Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 122
Editor: Masha
Hạ lão phu nhân đã nhiều ngày nằm trên giường tĩnh dưỡng, không cho người nào quấy rầy. Nghe Thường ma ma nói Hạ Sơ Lam và Cố Hành Giản đều đã trở lại, trong lòng hơi an ổn. Hạ gia cho tới bây giờ đã trải qua rất nhiều mưa gió, một người vợ bị bỏ rơi không có khả năng đánh bại.
Thường ma ma tiến vào nói: “Lão phu nhân, đại phu nhân đến đây, nói có chuyện quan trọng cần nói cho ngài.”
Hạ lão phu nhân nâng người dậy, nói: “Ngươi đi thỉnh nàng vào đi.”
Đỗ thị vừa vào phòng, đã ngửi được mùi thuốc. Hơn nữa toàn bộ nhà ở đóng kín, mùi thuốc rất khó tan đi, ánh sáng cũng lờ mờ. Lúc trước chỗ của bà cũng thế này, thân thể càng thêm yếu ớt. Gần đây nghe Hạ Sơ Lam nói, nên phơi nắng nhiều, năng ở trong sân đi lại, thân thể càng ngày càng tốt.
Thường ma ma dọn một cái ghế đặt kế bên giường, Đỗ thị ngồi xuống nói: “Nương, thân thể của ngài tốt lên chút nào không?”
Hạ lão phu nhân trả lời: “Ta tuổi lớn, khi tốt khi xấu. Gần đây nhìn con khỏe lên nhiều. Con tìm ta có chuyện gì? Là chuyện nhị phòng……” Bà nói một nửa thì không nói nổi nữa. Đại Lang thật hồ đồ, lại đi mơ ước thân muội của mình. Nhưng sau khi sự tình phát sinh, Đỗ thị vẫn không hề đến trước mặt bà oán giận tố khổ. Hôm nay đến chắc không phải vì việc này đi?
Đỗ thị trịnh trọng nói: “Hôm nay con đến đây, là có một chuyện giấu diếm mười mấy năm muốn nói cho ngài.”
Cố Hành Giản tìm bà nói qua, nếu muốn giữ được Hạ gia, tất phải công khai thân phận Hạ Sơ Lam. Mà mọi người trong Hạ gia còn chưa hay biết gì. Cố Hành Giản là người ngoài, không tiện nhúng tay can thiệp, nhờ Đỗ thị đi nói. Đỗ thị biết ngày này chung quy sẽ đến, trong lòng sớm đã có chuẩn bị.
Sau khi bà nói rõ thân thế Hạ Sơ Lam, Hạ lão phu nhân thất thần, thật lâu không nói gì.
Năm đó sau khi vợ chồng Hạ Bách Thịnh thành thân, vẫn luôn không có con. Hạ Bách Thịnh là trưởng tử, Hạ lão phu nhân tất nhiên sốt ruột, còn nảy sinh ý niệm nạp thiếp cho Hạ Bách Thịnh. Nhưng Hạ Bách Thịnh vẫn luôn không chịu. Về sau ông ra ngoài làm buôn bán, thật lâu không trở về nhà, lại tiếp Đỗ thị qua đó, khi trở về hai người đã ôm theo một bé gái.
Hạ lão phu nhân không phải chưa từng hoài nghi qua, cho đến vài năm sau Đỗ thị thật sự mang thai, lại sinh hạ Hạ Diễn, nghi ngờ trong lòng bà mới mất đi.
Không ngờ tam nha đầu thật sự không phải con cháu Hạ gia, địa vị còn lớn như vậy. Bà hiện tại ngẫm lại, ngoại hình nha đầu này không giống phu thê lão đại chút nào, tính tình cũng khác nhau như trời với đất. Hóa ra là duyên cớ này.
“Lúc đầu con định giấu chặt chuyện này ở trong bụng. Nhưng thân sinh phụ thân của Lam Nhi tự tìm tới cửa, Hạ gia lại xảy ra chuyện, không cách nào giấu được. Nhưng trong lòng con, nàng là nữ nhi của con và lão gia, điều này sẽ không thay đổi.” Đỗ thị khẩu khí kiên định nói.
Hạ lão phu nhân nhìn bà, nặng nề thở dài: “Đứa nhỏ này cũng không dễ dàng. Nhà của chúng ta tuy rằng dưỡng nàng mười mấy năm, nhưng nếu không nhờ nàng, Hạ gia cũng sẽ không có hôm nay. Ta hiểu rõ ý của con, nhưng nàng rốt cuộc là thiên kim Sùng Nghĩa công phủ, sau khi nhận về, sẽ không đi cùng một đường với chúng ta nữa. Có lẽ Sùng Nghĩa công cũng sẽ không muốn nàng lui tới với thương hộ như chúng ta, miễn cho mất thân phận. Ta nhớ rõ một nữ nhi của Sùng Nghĩa công được phong huyện chủ đi?”
Đỗ thị nói: “Nương, Lam Nhi không phải là người như vậy.”
