Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 0
Editor: Masha
Beta: Asuko
Thiệu Hưng năm thứ mười bảy, đây là lần thứ hai hoàng thất dời về phương nam sau lần đầu cách đây hai mươi năm.
Năm đó người Kim thế như sấm sét phá được Biện Kinh, bắt đi nhị đế, đương kim hoàng thượng ở Ứng Thiên Phủ hấp tấp đăng cơ, rồi sau đó một đường trốn về phía nam. Không ngờ quân Kim đuổi theo không bỏ, hoàng thất phải một lần trốn tránh trên biển.
Từ lúc Hoàng Thiên Đãng chi chiến về sau, quân Kim lui về phía bắc, triều đình thừa cơ sai khiến đại thần thuộc phái chủ hòa bắc thượng nghị hòa. Hai nước ước định ranh giới từ Hoài Thủy đến Đại Tán Quan, tạm thời chung sống hoà bình.
Tuy rằng mất đi phần diện tích rộng lớn ở phương bắc, an phận ở một góc, nhưng cục diện chính trị cuối cùng cũng ổn định. Phủ Lâm An thành Hàng Châu trở thành thủ đô lâm thời.
Phía nam trài qua năm đời không có chiến tranh, bá tánh giàu có và đông đúc, hoàng thất lúc dời về phía nam lại mang theo số lượng lớn dân cư cùng thợ thủ công có tay nghề từ phương bắc, Lâm An thực mau tái hiện lại Biện Kinh phồn hoa năm đó.
Phủ Thiệu Hưng cùng phủ Lâm An cách nhau không xa, nhân khi đương kim hoàng thượng nam trốn từng ở nơi đây một đoạn thời gian ngắn, Thiệu Hưng có danh xưng là tiểu Lâm An.
Hôm nay là ngày Hạ gia đại công tử Hạ Khiêm ở phủ Thiệu Hưng thành thân, toàn thành oanh động.
Hạ gia ở vùng Giang Nam cũng coi như có tiếng tăm lừng lẫy. Phía nam thành nhiều cảng sông lớn, triều đình mở ra ngành hàng hải, hải thương cũng thịnh vượng theo. Hạ gia ở cảng Quảng Châu và Tuyền Châu sở hữu nhiều thương thuyền, buôn bán cùng phiên quốc các nơi, sinh ý có thể sánh được Tây Dương.
Hai năm trước, gia chủ Hạ gia ở trên biển xảy ra chuyện, Hạ lão phu nhân tìm thầy bói phán một quẻ, lúc này mới dọn nhà tới phủ Thiệu Hưng, mau chóng trở thành nhà giàu số một địa phương.
Hỉ nhạc diễn tấu sáo và trống, đội ngũ đưa thân đi dọc theo phố xá trong thành rồi vòng lại, kiệu hoa được khiêng tới cửa Hạ gia. Hỉ nương đỡ tân nương hạ kiệu, bá tánh vây xem phát ra một tràng reo hò ầm ĩ.
Tân lang tuổi trẻ đứng ở nơi đó, cứng cỏi như tùng trúc, lại có chút thất thần. Đến tận khi hỉ nương đem một đầu lụa hồng nhét vào trong tay của hắn, mỉm cười gọi “Đại công tử!”, hắn lúc này mới phục hồi tinh thần lại, thuận thế nắm lụa hồng đi vào.
Một đám người đi qua cửa đối diện có điêu khắc bích họa trên tường, đến tiền viện rộng rãi cùng chính đường được trang trí vui tươi. Nhà chính hai bên vây lấy hành lang làm thành hình vuông, còn có các gian nhĩ phòng, một vùng rộng lớn, hoa văn hoa lệ.
Triều đình đối với quy cách nhà cửa sớm có hạn chế: Chấp chính, thân vương gọi là phủ, quan lại gọi là trạch, thứ dân gọi là gia. Phàm là nhà của thứ dân, không được treo thi từ, không được trang trí thêm tơ màu ngũ sắc, không được phô mái cong. Nhưng theo sự hưng thịnh của đại thương nhân, hiện tượng đánh vỡ quy chế cũng có khi phát sinh, triều đình vẫn chưa quản chế.
Hỉ đường náo nhiệt, mắt Hạ Khiêm hướng bốn phía nhìn quanh một lần, không khỏi thất vọng.
Nàng không ở đây. Cho dù là hôn lễ của mình, nàng cũng không tới tham gia.
Cao đường đang ngồi, một đôi tân nhân hành bái thiên địa chi lễ.
