Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 55-56
Chương 55:
Diệp Hiên lạnh nhạt nói ra suy đoán đầy oán niệm đến từ một tên ế lâu năm: “Tình đầu giữ quá sâu cũng không tốt, có duyên tới đâu rồi cũng phai tàn thôi, Đại Mạc, cậu nói xem lỡ đâu tới cuối cùng hai người đổ vỡ…”
Mạc Thần Trạch bỗng im lặng.
Cổ Diệp Hiên lạnh toát, qua di động cũng có thể cảm nhận được sát ý sắc bén, tức thì ngậm miệng.
Mạc Thần Trạch rất bình tĩnh, “Đổ vỡ, không thể có chuyện đó, nhưng chôn theo cái miệng quạ đen thì lại có thể đấy.”
Chân Diệp Hiên run lên, lập tức cúp máy.
Ý cười trên mặt Mạc Thần Trạch nhạt dần, cô gái Cố Tiểu Khả này bên ngoài mềm yếu nội tâm cứng rắn, từ nhỏ cha mẹ đã không ở bên cạnh, vì thế bất kể chuyện gì cũng có thói quen một mình tự giải quyết, nhưng cô càng như vậy ngược lại càng khiến người ta đau lòng.
Thiếu đi người giám hộ chân chính, thứ mang lại cho cô không phải tự do, mà là bất an.
Mạc Thần Trạch cảm thấy bản thân không thể tiếp tục nghĩ thêm nữa, suy nghĩ nhiều, dễ xúc động.
Anh thậm chí không dám nghĩ thử, nhiều năm như vậy có ai đứng ở vị trí của Cố Tiểu Khả mà lo lắng cho cô không.
Sau khi Diệp Hiên dập máy không lâu, Chu Xuyên gõ cửa phòng làm việc của Mạc Thần Trạch, rón ra rón rén đi vào phòng, còn đóng cửa lại, cố ý khoá trái, như một tên trộm, cười hihi nói: “Lão Mạc, tôi thấy Tiểu Khả sợ là gặp phải rắc rối rồi.”
Mạc Thần Trạch nâng mắt nhìn Chu Xuyên, Chu Xuyên luôn biết co biết duỗi, sở trường là biết tiền biết lùi, lập tức biết điều sửa lại xưng hô.
“Ý tôi là chị dâu, chị dâu gần đây có việc gì phải tiêu nhiều tiền đúng không?”
“Nói tiếp đi.” Mạc Thần Trạch bỏ bút máy trong tay xuống, chăm chú nhìn Chu Xuyên.
Chu Xuyên vội thay người tranh công, “Bên nền tảng livestream gọi điện cho tôi, bảo chị dâu xin bọn họ xem có thể thanh toán trước hạn không, họ đã đồng ý rồi, đang cho tài vụ tăng ca để tính toán.”
“Lúc đầu tôi cố ý đánh tiếng để bên đó chăm sóc cẩn thận chị dâu, chậc chậc, làm việc tích cực thế này, chẳng phải là cách thể hiện để lập công à, người ta còn cố ý bật đèn xanh cho chị dâu, tôi nhiều chuyện nói với cậu một câu, để cậu biết bọn họ làm việc tốt rất biết điều…”
Không chờ Chu Xuyên nói hết, Mạc Thần Trạch bỗng mở lời, “Bảo tài vụ bên đấy tính toán chậm thôi, ngày mai hãy thanh toán.”
Chu Xuyên đầu tiên là sửng sốt, sau đó như nghĩ ra cái gì, cười khà khà.
“Được đấy, Lão Mạc, không ngờ cậu thế mà lại lạnh lợi thế, thấy con gái nhà người ta tình hình kinh tế khó khăn, tính thừa cơ chiếm tiện nghi hả?”
“Giống hệt như trong tiểu thuyết “Bá đạo tổng tài yêu tôi” viết, kiểu như tôi cho cô một triệu, cô phải theo tôi cả một đời, hàng đêm như này như này như này, ái chà chà… XXOO Oh oh, chiến đấu kịch liệt tới mức bị khoá đỏ 100 năm hả?”
Mạc Thần Trạch: “…”
Chu Xuyên sở trường biết tiến biết lùi vội giải thích: “XX là chỉ cùng ăn bánh bao xá xíu, OO là chỉ cùng ăn bánh donut, Oh oh là chỉ cùng ăn kẹo sữa Oh Oh! Hai người vô cùng hài hoà, hết sức trong sáng.”
Mạc Thần Trạch khẽ cười lắc đầu, “Cậu xem thường cô ấy rồi, đừng nói một triệu, dù có một trăm triệu cô ấy cũng không đồng ý đâu.”
Nói đến đây Mạc Thần Trạch như nhớ ra gì đó, cười dịu dàng, “Chẳng những không đồng ý, ngược lại còn có thể tung một chưởng đánh chết cậu, hoặc là gọi đám thú cưng ra đè chết cậu đấy, có tin không?”
“Sức ảnh hưởng của cô ấy, từ trước đến giờ chúng ta đều xem nhẹ rồi.”
“Sao tôi thấy cô ấy qua lời miêu tả của cậu lại thô bạo thế nhỉ?” Chu Xuyên thõng tay, quệt miệng ghét bỏ nói: “Còn có, lúc cậu nói cô ấy muốn bạo lực gia đình với cậu thì đừng có cười cái vẻ xuân tâm phơi phới ấy được không, tôi nhìn ghê chết đi được, mắc ói.”
“… Cút.” Mạc Thần Trạch chẳng chút lưu tình đuổi Chu Xuyên ra khỏi phòng làm việc.
Sau khi Chu Xuyên rời đi, Mạc Thần Trạch cau mày gọi mấy cuộc điện thoại, ngay sau đấy đã biết được việc Cố Huyên Huyên tìm đến Cố Tiểu Khả.
Mạc Thần Trạch cười lạnh.
Đúng là thấy sau lưng cô không có người giám hộ, chuyện vớ vẩn gì cũng dám tới nhà bắt nạt hả.
Đúng vào lúc Mạc Thần Trạch vừa chuẩn bị ra tay, trong chớp mắt, anh lại lần nữa nhìn thấy kịch bản lơ lửng trên không trung.
Mạc Thần Trạch: “…”
Rõ ràng không ngủ, sao lại nằm mơ dự báo rồi?
Kịch bản biết suy nghĩ trong lòng anh, bèn tỏ ý mỉa mai: [Nằm mơ giữa ban ngày, cậu cũng chẳng phải lần đầu tiên.]
[Ban nãy có phải lại lén tưởng tượng cậu giúp Cố Tiểu Khả giải quyết rắc rối, cô ấy đỏ mặt cảm ơn cậu, sau đó cậu lại trêu chọc các kiểu đúng không?]
Mạc Thần Trạch: “…”
Kịch bản tiếp tục chế giễu: [Đấy không phải nằm mơ giữa ban ngày thì là gì?]
Mạc Thần Trạch khẽ ho, mất tự nhiên đổi chủ đề: “Có thể nói tôi biết tại sao Tiểu Khả lại đồng ý giúp Cố Huyên Huyên không?”
“Sáu trăm nghìn không phải con số nhỏ, cô ấy sẽ không tuỳ tiện đồng ý giúp, điều này không phù hợp với phong cách làm việc của cô ấy.”
Kịch bản hơi bất ngờ: [Ái chà chà, cậu còn hiểu cô ấy thế à?]
Mạc Thần Trạch vừa nói tới chủ đề này là hào hứng hẳn lên, “Nói tới hiểu, thì không thể không nhắc tới mối duyên nợ kì diệu giữa tôi và cô ấy.”
“Đó là một đêm gần tới giao thừa, gió lạnh thổi mạnh, xung quanh im ắng, bên con sông dưới cây nhãn, có một chú mèo tam thể kêu “Meo meo” đang cầu cứu…”
Kịch bản: […]
Đậu má, hai người có chuyện khỉ gì mà tôi đây lại không biết? Tôi còn cần cậu kể lại một lần cho nghe sao? Trước mặt kịch bản tôi đây, chỉ có chuyện tôi biết mà cậu không biết thôi, có biết không?
Cho nên không để Mạc Thần Trạch kể bao bao lâu, kịch bản vội ra hiệu: [Cậu còn muốn biết ân oán giữa Cố Huyên Huyên và Cố Tiểu Khả không?]
Mạc Thần Trạch: “Muốn.”
Kịch bản biểu thị –
[Dịch dinh dưỡng: 0 bình.]
[Nguyệt thạch: 5 viên.]
[Tiền JJ: 6 xu.]
[Xin hỏi có muốn tiêu hết toàn bộ tiền JJ để mua nội dung liên quan.]
[Có/Không]
Dù sao bất kể có một lần tiêu hết tiền để mua hay không, kịch bản gian xảo cuối cùng cũng sẽ tìm mọi cách để anh tiêu hết số tiền JJ thôi, cần gì phải suy nghĩ nhiều.
Mạc Thần Trạch trả lời: “Có.”
Giây tiếp theo kịch bản hiển thị –
[Cố Huyên Huyên quăng mạnh chai nước chanh trong tay xuống đất, cười lạnh nói: “Cố Tiểu Khả, chị còn nhớ chuyện năm đó chị đẩy em từ trên cầu thang xuống, gãy cả chân không?”]
[“Lúc ấy chị từng hứa với em, sau này chỉ cần em mở lời, chị sẽ cố hết sức giúp em.”]
[Khi ấy Cố Tiểu Khả mới tốt nghiệp cấp ba, lần đầu tiên phát bệnh, dưới tình huống khẩn cấp đã đẩy ngã Cố Huyên Huyên đang đi tới vì lo lắng cho cô.]
[Cố Huyên Huyên ngã từ trên cầu thang xuống, nứt xương đùi trái.]
[Sau khi Cố Tiểu Khả bình thường lại thì vô cùng áy náy tự trách, dồn hết sức để chăm sóc Cố Huyên Huyên, để chuộc tội, còn chính miệng đồng ý hứa hẹn.]
Thì ra là như thế, sáu trăm nghìn, mua được sự thanh thản cho Tiểu Khả, sau này không còn nợ ai gì nữa, nghĩ như thế ngược lại cũng là có lợi.
Dù sao chút tiền ấy đối với Mạc Thần Trạch thì chẳng đáng nhắc đến, dùng cả để dỗ người đẹp cười, mong cô gỡ được gánh nặng, từ nay tâm tình nhẹ nhõm hơn.
