-
Chương 67
Thời gian thấm thoát trôi qua.
Nhoáng một cái Viêm Dục đã rời thành nửa năm, mùa hạ ở Dương thành rất náo nhiệt, người bán hàng rong, bán hoa quả đồ uống lạnh, miệng thét lớn, phi thường nhộn nhịp.
Mộc Phỉ rất sợ nóng, đều mặc váy ngắn được làm từ vải tơ tằm, nhan sắc tao nhã, mặc lên người rất nhẹ nhàng thông khí dễ chịu.
Nàng phát giác không có Viêm Dục bên cạnh, thời gian trôi qua cực nhanh, hơn nữa mỗi ngày đều rất bên rộn. Hiệu cầm đồ nàng làm là hiệu cầm đồ lớn nhất trong kinh thành, thỉnh thoảng tổ chức hoạt động thưởng trân phẩm.
Vì tài năng của nàng, một truyền trăm, nên giờ nàng trở thành giám định sư trẻ tuổi nhất trong lịch sử hoàng đô.
Danh tiếng lan xa, nên không ít người đến học hỏi, thế là giá trị bản thân của Mộc Phỉ bắt đầu tăng lên, tiền tài vô như nước, nàng đã tậu được ba tòa nhà ở khu vực hoàng gia. Nếu là lúc trước, như vậy Mộc Phỉ đã cảm thấy thỏa mãn, nhưng bây giờ trong lòng nàng chỉ có một suy nghĩ, chính là mình phải ngang bằng Viêm Dục, sánh vai cùng hắn, giúp đỡ nhau trước sóng gió.
Cho nên, nàng bắt đầu lập kế hoạch, tiền tài tích góp từ từ, tập trung vào nghiên cứu Y học.
Bước đầu tiên, nàng mở tiệm thuốc, Liễu Nhiễm và Viên Y Vân cũng bị nàng kéo vào, bình thường Mộc Phỉ sẽ ở trong tiệm thuốc, khi nào tiệm cầm đồ có chuyện thì nàng sẽ qua, đường cũng không xa lắm, thời gian vô cùng bận rộn.
Cũng chỉ có buổi tối yên tĩnh nàng mới nghĩ về Viêm Dục, nửa năm, một chút xíu tin tức của Viêm Dục nàng cũng không biết.
U Minh và Khôi Diệu giống như bốc hơi khỏi thế gian, nàng nhờ Tưởng Vũ liên hệ với Liễu Thiên Sở dò xét, cũng không thu hoạch được gì.
Mắt thấy ngày thi của Tưởng Vũ và Liễu Thiên Kỳ ngày càng gần, Mộc Phỉ gác chuyện này lại, để cho bọn hắn yên tâm chuẩn bị.
Cả tháng bảy, khí trời rất nóng, ánh mắt của Yên Bản càng cháy bỏng, Mộc Phỉ biết, sắp tới ngày Viên Y Vân bị cổ độc dày vò.
Viên Y Vân cũng không có phản ứng gì, mỗi ngày vẫn cười ha hả, mặc một thân đỏ chót bay tới bay lui.
"Yên Bản, đồ chuẩn bị xong chưa?" Mộc Phỉ muốn kiểm tra những dược liệu mà nàng cần, công dụng cũng chỉ làm giảm đau đớn, tuy nhiên hiệu quả cũng không đáng kể, nhưng thà có còn hơn không.
"Xong rồi, kim châm cô nương sử dụng cũng đã mài qua." Khó có cơ hội thấy Yên Bản nói nhiều, nói tất tần tật về tình huống phát bệnh của Viên Y Vân lúc trước.
Mộc Phỉ nghe xong, ghi nhớ trong lòng, chỉ có thể cảm thán, nếu là ở hiện đại, thì chỉ cần tiêm thuốc gây mê xong mổ lấy vật đó ra là được, bất quá thế kỉ 21 làm gì có chuyện như vậy.
