Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3-4
Chương 3
Cố Tiểu Khả cả người cứng đờ, trợn to mắt chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía nam thần.
Chỉ thấy nét mặt Mạc Thần Trạch vô cùng nghiêm túc, có chút căng thẳng.
Cố Tiểu Khả hoàn toàn ngây ngốc, nam thần đây là đang ám chỉ cái gì!?
Cô cảm thấy khả năng đọc hiểu của mình có thể không tốt lắm, không hiểu nổi ba chữ “Tôi độc thân” rốt cuộc mang ý nghĩa gì nữa!
Mạc Thần Trạch đợi tầm mười giây cũng không nghe thấy Cố Tiểu Khả trả lời. Cô giống như một tác phẩm điêu khắc, vẫn giữ nguyên bộ dạng khẽ nhếch miệng không nhúc nhích, giống như thời gian bị dừng lại vậy.
Mạc Thần Trạch dứt khoát hỏi thẳng cô: “Cô thì sao?”
Cố Tiểu Khả cả người không thoải mái, dạ dày co rút, nội tâm phát hoảng, đầu óc choáng váng, ngay cả ngũ quan cũng trở nên nhạy bén lạ thường.
Cô cố gắng nuốt nước bọt, nhỏ giọng trả lời: “Tôi, cũng độc thân.”
Mạc Thần Trạch gật đầu, nghiêng đầu tránh tầm mắt Cố Tiểu Khả, nhếch khóe miệng.
Cố Tiểu Khả nhìn thấy anh cười, tim đập nhanh liên hồi, cô sắp xỉu tới nơi rồi.
Mạc Thần Trạch đưa điện thoại di động tới, giơ lên, “WeChat.”
Trời nóng mà trên tay Cố Tiểu Khả còn đeo một đôi găng tay trắng, cô run rẩy lấy điện thoại di động của mình ra, quét mã QR của nam thần, nhanh chóng thêm bạn WeChat.
“Vậy… Ngày mai gặp.” Mạc Thần Trạch dắt Hổ Nha đi.
Cố Tiểu Khả sững sờ nhìn chăm chú vào bóng lưng nam thần đang đi xa, cảm giác anh dắt chó đi dạo thôi cũng tạo ra một cỗ khí thế bức người.
Cô nhắm mắt hít sâu để ổn định tinh thần.
Tôi vừa mới được thêm WeChat của nam thần, a a a a——
Vành tai của Cố Tiểu Khả vừa đỏ vừa nóng, nghĩ về sau nam thần mỗi ngày đều đưa Hổ Nha đi học, nghĩa là họ có thể gặp nhau mỗi ngày, trong lòng vui sướng không nói nổi, trái tim phút chốc như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực để mà hát vang một khúc cao nguyên Thanh Tàng.
Cố Tiểu Khả cố nhịn xuống tâm tình đang kích động, dùng tốc độ nhanh nhất đưa Pitt ‘đen’ và Pitt ‘vàng’ về nhà, sau đó quay đầu bỏ chạy.
Việc đầu tiên cô làm sau khi về nhà chính là nhanh chóng vọt vào toilet rồi đóng cửa lại, ở bên trong điên cuồng la hét ba tiếng, sau đó làm như không có việc gì mở cửa ra, vẻ mặt bình tĩnh, dường như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Ngày hôm sau, Cố Tiểu Khả dậy sớm, dùng tốc độ lúc tập hợp khẩn cấp trong huấn luyện quân sự mà nhanh chóng đi rửa mặt, thay quần áo gọn gàng, sau đó bắt đầu tổng vệ sinh, ngay cả gối ôm trên sô pha cũng vỗ vỗ qua, cố gắng làm sao cho hoàn mỹ nhất.
Lúc 8 giờ, chuông cửa đột nhiên reo.
Cố Tiểu Khả vỗ vỗ ngực, chỉnh lại cổ áo, vén tóc ra sau tai, điều chỉnh hô hấp, mở cửa ——
Mạc Thần Trạch đứng ở cửa, Hổ Nha ngoan ngoãn ngồi bên cạnh anh, nghiêng đầu nhìn về phía Cố Tiểu Khả, vẻ mặt tò mò.
Cố Tiểu Khả có dáng người hơi gầy, mái tóc đen buộc lên đơn giản, sau khi mở cửa, ánh nắng vàng nhạt sáng sớm chiếu đầy lên tóc cô.
Mạc Thần Trạch ngây người, cười chào hỏi: “Chào buổi sáng.”
Cố Tiểu Khả cũng lập tức chào hỏi: “Chào buổi sáng——”
Do quá căng thẳng nên cô bị vỡ giọng.
Hiện trường nhất thời yên tĩnh 3 giây.
Vành tai Cố Tiểu Khả phiếm hồng, nhưng trên mặt lại tỏ vẻ bình thản vô cùng tự nhiên, cô cúi đầu lùi ra sau một bước, mời nam thần vào.