Hạ lão phu nhân vỗ vỗ mu bàn tay bà, tỏ ý an ủi. Dưỡng nữ nhi mười mấy năm còn phải đưa cho người khác, dù là ai cũng luyến tiếc. Hơn nữa tam nha đầu vẫn luôn là người tâm phúc của Hạ gia, Hạ lão phu nhân cũng không biết về sau nên làm gì bây giờ. Duy nhất may mắn chính là, sau khi tam nha đầu công khai thân phận, con đường làm quan của Hạ Khiêm sẽ không chịu ảnh hưởng.
Bà bảo Thường ma ma và Đỗ thị cùng đi Tùng Hoa Viện, nói sự tình cho người nhị phòng. Hạ Bách Mậu và Hàn thị cũng vô cùng khiếp sợ. Bọn họ ban đầu còn tưởng rằng đây là kế sách để bảo hộ Hạ Khiêm, đến tận khi Đỗ thị giải thích rõ ràng, Hạ Sơ Lam thật sự là nữ nhi của Sùng Nghĩa công, bọn họ mới tin.
Hàn thị từ trước đã cảm thấy Hạ Sơ Lam quá xinh đẹp, không giống như nữ nhi phu thê Hạ Bách Thịnh sinh ra. Nhưng cũng không nghĩ nhiều về phương diện này. Hiện giờ biết được chân tướng, nghĩ thầm nha đầu này năm đó niết bàn mà sinh, quả nhiên là trời sinh phượng mệnh.
Chờ Đỗ thị và Thường ma ma đi rồi, Hàn thị thử hỏi Hạ Bách Mậu đang xuất thần: “Lão gia, Sùng Nghĩa công phủ muốn nhận tam nha đầu trở về sao?”
Hạ Bách Mậu gật gật đầu: “Sau khi sự tình công khai, bọn họ tất nhiên muốn Lam Nhi nhận tổ quy tông. Sùng Nghĩa công phủ là hoàng tộc tiền triều, cạnh cửa cao quý, giá trị con người Lam Nhi không tầm thường. Vẫn là Cố tướng tuệ nhãn biết ngọc, không biết sau khi Anh quốc công phủ nhận tin, có cảm nghĩ gì.”
Hàn thị lại nói: “Nếu bọn họ nhận tam nha đầu trở về, vậy chuyện quản gia ……”
“Là chúng ta không biết cố gắng, làm Lam Nhi một cô nương đã xuất giá còn phải lo liệu trong ngoài. Chờ A Huỳnh dưỡng tốt thân thể, ta sẽ dạy con làm ăn buôn bán, chúng ta cũng không thể cả đời đều dựa vào Lam Nhi. Hơn nữa nếu Tiêu Âm có thể làm được, thì A Huỳnh từ nhỏ mưa dầm thấm đất, học nhất định rất nhanh. Chuyện trong nhà, về sau bà và đại tẩu cùng nhau xử lý đi.” Hạ Bách Mậu hạ quyết tâm nói.
Hàn thị gật đầu. Đỗ thị gần đây khỏe lên rất nhiều, hẳn có thể quản gia. Từ lần trước sau khi Hạ Sơ Lam giải quyết chuyện Hàn gia, Hàn thị cũng thu liễm rất nhiều. Chị em dâu hai người cùng nhau quản gia, còn có thể hỏi thăm giúp đỡ lẫn nhau.
Buổi tối Hạ Sơ Lam trở về, cả nhà ngồi ở Bắc viện cùng nhau thương nghị, Hạ Sơ Lam nói chuyện của Tiêu Âm, phu thê Hạ Bách Mậu tất nhiên đồng ý. Hạ Bách Mậu nói: “Chỉ cần nàng không hận chúng ta nữa, đừng nói là một phần lợi tức, đưa hết chúng ta cũng nguyện ý.”
“Nàng chưa đáp ứng ta. Nhưng chỉ cần nàng nghĩ kĩ, hẳn sẽ rất nhanh phái người tới. Ngày mai con phải về đô thành, chuyện về sau phải giao cho nhị thúc.” Hạ Sơ Lam nói.
Hạ Bách Mậu gật đầu, lại nói ý tưởng để Đỗ thị và Hàn thị cùng quản gia. Hạ lão phu nhân và Đỗ thị đều tán đồng. Hạ Sơ Lam cũng cảm thấy thân phận mình không thích hợp chấp chưởng Hạ gia nữa, giao toàn bộ sổ sách và con dấu cho Hạ Bách Mậu.
Hạ lão phu nhân thấm thía nói: “Lam Nhi, ở trong lòng tổ mẫu, vẫn luôn xem con là cháu gái. Con nhận thân sinh phụ mẫu là bổn phận, nhưng chúng ta vẫn là người nhà của con, Hạ gia lúc nào cũng hoan nghênh con trở về.”
Hạ Bách Mậu vội vàng nói: “Đúng vậy. Chỉ cần con không chê nhị thúc này, ta vĩnh viễn là nhị thúc của con. Trước kia nhị thúc cứ thêm phiền toái cho con, nhưng về sau nhị thúc nhất định sẽ quản lý tốt cái nhà này, con cứ yên tâm đi.”
Hạ Khiêm và Hàn thị tuy không nói gì, nhưng đều nhìn Hạ Sơ Lam, biểu thị cùng một ý nghĩ. Đối với Hạ Khiêm mà nói, đây là tin tức rất tốt. Hắn không cần lại lén lút che dấu tâm tư, càng không cần vì tâm tư này mà bồi thường con đường làm quan của mình vào. Hắn đối với Hạ Sơ Lam là thích và thưởng thức, còn có mê muội si mê, nhưng cũng không đến mức không chiếm hữu được thì không thể.
