• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full SỦNG PHI CỦA HOẮC VƯƠNG GIA (1 Viewer)

  • Chương 44

Sáng hôm sau, tin tức Thẩm Liên tự sát lan truyền khắp kinh thành, họ còn nói rằng Thẩm Liên khi chết trên mặt xuất hiện rất nhiều những vết đen kỳ quái, mọi người trong kinh thành nói cô ta do không chịu bản thân xấu xí lên mới tự tử. Cô khi nghe thấy tin tức, trên môi nở nụ cười nhẹ nhàng



" Nhất định là do chàng ấy làm, trả thù cho mình sao? Đáng yêu quá ''



Cô đang trầm ngâm suy nghĩ thì Hoắc vương bước vào, nhìn vẻ mặt cùng với nụ cười kỳ lạ của cô, Hoắc vương hỏi



'' Nàng cười gì vậy? ''



Cô giật mình, ngại ngùng nói



'' Không có gì ''



'' Còn mệt không? Sao không ngủ thêm một lát nữa? ''



'' Là chàng làm à? '' .



'' Chuyện gì? ''



'' Chuyện của Thẩm Liên, cô ta tự tử còn bị hủy dung. Nếu ta đoán không sai thì chiều qua sau khi chàng lấy cớ rời đi là chuẩn bị chuyện này, đúng không? ''



Hoắc vương tiến sát vào cô, nói



'' Không hổ là Vương phi của ta, không giấu nổi nàng ''



Hoắc vương rời ra xa cô, ánh mắt trở lên đầy sự căm phẫn, nói



'' Cô ta dám tính kế nàng thì phải trả giá ''



'' Haz, cô ta chết rồi sau này không có ai đến chọc ta, nhàm chán quá ''



'' Nàng đó, thật tinh nghịch ''



'' Chàng không biết ta lần đầu ''



'' Thôi không trêu nàng nữa, hôm nay ta có việc đến doanh trại, tối mới về ''



'' Được, ta đợi chàng về dùng cơm ''



Trước khi Hoắc vương liền hôn cô một cái, rồi rời đu, cô ở sau , khuân mặt đỏ ửng, vui vẻ nhìn theo bóng Hoắc vương rời đi.



________________



Một lúc sau, cô đi đến phòng của Cửu Nhi, Cửu Nhi thấy cô thì liền đi nhanh tới, hỏi



'' Tỷ, tỷ biết chuyện của Thẩm Liên chưa? ''



'' Ta biết rồi ''



'' ( Ánh mắt tức giận) Đáng đời, ai bảo cô ta luôn tìm cách hại tỷ ''



Cô xoa đầu cô bé, nhẹ nhàng hỏi



'' Tử Ngạo ra ngoài rồi, ở phủ chán quá chúng ta ru Ôn Tĩnh đi ra ngoài chơi đi ''



Cửu Nhi vui vẻ gật đầu. Hai người tới Ôn phủ, bước vào trong, đi tới đại sảnh Ôn phủ, lúc đó Ôn Tĩnh cũng đang ở đó, cô bước lại gần, nói



'' Ra ngoài chơi đi ''



Ôn Tĩnh đáp



'' Ta không đi được, bây giờ ta là gia chủ của Ôn phủ, ta bận lắm không đi được rồi ''



'' Gia chủ? Cha cô đâu? ''



Cửu Nhi liền nói



'' Cha cô ấy mất vào hai năm trước rồi, Vũ Ninh tỷ ''



'' Ra là vậy. Xin lỗi cô ''



'' Không có gì, ông ta chết ta là người vui đầu tiên đấy, ông ta cũng đâu coi ta là con ông ta. Thôi không nói nữa, đi chơi ''



Cửu Nhi nói



'' Sao cô nói cô bận? ''



'' Gia chủ cũng phải nghỉ ngơi chứ, đi thôi ''



Ba người vui vẻ đi ra ngoài, tới Hồng Lăng tửu lâu, bước vào trong, lên lầu hai, ngồi ở chiếc bàn gần cửa, quan sát ra bên ngoài, mấy người gọi rất nhiều món ngon, rất nhiều rượi ngon. Một lúc sau, đang ăn uống thì một giọng nói vang lên



'' Không coi ta là bằng hữu nữa rồi, về cũng không báo một tiếng ''



Cô nhìn hắn, nói



'' Phương Gia Thành ''



Hắn ngồi xuống bàn của mấy người, vẻ mặt giận dỗi, nói



'' Đi 3 năm quên ta rồi chứ gì? ''



Cô ngượng cười, nói



'' Ngươi nói quá không à ''



'' À. Chuyện của Thẩm Liên có liên quan đến cô không vậy? ''



'' Có. Nhưng không phải ta làm, là người khác ''



'' Là hắn ( Hoắc vương) ''



'' Ừ ''



Phương Gia Thành thở dài, nói



'' Phu thê các người thật giống nhau, thật tàn độc ''