Mạc Thần Trạch ngồi ngay ngắn trên sô pha, trên khuôn mặt anh tuấn hôm nay có đeo một cặp kính, thoạt nhìn vừa cấm dục vừa khiêm tốn, lúc chạm mắt với Cố Tiểu Khả lại lộ ra biểu tình dè dặt cẩn thận, dường như cũng không để ý lắm.
Cái này có hơi… miệng khô lưỡi khô.
Cố Tiểu Khả pha cho Mạc Thần Trạch một tách trà kỷ tử, hai người ngồi đối diện nhau, sau đó lại im lặng mất năm giây.
Kỷ tử, giúp sáng mắt.
Mạc Thần Trạch rũ mắt nhìn về phía tách trà kỷ tử, sau đó bất ngờ bưng lên uống một ngụm, hương vị không tệ.
Mắt trái của anh có chút khô khốc, vô ý chớp chớp mấy cái, sau đó nhìn về phía Cố Tiểu Khả, chỉ thấy tư thế cô ngồi rất đoan trang, lưng thẳng tắp, đang ngơ ngác nhìn chằm chằm tách trà bốc khói trên bàn đến mức hồn bay phách lạc.
Cố Tiểu Khả vẫn lén quan sát nam thần, đương nhiên phát hiện ánh mắt mờ ám của anh.
Cố Tiểu Khả hai tay chậm rãi nắm chặt, âm thầm hít sâu điều chỉnh tâm tình.
Mạc Thần Trạch cảm thấy phản ứng của Cố Tiểu Khả có hơi kỳ quái, giống như đang cố kiềm chế cái gì đó.
Cố Tiểu Khả hé miệng, trong lòng có vô số lời muốn nói ra ngoài như ong vỡ tổ, nhưng lại giống như xảy ra ùn tắc giao thông nghiêm trọng, cuối cùng một chữ cũng không nói ra được.
Cô dùng sức nắm chặt nắm tay, mím môi cúi đầu dùng tóc mái che đi đôi mắt tối tăm không rõ của mình.
Mạc Thần Trạch lại uống một ngụm trà kỷ tử, chủ động phá vỡ tình thế bế tắc, hỏi: “Bây giờ có thể ký hợp đồng chưa?”
Cố Tiểu Khả đang ngẩn người, trong nháy mắt hoàn hồn lại, đứng dậy đi tới phòng sách lấy tập tài liệu, đưa hợp đồng cho Mạc Thần Trạch.
“Tôi đề nghị cho Hổ Nha học chương trình một năm, hiệu quả sẽ tốt hơn, đến lúc đó nó có thể nghe hiểu được rất nhiều những lời nói đơn giản.”
“Nội dung học tập mỗi ngày tôi đều ghi vào nhật ký dành riêng cho nó, cũng sẽ xây dựng những nội dung học tập khác nhau để phù hợp với tính cách của mỗi thú cưng, 1 tuần sẽ là học kỳ thử, nếu không hài lòng sẽ được hoàn lại tiền đầy đủ.”
“Trong quá trình học tập, tôi cũng sẽ theo dõi tình trạng thể chất của Hổ Nha và đưa ra lời khuyên về chế độ ăn uống của nó.”
“Ở trường mẫu giáo này, nó không chỉ có thể học được rất nhiều kỹ năng, mà còn được tập thể dục đầy đủ, cũng như có thêm rất nhiều bạn tốt.”
“Mấy chú chó trong lúc chủ nhân đi làm thật ra sẽ thấy rất cô độc, tới nơi này học tập giống như đang ở nhà trẻ, nó sẽ vui vẻ, anh yên tâm.”
Mạc Thần Trạch rất tò mò, “Học ở đây một năm thì Hổ Nha thật sự có thể nghe hiểu lời tôi nói ư?”
Cố Tiểu Khả gật đầu, “Chỉ số thông minh của giống chó săn Đức rất cao, không khác gì một đứa trẻ 7 tuổi, cho nên nếu nói đơn giản thì nó có thể nghe hiểu.”
“Trường hợp của Hổ Nha khá đặc biệt, tôi sẽ dạy dỗ nó, hơn nữa cũng sẽ ấn định huấn luyện chuyên môn giảm độ nhạy cảm với tiếng ồn bất ngờ cho nó.”
“Thật ra biện pháp tốt nhất và hiệu quả nhất chính là để cho nó chơi đùa bình thường với mấy chú chó khác, chỉ cần dẫn dắt đúng cách, qua một thời gian dài các bạn đồng trang lứa sẽ giúp nó khôi phục lại sức khỏe.”
Mạc Thần Trạch gật đầu, anh vốn không quan tâm đến chuyện học phí mà lại hỏi: “Tôi có cần phải làm gì đặc biệt cho nó không?”
