-
Chương 22
Tưởng Thạc gọi một người đứng đầu đoàn, lải nhải thì thầm một hồi, đại khái chính là để tán thưởng Tưởng thị, giống như trước kia đi học hiệu trưởng thường khích lệ học sinh được loại tốt, lèo nhèo một tràng những từ ngữ tán dương khác nhau từ trên trời xuống dưới đất. Mộc Phỉ nghe mà giơ tay áo lên che mặt, đầu gật như bằm tỏi, trong miệng nức nở nghẹn ngào không ngừng.
Ô ô, sao nàng xui quá vậy, chỉ vẩy ít gia vị như vậy, cũng đã tan ra hết rồi rồi.
Ô ô, không có nước mắt khóc than, bị phát hiện không phải là uổng gia vị vẩy lúc trước sao.
Ô ô, sao hắn không nói trước, chân tê quá, đầu gối thật là đau, bụng thật đói.
Trong lúc Mộc Phỉ vẫn đang khóc ra một đống nước mũi nước mắt, Tưởng Thạc kết thúc bài nói lớn giọng tuyên bố: "Nâng huyệt, xuống mồ."
Mộc Phỉ vô lực ngã xuống mặt đất, cảm giác như cái cổ đã lệch xuống đùi vậy, thật tốt quá, rốt cuộc đã kết thúc.
Không thể không có một cuộc ở lại mộ mà khóc, sau khi cả tang sự kết thúc, Mộc Phỉ xụi lơ bên cạnh phần mộ của Tưởng thị, hai tay chống, cúi thấp đầu hô hấp nghỉ ngơi. Chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, trong cổ họng như ngập một lượng bụi lớn, muốn khạc ra ngoài nhưng lại chẳng còn sức, chỉ có thể không ngừng nuốt, hi vọng nước miếng có thể bôi trơn cổ họng của nàng, giúp nàng giảm bớt đau đớn.
Một bàn tay dịu dàng vươn đến trước mắt nàng, trên ngón tay cầm một chiếc bình nước mềm, quanh khớp xương hắn có vết mờ mờ xanh lá của gân tay, nàng ngẩng đầu thì thấy Tưởng Vũ đang nở nụ cười như gió xuân: "Uống nhanh đi."
Mộc Phỉ vô lực cầm lấy cười đáp lại hắn, uống nước xong đỡ lấy tay hắn lảo đảo đứng lên, lòng bàn chân run run cuối cùng đứng nửa dựa vào ngực hắn.
Thật là muốn chết, sau khi trở về nhất định phải kiếm nhiều bạc hơn, đi tìm nhân sâm tuyết liên, phải bồi bổ thật tốt!
Tưởng Vũ ngửi thấy mùi hương trên tóc Mộc Phỉ, đã trải qua một ngày bụi đất, hắn vẫn có thể ngửi thấy mùi thơm nữ tính tự nhiên trên người Mộc Phỉ, hơi mang hương vị bụi bặm, lại không thể che hết hương thở đặc biệt của nàng, trong lúc nhất thời, tầm mắt mơ hồ, tinh thần chợt bừng tỉnh, cánh tay không tự chủ nắm chặt, cổ họng khàn khàn, một câu tiếng lòng bật thốt lên: "Phỉ nhi, Tưởng di đi, cuộc sống về sau hãy để ta lo cho muội đi."
"Vũ ca ca, huynh trước kia đúng là đã chăm sóc ta rất nhiều, cố ý nói cái này làm gì, cảm giác là lạ." Mộc Phỉ khom lưng đấm bóp bắp đùi đau nhức của mình, hơi giãn cách cự ly giữa mình và Tưởng Vũ ra, vô cùng tự nhiên đáp.
Nàng đối với Tưởng Vũ như đại ca nhà bên, không tự chủ thu lại tâm tình, bày ra sự hồn nhiên của bản thân.
"Phỉ nhi, không phải ý đó, là Tưởng di......"
"Hả?" Mộc Phỉ nghi ngờ lời nói nửa đoạn của Tưởng Vũ, khẽ nghiêng đầu phát hiện hắn đang căng thẳng nhìn về một nơi, vội vàng xoay người nhìn lại, liền thấy Viêm Dục đón mặt trời chiều tà tà đi tới.
