Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-1
Chương 1: Mới gặp
Nam Dạ quốc, tiết trời vào mùa hạ oi bức.Tại phòng y phục của Ninh Vương phủ.
“Đại nương, người nói xem Tam Tư bị làm sao vậy? Từ sáng đến giờ không thấy nói một câu nào.”
Tô Ngân Tú bê một chậu quần áo vào phòng, thấy Lâm Tam Tư vẫn nằm ở trên giường thì không khỏi cau mày, ở phòng y phục có hai mươi mấy người, nàng chơi thân nhất với Lâm Tam Tư, cho nên nàng thật sự cảm thấy rất khó hiểu với sự khác thường này của Lâm Tam Tư.
Người được gọi đại nương chính là Tào nương làm việc trong Ninh Vương phủ, phụ trách trông nom phòng y phục. Nói là trông nom, nhưng thực chất là giám sát.Các cô nương trong phòng này, có một nửa là được mua về với giá rẻ, còn lại là những nữ quyến của tội thần, vì phải chịu tội chung với người nhà nên mới phải đến đây, vì đề phòng các nàng trốn thoát, nên phủ đã cố ý phân công Tào nương tới giám sát.
Tào nương đưa mắt nhìn Lâm Tam Tư đang nằm ngay đơ trên giường, nói: “Sáng sớm Lưu công công không phải đã nói là muốn tuyển chọn một vài người trong các ngươi để tới phía đông làm việc à? Chắc Tam Tư đang suy nghĩ đến chuyện này.”
“Phía đông?”
Tô Ngân Tú đặt cái chậu xuống đất, xoa tay chậc lưỡi nói: “Chuyện đó có gì mà cần suy nghĩ chứ! Cái vị sống ở phía đông kia cũng đã bị nhốt hai năm rồi, không biết là có bị ngốc hay không, lúc này nghe nói còn bị bệnh, ngay cả nhũ nương của hắn cũng không chăm sóc được, ai mà tình nguyện đi đến đó chứ? Với lại người kia có tiếng là lãnh khốc, giết người không chớp mắt, nếu đi thì có khác nào chịu chết đâu!”
“Ai mà không nghĩ như thế chứ!” Tào nương theo thói quen cầm chiếc khăn màu xám nhẹ nhàng phủi phủi ống tay áo, bộ quần áo màu tím than mặc nhiều năm sớm đã mất đi sự đẹp đẽ như ban đầu!
Quản lý phòng y phục vốn không giàu có, mà cũng không có lí do để kiếm bạc, các cô nương đi vào đây, một là nhà nghèo quá phải bán mình, hai là người nhà của tội thần, tiền của đều bị đoạt hết, vậy thì làm gì có gì để cho bà kiếm đây?
Nhưng không ngờ Lâm Tam Tư và Tô Ngân Tú lại có chút bạc nhét vào trong túi của bà, nên đương nhiên bà đối xử với hai nàng khác hẳn những người khác.
Lâm Tam Tư nằm trên giường hơn nửa ngày mà bà cũng không chỉ trích lấy một câu!
Tào nương cất khăn tay đi, mắt khẽ liếc nhìn Lâm Tam Tư. Bà biết Tam Tư đang tính toán cái gì, nhưng thực lòng bà không muốn Tam Tư đi, bởi vì nếu thế thì bà sẽ mất đi một trong hai khoản tiền rồi.Bà đang muốn trước khi ra phủ sẽ tích được chút bạc, với cả thật ra thì bà rất yêu mến nha đầu Tam Tư kia! Tào nương thở dài, sâu xa nói:“Con người ấy à, có thể chăm lo cho bản thân đã là tốt lắm rồi, nào có tâm tư đâu mà quan tâm đến người khác chứ!”
Lâm Tam Tư hai mắt vô hồn không có sức sống nằm trên giường, Tô Ngân Tú cùng Tào nương nói chuyện, từng lời nói đứt quãng truyền vào tai nàng.
Quả thực nàng đang cảm thấy khóc không ra nước mắt, dùng sức nhéo vài cái vào đùi, cảm giác đau đớn chân thật đã nói cho nàng biết rằng toàn bộ chuyện này đều là thật! Không phải đang nằm mơ!
Kiếp trước nàng là nữ nhi của Lâm phủ, cha mẹ yêu thương chiều chuộng nàng vô cùng, ca ca và tỷ tỷ cũng che chở nàng như bảo vật.