“Đây là ba lô của Hổ Nha.” Cố Tiểu Khả đưa cho Mạc Thần Trạch một cái ba lô chuyên dùng cho chó cỡ lớn, “Bên trong có một hộp cơm, còn có một quyển nhật ký.”
“Khai giảng xong, mỗi sáng trước 9 giờ phải chuẩn bị đầy đủ thức ăn cho nó sau đó đưa đến đây, 5 giờ chiều đón nó tan học, sau khi về nhà thì mở nhật ký ra xem, trên đó có ghi đánh giá biểu hiện trong ngày, còn có bài tập về nhà nữa.”
“Bài tập về nhà chủ yếu là một vài trò chơi thú vị, giúp Hổ Nha ôn tập lại những thứ đã học được trong ngày, đồng thời còn có thể hâm nóng tình cảm giữa hai người.”
“Tháng đầu tiên sẽ được đào tạo về các kỹ năng sống cơ bản, chẳng hạn như sử dụng nhà vệ sinh, từ chối ăn thức ăn do người lạ cung cấp, tránh xa các vật dụng nguy hiểm, v.v…”
Mạc Thần Trạch vừa nghe vừa gật đầu, cầm bút lên, soạt soạt vài nét đã ký xong hợp đồng.
Cố Tiểu Khả còn chưa kịp nói tới học phí…
Bởi vì các dịch vụ mà cô cung cấp hoàn toàn không thể thay thế, học phí trường mẫu giáo thú cưng rất là tốn kém, tháng đầu tiên là hai mươi ngàn tệ.
Nhưng hai mươi ngàn trong mắt Mạc Thần Trạch chỉ là chút tiền lẻ, không đáng để nói.
Sau khi ký xong hợp đồng, Mạc Thần Trạch lập tức chuyển khoản tiền học phí, dắt Hổ Nha đi dạo một vòng trường mẫu giáo, giúp nó sớm quen thuộc với nơi học tập mới, sau đó bởi vì công ty có việc nên anh đã rời đi.
Anh đi chưa được bao lâu thì lại có thêm hai tốp “con sen” tới cửa tư vấn, hơn nữa còn rất vui vẻ ký hợp đồng.
Chỉ cần có thể làm cho Husky nhà mình không còn phá nhà phá cửa mỗi ngày, thì học phí hai mươi ngàn căn bản không là cái đinh gì, người có tiền xuống tay rất chi là hào sảng.
Hai người tới cuối cùng là một đôi bạn thân, trong số đó có một người là chủ nhân của chú Husky ngày hôm qua, đã bị hành động tự mình dọn phân vô cùng tao nhã của Pitt ‘vàng’ làm cho kinh hãi, đêm đó đã liên lạc với bạn thân của mình, bảo bạn mình mang theo chú Labrador của cô áy đi đăng ký nhập học.
Sau khi nghe Cố Tiểu Khả giới thiệu, các cô gái không chút do dự ký ngay hợp đồng.
Tính đến thời điểm này, Cố Tiểu Khả đã nhận tổng cộng 5 học sinh, trong đó có 3 chú Husky, 1 chú chó săn Đức và 1 chú Labrador.
Tháng này, Cố Tiểu Khả không có ý định tiếp tục nhận thêm, cô sợ mình chăm không hết được.
Tuy rằng mục đích thật sự của cô là điều tra tội phạm, nhưng nếu đã thu học phí, đương nhiên phải tận tâm tận lực dạy dỗ đám cún này, tranh thủ tận dụng việc khai trương hồng phát này mà đánh bóng tên tuổi, về sau sẽ không cần lo tới việc thiếu học sinh nữa.
Cố Tiểu Khả làm việc vô cùng năng suất, ngày hôm sau vừa vặn là đầu tháng, cô sẽ chính thức khai giảng, làm giáo viên cho đám thú cưng.
Ngày khai giảng đầy gió và nắng ấm, trời xanh mây trắng, là một ngày đẹp trời tràn ngập ánh nắng vàng.
Đại ca mèo Pitt ‘đen’ phải ra ngoài làm việc, nên đã sắp xếp cho đàn em Pitt ‘vàng’ sáng sớm tới giúp Cố Tiểu Khả tiếp đón học sinh mới.
Các “con sen” lục tục đưa đám cún đến trường, Cố Tiểu Khả hoan nghênh chào đón từng em thú cưng một đến nhập học.
Chuyện làm cho người ta cảm thấy kỳ quái chính là, cả năm chú cún đều vô cùng nghe lời, không sủa bậy lung tung, cũng không có chuyện sống chết không chịu tách ra khỏi các “con sen”, đám này ngược lại còn vẫy đuôi tỏ vẻ vô cùng tò mò vây quanh Cố Tiểu Khả, yên lặng nghe cô nói chuyện.
