Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 51
Cố Duy Nhất lại thở dài một hơi, thuận tay bê tách cà phê lên nhấp một ngụm, tiếp tục nói, "Cô cũng biết bên trong mấy khu giải trí mà, vô cùng loạn, một ngày, tôi bị một ông chủ lớn bắt nạt, may mắn Ngôn tổng ở đó, giúp tôi, tôi vì báo ân, đã..." Cố Duy Nhất thoáng vẻ thẹn thùng tươi cười, bộ dáng mọi người đều hiểu được.
Lương Hiểu Vi nheo mắt, trên mặt chợt lóe vẻ ghét bỏ, thì ra là nữ nhân như vậy, đúng là không biết xấu hổ.
Cố Duy Nhất làm bộ như không thấy được ánh mắt cô ta, sắc mặt đột nhiên tỏ vẻ khó chịu, "Thật ra tôi không chỉ có em trai em gái, mà còn có một anh trai đầu óc có vấn đề nữa..."
"Khụ khụ khụ... " Vương trợ lý ngồi đưa lưng về phía hai người họ, nhịn không được che miệng ho khan không dám phát ra tiếng, tự nhịn mặt đỏ bừng. Lúc anh vừa tới thấy Lương Hiểu Vi tìm Cố Duy Nhất, muốn nghe xem hai người nói cái gì, dù sao tâm tư của Lương Hiểu Vi này đối với Ngôn Mộc mọi người trong thương trường đều biết. Anh ta sợ Cố tiểu thư thua thiệt, cho nên lẳng lặng ngồi bàn ngay sau, nếu Lương Hiểu Vi thực sự gây phiền toái cho Cố tiểu thư, anh phải ra mặt giúp Cố tiểu thư. Nhưng, bây giờ xem ra, so với tưởng tượng của anh còn đặc sắc hơn nhiều.
"Đầu óc có vấn đề cô biết là sao không? Chính là trí tuệ chậm phát triển, có bệnh..." Giọng nói Cố Duy Nhất réo rắt thảm thiết, trong ánh mắt như mang theo hơi nước.
Lương Hiểu Vi cũng không vì chuyện xưa mà cảm động, cũng không phải là không tin, mà là cực kỳ xem thường, loại xuất thân gia đình này mà cũng muốn xứng đôi với Ngôn Mộc, thật là si tâm vọng tưởng..
"Nhưng Ngôn tổng cũng không chê gia đình tôi, ngược lại đối xử với anh trai đầu óc có vấn đề của tôi rất tốt, đút ăn cơm, nói chuyện phiếm, không nghĩ tới Ngôn tổng lại quan tâm anh trai tôi như vậy, khiến tôi vô cùng cảm động." Mỗi lần Cố Duy Nhất nói đến "anh trai đầu óc có vấn đề", giọng nói sẽ hơi run, con mắt cũng không dám nhìn Lương Hiểu Vi, nếu không sợ cô ta nhìn ra, cô đã cười chết mất.
Trong não tưởng tượng hình ảnh Ngôn tổng cao cao tại thượng và một Ngôn tổng trí tuệ chậm phát triển, khóe miệng Vương trợ lý co giật như động kinh, một anh trai đầu óc có vấn đề cũng hay...
Lương Hiểu Vi giả vờ đoan chính, nhưng khinh thường trên mặt ngày càng rõ ràng, Cố Duy Nhất làm bộ như không nhìn thấy, tiếp tục hồi tưởng ngọt ngào, "Tôi biết rõ gia đình mình không xứng với anh, huống chi còn có một người anh trai đầu óc có vấn đề liên lụy đến anh, không muốn quen biết với anh, nhưng, ai ngờ được, Ngôn tổng nói thích tôi ôn nhu thiện lương, đáng yêu đơn thuần, như chim nhỏ nép vào người, điềm đạm nho nhã lại còn nhu thuận, ưu nhã tài trí, hào phóng, huệ chất lan tâm." Nghĩ ra từ nào, Cố Duy Nhất nói hết từ đó.
Mí mắt Vương trợ lý không nhịn được nhảy lên vài cái, từ ngữ Cố tiểu thư dùng thật khéo léo, đều ngược lại với tính cách của mình.
