Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-115
Chương 115
Lúc này trong Thanh Lan Uyển hoàn toàn yên tĩnh, lư hương tỏa ra mùi thơm dịu nhẹ, Hi Nhi đang say ngủ trong nôi, Lâm Tam Tư thì nằm dựa trên giường, mắt nhắm lại nghỉ ngơi, mấy nha hoàn cũng đã lui xuống hết, trong phòng không một tiếng động, vừa hay tạo cho nàng một không gian để suy nghĩ.
Lý tẩu đề nghị nàng hãy mau nói chuyện này cho điện hạ, Phục Linh và Bách Hợp thì rất lo lắng, đứng bên cạnh nàng muốn nói lại thôi, cặp lông mày nhíu lại.Lâm Tam Tư biết, Phục Linh và Bách Hợp cũng đồng ý với ý kiến của Lý tẩu, hy vọng nàng sớm đưa ra quyết định.
“Sinh đôi sẽ khiến cho cơ thể người mẹ gặp tổn thương rất lớn, cũng rất nguy hiểm, thai càng lớn càng không an toàn…”
Đối với Lâm Tam Tư thì sinh đôi là việc rất đáng mừng, nhưng nàng cũng biết ở thời này y thuật vẫn còn khá non kém, lời đại phu nói là sự thật.Sau quãng thời gian hạnh phúc ngắn ngủi, nàng lại cảm thấy sợ, lúc này nàng thật mong có một chỗ dựa, mong Hoắc Dực có thể ở bên cạnh nàng lúc này, cùng nàng đối mặt với mọi chuyện.
Tuy nhiên khi nàng quyết định nói cho Hoắc Dực biết chuyện này, thì đột nhiên nàng nhớ tới những chuyện xảy ra mấy ngày trước, nhớ lại cuộc nói chuyện giữa nàng và Hoắc Dực đêm đó.
Mặc dù các thái y trong phủ đều không phải dạng tầm thường, nhưng Lâm Tam Tư tin chắc là y thuật của những thái y trong cung không thể nào kém hơn thái y trong phủ thái tử được, nếu thái y trong phủ đã bắt được hỉ mạch, vậy không có lý gì mà thái y trong cung lại không phát hiện được.Với lại hôm đó đột nhiên Hoắc Dực lại bàn luận với nàng về vấn đề con cái…
Liên hệ hai chuyện lại với nhau, Lâm Tam Tư có phần hoài nghi, chuyện nàng mang thai Hoắc Dực hẳn đã biết trước rồi, mà từ lời chàng nói thì có thể đoán được, rằng chàng sẵn sàng bỏ đi hai sinh mệnh nhỏ để bảo vệ tính mạng của nàng.
Lâm Tam Tư càng nghĩ càng thấy sợ, theo bản năng đặt tay lên bụng, ánh mắt trở nên kiên định, bất luận thế nào thì nàng cũng phải khuyên điện hạ tin tưởng nàng, nhất định nàng sẽ bình an vô sự sinh hạ hai đứa trẻ.
Sau khi xử lý xong sự vụ, Hoắc Dực trở lại Thanh Lan Uyển, Lâm Tam Tư từ trong nhà đi ra đón.
“Điện hạ, chàng xong việc rồi à?” Lâm Tam Tư mỉm cười, dịu dàng nói.
Hoắc Dực cũng cười với nàng, giơ tay ôm nàng vào lòng, ngắm nhìn nụ cười mềm mại yếu ớt của nàng, trong lòng vô cùng ấm áp.
“Ừ.” Hoắc Dực gật đầu đáp, đưa tay véo nhẹ má nàng, nói: “Ta cố gắng xong việc sớm rồi về với nàng, cứ nghĩ nàng còn đang ngủ, không ngờ lại ra đây đón ta.”
Lâm Tam Tư ngẩng mặt lên, nụ cười rực rỡ chiếm trọn tầm mắt của Hoắc Dực, cố ý chu môi nói: “Điện hạ nói như thể ta chỉ suốt ngày ngủ với ngủ thôi vậy.”
Hoắc Dực nhếch môi cười, nói: “Chẳng lẽ không phải sao?”
Lâm Tam Tư cười đáp: “Điện hạ không cảm thấy còn thiếu thứ gì đó à?”
Hoắc Dực hùa theo tính tình trẻ con của nàng, nhẹ vuốt chóp mũi nàng một cái, nói: “Ta thật sự không nghĩ ra.”
“Phải là ăn với ngủ mới đúng, điện hạ chả nói là ta ăn rất khỏe còn gì!”
Hoắc Dực bật cười, nói: “Vậy sao? Cho ta bế một cái xem nào!”
“Để làm gì?”