Các “con sen” không rõ ràng lắm, chỉ cảm thấy cô giáo quả nhiên là người không tầm thường, xử đám thú cưng này chỉ cần độc nhất một tay.
Chờ sau khi các “con sen” rời đi, Cố Tiểu Khả gọi đám cún vào phòng, không có người ngoài ở đây, lúc này cô mới dám thoải mái giao lưu trao đổi với chúng nó.
“Hoan nghênh mọi người đến với trường mẫu giáo, mọi người có thể gọi tôi là cô giáo, hoặc là cô giáo Cố, từ hôm nay mục tiêu của chúng ta chính là học tập vui vẻ, ăn chơi cũng vui vẻ!”
Kết quả là sự chú ý của đám cún không phải là nội dung của buổi lễ khai giảng, mà chúng đang để ý đến một chuyện khác.
[Woaaaa, thật sự có người có thể nghe hiểu lời tui nói sao?]
[Thật hả thật hả? Đây là lần đầu tiên tui thấy đó.]
[Tui muốn gặm xương, cô giáo ơi cô nghe hiểu không?]
[Tui muốn ăn thịt, cô giáo à cô nghe hiểu không?]
[Tui muốn ăn táo, cô giáo hỡi cô nghe hiểu không?]
Cố Tiểu Khả: “…”
Cô chỉ vào từng chú để trả lời từng câu hỏi của chúng: “Tôi thật sự có thể hiểu được các em.”
“Là thật đấy.”
“Muốn gặm xương, muốn ăn thịt, muốn ăn táo đều được, chỉ cần biểu hiện tốt là có thể được ăn đồ ăn vặt yêu thích.”
[Woaaa —— cô giáo thật sự hiểu được kìa!]
[Tui nhất định sẽ ngoan ngoãn, khi nào thì được ăn táo thế?]
[Tui cũng rất ngoan, khi nào có thể gặm xương ạ?]
Cố Tiểu Khả cảm thấy, trước khi mình bị sự ầm ĩ của đám cún này làm cho choáng váng, phải nhanh chóng giành lại quyền làm chủ cuộc hội thoại, “Bây giờ chúng ta bắt đầu lên lớp thôi!”
“Đầu tiên, mời mọi người tự giới thiệu tên của mình.”
Tình bạn của đám cún này tiến triển rất nhanh, ngửi một cái, nghe một cái đã nhanh chóng trở nên quen thuộc với đối phương.
“Tiếp theo chúng ta phải chọn lớp trưởng.”
[Lớp trưởng là gì?]
“Chính là đại ca của các em.”
Chú Husky có kích thước lớn nhất và mạnh mẽ nhất tên là Đao Đao, nó cũng có cá tính mạnh nhất trong số thú cưng ở đây.
Cố Tiểu Khả vừa dứt lời thì đột nhiên Đao Đao nhảy dựng lên, nhe răng trợn mắt ngửa mặt lên trời hét một tiếng thật dài ——
[Tui làm lớp trưởng, tui lợi hại nhất! Ai dám không phục lập tức bước ra làm liền một trận! Bảo đảm đánh cho mi khóc lóc gọi mẹ luôn!]
Cố Tiểu Khả thấy Đao Đao bước ra giống như không sợ trời không sợ đất, cô có lòng muốn áp chế sự kiêu ngạo của nó, nên không đồng ý ngay mà hỏi: “Còn ai muốn làm lớp trưởng nữa không?”
Dù sao thì chó săn Đức Hổ Nha cũng từng là một thành viên ưu tú của đội phòng chống ma túy, cho dù đang trong tình trạng giải nghệ thì trong lòng cũng tràn đầy niềm kiêu hãnh.
Nó không sủa dữ như Đao Đao, mà chỉ trầm ổn tiến về phía trước một bước tỏ vẻ rằng: [Hổ Nha mới là ưu tú nhất.]
Đao Đao tinh lực tràn trề nào chịu bỏ qua, trực tiếp xông lên đánh Hổ Nha.
Cố Tiểu Khả cảnh cáo: “Không được đánh nhau!”
Hổ Nha nghiêm chỉnh nghe lời, lập tức thu hồi móng vuốt rồi ngậm miệng lại, nhưng Đao Đao thì khác, nó từ trước đến nay không nghe lời ai, ngay cả lời nói của chủ nhân ở nhà mà nó cũng thường xuyên làm bộ không nghe thấy, huống chi là Cố Tiểu Khả mới quen biết chưa được bao lâu.
[Dựa vào cái gì mà không được đánh nhau! Cô là cái thá gì chứ, mắc gì tui lại phải nghe lời cô?]
“Ồ? Tôi là cái thá gì ư?”
Cố Tiểu Khả cười lạnh haha một tiếng, vươn tay phải ra trước mặt Đao Đao, năm móng tay cô dần trở nên vừa dài vừa cứng, vô cùng sắc bén, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.
Cô dùng sức đập mạnh xuống, bàn trà làm bằng đá cẩm thạch lập tức mẻ mất một góc.
Đó là đá cẩm thạch siêu cứng!
Cố Tiểu Khả đập đá giống như đậu hũ, cô để đá vụn trong tay trước mặt Đao Đao, đuôi lông mày nhướn lên, dịu dàng hỏi nó:
“Bây giờ, cậu nói cho tôi biết, tôi là cái thá gì nhỉ?”
Chương 4
Đao Đao run rẩy vươn móng vuốt nhỏ bới bới đá vụn, nó hoàn toàn ngậm miệng lại, không dám nói thêm một câu láo lếu nào nữa, mấy chuyện đánh nhau gì gì đó càng không dám nhắc tới.
Cố Tiểu Khả hài lòng gật đầu, “Tôi sẽ xem biểu hiện hôm nay của các em để quyết định chọn ai làm lớp trưởng nhé.”
Đám cún câm như hến, tôn thờ kẻ mạnh là bản năng của động vật, huống chi loài chó có nguồn gốc là sói thuần hóa, chúng nó trời sinh đã có bản năng phục tùng lãnh đạo mạnh hơn mình.
Lúc này Cố Tiểu Khả chính là sói đầu đàn của chúng, chúng phải nghe theo sự chỉ huy của vị vua này.
“Bây giờ chúng ta bắt đầu lớp học, nội dung chính của hôm nay là —— đi vệ sinh.”
“Các em đều là giống chó lớn, tình trạng cơ thể cho phép các em có thể sử dụng bồn cầu.”
“Cho nên bắt đầu từ bây giờ, chúng ta phải học cách đi vệ sinh sao cho chuẩn.”
“Nào, đi theo tôi.” Cố Tiểu Khả dẫn chó vào nhà vệ sinh, “Hai phòng vệ sinh ở lầu một đều để cho các em sử dụng.”
“Ở trường mẫu giáo không cần nhịn, lúc nào muốn đi vệ sinh cứ việc tới sử dụng.”
“Pitt ‘vàng’, cậu tới biểu diễn cho các bạn nhỏ xem cụ thể thao tác như thế nào đi.”
Cố Tiểu Khả phát hiện Pitt ‘vàng’ rất có ích, ví dụ như loại việc này, tác dụng của nó rất lớn, để cho chó dạy chó đi vệ sinh sẽ mang lại hiệu quả tốt hơn nhiều so với để người dạy.
Quả nhiên, Pitt ‘vàng’ chỉ cần lên làm mẫu ba lần, hầu hết các chú cún khác đã hiểu ra cụ thể cần phải làm như thế nào rồi.
Bước đầu tiên là mở nắp bồn cầu, bước thứ hai là nhảy lên bồn cầu, bước thứ ba là ngồi xổm xuống, bước thứ tư là nhảy ra khỏi bồn cầu, bước thứ năm xả nước, bước thứ sáu là đóng nắp bồn cầu lại.
Cố Tiểu Khả cho mỗi chú cún luyện tập hai lần, cũng có thể sẽ để Pitt ‘vàng’ tiến hành huấn luyện một đối một, cả đám sau khi luyện tập không dưới hai lần cũng có thể gọi là miễn cưỡng biết làm rồi.
Trong đó, có Hổ Nha không hổ danh là đã từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, nó luôn là đứa thông minh nhất, tiếp thu nhanh nhất, cũng là chú chó học xong đầu tiên.
Để biểu dương, Cố Tiểu Khả đặc biệt gọt cho nó một quả táo, trước mặt tất cả các chú cún khác cắt một miếng thưởng cho nó, còn dịu dàng sờ sờ cổ Hổ Nha, không ngừng khen nó giỏi quá, cừ quá.
Đao Đao ở một bên nghiến răng nghiến lợi, cảm giác mình đang bị so sánh, địa vị dần lung lay sắp đổ.
Nó thừa dịp tất cả mọi người đang hâm mộ nhìn chằm chằm Hổ Nha ăn táo, tự mình len lén lẻn vào một toilet khác, nhẹ nhàng đóng cửa lại ——
Bế quan khổ luyện.
Cố Tiểu Khả liếc qua nhìn thấy hành động đó của Đao Đao, cô nhịn cười làm bộ như mình không thấy gì.
Chưa được bao lâu thì cửa đã mở, Đao Đao vẫy đuôi ngẩng đầu ưỡn ngực bước ra, nó mang vẻ mặt kiêu ngạo gâu một tiếng với Cố Tiểu Khả.
Sắc mặt Cố Tiểu Khả vẫn như thường mà hỏi nó: “Sao thế?”
