Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11-12
Bên hồ cách đó không xa, công tử Khuyết Ngọc một thân hồng y, tuấn mỹ trẻ tuổi, nghiêng đầu nghi ngờ nói với bạch y nam tử bên cạnh: “Diệp Nhị tiểu thư phủ Tướng quân khi nào thì biết y thuật??” Hắn thấy thủ pháp Thanh Linh dùng ngân châm đâm vào huyệt vị rất thành thạo, trong lòng không khỏi nổi lên vài tia hiếu kỳ.
Dung mạo bạch y nam tử lộng lẫy động lòng người, phong thái trác tuyệt, tà áo trắng thanh quý thêu lên các hoa văn phiền phức màu tím lịch sự mà tao nhã. Hắn đứng bên cạnh Khuyết Ngọc, tĩnh nhược như xử nữ, toàn thân toát lên khí chất bất phàm. Mắt phượng hẹp dài lúc nhìn về phía Thanh Linh, ánh mắt mang theo ý tứ sâu xa: “Có lẽ nàng đã không phải là nàng!” Giọng nói tựa như tuyết hòa tan với nước rơi vào khay ngọc, êm tai dễ nghe.
“Có ý gì, cái gì gọi là nàng không phải là nàng??” Khuyết Ngọc đầu đầy sương mù. “A Thất, ngươi biết Công tử nhà ngươi đang nói gì không??” Hắn hỏi A Thất đứng sau bạch y nam tử.
A Thất gãi gãi sau gáy, nói: “Ý là…., Ai nha, ta cũng không biết dùng thành ngữ gì để hình dung a”
“….” Khuyết Ngọc cười ngất, hắn cũng hoàn toàn không còn bộ dáng cao ngạo thường ngày.
Vào hoàng hôn, những rạng mây phía chân trời đỏ rực như lửa đốt, mặt trời mang theo ánh chiều hoa mỹ dần dần say ngủ đổ xuống đỉnh núi.
“Tiểu thư, phần thưởng cuộc tranh tài ‘Thăng thiên chiết nguyệt’ năm nay phong phú hơn năm ngoái rất nhiều” Hương Thảo trừ mặt vẫn còn vài vết máu ứ động ra thì những vết thương trên người đều đã rất tốt.
“Ừ” Thanh Linh đang dùng bữa tối, không yên lòng đáp một tiếng. Phần thưởng cuộc tranh tài hằng năm này cùng lắm cũng chỉ có chút ít đồ trang sức đeo tay của nữ tử, Thanh Linh đối với mấy món đồ kia không có hứng thú, hơn nữa trên đường người còn đông nghìn nghịt, ngay cả đi trên đường cái cũng muốn đưa tay hung hăng đánh người mở đường, nàng mới không muốn đến gần nơi náo nhiệt kia.
“Tiểu thư, trong phần thưởng năm nay còn có một bức họa từ tay Tần tướng nha. Đêm nay Tiểu thư có muốn đến đó nhìn một chút không?? Nói không chừng còn có cơ hội mua lại được bức họa kia từ tay khôi giả.” Hương Thảo chớp mắt, trong mắt long lanh, tràn ngập khát vọng muốn đi nhìn nơi náo nhiệt bên ngoài.
Buổi tối ngày Hoa Đăng hằng năm, trên đường cực kì náo nhiệt. Ngày thường, vừa vào đêm, nữ tử trẻ tuổi không nên bước chân ra khỏi cửa. Nhưng vào buổi tối ngày này lại khác, nữ tử sẽ ăn mặc trang điểm thật xinh đẹp đi xem hội. Đã có nữ tử dung mạo xinh đẹp thì tất phải có nam tử tuấn mỹ. Hoa đăng xinh đẹp treo đầy đường, dưới đường thì có mỹ nữ và tuấn nam trẻ tuổi. Hương Thảo nghĩ đến cảnh tượng kia, trên mặt hết sức hưng phấn.
Nhưng hết lần này tới lần khác, Thanh Linh lại không có hứng thú: “Đêm nay không muốn ra ngoài.”
Hương Thảo kinh ngạc nhìn nàng, một hồi lâu, lần nữa mở miệng: “Trong phần thưởng đêm nay thật sự có một bức họa từ tay Tần tướng nha”
Thanh Linh vẫn không phản ứng, Hương Thảo liền buồn bực, không phải Tiểu thư rất thích Tần tướng sao?? Sao nghe đến thứ có liên quan đến Tần tướng, lại một chút hứng thú cũng không có.
“Chao ôi, không biết đêm nay ai sẽ đoạt được phần thưởng, lấy năm trăm lượng hoàng kim….”
“Cái gì mà năm trăm lượng hoàng kim??” Vừa nghe đến tiền, hai mắt Thanh Linh lập tức tỏa sáng.
“Phần thưởng cuộc tranh tài năm nay ngoài một bức họa từ tay Tần tướng ra, còn có năm trăm lượng hoàng kim cùng một gốc cây Băng Ngọc Liên có tiền cũng không mua được.”
Thanh Liên vừa nghe nói, đột nhiên để xuống bát đũa: “Hương Thảo ngươi đi chuẩn bị một chút, đợi tí nữa chúng ta sẽ ra ngoài.”
Hương Thảo “….” Không phải đã nói sẽ không ra cửa sao…..
… …….
Một chiếc xe ngựa hoa lệ dừng trước phủ Tướng quân, một lát sau, từ cửa chính phủ Tướng quân xuất hiện dáng người thướt tha của Diệp Thanh Ngọc.
Sau đó, một nam tử như quan ngọc từ trên xe ngựa cũng bước ra, hắn dùng dây bạc cố định tóc, vóc người thon dài, hoa phục màu đen, khí chất cao quý phi phàm.