Liễu Nhiễm cũng hiểu ra vấn đề, cả người như gặp địch, mắt đỏ hồng đi đến chỗ Viên Y Vân, quan hệ của hai người càng thêm thân mật.
Lúc đang chuẩn bị nghênh đón cơn phát bệnh của Viên Y Vân, Mộc Phỉ liền nhận được bồ câu đưa tin, chỉ có hai chữ:
"Chờ ta."
Mộc Phỉ sáng tỏ, Khôi Diệu đã đáp ứng chế giải dược cho Viên Y Vân, khó có chuyện nàng nhớ rõ, chỉ là nàng vậy mà biết Viên Y Vân đang ở cạnh mình, xem ra Khôi Diêu cũng không vứt bỏ nàng.
Thế nhưng mà, cuối cùng Mộc Phỉ không thấy Khôi Diệu đâu, mà đón một người nàng chưa từng gặp mặt:
"Ta là Bách Lý Sở Đằng, là tri kỉ của Viêm Dục." Hắn tự giới thiệu bản thân.
Mộc Phỉ nhìn hắn một thân áo trắng tay chắp sau lưng, suy nghĩ có chút đình trệ, Bách Lý, họ này rất quen tai nha, hình như nghe ở đâu rồi?
Liễu Nhiễm một bên "Đông" một tiếng, đụng phải cái bàn, bát tra và chạp phát ra tiếng giòn vang.
"Bách Lý...Sở Đằng...TRời ạ, Tứ hoàng tử." Thân thể Liễu Nhiễm trượt xuống, cúi đầu không dám ngẩng lên.
"Đứng lên đi, nơi này chỉ có Bách Lý Sở Đằng, không có tứ hoàng tử, ta đến tìm Mộc cô nương có chút chuyện, ngươi cứ tùy tiện, không cần giữ lễ tiết." Bách Lý Sở Đằng ôn hòa nói, trên mặt vẫn là nụ cười thản nhiên.
"Vâng, ta đi xem Vân nhi thế nào." Liễu Nhiễm đứng lên, hiếu kỳ nhìn lướt qua Bách Lý Sở Đằng, nhưng cũng chỉ liếc một chút liền cúi đầu bước nhanh ra ngoài, lưu lại không gian cho hai người nói chuyện.
Mộc Phỉ lúc này mới hiểu ra, hèn chi thấy họ này quen tai, thì ra là họ của nước này. Bất quá nhìn thấy phản ứng của Liễu Nhiễm không nhịn được cười rộ lên, cũng không quỳ xuống, vì Bách Lý Sở Đằng nói, hắn là tri kỉ của Viêm Dục.
"Tứ hoàng tử, địa phương đơn sơ, ta đang có bệnh nhân nên không thể đi được, ngươi vào ngồi chút, từ từ nói chuyện được không?"
Bách Lý Sở Đằng gật gật đầu, bước vào phòng của Mộc Phỉ, trực tiếp ngồi vào bàn Liễu Nhiễm vừa đụng, tự nhiên như người trong nhà chứ không phải người ngoài.
Không hổ là tri kỉ của Viêm Dục, bản lĩnh thành thục không khác là bao.
Lúc này Viên Y Vân có Liễu Nhiễm và Yên Bản bồi, uống thuốc do nàng chế liền ngủ thiếp đi, hẳn là có thể hóa giải thống khổ ở giai đoạn đầu.
Nếu không phải lo lắng cho Viêm Dục, nàng cũng muốn trông coi bên giường Viên Y Vân.
"Không vào sao?" Bách Lý Sở Đằng kỳ quái nhìn Mộc Phỉ, không nằm trong dự liệu của hắn.
"Ta có bệnh nhân, ta sợ vào nhà không nghe được âm thanh của nàng ta."
Bách Lý Sở Đằng hiểu rõ, hắn nghe nói qua Mộc Phỉ, trước kia cũng điều tra nàng, biết nàng không những là giám định sư, mà còn mở tiệm thuốc, khám bệnh cho dân thường không lấy một xu, quan thương quý tộc mời nàng xem bệnh thì dựa theo mức độ nghiêm trọng của bệnh và giá của dược liệu để thu tiền, rất hợp lý.