Sau chuyện này mà Cố Huyên Huyên còn dám khoa tay múa chân, thì đừng trách thủ đoạn của anh tàn nhẫn.
Mạc Thần Trạch xoa vành mắt, mở mắt ra, cầm điện thoại lên, gọi điện thoại.
Cố Tiểu Khả kiểm tra tài khoản cổ phiếu của Cố Huyên Huyên, phát hiện cô ấy quả thật lỗ một khoản tiền lớn, giật gấu vá vai lại vay P2P sáu trăm nghìn, lãi mẹ đẻ lãi con hết sức khủng khiếp.
Cố Tiểu Khả gom hết tiền tích góp gần đây của mình lại tính toán, vẫn thiếu hơn một trăm nghìn, may là bên nền tảng livestream đồng ý kết toán cho cô trước, bên ấy thông báo là ngày mai có thể hoàn thành kết toán, chậm nhất ngày kia là có thể nhận tiền.
Cố Tiểu Khả thở phào, trước đây Cố Huyên Huyên còn muốn xin cô chuyển sáu trăm nghìn vào tài khoản cá nhân của cô ấy, nhưng cô đã từ chối rồi.
Cố Tiểu Khả hiểu rõ tính cách của Cố Huyên Huyên, dự định chờ sau khi gom đủ tiền thì đem thẳng đi trả nợ, tránh cảnh đại tiểu thư không biết khói bụi nhân gian này lại tiêu sạch chỗ tiền ấy.
Cố Tiểu Khả bỏ chuyện này lại, tiếp tục chuyên tâm dạy dỗ nhóm thú cưng, chẳng bao lâu, đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại.
Cố Huyên Huyên hết sức phấn khởi nói: “Cảm ơn chị nhé! Không ngờ chị lại có nhiều tiền đến thế, chỉ nhờ một câu thôi mà sáu trăm nghìn đã chuyển đi rồi!”
Cố Tiểu Khả: “?”
Cố Huyên Huyên sau khi vui mừng lại hơi bất mãn, “Chẳng phải nói chuyển tiền trực tiếp cho em sao, sao chị lại tự mang đi trả nợ rồi.”
“Nhưng mà thế cũng được, đỡ phải ngày nào cũng bị giục trả nợ phiền chết đi được.”
Cố Tiểu Khả kìm nén nghi hoặc trong lòng, đối phó qua loa với Cố Huyên Huyên trước, “Chỉ một lần này thôi, không có lần thứ hai đâu, em tự giải quyết cho tốt, đừng mong lần sau chị trả cho đứa tiêu tiền hoang phí như em.”
Cố Huyên Huyên bĩu môi, “Biết rồi biết rồi mà, em còn có việc, sau này tâm sự tiếp, bái bai!”
Cố Tiểu Khả nhíu mày, trong đầu không ngừng phân tích những người quen của cô và Cố Huyên Huyên, trong lòng bỗng nảy ra một suy đoán lớn mật.
Lúc tan học buổi chiều, Mạc Thần Trạch đúng giờ tới đón Hổ Nha.
Mai là ngày diễn ra “Diễn tập quân sự phân đội khuyển vệ”, Cố Tiểu Khả miệng thì nhẹ nhàng dặn dò Hổ Nha đừng căng thẳng, tối nay nghỉ ngơi cho tốt, cố gắng giữ tinh thần hăng hái để ngày mai đạt được sự kiểm duyệt của mọi người, thật ra sự chú ý vẫn luôn đặt lén ở trên người nam thần.
Có phải là anh giúp không?
sáu trăm nghìn không phải là một khoản tiền nhỏ.
Tại sao anh lại có vẻ không định nhắc gì tới vậy?
Chẳng nhẽ không phải nam thần giúp sao?
Hổ Nha nghiêng đầu nhìn cô giáo, bất đắc dĩ thở dài, [Cô giáo, cô nói nhiều quá à! Câu “đêm nay nhớ ngủ ngon” cô đã nói tận ba lần rồi á…]
[Còn có, cô đừng chỉ nhổ lông của tui ở mãi một chỗ, đầu tui sắp bị cô nhổ trụi rồi á.]
Động tác nhổ lông trong vô thức của Cố Tiểu Khả dừng lại: “…”
Mạc Thần Trạch nhịn cười, thưởng thức cô giáo đỏ mặt mất tự nhiên đứng dậy, đôi mắt không biết nên nhìn vào đâu.
Anh cố ý chậm chạp chờ các con sen khác lục tục tới đón thú cưng về nhà, mình thì tuỳ ý dựa vào khung cửa, khóe miệng nhịn cười, ánh mắt như có ẩn ý gì cứ quấn lấy trên người Cố Tiểu Khả, chỉ là không lên tiếng.
Nam thần nhìn chằm chằm Cố Tiểu Khả làm cô đổ mồ hôi, tai ửng đỏ, nhịn rất lâu, cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, chậm chạp đi tới trước mặt nam thần, đỏ mặt nhỏ giọng nói: “Muộn nhất là ngày kia em sẽ gom đủ sáu trăm nghìn, đến lúc ấy sẽ trả, trả hết luôn cho anh…”
Mạc Thần Trạch nhướng mày.
Cố Tiểu Khả nén lại cảm giác xấu hổ khi có khả năng mình tự mình đa tình, khom lưng cúi đầu nghiêm túc nói lời cảm ơn: “Cảm ơn tiền bối đã giúp đỡ.”
Mạc Thần Trạch khẽ bật cười, “Nhưng anh không hứng thú với lời cảm ơn suông ngoài miệng thế.”
(Đúng là anh ấy giúp mình rồi!)
Cố Tiểu Khả đầu tiên là trong lòng vui vẻ khó nói, sau đó hơi giật mình, đôi má bỗng nhiên đỏ ửng, nghẹn họng hỏi: “Thế, thế anh muốn phải làm sao?”
Mạc Thần Trạch tràn đầy hứng thú nhìn Cố Tiểu Khả, bật cười, khẽ cúi xuống, duỗi cổ dài kề sát trêu chọc cô: “Trong đầu nghĩ gì mà mặt đỏ đến thế này luôn, nói nghe xem, em nghĩ anh muốn em báo đáp như thế nào?”
“Mời anh đi ăn?”
“Tặng quà cho anh?”
“Hẹn hò với anh? Hay là…”
“Lấy thân báo đáp?”
Từng câu Mạc Thần Trạch nói ra, sắc mặt Cố Tiểu Khả lại đỏ thêm một chút, đỏ tới mức như muốn nhỏ máu.
“Anh không cần em trả tiền.” Mạc Thần Trạch đột nhiên đổi chủ đề.
Cố Tiểu Khả tức thì nghiêm mặt trả lời: “Không được, sao có thể không trả được!”
Mạc Thần Trạch ra dáng con nhà giàu, cười tuỳ ý kiêu ngạo, “Chỉ có sáu trăm nghìn thôi, nghìn vàng khó mua được niềm vui của anh.”
“Không chỉ như vậy, anh còn từng tiêu ba mươi nghìn tệ mua mận, sáu mươi nghìn tệ mua mật nhân, một trăm hai mươi nghìn mua táo, hai trăm bốn mươi nghìn mua dưa hấu, bốn trăm tám mươi nghìn mua sầu riêng…”
Cố Tiểu Khả càng nghe đôi mắt càng trừng lớn, không thể tin, nam thần thế mà lại là một người tiêu xài hoang phí lạ lùng vậy sao!
Mạc Thần Trạch trêu Cố Tiểu Khả tới nghiện, ngay cả anh cũng không ý thức được mình đã lún sâu thế nào, “Thế nên anh muốn em giúp anh.”
Cố Tiểu Khả mím môi, nuốt nước miếng, hỏi: “Việc gì, anh cứ, cứ nói đi.”
“Trước khi giúp, anh muốn nói thẳng với em một chuyện trước,” Mạc Thần Trạch nở nụ cười, ai cũng không mặt dày bằng anh, lại có thể quang minh chính đại đùa giỡn người ta: “Ban đầu tiền livestream của em vốn có thể thanh toán trong hôm nay, là anh cố ý chặn lại để tới ngày mai đấy.”
“Tại sao vậy?”
“Là vì.” Mạc Thần Trạch cười xấu xa, đáp: “Anh muốn có cớ để dụ dỗ em giúp.”
“Giúp gì thế?”
Cố Tiểu Khả thấy nụ cười xấu xa trên khoé miệng nam thần mà hoảng hốt hoa mắt, nín hơi suýt nữa không theo được, cô vội hạ mắt, không dám tiếp tục nhìn nam thần, chỉ sợ mình không cẩn thận thiếu khí mà ngất xỉu mất.
“Giúp anh bảo quản mấy món đồ,” Mạc Thần Trạch lấy ra ví tiền của mình, lấy một bộ thẻ tín dụng, thẻ đen, thẻ vàng các loại bên trong ra đưa cho Cố Tiểu Khả, “Tránh để não anh úng nước lại đi mua cả triệu tiền mít.”
Cố Tiểu Khả ngơ ngác nhận lấy tập thẻ của nam thần, trong lòng chợt dâng lên cảm giác xấu hổ khó hiểu, luôn cảm thấy hành động hiện tại này của anh rất giống như ông chồng đang giao thẻ tiền lương cho vợ vậy!
Đúng như dự đoán, giây tiếp theo Mạc Thần Trạch cố ý nói: “Mấy cái này đều là thẻ lương của anh, sau này lỡ như anh lại phá sản, em hung dữ với anh cũng được, mắng anh cũng được, dù sao cũng phải quản anh cho tốt, đừng để anh tiêu tiền hoang phí.”
Cố Tiểu Khả đôi mắt sáng ngời mở lớn, vội cúi đầu không dám nhìn biểu cảm quyến rũ muốn chết người kia trên mặt nam thần.
Cô tưởng như mình sắp ngất xỉu đến nơi rồi! Xấp thẻ vàng thẻ đen trong lòng bàn tay, nặng tới hai tay cô khẽ run lên.
Cái tên lưu manh mặt dày Mạc Thần Trạch này còn chẳng ngại chưa đủ kích thích, tiếp tục nhắc nhở Cố Tiểu Khả.
“Con người anh ấy à, bản tính thật ra… rất không ngoan.”
Anh nháy mắt với Cố Tiểu Khả, lại cười cười, “Thế nên, em phải nghiêm túc để ý tới anh, chăm chú nhìn anh, giám sát anh, đừng để anh rời khỏi phạm vi tầm mắt của em, biết chưa?”
