Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 91-92
Chương 91
Mạc Thần Trạch nhìn chằm chằm đôi tai sói trên đầu Cố Tiểu Khả, nhìn đến ngây ngẩn.
Có lẽ đây là ảo giác của anh, làn da của Cố Tiểu Khả hình như lại trắng hơn, đường cong cơ thể cũng mềm mại hơn, ngũ quan mặc dù không thay đổi rõ rệt, nhưng tổng thế thoạt nhìn lại càng thêm xinh đẹp.
Động tác liếm mũi của Cố Tiểu Khả như chuồn chuồn lướt nước, chạm vào là rụt lại luôn.
Mạc Thần Trạch còn chưa kịp hồi phục sau kinh ngạc, cô đã từng bước lùi lại, giữ khoảng khác an toàn với nam thần.
Cố Tiểu Khả xấu hổ đỏ mặt, vừa nãy cứ theo bản năng, không kìm được chiếm tiện nghi của nam thần, cô ngượng chín người, cúi đầu, nghĩ nát óc cách để đánh trống lảng.
Tai sói màu trắng khẽ giật giật, trống ngực Mạc Thần Trạch đập mạnh, lại một lần nữa choáng váng.
Cố Tiểu Khả lúc này còn chưa biết trên đầu mình đính thêm “thứ hay ho” gì, cô chỉ cảm thấy ngũ quan tự dưng trở nên nhạy cảm ơn nhiều, ví dụ như…
Mùi hương trên người nam thần, lông mi run rẩy, còn có tiếng hít thở dồn dập, đều kích thích ngũ quan của cô.
Cố Tiểu Khả hắng giọng, lấy một túi kẹo sữa thỏ trắng trong tủ ra.
Đây là kẹo cô đặc biệt mua về nhà, lúc trước từng thấy trên xe của Mạc Thần Trạch mấy viên kẹo rời, nghĩ anh chắc thích ăn đồ ngọt, nhưng điều này không khớp với thiết lập tính cách của anh lắm, nên ngại để lộ ra ngoài.
Thật ra là Mạc Thần Trạch thỉnh thoảng không muốn ăn sáng, thì sẽ ăn mấy viên kẹo trên đường đi làm cho qua bữa.
Kẹo sữa thỏ trắng trong lòng của Cố Tiểu Khả lại có địa vị không giống thế, đây là món ăn vặt mà lúc nhỏ mẹ hay thưởng cho cô, là món quà tuyệt vời nhất thủa thơ bé của cô.
Mỗi một viên kẹo sữa thỏ trắng đều tượng trưng cho hạnh phúc.
Hôm nay đúng lúc muốn chia sẻ với nam thần.
Cố Tiểu Khả nhẹ tay nhẹ chân bóc túi kẹo ra, chọn một viên đẹp nhất, đưa cho Mạc Thần Trạch.
Mạc Thần Trạch nhìn nhìn kẹo sữa thỏ trắng lặng lẽ trong lòng bàn tay người yêu, khóe miệng tự nhiên nhếch lên.
Anh biết Cố Tiểu Khả còn chưa nhận ra đôi tai sói lông xù trên đầu cô, bèn xấu tính muốn trêu cô, chẳng định nhắc cô gì hết.
Cố Tiểu Khả nhỏ giọng hỏi: “Anh thích ăn kẹo vị này không?”
Mạc Thần Trạch trong lòng ấm áp, “Thích.”
“May ghê đây là hãng em thích nhất, vị em thích nhất đó.”
Mạc Thần Trạch nhận kẹo trong tay Cố Tiểu Khả, sau khi bóc vỏ thì không ăn luôn, mà đưa tới bên miệng Cố Tiểu Khả.
Cố Tiểu Khả hơi há miệng, ngậm viên kẹo vào trong miệng, lúng búng nói: “Em cũng thích loại này nhất.”
Ánh mắt Mạc Thần Trạch như có thứ gì lôi kéo, lúc nào cũng không nhịn được nhìn lên đỉnh đầu của Cố Tiểu Khả.
Chắc là vì tâm trạng vui vẻ, đôi tai sói lông xù thích thú lắc qua lắc lại.
Mạc Thần Trạch hít sâu thở đều, cảm giác mình sắp chết vì sự đáng yêu này rồi.
Mạc Thần Trạch mất máu quá nhiều tới sắp bỏ mạng nhắm mắt lại, khẽ áp sát vào Cố Tiểu Khả, thấp giọng hỏi cô: “Ngọt không?”
Cố Tiểu Khả hơi xấu hổ khi đứng sát nam thần thế này, cố nhịn xúc động muốn bỏ chạy, gật đầu khẽ đáp: “Ngọt ạ.”