Huống chi nam nhân của nàng là Cố Hành Giản.
Hạ Sơ Lam nhìn những khuôn mặt thân thiết, ngẫm lại đây là thân nhân ở chung với nàng mười mấy năm, cái khác không nói, chỉ từ tình cảm mà nói, cũng thân cận hơn người Sùng Nghĩa công phủ rất nhiều. Nhưng nàng với cái nhà này mà nói, rốt cuộc vẫn là người ngoài.
Từ Bắc viện đi ra, Đỗ thị gọi lại nàng. Nàng đỡ Đỗ thị, hai người cùng nhau trở về. Một đoạn đường ngắn ngủi, hai người tùy ý nói đến rất nhiều chuyện trước kia.
Thị nữ đi phía trước đốt đèn lồng, các chủ tử nói chuyện, các nàng đều không nghe được. Khi sắp chia tay, Đỗ thị nói với nàng: “Con đừng cảm thấy mình là người ngoài. Cha con lúc còn trên đời có nói, con chính là con ruột của chúng ta. Sau khi con về đô thành, nếu đến Sùng Nghĩa công phủ, bản thân cũng cần cẩn thận một chút. Nhà cao cửa rộng nhiều quy củ, không thể nào tự do như ở Hạ gia. Nếu có cái gì không vui, cũng có thể viết thư nói cho nương. Tuy rằng không thể giúp được con, nhưng tóm lại thêm một người có thể lắng nghe.”
Biết con gái ai bằng mẹ. Hạ Sơ Lam cầm lòng không được mà ôm chầm Đỗ thị. Sau khi nàng chiếm thân thể này, chưa từng ôm qua mẫu thân. Hiện tại mới biết được, Đỗ thị thật nơi chốn vì mình suy nghĩ. Kỳ thật nguyên chủ rất may mắn.
Cố Hành Giản vẫn luôn ở Ngọc Trà Cư chờ Hạ Sơ Lam, đợi hồi lâu mới nghe được bên ngoài truyền đến thanh âm thị nữ: “Cô nương đã trở lại.” Nhưng Hạ Sơ Lam dường như không tiến vào.
Hắn buông sách đi ra ngoài, nhìn thấy Hạ Sơ Lam một mình đứng ở trong viện, nhìn bốn phía, trong mắt toát ra cảm xúc lưu luyến. Đầy vườn hoa sơn trà, trên núi dưới núi, từng mảnh tuyết trắng. Mùi thơm của hoa sơn trà ngập trong bóng đêm.
“Lại không phải không trở về, vì sao lộ ra vẻ mặt này?” Cố Hành Giản đi đến bên cạnh nàng, duỗi tay đặt trên đỉnh đầu nàng.
Hạ Sơ Lam quay đầu nhìn hắn: “Tâm tình không giống trước. Đêm nay ta giao hết đồ vật cho nhị thúc, đích xác nhẹ nhàng thở ra, nhưng trong lòng lại vắng vẻ. Giống như vẫn luôn nỗ lực làm việc, bỗng nhiên không cần nỗ lực nữa.”
Cố Hành Giản ôm lấy bả vai nàng: “Còn có việc khác cần nàng nỗ lực. Tỷ như cùng ta đi Hưng Nguyên phủ phá án, phu nhân chuẩn bị gì nào?”
Hạ Sơ Lam biết Cố Hành Giản lần này lên đường muốn cải trang vi hành, không thể bày ra nghi thức Tể tướng. Hơn nữa có nữ tử đi theo bên cạnh cũng không thỏa đáng. Nàng nghĩ nghĩ nói: “Tiểu nhân đi theo làm thư lại cho ngài, gọi là Hạ Diễn được không?”
“Thư lại? Nàng có biết thư lại của ta phải làm gì không?” Cố Hành Giản hỏi.
Hạ Sơ Lam thấy hắn nghiêm túc đặt câu hỏi, lắc đầu, khiêm tốn thỉnh giáo. Lần trước Ngô Quân đến làm trợ thủ cho hắn, đơn giản chỉ sửa sang lại văn thư, sao chép những việc quan trọng, hẳn không phải quá khó đi?
Cố Hành Giản không trả lời, mà ôm ngang người nàng lên, bước về phòng, chuẩn bị chậm rãi dạy nàng ở trên giường.
***
Bên trong đô thành, tiếng trống canh ba vang lên. Vương Luật đi qua đi lại trong thư phòng, lại hỏi hạ nhân một lần nữa Tôn Từ Chương có đưa tin tức đến chưa. Hạ nhân trả lời không có, Vương Luật bảo hắn lui xuống.
Theo lý thuyết chuyện ở Thiệu Hưng không khó làm, đã nhiều ngày trôi qua, hẳn sẽ có kết quả, nhưng tại sao Tôn Từ Chương cứ mãi không có tin tức? Tôn Từ Chương làm ở Đại Lý Tự đã hai mươi năm, vẫn luôn không được đề bạt, khát vọng một cơ hội. Vương Luật chính là bắt được chút tâm tư này của hắn, mới có thể sai sử hắn.