“Ta nghe nói những người chỉ ăn với ngủ sẽ rất dễ béo.” Hoắc Dực nhìn nàng, dáng vẻ nghiêm túc nói: “Ta muốn bế nàng xem nàng có nặng hơn chút nào không.”
Lâm Tam Tư vui vẻ cười to khi nghe Hoắc Dực trêu chọc, giang tay cho Hoắc Dực bế, Hoắc Dực lập tức bế nàng lên một cách dễ dàng, trực tiếp đi vào trong phòng.
Bữa tối đã được dọn lên, Hoắc Dực đặt Lâm Tam Tư ngồi xuống ghế, sau đó ngồi vào chỗ của mình.Lâm Tam Tư đã bảo các nha hoàn lui xuống hết, tự mình xới cơm gắp thức ăn cho Hoắc Dực.
Hoắc Dực mỉm cười nhìn Lâm Tam Tư, giúp nàng cầm lấy tay áo, tránh cho áo nàng bị dính dầu mỡ.Lúc Lâm Tam Tư ngồi lại xuống ghế, hắn mới nói: “Có lời gì muốn nói với ta đúng không?”
Lâm Tam Tư: “Ơ…Sao điện hạ biết?”
Hoắc Dực thở dài, gắp một miếng thịt kho đút cho Lâm Tam Tư, nói: “Tự nhiên lại ân cần như vậy, khiến cho ta vừa mừng vừa sợ.”
“Nào có đâu!” Lâm Tam Tư cúi thấp đầu, tay vô thức cầm đũa đảo đảo bát cơm, một lúc sau mới đặt bát xuống, ánh mắt trong veo nhìn Hoắc Dực, nói: “Chỉ là ta đã có đáp án chính xác rồi, muốn nói cho điện hạ biết.”
Hoắc Dực nhướn mày, nói: “Chuyện gì cơ?”
“Điện hạ còn nhớ mấy ngày trước chúng ta đã thảo luận về vấn đề con cái không?”
Hoắc Dực gật đầu: “Có.”
“Ta muốn nói với điện hạ, rằng hài tử chính là món quà tuyệt vời nhất mà ông trời ban cho chúng ta.” Lâm Tam Tư nhìn thẳng vào mắt Hoắc Dực, ánh mắt trong suốt không có ý muốn tránh né, “Cho nên, chúng ta không thể vì một tiên đoán không chắc chắn mà ngăn không cho chúng được ra đời.”
Người thông minh như Hoắc Dực, chỉ cần nghe Lâm Tam Tư nói đến đó là hiểu ngay.
“Nàng đã biết rồi.”
Lâm Tam Tư gật đầu nói: “Vâng, ta cũng biết là điện hạ đang lo lắng điều gì.”
Hoắc Dực nhẹ nhàng ôm Lâm Tam Tư vào lòng, nắm cánh tay mềm yếu không xương của nàng, nói: “Tam Tư, ta hi vọng nàng hiểu một điều, rằng đối với ta, dù có nhiều hài tử đến đâu đi nữa, thì nàng vẫn là người quan trọng nhất.”
Lâm Tam Tư từ trong ngực Hoắc Dực ngẩng đầu lên, nói: “Điện hạ, chàng biết không? Khi biết trong bụng ta đang có hai hài tử, ta vui lắm! Đây là chuyện mà ta vẫn luôn mơ ước, bây giờ các con đã tới rồi, sao ta có thể nhẫn tâm bỏ các con đi đây?”
“Tam Tư, tương lai chúng ta vẫn còn có thể sinh được rất nhiều rất nhiều hài tử.” Hoắc Dực cúi xuống hôn lên môi nàng, “Nhưng bây giờ nếu sinh con ra sẽ ảnh hưởng đến tính mạng của nàng, ta không thể đồng ý.”
Lâm Tam Tư đã dự liệu trước là Hoắc Dực sẽ trả lời như vậy, không nổi giận mà chỉ cười nói: “Điện hạ, chàng phải tin ta, hồi ở Ninh vương phủ phải sống khổ sở ta còn chịu được mà, lần này sẽ không có vấn đề gì đâu, chàng cũng phải tin các con chứ.” Lâm Tam Tư cầm tay Hoắc Dực đưa lên bụng mình, dịu dàng nói: “Ta và các con xin hứa, nhất định chúng ta sẽ khỏe mạnh bình an, sẽ không sao cả.”
Như thể nghe hiểu được lời của Lâm Tam Tư, Hi Nhi đang ngủ say bỗng nhiên cũng mở miệng kêu ư ư, thanh âm cực kỳ rõ ràng.
Lâm Tam Tư cười: “Điện hạ chàng xem, Hi Nhi cũng ủng hộ chúng ta đấy.”
Nhìn nụ cười thuần khiết của nàng, Hoắc Dực không đành lòng cự tuyệt, càng thêm hi vọng rằng nàng sẽ không gặp phải nguy hiểm. “Ta có thể đồng ý với nàng mọi yêu cầu, duy chỉ có chuyện này là không thể, dù tỉ lệ nguy hiểm có nhỏ thế nào thì ta cũng không cho phép nàng mạo hiểm.”
Lâm Tam Tư hết cách, đành phải làm theo cách mà nàng đã suy nghĩ từ trước, lui về sau một bước nói: “Điện hạ, thật ra thì những người sinh đôi không phải hiếm, chỉ là thân thể của ta hơi yếu, cộng thêm việc lúc trước sinh Hi Nhi đã bị tổn thương nguyên khí rồi, cho nên đại phu mới không khuyến khích ta sinh hạ hai đứa bé.Nhưng thân thể của ta thế nào ta hiểu rõ nhất, ta tin rằng mình có thể làm được, không bằng chúng ta lập ước định có được không? Trong ba tháng, nếu như ta có thể giữ được một sức khỏe tốt, hoàn toàn có khả năng sinh con ra, thì chàng đồng ý nhé, được không?”
Lâm Tam Tư dựa sát vào người Hoắc Dực, tay cầm lấy vạt áo trước ngực hắn, ánh mắt tràn ngập sự kiên định và mong đợi: “Cầu xin chàng đấy, điện hạ, chàng đừng không đồng ý nữa mà.”
Hoắc Dực nhìn dáng vẻ đáng thương của nàng, đã mềm lòng đến mức không thể mềm lòng hơn được nữa, nhưng nét mặt vẫn đạm mạc như cũ.Hắn nhướn mày, giơ ngón trỏ ra, kiên quyết nói: “Một tháng.” Thái y đã nói rồi, một tháng là thời hạn dài nhất, chỉ cần không vượt quá thời gian này thì Tam Tư sẽ được an toàn.
Lâm Tam Tư có phần bất đắc dĩ, nhưng thấy Hoắc Dực có ý không muốn thương lượng thêm, nàng cũng biết là hắn đang lo lắng cho nàng, đành phải thỏa hiệp: “Được, một tháng thì một tháng, nhưng điện hạ có thể đáp ứng một yêu cầu nữa của ta được không?”
“Nàng nói đi.”
“Nếu điện hạ đã cho ta một tháng, vậy một tháng này sẽ do ta tự mình thu xếp, có được không?”
Hoắc Dực nhíu mày nói: “Cũng có thể, vậy nàng muốn làm cái gì?”
Lâm Tam Tư cười nói: “Cứ ngày ngày chỉ ăn ngủ trong phủ thì sẽ không có lợi cho sức khỏe, ta muốn đi ra ngoài giải sầu, du sơn ngoạn thủy, như thế mới tốt cho cơ thể.”
Hoắc Dực nói: “Ra khỏi phủ một tháng?”
“Điện hạ đã đồng ý cho ta một tháng rồi mà.”
Hoắc Dực nhàn nhạt nói: “Quá lâu, không an toàn.”
“Điện hạ, ta đã nghĩ ra rất nhiều nơi để đi, từ kinh thành đi dọc theo hướng nam sẽ đến Cửu Vân Đài, đó là nơi ngắm mặt trời mọc đẹp nhất, ở đó vài ngày nhất định có thể được nhìn thấy cảnh tượng tuyệt mỹ đó.Sau đó sẽ đi Hoàng Hải Sơn ngắm Vân Hải, đi Mai Trại ăn măng non, hải sản, cuối cùng tới vùng sông nước Giang Nam, phong cảnh nơi đó cực kỳ đẹp, khí hậu cũng dễ chịu, nhất định phải ở đó lâu một chút…Nếu tính như vậy thì một tháng còn chưa đủ, nếu điện hạ lo lắng không an toàn thì có thể bảo Tống thị vệ đi cùng ta mà, như vậy chàng sẽ không phải lo lắng nữa.”
Hoắc Dực nghe vậy thì sắc mặt càng thêm kỳ quái hơn, hắn vốn đang lo lắng, giờ lại để Tống Cảnh Ngưỡng đi theo thì hắn còn thấy lo hơn ấy! Nhưng nhìn vẻ mặt mong đợi của nàng, hắn vẫn không đành lòng từ chối, suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu nàng thật sự muốn đi thì hãy bảo hạ nhân thu thập ít quần áo và vật dụng tùy thân, chờ mấy ngày nữa ta hết bận, sẽ cùng nàng đi chơi.”
Lâm Tam Tư cho là mình nghe lầm: “Ý của điện hạ là, chàng cũng đi cùng ta sao?”
Hoắc Dực nhíu mày nói: “Nàng không hoan nghênh ta?”
“Tất nhiên không phải rồi!” Lâm Tam Tư nếu không mang thai thì chắc đã vui sướng nhảy cẫng lên mất, vốn nghĩ rằng điện hạ có thể sai Tống thị vệ đi cùng đã là tốt lắm rồi, không ngờ chính điện hạ cũng sẽ đi cùng nàng, đúng là nàng được lợi lớn rồi! “Nếu chàng có thể đi cùng ta, thì thật không còn gì tuyệt hơn nữa.”
“Vui đến vậy sao?” Hoắc Dực yêu thương hôn lên trán nàng, ôm nàng ngồi lại xuống ghế, giúp nàng xúc một thìa cơm, nói: “Mau ăn đi.”
“Vâng.” Giải quyết xong một vấn đề lớn, Lâm Tam Tư bỗng thấy cực kỳ thèm ăn, thoải mái để cho Hoắc Dực đút cơm cho mình.
***
Hoắc Dực cùng Lâm Tam Tư đi Cửu Vân Đài ngắm mặt trời mọc, đi Hoàng Hải Sơn ngắm Vân Hải, đi Mai Trại ăn hải sản, còn đến vùng Giang Nam tràn ngập chim ca hoa nở, trên đường trở về còn dạo quanh hồ một lần, đến khi về đến kinh thành thì đã là hai tháng sau.
Trong thời gian hai tháng du sơn ngoạn thủy, bụng Lâm Tam Tư đã to lên, nhưng thể lực thì càng ngày càng tốt, không chỉ không có phản ứng khi mang thai, mà ăn uống còn rất ngon miệng, ăn nhiều mà tiêu hóa cũng nhanh, người cũng đẫy đà lên trông thấy.Hoắc Dực có đưa một thái y đi theo, sau mỗi lần bắt mạch cho Lâm Tam Tư, thái y đều vô cùng kinh ngạc, nói chưa từng có người nào khỏe mạnh lên một cách nhanh chóng như vậy, còn thay đổi rất lớn qua từng ngày, nếu cứ tiếp tục thế này thì việc sinh hạ song thai sẽ không có vấn đề gì nữa.
Hoắc Dực cũng dần yên lòng, lúc trở lại kinh thành thì nhận được một tin tức tốt, Bùi thừa tướng muối mặt chủ động xin từ hôn, nguyên nhân là vì Bùi Ngọc Lan mang bầu hài tử của Đoàn vương, nhà họ Bùi cũng vì vậy mà không còn mặt mũi, mất đi sự tín nhiệm của hoàng đế.
Sau khi nghe Tống Cảnh Ngưỡng báo tin, Hoắc Dực chỉ nhàn nhạt cười chứ không cảm thấy bất ngờ, dịu dàng đỡ Lâm Tam Tư đang mang bầu bốn tháng đi về Thanh Lan Uyển.
Hắn giúp nàng vén sợi tóc trên trán, dịu dàng nói: “Lát nữa ta phải vào cung một chuyến, nàng đi nghỉ sớm đi, không cần chờ ta.”
Lâm Tam Tư nói: “Điện hạ vào cung thỉnh an sao? Hay ta cũng đi với chàng được không? Dù gì cũng đã hai tháng không ở kinh thành rồi.”
Hoắc Dực đỡ nàng ngồi xuống ghế: “Nàng ngồi xe lâu nên cũng mệt rồi, ngoan ngoãn ở phủ nghỉ ngơi đi.”
“Vậy cũng được.” Lâm Tam Tư đưa tay đỡ lưng, “Đúng là ta thấy mệt quá!”
Đang nói thì Phục Linh ôm Hi Nhi vào phòng, Hi Nhi bây giờ đã biết bò, Lâm Tam Tư liền bảo Bách Hợp trải một cái thảm dày ra đất cho Hi Nhi chơi.Hi Nhi vừa trông thấy cái thảm thì liền giãy khỏi cái ôm của Phục Linh, bò qua bò lại trên thảm, miệng lẩm bẩm nói: “Nương…Hôn…”
Hoắc Dực đi tới cúi người xuống trước mặt Hi Nhi, một tay bế con lên, trêu chọc nói: “Hi Nhi, kêu một tiếng cha cho ta nghe nào.”
Hi Nhi mở to đôi mắt trong veo nhìn cha, chu cái miệng đỏ bừng lên nói: “Nương ~~~ Hôn ~~~”
Lâm Tam Tư không nhịn được mà cười ra tiếng, Phục Linh và Bách Hợp thấy vậy cũng che miệng cười trộm.
Lúc này trong Thanh Lan Uyển hoàn toàn yên tĩnh, lư hương tỏa ra mùi thơm dịu nhẹ, Hi Nhi đang say ngủ trong nôi, Lâm Tam Tư thì nằm dựa trên giường, mắt nhắm lại nghỉ ngơi, mấy nha hoàn cũng đã lui xuống hết, trong phòng không một tiếng động, vừa hay tạo cho nàng một không gian để suy nghĩ.
Lý tẩu đề nghị nàng hãy mau nói chuyện này cho điện hạ, Phục Linh và Bách Hợp thì rất lo lắng, đứng bên cạnh nàng muốn nói lại thôi, cặp lông mày nhíu lại.Lâm Tam Tư biết, Phục Linh và Bách Hợp cũng đồng ý với ý kiến của Lý tẩu, hy vọng nàng sớm đưa ra quyết định.
“Sinh đôi sẽ khiến cho cơ thể người mẹ gặp tổn thương rất lớn, cũng rất nguy hiểm, thai càng lớn càng không an toàn…”
Đối với Lâm Tam Tư thì sinh đôi là việc rất đáng mừng, nhưng nàng cũng biết ở thời này y thuật vẫn còn khá non kém, lời đại phu nói là sự thật.Sau quãng thời gian hạnh phúc ngắn ngủi, nàng lại cảm thấy sợ, lúc này nàng thật mong có một chỗ dựa, mong Hoắc Dực có thể ở bên cạnh nàng lúc này, cùng nàng đối mặt với mọi chuyện.
Tuy nhiên khi nàng quyết định nói cho Hoắc Dực biết chuyện này, thì đột nhiên nàng nhớ tới những chuyện xảy ra mấy ngày trước, nhớ lại cuộc nói chuyện giữa nàng và Hoắc Dực đêm đó.
Mặc dù các thái y trong phủ đều không phải dạng tầm thường, nhưng Lâm Tam Tư tin chắc là y thuật của những thái y trong cung không thể nào kém hơn thái y trong phủ thái tử được, nếu thái y trong phủ đã bắt được hỉ mạch, vậy không có lý gì mà thái y trong cung lại không phát hiện được.Với lại hôm đó đột nhiên Hoắc Dực lại bàn luận với nàng về vấn đề con cái…
Liên hệ hai chuyện lại với nhau, Lâm Tam Tư có phần hoài nghi, chuyện nàng mang thai Hoắc Dực hẳn đã biết trước rồi, mà từ lời chàng nói thì có thể đoán được, rằng chàng sẵn sàng bỏ đi hai sinh mệnh nhỏ để bảo vệ tính mạng của nàng.
Lâm Tam Tư càng nghĩ càng thấy sợ, theo bản năng đặt tay lên bụng, ánh mắt trở nên kiên định, bất luận thế nào thì nàng cũng phải khuyên điện hạ tin tưởng nàng, nhất định nàng sẽ bình an vô sự sinh hạ hai đứa trẻ.
Sau khi xử lý xong sự vụ, Hoắc Dực trở lại Thanh Lan Uyển, Lâm Tam Tư từ trong nhà đi ra đón.
“Điện hạ, chàng xong việc rồi à?” Lâm Tam Tư mỉm cười, dịu dàng nói.
Hoắc Dực cũng cười với nàng, giơ tay ôm nàng vào lòng, ngắm nhìn nụ cười mềm mại yếu ớt của nàng, trong lòng vô cùng ấm áp.
“Ừ.” Hoắc Dực gật đầu đáp, đưa tay véo nhẹ má nàng, nói: “Ta cố gắng xong việc sớm rồi về với nàng, cứ nghĩ nàng còn đang ngủ, không ngờ lại ra đây đón ta.”
Lâm Tam Tư ngẩng mặt lên, nụ cười rực rỡ chiếm trọn tầm mắt của Hoắc Dực, cố ý chu môi nói: “Điện hạ nói như thể ta chỉ suốt ngày ngủ với ngủ thôi vậy.”
Hoắc Dực nhếch môi cười, nói: “Chẳng lẽ không phải sao?”
Lâm Tam Tư cười đáp: “Điện hạ không cảm thấy còn thiếu thứ gì đó à?”
Hoắc Dực hùa theo tính tình trẻ con của nàng, nhẹ vuốt chóp mũi nàng một cái, nói: “Ta thật sự không nghĩ ra.”
“Phải là ăn với ngủ mới đúng, điện hạ chả nói là ta ăn rất khỏe còn gì!”
Hoắc Dực bật cười, nói: “Vậy sao? Cho ta bế một cái xem nào!”
“Để làm gì?”
“Ta nghe nói những người chỉ ăn với ngủ sẽ rất dễ béo.” Hoắc Dực nhìn nàng, dáng vẻ nghiêm túc nói: “Ta muốn bế nàng xem nàng có nặng hơn chút nào không.”
Lâm Tam Tư vui vẻ cười to khi nghe Hoắc Dực trêu chọc, giang tay cho Hoắc Dực bế, Hoắc Dực lập tức bế nàng lên một cách dễ dàng, trực tiếp đi vào trong phòng.
Bữa tối đã được dọn lên, Hoắc Dực đặt Lâm Tam Tư ngồi xuống ghế, sau đó ngồi vào chỗ của mình.Lâm Tam Tư đã bảo các nha hoàn lui xuống hết, tự mình xới cơm gắp thức ăn cho Hoắc Dực.
Hoắc Dực mỉm cười nhìn Lâm Tam Tư, giúp nàng cầm lấy tay áo, tránh cho áo nàng bị dính dầu mỡ.Lúc Lâm Tam Tư ngồi lại xuống ghế, hắn mới nói: “Có lời gì muốn nói với ta đúng không?”
Lâm Tam Tư: “Ơ…Sao điện hạ biết?”
Hoắc Dực thở dài, gắp một miếng thịt kho đút cho Lâm Tam Tư, nói: “Tự nhiên lại ân cần như vậy, khiến cho ta vừa mừng vừa sợ.”
“Nào có đâu!” Lâm Tam Tư cúi thấp đầu, tay vô thức cầm đũa đảo đảo bát cơm, một lúc sau mới đặt bát xuống, ánh mắt trong veo nhìn Hoắc Dực, nói: “Chỉ là ta đã có đáp án chính xác rồi, muốn nói cho điện hạ biết.”
Hoắc Dực nhướn mày, nói: “Chuyện gì cơ?”
“Điện hạ còn nhớ mấy ngày trước chúng ta đã thảo luận về vấn đề con cái không?”
Hoắc Dực gật đầu: “Có.”
“Ta muốn nói với điện hạ, rằng hài tử chính là món quà tuyệt vời nhất mà ông trời ban cho chúng ta.” Lâm Tam Tư nhìn thẳng vào mắt Hoắc Dực, ánh mắt trong suốt không có ý muốn tránh né, “Cho nên, chúng ta không thể vì một tiên đoán không chắc chắn mà ngăn không cho chúng được ra đời.”
Người thông minh như Hoắc Dực, chỉ cần nghe Lâm Tam Tư nói đến đó là hiểu ngay.
“Nàng đã biết rồi.”
Lâm Tam Tư gật đầu nói: “Vâng, ta cũng biết là điện hạ đang lo lắng điều gì.”
Hoắc Dực nhẹ nhàng ôm Lâm Tam Tư vào lòng, nắm cánh tay mềm yếu không xương của nàng, nói: “Tam Tư, ta hi vọng nàng hiểu một điều, rằng đối với ta, dù có nhiều hài tử đến đâu đi nữa, thì nàng vẫn là người quan trọng nhất.”
Lâm Tam Tư từ trong ngực Hoắc Dực ngẩng đầu lên, nói: “Điện hạ, chàng biết không? Khi biết trong bụng ta đang có hai hài tử, ta vui lắm! Đây là chuyện mà ta vẫn luôn mơ ước, bây giờ các con đã tới rồi, sao ta có thể nhẫn tâm bỏ các con đi đây?”
“Tam Tư, tương lai chúng ta vẫn còn có thể sinh được rất nhiều rất nhiều hài tử.” Hoắc Dực cúi xuống hôn lên môi nàng, “Nhưng bây giờ nếu sinh con ra sẽ ảnh hưởng đến tính mạng của nàng, ta không thể đồng ý.”
Lâm Tam Tư đã dự liệu trước là Hoắc Dực sẽ trả lời như vậy, không nổi giận mà chỉ cười nói: “Điện hạ, chàng phải tin ta, hồi ở Ninh vương phủ phải sống khổ sở ta còn chịu được mà, lần này sẽ không có vấn đề gì đâu, chàng cũng phải tin các con chứ.” Lâm Tam Tư cầm tay Hoắc Dực đưa lên bụng mình, dịu dàng nói: “Ta và các con xin hứa, nhất định chúng ta sẽ khỏe mạnh bình an, sẽ không sao cả.”
Như thể nghe hiểu được lời của Lâm Tam Tư, Hi Nhi đang ngủ say bỗng nhiên cũng mở miệng kêu ư ư, thanh âm cực kỳ rõ ràng.
Lâm Tam Tư cười: “Điện hạ chàng xem, Hi Nhi cũng ủng hộ chúng ta đấy.”