Đôi mắt thâm thúy nhìn hai người đang ôm nhau chợt co lại, thái độ không có bất kỳ khác thường gì, vẫn đẹp như vậy, vẫn lạnh lùng như vậy. Viêm Dục đứng lại cách Mộc Phỉ hai bước, giọng thản nhiên: "Nữ nhi, về nhà thôi."
"Vâng." Mộc Phỉ vội rời khỏi ngực Tưởng Vũ, khéo léo lên tiếng, đứng cạnh Viêm Dục, thừa dịp Viêm Dục không để ý le lưỡi với Tưởng Vũ, bộ dáng đáng yêu xua tan nỗi lo lắng vừa dấy lên trong trái tim Tưởng Vũ.
Viêm Dục đi phía trước đột nhiên dậm chân xoay người, thu hết một màn này vào đáy mắt, hắn bất động lui về phía sau nửa bước, ngăn cả người Mộc Phỉ phía sau mình, tựa như ôm lấy nàng đi tới. Khóe mắt nhìn thấy mu bàn tay nắm chặt nổi đầy gân xanh của Tưởng Vũ, tâm tình cũng được buông lỏng, tựa như sợi bông êm ái chậm rãi, mỹ miều ca một khúc.
Hừ, nữ nhi của hắn, sao có thể để cho kẻ khác nhúng chàm.
Tưởng Vũ thở ra một ngụm khí lớn, để túi nước lên bên hông, lại vuốt ve mảnh lông tơ trên da dê, rũ mi che đi tầng vòng sáng trong mắt.
Không sao, Phỉ nhi vẫn còn rất nhỏ, hắn có thể đợi nàng.
Lại trở về căn nhà bốn bề bụi đất, Mộc Phỉ lập tức bổ nhào lên giường, nằm sải lai trên ván giường lạnh ngắt, gương mặt dán thật chặt trên giường, cả người ê ẩm chẳng muốn đứng dậy.
Viêm Dục khẽ cười một tiếng, tự giác đi tới lò bếp nấu cơm nước.
Mộc Phỉ hướng mặt về phía hắn, thu hết một loạt các động tác của hắn vào mắt, không tệ không tệ, động tác khuấy bột càng ngày càng thuần thục, chỉ cần bồi dưỡng thêm một khoảng thời gian là sẽ sinh ra được một đầu bếp.
"Mộc Phỉ ơi, ăn cơm nào, Nhứ Nhi di di tới thăm con đây ~"
Một giọng nữ mềm mại đột nhiên vang lên trong sân nhà Mộc Phỉ, Mộc Phỉ cả kinh chồm người bật dậy, vừa quỳ vừa lết đến bên cửa sổ nhìn quanh, quả nhiên thấy một cô gái trẻ eo thon đang lắc mông thong thả rón rén đi tới bên kia cửa sổ phòng bếp.
Tưởng Nhứ Nhi vốn là tính vào nhà, nhưng nhà không có cửa nên có thể nhìn thấy hết mọi thứ trong nhà rất rõ ràng, thầm bĩu môi thở dài, đảo mắt thì thấy dáng người cao ngất đầy bản lĩnh trong nhà bếp, lòng bàn tay rỉ mồ hôi, thiếu chút nữa nữa làm rớt hai cái tô, cũng may nàng phản ứng kịp.
Ánh mắt yêu mị lăm lăm nhìn chằm chằm vào Viêm Dục, sương mù mờ mịt giăng trong mắt tạo nên một tầng mông lung, tựa như tiên nhân từ trong mấy tầng mây chậm rãi đi xuống, rơi xuống phàm trần, nàng nghe rõ trái tim vì kích động mà đập cuồng loạn không ngừng, chân vô thức chạy về phía kia.
Mộc Phỉ chỉ cảm thấy như bị gió thu thổi cho lạnh run, cảm giác cảm giác như không khí sau núi ngày hôm đó cũng bị kết thành băng tinh: Tưởng Nhứ Nhi có phải bị đụng đầu trúng cửa rồi không, Nhứ Nhi di di? Ôi trời, da gà nổi rớt đầy đất rồi này!