Mạc Thần Trạch mãi sau vẫn chẳng nói gì, Cố Tiểu Khả ngẩng đầu thấy nam thần đang nhìn chằm chằm miệng mình.
Mạc Thần Trạch thuận tay nắm lấy tay phải đang cầm vỏ kẹo của Cố Tiểu Khả, ra sức ám chỉ: “Anh cũng muốn nếm thử xem có ngọt hay không đấy.”
Cố Tiểu Khả: “…”
Cô vội vã giơ tay trái lên, moi đại trong túi kẹo ra một viên kẹo thỏ trắng, một tay bóc vỏ kẹo, cấp tốc nhét vào trong miệng nam thần, hỏi anh: “Có ngọt không?”
“… Ngọt.”
Mạc Thần Trạch như thể vô ý tiện thể giơ tay, cố hết sức tránh không chạm vào đôi tai sói, xoa đỉnh đầu mềm mại của Cố Tiểu Khả.
“Cảm thấy cơ thể thế nào, có chỗ nào khó chịu không?”
Cố Tiểu Khả lắc nhẹ đầu.
Mạc Thần Trạch vặn hỏi tiếp: “Ban này sao lại liếm chóp mũi anh?”
Mặt Cố Tiểu Khả dần đỏ bừng.
Mạc Thần Trạch mỉm cười, khóe miệng hơi nhếch lên, ngón tay từ từ lại gần tai sói, lơ đãng tách ra lại khẽ chạm vào, hỏi: “Có phải vì thích anh không?”
Cố Tiểu Khả ngại ngùng cúi đầu, đôi tai sói bị chọc ghẹo khẽ run, nhưng do sự chú ý của cô dành hết cho mấy câu trêu ghẹo của Mạc Thần Trạch rồi, vì thế không nhận ra cái tai nhạy cảm đang có ai đó đùa nghịch.
“Không thừa nhận hả?” Mạc Thần Trạch cười khẽ, “Anh đổi câu hỏi vậy, vừa nãy… Liếm có thích không?”
Tiếng Cố Tiểu Khả càng nói càng nhỏ, “Đừng, đừng có hỏi nữa mà…”
Mạc Thần Trạch cười, “Em đã chủ động liếm anh, thế có muốn anh liếm lại không?”
Hai má Cố Tiểu Khả đỏ bừng, giả vờ không nghe thấy câu nói bóng gió của anh chàng lưu manh, “Không không không cần đâu.”
Mạc Thần Trạch mỉm cười, “Không cần thật à?”
Cố Tiểu Khả lắc như trống bỏi, “Không cần thật mà!”
“Nhưng có qua mà không có lại,” Mạc Thần Trạch chẳng chút đứng đắn, nhịn cười chọc ghẹo bạn gái miết, “Anh đổi thành sờ tai em có được không?”
Cố Tiểu Khả ngây người, đầu óc loạn cào cào, đôi tai sói càng run rẩy thêm nom rõ tội nghiệp.
“Không phản đối thì anh coi như em đồng ý rồi nhé.”
Mu bàn tay Mạc Thần Trạch lướt qua sau tai sói lông xù, xúc cảm mềm mịn ấy kích thích tới cả trái tim đều ngứa ngáy.
Lão lưu manh không nhịn nổi nữa, đến cả vành tai của chính anh cũng dần đỏ lên.
Mạc Thần Trạch thấy Cố Tiểu Khả chỉ đỏ mặt chứ không né tránh hay phản kháng, thầm quyết định, dứt khoát vứt bỏ vỏ ngoài lịch thiệp, lại càng được voi đòi tiên.
Anh mỉm cười nhìn Cố Tiểu Khả, thấp giọng hỏi cô: “Hôn tai với thơm chóp mũi, em thích cái nào hơn?”
Tổng tài cợt nhả am hiểu triết học lựa chọn, hai lựa chọn được đưa ra đều khiến Cố Tiểu Khả tim đập chân run.
Thấy người yêu cắn môi không trả lời, yết hầu Mạc Thần Trạch nhấp nhô, cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh, “Nếu như không trả lời, coi như em chọn cả hai đấy.”
Cố Tiểu Khả hít sâu thở đều, cảm giác cả khuôn mặt nóng tới sắp chảy ra rồi, nâng mắt nhỏ giọng hỏi:
“… Có thể không chọn cái nào được không?”
“Thế thì không được,” Mạc Thần Trạch lắc đầu, lại nhích sát dần thêm, khóe miệng mỉm cười, “Ban nãy là em trêu ghẹo anh trước, chỉ cho quan phóng hoả không cho dân chúng đốt đèn à, thế thì không công bằng, em nói có đúng không?”
