Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-105
Chương 105
Lâm Tam Tư đang ở phòng nghỉ phía tây chơi với Hi Nhi thì nghe thấy người hầu vào báo là thái tử điện hạ đã tới sảnh.
Lâm Tam Tư quay đầu nhìn lại thì thấy Hoắc Dực và Đoàn vương đang cùng nhau đi tới.Hoắc Dực vóc dáng cao lớn, khí chất mạnh mẽ, mà thúc của hắn là Đoàn vương tất nhiên cũng kế thừa tướng mạo tuấn lãng của bậc hoàng thất, hai người đi song song, che đi hơn nửa ánh sáng bên ngoài cửa, nhưng khí phách uy nghiêm kia vẫn khiến cho người ta không tự chủ được mà muốn thần phục dưới chân bọn họ.
Lâm Tam Tư đã gặp Đoàn vương một lần từ rất lâu rồi, nhưng cũng chỉ được nhìn từ xa thôi chứ không có ấn tượng gì đặc biệt, bây giờ nhìn kĩ thì thấy ngoài việc ông ấy phong lưu ra thì có vẻ cũng là một nhân vật khá xuất chúng.
Lâm Tam Tư khom lưng hành lễ, còn chưa kịp mở miệng thì Đoàn vương đã cười vang, nhìn lướt qua nàng và Hoắc Dực rồi nói: “Bên ngoài đồn đại rằng thái tử điện hạ vô cùng sủng ái Lâm lương đễ, bổn vương vốn không tin lắm, nhưng hôm nay gặp thì thấy Lâm lương đễ quả nhiên không giống như người thường, dung mạo và khí chất này cũng đủ khiến cho công chúa Bích Liên được xưng là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ phải tự ti, khó trách thái tử điện hạ lại sủng ái Lâm lương đễ vô hạn như vậy.”
Đoàn vương là người háo sắc phong lưu, nhìn thấy nữ nhân là không thể kìm được mà ca ngợi, lâu dần đã thành thói quen, cho nên lúc nhìn thấy Lâm Tam Tư thì lập tức mở miệng khen ngay, cũng may thái độ của ông với Lâm Tam Tư vẫn rất cung kính, lời nói cũng không có chút gì khiếm nhã, không khiến cho người ta thấy phản cảm.
Chẳng qua sau khi nói xong Đoàn vương mới giật mình vì nhận ra mình lỡ lời, hận không thể cắt đứt lưỡi mà chết, sao lại nhắc đến công chúa Bích Liên vào lúc này cơ chứ?!
Lâm Tam Tư nghe Đoàn vương nói thì nhất thời cảm thấy hơi quẫn bách, không ngờ ông nói chuyện lại không kiêng kị chút nào, khiến nàng không biết phải đáp lại sao nữa.Ai mà không biết công chúa Bích Liên mà Đoàn vương nói là người phương nào chứ? Nàng đường đường là công chúa Bắc Tần, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần như một bông hoa mẫu đơn, không ai có thể sánh bằng.
Ba năm trước vua Bắc Tần muốn kết thông gia với Nam Dạ, mà khi đó danh tiếng của Hoắc Dực đang được lan truyền rất rộng rãi, không chỉ là thái tử của Nam Dạ, mà còn có phong độ phi phàm của một đại tướng quân, dẫn dắt các tướng sĩ đánh bại liên tiếp quân địch các nước, khiến cho vua Bắc Tần sợ hãi và lo lắng, đồng thời cũng nhìn hắn với cặp mắt khác xưa, cuối cùng có ý muốn gả công chúa Bích Liên cho Hoắc Dực để đổi lấy hòa bình vĩnh cửu cho hai nước.Sau khi được hoàng đế Nam Dạ quốc đồng ý, ông đã sai người đưa công chúa Bích Liên lúc đó đã ăn mặc trang điểm xinh đẹp đến gặp mặt Hoắc Dực.