“Đại nhân, đại nhân không tốt!” Hạ nhân ở ngoài cửa lớn tiếng kêu lên. Cùng lúc có tiếng bước chân hỗn độn tới gần, Vương Luật còn chưa kịp phản ứng, cánh cửa đã bị người đẩy mạnh ra.
Mấy người mặc đồ đen đi vào, đeo bội đao, khuôn mặt mang theo sát ý lãnh khốc.
Hoàng Thành Tư! Vương Luật lui về phía sau một bước, run rẩy hỏi: “Các ngươi muốn làm gì?”
“Vương đại nhân, ngươi gom đất trái phép, ở quê hương xây phủ lớn, dung túng thân tộc hành hung đả thương người. Có người tố cáo ngươi trước ngự tiền, ngươi đi theo chúng ta một chuyến.” Người đi đầu mặt vô biểu tình nói.
“Đây là vu cáo!” Vương Luật tức giận đến phát run.
“Có phải vu cáo hay không, cùng chúng ta đi tiếp nhận điều tra sẽ biết.” Người dẫn đầu quay đầu ý bảo tả hữu, lập tức có hai người tiến lên giữ chặt Vương Luật. Vương Luật giãy giụa không chịu đi, vào Hoàng Thành Tư, không chết cũng mất nửa cái mạng! Trong cả thiên hạ có thể sai sử Hoàng Thành Tư, chỉ có Hoàng Thượng!
Vương Luật bị kéo ra bên ngoài, bỗng nhiên cao giọng hô: “Cố Hành Giản! Nhất định là hắn hại ta, ta oan uổng a!” Hắn vừa kêu, vừa dùng ánh mắt ý bảo một hạ nhân, hạ nhân kia vội vàng chạy loạn kêu gào.
Người Hoàng Thành Tư trực tiếp mang hắn rời phủ đệ, nhét vào một chiếc xe ngựa màu đen. Vương Luật kinh hồn chưa định, phát hiện trong xe ngựa còn có một bóng đen, cả kinh dựa vào vách xe ngựa hỏi: “Ngươi, ngươi là người nào?”
Người nọ lấy ra mồi lửa, thắp sáng ngọn đèn duy nhất trong xe ngựa, lộ ra khuôn mặt trẻ tuổi tuấn tú, đúng là Sùng Minh. Hắn nói: “Ta là người của tướng gia. Ngươi vừa mới ám chỉ cho người đi Anh quốc công phủ truyền tin đúng không? Lúc trước ngươi nhân chuyện Ngô Chí Viễn buộc tội tướng gia, tướng gia xem ngươi là ngôn quan cho nên không động đến ngươi. Kỳ thật lúc ấy ngươi được Anh quốc công và Mạc phó tướng sai sử đi?”
“Ngươi, ngươi nói gì, ta nghe không hiểu!” Vương Luật mạnh miệng nói, “Ta là tả gián quan, có tư cách buộc tội triều quan, căn bản không chịu bất kì ai sai sử! Sĩ khả sát bất khả nhục!”
“Vương đại nhân không cần trả lời nhanh như vậy, nhìn xem tâm phúc của ngươi mà Hoàng Thành Tư bắt được, miệng của hắn có cứng như ngươi không.”
Trong lòng Vương Luật “lộp bộp” một tiếng, nói: “Các ngươi muốn làm gì? Muốn vu hãm ta và Anh quốc công? Các ngươi thật cho trong triều đình Cố Hành Giản có thể một tay che trời sao? Chờ ta nhìn thấy Hoàng Thượng, chắc chắn cáo tội hắn!”
“Ta khuyên Vương đại nhân vẫn nên nghĩ lại, trước nhìn cái này lại nói.” Sùng Minh từ trong lòng lấy ra một đóa châu hoa, đặt trước mặt Vương Luật. Vương Luật run rẩy cầm châu hoa, khí thế biến mất: “Các ngươi, các ngươi làm sao tìm được nàng? Các ngươi làm gì nàng!”
“Vương đại nhân yên tâm, chúng ta sẽ chiếu cố tốt cho ngoại thất và hài tử trong bụng nàng. Tướng gia luôn luôn không đối phó với phụ nữ và trẻ em, chẳng qua chuyện này nếu cho phu nhân ngươi biết, nàng ta sẽ làm gì, tướng gia cũng không dám bảo đảm.”
Vương Luật nắm chặt châu hoa, miệng mím chặt, không nói nên lời. Cố Hành Giản không ra tay thì thôi, vừa ra tay chính là bóp chặt tử huyệt của người, giãy giụa chống cự cũng vô dụng. Nếu không mấy năm trước, Tể tướng quyền khuynh triều dã thời trước, sao có thể thua trong tay hắn?
Sùng Minh kêu dừng xe, đi thẳng xuống.
Người Hoàng Thành Tư gật đầu với hắn, hộ tống xe ngựa rời đi. Vốn dĩ làm như vậy không hợp lễ, nhưng Tiêu Dục tự mình phân phó, bọn họ cũng không dám làm trái.
Bầu trời lại đổ mưa, chỉ là mưa rất nhỏ, nhưng đánh vào trên người, vẫn hơi lạnh. Nhưng mùa xuân tựa hồ rất gần.
