Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 59-60
Chương 59
Cố Tiểu Khả từng dẫn tiểu đội hoa hướng dương đến từng nhà để thăm hỏi, mục đích là để thu thập mùi hương của các hộ gia đình thường trú tại khu 3, thuận tiện cho đám cún xác minh danh tính.
Nếu có người không ở nhà, ví dụ như chị gái đi công tác trước đó, Cố Tiểu Khả sẽ đề nghị người nhà cô ấy lấy mấy món đồ thường dùng của cô cho đám cún ngửi một cái, trước tiên cứ nhớ sơ sơ trước, chờ người trở về rồi cẩn thận xác nhận sau.
Vì vậy, ngay cả khi chị gái kia trở về khu dân cư lúc nửa đêm, đám cún cũng biết cô ấy thuộc một hộ gia đình thường trú trong khu dân cư, cho nên thay vì đề phòng cô ấy, chúng sẽ ưu tiên hộ tống cô ấy về nhà.
Nhưng người đàn ông râu ria trước mắt này thì khác, mùi hương của gã ta rất xa lạ, vì vậy ngay khi vừa gặp gã, tất cả các thành viên của tiểu đội hoa hướng dương đã biết rõ gã là người lạ từ ngoài vào.
Đối với một người hoàn toàn xa lạ, các tiểu bảo vệ sẽ vô cùng cảnh giác.
Đặc biệt là Hổ Nha, nó là một chú chó phòng chống ma túy rất giỏi, khứu giác nhạy bén, phán đoán cũng nhanh hơn so với những đứa khác.
[Mọi người đề cao cảnh giác, tuyệt đối đừng để người chạy mất.]
[Trong balo trên lưng người đàn ông này có rất nhiều thứ có mùi hương kỳ lạ, tui có đủ lý do để nghi ngờ người này có thể là một tên trộm.]
Nhóm bạn nhỏ hít sâu, xác nhận lại phán đoán của Hổ Nha.
Đao Đao nghiêm túc gật đầu, bởi vì trong nhà có một chú chó tên Đô Đô từng bị bắt đi, cho nên nó rất nhạy cảm với những chuyện tương tự.
[Còn có một khả năng đáng sợ hơn, liệu tên này có phải là kẻ buôn người không?]
[Em trai của tui bị trộm bắt đi như vậy đấy, Đô Đô nói năm đó nó ăn một cây xúc xích, sau đó đầu óc đột nhiên trở nên mơ màng, ngay sau đó đã bị cưỡng ép bế lên xe.]
[Các cậu xem, có phải rất giống bây giờ không? Cậu bé này chắc chắn đã bị tên này làm cho hôn mê, sau đó gã nhân cơ hội này để bắt cóc cậu bé!]
Tiểu Pudding học dở lúc nào cũng vừa ngốc vừa dễ sợ hãi, từ trước đến nay luôn là một khuyết điểm gây cản trở trong tiểu đội, nhưng chỉ cần liên quan đến thức ăn thì sẽ không có ai nhạy bén hơn nó, có thể nói tất cả kỹ năng của nó đều tỏa sáng trên thức ăn.
Chóp mũi của Tiểu Pudding bỗng nhẹ nhàng giật giật, nó lập tức mật báo cho các bạn mình.
[Tui ngửi thấy mùi thức ăn! Cậu bé này vừa mới ăn lạp xưởng! Cá viên! Cơm trưa có thịt! Củ sen! Còn có thịt xông khói!!! Khẩu vị cay! Thêm rau mùi và tỏi băm! Ôi, cậu ấy cũng uống một loại nước cam kỳ lạ nữa!]
Cả nhóm: […]
Cả bọn chỉ biết rằng cậu bé đã ăn đồ ăn ngon, nhưng họ thật sự không thể phân biệt được cụ thể cậu bé đã ăn những gì.
Tiểu Pudding thì khác, ngay cả củ sen người ta ăn mà nó cũng biết nữa, không thể không khen một câu “thiên phú dị bẩm”.