Sau này tỷ tỷ vào cung, ca ca gia nhập quân doanh.Cuối cùng, không biết vì sao mà tỷ tỷ lại tự sát, ca ca sung quân nơi biên cương, cha mẹ bị bắt vào đại lao, nàng cũng bị điều đến Ninh vương phủ làm nha hoàn!
Không ngờ rằng, kiếp trước xuyên không đến đây, bây giờ trời xui đất khiến thế nào mà nàng lại một lần nữa được sống trong thân thể của Lâm Tam Tư, trở lại khoảng thời gian từ khi nàng mới bắt đầu ở trong phòng y phục!
Lâm Tam Tư quả thật là dở khóc dở cười!
Trong đầu đều là hình ảnh đệ đệ Tuyên Nhi phát sốt nằm trong lòng nàng, đã một tháng trôi qua kể từ khi nàng bị đưa tới đây làm nha hoàn, Tuyên Nhi và cha mẹ bị giam ở đại lao, không biết bây giờ bọn họ thế nào rồi?
“Hoàng đế chiếu viết, thái tử Hoắc Dực vì có tội nên bị giam cầm trong phủ, hiện đang có bệnh nặng, đặc biệt yêu cầu một người là nữ nhi của tội thần vào phủ hầu hạ thái tử!”
Từng lời thái giám nói truyền vào tai Lâm Tam Tư, nàng ngồi bật dậy trên giường, bình tĩnh nhìn Tào nương, nói: “Đại nương, phiền người giúp ta nói với Lưu công công, rằng ta nguyện ý đi hầu hạ thái tử điện hạ.”
Tào nương bất đắc dĩ thở dài, dù bà có không muốn thì cũng không thể ngăn cản được. “Ngươi nghĩ kĩ chưa? Đó không phải là nơi một người bình thường có thể sống được đâu!”
Lâm Tam Tư mím chặt môi, ánh mắt kiên định đáp: “Đại nương, ta nghĩ kĩ rồi.”
Tô Ngân Tú đi tới bên giường, giơ tay sờ trán Lâm Tam Tư, lo lắng nói: “Tam Tư, có phải ngươi ngủ nhiều quá nên hồ đồ rồi không, tỷ muội chúng ta sống ở đây không tốt hay sao? Có Tào đại nương chăm lo cho chúng ta, không cần quan tâm chuyện ăn uống, ngươi còn muốn đi tới đó làm gì! Chẳng lẽ ngươi không biết thái tử điện hạ? Hắn…”
“Ta biết.” Lâm Tam Tư cắt lời Tô Ngân Tú, nói: “Ngân Tú, ta không hề hồ đồ.”
Sở dĩ Lâm Tam Tư đưa ra quyết định này là có hai nguyên nhân, thứ nhất là để cứu được đệ đệ Tuyên Nhi, thứ hai, nàng nhớ khi mình sống ở Ninh vương phủ một năm thì Ninh vương lập mưu tạo phản, kết cục cũng phải chịu thất bại như thái tử năm đó, nhưng hắn ta thảm hơn thái tử nhiều, hoàng thượng không hề nể tình máu mủ chút nào mà muốn chém giết hắn luôn! Về phần cuối cùng ai giành thắng lợi thì nàng chưa kịp biết, vì trên đường cùng đám nha hoàn nô tài chạy trốn thì nàng đã mất mạng do xe ngựa đâm vào vách đá, lúc tỉnh dậy thì phát hiện mình lại quay trở lại nơi này rồi!
Mà thời gian là một năm trước, khi nàng mới vừa vào Ninh vương phủ.
Nếu Ninh vương cuối cùng phải mất mạng, vậy thì nàng nên rời khỏi đây thật sớm, người thắng cuộc bất luận là Lương vương hay thái tử thì vẫn còn hơn là đi theo Ninh vương! Bởi vì bất luận nàng chọn người nào thì họ cũng nắm giữ 50% khả năng giúp nàng có thể cứu được người nhà! Nàng là người thân của tội thần, không có bất kì chỗ dựa nào, nên chắc chắn không thể vào Lương vương phủ được, lúc này tới phủ thái tử là con đường duy nhất, chưa nói đến việc có thể cứu được Tuyên Nhi, mà tương lai nếu thái tử có thể xưng bá thiên hạ, thì nhất định hắn sẽ nể tình nàng trong lúc khó khăn đã chăm sóc hắn mà bảo vệ cả nhà của nàng được bình an!