Vành tai Đao Đao giật giật, nó hất cằm nói: [Không phải chỉ là đi vệ sinh sao, cũng không có gì khó khăn, chuyện đơn giản như vậy, tui cũng biết làm!]
“Ồ?” Cố Tiểu Khả nhịn cười, cô bĩu môi, cố ý làm ra dáng vẻ không tin, “Biết thật không?”
Đao Đao lập tức ưỡn ngực lên cao hơn một chút, tự tin nói: [Đương nhiên! Không tin thì cô có thể đi theo tự mà xem!]
Cố Tiểu Khả đi theo phía sau nó, thấy nó lưu loát hoàn thành 6 bước đi vệ sinh, động tác rất đẹp, không hề dây dưa, xong việc còn ngửa đầu lên cao, rất kiểu muốn nói “Mau khen tôi đi.”
Cố Tiểu Khả cười gãi gãi cằm Đao Đao, dùng ngữ khí khoa trương ra sức khen ngợi nó: “Quả là siêu cấp lợi hại! Quá là giỏi luôn! Không hổ danh là Đao Đao!”
Sau khi nói xong, cô cũng cắt một quả táo thưởng cho nó.
Đao Đao không giống Hổ Nha, tên nhóc này thuộc dạng hiếm thấy, đối mặt với đồ ăn vặt vậy mà nó nhịn được sự thèm muốn ăn ngay tại chỗ, sau đó lại ngậm chiến lợi phẩm chạy đến trước cái túi nhỏ của mình, sủa gâu gâu bảo cô giáo giúp nó để táo vào trong hộp cơm, nó muốn mang về nhà khoe khoang.
Hổ Nha ở bên cạnh trợn trắng mắt, [Đồ ngu xuẩn, táo tươi ăn mới ngon.]
Đao Đao ở trước mặt cô giáo không dám nhắc tới chuyện đánh nhau nữa, nó nhe răng, [Ai mượn cậu quản!]
Sau Hổ Nha và Đao Đao, ba đứa còn lại cũng lần lượt học được cách đi vệ sinh, tất cả đều được Cố Tiểu Khả khen ngợi và phần thưởng thì vẫn là táo.
Mặc dù đã học được nhưng động tác của đám cún rõ ràng là chưa đủ thành thạo, vì vậy cả ngày hôm nay ngoại trừ thời gian nghỉ ngơi và chơi đùa, cả đám cứ phải thực hành đi thực hành lại trong nhà vệ sinh.
Buổi chiều, Cố Tiểu Khả dẫn đám cún đến tìm hai vợ chồng giáo sư già chơi.
Pitt ‘đen’ lại chơi mạt chược cùng với hai vợ chồng già, Pitt ‘vàng’ vừa nhìn thấy đại ca nhà mình, trong nháy mắt đã lập tức xông tới, tự giác báo cáo tiến độ công việc cho đại ca.
[Đại ca, cô giáo nói muốn thuê em làm trợ giảng cho cổ á.]
Động tác đánh bài của Pitt ‘đen’ dừng lại, đôi mắt màu hổ phách sáng lên, [Lương bao nhiêu?]
[Một tháng 600 lận! Có thể mua được rất nhiều bò viên đó.]
Pitt ‘vàng’ không hổ là đàn em đi theo đại ca mèo lăn lộn từ lâu, chỉ cần là chuyện liên quan đến tiền bạc nó đều rất nhạy cảm, tính tiền là kỹ năng sở trường nhất của nó.
Pitt ‘đen’ gật đầu liên tục, [Được đấy được đấy, không ngờ có một ngày chú em cũng có thể ra ngoài tự kiếm tiền một mình, anh đây thật sự rất vui mừng!]
[Nhưng mà phải nhớ một điều ——]
[Em biết mà!] Pitt ‘vàng’ không cần đại ca mèo nhắc nhở mà rất tự giác trả lời: [Tất cả tiền đều phải giao cho đại ca giữ!]
[Ừm, đúng vậy ~] Mèo đen híp mắt vui vẻ nói: [Tối nay cho chú ăn thêm một bữa bò viên!]
[Tuyệt!]
Bên này hai đứa thú cưng đang thì thầm to nhỏ, bên kia một đám thú cưng đã bị bà Trình dùng thịt móng heo để ‘bắt làm tù binh’.
Tuy rằng số lượng không nhiều lắm, nhưng cả đám vẫn gặm móng heo hầm trắng như tuyết vô cùng vui vẻ.
Cố Tiểu Khả thở dài, quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của cô, đám cún này không thể cự tuyệt thức ăn do người lạ cung cấp, xem ra khóa học ngày mai cô phải gánh vác trọng trách nặng nề đây.
Ngoại trừ hai đứa thú cưng Hổ Nha và Đao Đao, chúng ngồi xổm sang một bên, ngửi thấy mùi móng heo mà nước dãi chảy điên cuồng.