Lương Hiểu Vi nghe lời nói khoe khoang của cô, mất kiên nhẫn "hừ" một tiếng, biết rõ Cố Duy Nhất nói có phần khoa trương, nhưng lại nói như một người kệch cỡm, đối với bối cảnh của cô lại càng tin hơn một nửa, ngoài cười nhưng trong không khen tặng một câu, "Cố tiểu thư thật có phúc."
Cố Duy Nhất ôm mặt ngại ngùng, thanh âm ôn nhu, "Tôi cũng cảm thấy vậy, Ngôn tổng mua nhà cho bố mẹ tôi, giúp em tôi được đi học, còn mua cho tôi nhiều túi xách, trang sức kim cương đắt tiền, đối xử với tôi vô cùng tốt."
Lương Hiểu Vi không thể ngồi thêm, khuôn mặt trắng nõn thoáng vẻ trào phúng, đứng lên đi, tiếng giày cao gót in trên nền nhà xa dần, cảm thấy mình lại nói nhiều cùng một người như vậy, thật là hạ thấp giá trị bản thân, cô căn bản không cần phí tâm như vậy, từ trước đến nay, phụ nữ tham tiền rất dễ giải quyết.
Cố Duy Nhất nhìn bóng lưng cô ta, sờ sờ chóp mũi, chẳng lẽ cô ta tin? Nội dung cẩu huyết như vậy lại tin? Chẳng lẽ chưa xem phim truyền hình chưa đọc tiểu thuyết bao giờ à?
Nhưng cũng phải nói, cô hành động vô cùng đáng khen, không làm diễn viên thực sự quá đáng tiếc cho khuôn mặt này mà.
Vẻ mặt Vương trợ lý tiếc nuối lắc đầu, không trao giải Oscar cho Cố tiểu thư của bọn họ, thực sự có lỗi với diễn xuất tài năng lần này của cô mà.
*
Tối hôm trước Cố Duy Nhất ngủ không ngon, cho nên lên máy bay bắt đầu ngủ bù, ngủ thẳng một nửa thời gian, cảm thấy khát nước, lao lực mở mắt ra, mông lung nhìn thấy một đôi mắt híp mang theo hàn khí không chớp nhìn cô chằm chằm, rùng mình một cái, có chút tỉnh táo.
Người trước mặt thấy cô mở mắt, chậm rãi nghiêng người đến thăm dò, gương mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng phóng đại trước mặt, hơi thở quen thuộc, "Cố Duy Nhất, người anh trai đầu óc có vấn đề kia của em còn sống sao?" Giọng nói trầm thấp dễ nghe mang theo chút khàn khàn mê hoặc, còn có, dụ dỗ nguy hiểm đang che dấu.
Cố Duy Nhất phút chốc ngồi dậy, đầu "Ầm" một tiếng đụng phải cằm Ngôn Mộc, "A..." Cố Duy Nhất ôm đầu, khóe mắt vương vài giọt nước, điềm đạm đáng yêu.
Một tay Ngôn Mộc che cằm, một tay đẩy cô ra nhìn, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Cố Duy Nhất mới tỉnh dậy bị anh dọa hết hồn, lại thêm lần này, cũng không cam chịu yếu thế, hai người trừng mắt nhìn nhau nửa ngày.
Trong đầu trống rỗng, mãi Cố Duy Nhất mới suy nghĩ xong, lời nói của cô sao anh biết???
Bàn tay nhỏ bé ôn nhu sờ lên cằm anh, cười nhẹ, cẩn thận hỏi, "Đau không?"
Ngôn Mộc gõ đầu cô một cái, "Đầu có vấn đề không biết đau."
Cố Duy Nhất theo bản năng nuốt nước miếng một cái, lúng túng cười cười, trong ánh mắt mang theo nịnh nọt, "Chỉ là đùa một chút, đều là bịa đặt, căn bản những người này không có thật, không phải sao? Đều là sáng tạo ra thôi."
"Bịa đặt?" Ngôn Mộc khoan thai hỏi ngược lại, "Em xác định?"