Phương Gia Thành lấy trong người ra một lọ thuốc nhỏ đưa cho cô, nói



'' 3 năm nay ta đã cố gắng lắm rồi, nó sẽ giúp cô giảm bớt đi lượng độc trong cơ thể nhưng không thể trị tận gốc được ''



Cửu Nhi nghe thấy thì ngơ ngác hỏi



'' Độc....độc gì ạ? ''



'' Tiểu công chúa, người không biết sao? Trong có thể của Vũ Ninh có một chất độc vô cùng mạnh, nó khiến cô ấy mỗi tháng đều phải chịu sự đau đớn ''



Cửu Nhi nghe xong, ánh mắt lo lắng nhìn cô, nói



'' Thật sao ạ? ''



Cô gật đầu, nhìn xuống bình thuốc, nói



'' Cảm ơn nha ''



'' Không có gì. Vũ Ninh cô đợi ta thêm một thời gian ta nhất định sẽ giải được độc cho cô ''



'' Không cần miễn cưỡng, không được cũng không sao, ta có thể sống tới bấy giờ đã là kỳ tích rồi ''



Cửu Nhi tức giận, áp sát vào cô, nói



'' Không được, tỷ nhất định phải sống ''



Ôn Tĩnh cũng nói



'' Đúng vậy đó, cô nhất định phải sống, không được từ bỏ, nếu cô chết Hoắc vương sẽ đau khổ lắm đấy ''



Cô nhìn mọi người, vẻ mặt dịu dàng. Ôn Tĩnh bấy giờ, nhìn Phương Gia Thành, túm lấy cổ áo hắn, nói



'' Ngươi, nếu cần gì thì nói với ta, Ôn Tĩnh này nhất định sẽ tìm được, chỉ cần trị khỏi cho Vũ Ninh ta đều chấp nhận ''



Phương Gia Thành nói



'' Được. Nhưng Ôn tiểu thư, cô có thể bỏ tay ra không? ''



Ôn Tĩnh lúc đó mới chú ý tới, cô ấy ngại ngùng buông ta ra, mặt có chút đỏ. Một lúc sau, mấy người đang nói chuyện vui vẻ thì có một nhóm người đi lên lầu họ đang ngồi, bọn họ ăn mặc rất kỳ lạ nhìn có vẻ là người nước khác, dẫn đầu đám người là một cô gái trẻ trung, xinh đẹp. Cô gái đó quan sát xung quanh một vòng, ánh mắt dùng lại ở chỗ mấy người đang ngồi, họ bắt đầu đi tới gần, cô ta nói



'' Ta muốn ngồi ở đây, các người lập tức đi ra chỗ khác''



Cửu Nhi nghe thấy, tức giận, nói



'' Dựa vào cái gì hả? ''



Ở sau cô gái kỳ lạ, một nam nhân to cao lực lưỡng bước lên một bước, nói



'' Quận chúa muốn ngồi ở đây, không nghe thấy sao? ''



Cô nghi hoặc nhìn cô gái đó



" Quận chúa? Thân phận của cô ta không đơn giản, đúng lúc mình đang chán, cô gái à cô sẽ là người mua vui cho ta ''



Co thản nhiên nói



'' Ở đây còn rất nhiều chỗ trống, mời các vị ra đó ''



Tên nam nhân đó lại nói



'' Đúng là không biết điều ''



Cô cười khểnh, quan sát đám người, nói



'' Dựa vào cái gì mà các người nói một câu bọn ta phải nhường, muốn ngồi thì ngồi chỗ khác không thì đi ra, đừng có làm mất khẩu vị của tôi ''



Cô ta kinh ngạc, nói



'' Trước tới giờ không ai dám nói với ta như vậy, ngươi là người đầu tiên ''



'' Bây giờ cô thấy rồi đấy. Làm ơn đi ra chỗ khác rùm, đừng có vo ve xung quanh ta, bẩn lắm ''



Cô ta tức giận nhưng lại nén lại



" Chết tiệt,nếu không phải phụ thân bảo mình không được gây sự thì mình nhất định sẽ chém chết cô ta ''



Cô ta nén cơn giận, nói



'' Cô nương cô có thể nhường chỗ này cho ta được không? ''



Cô nhìn cô ấy cười lên nhưng sau đó lại làm ra vẻ mặt không cảm xúc nói



'' Xin lỗi. Không được ''



Cô ta nghe thấy thì không nhịn được nữa, chỉ tay vào cô, quát lớn



'' Bổn quận chúa đã nhún nhường ngươi như vậy rồi, ngươi còn không biết điều, hôm nay không dạy dỗ cô, ta không phải Nạp Lan quận chúa ''



Cô nhìn thấy vẻ mặt tức giận của cô ta bật cười, nói



'' Không nhịn được nữa sao? Thú vị rồi đây ''.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom