Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 452
70452.
Thích Thịnh Thiên đột ngột rướn người về phía trước, “ Hạo ca, em xin nghỉ phép !”
“ Không thông qua .”
“ Tại sao ?” Anh đẩy hộp đồ ăn thơm lừng lại gần Cảnh Thần Hạo hơn, “ Hạo ca, anh xem, em đã hối lộ cho anh rồi .”
Nếu chỉ 1,2 ngày hoặc 3,4 ngày Thích Thịnh Thiên có thể nghỉ không cần phép nhưng lại xin nghỉ có nghĩa sẽ nghỉ khá lâu.
Hơn nữa lại đến tìm Cảnh Thần Hạo nói chuyện nghiêm túc như vậy.
Đại boss ngửa người ra sau, lạnh lùng nhìn thứ trong tay anh, “ Để làm gì ?”
“ Tuần trăng mật !”
“......”
Anh ta kết hôn rồi sao? Tuần trăng mật!
“ Cầu hôn, kết hôn, trăng mật, chắc cũng cần một quãng thời gian đấy nhỉ ?” Anh sẽ làm một lèo luôn!
“ 1 người hay 2 người ?”
Thích Thịnh Thiên lập tức giơ hai ngón tay, “ Hai người !”
“ Cái gì hai người ?” Bùi Nhiễm Nhiễm vừa bước vào đúng lúc, ngửi thấy mùi lẩu nóng sốt cô liền lập tức quay người đi ra.
“ Ộc......”
Thích Thịnh Thiên chỉ cảm thấy trước mặt một làm gió, sau đó anh chẳng biết gì nữa.
Lần này anh thật sự sai rồi.
Âm thầm bê nồi lẩu rời đi.
“ Ộc......”
Bùi Nhiễm Nhiễm tay cầm ly nước ấm, nhìn người dàn ông đang căng thẳng quan tâm cô, “ Không sao đâu, anh cứ bình tĩnh .”
Không bình tĩnh được!
Rõ ràng biết không phải con anh nhưng vẫn giật mình!
Trong tâm mặc dù vẫn còn có chút ít hy vọng có thể đó là con anh.
“ Khi nãy Thích Thịnh Thiên nói gì vậy ?” Cô cười hỏi.
“ Xin nghỉ để hỏi vợ .” Cảnh Thần Hạo cầm lấy ly nước từ tay cô, “ Em uống nữa không ?”
“ Không cần nữa đâu .” Cô cười, nhìn gương mặt đẹp trai của anh, “ Không phải tối nay phải đi thử váy cưới sao? Vui lên một chút nào .”
Anh rất vui chứ.
Đại boss nhìn cô nghén mà thương cảm, “ Sau không cần đến công ty nữa .”
“ Em muốn đến !” Cô ở nhà hoài còn buồn chán hơn.
Anh ôm lấy chiếc eo nhỏ của cô, chiếc bụng dưới vẫn bằng phẳng như trước, giọng nói của anh bỗng dịu đi vài phần, “ Nghe lời .”
“ Chồng yêu, em muốn ở cạnh anh mà! Giúp anh tuyển người đẹp !”
“ Anh không cần người đẹp .” Chỉ có mình cô là quá đủ rồi.
“ Anh không cần người đẹp mà mấy người đẹp lại cần anh thì sao! Khi nãy Thích Thịnh Thiên đã xin nghỉ phép rồi, em mà không tới thì anh thiếu thư ký, công việc lại nhiều, em ở nhà chỉ thấy buồn chán thôi .” Cô lắc lắc người nũng nịu.
Nếu không phải khi nãy Thích Thịnh Thiên đem cái đồ quỷ kia ra khiến cô buồn nôn thì anh cũng không quyết định như vậy.
Cô đã nói vậy rồi, anh cũng chỉ có thể theo ý cô, “ Sau này tránh xa Thích Thịnh Thiên và Lâm Tri Hiểu một chút .”
“ Tuân lệnh !”
Kết quả là, Thích Thịnh Thiên vẫn không được thông qua vụ nghỉ phép!
Vì Lâm Tri Hiểu không đếm xỉa anh ta, cô vẫn đi làm bình thường, cái gì mà xin nghỉ để cầu hôn, trăng mật, cô không hiểu nổi.
“ Hiểu Hiểu, tối cùng đi ăn với anh nhé .”
“ Không đi !”
“ Có Trần Nhan !”
“ Càng không đi !”