Nhóm tiểu bảo vệ nghe thấy hai chữ lạp xưởng, nét mặt càng trở nên nghiêm túc.
Người lạ+ thức ăn hấp dẫn+ cậu bé buồn ngủ = người đàn ông râu ria này chắc chắn là một kẻ buôn người!
Anh trai bảo vệ đang ăn khuya trong phòng trực ban, vừa mới nuốt xuống bụng một thìa nước súp mì thì đã nhìn thấy Bí Đao chạy vào nhanh như gió.
Khuôn mặt nó lo lắng, thở hồng hộc sủa hai tiếng.
Anh bảo vệ lập tức buông cái nĩa nhựa trong tay xuống, mạnh mẽ đứng lên hỏi: “Sao vậy? Chuyện gì đã xảy ra?”
Bí Đao chưa từng học qua cách diễn tả hành động của bọn buôn người như thế nào, gấp đến nỗi đi lòng vòng quanh người anh trai nọ, nó khẽ cắn ống quần anh, kéo anh ra ngoài, ý bảo anh đi theo mình tự mà xem.
Anh trai bảo vệ trong lòng tràn ngập nghi hoặc và lo lắng, tình huống ngoài ý muốn thường thấy trong khu dân cư bọn họ đều đã diễn tập trước với Bí Đao, bao gồm trộm cắp, đánh nhau, cầu cứu khi bị thương, hỏa hoạn vân vân, nhưng nhìn bộ dạng Bí Đao rối rắm lại còn vô cùng gấp gáp thế này, chắc hẳn là đã xảy ra tình huống khẩn cấp ngoài dự tính.
Anh trai bảo vệ cầm bộ đàm không chút do dự đi theo Bí Đao ra khỏi phòng trực.
Hai ngày nay hệ thống giám sát và điều khiển đang được nâng cấp, tất cả camera đều chỉ là đồ trang trí, tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì đấy.
Bí Đao chạy phía trước, anh trai bảo vệ liều mạng đuổi theo ở phía sau, thế nhưng con người và loài chó trời sinh thể lực khác nhau, Bí Đao đi được nửa đường phải dừng lại nhiều lần để chờ anh ta.
Hai tay anh trai bảo vệ chống lên đầu gối, khom lưng thở dốc, ôi trời ạ, cái khu dân cư này sao lại xây lớn như vậy! Đứng đầu này không nhìn thấy nổi đầu kia của khu vườn!
Anh ta cảm giác dường như có thể thấy được sự bất đắc dĩ và chán ghét từ ánh mắt của tiểu khả ái đang quay đầu nhìn mình, khuôn mặt chó lông xù của Bí Đao giống như đang nói: “Đang lúc quan trọng mà sao anh lại vô dụng như vậy.”
Cuối cùng, Bí Đao thậm chí còn phải lạch bạch chạy ngược về, nó sốt ruột mà dùng đỉnh đầu đánh vào mông anh bảo vệ, đẩy anh tiếp tục chạy về phía trước.
[Ây da! Đừng nghỉ ngơi mà, phải cố lên chứ, có người vẫn đang chờ anh tới cứu mạng!]
Anh trai bảo vệ: “…”
Cảm giác mình đang bị một con cún cưng khinh bỉ.
Bí Đao vất vả lắm mới kéo được anh trai bảo vệ đến hiện trường, nó phát hiện vòng vây của đám cún đã thu nhỏ lại rất nhiều.
Vì tránh dọa sợ người khác nên khi đối mặt với thành phần khả nghi, chỉ cần đối phương không quá đáng ngờ, vòng vây của tiểu đội hoa hướng dương sẽ rất lớn, lớn đến mức người ta dường như không phát hiện được là các bé cún đang yên lặng quan sát.
Chỉ khi nghi phạm trở nên đặc biệt đáng ngờ, biệt đội hoa hướng dương mới dần dần thu hẹp vòng vây với mục đích ngăn chặn nghi phạm bỏ chạy, cũng như là tạo áp lực cho gã.