Đánh chết Cố Duy Nhất cũng không dám nói không phải, gật đầu không ngừng, chỉ thiếu mỗi giơ tay lên thề, "Chỉ là đùa giỡn với Lương tổng một chút..."
Thấy sắc mặt Ngôn Mộc lạnh lùng, không có phản ứng gì, ngay cả khóe mắt đều không thèm nhìn cô, Cố Duy Nhất đảo tròn mắt, nhìn bốn phía, thân thể nghiêng về phía trước hôn nhẹ lên khóe môi Ngôn Mộc một cái. Ngôn Mộc sao lại lãng phí cơ hội này, tay đè chặt người đang muốn lui về sau, cúi đầu hôn lên cánh môi non mềm, lưỡi quấn lấy nhau, cho đến khi Cố Duy Nhất không thở được mới buông cô ra, dám mang anh ra làm trò đùa, lá gan cũng lớn không ít.
Cố Duy Nhất bị hôn mơ mơ màng màng, lại không quên thừa thắng xông lên, bàn tay nhỏ bé ôm lấy cánh tay anh, đặc biệt ngoan ngoãn, lời nói ôn nhu, cuối cùng hỏi ra đầu sỏ mọi chuyện.
Trong thời gian còn lại, Cố Duy Nhất hung dữ nhìn chằm chằm sau gáy Vương trợ lý, anh ta chỉ thấy sau lưng như bị dao đâm, gió lạnh thổi qua, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đôi mắt như lửa của Cố Duy Nhất, giật mình, cảm giác như mình gặp nguy hiểm.
Ngôn Mộc đối với chuyện này làm như không thấy, nếu Vương trợ lý đã thấy Lương Hiểu Vi đi gây sự với Cố Duy Nhất, mà lại trốn ở một bên xem cuộc vui, muốn xem, đương nhiên là cần phí vào cửa.
*
Máy bay hạ cánh đã là hơn bảy giờ tối, tài xế lái xe tới đón, Ngôn Mộc trực tiếp bảo hắn lái xe nhà nhà lớn Cố gia.
Hôm nay đúng lúc là thứ sáu, cho nên người trong nhà đông đủ, Ngôn Mộc sớm đã gọi điện thoại, cho nên Cố gia một nhà đều đang chờ hai người bọn họ trở lại ăn cơm, nhìn thấy cả bàn thức ăn, khuôn mặt Cố Duy Nhất khuôn mặt sáng lên, vài ngày nay liên tục ăn cơm ở khách sạn làm cô như muốn nôn, hơn nữa đồ ăn máy bay rất khó ăn, bụng cô bây giờ đói kêu vang, cho nên thấy gì ăn đó, kêu một tiếng lập tức nhào tới.
So với bình thường không có gì khác biệt, mọi người yên lặng ăn cơm, ngẫu nhiên tán dóc vài câu, trừ Cố Duy Nhất ăn vô cùng mạnh mẽ, những người khác đều rất hòa hợp.
"Ông, bà, cha, mẹ, con có chuyện muốn nói với mọi người." Ngôn Mộc đặt đôi đũa trong tay xuống, giọng nói nghiêm nghị.
Cả nhà họ Cố đều dừng động tác trong tay nhìn anh, "Sao vậy, tiểu Mộc, xảy ra chuyện gì sao?" Mẹ Cố hỏi trước.
Cố Duy Nhất nghe vậy cũng liếc anh một cái, anh thì có chuyện gì được? Tiếp tục quay đầu ăn, mẹ nấu cháo bí đỏ ngày càng ngon."
Ngôn Mộc cũng nhìn thoáng qua Cố Duy Nhất, im lặng, mở miệng, "Ông bà, cha mẹ, con muốn kết hôn với Cố Duy Nhất."
"Phốc" không đợi Cố gia có phản ứng, Cố Duy Nhất đã phun một ngụm cháo ra ngoài, "Khụ khụ, khụ khụ..." Kết hôn, chuyện lớn như vậy, cô là người trong cuộc, sao cái gì cũng không rõ? Còn dùng cái giọng nói như tán gẫu việc nhà mà nói ra vậy.
Ngôn Mộc lạnh nhạt vỗ lưng cho cô thuận khí, đôi mắt nhìn cha Cố đối diện.