Hỉ nương xướng phúc, Hạ Khiêm chết lặng quỳ xuống, tiếng động ầm ĩ chung quanh giống như chẳng có quan hệ gì với hắn. Trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cỗ xúc động, muốn rời đi nơi này, mang người kia đi.
“Kết thúc buổi lễ, đưa vào động phòng!” Hỉ nương lại hô vang một tiếng. Hạ Khiêm bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại, vì ý niệm hoang đường của chính mình vừa rồi cảm thấy buồn cười. Hắn muốn thi đậu công danh, không có khả năng vì một nữ nhân mà từ bỏ hết thảy. Huống chi người kia vẫn là người hắn tuyệt đối không thể mơ tưởng.
Hỉ nương cho rằng Hạ Khiêm đủ loại khác thường là bởi vì quá căng thẳng, nhẹ đẩy phía sau lưng hắn, vui mừng đưa một đôi tân nhân đi tân phòng.
Hạ nhân Hạ gia ngay sau đó mời khách khứa nhập tọa, chỗ ngồi cũng cực lưu ý. Hôm nay đãi tiệc tổng cộng ba mươi lăm bàn, ngoài cửa còn bày tiệc cơ động cho bá tánh trong thành.
Chính đường phía trước năm bàn, trừ bỏ gia chủ ngồi cùng họ hàng gần, bên ngoài còn lại đều là nhân vật có uy tín có danh dự. Hạ gia sinh ý làm lớn, cũng giao thiệp với không ít quan viên, hôm nay tới chúc mừng còn có tri phủ Thiệu Hưng phủ Tống Vân Khoan.
Tống Vân Khoan xuất thân tiến sĩ, ở trên quan trường hơn hai mươi năm, chiến tích vẫn luôn thường thường. Hắn ở phủ Thiệu Hưng ba năm sau sắp mãn nhiệm, vì chuyện điều nhiệm sau này, trước mắt khắp nơi nhờ người tìm quan hệ, nghĩ nương nhờ Lâm An hải thương, mới vừa có chút hy vọng.
Nhưng mà hải thương bao nhiêu người đều là người sành sỏi, đầu óc có sạn, trước khi lệnh chính thức điều nhiệm ban xuống, hắn vô pháp an tâm.
Hỉ yến người người chen chúc, thỉnh thoảng có quan viên hạ cấp mang theo gia quyến tiến đến bái kiến Tống Vân Khoan. Tống Vân Khoan có lệ mà cười cười, kiễng chân nhìn xung quanh, lại chậm chạp không thấy người nọ hiện thân, hay là tin tức có lầm?
Vừa lúc này, một đám người từ hành lang phía dưới đã đi tới.
Người đi đầu là một nam nhân ước chừng trên dưới bốn mươi tuổi, mặc một thân khoan bào màu trà, cao lớn oai hùng, ngũ quan tuấn lãng, trên mặt để một tầng râu quai nón nồng đậm, thêm vài phần tục tằng.
Tống Vân Khoan chưa kịp cử động, bên cạnh mọi người đã như ong vỡ tổ đi vây quanh người kia, “Cố nhị gia, Cố nhị gia” cứ như vậy ân cần kêu.
Nguyên lai vị này chính là Lâm An đại thương nhân Cố Cư Kính, ở Lâm An thậm chí ở cả nước sở hữu nhiều tửu lâu, khách điếm, nhiều kho, nhiều chỗ sản nghiệp, phú khả địch quốc. Đương thời thương nhân có địa vị cao hơn nhiều so với các triều đại trước, có một ít đại thương nhân thậm chí có thể cùng ngồi cùng ăn với quan viên.
Mà lý do Cố Cư Kính bị người như một bầy vịt vây quanh là vì thân phận hắn là huynh trưởng đương triều Tể tướng Cố Hành Giản. Người đương thời giảng: Quyền người về chủ, chính là trung thư. Trung thư tức là Tể tướng đứng đầu quan văn, Tể tướng thế nhưng phân phó đủ loại quan lại, hoàng đế tuyên bố chính lệnh cũng cần phải có Tể tướng phê qua mới có thể có hiệu lực.
Cố tướng quyền khuynh triều dã, lại kiêm chức thầy của hoàng tử, Hoàng Thượng coi trọng, ai lại không nghĩ nịnh bợ ngài một phen? Nịnh bợ không được bản thân ngài, có thể nịnh bợ huynh trưởng ngài cũng là chuyện tốt.