Chuyện này đã trở thành lẽ sống của nàng, tuy nói sau khi xuyên không nàng đã được sống trong cảnh giàu có ấm no, nhưng chỉ qua một hai tháng ngắn ngủi là nàng đã nhìn thấu được hết sự lạnh lẽo và ấm áp của nhân gian, những kẻ thường ngày tới nịnh bợ cha nàng, giờ phút này có ai nguyện ý ra tay giúp đỡ? Thậm chí còn có kẻ lợi dụng lúc này mà bỏ đá xuống giếng, hận không thể khiến cả nhà nàng cả đời không vực dậy nổi! Bây giờ nàng chỉ có thể dựa vào chính mình, tuyệt đối không thể tin tưởng bất kì ai hết.
“Ngân Tú, ta biết trong người ngươi vẫn còn chút bạc, sau khi ta đi, ngươi nhớ đừng tiêu bạc phung phí nữa nhé!” Cho dù tình cảm của hai người có tốt đẹp thì có những việc nàng vẫn không nên nói cho Ngân Tú biết, thấy Tào nương không chú ý, nàng nhỏ giọng nói: “Ngươi nhớ phải giữ bạc lại, dùng nó để rời khỏi Ninh vương phủ, tìm một người đáng tin để gả, bình an sống một đời.”
Tô Ngân Tú nghe Lâm Tam Tư nói, đang muốn hỏi thì lại thấy Tào nương đi tới, liền nói sang chuyện khác: “Tam Tư, nếu ngươi đi rồi thì sau này ta không thể gặp ngươi nữa có đúng không?”
Hai người đã sống cùng nhau một thời gian ngắn, bây giờ bất chợt phải chia tay, đúng là có phần không nỡ.Lâm Tam Tư trong lòng buồn bã, an ủi: “Ta đi hầu hạ thái tử chứ không phải đi vào đại lao, sau này vẫn có cơ hội gặp nhau mà.”
Thông báo vào phủ rất nhanh được truyền xuống, còn nhanh và đơn giản hơn cả tưởng tượng, Lâm Tam Tư chỉ kịp gấp hai bộ xiêm y, sau đó lập tức bị đưa lên xe ngựa rồi tới phủ thái tử, cuối cùng bị người ta xô mạnh vào, tiếng đóng cổng mạnh mẽ vang lên từ phía sau.
Nhìn bụi cỏ cùng bức tường cao, trên mái ngói đỏ là bầu trời bao la, Lâm Tam Tư biết, nơi này chính là nơi mà nàng sẽ tiếp tục sống, có thể là một năm, cũng có thể là lâu hơn thế.
Nghĩ đến việc phải sống cùng vị thái tử Hoắc Dực tay dính đầy máu tươi, lãnh khốc vô tình, Lâm Tam Tư sợ đến run cả người.
Tới đón Lâm Tam Tư là nhũ mẫu của thái tử, một bà lão mắt mù, sau khi thái tử bị giam ở đây, nơi này chỉ có hắn và bà sống nương tựa lẫn nhau.
“Bà bà.”
Lâm Tam Tư biết bà không phải bị mù bẩm sinh, mà vì sau khi Hoắc Dực bị cấm túc, bà vì quá buồn mà khóc lóc suốt ngày, cuối cùng bị mù mắt, nhưng dù mắt bà không nhìn thấy, nhưng đôi tai thì vẫn vô cùng nhạy.
“Tới đây!” Dung bà bà chống gậy, nhẹ gõ xuống đất hai cái, cười nói: “Đi cùng ta đến gặp thái tử điện hạ.”
“Dạ!” Lâm Tam Tư đáp lời, bước lên hai bước muốn cầm tay đỡ bà.Dung bà bà nghe tiếng bước chân, nụ cười trên mặt lập tức ngưng lại, hơi nắm chặt cây gậy trong tay.
“Bà bà, để ta đỡ người.”
Lúc nghe thấy Lâm Tam Tư nói, Dung bà bà lại khôi phục nụ cười như ban đầu, run rẩy đưa tay ra cho Lâm Tam Tư dắt.