Diệp Thanh Ngọc vừa nhìn thấy hắn, đôi mắt như ngậm nước xuân, dưới lớp lụa trắng không khỏi nổi lên hai vệt đỏ ửng.
Nàng bây giờ mặc tơ vàng thêu hoa lan khói của Sa Vực La, tơ mỏng trắng trong suốt, tay áo hồng phấn thêu la sa. Bước nhẹ nhàng, làn váy phấp phới, phảng phất như tiên tử lung linh trong màn sương mù. Một đầu tóc đen vấn lên lộng lẫy, mỗi khe tóc gắm vào bốn cây trâm vàng, làm nổi bật búi tóc bằng một viên trân châu to, ánh sáng viên trân châu ở giữa búi tóc lóe lên, thoáng nhìn rất xinh đẹp.
Trên trán trơn bóng vẽ một đóa hoa lan hồng phấn, đoạt mắt người, trên mặt che lụa trắng, vừa che kín cái miệng lạp xưởng vừa làm tăng thêm vài phần sắc thái thần bí cho nàng.
Để có một thân xinh đẹp mang theo khí chất thiên tiên này, nàng đã tốn rất nhiều thời gian, tất cả là để nam tử trước mắt này nhìn mình một lần.
“Vương gia, thật ngại, đã để cho ngươi chờ lâu rồi” Giọng nói nũng nịu ôn nhu uyển chuyển.
Vừa lúc này, Thanh Linh mang theo Hương Thảo đi ra cửa chính, nghe được giọng nói này, da gà trên người đều rơi đầy đất.
“Bản Vương cũng vừa mới đến không lâu.”
Thân hình Thanh Linh đột nhiên cứng còng, ngẩng đầu, nhìn về phía nam tử vừa nói. Quả nhiên, người đó chính là Hách Liên Dực, ngực truyền đến từng trận đâm nhói, đau đến sắp hít thở không thông, mười ngón tay mảnh dẻ trắng bạch nắm lại thành quyền.
“Nhị tiểu thư sao lại nhìn bản Vương như vậy??” Hách Liên Dực mắt mang ý cười, ôn hòa có lễ nói. Ánh mắt Thanh Linh oán hận nhìn chằm chằm hắn khiến hắn cảm thấy có chút quái dị.
Thanh Linh lấy lại tinh thần, cười nhẹ một tiếng, xán lạn như hoa xuân, hận ý trong mắt biến mất không còn sót lại gì: “Thật ngại ngùng, Vương gia lớn lên hết sức dễ nhìn, ta vừa nhìn đến liền ngây dại, kính xin Vương gia đừng trách phạt”. Mặc dù lúc này nàng rất muốn lột da rút gân Hách Liên Dực, nhưng nàng lại không thể. Bất quá, chỉ cần nàng còn một hơi thở, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn. Hiện tại, nàng có lẽ nên học hỏi Hách Liên Dực nhiều một chút, học một chút thế nào gọi là diễn trò.
Diệp Thanh Ngọc một bên tức giận đến thiếu chút nữa đã giậm chân, hơi híp mắt, ánh mắt nhìn về phía Thanh Linh hận không thể đâm ra vài cái lỗ trên người đối phương. Người tiểu tiện nhân kia thích không phải là Tần Liễm sao, vậy tại sao còn nhìn chằm chằm vào Hách Liên Dực?? Mặc kệ dù có ra sao, Hách Liên Dực là của nàng, ai cũng không được phép cướp hắn khỏi tay nàng.
“Vương gia, thời gian không còn sớm, chúng ta đi nhanh thôi” Diệp Thanh Ngọc ôn nhu nói.
“Ngọc Nhi nói phải” Hách Liên Dực nhìn Diệp Thanh Ngọc đầy thâm tình khẩn thiết, dung túng mà sủng ái, tựa như ngoài nữ tử trước mặt hắn ra, ai hắn cũng không để vào mắt.
Ánh mắt như vậy đối với Thanh Linh cũng không xa lạ gì, đã từng, ánh mắt ôn nhu thâm tình như vậy chỉ duy nhất thuộc về nàng. Không, nàng sai rồi, ánh mắt kia cơ bản là chưa từng thuộc qua nàng, kia chẳng qua chỉ là một thủ đoạn để Hách Liên Dực bắt được tâm thiếu nữ mà thôi, không hề liên quan gì đến hai chữ tình yêu.
Nhìn Hách Liên Dực ôn nhu ôm Diệp Thanh Ngọc lên xe ngựa rời đi, trong lòng Thanh Linh chỉ lạnh lùng cười châm biếm.
Thanh Linh kéo Hương Thảo vào một cửa hàng y phục, một lát sau, từ trong cửa hàng xuất hiện một vị Công tử tác phong nhanh nhẹn, theo phía sau hắn là một gã sai vặt. Đúng vậy, hai người này chính là chủ tớ Diệp Thanh Linh cùng Hương Thảo.
Nhưng khuôn mặt hai người lúc này hòan toàn khác lạ, các nàng đã dịch dung.
Thanh Linh một thân lam y, phong thái xuất trần, khuôn mặt dịch dung thành tuấn tú. Mới vừa bước ra cửa tiệm đã thu hút được nhiều ánh mắt kiều mị xấu hổ của các nữ tử qua đường.
Hai người rất nhanh đã rời khỏi cửa hàng y phục.