Ai ngờ Hoắc Dực đến nhìn công chúa một cái cũng lười, trực tiếp phân phó hạ nhân đưa công chúa về Bắc Tần, hoàn toàn không để cho người ta chút mặt mũi nào.Bắc Tần ghi hận trong lòng từ lần đó, không có ý muốn kết thông gia với Nam Dạ nữa mà chuyển sang kết thông gia với Bắc Đại, hai nước kết hợp lại thành một thế lực lớn để tùy thời có thể liên thủ đối phó với Nam Dạ.Bởi vì chuyện này mà hoàng đế Nam Dạ rất bất mãn với Hoắc Dực, trong lòng ông có cảm giác Hoắc Dực sẽ là mầm mống của tai họa, hắn không phục tùng mệnh lệnh của ông chính là vì có mục đích nào đó.Một năm sau thì Hoắc Dực bị ông hạ lệnh giam bế trong phủ, ít nhiều cũng có liên quan đến chuyện này.
Đường đường là hoàng đế mà lại bị chính con của mình làm mất mặt, chuyện này quả là một nỗi nhục không thể cho người khác biết.Cho nên Lâm Tam Tư chỉ biết là công chúa Bích Liên của Bắc Tần xinh đẹp như hoa, chứ không hề biết về câu chuyện kia.
Lâm Tam Tư hai má ửng hồng, Hoắc Dực đứng cạnh thấy vậy liền ôm nàng vào lòng, cười nói với Đoàn vương: “Vương thúc nói vậy là không đúng rồi, lương đễ của ta sao có thể so sánh với nữ nhân Bắc Tần được? Chẳng lẽ Vương thúc sống ở Nam Cống Sơn Trang lâu quá nên hồ đồ rồi sao.”
Hoắc Dực tuy thoải mái nói như chuyện trong nhà, nhưng Đoàn vương lại cảm thấy lạnh lẽo thấu xương, mới mấy năm không gặp mà khả năng uy hiếp lòng người của Hoắc Dực không ngờ đã đạt đến trình độ cao như vậy rồi.
Đoàn vương lúng túng cười, ôm quyền tạ lỗi nói: “Bổn vương đã hơi đường đột, đúng là không nên so sánh người của Bắc Tần với Lâm lương đễ được, mong điện hạ và Lâm lương đễ lượng thứ cho.”
Lâm Tam Tư không biết đã có chuyện gì xảy ra, chỉ đơn thuần cho là Hoắc Dực có lòng tự tôn dân tộc nên không muốn Đoàn vương đem người của Nam Dạ ra so sánh với người của Bắc Tần. Nhưng sự thật là Hoắc Dực yêu thương nàng nên không muốn nàng buồn khi bị lấy ra để so sánh với công chúa Bích Liên.Lâm Tam Tư ngẩng lên nhìn Hoắc Dực, nhỏ giọng nhắc nhở: “Đoàn vương không phải cố ý đâu.”
Hoắc Dực nhìn người trong lòng, nhếch môi cười, lúc liếc lên nhìn Đoàn vương, ánh mắt hắn chợt lóe lên, nhanh đến mức ngay cả Đoàn vương đứng trước mặt cũng không kịp nhìn thấy, sau đó ôm Lâm Tam Tư xoay người đi về hướng cái nôi.
“Ta đã hứa với nàng là lúc về sẽ cùng nàng và Hi Nhi đi hái sơn tra, bây giờ chúng ta đi thôi.”
***
Từ hái sơn tra mà Hoắc Dực nói thực ra là nhìn người ta hái sơn tra, dưới đình che nắng, hắn cùng Tam Tư và Hi Nhi ngồi bên cạnh bàn đá, thảnh thơi uống trà nhìn một nhóm người đang leo cây hái sơn tra.
Lâm Tam Tư thật hết nói nổi với suy nghĩ của Hoắc Dực, “Điện hạ, chúng ta ngồi ở đây thì có ý nghĩa gì đâu? Phải tự mình hái xuống thì mới có cảm giác thành tựu chứ!”
“Điện hạ, chàng cho ta đi hái một chút thôi được không?”
“Chỉ một lát thôi, đi mà điện hạ! Ta bảo đảm sẽ không té ngã, với lại bên dưới còn có nhiều người như vậy, sẽ không gặp nguy hiểm đâu!”
“Điện hạ, cầu xin chàng đấy!”
…
Cuối cùng Hoắc Dực không thể lay chuyển được Lâm Tam Tư, không còn cách nào khác là để nàng đi hái một lúc.Lâm Tam Tư nhận được sự cho phép của Hoắc Dực, vui vẻ đến mức bật dậy khỏi ghế.
Hoắc Dực lắc đầu chịu thua, nhẹ vuốt chóp mũi nàng, dịu dàng dặn dò: “Chỉ cho phép chơi một lát thôi, không được ham chơi!”