Thái tử tên là Hoắc Dực, là vị hoàng tử thứ ba, cũng là người máu lạnh vô tình nhất, hai năm trước vì mưu phản nên bị nhốt trong phủ thái tử, các nữ quyến trong phủ thì bị đuổi đi hết, chỉ để lại một bà lão sáu mươi tuổi.Hoàng thượng vì nể tấm chân tình với mẫu thân hắn nên vẫn không hủy bỏ ngôi vị thái tử của hắn.
Tháng trước Hoắc Dực bị bệnh, nhũ mẫu thì đã lớn tuổi, không thể chăm sóc tốt cho hắn được, đúng lúc đó đại hoàng tử Lương vương là người chịu trách nhiệm cai quản đất nước, muốn thể hiện sự rộng rãi tốt bụng của mình, nên đã cố ý hạ chỉ đến Ninh vương phủ, phân phó một người đến phủ thái tử để chiếu cố hắn.
Lâm Tam Tư đi theo nhũ mẫu tới Ngọc Lâm Uyển, qua chỗ rẽ của hành lang, từ xa nàng đã nhìn thấy một người đang đứng dưới tán cây ngô đồng, người ấy quay lưng về phía hai người, y phục màu trắng, vóc dáng cao lớn, từ xa đã có thể nhận thấy sự cao ngạo và lạnh lùng của hắn.
Dường như cảm nhận được điều gì, Hoắc Dực bỗng nghiêng người nhìn về phía hai người, ánh mắt lạnh lẽo như sông băng, không thấy chút hơi ấm nào.Lâm Tam Tư vừa nhìn đã run, không nói nên lời là cảm giác gì.
“Điện hạ, Lâm cô nương đã tới.” Dung bà bà hướng mặt về phía Hoắc Dực, tuy không nhìn thấy gì, nhưng nét mặt bà vẫn rất dịu dàng hiền lành, lại quay ra khách khí nói: “Lâm cô nương, đây chính là thái tử điện hạ.”
Lâm Tam Tư nghe xong, đang muốn quỳ xuống thì lại thấy hắn quay người đi chỗ khác, tiếp tục quay lưng lại với hai người, tựa như không hề nhận thấy sự tồn tại của bọn họ.
“Bà bà…” Lâm Tam Tư có phần lúng túng, do dự một chút rồi nói: “Ta có phải hành lễ với thái tử điện hạ không?” Dù sao nàng cũng đã hạ quyết tâm bám chân thái tử điện hạ rồi, bất luận thái độ của hắn có lạnh lùng thế nào, tính tình có quái dị đến đâu thì nàng cũng phải bất chấp để đạt được mục đích của mình.
Dung bà bà xua tay: “Không cần đâu, nếu có chuyện cần thì điện hạ sẽ gọi ngươi, đi thôi, bà bà dẫn ngươi đến phòng bếp.”
“Dạ, vâng ạ.” Lâm Tam Tư cũng không kiên trì nữa, lúc đi theo bà bà vài bước lại không nhịn được mà quay đầu nhìn Hoắc Dực, bóng dáng lạnh lùng cao ngạo kia hoàn toàn trùng khớp với hình ảnh trong trí nhớ của nàng, khiến cho nàng có phần hoảng sợ.
Lâm Tam Tư đã từng nhìn thấy Hoắc Dực từ rất xa, đó là khi ở pháp trường, nàng đang chen chúc giữa đám người vây xem, qua khe hở, nàng thấy Hoắc Dực ngồi trên bàn xét xử, nét mặt vô cảm, ánh mắt khí thế bức người nhìn bên dưới, khiến cho cả pháp trường lập tức yên lặng như tờ.Mặt trời chiếu lên đỉnh đầu hắn, làm nổi bật lên ánh mắt lạnh lùng không chút nhiệt độ, cổ tay hắn nhẹ nhàng giơ lên, ra hiệu xử trảm!
Một thái tử điện hạ hiên ngang anh dũng, không ai bì nổi của năm đó, giờ lại phải sống cô đơn ở nơi này, không hiểu tại sao, Lâm Tam Tư bỗng cảm thấy rất đau xót.
Sau khi Dung bà bà dẫn Tam Tư đi một vòng trong phủ xong thì trời đã tối, lúc Tam Tư dìu bà về phòng, bà nói: “Ngày mai ta phải đi rồi, tối nay ngươi hầu hạ thái tử ngủ đi, thừa dịp ta còn ở phủ, nếu còn điều gì không hiểu thì ngươi nhớ hỏi luôn.”