Thích Thịnh Thiên cầm túi xách của cô, gập máy tính của cô xuống, “ Đi thôi, ăn cơm !”
“ Thích tổng, anh phổi bò thật đấy, dựa vào cái gì mà anh nghĩ tôi sẽ ngồi ăn cùng vói hôn thê của anh? Đừng quên cô ấy còn là một bà bầu !”
Cô bị bệnh chắc!
Quên mất chỉ quan tâm hỏi anh có phải người độc thân không nhưng quên mất hỏi cho dù là độc thân, còn đứa con thì sao?
“ Có đi không ?” Anh cười, tiến sát lại gần, nghiêm túc nhìn cô.
“ Không, đi......”
Ngay lập tức, cô bị anh bế bổng lên, bước nhanh ra khỏi cửa.
“ Cứu với! Nhiễm Nhiễm! Cứu tớ !”
Bùi Nhiễm Nhiễm nghe thấy tiếng cô bạn liền chạy ra xem, thấy Lâm Tri Hiểu bị Thích Thịnh Thiên bế trên tay, hai người bước qua trước mắt cô.
“ Nhiễm Nhiễm, cứu tớ !” Lâm Tri Hiểu như nhìn thấy cứu tinh liền với tay ra.
“ Vui thế !” Cô chỉ vẫy vẫy tay đáp lại rồi quay người trở lại văn phòng.
Lâm Tri Hiểu thầm trách, “Nhiễm Nhiễm cậu thay đổi rồi, cậu không còn là cô gái khi trước mà ai gặp đều qúy mến và có lòng nhiệt huyết giúp đỡ người hoạn nạn nữa rồi !”
Cho đến khi vào trong thang máy, Thích Thịnh Thiên mới buông cô xuống.
“ Nhất định phải đi sao? Tôi đi xem hai người ân ái với nhau sao, hay là để cô ấy thấy chúng ta ân ái ?” Hai người có từng ân ái ?
Hoàn toàn chưa từng!
“ Hiểu Hiểu, rất vui khi nghe được câu nói này từ em .”
“ Tôi chỉ nói lung tung thôi, anh đừng tưởng thật .”
Cô đón lấy túi xách của mình từ tay anh, thôi, sớm muộn cũng phải đối mặt, chi bằng sớm một chút.
Đến điểm hẹn, Lâm Tri Hiểu mới phát hiện không chỉ có mình Trần Nhan, cạnh cô ta còn có một người đàn ông khác, người đàn ông đó cô đã từng gặp, là Thích đại thiếu!
Chuyện gì xảy ra vậy?
Gặp phụ huynh!
Cô quay người toan đi về nhưng bị Thích Thịnh Thiên kéo lại vào lòng mình, “ Em đi đâu ?”
“ Tôi......” Cô có thể nói cô không muốn đi không?
“ Sớm muộn cũng phải gặp .” Thích Thịnh Thiên kéo tay cô tiến vào trong.
Nhưng cô đã quyết định sẽ đến với anh đâu!
Sao lại phải gặp phụ huynh kia chứ?
Như vậy có sớm quá không?
“ Thích Thịnh Thiên anh đừng có tự quyết định như vậy .” Cô gằn giọng nói.
“ Chuyện của chúng mình lẽ nào anh còn không được làm chủ sao ?” Thích Thịnh Thiên nhếch lông mày, nở nụ cười đắc ý.
Anh làm chủ mới có vấn đề!
Lâm Tri Hiểu không có cách nào, bị anh ép ngồi xuống ghế, đành cười gượng, “ Chào hai vị .”
“ Ngồi đi !” Thích đại thiếu lạnh lùng nói.
Thích Thịnh Thiên chuyển cho cô thực đơn, “ Thích ăn gì cứ gọi, chị dâu mời !”
Chị dâu?
Lâm Tri Hiểu ngẩng đầu nhìn Trần Nhan, chuyện này là sao?
Đóng phim à?
“ Tiểu Thiên, em nói linh tinh gì vậy !” Thích đại thiếu lớn giọng.
“ Đừng giận! Có giận thì cũng hướng vào em này, đừng có làm Hiểu Hiểu giật mình .” Trần Nhan cười nhìn cô, “ Tiểu Thiên Thiên không hiểu chuyện, Hiểu Hiểu cô phải vất vả rồi. Sau này còn phải vất vả cho em chăm sóc tiểu Thiên Thiên nhà này rồi !”