Cố Cư Kính đối với việc chúng tinh phủng nguyệt đã sớm tập mãi thành thói quen, nhìn quanh bốn phía, trong giây lát phát hiện một sự kiện, nâng lên ngón tay gọi thiếu niên tùy tùng trắng nõn thanh tuấn phía sau, thì thầm nói: “Sùng Minh, người kia đâu?”
Sùng Minh kinh ngạc nhìn xung quanh bốn phía: “Vừa mới nãy rõ ràng còn ở……”
***
Hạ gia hậu hoa viên, hoa cỏ tươi tốt, bồn hoa đào nở ra những đóa hoa muôn hồng nghìn tía, như đá quý phủ lên cỏ xanh.
Lâm hồ phù dung tạ, đình ở giữa hồ, lan can thấp phẳng, ghế dựa lót lông ngỗng. Một người bạch y nữ tử ngồi dựa trên lan can, một tay cầm thi thư, một tay nâng chén trà bạch sứ, trước mặt là giường khắc hoa trà, phía trên bày đầy đủ mọi thứ trà cụ tinh mỹ.
Nữ tử bàn tay trắng thon thon, trên cổ tay treo một chuỗi trân châu màu sắc tốt nhất, da thịt như phiếm tuyết quang.
Trên áo nàng từ bả vai đến ngực áo thêu hoa văn tinh xảo, cánh tay khoác dải lụa choàng, trên eo treo một ngọc bội cổ xưa. Một mái tóc đen dài vấn thành đôi búi tóc, trên búi tóc cắm châu hoa.
Quả nhiên là một tướng mạo đẹp đến có thể lệnh cho bách hoa thất sắc.
Nàng hơi rũ lông mi, miệng anh đào nhỏ nhấp nhấp ly trà, mày đẹp hơi chau.
Một phụ nhân ổn trọng cùng một tiểu thị nữ đứng bên cạnh, tiểu thị nữ thấy thế, vội vàng tiến lên nói: “Cô nương, nếu trà lạnh, nô tỳ lại pha lại ly mới cho người?”
Nữ tử chưa giương mắt, chỉ thuận thế đem cái ly đưa qua, xem như ngầm đồng ý.
Tiểu thị nữ vội vàng tiếp nhận, chạy đến bên cạnh giường trà, một bên nghiền nát phấn trà một bên nói: “Nô tỳ sáng mai lại gọi người đi gánh chút nước suối tới. Nước này nấu trà, chính là không tốt bằng.”
Bên cạnh phụ nhân do dự một chút, vẫn là nói: “Cô nương, hôm nay đại công tử thành thân, những thương gia quan nhân kia đều là hướng về phía người cùng thể diện lão gia mà tới. Người không đi ra, liền sợ lão phu nhân cùng nhị phòng bên kia sẽ bất mãn……”
Nữ tử lẳng lặng lật qua một tờ, không nói gì, thực tự nhiên vén một lọn tóc buông xuống ở một bên ra phía sau tai. Tuy là một động tác đơn giản như vậy, nàng làm lại là phong tình vạn chủng, vũ mị tận xương, dù hai hạ nhân đã thường xuyên thấy nàng, đều xem đến si say.
Triệu ma ma trong lòng thầm nghĩ: từ lúc lão gia xảy ra chuyện về sau, cô nương liền thay đổi rất nhiều. Từ trước vì một nam nhân đòi chết đòi sống, lão gia cùng phu nhân vẫn luôn lo lắng cho nàng. Hiện giờ cô nương chủ ý lớn, nghĩ đến cũng không cần bọn họ lại đi theo nhọc lòng.
Triệu ma ma đang cảm khái, bên kia Tư An đang pha trà lại “Ai da” một tiếng, trừng hướng người từ ngoài cửa chạy vào, suýt nữa đụng vào chính nàng: “Lục Bình chết tiệt, ngươi muốn đâm chết ta nha!”
Tên kia gọi là Lục Bình, gã sai vặt này đại khái mười bốn mười lăm tuổi, lớn lên bộ dáng lanh lợi. Hắn hướng Tư An cúi người nhận lỗi, sau đó hạ giọng nói: “Cô nương, nhị phu nhân hầm hầm tới đây!”
Tư An như lâm đại địch, vội vàng nhìn về phía chủ tử.
Vị nhị phu nhân này cũng không phải là cái gì thiện nam tín nữ.
Nữ tử không nhanh không chậm vươn tay: “Tư An, dâng trà cho ta.” Âm thanh như ngọc phiến chạm nhau, thanh thúy dễ nghe, hàm chứa một cỗ lực lượng trấn định nhân tâm.