Cố Tiểu Khả: “…”
“Anh đã rất dân chủ rồi, còn cho em chọn lựa nữa,” Mạc Thần Trạch nhẹ giọng thúc giục: “Nên là mau chọn một cái đi.”
Cố Tiểu Khả giả vờ bình tĩnh đã sắp bị lão lưu manh ép tới điên rồi.
“Nếu mà em thấy khó chọn,” Mạc Thần Trạch nhìn cười vẻ mặt nghiêm túc nói: “Anh có thể chọn giúp em.”
Cố Tiểu Khả thật sự không chịu nổi nữa, đầu càng cúi càng thấp, cuối cùng bụm mặt trên bàn trà giả làm đà điểu.
Mạc Thần Trạch nhìn chằm chằm đôi tai sói run rẩy không ngừng của cô, chợt nói: “Anh muốn hôn tai.”
Nói xong, hai tay anh nắm lấy một chiếc tai sói lông mềm, cúi đầu, nhẹ nhàng đặt môi hôn lên, vẻ mặt dịu dàng bịn rịn.
Cố Tiểu Khả hồi hộp, trống ngực đập thình thịch, nắm chặt tay lại, mãi sau mới nhỏ giọng hỏi: “Đã được chưa?”
Mạc Thần Trạch không nhịn nổi bật cười, mặt dù không nỡ, nhưng vẫn buông tay đang nghịch tai sói ra.
Cố Tiểu Khả nghe thấy tiếng cười quyến rũ của nam thần, còn có động tác anh dịu dàng vân vê lỗ tai mình, Adrenalin trong cơ thể đột ngột tăng cao.
Mạc Thần Trạch bỗng dừng lại toàn bộ động tác, bởi vì anh nhìn thấy dưới váy của Cố Tiểu Khả lộ ra một chiếc đuôi to màu trắng.
Lão lưu manh đầu tiên là sửng sốt, sau đó mỉm cười, không có ý tốt nói: “Bây giờ em có ba lựa chọn, muốn nghe không?”
Cố Tiểu Khả thẹn thùng, nằm nhoài trên bàn lắc đầu điên cuồng, “Không, muốn, nghe!!!”
Mạc Thần Trạch hơi tiếc nuối, tiếp tục thương lượng cô: “Anh nói cho em nghe một bí mật động trời, em cố mà chọn một cái có được không?”
Cố Tiểu Khả ngẩng đầu, mơ hồ hỏi: “Bí mật gì?”
“Anh đoán luyện tập của em có khi thất bại rồi,” Mạc Thần Trạch nhịn cười, “Cũng có thể là đánh bừa mà trúng luyện thành công năng lực khác đấy.”
Cố Tiểu Khả mặt ngơ ngác: “Sao cơ?”
Mạc Thần Trạch mỉm cười, thản nhiên chỉ lên đỉnh đầu Cố Tiểu Khả, “Tai sói của em lộ ra rồi kìa.”
Cố Tiểu Khả: “?”
Mạc Thần Trạch lại chỉ sau lưng Cố Tiểu Khả, tiếp tục nhắc cô: “Đuôi sói của em cũng lộ ra rồi.”
Cố Tiểu Khả: “!!!”
Cô vội vã giơ hai tay lên, tóm được đôi tai sói của mình, sau đấy cấp tốc xoay người cúi đầu nhìn, một cái đuôi to bông xù đang lặng lẽ nâng bên trong váy, chỉ lộ ra phần chóp đuôi.
Cố Tiểu Khả mặt dại ra, đầu óc nháy mắt trống rỗng.
Thôi chết, làm sao bây giờ! Sau này sao mà ra đường gặp người được đây! Cho nên ban nãy vì dáng vẻ này mà bị nam thần chọc lâu thế sao? Anh ấy còn hôn tai nữa chứ aaaa!
Cố Tiểu Khả cố gắng há miệng, cuối cùng chẳng thốt nên lời, cả người xấu hổ tới cái cổ cũng đỏ bừng.
Mạc Thần Trạch thấy dáng vẻ này của cô, nhịn cười nói: “Đừng lo, anh thấy đáng yêu mà.”
Mạc Thần Trạch nín cười tiếp, đưa ra quan điểm chân thành của bản thân, “Đáng yêu lắm, muốn sờ.”
Cố Tiểu Khả để tay sau lưng che đi chiếc đuôi to của mình, đỏ mặt xoay người bỏ chạy.
“Đừng lo quá,” Mạc Thần Trạch an ủi với bóng lưng cô: “Chờ cảm xúc của em bình tĩnh lại chắc có thể hồi phục lại hình dáng ban đầu rồi.”