Nhìn nụ cười thuần khiết của nàng, Hoắc Dực không đành lòng cự tuyệt, càng thêm hi vọng rằng nàng sẽ không gặp phải nguy hiểm. “Ta có thể đồng ý với nàng mọi yêu cầu, duy chỉ có chuyện này là không thể, dù tỉ lệ nguy hiểm có nhỏ thế nào thì ta cũng không cho phép nàng mạo hiểm.”
Lâm Tam Tư hết cách, đành phải làm theo cách mà nàng đã suy nghĩ từ trước, lui về sau một bước nói: “Điện hạ, thật ra thì những người sinh đôi không phải hiếm, chỉ là thân thể của ta hơi yếu, cộng thêm việc lúc trước sinh Hi Nhi đã bị tổn thương nguyên khí rồi, cho nên đại phu mới không khuyến khích ta sinh hạ hai đứa bé.Nhưng thân thể của ta thế nào ta hiểu rõ nhất, ta tin rằng mình có thể làm được, không bằng chúng ta lập ước định có được không? Trong ba tháng, nếu như ta có thể giữ được một sức khỏe tốt, hoàn toàn có khả năng sinh con ra, thì chàng đồng ý nhé, được không?”
Lâm Tam Tư dựa sát vào người Hoắc Dực, tay cầm lấy vạt áo trước ngực hắn, ánh mắt tràn ngập sự kiên định và mong đợi: “Cầu xin chàng đấy, điện hạ, chàng đừng không đồng ý nữa mà.”
Hoắc Dực nhìn dáng vẻ đáng thương của nàng, đã mềm lòng đến mức không thể mềm lòng hơn được nữa, nhưng nét mặt vẫn đạm mạc như cũ.Hắn nhướn mày, giơ ngón trỏ ra, kiên quyết nói: “Một tháng.” Thái y đã nói rồi, một tháng là thời hạn dài nhất, chỉ cần không vượt quá thời gian này thì Tam Tư sẽ được an toàn.
Lâm Tam Tư có phần bất đắc dĩ, nhưng thấy Hoắc Dực có ý không muốn thương lượng thêm, nàng cũng biết là hắn đang lo lắng cho nàng, đành phải thỏa hiệp: “Được, một tháng thì một tháng, nhưng điện hạ có thể đáp ứng một yêu cầu nữa của ta được không?”
“Nàng nói đi.”
“Nếu điện hạ đã cho ta một tháng, vậy một tháng này sẽ do ta tự mình thu xếp, có được không?”
Hoắc Dực nhíu mày nói: “Cũng có thể, vậy nàng muốn làm cái gì?”
Lâm Tam Tư cười nói: “Cứ ngày ngày chỉ ăn ngủ trong phủ thì sẽ không có lợi cho sức khỏe, ta muốn đi ra ngoài giải sầu, du sơn ngoạn thủy, như thế mới tốt cho cơ thể.”
Hoắc Dực nói: “Ra khỏi phủ một tháng?”
“Điện hạ đã đồng ý cho ta một tháng rồi mà.”
Hoắc Dực nhàn nhạt nói: “Quá lâu, không an toàn.”
“Điện hạ, ta đã nghĩ ra rất nhiều nơi để đi, từ kinh thành đi dọc theo hướng nam sẽ đến Cửu Vân Đài, đó là nơi ngắm mặt trời mọc đẹp nhất, ở đó vài ngày nhất định có thể được nhìn thấy cảnh tượng tuyệt mỹ đó.Sau đó sẽ đi Hoàng Hải Sơn ngắm Vân Hải, đi Mai Trại ăn măng non, hải sản, cuối cùng tới vùng sông nước Giang Nam, phong cảnh nơi đó cực kỳ đẹp, khí hậu cũng dễ chịu, nhất định phải ở đó lâu một chút…Nếu tính như vậy thì một tháng còn chưa đủ, nếu điện hạ lo lắng không an toàn thì có thể bảo Tống thị vệ đi cùng ta mà, như vậy chàng sẽ không phải lo lắng nữa.”
Hoắc Dực nghe vậy thì sắc mặt càng thêm kỳ quái hơn, hắn vốn đang lo lắng, giờ lại để Tống Cảnh Ngưỡng đi theo thì hắn còn thấy lo hơn ấy! Nhưng nhìn vẻ mặt mong đợi của nàng, hắn vẫn không đành lòng từ chối, suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu nàng thật sự muốn đi thì hãy bảo hạ nhân thu thập ít quần áo và vật dụng tùy thân, chờ mấy ngày nữa ta hết bận, sẽ cùng nàng đi chơi.”
Lâm Tam Tư cho là mình nghe lầm: “Ý của điện hạ là, chàng cũng đi cùng ta sao?”
