Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 130
Editor: Masha
Hạ Sơ Lam cả một đêm không ngủ. Trước kia nàng ở tại phía nam, cách người Kim rất xa. Nhưng đêm qua kỵ binh người Kim xuất hiện trước mắt bọn họ như vậy, bọn họ bị dân tộc du mục hung hãn này nhìn không sót một cái gì.
Sự biến Tịnh Khang, đô thành Biện Kinh của người Tống gần như bị quân Kim đánh tan chỉ trong một đêm. Mà trước đó, Khâm Tông vừa đang cơ đã thương lượng với quân Kim rất lâu đưa đi vô số nữ nhân và vàng bạc, ý đồ nghị hòa, nhưng vẫn không có thể xoay chuyển quốc phá bại cục.
Hoàng đế hiện tại khi đó chỉ là Khang Vương, hấp tấp đăng cơ, được hộ tống trốn về phương nam, mà người Kim một đường đuổi theo, một lần đến Hàng Châu khi đó, hiện giờ là Lâm An phủ. Bọn chúng thiêu hủy cung uyển Phượng Hoàng sơn lúc ấy truyền lại từ thời Ngũ Đại, lửa cháy khắp nơi. Tuy hai mươi năm qua đi, nhưng thảm thiết năm đó hiện giờ tưởng tượng lại, vẫn giống như hiện ra trước mắt.
Người Kim có thể nói là ác mộng của người Tống, cũng là một nét mực sỉ nhục khắc sâu từ thời Tống thất lập quốc đến mấy trăm năm sau. Sau sự biến Tịnh Khang, phần lớn lãnh thổ Trung Nguyên đều bị quân Kim thống trị, người Kim tùy ý sử dụng người Hán, xem bọn họ là người hạ đẳng.
Cho nên người Hán chưa bao giờ ngừng phản kháng, cũng chưa bao giờ khuất phục.
Nhưng mà lấy quốc lực của Tống quốc hiện giờ, còn có những tướng lãnh có thể trấn thủ biên cương đều dần dần phát bệnh cũ run sợ, dù nói muốn thu phục cố thổ, lại là nói dễ hơn làm. Khoảng thời gian trước Anh quốc công bắc chinh, chỉ vì quốc khố trống không, không thể nào đánh tiếp, chỉ có thể qua loa nghị hòa xong việc.
Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, bất tri bất giác trời đã sáng. Hạ Sơ Lam không hề buồn ngủ, từ trên giường bò dậy. Trước kia nàng cũng không nghĩ đến chính sự, luôn cảm thấy cách mình rất xa. Nhưng hôm nay lại dần dần nghĩ nhiều hơn.
Nàng kêu Tư An tiến vào, đầu tiên là dò hỏi Cố Hành Giản đã trở lại chưa. Tư An lắc đầu: “Ngài đừng lo lắng, lão gia nhất định có thể toàn thân mà lui.”
“Nếu hôm nay còn không có tin tức, chúng ta liền đi phủ nha thành châu báo án. Phu nhân người nào đó bị thương, người hẳn ở trong thành.” Hạ Sơ Lam nói. Nàng tin tưởng năng lực của Cố Hành Giản, nhưng người Kim thật sự là thay đổi thất thường. Chỉ nói mấy năm nay nhiều lần nghị hòa rồi lại gây chiến, tới tới lui lui đã thay sắc mặt mấy lần. Trong xương cốt bọn họ sự hiếu chiến và mơ ước với phía nam trước nay chưa từng ngừng lại.
Sau khi rửa mặt, đoàn người đến đại đường khách xá ăn cơm sáng. Cơm sáng có cháo gạo kê, bánh bao thịt, thịt muối và một đĩa rau xanh, Trần Giang Lưu ngáp một cái, ngồi ở bên cạnh Sùng Minh. Tư An nói với Hạ Sơ Lam: “Thức ăn đều là do Giang Lưu dậy sớm chuẩn bị cho chúng ta, còn sớm hơn khách xá chuẩn bị.”
Sùng Minh quay đầu hỏi Trần Giang Lưu: “Ngươi dậy lúc nào? Sao ta không biết.”
Trần Giang Lưu trả lời: “Dần mạt thời điểm khởi. Đêm qua nghe chưởng quầy nói phụ cận có chợ sáng, bán mới mẻ nguyên liệu nấu ăn, ta liền đi mua.”