Trên lầu hai cửa hàng trà lâu đối diện, một bạch y nam tử tao nhã ngồi gần cửa sổ, sợi tơ trắng như tuyết cố định làn tóc thật dài nhảy múa trong không trung, tà áo trắng thanh quý thêu các họa tiết màu tím nhạt, lịch sự mà tao nhã. Mắt phượng hẹp dài mà xinh đẹp đặt trên người Thanh Linh từ từ thu lại, nụ cười trên khóe miệng ngày càng sâu.
“Tiểu thư, vì sao chúng ta phải ăn mặc như vậy??” Hương Thảo đuổi theo bước chân Thanh Linh, khó hiểu hỏi.
“Bởi vì đêm nay Tiểu thư ta muốn đi tranh đoạt phần thưởng của cuộc tranh tài ‘Thăng thiên chiết nguyệt'” Trận tranh tài lớn ‘thăng thiên chiết nguyệt’ hằng năm chỉ giới hạn cho nam tử tham gia, đêm nay có Diệp Thanh Ngọc ở đây, nên Thanh Linh phải dịch dung thành nam nhân, tránh bị nhìn ra.
Phần thưởng là năm trăm lượng hoàng kim a, Thanh Linh hiện tại nghèo đã sắp bằng cẩu, hết sức thiếu tiền, nàng muốn đi đoạt năm trăm lượng hoàng kim kia.
“A, Tiểu thư ngươi thật sự muốn đi sao?? Không phải là đang nói đùa đi.”
“Suỵt” Thanh Linh dùng ngón giữa áp lên môi Hương Thảo, khẽ nhíu mày: “Hiện tại ta là một Công tử”
“A, đúng vậy, Công tử ngươi thật sự muốn đi đoạt phần thưởng ‘Thăng thiên chiết nguyệt’ sao??” Hàng năm có rất nhiều người vì đoạt phần thưởng đến ta chết ngươi sống, Hương Thảo không dám tưởng tượng đến tình cảnh Tiểu thư bề ngoài mềm yếu lại đi tranh đoạt phần thưởng với các nam nhân to lớn ngoài kia, chuyện đó nhất định là hết sức thê thảm.
“Còn có thể giả bộ sao??” Sau khi Thanh Linh quăng lại cho Hương Thảo một câu nói, bước chân liền tăng tốc độ đến bãi sân nơi tổ chức ra cuộc tranh tài.
Vào đêm, bầu trời bao la đầy sao, đèn hoa đăng tỏa sáng khắp nơi.
Bốn phía sân ‘thăng thiên chiết nguyệt’ treo đầy hoa đăng, đủ loại hình dáng màu sắc, rực rỡ muôn màu, khiến người nhìn không hết.
Trận đấu lớn còn chưa bắt đầu, bốn phía nơi so tài đã huyên náo. Âm thanh hò hét, tiếng chiêng trống, tiếng pháo nổ, khung cảnh náo nhiệt đến cực điểm.
Lúc Thanh Linh kéo được Hương Thảo từ trong đám người vào sân lớn, hai người mồ hôi sớm đã đầm đìa, thở hồng hộc.
Nhắc đến cũng thấy thật khéo, hai người đứng bên cạnh Thanh Linh vừa vặn chính là Hách Liên Dực và Diệp Thanh Ngọc.
Giữa sân có vô số cây thô cùng gậy trúc gáp thành một cái lồng lớn, lồng rất cao, ở đỉnh lồng còn có một quả banh vải nhiều màu, to lớn như đầu người. Người tham gia phải bò lên lồng lớn, kẻ đoạt được banh vải nhiều màu kia chính là người thắng cuộc, lấy được phần thưởng năm nay.
Bốn phía bên ngoài vì để theo cuộc so tài mà còn dựng cả sương phòng tạm thời.
Trong truyền thuyết, nếu dùng banh vải nhiều màu mình đoạt được đem tặng cho người yêu, sẽ được Nguyệt thần chúc phúc, hai người được Nguyệt thần chúc phúc sẽ hạnh phúc đến bạch đầu giai lão, một đời một kiếp yêu nhau không chia xa.
Nguyệt thần làm chứng, lấy banh vải nhiều màu làm vật đính ước.
Mãi mãi không rời, gần nhau cả đời.
“Vương gia có thể tặng cho Ngọc Nhi banh vải nhiều màu kia không??” Diệp Thanh Ngọc tràn đầy mong đợi nhìn Hách Liên Dực, nàng là đang ám chỉ đến Hách Liên Dực, nàng thích hắn, nguyện ý cùng một chỗ với hắn một đời một kiếp.
Trừ lần đó, miệng lạp xưởng của nàng còn chưa có khỏi, tuy đã âm thầm thỉnh không ít đại phu, nhưng cũng điều trị không hết. Băng Ngọc Liên không chỉ có công dụng dưỡng nhan, còn có thể giải bách độc. Nếu đêm nay Hách Liên Dực có thể vì nàng đoạt được phần thưởng ‘Thăng thiên chiết nguyệt’, đem Băng Ngọc Liên tặng cho nàng, miệng lạp xưởng liền có cách chữa lành.
Hách Liên Dực tất nhiên hiểu ý tứ Diệp Liên Ngọc muốn hắn tặng nàng banh vải, hắn mới không tin cái gì mà thần chúc phúc, bất quá nhìn nữ nhân trước mặt này muốn, vậy hắn không ngại thõa mãn nàng một tí. Hắn thâm tình nhìn Diệp Thanh Ngọc, ôn nhu chân thành nói: “Nếu Ngọc Nhi đã muốn, bản Vương nhất định tự mình đoạt được banh vải nhiều màu đưa đến tận tay ngươi”
Diệp Thanh Ngọc vừa nghe, trong lòng ngọt ngào, say trong cảm giác hạnh phúc.