Trong đầu có một trí nhớ nói cho nàng biết, đã từng lúc năm tuổi nàng gọi Nhứ Nhi là a di, bị Tưởng Nhứ Nhi lén chỉnh nhiều lần, cho đến khi người ngoài gặp gọi là tỷ muội mới thôi.
Rướn cổ lên muốn xem hành động của Nhứ Nhi cho rõ, liền nghe thấy giọng nói nhu mì của Tưởng Nhứ Nhi như có thể kéo ra nước truyền tới: "Mộc đại ca, đây là củ cải đường khô Nhứ Nhi vừa mới ướp, ăn kèm với bánh màn thầu có một hương vị rất đặc biệt, Tưởng tỷ tỷ vừa đi, hai người chắc cũng chưa được một bữa no, vả lại cũng bảo Mộc Phỉ tới nếm thử chút đi."
Mộc Phỉ kinh hãi thiếu chút nữa nhảy ra khỏi cửa sổ, Tưởng Nhứ Nhi nổi danh hẹp hòi, lấy bánh màn thầu đem ra cho bọn họ ăn, còn tặng củ cải dưa muối hiếm thấy, Mộc Phỉ chỉ cảm thấy toàn bộ thế giới thực tràn đầy sắc thái huyễn hoặc, nếu bây giờ cho nàng nhìn thấy heo mẹ đẻ trứng chắc nàng cũng không cảm thấy kinh dị.
Nhưng Viêm Dục không thèm nhìn người ta lấy một cái, chỉ lo nhìn chằm chằm vào nồi nước nóng đang sôi trào, chờ đợi thời điểm bột đến mùi.
Mộc Phỉ nhanh chóng mắng trong lòng: ngươi mau tiếp lấy đi chứ, bánh màu thầu dưa muối từ trên trời rơi xuống, không chiếm phí cơ hội.
Mộc Phỉ đang kêu gào hô hào trong lòng, ánh mắt nàng thèm thuồng chờ đợi, thủy mâu Tưởng Nhứ Nhi chợt mừng rỡ ngượng ngùng, yêu nghiệt cẩn trọng Viêm Dục cuối cùng cũng động.....
Ô ô, sao nàng xui quá vậy, chỉ vẩy ít gia vị như vậy, cũng đã tan ra hết rồi rồi.
Ô ô, không có nước mắt khóc than, bị phát hiện không phải là uổng gia vị vẩy lúc trước sao.
Ô ô, sao hắn không nói trước, chân tê quá, đầu gối thật là đau, bụng thật đói.
Trong lúc Mộc Phỉ vẫn đang khóc ra một đống nước mũi nước mắt, Tưởng Thạc kết thúc bài nói lớn giọng tuyên bố: "Nâng huyệt, xuống mồ."
Mộc Phỉ vô lực ngã xuống mặt đất, cảm giác như cái cổ đã lệch xuống đùi vậy, thật tốt quá, rốt cuộc đã kết thúc.
Không thể không có một cuộc ở lại mộ mà khóc, sau khi cả tang sự kết thúc, Mộc Phỉ xụi lơ bên cạnh phần mộ của Tưởng thị, hai tay chống, cúi thấp đầu hô hấp nghỉ ngơi. Chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, trong cổ họng như ngập một lượng bụi lớn, muốn khạc ra ngoài nhưng lại chẳng còn sức, chỉ có thể không ngừng nuốt, hi vọng nước miếng có thể bôi trơn cổ họng của nàng, giúp nàng giảm bớt đau đớn.
Một bàn tay dịu dàng vươn đến trước mắt nàng, trên ngón tay cầm một chiếc bình nước mềm, quanh khớp xương hắn có vết mờ mờ xanh lá của gân tay, nàng ngẩng đầu thì thấy Tưởng Vũ đang nở nụ cười như gió xuân: "Uống nhanh đi."