Trừ Cố Diệp Thần, một nhà Cố gia đều có chút không rõ.
"Con với Nhất Nhất?" Kiều Chỉ kinh ngạc.
"Con có thể vừa ý Cố Duy Nhất?" Bà nội Cố kinh ngạc.
"Thế nhưng con lại coi trọng Cố Duy Nhất?" Ông nội Cố kinh ngạc.
Cố Duy Nhất không vui, vứt chiếc đũa ra, "Mọi người có ý gì?" Cô biết ngay là thiên vị mà, từ trước đến nay, anh trai cũng được đối xử tốt hơn cô.
Sau khi khiếp sợ, Cố Duy Nhất trừng mắt nhìn Ngôn Mộc, "Anh sao thế? Anh hù dọa đến ông bà rồi, đáng ra phải nói chúng ta đang yêu đương trước, bây giờ nói kết hôn, em chưa chuẩn bị tâm lý, sẽ bị anh hù dọa, cho rằng anh dụ dỗ em."
Thái dương Ngôn Mộc nhảy lên vài cái.
"Chuyện tốt." Bà nội Cố vỗ tay một cái, "Đây là nước phù sa không chảy ruộng ngoài, bà còn lo lắng con bé này tính tình dễ xúc động sẽ bị người ta lừa gạt, bây giờ thì tốt rồi, không lo không ai lấy."
"Chỉ là khổ Tiểu Mộc, từ nhỏ đã bị Nhất Nhất bắt nạt, lần này xem như là cả đời không thoát được." Ông nội Cố cảm thán, "Nhưng mà, Nhất Nhất của chúng ta được di truyền thông minh tài trí, hiểu được đạo lý gần quan hưởng lộc, tiểu Mộc à..."
Ông nội Cố nhìn về phía Ngôn Mộc, "Nhất định là bị Nhất Nhất cưỡng ép đúng không?"
Khóe miệng Ngôn Mộc nhịn không được kéo ra, ông Cố vừa nhìn bộ dáng Ngôn Mộc, đồng tình lắc đầu, "Haizz..."
Cố Duy Nhất, "..."
Cố Duy Nhất nghiến răng nghiến lợi, đây là ông bà nội hiền lành của cô sao? Cầm lấy tay Ngôn Mộc cắn một ngụm cho hả giận, lông mày anh cũng không nhăn, bóp mũi cô, cô thở không được, trừng mắt bỏ ra.
Cuối cùng, Kiều Chỉ cũng từ cơn kinh hoàng bước ra, nhìn hai người nửa ngày, chuyển mắt sang chồng mình, thấy mắt ông né tránh, tay bắt lấy tay ông. Cố Diệp Thần nghiêng đầu nhìn bà, Kiều Chỉ trừng mắt nhìn, nhỏ giọng khẽ hỏi, "Ông đã sớm biết?"
Khóe miệng Cố Diệp Thần cười ôn hòa, "Cũng không tính là biết sớm."
Kiều Chỉ có chút tức giận, Cố Diệp Thần tức thời đứng lên, "Ngôn Mộc, chúng ta đi nói chuyện một chút."
Ngôn Mộc tựa hồ sớm đã liệu đến, gật đầu đi theo ông ra vườn hoa nhỏ.
Cố Duy Nhất bị ông bà Cố nghiêm hình bức cung trên ghế sofa.
Dưới con mắt của ba người, Cố Duy Nhất cũng không biết nói thế nào, cho dù không có ý định cũng phải hồ đồ mà kết hôn, cũng dứt khoát bình nứt không sợ vỡ, "Con chính là vừa ý Ngôn Mộc, anh ấy chỉ có thể lấy con, không cưới không được." Trước mặt người lớn không thể hủy đi hình tượng Ngôn Mộc, chuyện về sau, cô sẽ tính sổ hết, không thông báo một tiếng đã bắt kết hôn, thật sự coi cô tốt tính vậy sao.
Vẻ mặt ông Cố như hiểu rõ, "Đấy, bà xem đi, con cũng xem đi, quả nhiên là cưỡng ép mà."
Cố Duy Nhất, "..."