Lỗ tai Cố Tiểu Khả đỏ bừng, câm nín hoàn toàn.
Mạc Thần Trạch vẫn đang chọc Cố Tiểu Khả tiếp, cố ý nói bằng giọng khàn khàn: “Sau này, cho dù anh ra ngoài ăn cơm, cũng phải thông báo trước với em, phải được sự đồng ý của em.”
“Nếu như em không đồng ý, anh đành phải nịnh nọt cầu xin em…” Mạc Thần Trạch bật cười, “Thế nào, có muốn giúp anh việc này không?”
Cố Tiểu Khả không chỉ tai, má, đến cả cổ cũng đỏ như tôm luộc.
Cô nuốt nước miếng, trống ngực dồn dập, mãi sau mới gắng hỏi: “Anh… Thật sự muốn em giúp, việc này sao?”
“Cầu còn không được.”
Mạc Thần Trạch sau khi đạt được mục đích, hài lòng lấy lại ví tiền trống không.
“Nhưng mà tiền bối, em giúp anh cũng được, nhưng sáu trăm nghìn thì vẫn phải trả cho anh, chuyện gì ra chuyện đấy, anh đừng có…”
Mạc Thần Trạch không ngờ mình vòng vo mãi thế rồi, đầu óc cô nàng lại vẫn giữ tỉnh táo, nhớ tới chuyện trả tiền này.
Anh cũng không cưỡng ép, nói vẻ không việc gì: “Được, tuỳ em thôi, cũng chỉ là tay trái chuyển qua tay phải thôi, không khác nhau mấy.”
“Ngoài ra,” Mạc Thần Trạch cười khẽ, “Tất cả mật mã thẻ của anh đều là ngày sinh nhật của em.”
Cố Tiểu Khả sững người, thẹn thùng đến mắt cũng nóng lên.
Buổi diễn tập quân sự hôm nay trời quang mây tạnh, ánh nắng tươi sáng, là một ngày đẹp trời khiến tâm tình con người ta thấy thoải mái.
Cố Tiểu Khả ấn định thời gian tập luyện là vào 4 giờ chiều thứ Bảy, tránh việc các “con sen” cuối tuần hay ngủ nướng mà bỏ lỡ những màn trình diễn đặc sắc của đám thú cưng.
Bãi cỏ phía sau công viên thú cưng có sắp một hàng ghế tròn, bên cạnh là một chai nước khoáng và hai túi khô bò.
Bởi vì quá tò mò nên hầu như tất cả các “con sen” ở khu 3 đều lần lượt đến đây, sau đó tụm năm tụm ba bàn tán về buổi diễn tập quân sự.
“Cậu nghĩ đám thú cưng sẽ biểu diễn cái gì?”
“Đoán không ra, cô giáo Cố luôn gây bất ngờ nhất, chó mà cô ấy dạy con nào con nấy cũng giống như thành tinh vậy, thông minh lanh lợi phát sợ.”
“Đúng vậy đúng vậy, tôi cũng muốn đưa con nhà chúng tôi đi học, đáng tiếc lại đăng ký muộn mất, không được học lớp hoa anh đào, nhưng mà cũng còn may là giành được một suất trong lớp hoa tulip.”
“Thật á? Bà giỏi ghê! Phải nói là cái bằng mẫu giáo thú cưng của cô giáo Cố thật sự còn khó lấy hơn bằng cấp của trường tiểu học trọng điểm nữa, đối thủ cạnh tranh nhiều ghê luôn! Mấy đứa nhóc nhà chúng tôi phải xếp hàng chờ tới ba tháng sau đó.”
“Tuy là học phí của trường này không hề rẻ, nhưng chất lượng giảng dạy thật sự tốt, bây giờ tôi nhìn đám Đao Đao mà hâm mộ dã man!”
“Còn phải nói, nghe nói Đao Đao còn có thể lau sàn nhà, làm việc nhà nữa! Bà tưởng tượng nổi hình ảnh một con husky không phá nhà mà ngược lại còn giúp lau nhà không? Cục cưng nhà tôi mà hiểu chuyện bằng một nửa Đao Đao thôi, tôi nằm mơ cũng có thể cười vui vẻ!”
Các “con sen” vừa tán gẫu vừa kiên nhẫn chờ đến giờ huấn luyện quân sự, Cố Tiểu Khả rất nhanh đã tuyên bố với mọi người: “Cuộc diễn tập quân sự của tiểu đội khuyển vệ lần thứ nhất, bây giờ xin được phép bắt đầu.”
“Để nâng cao chất lượng an ninh tại khu 3, để đảm bảo vệ toàn tính mạng và tài sản của các vị hàng xóm, phòng quản lý tài sản sẽ bổ sung thí điểm đội tuần tra chó ở khu 3.”
“Mục đích của khóa huấn luyện quân sự này là để cho các chủ nhân nắm được nội dung công việc của những chú chó được thuê, nâng cao nhận thức đúng đắn của mọi người về các nhân viên khuyển vệ, hy vọng mọi người có thể tích cực hợp tác với chúng để xây dựng mái nhà chung chan hòa.”
Cố Tiểu Khả nói mấy lời khách sáo xong là trực tiếp tiến thẳng vào chủ đề, cô giải thích: “Lần diễn tập quân sự này được chia làm bốn phần.”
“Đầu tiên là biểu diễn xếp thành hàng, sau đây xin mời sự xuất hiện của tiểu đội khuyển vệ——”
“Đang đi tới trước mặt mọi người là tiểu đội hoa hướng dương, mấy nhóc này tràn trề tinh lực, phong thái hiên ngang, bước đi vừa nhịp nhàng vừa hùng hồn vang dội…”
Các “con sen” theo lời thuyết minh của Cố Tiểu Khả nhìn theo thì thấy từ xa có năm chú cún ngẩng đầu ưỡn ngực chậm rãi bước tới.
Nét mặt chúng nghiêm túc, động tác vô cùng đồng đều, trên người mặc đồng phục an ninh nhỏ nhắn, cả đám vô cùng thần thái, rất giống một tiểu đội đi tác chiến.
Đồng phục trên người các tiểu bảo vệ là do Mạc Thần Trạch tài trợ, không những có thể phân biệt được thân phận của nhóm tiểu khả ái với đám chó cưng bình thường, hơn nữa mấu chốt chính là cổ áo đồng phục có gắn một con chip nhỏ có chức năng định vị GPS và gọi điện thoại không dây.
Đao Đao dẫn đầu tiểu đội, Hổ Nha áp cuối hàng, chỉnh tề đi về phía khán đài.
Đội trưởng đội an ninh là một ông chú trung niên, ông nghiêm túc hô khẩu hiệu: “121, 121!”
Các “con sen” ai nấy đều há hốc mồm, má ơi không nghĩ tới thật sự đúng là huấn luyện quân sự, ngay cả bước đều bước cũng có luôn! Đây thật sự là chó cưng chứ không phải là những chiến binh nhỏ à?
Còn nữa, thật sự có thể huấn luyện loài chó thành như vậy ư!?
Là do chúng ta quá ít kiến thức hay là thế giới này quá ư là thần kì nhỉ?
Đội trưởng thấy các tiểu bảo vệ thuận lợi đi đến trước mặt khán giả, ông đổi khẩu hiệu: “Nghiêm!”
Đám cún lập tức nghiêm chỉnh chấp hành, chúng dừng bước, chân trước và chân sau bên phải dừng lại trước, chân trước và chân sau bên trái theo sát phía sau, đứng yên vững vàng, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, không có một đứa tiểu khả ái nào là mất tập trung mà nhìn ngó xung quanh cả.
Khán giả lại bị làm cho kinh ngạc một lần nữa, ôi mẹ ơi, quá ư là biết nghe lời rồi! Cảm giác như từng đứa chúng nó thật sự có thể nghe hiểu được mệnh lệnh vậy!
Đội trưởng lại hô lên: “Bên trái, quay!”
Các tiểu bảo vệ cứ nghe thấy mệnh lệnh là làm, chúng đồng loạt quay sang trái, đối mặt với khán giả, nét mặt vô cùng nghiêm túc.
Ngoại hình của chó chăn cừu Đức vốn đã rất uy vũ, cho nên lúc Hổ Nha không cố ý bán manh thì nhìn qua rất có khí thế.
Còn husky thì có vẻ ngoài gần giống với sói, lúc không hành xử ngu ngốc hay liều lĩnh thì nhìn cũng rất dũng mãnh, ánh mắt mang theo sát khí sắc bén.
Chỉ có Đoàn Đoàn là giống chó Labrador cho nên tính tình hơi ôn hòa một chút, nhưng lúc này nó không hề cười nói, ánh mắt lại chăm chú, bởi vậy trông rất có thần thái.
Đội trưởng lại ra lệnh: “Cúi chào!”
Đám cún nhanh chóng nâng chân trước bên phải lên, bởi vì dây chằng chưa đủ dẻo dai nên chúng đành phải hơi nghiêng đầu, nhẹ nhàng đưa cái chân nhỏ lên trán, toàn bộ động tác hành lễ tự nhiên mà lưu loát, vừa đẹp trai vừa đáng yêu.
Aaaaaaaa, những người đang vây xem thật sự sắp bị sự cute của mấy cục bông này làm cho ngất xỉu cả rồi, ai nấy cũng phục sát đất, ngay cả cằm cũng muốn rớt xuống đất luôn rồi.
Đội trưởng ra mệnh lệnh tiếp theo cho màn biểu diễn xếp thành hàng: “Bên phải, quay! Chạy bộ!”
Sau đó đám cún bắt đầu chạy quanh bãi cỏ, đội trưởng cũng bắt đầu chạy theo vòng quanh, vừa chạy vừa hô khẩu hiệu: “Một hai một! Một hai một!”
“Một – hai – ba – bốn -”
Ngay lúc khán giả đang nhặt lại cằm của mình từ dưới đất lên, các tiểu bảo vệ lại vô cùng nghiêm túc bắt đầu hô khẩu hiệu: “Gâu – gâu gâu – gâu gâu gâu- gâu gâu gâu gâu ——”
Khán giả vốn đang kinh hãi lập tức bật cười.
Cố Tiểu Khả: “…”
Màn này không phải do cô dạy mà đây là chiêu thức do đội trưởng đội bảo vệ tự nghĩ ra, ông cũng không quan tâm liệu tiếng khẩu hiệu có giẫm lên điểm chạy hay không, dù sao đám cún cũng rất coi trọng việc ghi nhớ số này.