Cho nên sau khi Bí Đao đến hiện trường chỉ cần liếc mắt một cái, lập tức biết tên đàn ông râu ria này chắc chắn có ý đồ xấu xa.
Anh trai bảo vệ thở hổn hển, cuối cùng nhìn thấy một người đàn ông đang bị bao quanh bởi bốn chú chó lớn.
Vẻ mặt râu quai nón cũng không ngăn được sự ngu ngơ đang viết trên mặt gã lúc này.
Mẹ kiếp, chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Tại sao vừa xuống lầu đã bị bốn chú chó bao vây rồi?
Tại sao chúng càng lúc càng đến gần, còn chặn hết các giao lộ nữa?
Người đàn ông râu ria ôm chặt cậu bé trong lồng ngực, cả người không nhúc nhích, thậm chí không dám lên tiếng, sợ không cẩn thận sẽ kích thích đám chó hung dữ này, chúng nó sẽ phát cuồng nhào tới cắn chết mình.
Thật ra kể từ lúc Bí Đao báo tin cho đến khi nó dắt theo anh trai bảo vệ đến hiện trường, toàn bộ quá trình tổng cộng mất chưa đến bốn phút, nhưng người đàn ông râu ria lại cảm giác dường như mình đã trải qua một thế kỷ.
Ai đó giải thích cho ông ta bây giờ là tình huống gì thế này!?
Nhưng khi người đàn ông râu ria nhìn thấy anh bảo vệ vội vàng chạy tới, gã lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Không đợi người đàn ông râu ria mở miệng, anh bảo vệ đối diện đã mang vẻ mặt cảnh giác đánh giá gã vài lần, sau đó nghiêm túc hỏi: “Xin hỏi ông là ai? Tôi có thể xem chứng minh thư của ông không?”
Người đàn ông râu ria sửng sốt, lúc này mới phát hiện ra, sau khi vị bảo vệ này tới, mấy chú chó lúc nãy hùng hổ vây quanh mình đã không hẹn mà cùng bắt đầu lui về phía sau, tuy rằng chúng vẫn sống chết canh giữ mấy giao lộ, nhưng cuối cùng cũng chịu cách xa một chút, làm gã cũng phần nào thở phào nhẹ nhõm.
Người đàn ông râu ria nuốt nước bọt, có chút gấp gáp trả lời: “Tôi là Bùi Phong.”
Nói xong gã dùng tay trái cố định cậu bé trong lồng ngực, tay phải thò vào trong túi áo móc móc, sau đó lấy ra một tấm chứng minh thư đưa qua.
Anh trai bảo vệ cầm chứng minh thư của người đàn ông râu ria rồi so với cái của mình, sau khi kiểm tra cẩn thận một phen thì trả lại chứng minh thư cho gã.
Tay phải người đàn ông râu ria tiếp nhận chứng minh thư khẽ run rẩy, gã cho rằng mình có thể rời đi, vừa mới thở phào nhẹ nhõm lại nghe thấy đối phương chất vấn: “Xin hỏi ông có quan hệ gì với cậu bé đang nằm trong ngực thế? Ông không phải là cư dân ở khu 3, tại sao lại xuất hiện ở đây?”
Người đàn ông râu ria vẫn còn hơi sợ năm chú chó dữ đang vây quanh bên người, ông ta từ nhỏ đã sợ chó, lúc này đối mặt với năm chú chó to lớn, không nhũn chân tại chỗ đã là ông trời đang giữ thể diện giúp ông ta rồi.
Ông ta ôm chặt lấy cậu bé trong lồng ngực, ánh mắt chột dạ, luôn không tự chủ được phân tán lực chú ý lên người đám chó.
Người đàn ông râu ria nuốt nước bọt, run giọng trả lời: “Tôi là cậu nó, đến đón nó đi Trương Gia Giới chơi vài ngày, Lạc Lạc nói muốn đi tàu hỏa, cho nên chúng tôi định bắt tàu tối nay, thức dậy là đã đến Trương Gia Giới rồi.”
Người đàn ông râu ria giải thích rất chi tiết, nhưng anh trai bảo vệ vẫn không có ý định dễ dàng buông tha cho ông ta, anh hỏi: “Xin hỏi tên đầy đủ của đứa trẻ là gì?”
“Dịch Văn Lạc.”
Hỏi đến đây, anh trai bảo vệ cũng coi như là miễn cưỡng yên lòng, anh đương nhiên quen biết cậu bạn nhỏ Dịch Văn Lạc, cũng biết mẹ cậu đúng là mang họ Bùi, cái này hoàn toàn trùng khớp với thông tin mà người đàn ông râu ria trả lời, bởi vậy người đàn ông này xác suất lớn không phải là kẻ buôn người.
Nhưng vì phòng ngừa vạn nhất, anh trai bảo vệ vẫn gọi điện thoại cho phụ huynh của cậu bạn nhỏ Dịch Văn Lạc, muốn xác nhận lại thông tin thân phận người đàn ông râu ria.
Kết quả gọi không được, anh đành phải gọi điện thoại bàn đến nhà cậu bé Dịch Văn Lạc, người nghe điện thoại là dì bảo mẫu nhà họ Dịch.
“Hả? Ồ, ra là vậy, hai vợ chồng ông bà chủ vừa ra nước ngoài vào buổi chiều, bây giờ vẫn còn trên máy bay, vì vậy điện thoại không thể liên lạc được.”
“Sao cơ? Ừm, đúng vậy, ông Bùi đây là cậu của Lạc lạc, mấy ngày nay ông bà chủ ra nước ngoài nên nhờ ông Bùi hỗ trợ chăm sóc cho Lạc lạc, dẫn cậu ấy đi Trương Gia Giới chơi.”
Thông tin hoàn toàn đúng, lần này không có gì là không ổn.
Anh trai bảo vệ mỉm cười ý bảo tiểu đội hoa hướng dương thu đội, nhường đường cho người đàn ông râu ria.
Anh đưa người đàn ông râu ria khỏi khu dân cư, xấu hổ giải thích với ông ta: “Tôi thật sự xin lỗi, bởi vì đám cún chưa bao giờ nhìn thấy ông, cho nên bọn nó khó tránh nảy sinh sự hiểu lầm.”
Người đàn ông râu ria ôm chặt cháu trai, nói chuyện với bảo vệ: “Không sao, điều này chứng tỏ năng lực an ninh của khu dân cư các cậu rất mạnh, ngay cả người thân muốn đón con cháu cũng không phải chuyện dễ dàng, ngược lại còn làm cho người ta an tâm hơn, thái độ làm việc này vô cùng đáng khen.”
“Chỉ là không nghĩ tới các cậu vậy mà dùng phương thức hợp tác giữa người với chó để tăng cường an ninh, nhưng cách thức sáng tạo này đúng là gan thật, không sợ chủ nhân mấy chú chó khiếu nại các cậu sao?”
Anh trai bảo vệ cười cười, “Chúng tôi đã tham khảo ý kiến của toàn thể chủ nhà, cuối cùng mọi người toàn bộ đều bỏ phiếu thông qua nên mới thành lập tiểu đội khuyển vệ này.”
“Có chúng nó điều tra thiếu sót bổ sung, đúng là bù đắp rất nhiều những thiếu sót về an ninh, cũng giảm bớt khối lượng công việc nhiệm vụ buổi tối của chúng tôi, giúp đỡ không ít.”
Người đàn ông râu ria đáp lời ngữ khí có chút không yên lòng, “Như vậy sao…”
Anh trai bảo vệ gợi ý: “Nếu ông không phiền, ông có thể để chúng đến gần hơn một chút để chúng ngửi mùi của ông, đợi đến khi chúng nhớ mùi của ông rồi thì sau này sẽ không xảy ra hiểu lầm tương tự nữa.”
Kết quả là người đàn ông râu ria dừng động tác, sau đó ngượng ngùng cự tuyệt: “Hay là thôi đi, từ nhỏ tôi đã rất sợ chó, lúc nãy tôi sợ dữ lắm, thiếu chút nữa đứng không vững ngã xuống đất rồi.”
“Tôi thật sự không dám để cho bất kì chú chó nào đến quá gần, không được không được đâu, tôi chịu không nổi đâu.”
Có người thích chó thì cũng có người sợ chó, đó là chuyện rất bình thường, anh trai bảo vệ không làm khó người đàn ông râu ria nữa, sau khi đưa ông đến cửa khu dân cư thì nói lời tạm biệt, tiếp tục trở về phòng trực ăn khuya.
Việc người đàn ông râu ria không phải là kẻ xấu đương nhiên là chuyện tốt, tuy rằng lần này là hiểu lầm, nhưng nhóm tiểu khả ái cũng không hề nản lòng, tiếp tục nghiêm túc tuần tra.
Hổ Nha mắt tinh đã nhìn thấy chứng minh thư rơi trong bụi cỏ, phía trên còn có mùi của người đàn ông râu ria, đoán là nhất định là vừa rồi ông không cẩn thận làm rớt.
Tên nhóc này biết rằng tấm thẻ nhỏ này vô cùng quan trọng đối với con người, vì vậy cần phải trả lại cho ông ấy càng sớm càng tốt.
[Tui đi trả lại cho ông ấy, mọi người tuần tra trước đi.]
Hổ Nha lạch bạch chạy tới, gâu một tiếng rồi cắn lấy chứng minh thư, vung bốn chân chạy về phía cửa lớn.
Sau khi ra khỏi khu 3, còn phải đi một đoạn nữa mới đến được cổng chính của Đào Uyển Cư.
Hổ Nha rất tự tin, với tốc độ của nó, chắc chắn có thể đuổi kịp.
Chỉ là, khi nó sắp tới gần người đàn ông râu ria, vành tai đột nhiên giật giật, nó lắc mình, nhanh chóng ẩn nấp trong bụi rậm bên cạnh.
Người đàn ông râu ria đang ôm Lạc lạc đứng bên cạnh một chiếc xe nhỏ màu đen gọi điện thoại, cửa xe mở ra.
Ông ta dường như nghe thấy âm thanh gì đó, mạnh mẽ quay đầu lại.
Trong tầm mắt không có ai xung quanh, cũng không có một chú chó nào.
Đêm nay sắc trời u ám, không có ánh trăng, cũng không có ánh sao, chỉ có ánh đèn đường vàng lặng lẽ mà lấp lánh.
Cả khu dân cư trống trải mà yên tĩnh, ngay cả tiếng côn trùng kêu cũng trở nên ngắn ngủi rồi biến mất.
Hổ Nha nín thở, nó nhẹ nhàng giấu chứng minh thư của người đàn ông râu ria kia vào trong bụi cỏ.
Nó không có ý định trả lại cho ông ta.
Tên nhóc này lén lút nằm sấp trong bụi cỏ, nó chậm rãi cúi đầu, cắn bộ định vị trên cổ áo đồng phục trước ngực, kéo xuống ngậm ở đầu lưỡi.
Chương 60
Loài chó có thính giác tốt hơn nhiều so với con người.
Bởi vậy cho dù người đàn ông râu ria có hạ thấp giọng để gọi điện thoại, nội dung cuộc gọi vẫn bị tiểu khả ái Hổ Nha nghe thấy.
“Người đã thuận lợi trong tay, tôi sẽ xuất phát ngay lập tức.”
“Không khóc, yên tâm đi, nó đã bị hôn mê và sẽ không thức dậy trong ít nhất năm giờ nữa.”
Nghe đến đây, Hổ Nha nghiêng mình, ẩn nấp trong bụi cây bên cạnh.
Thiên thần nhỏ chó chăn cừu Đức thông minh lập tức hiểu được, người đàn ông râu ria kia đã thành công lừa gạt tất cả mọi người, ngay cả anh trai bảo vệ cũng không phát hiện ra bất cứ điều gì không ổn.
Nhưng nó hoàn toàn chắc chắn một điều, người đàn ông râu ria này chắc kèo không phải là người tốt gì cho cam, ông ta là một kẻ vô cùng xấu xa!
Nhưng làm sao bây giờ?
Viện binh cũng đến không kịp nữa rồi.
Người đàn ông râu ria có con xe nhỏ, Hổ Nha biết loại xe này, có thể lái rất nhanh, còn không biết mệt nữa, cho dù mình có dốc hết sức để chạy cũng không đuổi kịp nó.
Miễn là người đàn ông râu ria còn trốn trong chiếc xe hơi kia thì nó thật sự hết cách!
Dù sao Hổ Nha cũng là cảnh khuyển từng ra chiến trường, tố chất tâm lý rất mạnh, nó lập tức trốn đi, bình tĩnh suy nghĩ mình nên làm gì tiếp theo.
Lúc này nó chính là một kẻ săn mồi trốn trong bóng tối, đang tìm mọi biện pháp để bắt được con mồi của mình.
Ngay khi người đàn ông râu ria bỏ cậu nhóc Lạc Lạc vào ghế sau, Hổ Nha nhanh trí khẽ cử động, nó vừa nghĩ ra một cách hay.
Tên nhóc này nhớ lại ngày đầu tiên mình đi làm, khi chủ nhân giúp nó mặc đồng phục, có từng chỉ vào cái ghim nhỏ trên cổ áo nó nói: “Đây là bộ định vị, bình thường phải cẩn thận không được để mất, nó ở đâu là anh biết nhóc đang ở đó. Trong trường hợp có chuyện gì xảy ra, anh sẽ dựa theo cái này mà tìm ra nhóc.”
Bộ định vị có từ tính mạnh mẽ, nó thường được hít trên cổ áo đồng phục.
Hổ Nha kéo bộ định vị xuống, ngậm ở trong miệng, sau đó từ từ tiếp cận chiếc xe.
Vì chủ nhân thường đưa nó ra ngoài chơi nên Hổ Nha đã được đi xe nhiều lần.
Lần trước tên nhóc này cũng đi theo đến sở thú chơi, Cố Tiểu Khả sợ nó không cẩn thận bị xe đụng, còn cố ý dạy nó khu vực khuất tầm mắt của xe, nói cho nó phải cẩn thận không được đứng ở những nơi như thế này, để tránh việc tài xế không nhìn thấy nó mà đụng vào nó.
Người đàn ông râu ria ngồi ở ghế lái.
Chính là lúc này.
Hổ Nha cố ý chọn điểm mù mà cô giáo nói tới, nó lén lút ẩn nấp, bóng đêm và ánh đèn vàng mờ nhạt là màu bảo vệ tốt nhất của chú chó.
Hổ Nha chui vào gầm xe, vươn đầu lưỡi ra, muốn lén lút giấu thiết bị định vị vào trong xe, kết quả là không phát hiện chỗ nào có khe hở để có thể xuống tay.
Trong lúc nó đang vô cùng lo lắng thì thiết bị định vị dường như bị lực gì đó hút, bỗng nhiên “Keng” một tiếng rồi bị hút vào xe.
Ánh mắt Hổ Nha sáng ngời, nó hoàn toàn không rõ mình rốt cuộc là làm được như thế nào.
Nhưng dù sao, nó cũng đã thành công trong việc thâm nhập vào bên trong kẻ thù.
Hổ Nha trong lòng vui mừng, đang muốn lén lút rời đi thì bỗng nhiên chiếc xe trên đỉnh đầu phát ra tiếng nổ chói tai.