"Ta tới là muốn nói chút chuyện của Viêm Dục cho ngươi biết." Bách Lý Sở Đằng bắt chéo chân, thoải mái dựa vào bàn, nhìn Mộc Phỉ cười.
Con mắt Mộc Phỉ đột nhiên sáng lên, trong lòng mừng rỡ, hơn nửa năm mới có người xuất hiện báo tin tức của Viêm Dục cho nàng biết, khiến nàng rất kích động, nàng cũng không che dấu sự quan tâm của mình, liên tục hỏi:
"Ngoài biên quan thế nào? Viêm Dục có sao không, hắn, sống tốt không?"
"Hắn rất tốt, chỉ có chút không yên lòng để ngươi một mình."
Không biết Mộc Phỉ có ảo giác hay không, nàng phát giác lúc Bách Lý Sở Đằng nói câu này, mang theo một tia trêu chọc, con mắt xinh đẹp nháy mắt với nàng một cái.
Thế là, gương mặt Mộc Phỉ đỏ ửng.
"Ha ha, không đùa ngươi nữa, ta tới là nói chuyện chính sự, chỉ sợ trong thời gian ngắn Viêm Dục không thể về kinh, ngươi biết vì sao hắn ra biên quan không? Hoặc nói là, vì sao phụ hoàng lại chọn hắn?"
Mộc Phỉ lắc đầu, lại gật đầu, nàng nhỏ giọng nói:
"Ta nói có chút khônh đúng, nhưng mà ta cảm thấy Triêu Anh Đế đề phòng Viêm gia, muốn cắt giảm đi một số bộ phận, để kiềm chế, hoặc là đả kích Viêm gia, khiến Viêm gia cam tâm tình nguyện xuất ra tài lực."
Trong mắt Bách Lý Sở Đằng thoáng qua một tia tán thưởng, hắn nghe Viêm Dục nói Mộc Phỉ rất thông minh, vì tín nhiệm Viêm Dục nên chưa từng hoài nghi Viêm Dục, chỉ là nàng tuổi còn nhỏ vậy mà có thể đoán ra được như vậy, quả thực hiếm thấy.
"Cũng đúng tám chín phần, kỳ thật, ngươi có thể nghĩ đến một nguyên nhân khác, đó là phụ hoàng muốn kéo Viêm gia xuống, hoặc là kéo Viêm Dục xuống, hắn cự tuyệt điều kiện của phụ hoàng."
"Điều kiện gì?" Mộc Phỉ mờ mịt ngẩng đầu.
"Làm phò mã."
"Hoàng thượng muốn hắn làm phò mã?" Mộc Phỉ kinh ngạc đứng lên, sau đó ngồi xuống, mặt bình tĩnh lại:
"Hắn cự tuyệt, cho nên hoàng thượng mới phái hắn ra biên quan, vì hoàng thượng thấy mất mặt, nữ nhi của mình vậy mà không gả được. Quả nhiên lớn tuổi đa nghi tào tháo, để ta đâm mấy châm là ổn."
"Hì hì." Bách Lý Sở Đằng nhịn không được cười lên, duỗi tay chỉ Mộc Phỉ, cố ý nghiêm mặt nói:
"Thật to gan, ở ngay trước mặt ta dám nói xấu phụ hoàng, không sợ ta tố cáo ngươi sao?"
Mộc Phỉ nhún nhún vai tức giận liếc Bách Lý Sở Đằng:
"Tố cáo đi, việc này trời biết đất biết ngươi biết ta biết, ngươi tố cáo cũng là chính miệng ngươi mắng ra, ta nghĩ hoàng thượng không chém ta trước, mà giận lây sang ngươi đấy, rơi đầu còn kéo theo Tứ hoàng tử cũng coi như là chuyện tốt rồi."