Khán giả không quá coi trọng việc động tác chạy bộ của các tiểu bảo vệ rốt cuộc có đúng tiêu chuẩn hay không, mà cái để lại ấn tượng sâu sắc với bọn họ chính là đám cún này vừa nghiêm chỉnh tiếp nhận huấn luyện lại rất nghe lời.
Đám cún nhanh chóng chạy một vòng rồi trở về chỗ cũ, đội trưởng hô lên: “Đứng lại, đứng!”
Các bé cún lanh lợi lập tức ngừng chạy bộ, đứa nào đứa nấy giống như mấy chú chó gỗ đứng yên vô cùng chuẩn mực.
Cố Tiểu Khả tuyên bố: “Màn biểu diễn đội ngũ xin được kết thúc tại đây!”
Khán phòng lập tức vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt liên tục, mọi người kích động vỗ tay, vỗ đến nỗi tay đỏ bừng.
“Tiểu đội hoa hướng dương quá tuyệt!”
“Aaaa mẹ yêu các con, aaaa trời đất ơi, tiểu khả ái mấy cưng quá là lợi hại rồi!!!.”
“Tiểu đội hoa hướng dương cố lên! Mấy cưng là giỏi nhất!!!”
Đám cún đã học được rất nhiều từ ngữ, trong đó mấy cái từ khen ngợi bản thân là chúng học nhanh nhất và cũng giỏi nhất, vì vậy cả đám đều nghe hiểu được những lời khen ngợi nồng nhiệt từ khán giả.
Nhưng các bé cún vẫn chưa bày ra dáng vẻ kiêu ngạo, dường như mấy lời khen này vẫn chưa tính là gì, chúng vẫn có thể cố gắng nhịn được xúc động điên cuồng muốn vẫy đuôi, làm ra vẻ mặt hờ hững, mang phong thái giống như những đại tướng bình tĩnh ngồi vững, chỉ là lâu lâu lại lén lút nhướn cái đầu lông xù nhỏ lên cao hơn một chút.
Cố Tiểu Khả nhịn cười tiếp tục quá trình, “Tiếp theo đây xin mời màn biểu diễn từ chối thức ăn của tiểu đội khuyển vệ.”
“Các bạn có thể thoải mái dùng đồ ăn vặt bên cạnh để dụ dỗ chúng nó, xem đám tiểu bảo vệ này của chúng ta có kiên định từ chối thức ăn hay không, có chịu nổi sức hấp dẫn của đồ ăn ngon hay không nhé.”
Trong khán phòng lập tức rỉ tai nhau bàn tán xôn xao.
“Má ơi, thì ra hai túi thịt bò khô là có tác dụng này, tôi còn tưởng là cho tôi ăn, vừa nãy không cẩn thận ăn hết trơn rồi!”
“Mau chia cho tôi một túi, tôi đi chọc ghẹo Tiểu Pudding, nó là một đứa ăn hàng thứ thiệt, bảo đảm không chịu nổi!”
“Biến liền, tôi thấy cậu mới là đứa thèm ăn không biết xấu hổ á, còn nói muốn đi dụ dỗ Tiểu Pudding, cậu mới là người không chịu được hấp dẫn đấy!”
Nhưng cho dù mọi người khiêu khích như thế nào, cho dù có đặt thịt bò khô ở trên sống mũi của đám cún thì chúng nó đều đứng vững vàng, không hề động đậy chút nào.
Ngay cả Tiểu Pudding cũng không làm mất mặt tiểu đội hoa hướng dương, tuy rằng đã tính trước là nó sẽ là đứa lén lút chảy nước miếng nhiều nhất, nhưng tên nhóc này vẫn cau mày sống chết giữ được miếng liêm sỉ cuối cùng của mình, thời khắc mấu chốt không sợ hãi.
Đao Đao từ đầu đến cuối lo lắng nhất là Tiểu Pudding bị “rớt đài” cho nên ánh mắt vẫn luôn nhìn chăm chú vào nó, cuối cùng thấy đồng bọn biểu hiện rất tốt, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Khán giả vừa thích thú vừa khâm phục năm đứa tiểu khả ái này, ai nấy đều tới tấp bật ngón tay cái khen ngợi.
Lúc này Cố Tiểu Khả mới gọi mọi người trở lại chỗ ngồi, bởi vì tiếp theo tiểu đội hoa hướng dương sẽ biểu diễn kỹ thuật chính.
Đội trưởng ra lệnh: “Bắt đầu tuần tra!”
Sau một tiếng hiệu lệnh, nhóm tiểu khả ái xếp hàng bắt đầu đi tuần tra, vẻ mặt đứa nào cũng rất nghiêm túc, chúng vểnh tai lên, mắt nhìn sáu đường tai nghe tám hướng, lúc làm việc vô cùng cảnh giác, lực chú ý cũng rất tập trung.
Đột nhiên, vành tai Hổ Nha giật giật.
Thủ vai tên trộm là một anh bảo vệ, anh lặng lẽ đi về phía một chiếc ba lô màu đen đặt dưới tán cây long não, thản nhiên đối mặt với mọi người, sau đó anh ta từ từ đưa tay phải ra sau lưng, bắt đầu biểu diễn màn trộm cắp.
Đang lúc tay anh vừa mới đưa tay vào trong túi, Hổ Nha thông minh đã phát hiện ra.
Hổ Nha lập tức dừng bước, nó lặng lẽ trao đổi vài câu với nhóm bạn nhỏ ở phía sau, sau đó các bé cún nhanh chóng chia nhau ra bắt đầu hành động.
Hổ Nha tiếp tục đứng tại chỗ theo dõi, Đao Đao dẫn theo Tiểu Pudding và Đoàn Đoàn từ từ rút lui, sau đó chúng tách nhau ra, nhanh chóng chặn hết các giao lộ, Bí Đao thì quay đầu chạy đi.
Husky chạy rất nhanh, chỉ thấy tên nhóc này vài ba bước đã chạy tới trước mặt đội trưởng đội bảo vệ, sau đó nhanh chóng phanh gấp.
Đội trưởng giả vờ không biết gì, nhướn mày hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Bí Đao học được nhiều từ ngữ nhất của con người, vì vậy trong tiểu đội hoa hướng dương nó chịu trách nhiệm mật báo tin tức.
Chỉ thấy tên nhóc này kiễng chân sau, hơi khom lưng, học theo dáng đi của tên trộm, bước đi vô cùng hèn mọn.
Đội trưởng: “…”
Tuy rằng còn không biết nhóm tiểu bảo vệ rốt cuộc phát hiện ra loại người xấu nào, nhưng không thể phủ nhận Bí Đao thật sự đã diễn tả tinh túy của kẻ xấu vô cùng nhuần nhuyễn.
Ngay cả quần chúng ăn dưa vây xem cũng có thể nhìn ra, Bí Đao đây là muốn nói tiểu đội hoa hướng dương của chúng đã phát hiện ra một thành phần khả nghi, muốn thỉnh cầu trợ giúp.
Bí Đao dậm chân đi tới trước mặt đội trưởng, len lén vươn cái chân lông nhỏ ra, trực tiếp móc vào túi quần đội trưởng, lấy ra một chuỗi chìa khóa, sau đó lén lút giấu trong đồng phục của mình.
Bí Đao phụ trách mật báo thông tin, bởi vậy nó đã nghiêm túc học tập toàn bộ nội dung biểu diễn với Hổ Nha, rất xứng đáng là chú chó ảnh đế chuyên diễn sâu.
Bí Đao vừa bắt chước tên trộm, ánh mắt vừa láo liên nhìn trái nhìn phải, diễn tả lại dáng vẻ làm chuyện xấu giống y như đúc.
Đội trưởng nhịn cười hỏi: “Các cậu phát hiện ra một tên trộm à?”
Bí Đao lập tức điên cuồng gật đầu.
Thật ra đội trưởng đã sớm phản ứng kịp, nhưng ông cố ý để Bí Đao biểu diễn thêm vài giây, vì muốn cho khán giả thấy năng lực biểu đạt của tên nhóc này.
Đúng như dự đoán, toàn bộ quần chúng ăn dưa đều rớt hết cằm xuống đất, cả đám kinh hãi há hốc miệng, mãi vẫn chưa hoàn hồn.
Bên này Bí Đao vừa thể hiện xong màn diễn xuất tinh xảo của mình, bên kia tên trộm do anh bảo vệ thủ vai cũng đã gây án xong, đang lén lút chuẩn bị chạy trốn.
Nhưng vào lúc này, khi Hổ Nha trông thấy tên trộm muốn chạy, nó lập tức sủa lớn tiếng.
Nhóm tiểu khả ái đã được huấn luyện qua nên không tiến lên tấn công, nhưng chúng chặn đường chạy trốn của tên trộm từ mọi hướng.
Mặc dù đám cún không cắn anh ta, nhưng chúng sẽ không bao giờ để cho anh ta đi.
Hổ Nha không hổ danh là chó chăn cừu Đức, nó đuổi tên trộm giống như đang đuổi đàn cừu nghịch ngợm vậy, đuổi anh ta chạy tán loạn khắp nơi trong vườn hoa.
Đám cún có sức chịu đựng tốt nên chạy hàng chục cây số không thành vấn đề, nhưng tên trộm thì không thể.
Cho dù anh ta có chạy như thế nào, cũng tuyệt nhiên chạy không thoát được khỏi vòng vây của đám cún, không chỉ thất bại trong việc chạy trốn, ngược lại còn bị giày vò mệt muốn chết.
Chờ tới lúc Bí Đao dắt Hổ Nha và ông đội trưởng cố ý câu giờ đến hiện trường, anh trai bảo vệ đóng giả tên trộm đã bị ép đến thở không nổi.
Đám cún thuận lợi bắt được tên trộm, sau đó đội trưởng áp chế dẫn anh ta đi.
Các tiểu bảo vệ tụ tập lại một chỗ để trao đổi kinh nghiệm bắt trộm, sau đó nhanh chóng khôi phục lại trạng thái phấn khởi, chúng lại xếp thành một hàng, bắt đầu tiếp tục nghiêm túc tuần tra.
Hiện trường bỗng nhiên vang lên tiếng vỗ tay như sấm!
Nhưng vào lúc này, một làn khói đen bốc lên từ phía xa.