Hạ lão phu nhân đã nhiều ngày nằm trên giường tĩnh dưỡng, không cho người nào quấy rầy. Nghe Thường ma ma nói Hạ Sơ Lam và Cố Hành Giản đều đã trở lại, trong lòng hơi an ổn. Hạ gia cho tới bây giờ đã trải qua rất nhiều mưa gió, một người vợ bị bỏ rơi không có khả năng đánh bại.
Thường ma ma tiến vào nói: “Lão phu nhân, đại phu nhân đến đây, nói có chuyện quan trọng cần nói cho ngài.”
Hạ lão phu nhân nâng người dậy, nói: “Ngươi đi thỉnh nàng vào đi.”
Đỗ thị vừa vào phòng, đã ngửi được mùi thuốc. Hơn nữa toàn bộ nhà ở đóng kín, mùi thuốc rất khó tan đi, ánh sáng cũng lờ mờ. Lúc trước chỗ của bà cũng thế này, thân thể càng thêm yếu ớt. Gần đây nghe Hạ Sơ Lam nói, nên phơi nắng nhiều, năng ở trong sân đi lại, thân thể càng ngày càng tốt.
Thường ma ma dọn một cái ghế đặt kế bên giường, Đỗ thị ngồi xuống nói: “Nương, thân thể của ngài tốt lên chút nào không?”
Hạ lão phu nhân trả lời: “Ta tuổi lớn, khi tốt khi xấu. Gần đây nhìn con khỏe lên nhiều. Con tìm ta có chuyện gì? Là chuyện nhị phòng……” Bà nói một nửa thì không nói nổi nữa. Đại Lang thật hồ đồ, lại đi mơ ước thân muội của mình. Nhưng sau khi sự tình phát sinh, Đỗ thị vẫn không hề đến trước mặt bà oán giận tố khổ. Hôm nay đến chắc không phải vì việc này đi?
Đỗ thị trịnh trọng nói: “Hôm nay con đến đây, là có một chuyện giấu diếm mười mấy năm muốn nói cho ngài.”
Cố Hành Giản tìm bà nói qua, nếu muốn giữ được Hạ gia, tất phải công khai thân phận Hạ Sơ Lam. Mà mọi người trong Hạ gia còn chưa hay biết gì. Cố Hành Giản là người ngoài, không tiện nhúng tay can thiệp, nhờ Đỗ thị đi nói. Đỗ thị biết ngày này chung quy sẽ đến, trong lòng sớm đã có chuẩn bị.
Sau khi bà nói rõ thân thế Hạ Sơ Lam, Hạ lão phu nhân thất thần, thật lâu không nói gì.
Năm đó sau khi vợ chồng Hạ Bách Thịnh thành thân, vẫn luôn không có con. Hạ Bách Thịnh là trưởng tử, Hạ lão phu nhân tất nhiên sốt ruột, còn nảy sinh ý niệm nạp thiếp cho Hạ Bách Thịnh. Nhưng Hạ Bách Thịnh vẫn luôn không chịu. Về sau ông ra ngoài làm buôn bán, thật lâu không trở về nhà, lại tiếp Đỗ thị qua đó, khi trở về hai người đã ôm theo một bé gái.
Hạ lão phu nhân không phải chưa từng hoài nghi qua, cho đến vài năm sau Đỗ thị thật sự mang thai, lại sinh hạ Hạ Diễn, nghi ngờ trong lòng bà mới mất đi.
Không ngờ tam nha đầu thật sự không phải con cháu Hạ gia, địa vị còn lớn như vậy. Bà hiện tại ngẫm lại, ngoại hình nha đầu này không giống phu thê lão đại chút nào, tính tình cũng khác nhau như trời với đất. Hóa ra là duyên cớ này.
“Lúc đầu con định giấu chặt chuyện này ở trong bụng. Nhưng thân sinh phụ thân của Lam Nhi tự tìm tới cửa, Hạ gia lại xảy ra chuyện, không cách nào giấu được. Nhưng trong lòng con, nàng là nữ nhi của con và lão gia, điều này sẽ không thay đổi.” Đỗ thị khẩu khí kiên định nói.
Hạ lão phu nhân nhìn bà, nặng nề thở dài: “Đứa nhỏ này cũng không dễ dàng. Nhà của chúng ta tuy rằng dưỡng nàng mười mấy năm, nhưng nếu không nhờ nàng, Hạ gia cũng sẽ không có hôm nay. Ta hiểu rõ ý của con, nhưng nàng rốt cuộc là thiên kim Sùng Nghĩa công phủ, sau khi nhận về, sẽ không đi cùng một đường với chúng ta nữa. Có lẽ Sùng Nghĩa công cũng sẽ không muốn nàng lui tới với thương hộ như chúng ta, miễn cho mất thân phận. Ta nhớ rõ một nữ nhi của Sùng Nghĩa công được phong huyện chủ đi?”
Đỗ thị nói: “Nương, Lam Nhi không phải là người như vậy.”