Thanh âm bất thình lình làm cho nó sợ đến mức lập tức cúp đuôi lại, Hổ Nha sít sao nằm rạp trên mặt đất, hai lỗ tai dựng thẳng, cả người run rẩy.
Tiếng động cơ ô tô ầm ầm trong nháy mắt đã đưa ký ức của nó trở lại cái đêm đã từng xảy ra màn đấu súng kịch liệt.
Đêm đó cũng giống như đêm nay, không có ánh trăng, cũng không có ánh sao, chỉ có ánh sáng vàng mờ nhạt của bến tàu, còn có hơi nước ẩm ướt.
Huấn luyện viên duy nhất của Hổ Nha hy sinh ở trước mặt nó, cho dù nó gào thét như thế nào, gọi như thế nào, anh cũng không còn mở mắt nữa.
Hổ Nha từ đầu đến cuối vẫn canh giữ bên cạnh anh trai huấn luyện viên, vô cùng cố chấp, hoàn toàn không để ý đến cơn mưa súng đạn, không ai có cách nào kéo nó đi.
Mãi đến khi nó bị trúng đạn lạc rồi ngất xỉu.
Từ đó về sau, thiên thần nhỏ chó chăn cừu Đức chỉ cần đột nhiên nghe thấy tiếng động dữ dội, sẽ có cảm giác trước mắt xuất hiện cảnh tượng máu chảy thành sông.
Hổ Nha đành phải vì vậy mà giải nghệ, đánh gục nó không phải là nỗi sợ hãi, mà là niềm bi thương sâu sắc đến mức không thể hóa giải.
Tên nhóc này không ăn không uống, còn trộm đi một chiếc giày của huấn luyện viên giấu trong ổ của mình, ai cũng cướp không được, kẻ nào cướp là nó sẽ sống chết với kẻ đó.
Khi nó sắp bị nỗi bi thương dìm chết thì Mạc Thần Trạch xuất hiện.
Anh kéo tiểu khả ái từ vực thẳm lạnh lẽo trở lại bờ, một lần nữa cho nó cảm nhận ấm áp.
Chiếc xe đã rời đi, Hổ Nha vẫn cuộn tròn run rẩy trên con đường lạnh lẽo.
Qua gương chiếu hậu, người đàn ông râu ria nhìn thấy một chú chó ở giữa đường, nhưng ông ta chỉ tùy ý nhìn thoáng qua, bởi vì ánh sáng không tốt, cho nên không nhận ra Hổ Nha, ông ta chỉ nghĩ đó là chó hoang nấp dưới gầm xe, cũng không chú ý nhiều mà nghênh ngang lái xe rời đi.
Hổ Nha dùng sức nhắm chặt hai mắt, tay chân cuộn hết lại, cả người cứng ngắc, cái đuôi kẹp chặt, lúc này trong đầu nó trống rỗng.
[Hổ Nha! Hổ Nha làm sao vậy?]
Đao Đao trời sinh là một đứa rất hay quan tâm, thấy Hổ Nha mãi không trở về đội, sợ cậu ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên lạch bạch đuổi theo tìm đồng đội mình.
Sau đó nó phát hiện Hổ Nha nằm giữa đường khẽ run rẩy, nó lập tức chạy tới ngửi Hổ Nha từ đầu đến đuôi.
[Hổ Nha cậu bị thương sao? Cậu đừng dọa tui mà, cậu nói gì đi mà!]
Lý trí của Hổ Nha dần dần được Đao Đao kéo trở về, nó tỉnh táo lại, đứng lên.
[Tui không bị thương.]
[Chuyện gì đã xảy ra thế?]
Hổ Nha kể lại cho Đao Đao toàn bộ nội dung cuộc gọi mình đã nghe lén, nó vô cùng sửng sốt.
[Bây giờ Lạc Lạc đang gặp nguy hiểm, chuyện này chúng ta không thể biểu đạt rõ ràng được, phải nhanh chóng thông báo cho cô giáo, nhờ cô ấy phiên dịch mới được.]