Hách Liên Dực cũng muốn đoạt banh vải nhiều màu, hắc hắc, rất có ý tứ.
Chiêng đồng thanh vừa gõ lên, trận đấu bắt đầu. Một đám người như thoát cương ngựa hoang, vọt mạnh về phía lồng lớn. Tiếng trống rung trời cùng với tiếng pháo nổ ầm ầm, tiếng hò hét trong đám người sóng sau cao hơn sóng trước. Khung cảnh đồ sộ, phi thường náo nhiệt.
Thanh Linh bò dọc lên cây trúc, suốt cuộc tranh tài nàng đều luôn cách sau Hách Liên ba bước lắc mình, có hắn ở phía trước mở đường, nàng không phải mất đi nhiều khí lực.
“Hai ngốc tử các ngươi đừng ngăn cản đường của lão tử”
“Dựa vào cái gì, đại cẩu tử ngươi nếu còn dám tiếp tục kéo lão tử, lão tử cùng ngươi *đồng quy…”
*cùng chết
“Cái anh vợ ngươi, đừng kéo chân ta, sáu tên cẩu kia dám lợi dụng vượt mặt ta…”
“….”
Cứ ngươi kéo ta, ta kéo ngươi, tình cảnh tranh đoạt dị thường thảm thiết. Không tới một phút đồng hồ, người liên tục rớt xuống đất, đau đến kêu cha gọi mẹ.
Hách Liên Dực phát hiện có một người luôn ở phía sau hắn giữ một khoảng cách không xa, chờ hắn mở đường, định dùng một cước đạp tên đó xuống, nhưng hết lần này đến lần khác, tên đó lại thay đổi khoảng cách xa một chút lát lại gần một chút, đạp sao cũng không trúng. Trong lòng mắng to người nọ hèn hạ.
Ước chừng sau nửa canh giờ, Hách Liên Dực và Thanh Linh đã đến gần được banh vải nhiều màu. Kẻ địch xung quanh cơ bản đã bị quét sạch, Thanh Linh thấy thời cơ công kích Hách Liên Dực đã đến, đưa tay muốn kéo chân Hách Liên Dực. Không ngờ, người kia phản ứng nhạy bén, tránh thoát được khỏi tay Thanh Linh, còn chân đá tới nàng. May mắn nàng tránh né kịp thời, nhưng cũng dọa nàng mất hồn một chút.
Hách Liên Dực thừa dịp nàng còn chưa lấy lại tinh thần, bò lên trên hai bước, Thanh Linh vội đuổi theo. Lúc ở khoảng cách không xa Hách Liên Dực, Hách Liên Dực lại xoay người xuống đạp một cước. Hai chân nàng kẹp chặt một cây gậy trúc, thân thể ngã về phía sau, tóc đen tung bay thành đóa hoa nở rộ, nửa người lơ lửng trong không trung.
Trong nháy mắt Hách Liên Dực thu chân lại, bên hông Thanh Linh dùng lực, hai tay chụp vào chân Hách Liên Dực. Nhưng tay lại không bắt trúng hai chân, lại chộp trúng cái quần. Nàng dùng sức kéo một cái, cái quần đã xuất hiệt trên tay, lại ngước mắt nhìn lên trên, người ở trên chỉ còn vẻn vẹn một tà trường bào để che lại hai bắp đùi tuyết trắng mà thon dài.
Thanh Linh trợn tròn mắt, nhưng phản ứng lại cực nhanh, còn có chút vô tội nói: “Ta không có cố ý”
Thật sự là không có cố ý tuột quần ngươi a, nhưng nàng cũng không đem quần của người ta trả lại, mà trực tiếp hất tay ném đi, vòng qua Hách Liên Dực bò lên trên.
Cũng may mắn bây giờ là ban đêm, nơi này cũng rất cao, khiến người khác nhìn không rõ bắp đùi hắn.
Hách Liên Dực sắc mặt âm trầm đáng sợ, gân xanh trên trán nổi lên, đồng tử đen như mực rét lạnh đến cực điểm, ánh mắt như rắn độc quấn trên người Thanh Linh.
“Ngươi đáng chết!” Hách Liên Dực nghiến răng nghiến lợi, một tay nắm thành quyền đánh tới hướng Thanh Linh.
Thanh Linh thấy quả đấm đã đến trước mặt, cổ tay chuyển một cái, một cây ngân châm liền phóng đến hướng Hách Liên Dực đâm tới.
Hách Liên Dực không ngờ Thanh Linh còn có chiêu đó, bản thân hắn cách Thanh Linh không tính là xa, bởi vậy lúc ngân châm bay tới hắn tránh không kịp.
“Tiểu nhân hèn hạ” Hách Liên Dực tức giận, miệng chửi ầm lên.
Hừ, đây thì tính là cái gì, nói về hèn hạ, ngươi mới chính là sư phụ.
Vì đoạt năm trăm lượng hoàng kim, nàng thề phải cướp lấy được phần thưởng đêm nay, cho nên nàng sớm đã chuẩn bị ngân trâm giấu ở trong người, ứng xử kịp với bất cứ tình huống nào.
Dược bôi trên ngân châm khiến cho Hách Liên Dực không thể xuất ra lực, chỉ còn vài bước lắc người đã chạm được đến banh vải nhiều màu, nhưng Thanh Linh không có tiếp tục tiến lên phía trước, ngược lại tiến một bước lại gần Hách Liên Dực.
“Ngươi muốn làm gì??” Hách Liên Dực thấy Thanh Linh buông lỏng hai tay, bẻ xương tay lộp rộp, lộ ra hơi thở nguy hiểm, trên mặt mang theo tươi cười giảo hoạt. Chẳng biết tại sao, Hách Liên Dực bỗng cảm nhận được da đầu mình tê dại.