Mộc Phỉ vô lực cầm lấy cười đáp lại hắn, uống nước xong đỡ lấy tay hắn lảo đảo đứng lên, lòng bàn chân run run cuối cùng đứng nửa dựa vào ngực hắn.
Thật là muốn chết, sau khi trở về nhất định phải kiếm nhiều bạc hơn, đi tìm nhân sâm tuyết liên, phải bồi bổ thật tốt!
Tưởng Vũ ngửi thấy mùi hương trên tóc Mộc Phỉ, đã trải qua một ngày bụi đất, hắn vẫn có thể ngửi thấy mùi thơm nữ tính tự nhiên trên người Mộc Phỉ, hơi mang hương vị bụi bặm, lại không thể che hết hương thở đặc biệt của nàng, trong lúc nhất thời, tầm mắt mơ hồ, tinh thần chợt bừng tỉnh, cánh tay không tự chủ nắm chặt, cổ họng khàn khàn, một câu tiếng lòng bật thốt lên: "Phỉ nhi, Tưởng di đi, cuộc sống về sau hãy để ta lo cho muội đi."
"Vũ ca ca, huynh trước kia đúng là đã chăm sóc ta rất nhiều, cố ý nói cái này làm gì, cảm giác là lạ." Mộc Phỉ khom lưng đấm bóp bắp đùi đau nhức của mình, hơi giãn cách cự ly giữa mình và Tưởng Vũ ra, vô cùng tự nhiên đáp.
Nàng đối với Tưởng Vũ như đại ca nhà bên, không tự chủ thu lại tâm tình, bày ra sự hồn nhiên của bản thân.
"Phỉ nhi, không phải ý đó, là Tưởng di......"
"Hả?" Mộc Phỉ nghi ngờ lời nói nửa đoạn của Tưởng Vũ, khẽ nghiêng đầu phát hiện hắn đang căng thẳng nhìn về một nơi, vội vàng xoay người nhìn lại, liền thấy Viêm Dục đón mặt trời chiều tà tà đi tới.
Đôi mắt thâm thúy nhìn hai người đang ôm nhau chợt co lại, thái độ không có bất kỳ khác thường gì, vẫn đẹp như vậy, vẫn lạnh lùng như vậy. Viêm Dục đứng lại cách Mộc Phỉ hai bước, giọng thản nhiên: "Nữ nhi, về nhà thôi."
"Vâng." Mộc Phỉ vội rời khỏi ngực Tưởng Vũ, khéo léo lên tiếng, đứng cạnh Viêm Dục, thừa dịp Viêm Dục không để ý le lưỡi với Tưởng Vũ, bộ dáng đáng yêu xua tan nỗi lo lắng vừa dấy lên trong trái tim Tưởng Vũ.
Viêm Dục đi phía trước đột nhiên dậm chân xoay người, thu hết một màn này vào đáy mắt, hắn bất động lui về phía sau nửa bước, ngăn cả người Mộc Phỉ phía sau mình, tựa như ôm lấy nàng đi tới. Khóe mắt nhìn thấy mu bàn tay nắm chặt nổi đầy gân xanh của Tưởng Vũ, tâm tình cũng được buông lỏng, tựa như sợi bông êm ái chậm rãi, mỹ miều ca một khúc.
Hừ, nữ nhi của hắn, sao có thể để cho kẻ khác nhúng chàm.
Tưởng Vũ thở ra một ngụm khí lớn, để túi nước lên bên hông, lại vuốt ve mảnh lông tơ trên da dê, rũ mi che đi tầng vòng sáng trong mắt.
Không sao, Phỉ nhi vẫn còn rất nhỏ, hắn có thể đợi nàng.
Lại trở về căn nhà bốn bề bụi đất, Mộc Phỉ lập tức bổ nhào lên giường, nằm sải lai trên ván giường lạnh ngắt, gương mặt dán thật chặt trên giường, cả người ê ẩm chẳng muốn đứng dậy.
Viêm Dục khẽ cười một tiếng, tự giác đi tới lò bếp nấu cơm nước.