Nam Dạ quốc, tiết trời vào mùa hạ oi bức.Tại phòng y phục của Ninh Vương phủ.
“Đại nương, người nói xem Tam Tư bị làm sao vậy? Từ sáng đến giờ không thấy nói một câu nào.”
Tô Ngân Tú bê một chậu quần áo vào phòng, thấy Lâm Tam Tư vẫn nằm ở trên giường thì không khỏi cau mày, ở phòng y phục có hai mươi mấy người, nàng chơi thân nhất với Lâm Tam Tư, cho nên nàng thật sự cảm thấy rất khó hiểu với sự khác thường này của Lâm Tam Tư.
Người được gọi đại nương chính là Tào nương làm việc trong Ninh Vương phủ, phụ trách trông nom phòng y phục. Nói là trông nom, nhưng thực chất là giám sát.Các cô nương trong phòng này, có một nửa là được mua về với giá rẻ, còn lại là những nữ quyến của tội thần, vì phải chịu tội chung với người nhà nên mới phải đến đây, vì đề phòng các nàng trốn thoát, nên phủ đã cố ý phân công Tào nương tới giám sát.
Tào nương đưa mắt nhìn Lâm Tam Tư đang nằm ngay đơ trên giường, nói: “Sáng sớm Lưu công công không phải đã nói là muốn tuyển chọn một vài người trong các ngươi để tới phía đông làm việc à? Chắc Tam Tư đang suy nghĩ đến chuyện này.”
“Phía đông?”
Tô Ngân Tú đặt cái chậu xuống đất, xoa tay chậc lưỡi nói: “Chuyện đó có gì mà cần suy nghĩ chứ! Cái vị sống ở phía đông kia cũng đã bị nhốt hai năm rồi, không biết là có bị ngốc hay không, lúc này nghe nói còn bị bệnh, ngay cả nhũ nương của hắn cũng không chăm sóc được, ai mà tình nguyện đi đến đó chứ? Với lại người kia có tiếng là lãnh khốc, giết người không chớp mắt, nếu đi thì có khác nào chịu chết đâu!”
“Ai mà không nghĩ như thế chứ!” Tào nương theo thói quen cầm chiếc khăn màu xám nhẹ nhàng phủi phủi ống tay áo, bộ quần áo màu tím than mặc nhiều năm sớm đã mất đi sự đẹp đẽ như ban đầu!
Quản lý phòng y phục vốn không giàu có, mà cũng không có lí do để kiếm bạc, các cô nương đi vào đây, một là nhà nghèo quá phải bán mình, hai là người nhà của tội thần, tiền của đều bị đoạt hết, vậy thì làm gì có gì để cho bà kiếm đây?
Nhưng không ngờ Lâm Tam Tư và Tô Ngân Tú lại có chút bạc nhét vào trong túi của bà, nên đương nhiên bà đối xử với hai nàng khác hẳn những người khác.
Lâm Tam Tư nằm trên giường hơn nửa ngày mà bà cũng không chỉ trích lấy một câu!
Tào nương cất khăn tay đi, mắt khẽ liếc nhìn Lâm Tam Tư. Bà biết Tam Tư đang tính toán cái gì, nhưng thực lòng bà không muốn Tam Tư đi, bởi vì nếu thế thì bà sẽ mất đi một trong hai khoản tiền rồi.Bà đang muốn trước khi ra phủ sẽ tích được chút bạc, với cả thật ra thì bà rất yêu mến nha đầu Tam Tư kia! Tào nương thở dài, sâu xa nói:“Con người ấy à, có thể chăm lo cho bản thân đã là tốt lắm rồi, nào có tâm tư đâu mà quan tâm đến người khác chứ!”
Lâm Tam Tư hai mắt vô hồn không có sức sống nằm trên giường, Tô Ngân Tú cùng Tào nương nói chuyện, từng lời nói đứt quãng truyền vào tai nàng.
Quả thực nàng đang cảm thấy khóc không ra nước mắt, dùng sức nhéo vài cái vào đùi, cảm giác đau đớn chân thật đã nói cho nàng biết rằng toàn bộ chuyện này đều là thật! Không phải đang nằm mơ!
Kiếp trước nàng là nữ nhi của Lâm phủ, cha mẹ yêu thương chiều chuộng nàng vô cùng, ca ca và tỷ tỷ cũng che chở nàng như bảo vật.