Hạ Sơ Lam vốn đang suy nghĩ về Cố Hành Giản, nghe xong nói: “Giang Lưu, về sau ngươi không cần dậy sớm như vậy. Chúng ta có thể đi bên ngoài tìm sạp hàng nào mở cửa sớm tùy tiện ăn một ít, ngươi còn đang ở tuổi phát triển, cần ngủ đủ giấc.”
Trần Giang Lưu cúi đầu nói: “Không sao. Chuyện khác ta cũng không biết làm, chỉ có thể làm chút chuyện trong khả năng cho phép. Huống chi lần trước cũng đã nói, ta lưu lại là nấu để cơm cho đại gia.”
Lục Bình ôm lấy bả vai của hắn nói: “Giang Lưu, tâm tình của ngươi ta biết. Nhưng cô…… Hạ tiểu đệ nói không sai, chúng ta đều không phải người hay soi mói, tùy tiện ăn chút là xong, ngươi không cần vất vả như vậy. Đến được Hưng Nguyên phủ thì tốt rồi.”
Hưng Nguyên phủ là nơi nối kết các nơi, tuy rằng là trọng trấn biên cảnh, nhưng cũng là địa phương phồn hoa nhất châu thành. Ấn tượng cố hữu của bọn họ trước kia đối Hưng Nguyên phủ kỳ thật là sai.
Trần Giang Lưu nhìn về phía Sùng Minh, thấy Sùng Minh gật đầu, hắn mới đáp ứng.
Hạ Sơ Lam gắp một cái bánh bao thịt đặt vào đĩa của Trần Giang Lưu, bất thần nhớ tới Hạ Diễn. Tuổi của Hạ Diễn không sai biệt lắm với Trần Giang Lưu, đều hiểu chuyện đến làm người đau lòng. Bọn họ rời đô thành cũng đã hai tháng, không biết đệ ấy hiện tại như thế nào.
Từ sau khi thân thế của nàng bị vạch trần, tỷ đệ bọn họ hai còn chưa kịp gặp mặt, nàng đã đi cùng Cố Hành Giản đến nơi đây.
Trần Giang Lưu nhìn trong chén cháo gạo kê, nghe bên tai mọi người thân thiết đàm luận, bỗng nhiên có chút ăn mà không biết mùi vị gì. Dọc theo đường đi này, bọn họ đãi hắn rất chân thành, chưa từng phòng bị hắn. Mà hắn vẫn luôn dùng các loại phương pháp, đem những gì nhìn thấy nghe thấy trên đường truyền về đô thành.
Tuy rằng làm như vậy không tính là thương tổn bọn họ, nhưng rốt cuộc là lừa gạt. Nhưng hắn không thể nào lựa chọn.
Giữa hắn và Ân Bình Quận Vương là một hồi giao dịch. Hắn từ nhỏ đã bị tuyển đến Thanh Quan Viện ở Xương Bình, tiếp thu các loại huấn luyện, trở thành người chuyên môn hầu hạ quan to hiển quý. Cho nên hắn biết chữ, cũng có một tay trù nghệ tốt. Nhưng khi hắn bị người nhà bán đi, bán chính là làm văn tự bán đứt, cũng chính là đến chết cũng phải ở Thanh Quan Viện. Sau Ân Bình Quận Vương nhìn trúng hắn, hứa hẹn sau khi hắn hoàn thành một việc, sẽ cho hắn tự do.
Hắn vốn chỉ là thám tử chấp hành nhiệm vụ, không nghĩ tới gặp được nhóm người này thiệt tình đối đãi hắn. Hắn mỗi ngày đều vượt qua trong giãy giụa dày vò. Tư An vì hắn may vá quần áo, Lục Bình mua đồ ăn ngon cho hắn, giúp hắn làm việc, càng miễn bàn Sùng Minh ca ca mọi chuyện vì hắn suy nghĩ, vì lưu hắn lại thiếu chút nữa xung đột với tướng gia.
Bọn họ chưa bao giờ nhìn thân phận mà xem nhẹ hắn, càng là đem người xa lạ như hắn coi như người nhà mà đối đãi.
“Giang Lưu, ngươi đang ngẩn người nghĩ gì vậy?” Tư An buồn cười, đem thịt muối đẩy đến trước mặt Trần Giang Lưu, “Chúng ta đều không ăn thịt. Ngươi đang lớn, mau ăn hết thịt này đi.”
Trần Giang Lưu lên tiếng, biết bọn họ cố ý nhường hắn, yên lặng mà ăn hết thịt.