Diệp Hiên lạnh nhạt nói ra suy đoán đầy oán niệm đến từ một tên ế lâu năm: “Tình đầu giữ quá sâu cũng không tốt, có duyên tới đâu rồi cũng phai tàn thôi, Đại Mạc, cậu nói xem lỡ đâu tới cuối cùng hai người đổ vỡ…”
Mạc Thần Trạch bỗng im lặng.
Cổ Diệp Hiên lạnh toát, qua di động cũng có thể cảm nhận được sát ý sắc bén, tức thì ngậm miệng.
Mạc Thần Trạch rất bình tĩnh, “Đổ vỡ, không thể có chuyện đó, nhưng chôn theo cái miệng quạ đen thì lại có thể đấy.”
Chân Diệp Hiên run lên, lập tức cúp máy.
Ý cười trên mặt Mạc Thần Trạch nhạt dần, cô gái Cố Tiểu Khả này bên ngoài mềm yếu nội tâm cứng rắn, từ nhỏ cha mẹ đã không ở bên cạnh, vì thế bất kể chuyện gì cũng có thói quen một mình tự giải quyết, nhưng cô càng như vậy ngược lại càng khiến người ta đau lòng.
Thiếu đi người giám hộ chân chính, thứ mang lại cho cô không phải tự do, mà là bất an.
Mạc Thần Trạch cảm thấy bản thân không thể tiếp tục nghĩ thêm nữa, suy nghĩ nhiều, dễ xúc động.
Anh thậm chí không dám nghĩ thử, nhiều năm như vậy có ai đứng ở vị trí của Cố Tiểu Khả mà lo lắng cho cô không.
Sau khi Diệp Hiên dập máy không lâu, Chu Xuyên gõ cửa phòng làm việc của Mạc Thần Trạch, rón ra rón rén đi vào phòng, còn đóng cửa lại, cố ý khoá trái, như một tên trộm, cười hihi nói: “Lão Mạc, tôi thấy Tiểu Khả sợ là gặp phải rắc rối rồi.”
Mạc Thần Trạch nâng mắt nhìn Chu Xuyên, Chu Xuyên luôn biết co biết duỗi, sở trường là biết tiền biết lùi, lập tức biết điều sửa lại xưng hô.
“Ý tôi là chị dâu, chị dâu gần đây có việc gì phải tiêu nhiều tiền đúng không?”
“Nói tiếp đi.” Mạc Thần Trạch bỏ bút máy trong tay xuống, chăm chú nhìn Chu Xuyên.
Chu Xuyên vội thay người tranh công, “Bên nền tảng livestream gọi điện cho tôi, bảo chị dâu xin bọn họ xem có thể thanh toán trước hạn không, họ đã đồng ý rồi, đang cho tài vụ tăng ca để tính toán.”
“Lúc đầu tôi cố ý đánh tiếng để bên đó chăm sóc cẩn thận chị dâu, chậc chậc, làm việc tích cực thế này, chẳng phải là cách thể hiện để lập công à, người ta còn cố ý bật đèn xanh cho chị dâu, tôi nhiều chuyện nói với cậu một câu, để cậu biết bọn họ làm việc tốt rất biết điều…”
Không chờ Chu Xuyên nói hết, Mạc Thần Trạch bỗng mở lời, “Bảo tài vụ bên đấy tính toán chậm thôi, ngày mai hãy thanh toán.”
Chu Xuyên đầu tiên là sửng sốt, sau đó như nghĩ ra cái gì, cười khà khà.
“Được đấy, Lão Mạc, không ngờ cậu thế mà lại lạnh lợi thế, thấy con gái nhà người ta tình hình kinh tế khó khăn, tính thừa cơ chiếm tiện nghi hả?”
“Giống hệt như trong tiểu thuyết “Bá đạo tổng tài yêu tôi” viết, kiểu như tôi cho cô một triệu, cô phải theo tôi cả một đời, hàng đêm như này như này như này, ái chà chà… XXOO Oh oh, chiến đấu kịch liệt tới mức bị khoá đỏ 100 năm hả?”
Mạc Thần Trạch: “…”
Chu Xuyên sở trường biết tiến biết lùi vội giải thích: “XX là chỉ cùng ăn bánh bao xá xíu, OO là chỉ cùng ăn bánh donut, Oh oh là chỉ cùng ăn kẹo sữa Oh Oh! Hai người vô cùng hài hoà, hết sức trong sáng.”
Mạc Thần Trạch khẽ cười lắc đầu, “Cậu xem thường cô ấy rồi, đừng nói một triệu, dù có một trăm triệu cô ấy cũng không đồng ý đâu.”
Nói đến đây Mạc Thần Trạch như nhớ ra gì đó, cười dịu dàng, “Chẳng những không đồng ý, ngược lại còn có thể tung một chưởng đánh chết cậu, hoặc là gọi đám thú cưng ra đè chết cậu đấy, có tin không?”
“Sức ảnh hưởng của cô ấy, từ trước đến giờ chúng ta đều xem nhẹ rồi.”
“Sao tôi thấy cô ấy qua lời miêu tả của cậu lại thô bạo thế nhỉ?” Chu Xuyên thõng tay, quệt miệng ghét bỏ nói: “Còn có, lúc cậu nói cô ấy muốn bạo lực gia đình với cậu thì đừng có cười cái vẻ xuân tâm phơi phới ấy được không, tôi nhìn ghê chết đi được, mắc ói.”
“… Cút.” Mạc Thần Trạch chẳng chút lưu tình đuổi Chu Xuyên ra khỏi phòng làm việc.
Sau khi Chu Xuyên rời đi, Mạc Thần Trạch cau mày gọi mấy cuộc điện thoại, ngay sau đấy đã biết được việc Cố Huyên Huyên tìm đến Cố Tiểu Khả.
Mạc Thần Trạch cười lạnh.
Đúng là thấy sau lưng cô không có người giám hộ, chuyện vớ vẩn gì cũng dám tới nhà bắt nạt hả.
Đúng vào lúc Mạc Thần Trạch vừa chuẩn bị ra tay, trong chớp mắt, anh lại lần nữa nhìn thấy kịch bản lơ lửng trên không trung.
Mạc Thần Trạch: “…”
Rõ ràng không ngủ, sao lại nằm mơ dự báo rồi?
Kịch bản biết suy nghĩ trong lòng anh, bèn tỏ ý mỉa mai: [Nằm mơ giữa ban ngày, cậu cũng chẳng phải lần đầu tiên.]
[Ban nãy có phải lại lén tưởng tượng cậu giúp Cố Tiểu Khả giải quyết rắc rối, cô ấy đỏ mặt cảm ơn cậu, sau đó cậu lại trêu chọc các kiểu đúng không?]
Mạc Thần Trạch: “…”
Kịch bản tiếp tục chế giễu: [Đấy không phải nằm mơ giữa ban ngày thì là gì?]
Mạc Thần Trạch khẽ ho, mất tự nhiên đổi chủ đề: “Có thể nói tôi biết tại sao Tiểu Khả lại đồng ý giúp Cố Huyên Huyên không?”
“Sáu trăm nghìn không phải con số nhỏ, cô ấy sẽ không tuỳ tiện đồng ý giúp, điều này không phù hợp với phong cách làm việc của cô ấy.”
Kịch bản hơi bất ngờ: [Ái chà chà, cậu còn hiểu cô ấy thế à?]
Mạc Thần Trạch vừa nói tới chủ đề này là hào hứng hẳn lên, “Nói tới hiểu, thì không thể không nhắc tới mối duyên nợ kì diệu giữa tôi và cô ấy.”
“Đó là một đêm gần tới giao thừa, gió lạnh thổi mạnh, xung quanh im ắng, bên con sông dưới cây nhãn, có một chú mèo tam thể kêu “Meo meo” đang cầu cứu…”
Kịch bản: […]
Đậu má, hai người có chuyện khỉ gì mà tôi đây lại không biết? Tôi còn cần cậu kể lại một lần cho nghe sao? Trước mặt kịch bản tôi đây, chỉ có chuyện tôi biết mà cậu không biết thôi, có biết không?
Cho nên không để Mạc Thần Trạch kể bao bao lâu, kịch bản vội ra hiệu: [Cậu còn muốn biết ân oán giữa Cố Huyên Huyên và Cố Tiểu Khả không?]
Mạc Thần Trạch: “Muốn.”
Kịch bản biểu thị –
[Dịch dinh dưỡng: 0 bình.]
[Nguyệt thạch: 5 viên.]
[Tiền JJ: 6 xu.]
[Xin hỏi có muốn tiêu hết toàn bộ tiền JJ để mua nội dung liên quan.]
[Có/Không]
Dù sao bất kể có một lần tiêu hết tiền để mua hay không, kịch bản gian xảo cuối cùng cũng sẽ tìm mọi cách để anh tiêu hết số tiền JJ thôi, cần gì phải suy nghĩ nhiều.
Mạc Thần Trạch trả lời: “Có.”
Giây tiếp theo kịch bản hiển thị –
[Cố Huyên Huyên quăng mạnh chai nước chanh trong tay xuống đất, cười lạnh nói: “Cố Tiểu Khả, chị còn nhớ chuyện năm đó chị đẩy em từ trên cầu thang xuống, gãy cả chân không?”]
[“Lúc ấy chị từng hứa với em, sau này chỉ cần em mở lời, chị sẽ cố hết sức giúp em.”]
[Khi ấy Cố Tiểu Khả mới tốt nghiệp cấp ba, lần đầu tiên phát bệnh, dưới tình huống khẩn cấp đã đẩy ngã Cố Huyên Huyên đang đi tới vì lo lắng cho cô.]
[Cố Huyên Huyên ngã từ trên cầu thang xuống, nứt xương đùi trái.]
[Sau khi Cố Tiểu Khả bình thường lại thì vô cùng áy náy tự trách, dồn hết sức để chăm sóc Cố Huyên Huyên, để chuộc tội, còn chính miệng đồng ý hứa hẹn.]
Thì ra là như thế, sáu trăm nghìn, mua được sự thanh thản cho Tiểu Khả, sau này không còn nợ ai gì nữa, nghĩ như thế ngược lại cũng là có lợi.
Dù sao chút tiền ấy đối với Mạc Thần Trạch thì chẳng đáng nhắc đến, dùng cả để dỗ người đẹp cười, mong cô gỡ được gánh nặng, từ nay tâm tình nhẹ nhõm hơn.