Hạ lão phu nhân vỗ vỗ mu bàn tay bà, tỏ ý an ủi. Dưỡng nữ nhi mười mấy năm còn phải đưa cho người khác, dù là ai cũng luyến tiếc. Hơn nữa tam nha đầu vẫn luôn là người tâm phúc của Hạ gia, Hạ lão phu nhân cũng không biết về sau nên làm gì bây giờ. Duy nhất may mắn chính là, sau khi tam nha đầu công khai thân phận, con đường làm quan của Hạ Khiêm sẽ không chịu ảnh hưởng.
Bà bảo Thường ma ma và Đỗ thị cùng đi Tùng Hoa Viện, nói sự tình cho người nhị phòng. Hạ Bách Mậu và Hàn thị cũng vô cùng khiếp sợ. Bọn họ ban đầu còn tưởng rằng đây là kế sách để bảo hộ Hạ Khiêm, đến tận khi Đỗ thị giải thích rõ ràng, Hạ Sơ Lam thật sự là nữ nhi của Sùng Nghĩa công, bọn họ mới tin.
Hàn thị từ trước đã cảm thấy Hạ Sơ Lam quá xinh đẹp, không giống như nữ nhi phu thê Hạ Bách Thịnh sinh ra. Nhưng cũng không nghĩ nhiều về phương diện này. Hiện giờ biết được chân tướng, nghĩ thầm nha đầu này năm đó niết bàn mà sinh, quả nhiên là trời sinh phượng mệnh.
Chờ Đỗ thị và Thường ma ma đi rồi, Hàn thị thử hỏi Hạ Bách Mậu đang xuất thần: “Lão gia, Sùng Nghĩa công phủ muốn nhận tam nha đầu trở về sao?”
Hạ Bách Mậu gật gật đầu: “Sau khi sự tình công khai, bọn họ tất nhiên muốn Lam Nhi nhận tổ quy tông. Sùng Nghĩa công phủ là hoàng tộc tiền triều, cạnh cửa cao quý, giá trị con người Lam Nhi không tầm thường. Vẫn là Cố tướng tuệ nhãn biết ngọc, không biết sau khi Anh quốc công phủ nhận tin, có cảm nghĩ gì.”
Hàn thị lại nói: “Nếu bọn họ nhận tam nha đầu trở về, vậy chuyện quản gia ……”
“Là chúng ta không biết cố gắng, làm Lam Nhi một cô nương đã xuất giá còn phải lo liệu trong ngoài. Chờ A Huỳnh dưỡng tốt thân thể, ta sẽ dạy con làm ăn buôn bán, chúng ta cũng không thể cả đời đều dựa vào Lam Nhi. Hơn nữa nếu Tiêu Âm có thể làm được, thì A Huỳnh từ nhỏ mưa dầm thấm đất, học nhất định rất nhanh. Chuyện trong nhà, về sau bà và đại tẩu cùng nhau xử lý đi.” Hạ Bách Mậu hạ quyết tâm nói.
Hàn thị gật đầu. Đỗ thị gần đây khỏe lên rất nhiều, hẳn có thể quản gia. Từ lần trước sau khi Hạ Sơ Lam giải quyết chuyện Hàn gia, Hàn thị cũng thu liễm rất nhiều. Chị em dâu hai người cùng nhau quản gia, còn có thể hỏi thăm giúp đỡ lẫn nhau.
Buổi tối Hạ Sơ Lam trở về, cả nhà ngồi ở Bắc viện cùng nhau thương nghị, Hạ Sơ Lam nói chuyện của Tiêu Âm, phu thê Hạ Bách Mậu tất nhiên đồng ý. Hạ Bách Mậu nói: “Chỉ cần nàng không hận chúng ta nữa, đừng nói là một phần lợi tức, đưa hết chúng ta cũng nguyện ý.”
“Nàng chưa đáp ứng ta. Nhưng chỉ cần nàng nghĩ kĩ, hẳn sẽ rất nhanh phái người tới. Ngày mai con phải về đô thành, chuyện về sau phải giao cho nhị thúc.” Hạ Sơ Lam nói.
Hạ Bách Mậu gật đầu, lại nói ý tưởng để Đỗ thị và Hàn thị cùng quản gia. Hạ lão phu nhân và Đỗ thị đều tán đồng. Hạ Sơ Lam cũng cảm thấy thân phận mình không thích hợp chấp chưởng Hạ gia nữa, giao toàn bộ sổ sách và con dấu cho Hạ Bách Mậu.
Hạ lão phu nhân thấm thía nói: “Lam Nhi, ở trong lòng tổ mẫu, vẫn luôn xem con là cháu gái. Con nhận thân sinh phụ mẫu là bổn phận, nhưng chúng ta vẫn là người nhà của con, Hạ gia lúc nào cũng hoan nghênh con trở về.”
Hạ Bách Mậu vội vàng nói: “Đúng vậy. Chỉ cần con không chê nhị thúc này, ta vĩnh viễn là nhị thúc của con. Trước kia nhị thúc cứ thêm phiền toái cho con, nhưng về sau nhị thúc nhất định sẽ quản lý tốt cái nhà này, con cứ yên tâm đi.”
Hạ Khiêm và Hàn thị tuy không nói gì, nhưng đều nhìn Hạ Sơ Lam, biểu thị cùng một ý nghĩ. Đối với Hạ Khiêm mà nói, đây là tin tức rất tốt. Hắn không cần lại lén lút che dấu tâm tư, càng không cần vì tâm tư này mà bồi thường con đường làm quan của mình vào. Hắn đối với Hạ Sơ Lam là thích và thưởng thức, còn có mê muội si mê, nhưng cũng không đến mức không chiếm hữu được thì không thể.