Mộc Phỉ hướng mặt về phía hắn, thu hết một loạt các động tác của hắn vào mắt, không tệ không tệ, động tác khuấy bột càng ngày càng thuần thục, chỉ cần bồi dưỡng thêm một khoảng thời gian là sẽ sinh ra được một đầu bếp.
"Mộc Phỉ ơi, ăn cơm nào, Nhứ Nhi di di tới thăm con đây ~"
Một giọng nữ mềm mại đột nhiên vang lên trong sân nhà Mộc Phỉ, Mộc Phỉ cả kinh chồm người bật dậy, vừa quỳ vừa lết đến bên cửa sổ nhìn quanh, quả nhiên thấy một cô gái trẻ eo thon đang lắc mông thong thả rón rén đi tới bên kia cửa sổ phòng bếp.
Tưởng Nhứ Nhi vốn là tính vào nhà, nhưng nhà không có cửa nên có thể nhìn thấy hết mọi thứ trong nhà rất rõ ràng, thầm bĩu môi thở dài, đảo mắt thì thấy dáng người cao ngất đầy bản lĩnh trong nhà bếp, lòng bàn tay rỉ mồ hôi, thiếu chút nữa nữa làm rớt hai cái tô, cũng may nàng phản ứng kịp.
Ánh mắt yêu mị lăm lăm nhìn chằm chằm vào Viêm Dục, sương mù mờ mịt giăng trong mắt tạo nên một tầng mông lung, tựa như tiên nhân từ trong mấy tầng mây chậm rãi đi xuống, rơi xuống phàm trần, nàng nghe rõ trái tim vì kích động mà đập cuồng loạn không ngừng, chân vô thức chạy về phía kia.
Mộc Phỉ chỉ cảm thấy như bị gió thu thổi cho lạnh run, cảm giác cảm giác như không khí sau núi ngày hôm đó cũng bị kết thành băng tinh: Tưởng Nhứ Nhi có phải bị đụng đầu trúng cửa rồi không, Nhứ Nhi di di? Ôi trời, da gà nổi rớt đầy đất rồi này!
Trong đầu có một trí nhớ nói cho nàng biết, đã từng lúc năm tuổi nàng gọi Nhứ Nhi là a di, bị Tưởng Nhứ Nhi lén chỉnh nhiều lần, cho đến khi người ngoài gặp gọi là tỷ muội mới thôi.
Rướn cổ lên muốn xem hành động của Nhứ Nhi cho rõ, liền nghe thấy giọng nói nhu mì của Tưởng Nhứ Nhi như có thể kéo ra nước truyền tới: "Mộc đại ca, đây là củ cải đường khô Nhứ Nhi vừa mới ướp, ăn kèm với bánh màn thầu có một hương vị rất đặc biệt, Tưởng tỷ tỷ vừa đi, hai người chắc cũng chưa được một bữa no, vả lại cũng bảo Mộc Phỉ tới nếm thử chút đi."
Mộc Phỉ kinh hãi thiếu chút nữa nhảy ra khỏi cửa sổ, Tưởng Nhứ Nhi nổi danh hẹp hòi, lấy bánh màn thầu đem ra cho bọn họ ăn, còn tặng củ cải dưa muối hiếm thấy, Mộc Phỉ chỉ cảm thấy toàn bộ thế giới thực tràn đầy sắc thái huyễn hoặc, nếu bây giờ cho nàng nhìn thấy heo mẹ đẻ trứng chắc nàng cũng không cảm thấy kinh dị.
Nhưng Viêm Dục không thèm nhìn người ta lấy một cái, chỉ lo nhìn chằm chằm vào nồi nước nóng đang sôi trào, chờ đợi thời điểm bột đến mùi.
Mộc Phỉ nhanh chóng mắng trong lòng: ngươi mau tiếp lấy đi chứ, bánh màu thầu dưa muối từ trên trời rơi xuống, không chiếm phí cơ hội.
Mộc Phỉ đang kêu gào hô hào trong lòng, ánh mắt nàng thèm thuồng chờ đợi, thủy mâu Tưởng Nhứ Nhi chợt mừng rỡ ngượng ngùng, yêu nghiệt cẩn trọng Viêm Dục cuối cùng cũng động.....