Bách Lý Sở Đằng bất đắc dĩ lắc đầu:
"Ngươi cái nha đầu này thật đúng là như hắn ta nói, công phu miệng rất lợi hại, không cho ai chỗ tốt!"
"Được rồi, ngươi lượn qua lượn lại cuối cùng là có gì quan trọng? Ngươi một chút cũng không báo cho ta biết tình hình của Viêm Dục. Nếu lời ngươi muốn nói chỉ có vậy thì ta xin kiếu, ta thật sự lo lắng cho bệnh nhân kia." Mộc Phỉ ngẩng đầu nhìn ngoài phòng, tuy bên kia không truyền đến bất kỳ động tĩnh gì, nhưng lòng Mộc như bị mèo cào, cảm thấy rất là bất an.
Nghĩ đến nữ hài đáng thương kia, nếu như có chuyện gì ngoài ý muốn thì sao?
Thế là Mộc Phỉ đứng dậy, thần sắc lo lắng, muốn qua phòng của Viên Y Vân, sau lưng âm thanh của Bách Lý Sở Đằng vang lên, làm nàng dừng lại.
"Phụ hoàng đã nói, trừ khi Viêm Dục đồng ý lấy công chúa, nếu không thì không cần về nữa."
Mộc Phỉ dừng lại, xoay người, nhìn Bách Lý Sở Đằng:
"Ngươi nói cho hắn biết, không cần hồi kinh nữa." Nói xong không hề dừng lại, nhanh chóng xông vào phòng Viên Y Vân.
Bách Lý Sở Đằng chắp tay đứng lên, đứng ở trong viện nhìn bóng dáng vội vàng của Mộc Phỉ, nở nụ cười:
"Nữ nhân Viêm Dục si mê, quả thật không tầm thường, ngay cả ý nghĩ cũng khác người."
Chỉ là có chuyện hắn còn chưa kịp nói với Mộc Phỉ, Viêm Dục không thể không hồi kinh. Cho nên, hắn định cưới công chúa.
Nhoáng một cái Viêm Dục đã rời thành nửa năm, mùa hạ ở Dương thành rất náo nhiệt, người bán hàng rong, bán hoa quả đồ uống lạnh, miệng thét lớn, phi thường nhộn nhịp.
Mộc Phỉ rất sợ nóng, đều mặc váy ngắn được làm từ vải tơ tằm, nhan sắc tao nhã, mặc lên người rất nhẹ nhàng thông khí dễ chịu.
Nàng phát giác không có Viêm Dục bên cạnh, thời gian trôi qua cực nhanh, hơn nữa mỗi ngày đều rất bên rộn. Hiệu cầm đồ nàng làm là hiệu cầm đồ lớn nhất trong kinh thành, thỉnh thoảng tổ chức hoạt động thưởng trân phẩm.
Vì tài năng của nàng, một truyền trăm, nên giờ nàng trở thành giám định sư trẻ tuổi nhất trong lịch sử hoàng đô.
Danh tiếng lan xa, nên không ít người đến học hỏi, thế là giá trị bản thân của Mộc Phỉ bắt đầu tăng lên, tiền tài vô như nước, nàng đã tậu được ba tòa nhà ở khu vực hoàng gia. Nếu là lúc trước, như vậy Mộc Phỉ đã cảm thấy thỏa mãn, nhưng bây giờ trong lòng nàng chỉ có một suy nghĩ, chính là mình phải ngang bằng Viêm Dục, sánh vai cùng hắn, giúp đỡ nhau trước sóng gió.
Cho nên, nàng bắt đầu lập kế hoạch, tiền tài tích góp từ từ, tập trung vào nghiên cứu Y học.
Bước đầu tiên, nàng mở tiệm thuốc, Liễu Nhiễm và Viên Y Vân cũng bị nàng kéo vào, bình thường Mộc Phỉ sẽ ở trong tiệm thuốc, khi nào tiệm cầm đồ có chuyện thì nàng sẽ qua, đường cũng không xa lắm, thời gian vô cùng bận rộn.
