Đây là lần thứ hai Hồ thái y đến bắt mạch cho Duyệt quý tần cung Chiêu Nguyệt. Lần trước, Duyệt quý tần vô cớ té xỉu ở sơn trang nghỉ hè, thái y được gọi đến cũng là hắn.
Hồ thái y chỉ mong vị chủ nhân này không có chuyện gì, lần trước hắn nghe Đại tổng quản Tân Thuyên nói hắn không được phép chậm trễ với vị chủ nhân này.
Quả nhiên, khi hắn còn chưa kịp bắt mạch thì đã nghe thông báo Hoàng thượng đến.
Hắn lặng lẽ thở dài, quả nhiên. Không thể làm gì khác là đặt hòm thuốc xuống, quỳ hành lễ.
Hồ thái y chỉ nghe được thanh âm truyền đến:
“Không cần đa lễ. Bắt mạch cho Duyệt quý tần đi.”
Ngón tay lưu loát đặt lên cổ tay, mạch này giống như…
Vĩnh Dạ đế nhìn Hồ thái y bắt mạch hồi lâu không nói, trong lòng có chút bất an. Nhưng Đại cung nữ Anh Đào của Ân Như Tuyết đã không còn kiên nhẫn nữa.
“Thái y, quý tần nương nương bị sao vậy?” Anh Đào thấy thái y vẫn không nói, trong lòng lo lắng không nhịn được bước lên hỏi. Thật ra Nguyệt Nha ở bên cạnh đã kéo nàng lại, nhưng mắt thấy Hoàng thượng không để ý đến hành động của Anh Đào, trái lại cũng đang nhìn vào bàn tay đang bắt mạch của thái y thì trong lòng cũng bớt lo lắng cho Anh Đào hơn. Nhìn ra được Hoàng thượng cũng đang lo lắng cho nương nương, muốn nghe được câu trả lời của thái y, chỉ là không tiện hỏi mà thôi.
Hồ thái y quỳ xuống nói: “Hồi bẩm Hoàng thượng, theo vi thần xem được thì mạch tượng của nương nương là mạch lưu ly di chuyển trơn tru theo ngón tay như lưu châu, là hỉ mạch.”
Vĩnh Dạ đế sửng sốt một chút, sau đó lại là đại hỉ. Nét vui sướng trên mặt hắn không thể nào che giấu được.
Ân Như Tuyết nằm trên giường nghe được lời này của thái y cũng ngây ra một lúc, nàng vô thức sờ sờ bụng của mình. Hài tử? Có thể sao? Hệ thống đã từng kiểm tra thể chất của thân thể này, thân thể này không thể có thai được. Cho nên Hệ thống còn lừa nàng mua thuốc giúp thụ thai mà.
Thế nhưng nàng lại nghĩ chuyện này chỉ có thể dựa vào duyên phận, cũng không nghe theo Hệ thống dụ dỗ. Đúng lúc sẽ đến, nếu không phải thì không nên cưỡng cầu. Nếu như là hài tử của nàng, không cưỡng cầu cũng sẽ đến với nàng.
Nàng kéo kéo tay Hoàng thượng, nghiêm túc nói: “Hoàng thượng, mời thêm một thái y nữa đến xem lại đi.”
Hồ thái y chau mày, Duyệt quý tần này không tin y thuật của mình sao?
“Hồi bẩm nương nương, mặc dù y thuật của thần ở thái y viện không phải là giỏi nhất, thế nhưng cũng được cho là có y thuật. Hỉ mạch vi thần vẫn có thể xem được.”
Ân Như Tuyết nghiêm túc trả lời nghi hoặc của Vĩnh Dạ đế và Hồ thái y.
“Không phải như thế, chỉ là ta không cảm giác được cục cưng đang tồn tại trong bụng ta.”
“Nương nương quá lo lắng rồi, thai nhi còn nhỏ. Nương nương không cảm nhận được cũng là đúng.”
Vĩnh Dạ đế cảm giác được sự bất an của tiểu nữ nhân nằm trên giường, cũng không muốn làm nàng phật lòng, lại phân phó Tân Thuyên tìm người có danh vọng nhất trong giới phụ khoa Duẫn thái y đến.“Nương nương, mạch tượng này đúng là hỉ mạch. Nhưng mà có chút kì quái.” Sau khi Duẫn thái y chuẩn đoán cho Duyệt quý tần một hồi thì đưa ra kết luận.
Trong lòng Hồ thái y cảm thấy có gì đó không ổn, vội truy vấn: “Lời này của Duẫn thái y là có ý gì? Lão phu bắt mạch cho Quý tần nương nương rõ ràng là mạch hỉ mà.”
Duẫn thái y vuốt vuốt râu: “Vãng lai ngọc lưu ly ứng với ngón tay khéo đưa đẩy như lưu châu, giống với mạch tượng của hỉ mạch. Thế nhưng dựa theo tháng mà nói, Quý tần nương nương mang thai cũng chỉ có thể hơn một tháng, mạch tượng sẽ không mạnh như vậy.”