Lâm Tam Tư đáp lời rồi đi vào phòng thay quần áo, mặc quần ống rộng không chỉ không tiện mà còn rất chướng mắt, cho nên lúc ra cửa nàng đã bảo Phục Linh mang theo một bộ y phục cưỡi ngựa cho nàng, Phục Linh và Bách Hợp cũng mang theo một bộ của riêng mình luôn.
Hoắc Dực chỉ thường thấy Lâm Tam Tư mặc đồ thướt tha nữ tính, lúc này lại thấy nàng mặc y phục cưỡi ngựa màu hồng và trắng đi ra, tóc buộc cao, nụ cười rạng rỡ…Hoắc Dực nhất thời nhìn đến ngây người, vẻ đẹp của Tam Tư vốn nổi bật hơn bất kì nữ nhân nào khác, nhưng hắn chẳng bao giờ nghĩ rằng nàng lại có một vẻ đẹp hiên ngang mạnh mẽ như thế, khiến cho lòng hắn ngoài vui mừng ra thì còn có một chút đắc ý.
Tam Tư của hắn, luôn khiến người ta phải bất ngờ.
Hoắc Dực ẩn chứa nụ cười ấm áp trong ánh mắt, vẫy tay gọi Lâm Tam Tư: “Tam Tư, lại đây với ta.”
Lâm Tam Tư vốn đang định đi hái sơn tra luôn, nhưng Hoắc Dực lại gọi nàng, nên nàng bảo Phục Linh và Bách Hợp đứng yên ở đó, còn mình thì chạy đến chỗ Hoắc Dực.
Sau khi thay y phục cưỡi ngựa nhẹ nhàng thoải mái, Lâm Tam Tư cũng cảm thấy phấn chấn hơn rất nhiều, lúc mặc váy nàng lúc nào cũng phải tự nhắc mình phải duy trì dáng vẻ thục nữ, lúc bước đi, ăn cơm, nói chuyện đều phải có tư thái của một thiên kim tiểu thư, ngay cả lúc cười cũng phải dùng tay áo che nửa khuôn mặt, chưa nói đến lúc chạy.Cho nên trước kia khi còn ở Lâm phủ, nàng thường xuyên lợi dụng lúc cha mẹ không để ý, cùng Phục Linh và Bách Hợp lén lút thay y phục cưỡi ngựa rồi ra ngoài chơi, lúc đó cảm thấy vừa vui vừa kích thích.Đến khi Lâm phủ xảy ra chuyện, nàng bị bắt vào Ninh vương phủ, từ đó chưa từng có cơ hội tự do trốn đi chơi như thế nữa.
Lâm Tam Tư chạy đến trước mặt Hoắc Dực, cười tươi nói: “Sao vậy điện hạ?”
Hoắc Dực nhìn nàng, ánh mắt tràn ngập nhu tình: “Trước đây nàng thường xuyên mặc thế này sao?”
Lâm Tam Tư cúi đầu nhìn mình, ngượng ngùng nói: “Trước kia lúc ở nhà, khi nhàm chán ta thường lén ra ngoài chơi, vì không để cho ai phát hiện ra nên ta đành mặc như vậy.”
Hoắc Dực cúi xuống hôn lên trán nàng, “Ta chưa từng nghĩ rằng, trên đời này lại có một nữ nhân mặc đồ cưỡi ngựa mà cũng đẹp như vậy.”
“Điện hạ đang nói ta sao?” Lâm Tam Tư nhìn Hoắc Dực, nói: “Điện hạ thật sự thấy ta mặc thế này rất đẹp à?” Người cổ đại không phải chỉ thích những nữ nhân dịu dàng như nước thôi sao?
Hoắc Dực gật đầu đáp: “Ừ.”
Lâm Tam Tư híp mắt cười: “Vậy ta có thể mặc thế này khi ở trong phủ không?”
“Có gì mà không thể?”
Lâm Tam Tư tựa vào ngực Hoắc Dực, cố ý làm nũng nói: “Đến lúc đấy thì điện hạ đừng nghĩ ta kỳ quái nha.”
Hoắc Dực nhếch môi cười nói: “Sao ta có thể nghĩ vậy được, bất kể nàng mặc cái gì thì ta đều thích hết.”