Thanh Linh cười hắc hắc, môi phun ra hai chữ: “Đánh ngươi!”
Dung mạo bạch y nam tử lộng lẫy động lòng người, phong thái trác tuyệt, tà áo trắng thanh quý thêu lên các hoa văn phiền phức màu tím lịch sự mà tao nhã. Hắn đứng bên cạnh Khuyết Ngọc, tĩnh nhược như xử nữ, toàn thân toát lên khí chất bất phàm. Mắt phượng hẹp dài lúc nhìn về phía Thanh Linh, ánh mắt mang theo ý tứ sâu xa: “Có lẽ nàng đã không phải là nàng!” Giọng nói tựa như tuyết hòa tan với nước rơi vào khay ngọc, êm tai dễ nghe.
“Có ý gì, cái gì gọi là nàng không phải là nàng??” Khuyết Ngọc đầu đầy sương mù. “A Thất, ngươi biết Công tử nhà ngươi đang nói gì không??” Hắn hỏi A Thất đứng sau bạch y nam tử.
A Thất gãi gãi sau gáy, nói: “Ý là…., Ai nha, ta cũng không biết dùng thành ngữ gì để hình dung a”
“….” Khuyết Ngọc cười ngất, hắn cũng hoàn toàn không còn bộ dáng cao ngạo thường ngày.
Vào hoàng hôn, những rạng mây phía chân trời đỏ rực như lửa đốt, mặt trời mang theo ánh chiều hoa mỹ dần dần say ngủ đổ xuống đỉnh núi.
“Tiểu thư, phần thưởng cuộc tranh tài ‘Thăng thiên chiết nguyệt’ năm nay phong phú hơn năm ngoái rất nhiều” Hương Thảo trừ mặt vẫn còn vài vết máu ứ động ra thì những vết thương trên người đều đã rất tốt.
“Ừ” Thanh Linh đang dùng bữa tối, không yên lòng đáp một tiếng. Phần thưởng cuộc tranh tài hằng năm này cùng lắm cũng chỉ có chút ít đồ trang sức đeo tay của nữ tử, Thanh Linh đối với mấy món đồ kia không có hứng thú, hơn nữa trên đường người còn đông nghìn nghịt, ngay cả đi trên đường cái cũng muốn đưa tay hung hăng đánh người mở đường, nàng mới không muốn đến gần nơi náo nhiệt kia.
“Tiểu thư, trong phần thưởng năm nay còn có một bức họa từ tay Tần tướng nha. Đêm nay Tiểu thư có muốn đến đó nhìn một chút không?? Nói không chừng còn có cơ hội mua lại được bức họa kia từ tay khôi giả.” Hương Thảo chớp mắt, trong mắt long lanh, tràn ngập khát vọng muốn đi nhìn nơi náo nhiệt bên ngoài.
Buổi tối ngày Hoa Đăng hằng năm, trên đường cực kì náo nhiệt. Ngày thường, vừa vào đêm, nữ tử trẻ tuổi không nên bước chân ra khỏi cửa. Nhưng vào buổi tối ngày này lại khác, nữ tử sẽ ăn mặc trang điểm thật xinh đẹp đi xem hội. Đã có nữ tử dung mạo xinh đẹp thì tất phải có nam tử tuấn mỹ. Hoa đăng xinh đẹp treo đầy đường, dưới đường thì có mỹ nữ và tuấn nam trẻ tuổi. Hương Thảo nghĩ đến cảnh tượng kia, trên mặt hết sức hưng phấn.
Nhưng hết lần này tới lần khác, Thanh Linh lại không có hứng thú: “Đêm nay không muốn ra ngoài.”
Hương Thảo kinh ngạc nhìn nàng, một hồi lâu, lần nữa mở miệng: “Trong phần thưởng đêm nay thật sự có một bức họa từ tay Tần tướng nha”
Thanh Linh vẫn không phản ứng, Hương Thảo liền buồn bực, không phải Tiểu thư rất thích Tần tướng sao?? Sao nghe đến thứ có liên quan đến Tần tướng, lại một chút hứng thú cũng không có.
“Chao ôi, không biết đêm nay ai sẽ đoạt được phần thưởng, lấy năm trăm lượng hoàng kim….”
“Cái gì mà năm trăm lượng hoàng kim??” Vừa nghe đến tiền, hai mắt Thanh Linh lập tức tỏa sáng.
“Phần thưởng cuộc tranh tài năm nay ngoài một bức họa từ tay Tần tướng ra, còn có năm trăm lượng hoàng kim cùng một gốc cây Băng Ngọc Liên có tiền cũng không mua được.”
Thanh Liên vừa nghe nói, đột nhiên để xuống bát đũa: “Hương Thảo ngươi đi chuẩn bị một chút, đợi tí nữa chúng ta sẽ ra ngoài.”
Hương Thảo “….” Không phải đã nói sẽ không ra cửa sao…..
… …….
Một chiếc xe ngựa hoa lệ dừng trước phủ Tướng quân, một lát sau, từ cửa chính phủ Tướng quân xuất hiện dáng người thướt tha của Diệp Thanh Ngọc.
Sau đó, một nam tử như quan ngọc từ trên xe ngựa cũng bước ra, hắn dùng dây bạc cố định tóc, vóc người thon dài, hoa phục màu đen, khí chất cao quý phi phàm.
Diệp Thanh Ngọc vừa nhìn thấy hắn, đôi mắt như ngậm nước xuân, dưới lớp lụa trắng không khỏi nổi lên hai vệt đỏ ửng.