Hồ thái y nghĩ lại, mạch này quả thật có chút kỳ quái.
Vĩnh Dạ đế thấy tình hình trước mặt, trầm ổn hỏi.
Duẫn thái y xoay người đáp lời Hoàng thượng: “Hồi bẩm Hoàng thượng, hỉ mạch của nương nương có chút kì hoặc. Vi thần nghe nói ở biên cương có một loại thảo dược, nếu phụ nữ dùng sẽ tạo ra triệu chứng như mang thai. Nhưng sau ba tháng thì bệnh trạng sẽ biến mất.”
Duẫn thái y là người của Hoàng thượng, lời hắn nói, Hoàng thượng luôn tin tưởng.
Xem ra việc này thật kỳ lạ.
“Hai vị thái y lui xuống bốc thuốc đi.”
Nữ nhân hậu cung có muốn tính toán thế nào cũng được, nhưng tuyệt đối không được phép tính kế với con nối dòng. Việc này phải điều tra thật rõ, hơn nữa người này lại động tay động chân với người không nên động rồi.
Vĩnh Dạ đế nắm bàn tay lạnh lẽo của nữ nhân trên giường, lặng lẽ an ủi nàng.
Tân Thuyên thấy tình hình thế này, đã sớm dẫn mọi người ra ngoài, để lại không gian riêng cho Hoàng thượng và Quý tần.
Ân Như Tuyết nắm tay của Vĩnh Dạ đế, vỗ vào vị trí trống bên cạnh, ý bảo Vĩnh Dạ đế nằm cùng mình.
Vĩnh Dạ đế nghe theo, nằm xuống bên cạnh Ân Như Tuyết, kéo nàng vào lòng, ôm chặt.
Đột nhiên Ân Như Tuyết lên tiếng, có chút buồn buồn: “Ta đã nói mà, nếu ta có cục cưng, sao ta lại không cảm nhận được chứ.”
Lòng Vĩnh Dạ đế lại càng khó chịu hơn, hắn có chút không thở được, hắn ôm nàng sát vào ngực của mình.
“Chúng ta sẽ có cục cưng nhanh thôi.”
Ân Như Tuyết khó có lúc uể oải: “Hoàng thượng, ta biết cơ thể của ta không tốt. Hoàng thượng, nhất định là cục cưng ghét bỏ cơ thể yếu ớt này của ta nên mới không chịu đến.”
Vĩnh Dạ đế có chút tức giận: “Nói bậy.” Nhưng cũng nhanh chóng hòa hoãn: “Hài tử sẽ nhanh đến.”
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Ân Như Tuyết uể oải như vậy, cả người giống như một đóa hoa vừa bị mưa bão vùi dập, xem ra nàng thật sự bị chuyện này dọa sợ rồi. Chuyện này nhất định phải điều tra cung nhân của cung Chiêu Nguyệt, nếu không phải có kẻ ăn cây táo rào cây sung, làm sao Như Tuyết lại bị trúng chiêu chứ?
“Sau này phải ăn nhiều vào, uống thuốc điều trị thân thể nữa, có biết không?”
“Ừ.”“Còn nữa, sau này phải tự bảo vệ bản thân, không nên nhìn sự vật qua vẻ bề ngoài mà không suy nghĩ.”
“Ừ. Không đúng, ai chỉ nhìn sự vật qua vẻ ngoài mà không dùng đầu óc chứ?”
Mắt thấy tiểu nữ nhân trong lòng sẽ nổi bão, Vĩnh Dạ đế đè nữ nhân không yên phận trong lòng lại.
“Đừng nhúc nhích, nghỉ ngơi cho tốt đi, thân thể nàng đang không khỏe đó?”
Ân Như Tuyết đành chịu, nằm xuống, chu môi bất mãn.
Ân Như Tuyết nghỉ ngơi, trong lòng Vĩnh Dạ đế lại tính toán chuyện này.
Điều tra lần này, lại tra ra được vài thứ.
Vĩnh Dạ đế nhìn báo cáo trong tay, cười nhạt. Xem ra trong cung thật sự không yên ổn.
An tu viên không biết an phận, bản thân không khỏe lại không chịu dưỡng thai cho tốt, còn có tâm tư tính kế với người khác. Xem ra chuyện lần trước suýt nữa thì nàng bị sinh non cũng nên điều tra một chút.
Chuyện An tu viên bị trượt té lần trước cũng không khó tra, bất quá lần trước đã không thật lòng suy nghĩ nên mới qua loa định tội cho Lưu thải nữ.
Vĩnh Dạ đế càng nghĩ càng thấy kỳ lạ, đã bảo người điều tra An tu viên, không nghĩ đến kết quả thật sự kinh người: Chuyện này sợ rằng là do An tu viên tự biên tự diễn. Cái gì mà Hoàng Li, Hoàng Oanh, chẳng qua là kẻ đóng vai phản diện thôi. Hai nô tài trung thành tự nguyện hi sinh vì chủ tử mà thôi.