Ăn xong trời còn sớm, mọi người từng người trở về phòng nghỉ ngơi. Chờ đến khi mặt trời lặn, Hạ Sơ Lam rốt cuộc không kiềm chế nổi nữa, gọi Sùng Minh vào trong phòng, bảo hắn đi phủ nha báo án. Sùng Minh vừa muốn đi ra ngoài, ngoài cửa vang lên một thanh âm: “Không cần đi, ta đã trở về.”
Hạ Sơ Lam lập tức đứng dậy, thấy Cố Hành Giản từ ngoài cửa đi vào, thân hình cao gầy, trên mặt mang theo ý cười nhu hòa. Hắn giống như như đêm qua khi rời đi, lông tóc không tổn hao gì, chỉ là đáy mắt toát ra một tia mỏi mệt.
Nàng lập tức chạy tới, duỗi tay ôm lấy hắn, hốc mắt hơi nóng.
Sùng Minh cũng nhẹ nhàng thở ra, lặng yên không một tiếng động mà lui ra, còn giúp bọn họ đóng cửa lại. Nếu để những người khác thấy hai nam nhân ôm nhau, chỉ sợ sẽ bị dọa sợ.
“Nàng lo lắng cho ta?” Cố Hành Giản dán vào mặt nàng hỏi.
Hạ Sơ Lam nhẹ giọng nói: “Chàng sao lại đi quá lâu như vậy? Ta sợ chàng xảy ra chuyện, vẫn luôn hối hận tối hôm qua để chàng đi.”
Cố Hành Giản sờ sờ gáy nàng, bật cười: “Đồ ngốc, mấy kẻ hèn người Kim, có thể làm gì ta? Năm đó khi ta Bắc thượng nghị hòa, đối mặt người Kim còn gấp mấy trăm lần nơi đây, còn không sợ. Huống chi lần này theo chân bọn họ đến đó, có thu hoạch ngoài ý muốn.”
Hạ Sơ Lam ngẩng đầu nhìn hắn, Cố Hành Giản tiếp tục nói: “Ta thấy Hoàn Nhan Lượng ở đó.”
Hạ Sơ Lam giật mình. Nàng biết Hoàn Nhan Lượng là Hải Lăng vương Kim Quốc, quyền cao chức trọng, đóng tại kinh đô, chưởng quản mười vạn đại quân, là một viên mãnh tướng, trình độ hung hãn không thua Hoàn Nhan Tông Bật. Sau khi Hoàn Nhan Tông Bật bị phán lưu đày, Kim Quốc hoàng đế liền trọng dụng Hoàn Nhan Lượng. Chỉ là hắn không ở quốc nội Kim Quốc, bí mật lẻn vào Tống cảnh làm cái gì?
Cố Hành Giản kéo nàng ngồi xuống: “Ta đã để lại người âm thầm giám thị, chúng ta phải ở thành châu ngây ngốc mấy ngày. Chuyện này tạm thời không cần nói cho những người khác.”
Hạ Sơ Lam gật đầu. Hoàn Nhan Lượng là nhân vật vô cùng quan trọng, tất nhiên phải cẩn thận đối đãi. Cố Hành Giản nói: “Có gì ăn không? Đi rồi không ít đường, có chút đói bụng.” Từ chỗ phủ đệ đó nếu cưỡi ngựa thật ra có thể về đây rất nhanh, nhưng trên người hắn không có mang tiền, đối với nơi đây lại không quen, dọc theo đường đi hỏi không ít người, mới miễn cưỡng đi về được.
Vốn dĩ buổi trưa có thể đến, trên đường đi nhầm vài lần, đi vòng đường xa.
Từ trước cũng không cảm thấy đi đường thế nào. Sau khi làm quan, không phải cưỡi ngựa thì là ngồi kiệu, thể lực không bằng lúc tuổi trẻ
“Có, ta liền đi lấy.” Hạ Sơ Lam vội vàng đứng dậy nói.
Cố Hành Giản kéo tay nàng, nhẹ giọng nói: “Lam Lam, để cho người khác đi làm thôi.”
Hạ Sơ Lam nhìn ánh mắt thâm thúy của hắn, biết hắn muốn mình lưu lại nơi này. Chẳng qua tách ra một đêm nên có chút khó khăn khi chia lìa. Nàng đáp ứng, phân phó Tư An đi phòng bếp hâm nóng đồ ăn.