Nàng bây giờ mặc tơ vàng thêu hoa lan khói của Sa Vực La, tơ mỏng trắng trong suốt, tay áo hồng phấn thêu la sa. Bước nhẹ nhàng, làn váy phấp phới, phảng phất như tiên tử lung linh trong màn sương mù. Một đầu tóc đen vấn lên lộng lẫy, mỗi khe tóc gắm vào bốn cây trâm vàng, làm nổi bật búi tóc bằng một viên trân châu to, ánh sáng viên trân châu ở giữa búi tóc lóe lên, thoáng nhìn rất xinh đẹp.
Trên trán trơn bóng vẽ một đóa hoa lan hồng phấn, đoạt mắt người, trên mặt che lụa trắng, vừa che kín cái miệng lạp xưởng vừa làm tăng thêm vài phần sắc thái thần bí cho nàng.
Để có một thân xinh đẹp mang theo khí chất thiên tiên này, nàng đã tốn rất nhiều thời gian, tất cả là để nam tử trước mắt này nhìn mình một lần.
“Vương gia, thật ngại, đã để cho ngươi chờ lâu rồi” Giọng nói nũng nịu ôn nhu uyển chuyển.
Vừa lúc này, Thanh Linh mang theo Hương Thảo đi ra cửa chính, nghe được giọng nói này, da gà trên người đều rơi đầy đất.
“Bản Vương cũng vừa mới đến không lâu.”
Thân hình Thanh Linh đột nhiên cứng còng, ngẩng đầu, nhìn về phía nam tử vừa nói. Quả nhiên, người đó chính là Hách Liên Dực, ngực truyền đến từng trận đâm nhói, đau đến sắp hít thở không thông, mười ngón tay mảnh dẻ trắng bạch nắm lại thành quyền.
“Nhị tiểu thư sao lại nhìn bản Vương như vậy??” Hách Liên Dực mắt mang ý cười, ôn hòa có lễ nói. Ánh mắt Thanh Linh oán hận nhìn chằm chằm hắn khiến hắn cảm thấy có chút quái dị.
Thanh Linh lấy lại tinh thần, cười nhẹ một tiếng, xán lạn như hoa xuân, hận ý trong mắt biến mất không còn sót lại gì: “Thật ngại ngùng, Vương gia lớn lên hết sức dễ nhìn, ta vừa nhìn đến liền ngây dại, kính xin Vương gia đừng trách phạt”. Mặc dù lúc này nàng rất muốn lột da rút gân Hách Liên Dực, nhưng nàng lại không thể. Bất quá, chỉ cần nàng còn một hơi thở, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn. Hiện tại, nàng có lẽ nên học hỏi Hách Liên Dực nhiều một chút, học một chút thế nào gọi là diễn trò.
Diệp Thanh Ngọc một bên tức giận đến thiếu chút nữa đã giậm chân, hơi híp mắt, ánh mắt nhìn về phía Thanh Linh hận không thể đâm ra vài cái lỗ trên người đối phương. Người tiểu tiện nhân kia thích không phải là Tần Liễm sao, vậy tại sao còn nhìn chằm chằm vào Hách Liên Dực?? Mặc kệ dù có ra sao, Hách Liên Dực là của nàng, ai cũng không được phép cướp hắn khỏi tay nàng.
“Vương gia, thời gian không còn sớm, chúng ta đi nhanh thôi” Diệp Thanh Ngọc ôn nhu nói.
“Ngọc Nhi nói phải” Hách Liên Dực nhìn Diệp Thanh Ngọc đầy thâm tình khẩn thiết, dung túng mà sủng ái, tựa như ngoài nữ tử trước mặt hắn ra, ai hắn cũng không để vào mắt.
Ánh mắt như vậy đối với Thanh Linh cũng không xa lạ gì, đã từng, ánh mắt ôn nhu thâm tình như vậy chỉ duy nhất thuộc về nàng. Không, nàng sai rồi, ánh mắt kia cơ bản là chưa từng thuộc qua nàng, kia chẳng qua chỉ là một thủ đoạn để Hách Liên Dực bắt được tâm thiếu nữ mà thôi, không hề liên quan gì đến hai chữ tình yêu.
Nhìn Hách Liên Dực ôn nhu ôm Diệp Thanh Ngọc lên xe ngựa rời đi, trong lòng Thanh Linh chỉ lạnh lùng cười châm biếm.
Thanh Linh kéo Hương Thảo vào một cửa hàng y phục, một lát sau, từ trong cửa hàng xuất hiện một vị Công tử tác phong nhanh nhẹn, theo phía sau hắn là một gã sai vặt. Đúng vậy, hai người này chính là chủ tớ Diệp Thanh Linh cùng Hương Thảo.
Nhưng khuôn mặt hai người lúc này hòan toàn khác lạ, các nàng đã dịch dung.
Thanh Linh một thân lam y, phong thái xuất trần, khuôn mặt dịch dung thành tuấn tú. Mới vừa bước ra cửa tiệm đã thu hút được nhiều ánh mắt kiều mị xấu hổ của các nữ tử qua đường.
Hai người rất nhanh đã rời khỏi cửa hàng y phục.
Trên lầu hai cửa hàng trà lâu đối diện, một bạch y nam tử tao nhã ngồi gần cửa sổ, sợi tơ trắng như tuyết cố định làn tóc thật dài nhảy múa trong không trung, tà áo trắng thanh quý thêu các họa tiết màu tím nhạt, lịch sự mà tao nhã. Mắt phượng hẹp dài mà xinh đẹp đặt trên người Thanh Linh từ từ thu lại, nụ cười trên khóe miệng ngày càng sâu.