Làm Vĩnh Dạ đế bất ngờ nhất chính là Đức phi cho đến lúc này luôn ở trước mặt hắn ôn nhu. Vì hắn nghĩ Đức phi thật tốt, không chỉ dưỡng dục công chúa Nhu Gia chu đáo, lại còn là người an phận. Hắn cũng không tiếc rẻ, mọi việc đều để cho Đức phi ba phần mặt mũi, không ngờ trong hậu cung này nàng ta lại khéo tay như vậy. Lần trước An tu viên gặp chuyện quả nhiên là An tu viên và Đức phi cùng nhau sắp xếp, hai người này không biết nghĩ cái gì, lần này An tu viên lại nhắm vào Như Tuyết.
Xem ra, gần đây người ở hậu cung không an phận rồi, nên hành động một chút thôi. Vĩnh Dạ đế bắt đầu suy nghĩ.
Gần đây trong lòng Đức phi nương nương có chút run sợ, Hoàng thượng mỗi lần đến thăm Nhu Gia thì thường xuyên nói nhiều câu tràn đầy thâm ý với nàng. Quả nhiên không lâu sau chuyện Đức phi lo sợ đã xảy ra.
Hoàng hậu nương nương có chỉ, nói là nhớ Nhu Gia, muốn đưa công chúa Nhu Gia đến Phượng Tảo cung ở.
Đức phi không thể cự tuyệt, bởi vì nói sao thì Hoàng hậu cũng là mẹ cả của Nhu Gia, nàng không có quyền ngăn cản. Nàng đi cầu kiến Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương nói câu nào cũng ám chỉ, tất cả là chủ ý của Hoàng thượng, bản thân dù đau lòng cũng không thể giúp được. Sau khi hồi cung, nàng cẩn thận suy nghĩ, không phải là Hoàng thượng biết được việc làm của nàng rồi chứ. Cái này, nàng càng cẩn thận không dám làm gì nữa.
An tu viên thân đang mang hoàng tự, Vĩnh Dạ đế tạm thời không động đến, nhưng vẫn đang nhịn, chờ đợi.
Người ở hậu cung đều có tâm sự của riêng mình, bên này Ân Như Tuyết cũng có nỗi khổ khó nói.
Gần đây nàng thường xuyên bị ép ăn uống đồ bổ, còn bị ép uống thuốc bổ. Còn nữa, Vĩnh Dạ đế ra lệnh cho tiểu trù phòng của nàng, không được làm theo yêu cầu của nàng nữa, phải thường xuyên nấu đồ bổ cho nàng ăn.
Nàng buồn miệng, không thể làm gì khác hơn là ăn mứt hoa quả. Hoàn hảo, tiểu nha đầu Minh Châu không biết từ đâu mà nhận được tin, lại đưa đến rất nhiều đồ ăn vặt ở ngoài cung vào để cho nàng giải khuây. Lúc này nàng bắt đầu cảm thấy thế giới vẫn còn hy vọng.
Bây giờ nàng thật sự là đang mang tảng đá đập vào chân mình, sớm biết như vậy lúc đó sẽ không lên cơn động kinh mà chê thân thể yếu ớt, tự làm tự chịu rồi.
Bất quá, cục cưng, nghe được từ này, trong lòng nàng lại có cảm giác khó nói. Có phải nàng cũng mong muốn mình có thể sinh ra một tiểu sinh mệnh mới không? Nói không chừng, đó chính là điều duy nhất có thể chứng minh sự tồn tại của nàng ở thế giới này.
Lúc Vĩnh Dạ đế bước vào cung Chiêu Nguyệt thì thấy mỹ nhân đang nằm nghiêng trên ghế vỗ về bụng nhỏ của mình, trong lòng của hắn cũng tê dại.
“Đang nghĩ gì đó?” Vĩnh Dạ đế ôn hòa hỏi.
“Đang suy nghĩ đến cục cưng của chúng ta.” Ân Như Tuyết càng ôn nhu hơn.
“Nàng nỗ lực nhiều hơn một chút thì cục cưng của chúng ta sẽ xuất hiện sớm thôi.” Tay của Vĩnh Dạ đế không an phận đặt lên bụng của Ân Như Tuyết.
Ân Như Tuyết nhẹ nhàng né tránh, mị nhãn như tơ, thanh âm kiều mị có thể trích ra nước: “Theo ta thấy thì Hoàng thượng cần nỗ lực hơn mới đúng.”
Giọng của Vĩnh Dạ đế nguy hiểm: “Phải không? Vậy xem ra trẫm cần phải cố gắng thật nhiều rồi.”
Vĩnh Dạ đế nuốt những lời mỹ nhân nói ra vào trong miệng, cung Chiêu Nguyệt đêm nay xuân sắc vô biên.
Bình luận facebook