Kiều Chỉ nhìn về phía bóng lưng hai người đàn ông trong vườn hoa, lại nhìn đứa con gái vẻ mặt thấy chết không sợ trên sofa, khẽ cười, thở dài một hơi, bà thấy, đứa con gái ngốc này là bị bán còn giúp người ta kiếm tiền.
Lương Hiểu Vi nheo mắt, trên mặt chợt lóe vẻ ghét bỏ, thì ra là nữ nhân như vậy, đúng là không biết xấu hổ.
Cố Duy Nhất làm bộ như không thấy được ánh mắt cô ta, sắc mặt đột nhiên tỏ vẻ khó chịu, "Thật ra tôi không chỉ có em trai em gái, mà còn có một anh trai đầu óc có vấn đề nữa..."
"Khụ khụ khụ... " Vương trợ lý ngồi đưa lưng về phía hai người họ, nhịn không được che miệng ho khan không dám phát ra tiếng, tự nhịn mặt đỏ bừng. Lúc anh vừa tới thấy Lương Hiểu Vi tìm Cố Duy Nhất, muốn nghe xem hai người nói cái gì, dù sao tâm tư của Lương Hiểu Vi này đối với Ngôn Mộc mọi người trong thương trường đều biết. Anh ta sợ Cố tiểu thư thua thiệt, cho nên lẳng lặng ngồi bàn ngay sau, nếu Lương Hiểu Vi thực sự gây phiền toái cho Cố tiểu thư, anh phải ra mặt giúp Cố tiểu thư. Nhưng, bây giờ xem ra, so với tưởng tượng của anh còn đặc sắc hơn nhiều.
"Đầu óc có vấn đề cô biết là sao không? Chính là trí tuệ chậm phát triển, có bệnh..." Giọng nói Cố Duy Nhất réo rắt thảm thiết, trong ánh mắt như mang theo hơi nước.
Lương Hiểu Vi cũng không vì chuyện xưa mà cảm động, cũng không phải là không tin, mà là cực kỳ xem thường, loại xuất thân gia đình này mà cũng muốn xứng đôi với Ngôn Mộc, thật là si tâm vọng tưởng..
"Nhưng Ngôn tổng cũng không chê gia đình tôi, ngược lại đối xử với anh trai đầu óc có vấn đề của tôi rất tốt, đút ăn cơm, nói chuyện phiếm, không nghĩ tới Ngôn tổng lại quan tâm anh trai tôi như vậy, khiến tôi vô cùng cảm động." Mỗi lần Cố Duy Nhất nói đến "anh trai đầu óc có vấn đề", giọng nói sẽ hơi run, con mắt cũng không dám nhìn Lương Hiểu Vi, nếu không sợ cô ta nhìn ra, cô đã cười chết mất.
Trong não tưởng tượng hình ảnh Ngôn tổng cao cao tại thượng và một Ngôn tổng trí tuệ chậm phát triển, khóe miệng Vương trợ lý co giật như động kinh, một anh trai đầu óc có vấn đề cũng hay...
Lương Hiểu Vi giả vờ đoan chính, nhưng khinh thường trên mặt ngày càng rõ ràng, Cố Duy Nhất làm bộ như không nhìn thấy, tiếp tục hồi tưởng ngọt ngào, "Tôi biết rõ gia đình mình không xứng với anh, huống chi còn có một người anh trai đầu óc có vấn đề liên lụy đến anh, không muốn quen biết với anh, nhưng, ai ngờ được, Ngôn tổng nói thích tôi ôn nhu thiện lương, đáng yêu đơn thuần, như chim nhỏ nép vào người, điềm đạm nho nhã lại còn nhu thuận, ưu nhã tài trí, hào phóng, huệ chất lan tâm." Nghĩ ra từ nào, Cố Duy Nhất nói hết từ đó.
Mí mắt Vương trợ lý không nhịn được nhảy lên vài cái, từ ngữ Cố tiểu thư dùng thật khéo léo, đều ngược lại với tính cách của mình.
Lương Hiểu Vi nghe lời nói khoe khoang của cô, mất kiên nhẫn "hừ" một tiếng, biết rõ Cố Duy Nhất nói có phần khoa trương, nhưng lại nói như một người kệch cỡm, đối với bối cảnh của cô lại càng tin hơn một nửa, ngoài cười nhưng trong không khen tặng một câu, "Cố tiểu thư thật có phúc."