***
Cách thành châu không xa là thôn khai thác đá, là một thôn xóm yên lặng bên trong núi sâu. Nơi này từng nhà lấy việc làm ruộng mà sống. Nhưng bởi vì trai tráng khỏe mạnh đều không ở trong nhà, đất đai cũng nhiều nơi hoang vu.
Đang là thời tiết gieo trồng vào mùa xuân, người có chút của cải đều đi thôn trấn lân cận mướn người tới cày ruộng gieo giống, trong thôn liền náo nhiệt hơn.
Hôm nay ngoài ruộng có ba người đang bận rộn, bọn họ đều mặc áo ngắn bằng vải thô màu nâu, ống quần cuốn lên, mang giày rơm, trên đầu mang đấu lạp. Con bò già phe phẩy cái đuôi, chậm rì rì đi về phía trước. Một người trong đó kêu lên: “Triệu ca, hôm nay hình như là Tử Câm cô nương tới đưa cơm.”
Một người khác cũng mừng rỡ phụ họa: “Tử Câm cô nương lớn lên xinh đẹp, cũng làm đồ ăn rất ngon, mỗi ngày ta đều ngóng trông nàng tới.”
Chỉ có một người vùi đầu cày ruộng, không nói gì. Hắn lớn lên rất cao lớn khỏe mạnh, đường cong sườn mặt lạnh lùng cương nghị, đôi mắt đen bóng, chỉ là phơi nắng nên hơi đen, mặt đầy bùn.
Hai người kia đang hào hứng thảo luận về Tử Câm cô nương, đầu ruộng lập tức có một thanh âm ngọt ngào hô: “Ba vị ca ca, tới ăn cơm.”
Hai nam nhân lập tức buông cuốc trong tay, nhảy nhót chạy về phía thân ảnh màu hồng đào kia.
Lâm Tử Câm là nữ nhi của thôn trưởng, cũng là một đóa hoa trong thôn, tiểu tử trẻ tuổi đều thích vây quanh nàng. Nàng dưới tàng cây mở vải bọc ngoài, mở giỏ thức ăn trong tay, đem đồ ăn bên trong nhất nhất bày ra, tiếp đón hai người kia ăn. Nàng giương mắt nhìn thấy đồng ruộng còn có một người, liền đi qua, đứng ở phía sau nam nhân nói: “Lương ca ca, không vội, trước lại đây ăn cơm đi! Ăn no mới có sức lực làm việc.”
Nam nhân đứng dậy, giơ tay lau mồ hôi trên mặt. Áo ngắn trên người hắn bị mồ hôi thấm ướt, vải dệt dán sát người, có thể nhìn thấy làn da cường tráng. Lâm Tử Câm không tự giác mà dời ánh mắt, gò má ửng đỏ, nam nhân đã trầm mặc mà đi đến dưới tàng cây.
Hai nam nhân kia vẫn luôn nói chuyện cùng Lâm Tử Câm, nói chút chuyện cười đùa nàng, chỉ có Triệu Lương không hề hé răng. Hắn người này trầm mặc ít lời, tới đây nhiều ngày như vậy, cũng không nghe hắn nói được mấy chữ, tích chữ như vàng. Hắn từ Lâm gia ở Hưng Nguyên phủ tìm tới, lúc ấy cũng không hỏi tiền công nhiều hay ít, trực tiếp đến làm việc.
Ánh mắt Lâm Tử Câm thường thường lướt qua phía hắn, thấy hắn chỉ vùi đầu ăn cơm, cũng cảm thấy mất mặt, liền không hề để ý tới hắn.
Nàng thói quen được chúng tinh củng nguyệt, thật ra không đem Triệu Lương một đứa ở như vậy để vào mắt.
Chờ ăn uống no đủ, Triệu Lương lại về đồng ruộng bận rộn. Hắn đã nhiều ngày vẫn luôn âm thầm hỏi thăm tin tức, lại không có chút thu hoạch nào. Người nọ hẳn đã thất bại đi? Nếu không sẽ không đến tận hôm nay mà không có chút tin tức gì. Hắn nhớ tới người nọ trước khi đi lời nói hùng hồn, tinh thần thấy chết không sờn, trong lòng dường như sôi trào một cỗ dũng khí.
Một tiểu dân bé nhỏ còn có khí tiết như vậy, tràn ngập nhiệt huyết, hắn có thể nào cái gì cũng không làm? Bọn họ chưa xong việc, cần phải do hắn tiếp tục làm.
Hắn đỡ đấu lạp, thổi khí vào lòng bàn tay, tiếp tục làm việc.