Tư An vội vàng đưa chén trà qua, nàng nhấp một chút, bình tĩnh nói: “Nóng.”
“Nô tỳ lần sau nhất định chú ý.” Tư An lập tức trả lời.
Sau một lát, nhị phòng phu nhân Hàn thị dắt vài thị nữ vú già vào nhà thuỷ tạ, thanh thế mênh mông cuồn cuộn.
Hàn thị hôm nay trang điểm đến thập phần long trọng, váy đỏ sậm tơ vàng thêu hoa, vai khoác dải lụa choàng, trên búi tóc cắm bộ diêu vàng ròng buông xuống đến vành tai, mặt mày tú trí, nhìn thập phần tươi trẻ. Bà mắt thấy Hạ Sơ Lam vẫn ngồi không nhúc nhích, không đem chính mình để vào mắt chút nào, hỏa khí tích tụ ở ngực, quát: “Hạ Sơ Lam!”
Hạ Sơ Lam không dao động, ngón tay ngọc bạch nhỏ dài vẫn cầm chén trà, mắt cũng không nâng: “Nhị thẩm tìm ta có chuyện gì?”
Đã ba năm, Hàn thị vẫn là không có biện pháp đem nữ tử trước mắt này cùng Hạ Sơ Lam trước kia liên hệ với nhau. Hạ Sơ Lam trước kia đẹp thì đẹp đó, lại không có đầu óc, giống bình hoa tinh xảo, chỉ có thể đem bài trí.
Nhớ rõ khi đó, Hạ Sơ Lam cùng nam nhân bên ngoài nháo xảy ra chuyện, đại phòng đóng cửa lại đem chuyện giải quyết, lão phu nhân mệnh hai phòng khác không được hỏi đến, Hàn thị có một khoảng thời gian thật lâu chưa thấy được nàng. Sau lại Hạ Bách Thịnh biệt tích, tái kiến Hạ Sơ Lam thì nàng hoàn toàn thay đổi. Ánh mắt thanh lãnh kiêu ngạo, có khi chỉ một ánh mắt đảo qua phóng tới, Hàn thị làm trưởng bối phải chột dạ.
Nhưng gia nghiệp to như vậy giao tới trong tay một tiểu cô nương, Hàn thị như thế nào có thể chịu phục?
Liền lấy lần này việc Hạ Khiêm thành thân tới nói, nguyên bản muốn bày tiệc năm mươi bàn, cuối cùng chính là phải giảm bớt còn ba mươi mấy bàn. Hạ gia còn thiếu chút tiền ấy sao? Rõ ràng là nha đầu này muốn chèn ép nhị phòng.
“Đại Lang thành thân, ngươi tránh ở nơi này, là ý gì?” Hàn thị nói thẳng.
“Nhị thẩm nghĩ sai rồi. Ta không có trốn, chỉ là có chút mệt, không nghĩ đi ra ngoài xã giao.” Hạ Sơ Lam nhàn nhạt nói, ánh mắt lại hướng về phía mặt nước ngoài kia, thần tình lạnh lùng đến cực điểm.
Hàn thị làm bộ không phát hiện, lúc ngồi xuống, lại thay đổi thành miệng lưỡi trưởng bối: “Ngươi một cô nương gia cả ngày xuất đầu lộ diện, nhị thẩm cũng biết ngươi không dễ dàng gì. Ngươi nếu chịu uỷ quyền, làm gì đến nỗi mệt nhọc như thế? Năm đó nhị thúc ngươi đi theo cha ngươi buôn bán, sự tình trên biển cũng thập phần thành thạo.”
Hải thương là căn bản của Hạ gia, Hàn thị bàn tính vậy nhưng thật ra đáng đánh.
Hạ Sơ Lam cong cong khóe miệng, cười đến điên đảo chúng sinh: “Sau khi cha ta xảy ra chuyện, nhị thúc thật ra đã chủ sự một đoạn thời gian, nhưng kết quả thế nào? Nếu ta lại đem gia nghiệp giao cho nhị thúc, nhị thẩm không sợ tán gia bại sản sao?”
Tác giả có lời muốn nói: Hố mới khai trương, quỳ cầu các vị đại lão nhắn nhủ nhiều hơn, bao lì xì ngay sau đó sẽ phát.
Giảng một chút, bối cảnh truyện là Nam Tống, nhưng hết thảy cốt truyện là tác giả động não, các vị cao thủ miễn kiểm chứng.