Lâm Tam Tư đang ở phòng nghỉ phía tây chơi với Hi Nhi thì nghe thấy người hầu vào báo là thái tử điện hạ đã tới sảnh.
Lâm Tam Tư quay đầu nhìn lại thì thấy Hoắc Dực và Đoàn vương đang cùng nhau đi tới.Hoắc Dực vóc dáng cao lớn, khí chất mạnh mẽ, mà thúc của hắn là Đoàn vương tất nhiên cũng kế thừa tướng mạo tuấn lãng của bậc hoàng thất, hai người đi song song, che đi hơn nửa ánh sáng bên ngoài cửa, nhưng khí phách uy nghiêm kia vẫn khiến cho người ta không tự chủ được mà muốn thần phục dưới chân bọn họ.
Lâm Tam Tư đã gặp Đoàn vương một lần từ rất lâu rồi, nhưng cũng chỉ được nhìn từ xa thôi chứ không có ấn tượng gì đặc biệt, bây giờ nhìn kĩ thì thấy ngoài việc ông ấy phong lưu ra thì có vẻ cũng là một nhân vật khá xuất chúng.
Lâm Tam Tư khom lưng hành lễ, còn chưa kịp mở miệng thì Đoàn vương đã cười vang, nhìn lướt qua nàng và Hoắc Dực rồi nói: “Bên ngoài đồn đại rằng thái tử điện hạ vô cùng sủng ái Lâm lương đễ, bổn vương vốn không tin lắm, nhưng hôm nay gặp thì thấy Lâm lương đễ quả nhiên không giống như người thường, dung mạo và khí chất này cũng đủ khiến cho công chúa Bích Liên được xưng là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ phải tự ti, khó trách thái tử điện hạ lại sủng ái Lâm lương đễ vô hạn như vậy.”
Đoàn vương là người háo sắc phong lưu, nhìn thấy nữ nhân là không thể kìm được mà ca ngợi, lâu dần đã thành thói quen, cho nên lúc nhìn thấy Lâm Tam Tư thì lập tức mở miệng khen ngay, cũng may thái độ của ông với Lâm Tam Tư vẫn rất cung kính, lời nói cũng không có chút gì khiếm nhã, không khiến cho người ta thấy phản cảm.
Chẳng qua sau khi nói xong Đoàn vương mới giật mình vì nhận ra mình lỡ lời, hận không thể cắt đứt lưỡi mà chết, sao lại nhắc đến công chúa Bích Liên vào lúc này cơ chứ?!
Lâm Tam Tư nghe Đoàn vương nói thì nhất thời cảm thấy hơi quẫn bách, không ngờ ông nói chuyện lại không kiêng kị chút nào, khiến nàng không biết phải đáp lại sao nữa.Ai mà không biết công chúa Bích Liên mà Đoàn vương nói là người phương nào chứ? Nàng đường đường là công chúa Bắc Tần, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần như một bông hoa mẫu đơn, không ai có thể sánh bằng.
Ba năm trước vua Bắc Tần muốn kết thông gia với Nam Dạ, mà khi đó danh tiếng của Hoắc Dực đang được lan truyền rất rộng rãi, không chỉ là thái tử của Nam Dạ, mà còn có phong độ phi phàm của một đại tướng quân, dẫn dắt các tướng sĩ đánh bại liên tiếp quân địch các nước, khiến cho vua Bắc Tần sợ hãi và lo lắng, đồng thời cũng nhìn hắn với cặp mắt khác xưa, cuối cùng có ý muốn gả công chúa Bích Liên cho Hoắc Dực để đổi lấy hòa bình vĩnh cửu cho hai nước.Sau khi được hoàng đế Nam Dạ quốc đồng ý, ông đã sai người đưa công chúa Bích Liên lúc đó đã ăn mặc trang điểm xinh đẹp đến gặp mặt Hoắc Dực.