Hạ Sơ Lam cả một đêm không ngủ. Trước kia nàng ở tại phía nam, cách người Kim rất xa. Nhưng đêm qua kỵ binh người Kim xuất hiện trước mắt bọn họ như vậy, bọn họ bị dân tộc du mục hung hãn này nhìn không sót một cái gì.
Sự biến Tịnh Khang, đô thành Biện Kinh của người Tống gần như bị quân Kim đánh tan chỉ trong một đêm. Mà trước đó, Khâm Tông vừa đang cơ đã thương lượng với quân Kim rất lâu đưa đi vô số nữ nhân và vàng bạc, ý đồ nghị hòa, nhưng vẫn không có thể xoay chuyển quốc phá bại cục.
Hoàng đế hiện tại khi đó chỉ là Khang Vương, hấp tấp đăng cơ, được hộ tống trốn về phương nam, mà người Kim một đường đuổi theo, một lần đến Hàng Châu khi đó, hiện giờ là Lâm An phủ. Bọn chúng thiêu hủy cung uyển Phượng Hoàng sơn lúc ấy truyền lại từ thời Ngũ Đại, lửa cháy khắp nơi. Tuy hai mươi năm qua đi, nhưng thảm thiết năm đó hiện giờ tưởng tượng lại, vẫn giống như hiện ra trước mắt.
Người Kim có thể nói là ác mộng của người Tống, cũng là một nét mực sỉ nhục khắc sâu từ thời Tống thất lập quốc đến mấy trăm năm sau. Sau sự biến Tịnh Khang, phần lớn lãnh thổ Trung Nguyên đều bị quân Kim thống trị, người Kim tùy ý sử dụng người Hán, xem bọn họ là người hạ đẳng.
Cho nên người Hán chưa bao giờ ngừng phản kháng, cũng chưa bao giờ khuất phục.
Nhưng mà lấy quốc lực của Tống quốc hiện giờ, còn có những tướng lãnh có thể trấn thủ biên cương đều dần dần phát bệnh cũ run sợ, dù nói muốn thu phục cố thổ, lại là nói dễ hơn làm. Khoảng thời gian trước Anh quốc công bắc chinh, chỉ vì quốc khố trống không, không thể nào đánh tiếp, chỉ có thể qua loa nghị hòa xong việc.
Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, bất tri bất giác trời đã sáng. Hạ Sơ Lam không hề buồn ngủ, từ trên giường bò dậy. Trước kia nàng cũng không nghĩ đến chính sự, luôn cảm thấy cách mình rất xa. Nhưng hôm nay lại dần dần nghĩ nhiều hơn.
Nàng kêu Tư An tiến vào, đầu tiên là dò hỏi Cố Hành Giản đã trở lại chưa. Tư An lắc đầu: “Ngài đừng lo lắng, lão gia nhất định có thể toàn thân mà lui.”
“Nếu hôm nay còn không có tin tức, chúng ta liền đi phủ nha thành châu báo án. Phu nhân người nào đó bị thương, người hẳn ở trong thành.” Hạ Sơ Lam nói. Nàng tin tưởng năng lực của Cố Hành Giản, nhưng người Kim thật sự là thay đổi thất thường. Chỉ nói mấy năm nay nhiều lần nghị hòa rồi lại gây chiến, tới tới lui lui đã thay sắc mặt mấy lần. Trong xương cốt bọn họ sự hiếu chiến và mơ ước với phía nam trước nay chưa từng ngừng lại.
Sau khi rửa mặt, đoàn người đến đại đường khách xá ăn cơm sáng. Cơm sáng có cháo gạo kê, bánh bao thịt, thịt muối và một đĩa rau xanh, Trần Giang Lưu ngáp một cái, ngồi ở bên cạnh Sùng Minh. Tư An nói với Hạ Sơ Lam: “Thức ăn đều là do Giang Lưu dậy sớm chuẩn bị cho chúng ta, còn sớm hơn khách xá chuẩn bị.”
Sùng Minh quay đầu hỏi Trần Giang Lưu: “Ngươi dậy lúc nào? Sao ta không biết.”
Trần Giang Lưu trả lời: “Dần mạt thời điểm khởi. Đêm qua nghe chưởng quầy nói phụ cận có chợ sáng, bán mới mẻ nguyên liệu nấu ăn, ta liền đi mua.”