Huống chi nam nhân của nàng là Cố Hành Giản.
Hạ Sơ Lam nhìn những khuôn mặt thân thiết, ngẫm lại đây là thân nhân ở chung với nàng mười mấy năm, cái khác không nói, chỉ từ tình cảm mà nói, cũng thân cận hơn người Sùng Nghĩa công phủ rất nhiều. Nhưng nàng với cái nhà này mà nói, rốt cuộc vẫn là người ngoài.
Từ Bắc viện đi ra, Đỗ thị gọi lại nàng. Nàng đỡ Đỗ thị, hai người cùng nhau trở về. Một đoạn đường ngắn ngủi, hai người tùy ý nói đến rất nhiều chuyện trước kia.
Thị nữ đi phía trước đốt đèn lồng, các chủ tử nói chuyện, các nàng đều không nghe được. Khi sắp chia tay, Đỗ thị nói với nàng: “Con đừng cảm thấy mình là người ngoài. Cha con lúc còn trên đời có nói, con chính là con ruột của chúng ta. Sau khi con về đô thành, nếu đến Sùng Nghĩa công phủ, bản thân cũng cần cẩn thận một chút. Nhà cao cửa rộng nhiều quy củ, không thể nào tự do như ở Hạ gia. Nếu có cái gì không vui, cũng có thể viết thư nói cho nương. Tuy rằng không thể giúp được con, nhưng tóm lại thêm một người có thể lắng nghe.”
Biết con gái ai bằng mẹ. Hạ Sơ Lam cầm lòng không được mà ôm chầm Đỗ thị. Sau khi nàng chiếm thân thể này, chưa từng ôm qua mẫu thân. Hiện tại mới biết được, Đỗ thị thật nơi chốn vì mình suy nghĩ. Kỳ thật nguyên chủ rất may mắn.
Cố Hành Giản vẫn luôn ở Ngọc Trà Cư chờ Hạ Sơ Lam, đợi hồi lâu mới nghe được bên ngoài truyền đến thanh âm thị nữ: “Cô nương đã trở lại.” Nhưng Hạ Sơ Lam dường như không tiến vào.
Hắn buông sách đi ra ngoài, nhìn thấy Hạ Sơ Lam một mình đứng ở trong viện, nhìn bốn phía, trong mắt toát ra cảm xúc lưu luyến. Đầy vườn hoa sơn trà, trên núi dưới núi, từng mảnh tuyết trắng. Mùi thơm của hoa sơn trà ngập trong bóng đêm.
“Lại không phải không trở về, vì sao lộ ra vẻ mặt này?” Cố Hành Giản đi đến bên cạnh nàng, duỗi tay đặt trên đỉnh đầu nàng.
Hạ Sơ Lam quay đầu nhìn hắn: “Tâm tình không giống trước. Đêm nay ta giao hết đồ vật cho nhị thúc, đích xác nhẹ nhàng thở ra, nhưng trong lòng lại vắng vẻ. Giống như vẫn luôn nỗ lực làm việc, bỗng nhiên không cần nỗ lực nữa.”
Cố Hành Giản ôm lấy bả vai nàng: “Còn có việc khác cần nàng nỗ lực. Tỷ như cùng ta đi Hưng Nguyên phủ phá án, phu nhân chuẩn bị gì nào?”
Hạ Sơ Lam biết Cố Hành Giản lần này lên đường muốn cải trang vi hành, không thể bày ra nghi thức Tể tướng. Hơn nữa có nữ tử đi theo bên cạnh cũng không thỏa đáng. Nàng nghĩ nghĩ nói: “Tiểu nhân đi theo làm thư lại cho ngài, gọi là Hạ Diễn được không?”
“Thư lại? Nàng có biết thư lại của ta phải làm gì không?” Cố Hành Giản hỏi.
Hạ Sơ Lam thấy hắn nghiêm túc đặt câu hỏi, lắc đầu, khiêm tốn thỉnh giáo. Lần trước Ngô Quân đến làm trợ thủ cho hắn, đơn giản chỉ sửa sang lại văn thư, sao chép những việc quan trọng, hẳn không phải quá khó đi?
Cố Hành Giản không trả lời, mà ôm ngang người nàng lên, bước về phòng, chuẩn bị chậm rãi dạy nàng ở trên giường.
***
Bên trong đô thành, tiếng trống canh ba vang lên. Vương Luật đi qua đi lại trong thư phòng, lại hỏi hạ nhân một lần nữa Tôn Từ Chương có đưa tin tức đến chưa. Hạ nhân trả lời không có, Vương Luật bảo hắn lui xuống.
Theo lý thuyết chuyện ở Thiệu Hưng không khó làm, đã nhiều ngày trôi qua, hẳn sẽ có kết quả, nhưng tại sao Tôn Từ Chương cứ mãi không có tin tức? Tôn Từ Chương làm ở Đại Lý Tự đã hai mươi năm, vẫn luôn không được đề bạt, khát vọng một cơ hội. Vương Luật chính là bắt được chút tâm tư này của hắn, mới có thể sai sử hắn.
