Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Sủng Phi Của Trẫm Là Người Trời - Chương 15
“Hả, là sao cơ nương nương.”
“Ý là nếu ngươi mà rút chân ra lập tức sẽ có ngàn mũi tên xông tới, ngươi chỉ cần di chuyển theo kiểu trái nhảy lên 3 bước, phải nhảy lên 7 bước là không trúng tên đâu, yên tâm đi. Nào bắt đầu thôi.”
“Không, em sợ lắm, nương nương, người đừng làm liều… Á.”
Chưa nói hết câu, Điềm Điềm đã bị cô kéo đi như một cơn gió, cô nàng cũng nhanh chóng làm theo lời dặn của Mạc Tỏa.
“Mạc Tỏa à, người cầm chắc tay của em nha.”
“Nói nhiều quá.”
Hai người cứ thế trái phải nhảy tiến lên theo quy luật, quả nhiên không hề bị trúng một mũi tên nào.
Thấy tên không bay đến nữa, hai người nhìn quanh, chỉ thấy một khoảng đất trống bị bao quanh bởi tre nứa, rẽ lá nhìn vào bên trong, phía bên cạnh còn có một hồ nước nhỏ, sau lớp tre trúc bít bùng, hình như có bóng dáng người đàn ông đang luyện kiếm trong đó.
Mạc Tỏa đứng ngoài này nhìn thấy người đàn ông một thân áo trắng đang hăng say luyện kiếm, còn có cận vệ đứng từ xa cầm y phục giúp hắn ta.
Nhìn đường kiếm mạnh mẽ, dứt khoát, khiến Mạc Tỏa càng nhìn càng thích mắt, vốn cô cũng định giao lưu chút võ nghệ với người địa cầu xem sao.
Thấy hắn tung người lên đạp ba lần vào không trung bay lên trên một ngọn tre cao nhất, rồi cắm người xuống vẽ một đường kiếm rạch sâu xuống đất, cô không kìm được hét lên.
“Tuyệt quá.”
Điềm Điềm bên cạnh ngăn không kịp nương nương nhà mình.
“Mạc Tỏa à, chúng ta đang nhìn lén đó.
Nghe thấy tiếng người phía ngoài rừng trúc, Dạ Huân Thiên cau mày đưa một đường kiếm đến xoẹt một cái, toàn bộ tre trúc ở trước mặt cô trụi sạch.
Cô cảm giác vừa rồi đường kiếm đó như cách mũi cô chỉ vài tấc, chỉ xém chút nữa thôi là cô đi luôn rồi.
Ba Ba Mạc Tỏa sợ hãi lắm rồi nhưng giờ bỏ chạy thì hơi mất mặt, chi bằng tỉ thí với tên áo trắng này xem sao?
“Điềm Điềm, đi.” Cô muốn gọi Điềm Điềm cùng mình đi về phía người đàn ông cầm kiếm kia nhưng chợt nhận ra người bên cạnh mình đã biến đi từ lúc nào.
Đưa mắt nhìn quanh, cô nhìn thấy bóng dáng áo màu nâu đang co ro ở sau bờ trúc kia.
“Thật mất khí phách quá.”
Mà thôi kệ, Mạc Tỏa nhanh chóng phóng người lên ngọn tre, đạp trên chúng đi về phía hắn.
Vốn dĩ mảnh đất trống này được bao xung quanh bởi tre nứa, là một vòng tròn, từ chỗ cô đến chỗ hắn dù sao cũng bị chặt trụi tre rồi, vừa nhìn cái đi thẳng là đến luôn.
Nhưng khổ nỗi cô muốn thị uy với hắn, muốn ra vẻ chút vớt vát lại bản thân nên làm màu dẫm đạp lên ngọn tre làm một đường vòng cung đầy mệt mỏi mới tiến lại hắn.
Dạ Huân Thiên nhìn người đàn ông đang tiến lại gần, thân hình gầy gò có phần ốm yếu, gương mặt trắng mịn thanh thoát, một tiểu tử khôi ngô, nhỏ bé nhưng khinh công này cũng thật đáng kinh ngạc.
“Chào huynh đài.” Mạc Tỏa ra vẻ lịch sự chắp tay chào hỏi.
Dạ Huân Thiên đánh giá ngươi trước mặt hồi lâu, nét mặt vẫn không ngừng căng cứng, mày rậm cau lại khó hiểu cùng kinh ngạc.
Không ai là không biết khu rừng này là của hoàng cung, người thường không được tiến vào, chỉ những người trong cung, mà người trong cung mà lại chào hắn là “huynh đài” ư. Có mù thì cũng phải nhận ra hắn là đương kim hoàng thượng chứ.