Hai tiểu khả ái lập tức quay đầu chạy tới nhà trẻ.
Cố Tiểu Khả vừa rửa mặt xong, đang tính chuẩn bị lên giường chơi điện thoại di động một lát thì nghe thấy một trận gõ cửa dồn dập.
“Ai?”
[Tui đây!]
Cố Tiểu Khả vội vàng mở cửa, Hổ Nha mạnh mẽ nhào vào trong ngực cô giáo, phát ra tiếng nức nở đáng thương.
“Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Hổ Nha trong lòng còn đang sợ hãi, nói chuyện có hơi lộn xộn, Cố Tiểu Khả nghe mà chữ được chữ không.
“Người cậu là một kẻ buôn người? Ý cậu là sao?”
Cố Tiểu Khả đưa tay vuốt ve lưng chú cún, dùng giọng nói dịu dàng dẫn dắt nó, “Đừng nóng vội, chúng ta từ từ rồi nói, không cần hoảng sợ.”
Hổ Nha nằm trong lòng cô giáo, cảm xúc thấp thỏm được cô vuốt ve từng chút một dần dần trấn an, cuối cùng cũng có thể nói hết tất cả thông tin mình biết cho cô giáo.
“Cho nên, cậu xác định là mình đã gắn bộ định vị ở dưới gầm chiếc xe kia?”
Hổ Nha nghiêm túc gật đầu, [Hít chặt rồi, tui liếm mấy lần cũng không rớt xuống được.]
Cố Tiểu Khả mặt trầm như nước, nghĩ rằng nam thần có người quen ở cục cảnh sát, cho nên lập tức gọi điện thoại cho Mạc Thần Trạch.
Mạc Thần Trạch phản ứng rất nhanh: “Anh sẽ báo cảnh sát, em thông báo cho bảo vệ kiểm tra thiết bị giám sát và điều khiển đi. “
Cố Tiểu Khả mím môi, “Hôm nay toàn bộ thiết bị giám sát và điều khiển của khu dân cư được đang được nâng cấp, không có thu hình được.”
“Xem ra đối phương đã có chuẩn bị rồi.” Mạc Thần Trạch cười lạnh, lại nói: “Thay tôi khen ngợi Hổ Nha, chuyện lần này nó làm rất tốt, chỉ cần có định vị, tên tội phạm sẽ chạy không được bao xa.”
Cố Tiểu Khả cười dùng sức hôn lên đỉnh đầu lông xù của Hổ Nha.
Mạc Thần Trạch trước khi cúp điện thoại cố ý dặn dò thêm một câu: “Em đừng mạo hiểm, chờ tin của anh.”
Cố Tiểu Khả biết chuyện trước đó cô một thân một mình chạy đi truy tìm kẻ buôn người khiến cho nam thần sợ bóng sợ gió, nên đành phải gật đầu đồng ý: “Em biết rồi.”
Nếu không gặp phải tình huống đặc biệt, cô đương nhiên sẽ không dễ dàng mạo hiểm.
Quá trình chờ đợi quả thật dài đằng đẵng, Cố Tiểu Khả suy nghĩ một chút sau đó tập hợp tiểu đội hoa hướng dương lại, cả bọn lén lút chạy tới trước biệt thự nhà Lạc Lạc nằm vùng, vây quanh toàn bộ biệt thự, phòng hờ nhân chứng quan trọng bên trong, cũng chính là bà dì bảo mẫu nhân cơ hội chạy trốn.
Hổ Nha đi tìm lại chứng cứ mình giấu trong bụi cỏ, đặt chứng minh thư của người đàn ông râu ria vào lòng bàn tay cô giáo.
“Nghi phạm có ngoại hình như thế này?”
Hổ Nha nghiêm túc gật đầu.
Đúng lúc này, cửa biệt thự đột nhiên mở ra, bà dì bảo mẫu mang vẻ mặt hoảng hốt lao ra.