Cố Duy Nhất ôm mặt ngại ngùng, thanh âm ôn nhu, "Tôi cũng cảm thấy vậy, Ngôn tổng mua nhà cho bố mẹ tôi, giúp em tôi được đi học, còn mua cho tôi nhiều túi xách, trang sức kim cương đắt tiền, đối xử với tôi vô cùng tốt."
Lương Hiểu Vi không thể ngồi thêm, khuôn mặt trắng nõn thoáng vẻ trào phúng, đứng lên đi, tiếng giày cao gót in trên nền nhà xa dần, cảm thấy mình lại nói nhiều cùng một người như vậy, thật là hạ thấp giá trị bản thân, cô căn bản không cần phí tâm như vậy, từ trước đến nay, phụ nữ tham tiền rất dễ giải quyết.
Cố Duy Nhất nhìn bóng lưng cô ta, sờ sờ chóp mũi, chẳng lẽ cô ta tin? Nội dung cẩu huyết như vậy lại tin? Chẳng lẽ chưa xem phim truyền hình chưa đọc tiểu thuyết bao giờ à?
Nhưng cũng phải nói, cô hành động vô cùng đáng khen, không làm diễn viên thực sự quá đáng tiếc cho khuôn mặt này mà.
Vẻ mặt Vương trợ lý tiếc nuối lắc đầu, không trao giải Oscar cho Cố tiểu thư của bọn họ, thực sự có lỗi với diễn xuất tài năng lần này của cô mà.
*
Tối hôm trước Cố Duy Nhất ngủ không ngon, cho nên lên máy bay bắt đầu ngủ bù, ngủ thẳng một nửa thời gian, cảm thấy khát nước, lao lực mở mắt ra, mông lung nhìn thấy một đôi mắt híp mang theo hàn khí không chớp nhìn cô chằm chằm, rùng mình một cái, có chút tỉnh táo.
Người trước mặt thấy cô mở mắt, chậm rãi nghiêng người đến thăm dò, gương mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng phóng đại trước mặt, hơi thở quen thuộc, "Cố Duy Nhất, người anh trai đầu óc có vấn đề kia của em còn sống sao?" Giọng nói trầm thấp dễ nghe mang theo chút khàn khàn mê hoặc, còn có, dụ dỗ nguy hiểm đang che dấu.
Cố Duy Nhất phút chốc ngồi dậy, đầu "Ầm" một tiếng đụng phải cằm Ngôn Mộc, "A..." Cố Duy Nhất ôm đầu, khóe mắt vương vài giọt nước, điềm đạm đáng yêu.
Một tay Ngôn Mộc che cằm, một tay đẩy cô ra nhìn, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Cố Duy Nhất mới tỉnh dậy bị anh dọa hết hồn, lại thêm lần này, cũng không cam chịu yếu thế, hai người trừng mắt nhìn nhau nửa ngày.
Trong đầu trống rỗng, mãi Cố Duy Nhất mới suy nghĩ xong, lời nói của cô sao anh biết???
Bàn tay nhỏ bé ôn nhu sờ lên cằm anh, cười nhẹ, cẩn thận hỏi, "Đau không?"
Ngôn Mộc gõ đầu cô một cái, "Đầu có vấn đề không biết đau."
Cố Duy Nhất theo bản năng nuốt nước miếng một cái, lúng túng cười cười, trong ánh mắt mang theo nịnh nọt, "Chỉ là đùa một chút, đều là bịa đặt, căn bản những người này không có thật, không phải sao? Đều là sáng tạo ra thôi."
"Bịa đặt?" Ngôn Mộc khoan thai hỏi ngược lại, "Em xác định?"
Đánh chết Cố Duy Nhất cũng không dám nói không phải, gật đầu không ngừng, chỉ thiếu mỗi giơ tay lên thề, "Chỉ là đùa giỡn với Lương tổng một chút..."
Thấy sắc mặt Ngôn Mộc lạnh lùng, không có phản ứng gì, ngay cả khóe mắt đều không thèm nhìn cô, Cố Duy Nhất đảo tròn mắt, nhìn bốn phía, thân thể nghiêng về phía trước hôn nhẹ lên khóe môi Ngôn Mộc một cái. Ngôn Mộc sao lại lãng phí cơ hội này, tay đè chặt người đang muốn lui về sau, cúi đầu hôn lên cánh môi non mềm, lưỡi quấn lấy nhau, cho đến khi Cố Duy Nhất không thở được mới buông cô ra, dám mang anh ra làm trò đùa, lá gan cũng lớn không ít.
Cố Duy Nhất bị hôn mơ mơ màng màng, lại không quên thừa thắng xông lên, bàn tay nhỏ bé ôm lấy cánh tay anh, đặc biệt ngoan ngoãn, lời nói ôn nhu, cuối cùng hỏi ra đầu sỏ mọi chuyện.
Trong thời gian còn lại, Cố Duy Nhất hung dữ nhìn chằm chằm sau gáy Vương trợ lý, anh ta chỉ thấy sau lưng như bị dao đâm, gió lạnh thổi qua, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đôi mắt như lửa của Cố Duy Nhất, giật mình, cảm giác như mình gặp nguy hiểm.
Ngôn Mộc đối với chuyện này làm như không thấy, nếu Vương trợ lý đã thấy Lương Hiểu Vi đi gây sự với Cố Duy Nhất, mà lại trốn ở một bên xem cuộc vui, muốn xem, đương nhiên là cần phí vào cửa.
*
Máy bay hạ cánh đã là hơn bảy giờ tối, tài xế lái xe tới đón, Ngôn Mộc trực tiếp bảo hắn lái xe nhà nhà lớn Cố gia.
Hôm nay đúng lúc là thứ sáu, cho nên người trong nhà đông đủ, Ngôn Mộc sớm đã gọi điện thoại, cho nên Cố gia một nhà đều đang chờ hai người bọn họ trở lại ăn cơm, nhìn thấy cả bàn thức ăn, khuôn mặt Cố Duy Nhất khuôn mặt sáng lên, vài ngày nay liên tục ăn cơm ở khách sạn làm cô như muốn nôn, hơn nữa đồ ăn máy bay rất khó ăn, bụng cô bây giờ đói kêu vang, cho nên thấy gì ăn đó, kêu một tiếng lập tức nhào tới.
So với bình thường không có gì khác biệt, mọi người yên lặng ăn cơm, ngẫu nhiên tán dóc vài câu, trừ Cố Duy Nhất ăn vô cùng mạnh mẽ, những người khác đều rất hòa hợp.
"Ông, bà, cha, mẹ, con có chuyện muốn nói với mọi người." Ngôn Mộc đặt đôi đũa trong tay xuống, giọng nói nghiêm nghị.
Cả nhà họ Cố đều dừng động tác trong tay nhìn anh, "Sao vậy, tiểu Mộc, xảy ra chuyện gì sao?" Mẹ Cố hỏi trước.
Cố Duy Nhất nghe vậy cũng liếc anh một cái, anh thì có chuyện gì được? Tiếp tục quay đầu ăn, mẹ nấu cháo bí đỏ ngày càng ngon."
Ngôn Mộc cũng nhìn thoáng qua Cố Duy Nhất, im lặng, mở miệng, "Ông bà, cha mẹ, con muốn kết hôn với Cố Duy Nhất."
"Phốc" không đợi Cố gia có phản ứng, Cố Duy Nhất đã phun một ngụm cháo ra ngoài, "Khụ khụ, khụ khụ..." Kết hôn, chuyện lớn như vậy, cô là người trong cuộc, sao cái gì cũng không rõ? Còn dùng cái giọng nói như tán gẫu việc nhà mà nói ra vậy.
Ngôn Mộc lạnh nhạt vỗ lưng cho cô thuận khí, đôi mắt nhìn cha Cố đối diện.
Trừ Cố Diệp Thần, một nhà Cố gia đều có chút không rõ.
"Con với Nhất Nhất?" Kiều Chỉ kinh ngạc.
"Con có thể vừa ý Cố Duy Nhất?" Bà nội Cố kinh ngạc.