Cũng chỉ có buổi tối yên tĩnh nàng mới nghĩ về Viêm Dục, nửa năm, một chút xíu tin tức của Viêm Dục nàng cũng không biết.
U Minh và Khôi Diệu giống như bốc hơi khỏi thế gian, nàng nhờ Tưởng Vũ liên hệ với Liễu Thiên Sở dò xét, cũng không thu hoạch được gì.
Mắt thấy ngày thi của Tưởng Vũ và Liễu Thiên Kỳ ngày càng gần, Mộc Phỉ gác chuyện này lại, để cho bọn hắn yên tâm chuẩn bị.
Cả tháng bảy, khí trời rất nóng, ánh mắt của Yên Bản càng cháy bỏng, Mộc Phỉ biết, sắp tới ngày Viên Y Vân bị cổ độc dày vò.
Viên Y Vân cũng không có phản ứng gì, mỗi ngày vẫn cười ha hả, mặc một thân đỏ chót bay tới bay lui.
"Yên Bản, đồ chuẩn bị xong chưa?" Mộc Phỉ muốn kiểm tra những dược liệu mà nàng cần, công dụng cũng chỉ làm giảm đau đớn, tuy nhiên hiệu quả cũng không đáng kể, nhưng thà có còn hơn không.
"Xong rồi, kim châm cô nương sử dụng cũng đã mài qua." Khó có cơ hội thấy Yên Bản nói nhiều, nói tất tần tật về tình huống phát bệnh của Viên Y Vân lúc trước.
Mộc Phỉ nghe xong, ghi nhớ trong lòng, chỉ có thể cảm thán, nếu là ở hiện đại, thì chỉ cần tiêm thuốc gây mê xong mổ lấy vật đó ra là được, bất quá thế kỉ 21 làm gì có chuyện như vậy.
Liễu Nhiễm cũng hiểu ra vấn đề, cả người như gặp địch, mắt đỏ hồng đi đến chỗ Viên Y Vân, quan hệ của hai người càng thêm thân mật.
Lúc đang chuẩn bị nghênh đón cơn phát bệnh của Viên Y Vân, Mộc Phỉ liền nhận được bồ câu đưa tin, chỉ có hai chữ:
"Chờ ta."
Mộc Phỉ sáng tỏ, Khôi Diệu đã đáp ứng chế giải dược cho Viên Y Vân, khó có chuyện nàng nhớ rõ, chỉ là nàng vậy mà biết Viên Y Vân đang ở cạnh mình, xem ra Khôi Diêu cũng không vứt bỏ nàng.
Thế nhưng mà, cuối cùng Mộc Phỉ không thấy Khôi Diệu đâu, mà đón một người nàng chưa từng gặp mặt:
"Ta là Bách Lý Sở Đằng, là tri kỉ của Viêm Dục." Hắn tự giới thiệu bản thân.
Mộc Phỉ nhìn hắn một thân áo trắng tay chắp sau lưng, suy nghĩ có chút đình trệ, Bách Lý, họ này rất quen tai nha, hình như nghe ở đâu rồi?
Liễu Nhiễm một bên "Đông" một tiếng, đụng phải cái bàn, bát tra và chạp phát ra tiếng giòn vang.
"Bách Lý...Sở Đằng...TRời ạ, Tứ hoàng tử." Thân thể Liễu Nhiễm trượt xuống, cúi đầu không dám ngẩng lên.
"Đứng lên đi, nơi này chỉ có Bách Lý Sở Đằng, không có tứ hoàng tử, ta đến tìm Mộc cô nương có chút chuyện, ngươi cứ tùy tiện, không cần giữ lễ tiết." Bách Lý Sở Đằng ôn hòa nói, trên mặt vẫn là nụ cười thản nhiên.