Thật sự là chị dâu anh ta sao?
Không phải cô đang được xem một kênh truyền hình viễn tưởng lúc 8 giờ tối chứ?
“ Rõ ràng là em chăm cho cô ấy, đúng không Hiểu Hiểu ?” Thích Thịnh Thiên ghét sát lại gần cô, cười nói.
Có không?
Anh không ức hiếp cô là phải cảm tạ trời đất rồi, còn chăm cho cô?
Lâm Tri Hiểu hoàn toàn không đáp lại, sau khi gọi món cô chỉ ngồi đó và không nói gì, cô chỉ muốn ăn cho xong còn về.
Trong khi ăn, Lâm Tri Hiểu nhìn Trần Nhan ngồi đối diện với một ly rượu trong tay, cô ngạc nhiên, sao cô ấy lại uống rượu?
Cô ấy uống rượu!
Lâm Tri Hiểu đột nhiên đưa tay đoạt lấy ly rượu trong tay người đối diện, “ Cô không được uống rượu !”
Trần Nhan ‘ phụt’ cười, trong tay bỗng chẳng còn ly rượu cộng thêm với câu nói của Lâm Tri Hiểu, cô vui quá đi.
Cô nói ý với người ngồi cạnh Lâm Tri Hiểu, “ Ồ, cô không nói chị cũng quên mất tiểu Thiên Thiên, hình như chị không được uống rượu nhỉ !”
Đến giờ Thích Thịnh Thiên vẫn chưa giải thích cho Lâm Tri Hiểu sao?
Đúng là vô dụng!
“ Chị làm gì có bầu, đến một sợi tóc của chị tôi còn chưa động vào, đừng diễn nữa !” Hôm nay hẹn họ đến đây chính là để nói cho rõ.
Không thì với tính cách của Lâm Tri Hiểu, anh khó lòng nào tiến đến mục tiêu tiếp theo.
“ Tiểu Thiên Thiên, em ăn ốc không chịu nhận à, lúc đầu là em nói sẽ lấy chị đấy !” Trần Nhan bắt đầu thấy cao hứng muốn đùa giỡn đôi chút!
Lâm Tri Hiểu đặt ly rượu xuống, khó mà tiếp tục ngồi im được nữa!
Thích Thịnh Thiên đột ngột rướn người về phía trước, “ Hạo ca, em xin nghỉ phép !”
“ Không thông qua .”
“ Tại sao ?” Anh đẩy hộp đồ ăn thơm lừng lại gần Cảnh Thần Hạo hơn, “ Hạo ca, anh xem, em đã hối lộ cho anh rồi .”
Nếu chỉ 1,2 ngày hoặc 3,4 ngày Thích Thịnh Thiên có thể nghỉ không cần phép nhưng lại xin nghỉ có nghĩa sẽ nghỉ khá lâu.
Hơn nữa lại đến tìm Cảnh Thần Hạo nói chuyện nghiêm túc như vậy.
Đại boss ngửa người ra sau, lạnh lùng nhìn thứ trong tay anh, “ Để làm gì ?”
“ Tuần trăng mật !”
“......”
Anh ta kết hôn rồi sao? Tuần trăng mật!
“ Cầu hôn, kết hôn, trăng mật, chắc cũng cần một quãng thời gian đấy nhỉ ?” Anh sẽ làm một lèo luôn!
“ 1 người hay 2 người ?”
Thích Thịnh Thiên lập tức giơ hai ngón tay, “ Hai người !”
“ Cái gì hai người ?” Bùi Nhiễm Nhiễm vừa bước vào đúng lúc, ngửi thấy mùi lẩu nóng sốt cô liền lập tức quay người đi ra.
“ Ộc......”
Thích Thịnh Thiên chỉ cảm thấy trước mặt một làm gió, sau đó anh chẳng biết gì nữa.
Lần này anh thật sự sai rồi.
Âm thầm bê nồi lẩu rời đi.
“ Ộc......”
Bùi Nhiễm Nhiễm tay cầm ly nước ấm, nhìn người dàn ông đang căng thẳng quan tâm cô, “ Không sao đâu, anh cứ bình tĩnh .”
Không bình tĩnh được!
Rõ ràng biết không phải con anh nhưng vẫn giật mình!
Trong tâm mặc dù vẫn còn có chút ít hy vọng có thể đó là con anh.
“ Khi nãy Thích Thịnh Thiên nói gì vậy ?” Cô cười hỏi.