Bà Trình nhiệt tình mời chúng nó qua ăn thịt, thế nhưng Đao Đao liếc trộm thấy tư thế ngồi vô cùng chỉnh tề của Hổ Nha, nó sửng sốt kìm lại sự cám dỗ, không nhúc nhích một bước.
Hổ Nha là giống chó nhà binh, tính tình đương nhiên khác hẳn những con chó bình thường khác. Đao Đao vô cùng cảnh giác với nó, hơn nữa đã hoàn toàn coi Hổ Nha là kẻ thù truyền kiếp của mình, đối thủ đã không ăn, thì mình cũng làm được!
Ai sợ ai chứ, hừ!
Đao Đao không những không ăn mà còn vô cùng bá đạo lao đến không cho các bạn khác ăn, đứa nào ăn là sủa đứa đó, hung dữ y như đại ca xã hội đen.
Hổ Nha là chó trong quân đội đã từng được huấn luyện bài bản, Cố Tiểu Khả cũng không thấy ngạc nhiên khi nó không ăn bậy lung tung, nhưng Đao Đao thì khác, nó chỉ là một chú chó Husky bị ngáo sức mạnh, Cố Tiểu Khả có hơi không hiểu.
“Sao em không ăn?”
Đao Đao quay đầu sang một bên không chịu trả lời, dù sao nó cũng thừa biết lý do, Hổ Nha không ăn thì nó sẽ không ăn, cái này gọi là không để thua khí thế!
Cố Tiểu Khả lại đưa đám cún về, cô cũng đã ghi lại biểu hiện hôm nay của chúng vào nhật ký.
Khi viết lời nhận xét cho Hổ Nha, cô mỉm cười sau đó vẽ một bông hoa hướng dương cực to vào cuốn nhật ký.
“Hôm nay Hổ Nha thể hiện rất tốt! Là chú đầu tiên học được cách sử dụng nhà vệ sinh, hơn nữa còn không ăn thức ăn do người lạ cung cấp khi chưa được phép lúc đến nhà người khác, vì vậy hôm nay tôi thưởng cho cậu ấy một đóa hướng dương.”
“Ngoài ra, vì Hổ Nha có học lực khá nên bắt đầu từ hôm nay sẽ là ủy viên học tập của lớp mầm Hoa Hướng Dương chúng ta, sau này mọi người phải học tập cậu ấy nhiều nhé.”
Hổ Nha rất vui, nó vươn cái đầu đầy lông của mình ra nhìn mấy bông hoa hướng dương trên cuốn sổ nhỏ mà vô cùng nâng niu, ngay cả khi Cố Tiểu Khả cất cuốn nhật ký vào cặp cho nó mà nó còn quyến luyến nhìn chằm chằm không nỡ xa.
Đao Đao thèm muốn vô cùng, nó nghiến răng nghiến lợi thề rằng ngày mai mình sẽ làm tốt hơn Hổ Nha, nó cũng muốn có một đóa hướng dương!
Lúc đến lượt viết nhận xét cho Đao Đao, Cố Tiểu Khả cũng nhiệt liệt khen ngợi, cô còn tuyên bố trước mặt cả lớp: “Kể từ hôm nay, Đao Đao sẽ là lớp trưởng của lớp mầm Hoa Hướng Dương chúng ta!”
Đao Đao đúng là có thể chống cự lại sự cám dỗ của thức ăn, nó vô cùng sĩ diện, coi danh dự quan trọng hơn đồ ăn, hơn nữa cái tính thích xen vào chuyện của người khác khiến nó phù hợp đảm nhiệm vị trí lớp trưởng này hơn bất cứ ai.
Giao cho tên nhóc cứng đầu này một trách nhiệm nặng nề, cách làm này không chỉ tiêu hao năng lượng của nó một cách hiệu quả, ngăn cho nó có cơ hội nghịch ngợm không tuân theo kỷ cương, mà còn cho phép nó phát huy điểm mạnh, nhận ra giá trị của bản thân.
Cố Tiểu Khả đã ghim một bông hoa nhỏ màu vàng bằng bông vào chiếc cặp nhỏ của Đao Đao.
“Cô hy vọng Đao Đao có thể giúp cô quản lý lớp mầm Hoa Hướng Dương của chúng ta trong tương lai, hãy cố gắng làm cho các bạn đều vui vẻ cả trong học tập và vui chơi nhé!”
Đao Đao ngu người rồi, hạnh phúc đến với nó quá đột ngột, qua thật lâu cũng không phản ứng gì!
Gâuuuuuuuuu- chỉ con chó lợi hại nhất mới có thể làm lớp trưởng! Nó là lợi hại nhất! Nó làm lớp trưởng đấy! Nó lợi hại nhất đấy!
Hổ Nha nhìn chú Husky đang phấn khích xoay mòng mòng trước mắt mình rồi ghét bỏ liếc qua chỗ khác.