Hoắc Dực nhíu mày nói: “Nàng không hoan nghênh ta?”
“Tất nhiên không phải rồi!” Lâm Tam Tư nếu không mang thai thì chắc đã vui sướng nhảy cẫng lên mất, vốn nghĩ rằng điện hạ có thể sai Tống thị vệ đi cùng đã là tốt lắm rồi, không ngờ chính điện hạ cũng sẽ đi cùng nàng, đúng là nàng được lợi lớn rồi! “Nếu chàng có thể đi cùng ta, thì thật không còn gì tuyệt hơn nữa.”
“Vui đến vậy sao?” Hoắc Dực yêu thương hôn lên trán nàng, ôm nàng ngồi lại xuống ghế, giúp nàng xúc một thìa cơm, nói: “Mau ăn đi.”
“Vâng.” Giải quyết xong một vấn đề lớn, Lâm Tam Tư bỗng thấy cực kỳ thèm ăn, thoải mái để cho Hoắc Dực đút cơm cho mình.
***
Hoắc Dực cùng Lâm Tam Tư đi Cửu Vân Đài ngắm mặt trời mọc, đi Hoàng Hải Sơn ngắm Vân Hải, đi Mai Trại ăn hải sản, còn đến vùng Giang Nam tràn ngập chim ca hoa nở, trên đường trở về còn dạo quanh hồ một lần, đến khi về đến kinh thành thì đã là hai tháng sau.
Trong thời gian hai tháng du sơn ngoạn thủy, bụng Lâm Tam Tư đã to lên, nhưng thể lực thì càng ngày càng tốt, không chỉ không có phản ứng khi mang thai, mà ăn uống còn rất ngon miệng, ăn nhiều mà tiêu hóa cũng nhanh, người cũng đẫy đà lên trông thấy.Hoắc Dực có đưa một thái y đi theo, sau mỗi lần bắt mạch cho Lâm Tam Tư, thái y đều vô cùng kinh ngạc, nói chưa từng có người nào khỏe mạnh lên một cách nhanh chóng như vậy, còn thay đổi rất lớn qua từng ngày, nếu cứ tiếp tục thế này thì việc sinh hạ song thai sẽ không có vấn đề gì nữa.
Hoắc Dực cũng dần yên lòng, lúc trở lại kinh thành thì nhận được một tin tức tốt, Bùi thừa tướng muối mặt chủ động xin từ hôn, nguyên nhân là vì Bùi Ngọc Lan mang bầu hài tử của Đoàn vương, nhà họ Bùi cũng vì vậy mà không còn mặt mũi, mất đi sự tín nhiệm của hoàng đế.
Sau khi nghe Tống Cảnh Ngưỡng báo tin, Hoắc Dực chỉ nhàn nhạt cười chứ không cảm thấy bất ngờ, dịu dàng đỡ Lâm Tam Tư đang mang bầu bốn tháng đi về Thanh Lan Uyển.
Hắn giúp nàng vén sợi tóc trên trán, dịu dàng nói: “Lát nữa ta phải vào cung một chuyến, nàng đi nghỉ sớm đi, không cần chờ ta.”
Lâm Tam Tư nói: “Điện hạ vào cung thỉnh an sao? Hay ta cũng đi với chàng được không? Dù gì cũng đã hai tháng không ở kinh thành rồi.”
Hoắc Dực đỡ nàng ngồi xuống ghế: “Nàng ngồi xe lâu nên cũng mệt rồi, ngoan ngoãn ở phủ nghỉ ngơi đi.”
“Vậy cũng được.” Lâm Tam Tư đưa tay đỡ lưng, “Đúng là ta thấy mệt quá!”
Đang nói thì Phục Linh ôm Hi Nhi vào phòng, Hi Nhi bây giờ đã biết bò, Lâm Tam Tư liền bảo Bách Hợp trải một cái thảm dày ra đất cho Hi Nhi chơi.Hi Nhi vừa trông thấy cái thảm thì liền giãy khỏi cái ôm của Phục Linh, bò qua bò lại trên thảm, miệng lẩm bẩm nói: “Nương…Hôn…”
Hoắc Dực đi tới cúi người xuống trước mặt Hi Nhi, một tay bế con lên, trêu chọc nói: “Hi Nhi, kêu một tiếng cha cho ta nghe nào.”
Hi Nhi mở to đôi mắt trong veo nhìn cha, chu cái miệng đỏ bừng lên nói: “Nương ~~~ Hôn ~~~”
Lâm Tam Tư không nhịn được mà cười ra tiếng, Phục Linh và Bách Hợp thấy vậy cũng che miệng cười trộm.
Bình luận facebook