“Tiểu thư, vì sao chúng ta phải ăn mặc như vậy??” Hương Thảo đuổi theo bước chân Thanh Linh, khó hiểu hỏi.
“Bởi vì đêm nay Tiểu thư ta muốn đi tranh đoạt phần thưởng của cuộc tranh tài ‘Thăng thiên chiết nguyệt'” Trận tranh tài lớn ‘thăng thiên chiết nguyệt’ hằng năm chỉ giới hạn cho nam tử tham gia, đêm nay có Diệp Thanh Ngọc ở đây, nên Thanh Linh phải dịch dung thành nam nhân, tránh bị nhìn ra.
Phần thưởng là năm trăm lượng hoàng kim a, Thanh Linh hiện tại nghèo đã sắp bằng cẩu, hết sức thiếu tiền, nàng muốn đi đoạt năm trăm lượng hoàng kim kia.
“A, Tiểu thư ngươi thật sự muốn đi sao?? Không phải là đang nói đùa đi.”
“Suỵt” Thanh Linh dùng ngón giữa áp lên môi Hương Thảo, khẽ nhíu mày: “Hiện tại ta là một Công tử”
“A, đúng vậy, Công tử ngươi thật sự muốn đi đoạt phần thưởng ‘Thăng thiên chiết nguyệt’ sao??” Hàng năm có rất nhiều người vì đoạt phần thưởng đến ta chết ngươi sống, Hương Thảo không dám tưởng tượng đến tình cảnh Tiểu thư bề ngoài mềm yếu lại đi tranh đoạt phần thưởng với các nam nhân to lớn ngoài kia, chuyện đó nhất định là hết sức thê thảm.
“Còn có thể giả bộ sao??” Sau khi Thanh Linh quăng lại cho Hương Thảo một câu nói, bước chân liền tăng tốc độ đến bãi sân nơi tổ chức ra cuộc tranh tài.
Vào đêm, bầu trời bao la đầy sao, đèn hoa đăng tỏa sáng khắp nơi.
Bốn phía sân ‘thăng thiên chiết nguyệt’ treo đầy hoa đăng, đủ loại hình dáng màu sắc, rực rỡ muôn màu, khiến người nhìn không hết.
Trận đấu lớn còn chưa bắt đầu, bốn phía nơi so tài đã huyên náo. Âm thanh hò hét, tiếng chiêng trống, tiếng pháo nổ, khung cảnh náo nhiệt đến cực điểm.
Lúc Thanh Linh kéo được Hương Thảo từ trong đám người vào sân lớn, hai người mồ hôi sớm đã đầm đìa, thở hồng hộc.
Nhắc đến cũng thấy thật khéo, hai người đứng bên cạnh Thanh Linh vừa vặn chính là Hách Liên Dực và Diệp Thanh Ngọc.
Giữa sân có vô số cây thô cùng gậy trúc gáp thành một cái lồng lớn, lồng rất cao, ở đỉnh lồng còn có một quả banh vải nhiều màu, to lớn như đầu người. Người tham gia phải bò lên lồng lớn, kẻ đoạt được banh vải nhiều màu kia chính là người thắng cuộc, lấy được phần thưởng năm nay.
Bốn phía bên ngoài vì để theo cuộc so tài mà còn dựng cả sương phòng tạm thời.
Trong truyền thuyết, nếu dùng banh vải nhiều màu mình đoạt được đem tặng cho người yêu, sẽ được Nguyệt thần chúc phúc, hai người được Nguyệt thần chúc phúc sẽ hạnh phúc đến bạch đầu giai lão, một đời một kiếp yêu nhau không chia xa.
Nguyệt thần làm chứng, lấy banh vải nhiều màu làm vật đính ước.
Mãi mãi không rời, gần nhau cả đời.
“Vương gia có thể tặng cho Ngọc Nhi banh vải nhiều màu kia không??” Diệp Thanh Ngọc tràn đầy mong đợi nhìn Hách Liên Dực, nàng là đang ám chỉ đến Hách Liên Dực, nàng thích hắn, nguyện ý cùng một chỗ với hắn một đời một kiếp.
Trừ lần đó, miệng lạp xưởng của nàng còn chưa có khỏi, tuy đã âm thầm thỉnh không ít đại phu, nhưng cũng điều trị không hết. Băng Ngọc Liên không chỉ có công dụng dưỡng nhan, còn có thể giải bách độc. Nếu đêm nay Hách Liên Dực có thể vì nàng đoạt được phần thưởng ‘Thăng thiên chiết nguyệt’, đem Băng Ngọc Liên tặng cho nàng, miệng lạp xưởng liền có cách chữa lành.
Hách Liên Dực tất nhiên hiểu ý tứ Diệp Liên Ngọc muốn hắn tặng nàng banh vải, hắn mới không tin cái gì mà thần chúc phúc, bất quá nhìn nữ nhân trước mặt này muốn, vậy hắn không ngại thõa mãn nàng một tí. Hắn thâm tình nhìn Diệp Thanh Ngọc, ôn nhu chân thành nói: “Nếu Ngọc Nhi đã muốn, bản Vương nhất định tự mình đoạt được banh vải nhiều màu đưa đến tận tay ngươi”
Diệp Thanh Ngọc vừa nghe, trong lòng ngọt ngào, say trong cảm giác hạnh phúc.
Hách Liên Dực cũng muốn đoạt banh vải nhiều màu, hắc hắc, rất có ý tứ.