Beta: Asuko
Thiệu Hưng năm thứ mười bảy, đây là lần thứ hai hoàng thất dời về phương nam sau lần đầu cách đây hai mươi năm.
Năm đó người Kim thế như sấm sét phá được Biện Kinh, bắt đi nhị đế, đương kim hoàng thượng ở Ứng Thiên Phủ hấp tấp đăng cơ, rồi sau đó một đường trốn về phía nam. Không ngờ quân Kim đuổi theo không bỏ, hoàng thất phải một lần trốn tránh trên biển.
Từ lúc Hoàng Thiên Đãng chi chiến về sau, quân Kim lui về phía bắc, triều đình thừa cơ sai khiến đại thần thuộc phái chủ hòa bắc thượng nghị hòa. Hai nước ước định ranh giới từ Hoài Thủy đến Đại Tán Quan, tạm thời chung sống hoà bình.
Tuy rằng mất đi phần diện tích rộng lớn ở phương bắc, an phận ở một góc, nhưng cục diện chính trị cuối cùng cũng ổn định. Phủ Lâm An thành Hàng Châu trở thành thủ đô lâm thời.
Phía nam trài qua năm đời không có chiến tranh, bá tánh giàu có và đông đúc, hoàng thất lúc dời về phía nam lại mang theo số lượng lớn dân cư cùng thợ thủ công có tay nghề từ phương bắc, Lâm An thực mau tái hiện lại Biện Kinh phồn hoa năm đó.
Phủ Thiệu Hưng cùng phủ Lâm An cách nhau không xa, nhân khi đương kim hoàng thượng nam trốn từng ở nơi đây một đoạn thời gian ngắn, Thiệu Hưng có danh xưng là tiểu Lâm An.
Hôm nay là ngày Hạ gia đại công tử Hạ Khiêm ở phủ Thiệu Hưng thành thân, toàn thành oanh động.
Hạ gia ở vùng Giang Nam cũng coi như có tiếng tăm lừng lẫy. Phía nam thành nhiều cảng sông lớn, triều đình mở ra ngành hàng hải, hải thương cũng thịnh vượng theo. Hạ gia ở cảng Quảng Châu và Tuyền Châu sở hữu nhiều thương thuyền, buôn bán cùng phiên quốc các nơi, sinh ý có thể sánh được Tây Dương.
Hai năm trước, gia chủ Hạ gia ở trên biển xảy ra chuyện, Hạ lão phu nhân tìm thầy bói phán một quẻ, lúc này mới dọn nhà tới phủ Thiệu Hưng, mau chóng trở thành nhà giàu số một địa phương.
Hỉ nhạc diễn tấu sáo và trống, đội ngũ đưa thân đi dọc theo phố xá trong thành rồi vòng lại, kiệu hoa được khiêng tới cửa Hạ gia. Hỉ nương đỡ tân nương hạ kiệu, bá tánh vây xem phát ra một tràng reo hò ầm ĩ.
Tân lang tuổi trẻ đứng ở nơi đó, cứng cỏi như tùng trúc, lại có chút thất thần. Đến tận khi hỉ nương đem một đầu lụa hồng nhét vào trong tay của hắn, mỉm cười gọi “Đại công tử!”, hắn lúc này mới phục hồi tinh thần lại, thuận thế nắm lụa hồng đi vào.
Một đám người đi qua cửa đối diện có điêu khắc bích họa trên tường, đến tiền viện rộng rãi cùng chính đường được trang trí vui tươi. Nhà chính hai bên vây lấy hành lang làm thành hình vuông, còn có các gian nhĩ phòng, một vùng rộng lớn, hoa văn hoa lệ.
Triều đình đối với quy cách nhà cửa sớm có hạn chế: Chấp chính, thân vương gọi là phủ, quan lại gọi là trạch, thứ dân gọi là gia. Phàm là nhà của thứ dân, không được treo thi từ, không được trang trí thêm tơ màu ngũ sắc, không được phô mái cong. Nhưng theo sự hưng thịnh của đại thương nhân, hiện tượng đánh vỡ quy chế cũng có khi phát sinh, triều đình vẫn chưa quản chế.
Hỉ đường náo nhiệt, mắt Hạ Khiêm hướng bốn phía nhìn quanh một lần, không khỏi thất vọng.
Nàng không ở đây. Cho dù là hôn lễ của mình, nàng cũng không tới tham gia.
Cao đường đang ngồi, một đôi tân nhân hành bái thiên địa chi lễ.