Hạ Sơ Lam vốn đang suy nghĩ về Cố Hành Giản, nghe xong nói: “Giang Lưu, về sau ngươi không cần dậy sớm như vậy. Chúng ta có thể đi bên ngoài tìm sạp hàng nào mở cửa sớm tùy tiện ăn một ít, ngươi còn đang ở tuổi phát triển, cần ngủ đủ giấc.”
Trần Giang Lưu cúi đầu nói: “Không sao. Chuyện khác ta cũng không biết làm, chỉ có thể làm chút chuyện trong khả năng cho phép. Huống chi lần trước cũng đã nói, ta lưu lại là nấu để cơm cho đại gia.”
Lục Bình ôm lấy bả vai của hắn nói: “Giang Lưu, tâm tình của ngươi ta biết. Nhưng cô…… Hạ tiểu đệ nói không sai, chúng ta đều không phải người hay soi mói, tùy tiện ăn chút là xong, ngươi không cần vất vả như vậy. Đến được Hưng Nguyên phủ thì tốt rồi.”
Hưng Nguyên phủ là nơi nối kết các nơi, tuy rằng là trọng trấn biên cảnh, nhưng cũng là địa phương phồn hoa nhất châu thành. Ấn tượng cố hữu của bọn họ trước kia đối Hưng Nguyên phủ kỳ thật là sai.
Trần Giang Lưu nhìn về phía Sùng Minh, thấy Sùng Minh gật đầu, hắn mới đáp ứng.
Hạ Sơ Lam gắp một cái bánh bao thịt đặt vào đĩa của Trần Giang Lưu, bất thần nhớ tới Hạ Diễn. Tuổi của Hạ Diễn không sai biệt lắm với Trần Giang Lưu, đều hiểu chuyện đến làm người đau lòng. Bọn họ rời đô thành cũng đã hai tháng, không biết đệ ấy hiện tại như thế nào.
Từ sau khi thân thế của nàng bị vạch trần, tỷ đệ bọn họ hai còn chưa kịp gặp mặt, nàng đã đi cùng Cố Hành Giản đến nơi đây.
Trần Giang Lưu nhìn trong chén cháo gạo kê, nghe bên tai mọi người thân thiết đàm luận, bỗng nhiên có chút ăn mà không biết mùi vị gì. Dọc theo đường đi này, bọn họ đãi hắn rất chân thành, chưa từng phòng bị hắn. Mà hắn vẫn luôn dùng các loại phương pháp, đem những gì nhìn thấy nghe thấy trên đường truyền về đô thành.
Tuy rằng làm như vậy không tính là thương tổn bọn họ, nhưng rốt cuộc là lừa gạt. Nhưng hắn không thể nào lựa chọn.
Giữa hắn và Ân Bình Quận Vương là một hồi giao dịch. Hắn từ nhỏ đã bị tuyển đến Thanh Quan Viện ở Xương Bình, tiếp thu các loại huấn luyện, trở thành người chuyên môn hầu hạ quan to hiển quý. Cho nên hắn biết chữ, cũng có một tay trù nghệ tốt. Nhưng khi hắn bị người nhà bán đi, bán chính là làm văn tự bán đứt, cũng chính là đến chết cũng phải ở Thanh Quan Viện. Sau Ân Bình Quận Vương nhìn trúng hắn, hứa hẹn sau khi hắn hoàn thành một việc, sẽ cho hắn tự do.
Hắn vốn chỉ là thám tử chấp hành nhiệm vụ, không nghĩ tới gặp được nhóm người này thiệt tình đối đãi hắn. Hắn mỗi ngày đều vượt qua trong giãy giụa dày vò. Tư An vì hắn may vá quần áo, Lục Bình mua đồ ăn ngon cho hắn, giúp hắn làm việc, càng miễn bàn Sùng Minh ca ca mọi chuyện vì hắn suy nghĩ, vì lưu hắn lại thiếu chút nữa xung đột với tướng gia.
Bọn họ chưa bao giờ nhìn thân phận mà xem nhẹ hắn, càng là đem người xa lạ như hắn coi như người nhà mà đối đãi.
“Giang Lưu, ngươi đang ngẩn người nghĩ gì vậy?” Tư An buồn cười, đem thịt muối đẩy đến trước mặt Trần Giang Lưu, “Chúng ta đều không ăn thịt. Ngươi đang lớn, mau ăn hết thịt này đi.”
Trần Giang Lưu lên tiếng, biết bọn họ cố ý nhường hắn, yên lặng mà ăn hết thịt.