"Vâng, ta đi xem Vân nhi thế nào." Liễu Nhiễm đứng lên, hiếu kỳ nhìn lướt qua Bách Lý Sở Đằng, nhưng cũng chỉ liếc một chút liền cúi đầu bước nhanh ra ngoài, lưu lại không gian cho hai người nói chuyện.
Mộc Phỉ lúc này mới hiểu ra, hèn chi thấy họ này quen tai, thì ra là họ của nước này. Bất quá nhìn thấy phản ứng của Liễu Nhiễm không nhịn được cười rộ lên, cũng không quỳ xuống, vì Bách Lý Sở Đằng nói, hắn là tri kỉ của Viêm Dục.
"Tứ hoàng tử, địa phương đơn sơ, ta đang có bệnh nhân nên không thể đi được, ngươi vào ngồi chút, từ từ nói chuyện được không?"
Bách Lý Sở Đằng gật gật đầu, bước vào phòng của Mộc Phỉ, trực tiếp ngồi vào bàn Liễu Nhiễm vừa đụng, tự nhiên như người trong nhà chứ không phải người ngoài.
Không hổ là tri kỉ của Viêm Dục, bản lĩnh thành thục không khác là bao.
Lúc này Viên Y Vân có Liễu Nhiễm và Yên Bản bồi, uống thuốc do nàng chế liền ngủ thiếp đi, hẳn là có thể hóa giải thống khổ ở giai đoạn đầu.
Nếu không phải lo lắng cho Viêm Dục, nàng cũng muốn trông coi bên giường Viên Y Vân.
"Không vào sao?" Bách Lý Sở Đằng kỳ quái nhìn Mộc Phỉ, không nằm trong dự liệu của hắn.
"Ta có bệnh nhân, ta sợ vào nhà không nghe được âm thanh của nàng ta."
Bách Lý Sở Đằng hiểu rõ, hắn nghe nói qua Mộc Phỉ, trước kia cũng điều tra nàng, biết nàng không những là giám định sư, mà còn mở tiệm thuốc, khám bệnh cho dân thường không lấy một xu, quan thương quý tộc mời nàng xem bệnh thì dựa theo mức độ nghiêm trọng của bệnh và giá của dược liệu để thu tiền, rất hợp lý.
"Ta tới là muốn nói chút chuyện của Viêm Dục cho ngươi biết." Bách Lý Sở Đằng bắt chéo chân, thoải mái dựa vào bàn, nhìn Mộc Phỉ cười.
Con mắt Mộc Phỉ đột nhiên sáng lên, trong lòng mừng rỡ, hơn nửa năm mới có người xuất hiện báo tin tức của Viêm Dục cho nàng biết, khiến nàng rất kích động, nàng cũng không che dấu sự quan tâm của mình, liên tục hỏi:
"Ngoài biên quan thế nào? Viêm Dục có sao không, hắn, sống tốt không?"
"Hắn rất tốt, chỉ có chút không yên lòng để ngươi một mình."
Không biết Mộc Phỉ có ảo giác hay không, nàng phát giác lúc Bách Lý Sở Đằng nói câu này, mang theo một tia trêu chọc, con mắt xinh đẹp nháy mắt với nàng một cái.
Thế là, gương mặt Mộc Phỉ đỏ ửng.
"Ha ha, không đùa ngươi nữa, ta tới là nói chuyện chính sự, chỉ sợ trong thời gian ngắn Viêm Dục không thể về kinh, ngươi biết vì sao hắn ra biên quan không? Hoặc nói là, vì sao phụ hoàng lại chọn hắn?"
Mộc Phỉ lắc đầu, lại gật đầu, nàng nhỏ giọng nói:
"Ta nói có chút khônh đúng, nhưng mà ta cảm thấy Triêu Anh Đế đề phòng Viêm gia, muốn cắt giảm đi một số bộ phận, để kiềm chế, hoặc là đả kích Viêm gia, khiến Viêm gia cam tâm tình nguyện xuất ra tài lực."