Sau này tỷ tỷ vào cung, ca ca gia nhập quân doanh.Cuối cùng, không biết vì sao mà tỷ tỷ lại tự sát, ca ca sung quân nơi biên cương, cha mẹ bị bắt vào đại lao, nàng cũng bị điều đến Ninh vương phủ làm nha hoàn!
Không ngờ rằng, kiếp trước xuyên không đến đây, bây giờ trời xui đất khiến thế nào mà nàng lại một lần nữa được sống trong thân thể của Lâm Tam Tư, trở lại khoảng thời gian từ khi nàng mới bắt đầu ở trong phòng y phục!
Lâm Tam Tư quả thật là dở khóc dở cười!
Trong đầu đều là hình ảnh đệ đệ Tuyên Nhi phát sốt nằm trong lòng nàng, đã một tháng trôi qua kể từ khi nàng bị đưa tới đây làm nha hoàn, Tuyên Nhi và cha mẹ bị giam ở đại lao, không biết bây giờ bọn họ thế nào rồi?
“Hoàng đế chiếu viết, thái tử Hoắc Dực vì có tội nên bị giam cầm trong phủ, hiện đang có bệnh nặng, đặc biệt yêu cầu một người là nữ nhi của tội thần vào phủ hầu hạ thái tử!”
Từng lời thái giám nói truyền vào tai Lâm Tam Tư, nàng ngồi bật dậy trên giường, bình tĩnh nhìn Tào nương, nói: “Đại nương, phiền người giúp ta nói với Lưu công công, rằng ta nguyện ý đi hầu hạ thái tử điện hạ.”
Tào nương bất đắc dĩ thở dài, dù bà có không muốn thì cũng không thể ngăn cản được. “Ngươi nghĩ kĩ chưa? Đó không phải là nơi một người bình thường có thể sống được đâu!”
Lâm Tam Tư mím chặt môi, ánh mắt kiên định đáp: “Đại nương, ta nghĩ kĩ rồi.”
Tô Ngân Tú đi tới bên giường, giơ tay sờ trán Lâm Tam Tư, lo lắng nói: “Tam Tư, có phải ngươi ngủ nhiều quá nên hồ đồ rồi không, tỷ muội chúng ta sống ở đây không tốt hay sao? Có Tào đại nương chăm lo cho chúng ta, không cần quan tâm chuyện ăn uống, ngươi còn muốn đi tới đó làm gì! Chẳng lẽ ngươi không biết thái tử điện hạ? Hắn…”
“Ta biết.” Lâm Tam Tư cắt lời Tô Ngân Tú, nói: “Ngân Tú, ta không hề hồ đồ.”
Sở dĩ Lâm Tam Tư đưa ra quyết định này là có hai nguyên nhân, thứ nhất là để cứu được đệ đệ Tuyên Nhi, thứ hai, nàng nhớ khi mình sống ở Ninh vương phủ một năm thì Ninh vương lập mưu tạo phản, kết cục cũng phải chịu thất bại như thái tử năm đó, nhưng hắn ta thảm hơn thái tử nhiều, hoàng thượng không hề nể tình máu mủ chút nào mà muốn chém giết hắn luôn! Về phần cuối cùng ai giành thắng lợi thì nàng chưa kịp biết, vì trên đường cùng đám nha hoàn nô tài chạy trốn thì nàng đã mất mạng do xe ngựa đâm vào vách đá, lúc tỉnh dậy thì phát hiện mình lại quay trở lại nơi này rồi!
Mà thời gian là một năm trước, khi nàng mới vừa vào Ninh vương phủ.
Nếu Ninh vương cuối cùng phải mất mạng, vậy thì nàng nên rời khỏi đây thật sớm, người thắng cuộc bất luận là Lương vương hay thái tử thì vẫn còn hơn là đi theo Ninh vương! Bởi vì bất luận nàng chọn người nào thì họ cũng nắm giữ 50% khả năng giúp nàng có thể cứu được người nhà! Nàng là người thân của tội thần, không có bất kì chỗ dựa nào, nên chắc chắn không thể vào Lương vương phủ được, lúc này tới phủ thái tử là con đường duy nhất, chưa nói đến việc có thể cứu được Tuyên Nhi, mà tương lai nếu thái tử có thể xưng bá thiên hạ, thì nhất định hắn sẽ nể tình nàng trong lúc khó khăn đã chăm sóc hắn mà bảo vệ cả nhà của nàng được bình an!