Ăn xong trời còn sớm, mọi người từng người trở về phòng nghỉ ngơi. Chờ đến khi mặt trời lặn, Hạ Sơ Lam rốt cuộc không kiềm chế nổi nữa, gọi Sùng Minh vào trong phòng, bảo hắn đi phủ nha báo án. Sùng Minh vừa muốn đi ra ngoài, ngoài cửa vang lên một thanh âm: “Không cần đi, ta đã trở về.”
Hạ Sơ Lam lập tức đứng dậy, thấy Cố Hành Giản từ ngoài cửa đi vào, thân hình cao gầy, trên mặt mang theo ý cười nhu hòa. Hắn giống như như đêm qua khi rời đi, lông tóc không tổn hao gì, chỉ là đáy mắt toát ra một tia mỏi mệt.
Nàng lập tức chạy tới, duỗi tay ôm lấy hắn, hốc mắt hơi nóng.
Sùng Minh cũng nhẹ nhàng thở ra, lặng yên không một tiếng động mà lui ra, còn giúp bọn họ đóng cửa lại. Nếu để những người khác thấy hai nam nhân ôm nhau, chỉ sợ sẽ bị dọa sợ.
“Nàng lo lắng cho ta?” Cố Hành Giản dán vào mặt nàng hỏi.
Hạ Sơ Lam nhẹ giọng nói: “Chàng sao lại đi quá lâu như vậy? Ta sợ chàng xảy ra chuyện, vẫn luôn hối hận tối hôm qua để chàng đi.”
Cố Hành Giản sờ sờ gáy nàng, bật cười: “Đồ ngốc, mấy kẻ hèn người Kim, có thể làm gì ta? Năm đó khi ta Bắc thượng nghị hòa, đối mặt người Kim còn gấp mấy trăm lần nơi đây, còn không sợ. Huống chi lần này theo chân bọn họ đến đó, có thu hoạch ngoài ý muốn.”
Hạ Sơ Lam ngẩng đầu nhìn hắn, Cố Hành Giản tiếp tục nói: “Ta thấy Hoàn Nhan Lượng ở đó.”
Hạ Sơ Lam giật mình. Nàng biết Hoàn Nhan Lượng là Hải Lăng vương Kim Quốc, quyền cao chức trọng, đóng tại kinh đô, chưởng quản mười vạn đại quân, là một viên mãnh tướng, trình độ hung hãn không thua Hoàn Nhan Tông Bật. Sau khi Hoàn Nhan Tông Bật bị phán lưu đày, Kim Quốc hoàng đế liền trọng dụng Hoàn Nhan Lượng. Chỉ là hắn không ở quốc nội Kim Quốc, bí mật lẻn vào Tống cảnh làm cái gì?
Cố Hành Giản kéo nàng ngồi xuống: “Ta đã để lại người âm thầm giám thị, chúng ta phải ở thành châu ngây ngốc mấy ngày. Chuyện này tạm thời không cần nói cho những người khác.”
Hạ Sơ Lam gật đầu. Hoàn Nhan Lượng là nhân vật vô cùng quan trọng, tất nhiên phải cẩn thận đối đãi. Cố Hành Giản nói: “Có gì ăn không? Đi rồi không ít đường, có chút đói bụng.” Từ chỗ phủ đệ đó nếu cưỡi ngựa thật ra có thể về đây rất nhanh, nhưng trên người hắn không có mang tiền, đối với nơi đây lại không quen, dọc theo đường đi hỏi không ít người, mới miễn cưỡng đi về được.
Vốn dĩ buổi trưa có thể đến, trên đường đi nhầm vài lần, đi vòng đường xa.
Từ trước cũng không cảm thấy đi đường thế nào. Sau khi làm quan, không phải cưỡi ngựa thì là ngồi kiệu, thể lực không bằng lúc tuổi trẻ
“Có, ta liền đi lấy.” Hạ Sơ Lam vội vàng đứng dậy nói.
Cố Hành Giản kéo tay nàng, nhẹ giọng nói: “Lam Lam, để cho người khác đi làm thôi.”
Hạ Sơ Lam nhìn ánh mắt thâm thúy của hắn, biết hắn muốn mình lưu lại nơi này. Chẳng qua tách ra một đêm nên có chút khó khăn khi chia lìa. Nàng đáp ứng, phân phó Tư An đi phòng bếp hâm nóng đồ ăn.