Sau chuyện này mà Cố Huyên Huyên còn dám khoa tay múa chân, thì đừng trách thủ đoạn của anh tàn nhẫn.
Mạc Thần Trạch xoa vành mắt, mở mắt ra, cầm điện thoại lên, gọi điện thoại.
Cố Tiểu Khả kiểm tra tài khoản cổ phiếu của Cố Huyên Huyên, phát hiện cô ấy quả thật lỗ một khoản tiền lớn, giật gấu vá vai lại vay P2P sáu trăm nghìn, lãi mẹ đẻ lãi con hết sức khủng khiếp.
Cố Tiểu Khả gom hết tiền tích góp gần đây của mình lại tính toán, vẫn thiếu hơn một trăm nghìn, may là bên nền tảng livestream đồng ý kết toán cho cô trước, bên ấy thông báo là ngày mai có thể hoàn thành kết toán, chậm nhất ngày kia là có thể nhận tiền.
Cố Tiểu Khả thở phào, trước đây Cố Huyên Huyên còn muốn xin cô chuyển sáu trăm nghìn vào tài khoản cá nhân của cô ấy, nhưng cô đã từ chối rồi.
Cố Tiểu Khả hiểu rõ tính cách của Cố Huyên Huyên, dự định chờ sau khi gom đủ tiền thì đem thẳng đi trả nợ, tránh cảnh đại tiểu thư không biết khói bụi nhân gian này lại tiêu sạch chỗ tiền ấy.
Cố Tiểu Khả bỏ chuyện này lại, tiếp tục chuyên tâm dạy dỗ nhóm thú cưng, chẳng bao lâu, đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại.
Cố Huyên Huyên hết sức phấn khởi nói: “Cảm ơn chị nhé! Không ngờ chị lại có nhiều tiền đến thế, chỉ nhờ một câu thôi mà sáu trăm nghìn đã chuyển đi rồi!”
Cố Tiểu Khả: “?”
Cố Huyên Huyên sau khi vui mừng lại hơi bất mãn, “Chẳng phải nói chuyển tiền trực tiếp cho em sao, sao chị lại tự mang đi trả nợ rồi.”
“Nhưng mà thế cũng được, đỡ phải ngày nào cũng bị giục trả nợ phiền chết đi được.”
Cố Tiểu Khả kìm nén nghi hoặc trong lòng, đối phó qua loa với Cố Huyên Huyên trước, “Chỉ một lần này thôi, không có lần thứ hai đâu, em tự giải quyết cho tốt, đừng mong lần sau chị trả cho đứa tiêu tiền hoang phí như em.”
Cố Huyên Huyên bĩu môi, “Biết rồi biết rồi mà, em còn có việc, sau này tâm sự tiếp, bái bai!”
Cố Tiểu Khả nhíu mày, trong đầu không ngừng phân tích những người quen của cô và Cố Huyên Huyên, trong lòng bỗng nảy ra một suy đoán lớn mật.
Lúc tan học buổi chiều, Mạc Thần Trạch đúng giờ tới đón Hổ Nha.
Mai là ngày diễn ra “Diễn tập quân sự phân đội khuyển vệ”, Cố Tiểu Khả miệng thì nhẹ nhàng dặn dò Hổ Nha đừng căng thẳng, tối nay nghỉ ngơi cho tốt, cố gắng giữ tinh thần hăng hái để ngày mai đạt được sự kiểm duyệt của mọi người, thật ra sự chú ý vẫn luôn đặt lén ở trên người nam thần.
Có phải là anh giúp không?
sáu trăm nghìn không phải là một khoản tiền nhỏ.
Tại sao anh lại có vẻ không định nhắc gì tới vậy?
Chẳng nhẽ không phải nam thần giúp sao?
Hổ Nha nghiêng đầu nhìn cô giáo, bất đắc dĩ thở dài, [Cô giáo, cô nói nhiều quá à! Câu “đêm nay nhớ ngủ ngon” cô đã nói tận ba lần rồi á…]
[Còn có, cô đừng chỉ nhổ lông của tui ở mãi một chỗ, đầu tui sắp bị cô nhổ trụi rồi á.]
Động tác nhổ lông trong vô thức của Cố Tiểu Khả dừng lại: “…”
Mạc Thần Trạch nhịn cười, thưởng thức cô giáo đỏ mặt mất tự nhiên đứng dậy, đôi mắt không biết nên nhìn vào đâu.
Anh cố ý chậm chạp chờ các con sen khác lục tục tới đón thú cưng về nhà, mình thì tuỳ ý dựa vào khung cửa, khóe miệng nhịn cười, ánh mắt như có ẩn ý gì cứ quấn lấy trên người Cố Tiểu Khả, chỉ là không lên tiếng.
Nam thần nhìn chằm chằm Cố Tiểu Khả làm cô đổ mồ hôi, tai ửng đỏ, nhịn rất lâu, cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, chậm chạp đi tới trước mặt nam thần, đỏ mặt nhỏ giọng nói: “Muộn nhất là ngày kia em sẽ gom đủ sáu trăm nghìn, đến lúc ấy sẽ trả, trả hết luôn cho anh…”
Mạc Thần Trạch nhướng mày.
Cố Tiểu Khả nén lại cảm giác xấu hổ khi có khả năng mình tự mình đa tình, khom lưng cúi đầu nghiêm túc nói lời cảm ơn: “Cảm ơn tiền bối đã giúp đỡ.”
Mạc Thần Trạch khẽ bật cười, “Nhưng anh không hứng thú với lời cảm ơn suông ngoài miệng thế.”
(Đúng là anh ấy giúp mình rồi!)
Cố Tiểu Khả đầu tiên là trong lòng vui vẻ khó nói, sau đó hơi giật mình, đôi má bỗng nhiên đỏ ửng, nghẹn họng hỏi: “Thế, thế anh muốn phải làm sao?”
Mạc Thần Trạch tràn đầy hứng thú nhìn Cố Tiểu Khả, bật cười, khẽ cúi xuống, duỗi cổ dài kề sát trêu chọc cô: “Trong đầu nghĩ gì mà mặt đỏ đến thế này luôn, nói nghe xem, em nghĩ anh muốn em báo đáp như thế nào?”
“Mời anh đi ăn?”
“Tặng quà cho anh?”
“Hẹn hò với anh? Hay là…”
“Lấy thân báo đáp?”
Từng câu Mạc Thần Trạch nói ra, sắc mặt Cố Tiểu Khả lại đỏ thêm một chút, đỏ tới mức như muốn nhỏ máu.
“Anh không cần em trả tiền.” Mạc Thần Trạch đột nhiên đổi chủ đề.
Cố Tiểu Khả tức thì nghiêm mặt trả lời: “Không được, sao có thể không trả được!”
Mạc Thần Trạch ra dáng con nhà giàu, cười tuỳ ý kiêu ngạo, “Chỉ có sáu trăm nghìn thôi, nghìn vàng khó mua được niềm vui của anh.”
“Không chỉ như vậy, anh còn từng tiêu ba mươi nghìn tệ mua mận, sáu mươi nghìn tệ mua mật nhân, một trăm hai mươi nghìn mua táo, hai trăm bốn mươi nghìn mua dưa hấu, bốn trăm tám mươi nghìn mua sầu riêng…”
Cố Tiểu Khả càng nghe đôi mắt càng trừng lớn, không thể tin, nam thần thế mà lại là một người tiêu xài hoang phí lạ lùng vậy sao!
Mạc Thần Trạch trêu Cố Tiểu Khả tới nghiện, ngay cả anh cũng không ý thức được mình đã lún sâu thế nào, “Thế nên anh muốn em giúp anh.”
Cố Tiểu Khả mím môi, nuốt nước miếng, hỏi: “Việc gì, anh cứ, cứ nói đi.”
“Trước khi giúp, anh muốn nói thẳng với em một chuyện trước,” Mạc Thần Trạch nở nụ cười, ai cũng không mặt dày bằng anh, lại có thể quang minh chính đại đùa giỡn người ta: “Ban đầu tiền livestream của em vốn có thể thanh toán trong hôm nay, là anh cố ý chặn lại để tới ngày mai đấy.”
“Tại sao vậy?”
“Là vì.” Mạc Thần Trạch cười xấu xa, đáp: “Anh muốn có cớ để dụ dỗ em giúp.”
“Giúp gì thế?”
Cố Tiểu Khả thấy nụ cười xấu xa trên khoé miệng nam thần mà hoảng hốt hoa mắt, nín hơi suýt nữa không theo được, cô vội hạ mắt, không dám tiếp tục nhìn nam thần, chỉ sợ mình không cẩn thận thiếu khí mà ngất xỉu mất.
“Giúp anh bảo quản mấy món đồ,” Mạc Thần Trạch lấy ra ví tiền của mình, lấy một bộ thẻ tín dụng, thẻ đen, thẻ vàng các loại bên trong ra đưa cho Cố Tiểu Khả, “Tránh để não anh úng nước lại đi mua cả triệu tiền mít.”
Cố Tiểu Khả ngơ ngác nhận lấy tập thẻ của nam thần, trong lòng chợt dâng lên cảm giác xấu hổ khó hiểu, luôn cảm thấy hành động hiện tại này của anh rất giống như ông chồng đang giao thẻ tiền lương cho vợ vậy!
Đúng như dự đoán, giây tiếp theo Mạc Thần Trạch cố ý nói: “Mấy cái này đều là thẻ lương của anh, sau này lỡ như anh lại phá sản, em hung dữ với anh cũng được, mắng anh cũng được, dù sao cũng phải quản anh cho tốt, đừng để anh tiêu tiền hoang phí.”
Cố Tiểu Khả đôi mắt sáng ngời mở lớn, vội cúi đầu không dám nhìn biểu cảm quyến rũ muốn chết người kia trên mặt nam thần.
Cô tưởng như mình sắp ngất xỉu đến nơi rồi! Xấp thẻ vàng thẻ đen trong lòng bàn tay, nặng tới hai tay cô khẽ run lên.
Cái tên lưu manh mặt dày Mạc Thần Trạch này còn chẳng ngại chưa đủ kích thích, tiếp tục nhắc nhở Cố Tiểu Khả.
“Con người anh ấy à, bản tính thật ra… rất không ngoan.”
Anh nháy mắt với Cố Tiểu Khả, lại cười cười, “Thế nên, em phải nghiêm túc để ý tới anh, chăm chú nhìn anh, giám sát anh, đừng để anh rời khỏi phạm vi tầm mắt của em, biết chưa?”