Hỉ nương xướng phúc, Hạ Khiêm chết lặng quỳ xuống, tiếng động ầm ĩ chung quanh giống như chẳng có quan hệ gì với hắn. Trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cỗ xúc động, muốn rời đi nơi này, mang người kia đi.
“Kết thúc buổi lễ, đưa vào động phòng!” Hỉ nương lại hô vang một tiếng. Hạ Khiêm bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại, vì ý niệm hoang đường của chính mình vừa rồi cảm thấy buồn cười. Hắn muốn thi đậu công danh, không có khả năng vì một nữ nhân mà từ bỏ hết thảy. Huống chi người kia vẫn là người hắn tuyệt đối không thể mơ tưởng.
Hỉ nương cho rằng Hạ Khiêm đủ loại khác thường là bởi vì quá căng thẳng, nhẹ đẩy phía sau lưng hắn, vui mừng đưa một đôi tân nhân đi tân phòng.
Hạ nhân Hạ gia ngay sau đó mời khách khứa nhập tọa, chỗ ngồi cũng cực lưu ý. Hôm nay đãi tiệc tổng cộng ba mươi lăm bàn, ngoài cửa còn bày tiệc cơ động cho bá tánh trong thành.
Chính đường phía trước năm bàn, trừ bỏ gia chủ ngồi cùng họ hàng gần, bên ngoài còn lại đều là nhân vật có uy tín có danh dự. Hạ gia sinh ý làm lớn, cũng giao thiệp với không ít quan viên, hôm nay tới chúc mừng còn có tri phủ Thiệu Hưng phủ Tống Vân Khoan.
Tống Vân Khoan xuất thân tiến sĩ, ở trên quan trường hơn hai mươi năm, chiến tích vẫn luôn thường thường. Hắn ở phủ Thiệu Hưng ba năm sau sắp mãn nhiệm, vì chuyện điều nhiệm sau này, trước mắt khắp nơi nhờ người tìm quan hệ, nghĩ nương nhờ Lâm An hải thương, mới vừa có chút hy vọng.
Nhưng mà hải thương bao nhiêu người đều là người sành sỏi, đầu óc có sạn, trước khi lệnh chính thức điều nhiệm ban xuống, hắn vô pháp an tâm.
Hỉ yến người người chen chúc, thỉnh thoảng có quan viên hạ cấp mang theo gia quyến tiến đến bái kiến Tống Vân Khoan. Tống Vân Khoan có lệ mà cười cười, kiễng chân nhìn xung quanh, lại chậm chạp không thấy người nọ hiện thân, hay là tin tức có lầm?
Vừa lúc này, một đám người từ hành lang phía dưới đã đi tới.
Người đi đầu là một nam nhân ước chừng trên dưới bốn mươi tuổi, mặc một thân khoan bào màu trà, cao lớn oai hùng, ngũ quan tuấn lãng, trên mặt để một tầng râu quai nón nồng đậm, thêm vài phần tục tằng.
Tống Vân Khoan chưa kịp cử động, bên cạnh mọi người đã như ong vỡ tổ đi vây quanh người kia, “Cố nhị gia, Cố nhị gia” cứ như vậy ân cần kêu.
Nguyên lai vị này chính là Lâm An đại thương nhân Cố Cư Kính, ở Lâm An thậm chí ở cả nước sở hữu nhiều tửu lâu, khách điếm, nhiều kho, nhiều chỗ sản nghiệp, phú khả địch quốc. Đương thời thương nhân có địa vị cao hơn nhiều so với các triều đại trước, có một ít đại thương nhân thậm chí có thể cùng ngồi cùng ăn với quan viên.
Mà lý do Cố Cư Kính bị người như một bầy vịt vây quanh là vì thân phận hắn là huynh trưởng đương triều Tể tướng Cố Hành Giản. Người đương thời giảng: Quyền người về chủ, chính là trung thư. Trung thư tức là Tể tướng đứng đầu quan văn, Tể tướng thế nhưng phân phó đủ loại quan lại, hoàng đế tuyên bố chính lệnh cũng cần phải có Tể tướng phê qua mới có thể có hiệu lực.
Cố tướng quyền khuynh triều dã, lại kiêm chức thầy của hoàng tử, Hoàng Thượng coi trọng, ai lại không nghĩ nịnh bợ ngài một phen? Nịnh bợ không được bản thân ngài, có thể nịnh bợ huynh trưởng ngài cũng là chuyện tốt.