***
Cách thành châu không xa là thôn khai thác đá, là một thôn xóm yên lặng bên trong núi sâu. Nơi này từng nhà lấy việc làm ruộng mà sống. Nhưng bởi vì trai tráng khỏe mạnh đều không ở trong nhà, đất đai cũng nhiều nơi hoang vu.
Đang là thời tiết gieo trồng vào mùa xuân, người có chút của cải đều đi thôn trấn lân cận mướn người tới cày ruộng gieo giống, trong thôn liền náo nhiệt hơn.
Hôm nay ngoài ruộng có ba người đang bận rộn, bọn họ đều mặc áo ngắn bằng vải thô màu nâu, ống quần cuốn lên, mang giày rơm, trên đầu mang đấu lạp. Con bò già phe phẩy cái đuôi, chậm rì rì đi về phía trước. Một người trong đó kêu lên: “Triệu ca, hôm nay hình như là Tử Câm cô nương tới đưa cơm.”
Một người khác cũng mừng rỡ phụ họa: “Tử Câm cô nương lớn lên xinh đẹp, cũng làm đồ ăn rất ngon, mỗi ngày ta đều ngóng trông nàng tới.”
Chỉ có một người vùi đầu cày ruộng, không nói gì. Hắn lớn lên rất cao lớn khỏe mạnh, đường cong sườn mặt lạnh lùng cương nghị, đôi mắt đen bóng, chỉ là phơi nắng nên hơi đen, mặt đầy bùn.
Hai người kia đang hào hứng thảo luận về Tử Câm cô nương, đầu ruộng lập tức có một thanh âm ngọt ngào hô: “Ba vị ca ca, tới ăn cơm.”
Hai nam nhân lập tức buông cuốc trong tay, nhảy nhót chạy về phía thân ảnh màu hồng đào kia.
Lâm Tử Câm là nữ nhi của thôn trưởng, cũng là một đóa hoa trong thôn, tiểu tử trẻ tuổi đều thích vây quanh nàng. Nàng dưới tàng cây mở vải bọc ngoài, mở giỏ thức ăn trong tay, đem đồ ăn bên trong nhất nhất bày ra, tiếp đón hai người kia ăn. Nàng giương mắt nhìn thấy đồng ruộng còn có một người, liền đi qua, đứng ở phía sau nam nhân nói: “Lương ca ca, không vội, trước lại đây ăn cơm đi! Ăn no mới có sức lực làm việc.”
Nam nhân đứng dậy, giơ tay lau mồ hôi trên mặt. Áo ngắn trên người hắn bị mồ hôi thấm ướt, vải dệt dán sát người, có thể nhìn thấy làn da cường tráng. Lâm Tử Câm không tự giác mà dời ánh mắt, gò má ửng đỏ, nam nhân đã trầm mặc mà đi đến dưới tàng cây.
Hai nam nhân kia vẫn luôn nói chuyện cùng Lâm Tử Câm, nói chút chuyện cười đùa nàng, chỉ có Triệu Lương không hề hé răng. Hắn người này trầm mặc ít lời, tới đây nhiều ngày như vậy, cũng không nghe hắn nói được mấy chữ, tích chữ như vàng. Hắn từ Lâm gia ở Hưng Nguyên phủ tìm tới, lúc ấy cũng không hỏi tiền công nhiều hay ít, trực tiếp đến làm việc.
Ánh mắt Lâm Tử Câm thường thường lướt qua phía hắn, thấy hắn chỉ vùi đầu ăn cơm, cũng cảm thấy mất mặt, liền không hề để ý tới hắn.
Nàng thói quen được chúng tinh củng nguyệt, thật ra không đem Triệu Lương một đứa ở như vậy để vào mắt.
Chờ ăn uống no đủ, Triệu Lương lại về đồng ruộng bận rộn. Hắn đã nhiều ngày vẫn luôn âm thầm hỏi thăm tin tức, lại không có chút thu hoạch nào. Người nọ hẳn đã thất bại đi? Nếu không sẽ không đến tận hôm nay mà không có chút tin tức gì. Hắn nhớ tới người nọ trước khi đi lời nói hùng hồn, tinh thần thấy chết không sờn, trong lòng dường như sôi trào một cỗ dũng khí.
Một tiểu dân bé nhỏ còn có khí tiết như vậy, tràn ngập nhiệt huyết, hắn có thể nào cái gì cũng không làm? Bọn họ chưa xong việc, cần phải do hắn tiếp tục làm.
Hắn đỡ đấu lạp, thổi khí vào lòng bàn tay, tiếp tục làm việc.
Bình luận facebook