Lỗ tai Cố Tiểu Khả đỏ bừng, câm nín hoàn toàn.
Mạc Thần Trạch vẫn đang chọc Cố Tiểu Khả tiếp, cố ý nói bằng giọng khàn khàn: “Sau này, cho dù anh ra ngoài ăn cơm, cũng phải thông báo trước với em, phải được sự đồng ý của em.”
“Nếu như em không đồng ý, anh đành phải nịnh nọt cầu xin em…” Mạc Thần Trạch bật cười, “Thế nào, có muốn giúp anh việc này không?”
Cố Tiểu Khả không chỉ tai, má, đến cả cổ cũng đỏ như tôm luộc.
Cô nuốt nước miếng, trống ngực dồn dập, mãi sau mới gắng hỏi: “Anh… Thật sự muốn em giúp, việc này sao?”
“Cầu còn không được.”
Mạc Thần Trạch sau khi đạt được mục đích, hài lòng lấy lại ví tiền trống không.
“Nhưng mà tiền bối, em giúp anh cũng được, nhưng sáu trăm nghìn thì vẫn phải trả cho anh, chuyện gì ra chuyện đấy, anh đừng có…”
Mạc Thần Trạch không ngờ mình vòng vo mãi thế rồi, đầu óc cô nàng lại vẫn giữ tỉnh táo, nhớ tới chuyện trả tiền này.
Anh cũng không cưỡng ép, nói vẻ không việc gì: “Được, tuỳ em thôi, cũng chỉ là tay trái chuyển qua tay phải thôi, không khác nhau mấy.”
“Ngoài ra,” Mạc Thần Trạch cười khẽ, “Tất cả mật mã thẻ của anh đều là ngày sinh nhật của em.”
Cố Tiểu Khả sững người, thẹn thùng đến mắt cũng nóng lên.
Chương 56
Buổi diễn tập quân sự hôm nay trời quang mây tạnh, ánh nắng tươi sáng, là một ngày đẹp trời khiến tâm tình con người ta thấy thoải mái.
Cố Tiểu Khả ấn định thời gian tập luyện là vào 4 giờ chiều thứ Bảy, tránh việc các “con sen” cuối tuần hay ngủ nướng mà bỏ lỡ những màn trình diễn đặc sắc của đám thú cưng.
Bãi cỏ phía sau công viên thú cưng có sắp một hàng ghế tròn, bên cạnh là một chai nước khoáng và hai túi khô bò.
Bởi vì quá tò mò nên hầu như tất cả các “con sen” ở khu 3 đều lần lượt đến đây, sau đó tụm năm tụm ba bàn tán về buổi diễn tập quân sự.
“Cậu nghĩ đám thú cưng sẽ biểu diễn cái gì?”
“Đoán không ra, cô giáo Cố luôn gây bất ngờ nhất, chó mà cô ấy dạy con nào con nấy cũng giống như thành tinh vậy, thông minh lanh lợi phát sợ.”
“Đúng vậy đúng vậy, tôi cũng muốn đưa con nhà chúng tôi đi học, đáng tiếc lại đăng ký muộn mất, không được học lớp hoa anh đào, nhưng mà cũng còn may là giành được một suất trong lớp hoa tulip.”
“Thật á? Bà giỏi ghê! Phải nói là cái bằng mẫu giáo thú cưng của cô giáo Cố thật sự còn khó lấy hơn bằng cấp của trường tiểu học trọng điểm nữa, đối thủ cạnh tranh nhiều ghê luôn! Mấy đứa nhóc nhà chúng tôi phải xếp hàng chờ tới ba tháng sau đó.”
“Tuy là học phí của trường này không hề rẻ, nhưng chất lượng giảng dạy thật sự tốt, bây giờ tôi nhìn đám Đao Đao mà hâm mộ dã man!”
“Còn phải nói, nghe nói Đao Đao còn có thể lau sàn nhà, làm việc nhà nữa! Bà tưởng tượng nổi hình ảnh một con husky không phá nhà mà ngược lại còn giúp lau nhà không? Cục cưng nhà tôi mà hiểu chuyện bằng một nửa Đao Đao thôi, tôi nằm mơ cũng có thể cười vui vẻ!”
Các “con sen” vừa tán gẫu vừa kiên nhẫn chờ đến giờ huấn luyện quân sự, Cố Tiểu Khả rất nhanh đã tuyên bố với mọi người: “Cuộc diễn tập quân sự của tiểu đội khuyển vệ lần thứ nhất, bây giờ xin được phép bắt đầu.”
“Để nâng cao chất lượng an ninh tại khu 3, để đảm bảo vệ toàn tính mạng và tài sản của các vị hàng xóm, phòng quản lý tài sản sẽ bổ sung thí điểm đội tuần tra chó ở khu 3.”
“Mục đích của khóa huấn luyện quân sự này là để cho các chủ nhân nắm được nội dung công việc của những chú chó được thuê, nâng cao nhận thức đúng đắn của mọi người về các nhân viên khuyển vệ, hy vọng mọi người có thể tích cực hợp tác với chúng để xây dựng mái nhà chung chan hòa.”
Cố Tiểu Khả nói mấy lời khách sáo xong là trực tiếp tiến thẳng vào chủ đề, cô giải thích: “Lần diễn tập quân sự này được chia làm bốn phần.”
“Đầu tiên là biểu diễn xếp thành hàng, sau đây xin mời sự xuất hiện của tiểu đội khuyển vệ——”
“Đang đi tới trước mặt mọi người là tiểu đội hoa hướng dương, mấy nhóc này tràn trề tinh lực, phong thái hiên ngang, bước đi vừa nhịp nhàng vừa hùng hồn vang dội…”
Các “con sen” theo lời thuyết minh của Cố Tiểu Khả nhìn theo thì thấy từ xa có năm chú cún ngẩng đầu ưỡn ngực chậm rãi bước tới.
Nét mặt chúng nghiêm túc, động tác vô cùng đồng đều, trên người mặc đồng phục an ninh nhỏ nhắn, cả đám vô cùng thần thái, rất giống một tiểu đội đi tác chiến.
Đồng phục trên người các tiểu bảo vệ là do Mạc Thần Trạch tài trợ, không những có thể phân biệt được thân phận của nhóm tiểu khả ái với đám chó cưng bình thường, hơn nữa mấu chốt chính là cổ áo đồng phục có gắn một con chip nhỏ có chức năng định vị GPS và gọi điện thoại không dây.
Đao Đao dẫn đầu tiểu đội, Hổ Nha áp cuối hàng, chỉnh tề đi về phía khán đài.
Đội trưởng đội an ninh là một ông chú trung niên, ông nghiêm túc hô khẩu hiệu: “121, 121!”
Các “con sen” ai nấy đều há hốc mồm, má ơi không nghĩ tới thật sự đúng là huấn luyện quân sự, ngay cả bước đều bước cũng có luôn! Đây thật sự là chó cưng chứ không phải là những chiến binh nhỏ à?
Còn nữa, thật sự có thể huấn luyện loài chó thành như vậy ư!?
Là do chúng ta quá ít kiến thức hay là thế giới này quá ư là thần kì nhỉ?
Đội trưởng thấy các tiểu bảo vệ thuận lợi đi đến trước mặt khán giả, ông đổi khẩu hiệu: “Nghiêm!”
Đám cún lập tức nghiêm chỉnh chấp hành, chúng dừng bước, chân trước và chân sau bên phải dừng lại trước, chân trước và chân sau bên trái theo sát phía sau, đứng yên vững vàng, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, không có một đứa tiểu khả ái nào là mất tập trung mà nhìn ngó xung quanh cả.
Khán giả lại bị làm cho kinh ngạc một lần nữa, ôi mẹ ơi, quá ư là biết nghe lời rồi! Cảm giác như từng đứa chúng nó thật sự có thể nghe hiểu được mệnh lệnh vậy!
Đội trưởng lại hô lên: “Bên trái, quay!”
Các tiểu bảo vệ cứ nghe thấy mệnh lệnh là làm, chúng đồng loạt quay sang trái, đối mặt với khán giả, nét mặt vô cùng nghiêm túc.
Ngoại hình của chó chăn cừu Đức vốn đã rất uy vũ, cho nên lúc Hổ Nha không cố ý bán manh thì nhìn qua rất có khí thế.
Còn husky thì có vẻ ngoài gần giống với sói, lúc không hành xử ngu ngốc hay liều lĩnh thì nhìn cũng rất dũng mãnh, ánh mắt mang theo sát khí sắc bén.
Chỉ có Đoàn Đoàn là giống chó Labrador cho nên tính tình hơi ôn hòa một chút, nhưng lúc này nó không hề cười nói, ánh mắt lại chăm chú, bởi vậy trông rất có thần thái.
Đội trưởng lại ra lệnh: “Cúi chào!”
Đám cún nhanh chóng nâng chân trước bên phải lên, bởi vì dây chằng chưa đủ dẻo dai nên chúng đành phải hơi nghiêng đầu, nhẹ nhàng đưa cái chân nhỏ lên trán, toàn bộ động tác hành lễ tự nhiên mà lưu loát, vừa đẹp trai vừa đáng yêu.
Aaaaaaaa, những người đang vây xem thật sự sắp bị sự cute của mấy cục bông này làm cho ngất xỉu cả rồi, ai nấy cũng phục sát đất, ngay cả cằm cũng muốn rớt xuống đất luôn rồi.
Đội trưởng ra mệnh lệnh tiếp theo cho màn biểu diễn xếp thành hàng: “Bên phải, quay! Chạy bộ!”
Sau đó đám cún bắt đầu chạy quanh bãi cỏ, đội trưởng cũng bắt đầu chạy theo vòng quanh, vừa chạy vừa hô khẩu hiệu: “Một hai một! Một hai một!”
“Một – hai – ba – bốn -”
Ngay lúc khán giả đang nhặt lại cằm của mình từ dưới đất lên, các tiểu bảo vệ lại vô cùng nghiêm túc bắt đầu hô khẩu hiệu: “Gâu – gâu gâu – gâu gâu gâu- gâu gâu gâu gâu ——”
Khán giả vốn đang kinh hãi lập tức bật cười.
Cố Tiểu Khả: “…”
Màn này không phải do cô dạy mà đây là chiêu thức do đội trưởng đội bảo vệ tự nghĩ ra, ông cũng không quan tâm liệu tiếng khẩu hiệu có giẫm lên điểm chạy hay không, dù sao đám cún cũng rất coi trọng việc ghi nhớ số này.