Chuyện này đã trở thành lẽ sống của nàng, tuy nói sau khi xuyên không nàng đã được sống trong cảnh giàu có ấm no, nhưng chỉ qua một hai tháng ngắn ngủi là nàng đã nhìn thấu được hết sự lạnh lẽo và ấm áp của nhân gian, những kẻ thường ngày tới nịnh bợ cha nàng, giờ phút này có ai nguyện ý ra tay giúp đỡ? Thậm chí còn có kẻ lợi dụng lúc này mà bỏ đá xuống giếng, hận không thể khiến cả nhà nàng cả đời không vực dậy nổi! Bây giờ nàng chỉ có thể dựa vào chính mình, tuyệt đối không thể tin tưởng bất kì ai hết.
“Ngân Tú, ta biết trong người ngươi vẫn còn chút bạc, sau khi ta đi, ngươi nhớ đừng tiêu bạc phung phí nữa nhé!” Cho dù tình cảm của hai người có tốt đẹp thì có những việc nàng vẫn không nên nói cho Ngân Tú biết, thấy Tào nương không chú ý, nàng nhỏ giọng nói: “Ngươi nhớ phải giữ bạc lại, dùng nó để rời khỏi Ninh vương phủ, tìm một người đáng tin để gả, bình an sống một đời.”
Tô Ngân Tú nghe Lâm Tam Tư nói, đang muốn hỏi thì lại thấy Tào nương đi tới, liền nói sang chuyện khác: “Tam Tư, nếu ngươi đi rồi thì sau này ta không thể gặp ngươi nữa có đúng không?”
Hai người đã sống cùng nhau một thời gian ngắn, bây giờ bất chợt phải chia tay, đúng là có phần không nỡ.Lâm Tam Tư trong lòng buồn bã, an ủi: “Ta đi hầu hạ thái tử chứ không phải đi vào đại lao, sau này vẫn có cơ hội gặp nhau mà.”
Thông báo vào phủ rất nhanh được truyền xuống, còn nhanh và đơn giản hơn cả tưởng tượng, Lâm Tam Tư chỉ kịp gấp hai bộ xiêm y, sau đó lập tức bị đưa lên xe ngựa rồi tới phủ thái tử, cuối cùng bị người ta xô mạnh vào, tiếng đóng cổng mạnh mẽ vang lên từ phía sau.
Nhìn bụi cỏ cùng bức tường cao, trên mái ngói đỏ là bầu trời bao la, Lâm Tam Tư biết, nơi này chính là nơi mà nàng sẽ tiếp tục sống, có thể là một năm, cũng có thể là lâu hơn thế.
Nghĩ đến việc phải sống cùng vị thái tử Hoắc Dực tay dính đầy máu tươi, lãnh khốc vô tình, Lâm Tam Tư sợ đến run cả người.
Tới đón Lâm Tam Tư là nhũ mẫu của thái tử, một bà lão mắt mù, sau khi thái tử bị giam ở đây, nơi này chỉ có hắn và bà sống nương tựa lẫn nhau.
“Bà bà.”
Lâm Tam Tư biết bà không phải bị mù bẩm sinh, mà vì sau khi Hoắc Dực bị cấm túc, bà vì quá buồn mà khóc lóc suốt ngày, cuối cùng bị mù mắt, nhưng dù mắt bà không nhìn thấy, nhưng đôi tai thì vẫn vô cùng nhạy.
“Tới đây!” Dung bà bà chống gậy, nhẹ gõ xuống đất hai cái, cười nói: “Đi cùng ta đến gặp thái tử điện hạ.”
“Dạ!” Lâm Tam Tư đáp lời, bước lên hai bước muốn cầm tay đỡ bà.Dung bà bà nghe tiếng bước chân, nụ cười trên mặt lập tức ngưng lại, hơi nắm chặt cây gậy trong tay.
“Bà bà, để ta đỡ người.”
Lúc nghe thấy Lâm Tam Tư nói, Dung bà bà lại khôi phục nụ cười như ban đầu, run rẩy đưa tay ra cho Lâm Tam Tư dắt.