Hai nữa người trước mặt này thật đáng nghi ngờ, để vào được khu đất trống bí mật này của hắn chắc chắn phải bước qua cạm bẫy, chẳng ai đủ can đảm để bước qua đám bẫy đó cả, mà cho dù có trải qua được nó thì việc trên người tên này đến hạt bụi hay một vết xước dù là nhỏ nhất cũng không có càng khiến hắn nghi ngờ hơn.
Thấy vẻ mặt không có ý muốn chào lại của hắn, cô cảm thấy hơi ái ngại, liền nói:
“Chỉ là ngang qua thấy kiếm pháp của huynh thập phần lợi hại nên mới nán lại xem, nếu không có việc gì thì ta đi trước đây.”
Ba Ba Mạc Tỏa thấy đối phương có vẻ khó chịu với mình bèn tìm cách trốn đi cho nhanh, dù gì mục đích ban đầu của cô cũng chỉ là xuất cung đi thăm thú kinh thành thôi mà.
“Đứng lại.” Dạ Huân Thiên quát lớn.
“Không đứng.”
Dạ Huân Thiên bất ngờ mở chừng mắt, từ trước đến nay hắn chưa bao giờ ra lệnh cho ai mà người đó không thực hiện cả.
Tức tối, Dạ Huân Thiên liền tiến lên chụp lấy vai của Ba Ba Mạc Tỏa. Hắn kéo vai cô lại.
Cô thấy tên này xem ra không có ý định tha cho mình, thôi thì quyết chiến với hắn xem sao.
Cô bị chụp lấy vai, ngay lập tức cô tung người bay lên trên cao, cú lộn vượt qua đầu hắn thụt về phía sau. Lúc này người bị nắm vai đổi lại thành hắn.
À thì chiêu này là cô vừa mới học được từ hắn, cộng thêm thứ “khinh công” gì đó mà Điềm Điềm nói. Thực chất là sự giải phóng năng lượng tạo sức bật từ chân phóng bay lên mà thôi, chứ khinh công cái gì ở đây.
Nhưng ban nãy đã ra vẻ mà lượn trên cành tre trúc một lượt rồi, giờ lại sử dụng, khiến năng lượng cô nạp được từ mấy cái màn thầu cùng khoai lang mật sáng nay như muốn cạn luôn, tốn calo thế không biết.
mọi người ơi like cho tác giả đi mà, cầu like xin động lực ạ.
“Ý là nếu ngươi mà rút chân ra lập tức sẽ có ngàn mũi tên xông tới, ngươi chỉ cần di chuyển theo kiểu trái nhảy lên 3 bước, phải nhảy lên 7 bước là không trúng tên đâu, yên tâm đi. Nào bắt đầu thôi.”
“Không, em sợ lắm, nương nương, người đừng làm liều… Á.”
Chưa nói hết câu, Điềm Điềm đã bị cô kéo đi như một cơn gió, cô nàng cũng nhanh chóng làm theo lời dặn của Mạc Tỏa.
“Mạc Tỏa à, người cầm chắc tay của em nha.”
“Nói nhiều quá.”
Hai người cứ thế trái phải nhảy tiến lên theo quy luật, quả nhiên không hề bị trúng một mũi tên nào.
Thấy tên không bay đến nữa, hai người nhìn quanh, chỉ thấy một khoảng đất trống bị bao quanh bởi tre nứa, rẽ lá nhìn vào bên trong, phía bên cạnh còn có một hồ nước nhỏ, sau lớp tre trúc bít bùng, hình như có bóng dáng người đàn ông đang luyện kiếm trong đó.
Mạc Tỏa đứng ngoài này nhìn thấy người đàn ông một thân áo trắng đang hăng say luyện kiếm, còn có cận vệ đứng từ xa cầm y phục giúp hắn ta.
Nhìn đường kiếm mạnh mẽ, dứt khoát, khiến Mạc Tỏa càng nhìn càng thích mắt, vốn cô cũng định giao lưu chút võ nghệ với người địa cầu xem sao.
Thấy hắn tung người lên đạp ba lần vào không trung bay lên trên một ngọn tre cao nhất, rồi cắm người xuống vẽ một đường kiếm rạch sâu xuống đất, cô không kìm được hét lên.
“Tuyệt quá.”
Điềm Điềm bên cạnh ngăn không kịp nương nương nhà mình.
“Mạc Tỏa à, chúng ta đang nhìn lén đó.
Nghe thấy tiếng người phía ngoài rừng trúc, Dạ Huân Thiên cau mày đưa một đường kiếm đến xoẹt một cái, toàn bộ tre trúc ở trước mặt cô trụi sạch.