Cố Cư Kính đối với việc chúng tinh phủng nguyệt đã sớm tập mãi thành thói quen, nhìn quanh bốn phía, trong giây lát phát hiện một sự kiện, nâng lên ngón tay gọi thiếu niên tùy tùng trắng nõn thanh tuấn phía sau, thì thầm nói: “Sùng Minh, người kia đâu?”
Sùng Minh kinh ngạc nhìn xung quanh bốn phía: “Vừa mới nãy rõ ràng còn ở……”
***
Hạ gia hậu hoa viên, hoa cỏ tươi tốt, bồn hoa đào nở ra những đóa hoa muôn hồng nghìn tía, như đá quý phủ lên cỏ xanh.
Lâm hồ phù dung tạ, đình ở giữa hồ, lan can thấp phẳng, ghế dựa lót lông ngỗng. Một người bạch y nữ tử ngồi dựa trên lan can, một tay cầm thi thư, một tay nâng chén trà bạch sứ, trước mặt là giường khắc hoa trà, phía trên bày đầy đủ mọi thứ trà cụ tinh mỹ.
Nữ tử bàn tay trắng thon thon, trên cổ tay treo một chuỗi trân châu màu sắc tốt nhất, da thịt như phiếm tuyết quang.
Trên áo nàng từ bả vai đến ngực áo thêu hoa văn tinh xảo, cánh tay khoác dải lụa choàng, trên eo treo một ngọc bội cổ xưa. Một mái tóc đen dài vấn thành đôi búi tóc, trên búi tóc cắm châu hoa.
Quả nhiên là một tướng mạo đẹp đến có thể lệnh cho bách hoa thất sắc.
Nàng hơi rũ lông mi, miệng anh đào nhỏ nhấp nhấp ly trà, mày đẹp hơi chau.
Một phụ nhân ổn trọng cùng một tiểu thị nữ đứng bên cạnh, tiểu thị nữ thấy thế, vội vàng tiến lên nói: “Cô nương, nếu trà lạnh, nô tỳ lại pha lại ly mới cho người?”
Nữ tử chưa giương mắt, chỉ thuận thế đem cái ly đưa qua, xem như ngầm đồng ý.
Tiểu thị nữ vội vàng tiếp nhận, chạy đến bên cạnh giường trà, một bên nghiền nát phấn trà một bên nói: “Nô tỳ sáng mai lại gọi người đi gánh chút nước suối tới. Nước này nấu trà, chính là không tốt bằng.”
Bên cạnh phụ nhân do dự một chút, vẫn là nói: “Cô nương, hôm nay đại công tử thành thân, những thương gia quan nhân kia đều là hướng về phía người cùng thể diện lão gia mà tới. Người không đi ra, liền sợ lão phu nhân cùng nhị phòng bên kia sẽ bất mãn……”
Nữ tử lẳng lặng lật qua một tờ, không nói gì, thực tự nhiên vén một lọn tóc buông xuống ở một bên ra phía sau tai. Tuy là một động tác đơn giản như vậy, nàng làm lại là phong tình vạn chủng, vũ mị tận xương, dù hai hạ nhân đã thường xuyên thấy nàng, đều xem đến si say.
Triệu ma ma trong lòng thầm nghĩ: từ lúc lão gia xảy ra chuyện về sau, cô nương liền thay đổi rất nhiều. Từ trước vì một nam nhân đòi chết đòi sống, lão gia cùng phu nhân vẫn luôn lo lắng cho nàng. Hiện giờ cô nương chủ ý lớn, nghĩ đến cũng không cần bọn họ lại đi theo nhọc lòng.
Triệu ma ma đang cảm khái, bên kia Tư An đang pha trà lại “Ai da” một tiếng, trừng hướng người từ ngoài cửa chạy vào, suýt nữa đụng vào chính nàng: “Lục Bình chết tiệt, ngươi muốn đâm chết ta nha!”
Tên kia gọi là Lục Bình, gã sai vặt này đại khái mười bốn mười lăm tuổi, lớn lên bộ dáng lanh lợi. Hắn hướng Tư An cúi người nhận lỗi, sau đó hạ giọng nói: “Cô nương, nhị phu nhân hầm hầm tới đây!”
Tư An như lâm đại địch, vội vàng nhìn về phía chủ tử.
Vị nhị phu nhân này cũng không phải là cái gì thiện nam tín nữ.
Nữ tử không nhanh không chậm vươn tay: “Tư An, dâng trà cho ta.” Âm thanh như ngọc phiến chạm nhau, thanh thúy dễ nghe, hàm chứa một cỗ lực lượng trấn định nhân tâm.