Trong mắt Bách Lý Sở Đằng thoáng qua một tia tán thưởng, hắn nghe Viêm Dục nói Mộc Phỉ rất thông minh, vì tín nhiệm Viêm Dục nên chưa từng hoài nghi Viêm Dục, chỉ là nàng tuổi còn nhỏ vậy mà có thể đoán ra được như vậy, quả thực hiếm thấy.
"Cũng đúng tám chín phần, kỳ thật, ngươi có thể nghĩ đến một nguyên nhân khác, đó là phụ hoàng muốn kéo Viêm gia xuống, hoặc là kéo Viêm Dục xuống, hắn cự tuyệt điều kiện của phụ hoàng."
"Điều kiện gì?" Mộc Phỉ mờ mịt ngẩng đầu.
"Làm phò mã."
"Hoàng thượng muốn hắn làm phò mã?" Mộc Phỉ kinh ngạc đứng lên, sau đó ngồi xuống, mặt bình tĩnh lại:
"Hắn cự tuyệt, cho nên hoàng thượng mới phái hắn ra biên quan, vì hoàng thượng thấy mất mặt, nữ nhi của mình vậy mà không gả được. Quả nhiên lớn tuổi đa nghi tào tháo, để ta đâm mấy châm là ổn."
"Hì hì." Bách Lý Sở Đằng nhịn không được cười lên, duỗi tay chỉ Mộc Phỉ, cố ý nghiêm mặt nói:
"Thật to gan, ở ngay trước mặt ta dám nói xấu phụ hoàng, không sợ ta tố cáo ngươi sao?"
Mộc Phỉ nhún nhún vai tức giận liếc Bách Lý Sở Đằng:
"Tố cáo đi, việc này trời biết đất biết ngươi biết ta biết, ngươi tố cáo cũng là chính miệng ngươi mắng ra, ta nghĩ hoàng thượng không chém ta trước, mà giận lây sang ngươi đấy, rơi đầu còn kéo theo Tứ hoàng tử cũng coi như là chuyện tốt rồi."
Bách Lý Sở Đằng bất đắc dĩ lắc đầu:
"Ngươi cái nha đầu này thật đúng là như hắn ta nói, công phu miệng rất lợi hại, không cho ai chỗ tốt!"
"Được rồi, ngươi lượn qua lượn lại cuối cùng là có gì quan trọng? Ngươi một chút cũng không báo cho ta biết tình hình của Viêm Dục. Nếu lời ngươi muốn nói chỉ có vậy thì ta xin kiếu, ta thật sự lo lắng cho bệnh nhân kia." Mộc Phỉ ngẩng đầu nhìn ngoài phòng, tuy bên kia không truyền đến bất kỳ động tĩnh gì, nhưng lòng Mộc như bị mèo cào, cảm thấy rất là bất an.
Nghĩ đến nữ hài đáng thương kia, nếu như có chuyện gì ngoài ý muốn thì sao?
Thế là Mộc Phỉ đứng dậy, thần sắc lo lắng, muốn qua phòng của Viên Y Vân, sau lưng âm thanh của Bách Lý Sở Đằng vang lên, làm nàng dừng lại.
"Phụ hoàng đã nói, trừ khi Viêm Dục đồng ý lấy công chúa, nếu không thì không cần về nữa."
Mộc Phỉ dừng lại, xoay người, nhìn Bách Lý Sở Đằng:
"Ngươi nói cho hắn biết, không cần hồi kinh nữa." Nói xong không hề dừng lại, nhanh chóng xông vào phòng Viên Y Vân.
Bách Lý Sở Đằng chắp tay đứng lên, đứng ở trong viện nhìn bóng dáng vội vàng của Mộc Phỉ, nở nụ cười:
"Nữ nhân Viêm Dục si mê, quả thật không tầm thường, ngay cả ý nghĩ cũng khác người."
Chỉ là có chuyện hắn còn chưa kịp nói với Mộc Phỉ, Viêm Dục không thể không hồi kinh. Cho nên, hắn định cưới công chúa.
Bình luận facebook