Ai ngờ Hoắc Dực đến nhìn công chúa một cái cũng lười, trực tiếp phân phó hạ nhân đưa công chúa về Bắc Tần, hoàn toàn không để cho người ta chút mặt mũi nào.Bắc Tần ghi hận trong lòng từ lần đó, không có ý muốn kết thông gia với Nam Dạ nữa mà chuyển sang kết thông gia với Bắc Đại, hai nước kết hợp lại thành một thế lực lớn để tùy thời có thể liên thủ đối phó với Nam Dạ.Bởi vì chuyện này mà hoàng đế Nam Dạ rất bất mãn với Hoắc Dực, trong lòng ông có cảm giác Hoắc Dực sẽ là mầm mống của tai họa, hắn không phục tùng mệnh lệnh của ông chính là vì có mục đích nào đó.Một năm sau thì Hoắc Dực bị ông hạ lệnh giam bế trong phủ, ít nhiều cũng có liên quan đến chuyện này.
Đường đường là hoàng đế mà lại bị chính con của mình làm mất mặt, chuyện này quả là một nỗi nhục không thể cho người khác biết.Cho nên Lâm Tam Tư chỉ biết là công chúa Bích Liên của Bắc Tần xinh đẹp như hoa, chứ không hề biết về câu chuyện kia.
Lâm Tam Tư hai má ửng hồng, Hoắc Dực đứng cạnh thấy vậy liền ôm nàng vào lòng, cười nói với Đoàn vương: “Vương thúc nói vậy là không đúng rồi, lương đễ của ta sao có thể so sánh với nữ nhân Bắc Tần được? Chẳng lẽ Vương thúc sống ở Nam Cống Sơn Trang lâu quá nên hồ đồ rồi sao.”
Hoắc Dực tuy thoải mái nói như chuyện trong nhà, nhưng Đoàn vương lại cảm thấy lạnh lẽo thấu xương, mới mấy năm không gặp mà khả năng uy hiếp lòng người của Hoắc Dực không ngờ đã đạt đến trình độ cao như vậy rồi.
Đoàn vương lúng túng cười, ôm quyền tạ lỗi nói: “Bổn vương đã hơi đường đột, đúng là không nên so sánh người của Bắc Tần với Lâm lương đễ được, mong điện hạ và Lâm lương đễ lượng thứ cho.”
Lâm Tam Tư không biết đã có chuyện gì xảy ra, chỉ đơn thuần cho là Hoắc Dực có lòng tự tôn dân tộc nên không muốn Đoàn vương đem người của Nam Dạ ra so sánh với người của Bắc Tần. Nhưng sự thật là Hoắc Dực yêu thương nàng nên không muốn nàng buồn khi bị lấy ra để so sánh với công chúa Bích Liên.Lâm Tam Tư ngẩng lên nhìn Hoắc Dực, nhỏ giọng nhắc nhở: “Đoàn vương không phải cố ý đâu.”
Hoắc Dực nhìn người trong lòng, nhếch môi cười, lúc liếc lên nhìn Đoàn vương, ánh mắt hắn chợt lóe lên, nhanh đến mức ngay cả Đoàn vương đứng trước mặt cũng không kịp nhìn thấy, sau đó ôm Lâm Tam Tư xoay người đi về hướng cái nôi.
“Ta đã hứa với nàng là lúc về sẽ cùng nàng và Hi Nhi đi hái sơn tra, bây giờ chúng ta đi thôi.”
***
Từ hái sơn tra mà Hoắc Dực nói thực ra là nhìn người ta hái sơn tra, dưới đình che nắng, hắn cùng Tam Tư và Hi Nhi ngồi bên cạnh bàn đá, thảnh thơi uống trà nhìn một nhóm người đang leo cây hái sơn tra.
Lâm Tam Tư thật hết nói nổi với suy nghĩ của Hoắc Dực, “Điện hạ, chúng ta ngồi ở đây thì có ý nghĩa gì đâu? Phải tự mình hái xuống thì mới có cảm giác thành tựu chứ!”
“Điện hạ, chàng cho ta đi hái một chút thôi được không?”
“Chỉ một lát thôi, đi mà điện hạ! Ta bảo đảm sẽ không té ngã, với lại bên dưới còn có nhiều người như vậy, sẽ không gặp nguy hiểm đâu!”
“Điện hạ, cầu xin chàng đấy!”
…
Cuối cùng Hoắc Dực không thể lay chuyển được Lâm Tam Tư, không còn cách nào khác là để nàng đi hái một lúc.Lâm Tam Tư nhận được sự cho phép của Hoắc Dực, vui vẻ đến mức bật dậy khỏi ghế.
Hoắc Dực lắc đầu chịu thua, nhẹ vuốt chóp mũi nàng, dịu dàng dặn dò: “Chỉ cho phép chơi một lát thôi, không được ham chơi!”