Thái tử tên là Hoắc Dực, là vị hoàng tử thứ ba, cũng là người máu lạnh vô tình nhất, hai năm trước vì mưu phản nên bị nhốt trong phủ thái tử, các nữ quyến trong phủ thì bị đuổi đi hết, chỉ để lại một bà lão sáu mươi tuổi.Hoàng thượng vì nể tấm chân tình với mẫu thân hắn nên vẫn không hủy bỏ ngôi vị thái tử của hắn.
Tháng trước Hoắc Dực bị bệnh, nhũ mẫu thì đã lớn tuổi, không thể chăm sóc tốt cho hắn được, đúng lúc đó đại hoàng tử Lương vương là người chịu trách nhiệm cai quản đất nước, muốn thể hiện sự rộng rãi tốt bụng của mình, nên đã cố ý hạ chỉ đến Ninh vương phủ, phân phó một người đến phủ thái tử để chiếu cố hắn.
Lâm Tam Tư đi theo nhũ mẫu tới Ngọc Lâm Uyển, qua chỗ rẽ của hành lang, từ xa nàng đã nhìn thấy một người đang đứng dưới tán cây ngô đồng, người ấy quay lưng về phía hai người, y phục màu trắng, vóc dáng cao lớn, từ xa đã có thể nhận thấy sự cao ngạo và lạnh lùng của hắn.
Dường như cảm nhận được điều gì, Hoắc Dực bỗng nghiêng người nhìn về phía hai người, ánh mắt lạnh lẽo như sông băng, không thấy chút hơi ấm nào.Lâm Tam Tư vừa nhìn đã run, không nói nên lời là cảm giác gì.
“Điện hạ, Lâm cô nương đã tới.” Dung bà bà hướng mặt về phía Hoắc Dực, tuy không nhìn thấy gì, nhưng nét mặt bà vẫn rất dịu dàng hiền lành, lại quay ra khách khí nói: “Lâm cô nương, đây chính là thái tử điện hạ.”
Lâm Tam Tư nghe xong, đang muốn quỳ xuống thì lại thấy hắn quay người đi chỗ khác, tiếp tục quay lưng lại với hai người, tựa như không hề nhận thấy sự tồn tại của bọn họ.
“Bà bà…” Lâm Tam Tư có phần lúng túng, do dự một chút rồi nói: “Ta có phải hành lễ với thái tử điện hạ không?” Dù sao nàng cũng đã hạ quyết tâm bám chân thái tử điện hạ rồi, bất luận thái độ của hắn có lạnh lùng thế nào, tính tình có quái dị đến đâu thì nàng cũng phải bất chấp để đạt được mục đích của mình.
Dung bà bà xua tay: “Không cần đâu, nếu có chuyện cần thì điện hạ sẽ gọi ngươi, đi thôi, bà bà dẫn ngươi đến phòng bếp.”
“Dạ, vâng ạ.” Lâm Tam Tư cũng không kiên trì nữa, lúc đi theo bà bà vài bước lại không nhịn được mà quay đầu nhìn Hoắc Dực, bóng dáng lạnh lùng cao ngạo kia hoàn toàn trùng khớp với hình ảnh trong trí nhớ của nàng, khiến cho nàng có phần hoảng sợ.
Lâm Tam Tư đã từng nhìn thấy Hoắc Dực từ rất xa, đó là khi ở pháp trường, nàng đang chen chúc giữa đám người vây xem, qua khe hở, nàng thấy Hoắc Dực ngồi trên bàn xét xử, nét mặt vô cảm, ánh mắt khí thế bức người nhìn bên dưới, khiến cho cả pháp trường lập tức yên lặng như tờ.Mặt trời chiếu lên đỉnh đầu hắn, làm nổi bật lên ánh mắt lạnh lùng không chút nhiệt độ, cổ tay hắn nhẹ nhàng giơ lên, ra hiệu xử trảm!
Một thái tử điện hạ hiên ngang anh dũng, không ai bì nổi của năm đó, giờ lại phải sống cô đơn ở nơi này, không hiểu tại sao, Lâm Tam Tư bỗng cảm thấy rất đau xót.
Sau khi Dung bà bà dẫn Tam Tư đi một vòng trong phủ xong thì trời đã tối, lúc Tam Tư dìu bà về phòng, bà nói: “Ngày mai ta phải đi rồi, tối nay ngươi hầu hạ thái tử ngủ đi, thừa dịp ta còn ở phủ, nếu còn điều gì không hiểu thì ngươi nhớ hỏi luôn.”