Chiêng đồng thanh vừa gõ lên, trận đấu bắt đầu. Một đám người như thoát cương ngựa hoang, vọt mạnh về phía lồng lớn. Tiếng trống rung trời cùng với tiếng pháo nổ ầm ầm, tiếng hò hét trong đám người sóng sau cao hơn sóng trước. Khung cảnh đồ sộ, phi thường náo nhiệt.
Thanh Linh bò dọc lên cây trúc, suốt cuộc tranh tài nàng đều luôn cách sau Hách Liên ba bước lắc mình, có hắn ở phía trước mở đường, nàng không phải mất đi nhiều khí lực.
“Hai ngốc tử các ngươi đừng ngăn cản đường của lão tử”
“Dựa vào cái gì, đại cẩu tử ngươi nếu còn dám tiếp tục kéo lão tử, lão tử cùng ngươi *đồng quy…”
*cùng chết
“Cái anh vợ ngươi, đừng kéo chân ta, sáu tên cẩu kia dám lợi dụng vượt mặt ta…”
“….”
Cứ ngươi kéo ta, ta kéo ngươi, tình cảnh tranh đoạt dị thường thảm thiết. Không tới một phút đồng hồ, người liên tục rớt xuống đất, đau đến kêu cha gọi mẹ.
Hách Liên Dực phát hiện có một người luôn ở phía sau hắn giữ một khoảng cách không xa, chờ hắn mở đường, định dùng một cước đạp tên đó xuống, nhưng hết lần này đến lần khác, tên đó lại thay đổi khoảng cách xa một chút lát lại gần một chút, đạp sao cũng không trúng. Trong lòng mắng to người nọ hèn hạ.
Ước chừng sau nửa canh giờ, Hách Liên Dực và Thanh Linh đã đến gần được banh vải nhiều màu. Kẻ địch xung quanh cơ bản đã bị quét sạch, Thanh Linh thấy thời cơ công kích Hách Liên Dực đã đến, đưa tay muốn kéo chân Hách Liên Dực. Không ngờ, người kia phản ứng nhạy bén, tránh thoát được khỏi tay Thanh Linh, còn chân đá tới nàng. May mắn nàng tránh né kịp thời, nhưng cũng dọa nàng mất hồn một chút.
Hách Liên Dực thừa dịp nàng còn chưa lấy lại tinh thần, bò lên trên hai bước, Thanh Linh vội đuổi theo. Lúc ở khoảng cách không xa Hách Liên Dực, Hách Liên Dực lại xoay người xuống đạp một cước. Hai chân nàng kẹp chặt một cây gậy trúc, thân thể ngã về phía sau, tóc đen tung bay thành đóa hoa nở rộ, nửa người lơ lửng trong không trung.
Trong nháy mắt Hách Liên Dực thu chân lại, bên hông Thanh Linh dùng lực, hai tay chụp vào chân Hách Liên Dực. Nhưng tay lại không bắt trúng hai chân, lại chộp trúng cái quần. Nàng dùng sức kéo một cái, cái quần đã xuất hiệt trên tay, lại ngước mắt nhìn lên trên, người ở trên chỉ còn vẻn vẹn một tà trường bào để che lại hai bắp đùi tuyết trắng mà thon dài.
Thanh Linh trợn tròn mắt, nhưng phản ứng lại cực nhanh, còn có chút vô tội nói: “Ta không có cố ý”
Thật sự là không có cố ý tuột quần ngươi a, nhưng nàng cũng không đem quần của người ta trả lại, mà trực tiếp hất tay ném đi, vòng qua Hách Liên Dực bò lên trên.
Cũng may mắn bây giờ là ban đêm, nơi này cũng rất cao, khiến người khác nhìn không rõ bắp đùi hắn.
Hách Liên Dực sắc mặt âm trầm đáng sợ, gân xanh trên trán nổi lên, đồng tử đen như mực rét lạnh đến cực điểm, ánh mắt như rắn độc quấn trên người Thanh Linh.
“Ngươi đáng chết!” Hách Liên Dực nghiến răng nghiến lợi, một tay nắm thành quyền đánh tới hướng Thanh Linh.
Thanh Linh thấy quả đấm đã đến trước mặt, cổ tay chuyển một cái, một cây ngân châm liền phóng đến hướng Hách Liên Dực đâm tới.
Hách Liên Dực không ngờ Thanh Linh còn có chiêu đó, bản thân hắn cách Thanh Linh không tính là xa, bởi vậy lúc ngân châm bay tới hắn tránh không kịp.
“Tiểu nhân hèn hạ” Hách Liên Dực tức giận, miệng chửi ầm lên.
Hừ, đây thì tính là cái gì, nói về hèn hạ, ngươi mới chính là sư phụ.
Vì đoạt năm trăm lượng hoàng kim, nàng thề phải cướp lấy được phần thưởng đêm nay, cho nên nàng sớm đã chuẩn bị ngân trâm giấu ở trong người, ứng xử kịp với bất cứ tình huống nào.
Dược bôi trên ngân châm khiến cho Hách Liên Dực không thể xuất ra lực, chỉ còn vài bước lắc người đã chạm được đến banh vải nhiều màu, nhưng Thanh Linh không có tiếp tục tiến lên phía trước, ngược lại tiến một bước lại gần Hách Liên Dực.
“Ngươi muốn làm gì??” Hách Liên Dực thấy Thanh Linh buông lỏng hai tay, bẻ xương tay lộp rộp, lộ ra hơi thở nguy hiểm, trên mặt mang theo tươi cười giảo hoạt. Chẳng biết tại sao, Hách Liên Dực bỗng cảm nhận được da đầu mình tê dại.
Thanh Linh cười hắc hắc, môi phun ra hai chữ: “Đánh ngươi!”
Bình luận facebook