Lâm Tam Tư đáp lời rồi đi vào phòng thay quần áo, mặc quần ống rộng không chỉ không tiện mà còn rất chướng mắt, cho nên lúc ra cửa nàng đã bảo Phục Linh mang theo một bộ y phục cưỡi ngựa cho nàng, Phục Linh và Bách Hợp cũng mang theo một bộ của riêng mình luôn.
Hoắc Dực chỉ thường thấy Lâm Tam Tư mặc đồ thướt tha nữ tính, lúc này lại thấy nàng mặc y phục cưỡi ngựa màu hồng và trắng đi ra, tóc buộc cao, nụ cười rạng rỡ…Hoắc Dực nhất thời nhìn đến ngây người, vẻ đẹp của Tam Tư vốn nổi bật hơn bất kì nữ nhân nào khác, nhưng hắn chẳng bao giờ nghĩ rằng nàng lại có một vẻ đẹp hiên ngang mạnh mẽ như thế, khiến cho lòng hắn ngoài vui mừng ra thì còn có một chút đắc ý.
Tam Tư của hắn, luôn khiến người ta phải bất ngờ.
Hoắc Dực ẩn chứa nụ cười ấm áp trong ánh mắt, vẫy tay gọi Lâm Tam Tư: “Tam Tư, lại đây với ta.”
Lâm Tam Tư vốn đang định đi hái sơn tra luôn, nhưng Hoắc Dực lại gọi nàng, nên nàng bảo Phục Linh và Bách Hợp đứng yên ở đó, còn mình thì chạy đến chỗ Hoắc Dực.
Sau khi thay y phục cưỡi ngựa nhẹ nhàng thoải mái, Lâm Tam Tư cũng cảm thấy phấn chấn hơn rất nhiều, lúc mặc váy nàng lúc nào cũng phải tự nhắc mình phải duy trì dáng vẻ thục nữ, lúc bước đi, ăn cơm, nói chuyện đều phải có tư thái của một thiên kim tiểu thư, ngay cả lúc cười cũng phải dùng tay áo che nửa khuôn mặt, chưa nói đến lúc chạy.Cho nên trước kia khi còn ở Lâm phủ, nàng thường xuyên lợi dụng lúc cha mẹ không để ý, cùng Phục Linh và Bách Hợp lén lút thay y phục cưỡi ngựa rồi ra ngoài chơi, lúc đó cảm thấy vừa vui vừa kích thích.Đến khi Lâm phủ xảy ra chuyện, nàng bị bắt vào Ninh vương phủ, từ đó chưa từng có cơ hội tự do trốn đi chơi như thế nữa.
Lâm Tam Tư chạy đến trước mặt Hoắc Dực, cười tươi nói: “Sao vậy điện hạ?”
Hoắc Dực nhìn nàng, ánh mắt tràn ngập nhu tình: “Trước đây nàng thường xuyên mặc thế này sao?”
Lâm Tam Tư cúi đầu nhìn mình, ngượng ngùng nói: “Trước kia lúc ở nhà, khi nhàm chán ta thường lén ra ngoài chơi, vì không để cho ai phát hiện ra nên ta đành mặc như vậy.”
Hoắc Dực cúi xuống hôn lên trán nàng, “Ta chưa từng nghĩ rằng, trên đời này lại có một nữ nhân mặc đồ cưỡi ngựa mà cũng đẹp như vậy.”
“Điện hạ đang nói ta sao?” Lâm Tam Tư nhìn Hoắc Dực, nói: “Điện hạ thật sự thấy ta mặc thế này rất đẹp à?” Người cổ đại không phải chỉ thích những nữ nhân dịu dàng như nước thôi sao?
Hoắc Dực gật đầu đáp: “Ừ.”
Lâm Tam Tư híp mắt cười: “Vậy ta có thể mặc thế này khi ở trong phủ không?”
“Có gì mà không thể?”
Lâm Tam Tư tựa vào ngực Hoắc Dực, cố ý làm nũng nói: “Đến lúc đấy thì điện hạ đừng nghĩ ta kỳ quái nha.”
Hoắc Dực nhếch môi cười nói: “Sao ta có thể nghĩ vậy được, bất kể nàng mặc cái gì thì ta đều thích hết.”