[Mới có tí thành tích đã như thế này, y như cái đứa chưa từng trải sự đời vậy.]
Đao Đao tự xưng đại ‘cẩu’ đại lượng, lúc này nó đang rất vui, đương nhiên sẽ không chấp nhặt với Hổ Nha.
Lúc tan học, “sen” của Đao Đao đến đón nó về nhà, chưa kịp đi tới cửa là đã thấy nó hết sức nhiệt tình vọt tới, không ôm, ngược lại còn không ngừng nghiêng người cho chủ nhân xem hoa hướng dương đính trên cặp sách nhỏ của nó.
“Con sen” ngu người không hiểu gì, “Nó bị làm sao vậy?”
Cố Tiểu Khả nhịn cười giải thích: “Hôm nay biểu hiện của Đao Đao rất tốt, tôi chọn Đao Đao làm lớp trưởng lớp mầm Hoa Hướng Dương, nó đang khoe với cô đấy.”
“Thật sao? Đao Đao nhà chúng ta lợi hại như vậy sao?”
Cố Tiểu Khả cười gật đầu.
“Con sen” vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên, sau đó lại vui vẻ dắt boss nhà mình hân hoan đi về.
Bởi vì cùng lúc có tới mấy “con sen” đến đón boss nhà mình tan học, Cố Tiểu Khả tương đối bận rộn, chỉ có thể nói chuyện với Mạc Thần Trạch hai câu, sau đó nam thần dắt Hổ Nha về nhà.
Sau khi về nhà, Mạc Thần Trạch ngồi xổm xuống xoa cái đầu bù xù của nó, anh hỏi: “Hôm nay có vui không?”
Hổ Nha vẫy đuôi sủa lớn một tiếng gâu, sau đó nó dùng đầu húc liên tục vào cặp sách nhỏ của mình.
Mạc Thần Trạch sửng sốt, con cún này làm sao vậy? Có bí mật gì trong túi à?
Anh mở túi, lấy hộp cơm trưa trống rỗng ra, sau đó mở nhật ký.
Cố Tiểu Khả có nhắc nhở nếu các “con sen” có thời gian nhất định phải mở nhật ký ra xem một chút.
Mạc Thần Trạch dựa theo gợi ý trong nhật ký, chỉ vào hoa hướng dương được vẽ trên quyển sổ nhỏ, rồi xoa lông Hổ Nha khen nó một hồi.
Hổ Nha nhanh chóng hiểu được, chủ nhân đang rất vui bởi vì nó lấy được hoa hướng dương, ngay lập tức nó vô cùng đắc ý, cái đuôi nó xòe ra, tuy rằng nó nghe không hiểu chủ nhân đang nói cái gì, nhưng thấy biểu cảm vui sướng của đối phương đập vào mặt khiến nó vô cùng vui vẻ.
Mạc Thần Trạch nhìn quyển nhật ký xong đột nhiên cười khẽ ra tiếng.
Chỉ thấy người nào đó ở phía dưới chỗ nhận xét vẽ một bức tranh nhỏ, tiểu cô nương giấu nửa khuôn mặt ở phía sau con cún, chỉ lộ ra một đôi mắt to, cứ như vậy mà quang minh chính đại lén nhìn anh.
Nét vẽ này, đúng là của cô rồi.
Mạc Thần Trạch đứng dậy, anh rút cái thẻ kẹp sách hình xương rồng mình thường dùng ra khỏi sách, sau đó kẹp vào trong nhật ký của Hổ Nha, nhét lại vào trong balo nhỏ của nó.
Đêm đó, năm “con sen” trong khu cư xá lần lượt phát hiện ra…
“Mẹ, con nói với mẹ cái này! Mẹ chắc chắn không thể tưởng tượng nổi hôm nay chó nhà mình học được cái gì đâu!”
“Trời đất ơi! Nó không chỉ học được cách sử dụng bồn cầu để đi vệ sinh, mấu chốt là sau khi đi vệ sinh xong, nó vậy mà còn biết tự xả nước á!”
“Sốc nhất chính là nó còn dùng một vẻ mặt vô cùng nghiêm túc mà gắt gao nhìn chằm chằm vào phân của mình, phát hiện chưa bị cuốn trôi, nó còn muốn xả nước thêm một lần nữa, là cái loại vô cùng cố chấp đó!”
“Con thật sự chưa từng thấy qua một con chó nào đi vệ sinh có trách nhiệm như vậy! Ý thức còn cao hơn một số người nữa!”
“Trời đất ơi! Mới có một ngày thôi! Con cảm thấy 20000 tệ này quá là đáng giá!”
Tuy nhiên, còn nhiều chuyện khiến các “con sen” phải kinh hãi rớt cằm vẫn đang ở phía sau.
Bình luận facebook