“Đại nhân, đại nhân không tốt!” Hạ nhân ở ngoài cửa lớn tiếng kêu lên. Cùng lúc có tiếng bước chân hỗn độn tới gần, Vương Luật còn chưa kịp phản ứng, cánh cửa đã bị người đẩy mạnh ra.
Mấy người mặc đồ đen đi vào, đeo bội đao, khuôn mặt mang theo sát ý lãnh khốc.
Hoàng Thành Tư! Vương Luật lui về phía sau một bước, run rẩy hỏi: “Các ngươi muốn làm gì?”
“Vương đại nhân, ngươi gom đất trái phép, ở quê hương xây phủ lớn, dung túng thân tộc hành hung đả thương người. Có người tố cáo ngươi trước ngự tiền, ngươi đi theo chúng ta một chuyến.” Người đi đầu mặt vô biểu tình nói.
“Đây là vu cáo!” Vương Luật tức giận đến phát run.
“Có phải vu cáo hay không, cùng chúng ta đi tiếp nhận điều tra sẽ biết.” Người dẫn đầu quay đầu ý bảo tả hữu, lập tức có hai người tiến lên giữ chặt Vương Luật. Vương Luật giãy giụa không chịu đi, vào Hoàng Thành Tư, không chết cũng mất nửa cái mạng! Trong cả thiên hạ có thể sai sử Hoàng Thành Tư, chỉ có Hoàng Thượng!
Vương Luật bị kéo ra bên ngoài, bỗng nhiên cao giọng hô: “Cố Hành Giản! Nhất định là hắn hại ta, ta oan uổng a!” Hắn vừa kêu, vừa dùng ánh mắt ý bảo một hạ nhân, hạ nhân kia vội vàng chạy loạn kêu gào.
Người Hoàng Thành Tư trực tiếp mang hắn rời phủ đệ, nhét vào một chiếc xe ngựa màu đen. Vương Luật kinh hồn chưa định, phát hiện trong xe ngựa còn có một bóng đen, cả kinh dựa vào vách xe ngựa hỏi: “Ngươi, ngươi là người nào?”
Người nọ lấy ra mồi lửa, thắp sáng ngọn đèn duy nhất trong xe ngựa, lộ ra khuôn mặt trẻ tuổi tuấn tú, đúng là Sùng Minh. Hắn nói: “Ta là người của tướng gia. Ngươi vừa mới ám chỉ cho người đi Anh quốc công phủ truyền tin đúng không? Lúc trước ngươi nhân chuyện Ngô Chí Viễn buộc tội tướng gia, tướng gia xem ngươi là ngôn quan cho nên không động đến ngươi. Kỳ thật lúc ấy ngươi được Anh quốc công và Mạc phó tướng sai sử đi?”
“Ngươi, ngươi nói gì, ta nghe không hiểu!” Vương Luật mạnh miệng nói, “Ta là tả gián quan, có tư cách buộc tội triều quan, căn bản không chịu bất kì ai sai sử! Sĩ khả sát bất khả nhục!”
“Vương đại nhân không cần trả lời nhanh như vậy, nhìn xem tâm phúc của ngươi mà Hoàng Thành Tư bắt được, miệng của hắn có cứng như ngươi không.”
Trong lòng Vương Luật “lộp bộp” một tiếng, nói: “Các ngươi muốn làm gì? Muốn vu hãm ta và Anh quốc công? Các ngươi thật cho trong triều đình Cố Hành Giản có thể một tay che trời sao? Chờ ta nhìn thấy Hoàng Thượng, chắc chắn cáo tội hắn!”
“Ta khuyên Vương đại nhân vẫn nên nghĩ lại, trước nhìn cái này lại nói.” Sùng Minh từ trong lòng lấy ra một đóa châu hoa, đặt trước mặt Vương Luật. Vương Luật run rẩy cầm châu hoa, khí thế biến mất: “Các ngươi, các ngươi làm sao tìm được nàng? Các ngươi làm gì nàng!”
“Vương đại nhân yên tâm, chúng ta sẽ chiếu cố tốt cho ngoại thất và hài tử trong bụng nàng. Tướng gia luôn luôn không đối phó với phụ nữ và trẻ em, chẳng qua chuyện này nếu cho phu nhân ngươi biết, nàng ta sẽ làm gì, tướng gia cũng không dám bảo đảm.”
Vương Luật nắm chặt châu hoa, miệng mím chặt, không nói nên lời. Cố Hành Giản không ra tay thì thôi, vừa ra tay chính là bóp chặt tử huyệt của người, giãy giụa chống cự cũng vô dụng. Nếu không mấy năm trước, Tể tướng quyền khuynh triều dã thời trước, sao có thể thua trong tay hắn?
Sùng Minh kêu dừng xe, đi thẳng xuống.
Người Hoàng Thành Tư gật đầu với hắn, hộ tống xe ngựa rời đi. Vốn dĩ làm như vậy không hợp lễ, nhưng Tiêu Dục tự mình phân phó, bọn họ cũng không dám làm trái.
Bầu trời lại đổ mưa, chỉ là mưa rất nhỏ, nhưng đánh vào trên người, vẫn hơi lạnh. Nhưng mùa xuân tựa hồ rất gần.
Bình luận facebook