"Thế nhưng con lại coi trọng Cố Duy Nhất?" Ông nội Cố kinh ngạc.
Cố Duy Nhất không vui, vứt chiếc đũa ra, "Mọi người có ý gì?" Cô biết ngay là thiên vị mà, từ trước đến nay, anh trai cũng được đối xử tốt hơn cô.
Sau khi khiếp sợ, Cố Duy Nhất trừng mắt nhìn Ngôn Mộc, "Anh sao thế? Anh hù dọa đến ông bà rồi, đáng ra phải nói chúng ta đang yêu đương trước, bây giờ nói kết hôn, em chưa chuẩn bị tâm lý, sẽ bị anh hù dọa, cho rằng anh dụ dỗ em."
Thái dương Ngôn Mộc nhảy lên vài cái.
"Chuyện tốt." Bà nội Cố vỗ tay một cái, "Đây là nước phù sa không chảy ruộng ngoài, bà còn lo lắng con bé này tính tình dễ xúc động sẽ bị người ta lừa gạt, bây giờ thì tốt rồi, không lo không ai lấy."
"Chỉ là khổ Tiểu Mộc, từ nhỏ đã bị Nhất Nhất bắt nạt, lần này xem như là cả đời không thoát được." Ông nội Cố cảm thán, "Nhưng mà, Nhất Nhất của chúng ta được di truyền thông minh tài trí, hiểu được đạo lý gần quan hưởng lộc, tiểu Mộc à..."
Ông nội Cố nhìn về phía Ngôn Mộc, "Nhất định là bị Nhất Nhất cưỡng ép đúng không?"
Khóe miệng Ngôn Mộc nhịn không được kéo ra, ông Cố vừa nhìn bộ dáng Ngôn Mộc, đồng tình lắc đầu, "Haizz..."
Cố Duy Nhất, "..."
Cố Duy Nhất nghiến răng nghiến lợi, đây là ông bà nội hiền lành của cô sao? Cầm lấy tay Ngôn Mộc cắn một ngụm cho hả giận, lông mày anh cũng không nhăn, bóp mũi cô, cô thở không được, trừng mắt bỏ ra.
Cuối cùng, Kiều Chỉ cũng từ cơn kinh hoàng bước ra, nhìn hai người nửa ngày, chuyển mắt sang chồng mình, thấy mắt ông né tránh, tay bắt lấy tay ông. Cố Diệp Thần nghiêng đầu nhìn bà, Kiều Chỉ trừng mắt nhìn, nhỏ giọng khẽ hỏi, "Ông đã sớm biết?"
Khóe miệng Cố Diệp Thần cười ôn hòa, "Cũng không tính là biết sớm."
Kiều Chỉ có chút tức giận, Cố Diệp Thần tức thời đứng lên, "Ngôn Mộc, chúng ta đi nói chuyện một chút."
Ngôn Mộc tựa hồ sớm đã liệu đến, gật đầu đi theo ông ra vườn hoa nhỏ.
Cố Duy Nhất bị ông bà Cố nghiêm hình bức cung trên ghế sofa.
Dưới con mắt của ba người, Cố Duy Nhất cũng không biết nói thế nào, cho dù không có ý định cũng phải hồ đồ mà kết hôn, cũng dứt khoát bình nứt không sợ vỡ, "Con chính là vừa ý Ngôn Mộc, anh ấy chỉ có thể lấy con, không cưới không được." Trước mặt người lớn không thể hủy đi hình tượng Ngôn Mộc, chuyện về sau, cô sẽ tính sổ hết, không thông báo một tiếng đã bắt kết hôn, thật sự coi cô tốt tính vậy sao.
Vẻ mặt ông Cố như hiểu rõ, "Đấy, bà xem đi, con cũng xem đi, quả nhiên là cưỡng ép mà."
Cố Duy Nhất, "..."
Kiều Chỉ nhìn về phía bóng lưng hai người đàn ông trong vườn hoa, lại nhìn đứa con gái vẻ mặt thấy chết không sợ trên sofa, khẽ cười, thở dài một hơi, bà thấy, đứa con gái ngốc này là bị bán còn giúp người ta kiếm tiền.
Bình luận facebook