “ Cô ấy ở trên trái đất .”
“ Đấy cũng tính là câu trả lời ?” Anh ta rõ là đang trêu đùa.
“ Lẽ nào câu trả lời của tôi có vấn đề sao? Anh không hỏi cụ thể mà! Đáng lẽ anh phải hỏi như thế này, Bùi Nhiễm Nhiễm hiện tại đang ở quốc gia nào, tỉnh thành nào, quận nào, đại lộ nào, số nhà bao nhiêu, chứ không phải chỉ hỏi bâng quơ cô ấy ở đâu! Hiểu không ?” Tề Viễn Dương cười nâng lý, “ Tiếp tục !”
Ván thứ hai, Tề Viễn Dương thắng.
Đám đông đổ dồn ánh mắt về Cảnh Thần Hạo, đặc biệt là mấy cô gái, sự háo hức khó giấu giếm trên gương mặt họ, miệng luôn miệng tung hô, “ Handsome! Cool !”
Cảnh Thần Hạo đưa tay gỡ chiếc cúc đầu của áo vest ngoài và không có bất cứ động tác nào sau đó, gương mặt băng giá nhìn Tề Viễn Dương, “ Cũng như vậy .”
Khi nãy Tề Viễn Dương cũng không nói rõ phải cởi quần áo theo cách nào, anh cởi một chiếc cúc áo cũng là cởi.
“ Ha ha, thú vị thật......” Tề Viễn Dương nhìn cử chỉ của anh, nụ cười càng có đôi chút thi vị, “ Chẳng trách cô ấy yêu anh đến vậy !”
Bình luận facebook