“ Xin nghỉ để hỏi vợ .” Cảnh Thần Hạo cầm lấy ly nước từ tay cô, “ Em uống nữa không ?”
“ Không cần nữa đâu .” Cô cười, nhìn gương mặt đẹp trai của anh, “ Không phải tối nay phải đi thử váy cưới sao? Vui lên một chút nào .”
Anh rất vui chứ.
Đại boss nhìn cô nghén mà thương cảm, “ Sau không cần đến công ty nữa .”
“ Em muốn đến !” Cô ở nhà hoài còn buồn chán hơn.
Anh ôm lấy chiếc eo nhỏ của cô, chiếc bụng dưới vẫn bằng phẳng như trước, giọng nói của anh bỗng dịu đi vài phần, “ Nghe lời .”
“ Chồng yêu, em muốn ở cạnh anh mà! Giúp anh tuyển người đẹp !”
“ Anh không cần người đẹp .” Chỉ có mình cô là quá đủ rồi.
“ Anh không cần người đẹp mà mấy người đẹp lại cần anh thì sao! Khi nãy Thích Thịnh Thiên đã xin nghỉ phép rồi, em mà không tới thì anh thiếu thư ký, công việc lại nhiều, em ở nhà chỉ thấy buồn chán thôi .” Cô lắc lắc người nũng nịu.
Nếu không phải khi nãy Thích Thịnh Thiên đem cái đồ quỷ kia ra khiến cô buồn nôn thì anh cũng không quyết định như vậy.
Cô đã nói vậy rồi, anh cũng chỉ có thể theo ý cô, “ Sau này tránh xa Thích Thịnh Thiên và Lâm Tri Hiểu một chút .”
“ Tuân lệnh !”
Kết quả là, Thích Thịnh Thiên vẫn không được thông qua vụ nghỉ phép!
Vì Lâm Tri Hiểu không đếm xỉa anh ta, cô vẫn đi làm bình thường, cái gì mà xin nghỉ để cầu hôn, trăng mật, cô không hiểu nổi.
“ Hiểu Hiểu, tối cùng đi ăn với anh nhé .”
“ Không đi !”
“ Có Trần Nhan !”
“ Càng không đi !”
Thích Thịnh Thiên cầm túi xách của cô, gập máy tính của cô xuống, “ Đi thôi, ăn cơm !”
“ Thích tổng, anh phổi bò thật đấy, dựa vào cái gì mà anh nghĩ tôi sẽ ngồi ăn cùng vói hôn thê của anh? Đừng quên cô ấy còn là một bà bầu !”
Cô bị bệnh chắc!
Quên mất chỉ quan tâm hỏi anh có phải người độc thân không nhưng quên mất hỏi cho dù là độc thân, còn đứa con thì sao?
“ Có đi không ?” Anh cười, tiến sát lại gần, nghiêm túc nhìn cô.
“ Không, đi......”
Ngay lập tức, cô bị anh bế bổng lên, bước nhanh ra khỏi cửa.
“ Cứu với! Nhiễm Nhiễm! Cứu tớ !”
Bùi Nhiễm Nhiễm nghe thấy tiếng cô bạn liền chạy ra xem, thấy Lâm Tri Hiểu bị Thích Thịnh Thiên bế trên tay, hai người bước qua trước mắt cô.
“ Nhiễm Nhiễm, cứu tớ !” Lâm Tri Hiểu như nhìn thấy cứu tinh liền với tay ra.
“ Vui thế !” Cô chỉ vẫy vẫy tay đáp lại rồi quay người trở lại văn phòng.
Lâm Tri Hiểu thầm trách, “Nhiễm Nhiễm cậu thay đổi rồi, cậu không còn là cô gái khi trước mà ai gặp đều qúy mến và có lòng nhiệt huyết giúp đỡ người hoạn nạn nữa rồi !”
Cho đến khi vào trong thang máy, Thích Thịnh Thiên mới buông cô xuống.
“ Nhất định phải đi sao? Tôi đi xem hai người ân ái với nhau sao, hay là để cô ấy thấy chúng ta ân ái ?” Hai người có từng ân ái ?
Hoàn toàn chưa từng!
“ Hiểu Hiểu, rất vui khi nghe được câu nói này từ em .”
“ Tôi chỉ nói lung tung thôi, anh đừng tưởng thật .”
Cô đón lấy túi xách của mình từ tay anh, thôi, sớm muộn cũng phải đối mặt, chi bằng sớm một chút.
Đến điểm hẹn, Lâm Tri Hiểu mới phát hiện không chỉ có mình Trần Nhan, cạnh cô ta còn có một người đàn ông khác, người đàn ông đó cô đã từng gặp, là Thích đại thiếu!
Chuyện gì xảy ra vậy?
Gặp phụ huynh!
Cô quay người toan đi về nhưng bị Thích Thịnh Thiên kéo lại vào lòng mình, “ Em đi đâu ?”
“ Tôi......” Cô có thể nói cô không muốn đi không?
“ Sớm muộn cũng phải gặp .” Thích Thịnh Thiên kéo tay cô tiến vào trong.
Nhưng cô đã quyết định sẽ đến với anh đâu!
Sao lại phải gặp phụ huynh kia chứ?
Như vậy có sớm quá không?
“ Thích Thịnh Thiên anh đừng có tự quyết định như vậy .” Cô gằn giọng nói.
“ Chuyện của chúng mình lẽ nào anh còn không được làm chủ sao ?” Thích Thịnh Thiên nhếch lông mày, nở nụ cười đắc ý.
Anh làm chủ mới có vấn đề!
Lâm Tri Hiểu không có cách nào, bị anh ép ngồi xuống ghế, đành cười gượng, “ Chào hai vị .”
“ Ngồi đi !” Thích đại thiếu lạnh lùng nói.
Thích Thịnh Thiên chuyển cho cô thực đơn, “ Thích ăn gì cứ gọi, chị dâu mời !”
Chị dâu?
Lâm Tri Hiểu ngẩng đầu nhìn Trần Nhan, chuyện này là sao?
Đóng phim à?
“ Tiểu Thiên, em nói linh tinh gì vậy !” Thích đại thiếu lớn giọng.
“ Đừng giận! Có giận thì cũng hướng vào em này, đừng có làm Hiểu Hiểu giật mình .” Trần Nhan cười nhìn cô, “ Tiểu Thiên Thiên không hiểu chuyện, Hiểu Hiểu cô phải vất vả rồi. Sau này còn phải vất vả cho em chăm sóc tiểu Thiên Thiên nhà này rồi !”
Thật sự là chị dâu anh ta sao?
Không phải cô đang được xem một kênh truyền hình viễn tưởng lúc 8 giờ tối chứ?
“ Rõ ràng là em chăm cho cô ấy, đúng không Hiểu Hiểu ?” Thích Thịnh Thiên ghét sát lại gần cô, cười nói.
Có không?
Anh không ức hiếp cô là phải cảm tạ trời đất rồi, còn chăm cho cô?
Lâm Tri Hiểu hoàn toàn không đáp lại, sau khi gọi món cô chỉ ngồi đó và không nói gì, cô chỉ muốn ăn cho xong còn về.
Trong khi ăn, Lâm Tri Hiểu nhìn Trần Nhan ngồi đối diện với một ly rượu trong tay, cô ngạc nhiên, sao cô ấy lại uống rượu?
Cô ấy uống rượu!
Lâm Tri Hiểu đột nhiên đưa tay đoạt lấy ly rượu trong tay người đối diện, “ Cô không được uống rượu !”
Trần Nhan ‘ phụt’ cười, trong tay bỗng chẳng còn ly rượu cộng thêm với câu nói của Lâm Tri Hiểu, cô vui quá đi.
Cô nói ý với người ngồi cạnh Lâm Tri Hiểu, “ Ồ, cô không nói chị cũng quên mất tiểu Thiên Thiên, hình như chị không được uống rượu nhỉ !”
Đến giờ Thích Thịnh Thiên vẫn chưa giải thích cho Lâm Tri Hiểu sao?
Đúng là vô dụng!
“ Chị làm gì có bầu, đến một sợi tóc của chị tôi còn chưa động vào, đừng diễn nữa !” Hôm nay hẹn họ đến đây chính là để nói cho rõ.
Không thì với tính cách của Lâm Tri Hiểu, anh khó lòng nào tiến đến mục tiêu tiếp theo.
“ Tiểu Thiên Thiên, em ăn ốc không chịu nhận à, lúc đầu là em nói sẽ lấy chị đấy !” Trần Nhan bắt đầu thấy cao hứng muốn đùa giỡn đôi chút!
Lâm Tri Hiểu đặt ly rượu xuống, khó mà tiếp tục ngồi im được nữa!
Bình luận facebook