Cô cảm giác vừa rồi đường kiếm đó như cách mũi cô chỉ vài tấc, chỉ xém chút nữa thôi là cô đi luôn rồi.
Ba Ba Mạc Tỏa sợ hãi lắm rồi nhưng giờ bỏ chạy thì hơi mất mặt, chi bằng tỉ thí với tên áo trắng này xem sao?
“Điềm Điềm, đi.” Cô muốn gọi Điềm Điềm cùng mình đi về phía người đàn ông cầm kiếm kia nhưng chợt nhận ra người bên cạnh mình đã biến đi từ lúc nào.
Đưa mắt nhìn quanh, cô nhìn thấy bóng dáng áo màu nâu đang co ro ở sau bờ trúc kia.
“Thật mất khí phách quá.”
Mà thôi kệ, Mạc Tỏa nhanh chóng phóng người lên ngọn tre, đạp trên chúng đi về phía hắn.
Vốn dĩ mảnh đất trống này được bao xung quanh bởi tre nứa, là một vòng tròn, từ chỗ cô đến chỗ hắn dù sao cũng bị chặt trụi tre rồi, vừa nhìn cái đi thẳng là đến luôn.
Nhưng khổ nỗi cô muốn thị uy với hắn, muốn ra vẻ chút vớt vát lại bản thân nên làm màu dẫm đạp lên ngọn tre làm một đường vòng cung đầy mệt mỏi mới tiến lại hắn.
Dạ Huân Thiên nhìn người đàn ông đang tiến lại gần, thân hình gầy gò có phần ốm yếu, gương mặt trắng mịn thanh thoát, một tiểu tử khôi ngô, nhỏ bé nhưng khinh công này cũng thật đáng kinh ngạc.
“Chào huynh đài.” Mạc Tỏa ra vẻ lịch sự chắp tay chào hỏi.
Dạ Huân Thiên đánh giá ngươi trước mặt hồi lâu, nét mặt vẫn không ngừng căng cứng, mày rậm cau lại khó hiểu cùng kinh ngạc.
Không ai là không biết khu rừng này là của hoàng cung, người thường không được tiến vào, chỉ những người trong cung, mà người trong cung mà lại chào hắn là “huynh đài” ư. Có mù thì cũng phải nhận ra hắn là đương kim hoàng thượng chứ.
Hai nữa người trước mặt này thật đáng nghi ngờ, để vào được khu đất trống bí mật này của hắn chắc chắn phải bước qua cạm bẫy, chẳng ai đủ can đảm để bước qua đám bẫy đó cả, mà cho dù có trải qua được nó thì việc trên người tên này đến hạt bụi hay một vết xước dù là nhỏ nhất cũng không có càng khiến hắn nghi ngờ hơn.
Thấy vẻ mặt không có ý muốn chào lại của hắn, cô cảm thấy hơi ái ngại, liền nói:
“Chỉ là ngang qua thấy kiếm pháp của huynh thập phần lợi hại nên mới nán lại xem, nếu không có việc gì thì ta đi trước đây.”
Ba Ba Mạc Tỏa thấy đối phương có vẻ khó chịu với mình bèn tìm cách trốn đi cho nhanh, dù gì mục đích ban đầu của cô cũng chỉ là xuất cung đi thăm thú kinh thành thôi mà.
“Đứng lại.” Dạ Huân Thiên quát lớn.
“Không đứng.”
Dạ Huân Thiên bất ngờ mở chừng mắt, từ trước đến nay hắn chưa bao giờ ra lệnh cho ai mà người đó không thực hiện cả.
Tức tối, Dạ Huân Thiên liền tiến lên chụp lấy vai của Ba Ba Mạc Tỏa. Hắn kéo vai cô lại.
Cô thấy tên này xem ra không có ý định tha cho mình, thôi thì quyết chiến với hắn xem sao.
Cô bị chụp lấy vai, ngay lập tức cô tung người bay lên trên cao, cú lộn vượt qua đầu hắn thụt về phía sau. Lúc này người bị nắm vai đổi lại thành hắn.
À thì chiêu này là cô vừa mới học được từ hắn, cộng thêm thứ “khinh công” gì đó mà Điềm Điềm nói. Thực chất là sự giải phóng năng lượng tạo sức bật từ chân phóng bay lên mà thôi, chứ khinh công cái gì ở đây.
Nhưng ban nãy đã ra vẻ mà lượn trên cành tre trúc một lượt rồi, giờ lại sử dụng, khiến năng lượng cô nạp được từ mấy cái màn thầu cùng khoai lang mật sáng nay như muốn cạn luôn, tốn calo thế không biết.
mọi người ơi like cho tác giả đi mà, cầu like xin động lực ạ.
Bình luận facebook