Khán giả không quá coi trọng việc động tác chạy bộ của các tiểu bảo vệ rốt cuộc có đúng tiêu chuẩn hay không, mà cái để lại ấn tượng sâu sắc với bọn họ chính là đám cún này vừa nghiêm chỉnh tiếp nhận huấn luyện lại rất nghe lời.
Đám cún nhanh chóng chạy một vòng rồi trở về chỗ cũ, đội trưởng hô lên: “Đứng lại, đứng!”
Các bé cún lanh lợi lập tức ngừng chạy bộ, đứa nào đứa nấy giống như mấy chú chó gỗ đứng yên vô cùng chuẩn mực.
Cố Tiểu Khả tuyên bố: “Màn biểu diễn đội ngũ xin được kết thúc tại đây!”
Khán phòng lập tức vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt liên tục, mọi người kích động vỗ tay, vỗ đến nỗi tay đỏ bừng.
“Tiểu đội hoa hướng dương quá tuyệt!”
“Aaaa mẹ yêu các con, aaaa trời đất ơi, tiểu khả ái mấy cưng quá là lợi hại rồi!!!.”
“Tiểu đội hoa hướng dương cố lên! Mấy cưng là giỏi nhất!!!”
Đám cún đã học được rất nhiều từ ngữ, trong đó mấy cái từ khen ngợi bản thân là chúng học nhanh nhất và cũng giỏi nhất, vì vậy cả đám đều nghe hiểu được những lời khen ngợi nồng nhiệt từ khán giả.
Nhưng các bé cún vẫn chưa bày ra dáng vẻ kiêu ngạo, dường như mấy lời khen này vẫn chưa tính là gì, chúng vẫn có thể cố gắng nhịn được xúc động điên cuồng muốn vẫy đuôi, làm ra vẻ mặt hờ hững, mang phong thái giống như những đại tướng bình tĩnh ngồi vững, chỉ là lâu lâu lại lén lút nhướn cái đầu lông xù nhỏ lên cao hơn một chút.
Cố Tiểu Khả nhịn cười tiếp tục quá trình, “Tiếp theo đây xin mời màn biểu diễn từ chối thức ăn của tiểu đội khuyển vệ.”
“Các bạn có thể thoải mái dùng đồ ăn vặt bên cạnh để dụ dỗ chúng nó, xem đám tiểu bảo vệ này của chúng ta có kiên định từ chối thức ăn hay không, có chịu nổi sức hấp dẫn của đồ ăn ngon hay không nhé.”
Trong khán phòng lập tức rỉ tai nhau bàn tán xôn xao.
“Má ơi, thì ra hai túi thịt bò khô là có tác dụng này, tôi còn tưởng là cho tôi ăn, vừa nãy không cẩn thận ăn hết trơn rồi!”
“Mau chia cho tôi một túi, tôi đi chọc ghẹo Tiểu Pudding, nó là một đứa ăn hàng thứ thiệt, bảo đảm không chịu nổi!”
“Biến liền, tôi thấy cậu mới là đứa thèm ăn không biết xấu hổ á, còn nói muốn đi dụ dỗ Tiểu Pudding, cậu mới là người không chịu được hấp dẫn đấy!”
Nhưng cho dù mọi người khiêu khích như thế nào, cho dù có đặt thịt bò khô ở trên sống mũi của đám cún thì chúng nó đều đứng vững vàng, không hề động đậy chút nào.
Ngay cả Tiểu Pudding cũng không làm mất mặt tiểu đội hoa hướng dương, tuy rằng đã tính trước là nó sẽ là đứa lén lút chảy nước miếng nhiều nhất, nhưng tên nhóc này vẫn cau mày sống chết giữ được miếng liêm sỉ cuối cùng của mình, thời khắc mấu chốt không sợ hãi.
Đao Đao từ đầu đến cuối lo lắng nhất là Tiểu Pudding bị “rớt đài” cho nên ánh mắt vẫn luôn nhìn chăm chú vào nó, cuối cùng thấy đồng bọn biểu hiện rất tốt, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Khán giả vừa thích thú vừa khâm phục năm đứa tiểu khả ái này, ai nấy đều tới tấp bật ngón tay cái khen ngợi.
Lúc này Cố Tiểu Khả mới gọi mọi người trở lại chỗ ngồi, bởi vì tiếp theo tiểu đội hoa hướng dương sẽ biểu diễn kỹ thuật chính.
Đội trưởng ra lệnh: “Bắt đầu tuần tra!”
Sau một tiếng hiệu lệnh, nhóm tiểu khả ái xếp hàng bắt đầu đi tuần tra, vẻ mặt đứa nào cũng rất nghiêm túc, chúng vểnh tai lên, mắt nhìn sáu đường tai nghe tám hướng, lúc làm việc vô cùng cảnh giác, lực chú ý cũng rất tập trung.
Đột nhiên, vành tai Hổ Nha giật giật.
Thủ vai tên trộm là một anh bảo vệ, anh lặng lẽ đi về phía một chiếc ba lô màu đen đặt dưới tán cây long não, thản nhiên đối mặt với mọi người, sau đó anh ta từ từ đưa tay phải ra sau lưng, bắt đầu biểu diễn màn trộm cắp.
Đang lúc tay anh vừa mới đưa tay vào trong túi, Hổ Nha thông minh đã phát hiện ra.
Hổ Nha lập tức dừng bước, nó lặng lẽ trao đổi vài câu với nhóm bạn nhỏ ở phía sau, sau đó các bé cún nhanh chóng chia nhau ra bắt đầu hành động.
Hổ Nha tiếp tục đứng tại chỗ theo dõi, Đao Đao dẫn theo Tiểu Pudding và Đoàn Đoàn từ từ rút lui, sau đó chúng tách nhau ra, nhanh chóng chặn hết các giao lộ, Bí Đao thì quay đầu chạy đi.
Husky chạy rất nhanh, chỉ thấy tên nhóc này vài ba bước đã chạy tới trước mặt đội trưởng đội bảo vệ, sau đó nhanh chóng phanh gấp.
Đội trưởng giả vờ không biết gì, nhướn mày hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Bí Đao học được nhiều từ ngữ nhất của con người, vì vậy trong tiểu đội hoa hướng dương nó chịu trách nhiệm mật báo tin tức.
Chỉ thấy tên nhóc này kiễng chân sau, hơi khom lưng, học theo dáng đi của tên trộm, bước đi vô cùng hèn mọn.
Đội trưởng: “…”
Tuy rằng còn không biết nhóm tiểu bảo vệ rốt cuộc phát hiện ra loại người xấu nào, nhưng không thể phủ nhận Bí Đao thật sự đã diễn tả tinh túy của kẻ xấu vô cùng nhuần nhuyễn.
Ngay cả quần chúng ăn dưa vây xem cũng có thể nhìn ra, Bí Đao đây là muốn nói tiểu đội hoa hướng dương của chúng đã phát hiện ra một thành phần khả nghi, muốn thỉnh cầu trợ giúp.
Bí Đao dậm chân đi tới trước mặt đội trưởng, len lén vươn cái chân lông nhỏ ra, trực tiếp móc vào túi quần đội trưởng, lấy ra một chuỗi chìa khóa, sau đó lén lút giấu trong đồng phục của mình.
Bí Đao phụ trách mật báo thông tin, bởi vậy nó đã nghiêm túc học tập toàn bộ nội dung biểu diễn với Hổ Nha, rất xứng đáng là chú chó ảnh đế chuyên diễn sâu.
Bí Đao vừa bắt chước tên trộm, ánh mắt vừa láo liên nhìn trái nhìn phải, diễn tả lại dáng vẻ làm chuyện xấu giống y như đúc.
Đội trưởng nhịn cười hỏi: “Các cậu phát hiện ra một tên trộm à?”
Bí Đao lập tức điên cuồng gật đầu.
Thật ra đội trưởng đã sớm phản ứng kịp, nhưng ông cố ý để Bí Đao biểu diễn thêm vài giây, vì muốn cho khán giả thấy năng lực biểu đạt của tên nhóc này.
Đúng như dự đoán, toàn bộ quần chúng ăn dưa đều rớt hết cằm xuống đất, cả đám kinh hãi há hốc miệng, mãi vẫn chưa hoàn hồn.
Bên này Bí Đao vừa thể hiện xong màn diễn xuất tinh xảo của mình, bên kia tên trộm do anh bảo vệ thủ vai cũng đã gây án xong, đang lén lút chuẩn bị chạy trốn.
Nhưng vào lúc này, khi Hổ Nha trông thấy tên trộm muốn chạy, nó lập tức sủa lớn tiếng.
Nhóm tiểu khả ái đã được huấn luyện qua nên không tiến lên tấn công, nhưng chúng chặn đường chạy trốn của tên trộm từ mọi hướng.
Mặc dù đám cún không cắn anh ta, nhưng chúng sẽ không bao giờ để cho anh ta đi.
Hổ Nha không hổ danh là chó chăn cừu Đức, nó đuổi tên trộm giống như đang đuổi đàn cừu nghịch ngợm vậy, đuổi anh ta chạy tán loạn khắp nơi trong vườn hoa.
Đám cún có sức chịu đựng tốt nên chạy hàng chục cây số không thành vấn đề, nhưng tên trộm thì không thể.
Cho dù anh ta có chạy như thế nào, cũng tuyệt nhiên chạy không thoát được khỏi vòng vây của đám cún, không chỉ thất bại trong việc chạy trốn, ngược lại còn bị giày vò mệt muốn chết.
Chờ tới lúc Bí Đao dắt Hổ Nha và ông đội trưởng cố ý câu giờ đến hiện trường, anh trai bảo vệ đóng giả tên trộm đã bị ép đến thở không nổi.
Đám cún thuận lợi bắt được tên trộm, sau đó đội trưởng áp chế dẫn anh ta đi.
Các tiểu bảo vệ tụ tập lại một chỗ để trao đổi kinh nghiệm bắt trộm, sau đó nhanh chóng khôi phục lại trạng thái phấn khởi, chúng lại xếp thành một hàng, bắt đầu tiếp tục nghiêm túc tuần tra.
Hiện trường bỗng nhiên vang lên tiếng vỗ tay như sấm!
Nhưng vào lúc này, một làn khói đen bốc lên từ phía xa.
Bình luận facebook