Tư An vội vàng đưa chén trà qua, nàng nhấp một chút, bình tĩnh nói: “Nóng.”
“Nô tỳ lần sau nhất định chú ý.” Tư An lập tức trả lời.
Sau một lát, nhị phòng phu nhân Hàn thị dắt vài thị nữ vú già vào nhà thuỷ tạ, thanh thế mênh mông cuồn cuộn.
Hàn thị hôm nay trang điểm đến thập phần long trọng, váy đỏ sậm tơ vàng thêu hoa, vai khoác dải lụa choàng, trên búi tóc cắm bộ diêu vàng ròng buông xuống đến vành tai, mặt mày tú trí, nhìn thập phần tươi trẻ. Bà mắt thấy Hạ Sơ Lam vẫn ngồi không nhúc nhích, không đem chính mình để vào mắt chút nào, hỏa khí tích tụ ở ngực, quát: “Hạ Sơ Lam!”
Hạ Sơ Lam không dao động, ngón tay ngọc bạch nhỏ dài vẫn cầm chén trà, mắt cũng không nâng: “Nhị thẩm tìm ta có chuyện gì?”
Đã ba năm, Hàn thị vẫn là không có biện pháp đem nữ tử trước mắt này cùng Hạ Sơ Lam trước kia liên hệ với nhau. Hạ Sơ Lam trước kia đẹp thì đẹp đó, lại không có đầu óc, giống bình hoa tinh xảo, chỉ có thể đem bài trí.
Nhớ rõ khi đó, Hạ Sơ Lam cùng nam nhân bên ngoài nháo xảy ra chuyện, đại phòng đóng cửa lại đem chuyện giải quyết, lão phu nhân mệnh hai phòng khác không được hỏi đến, Hàn thị có một khoảng thời gian thật lâu chưa thấy được nàng. Sau lại Hạ Bách Thịnh biệt tích, tái kiến Hạ Sơ Lam thì nàng hoàn toàn thay đổi. Ánh mắt thanh lãnh kiêu ngạo, có khi chỉ một ánh mắt đảo qua phóng tới, Hàn thị làm trưởng bối phải chột dạ.
Nhưng gia nghiệp to như vậy giao tới trong tay một tiểu cô nương, Hàn thị như thế nào có thể chịu phục?
Liền lấy lần này việc Hạ Khiêm thành thân tới nói, nguyên bản muốn bày tiệc năm mươi bàn, cuối cùng chính là phải giảm bớt còn ba mươi mấy bàn. Hạ gia còn thiếu chút tiền ấy sao? Rõ ràng là nha đầu này muốn chèn ép nhị phòng.
“Đại Lang thành thân, ngươi tránh ở nơi này, là ý gì?” Hàn thị nói thẳng.
“Nhị thẩm nghĩ sai rồi. Ta không có trốn, chỉ là có chút mệt, không nghĩ đi ra ngoài xã giao.” Hạ Sơ Lam nhàn nhạt nói, ánh mắt lại hướng về phía mặt nước ngoài kia, thần tình lạnh lùng đến cực điểm.
Hàn thị làm bộ không phát hiện, lúc ngồi xuống, lại thay đổi thành miệng lưỡi trưởng bối: “Ngươi một cô nương gia cả ngày xuất đầu lộ diện, nhị thẩm cũng biết ngươi không dễ dàng gì. Ngươi nếu chịu uỷ quyền, làm gì đến nỗi mệt nhọc như thế? Năm đó nhị thúc ngươi đi theo cha ngươi buôn bán, sự tình trên biển cũng thập phần thành thạo.”
Hải thương là căn bản của Hạ gia, Hàn thị bàn tính vậy nhưng thật ra đáng đánh.
Hạ Sơ Lam cong cong khóe miệng, cười đến điên đảo chúng sinh: “Sau khi cha ta xảy ra chuyện, nhị thúc thật ra đã chủ sự một đoạn thời gian, nhưng kết quả thế nào? Nếu ta lại đem gia nghiệp giao cho nhị thúc, nhị thẩm không sợ tán gia bại sản sao?”
Tác giả có lời muốn nói: Hố mới khai trương, quỳ cầu các vị đại lão nhắn nhủ nhiều hơn, bao lì xì ngay sau đó sẽ phát.
Giảng một chút, bối cảnh truyện là Nam Tống, nhưng hết thảy cốt truyện là tác giả động não, các vị cao thủ miễn kiểm chứng.
Bình luận facebook