Mạc Thần Trạch tối nay tâm trạng rất thoải mái, không chỉ no mắt còn đã miệng nữa.
Cố Tiểu Khả vừa rồi đã không còn kháng cự lại khi anh chạm tay, cũng không phản ứng lại việc anh sờ tai, cuối cùng thậm chí cả trêu quá đà hôn tai mà cũng không cản lại luôn.
Điều này chứng minh luyện tập giảm nhạy cảm đã bắt đầu có tác dụng rồi.
Tâm trạng Mạc Thần Trạch một khi đã vui thì lại muốn tìm người để khoe khoang kể lể.
Lúc này Diệp Hiên đúng lúc đen đủi lao vào họng súng.
“Cảm ơn cậu lần trước giới thiệu giúp tôi, tôi đây lòng dạ rộng rãi quyết định mời cậu ăn cơm, cậu đưa Tiểu Khả đi cùng đi, chúng ta bay tới Zahlè uống rượu Arak…”
Chẳng đợi Diệp Hiên nói hết, Mạc Thần Trạch đã trực tiếp đả kích anh ấy: “Muốn ăn đồ ngon đi nước ngoài cái gì, thịt nấu hai lần không ngon hơn sao? Rượu Arak có gì ngon chứ, rượu Mao Đài không ngon hơn à?”
“Cậu ấy à, tư tưởng không theo kịp trào lưu thời đại, sính ngoại mất gốc, thế nên mới không tìm được bạn gái đấy.”
Diệp Hiên: “…”
“Sính ngoại mất gốc cái quần ông ấy! Ế cái quần què!”
Mạc Thần Trạch đàng hoàng hỏi: “Giờ cậu đang làm gì thế?”
Diệp Hiên thành thật đáp: “Mới ký xong hợp đồng, đang chuẩn bị nhanh chóng đầy đủ để khởi công.”
Mạc Thần Trạch tốt bụng đề nghị: “Cậu trước tiên dừng việc trong tay lại, dù sao thứ buổi tối có nhiều là thời gian tăng ca.”
Diệp Hiên: “Sao thế? Có chuyện cần tôi giúp à?”
Mạc Thần Trạch rất nghiêm túc, “Cậu nghe cho rõ đây, tôi chỉ nói một lần, không, cậu nếu không nghe hiểu, tôi có thể nói lại vài lần.”
Diệp Hiên căng thẳng, “Cậu nói đi, chuyện có thể giúp được tôi nhất định sẽ giúp.”
Mạc Thần Trạch hắng giọng, cố gắng chọn lời có thể nói, nghiêm túc nói: “Ban nãy, tôi với Tiểu Khả nắm tay nhau rồi đấy.”
Diệp Hiên: “… Aaaaa Đại Mạc, ông bệnh vãi luôn ấy!!”
Thấy đột nhiên vang lên tiếng “tút tút” kết thúc cuộc gọi, Mạc Thần Trạch nhíu mày, đành phải cô đơn về nhà trút bầu tâm sự với thính giả chân thành nhất của anh – Hổ Nha.
Thú cưng Hổ Nha thật lòng thích chủ nhân của mình.
Rất thích!
↓
Thích.
↓
Từng thích.
Hổ Nha cảm thấy, có thể Bí Đao càng phù hợp làm cún ngoan của chủ nhân hơn mình.
Là nó không xứng, xin hãy buông tha cho nó đi.
Bí Đao hắt xì hơi.
Nó điều tra anh chàng ở căn biệt thự số 13 khu 2 đã được một thời gian rồi, gần đây lúc tản bộ với một chú Husky tên là Hàm Ngư, tự dưng có được một manh mối vô cùng quan trọng.
Chương 92
Ánh trăng xuyên qua khe hở rèm cửa len lén chiếu lên sàn phòng ngủ của Cố Tiểu Khả.
Cố Tiểu Khả trên giường, trán lấm tấm mồ hôi, tóc mái dán vào thái dương, lông mày nhíu chặt, hô hấp nặng nề.
Cô đã rất lâu rồi không lại nằm mơ thấy ác mộng.
Từ sau vài tháng mở nhà trẻ thú cưng, trạng thái của Cố Tiểu Khả càng ngày càng tốt, hơn nữa có sự đồng hành và chăm sóc của Mạc Thần Trạch, gần như ngày nào cô nằm lên giường đều ngủ ngay, tinh thần rất thoải mái, chất lượng giấc ngủ tăng cao hơn nhiều.
Cho dù nằm mơ, gần đây cũng đều là những giấc mộng ngọt ngào, trong mơ có Mạc Thần Trạch còn có một đám thú cưng, chỉ cần có họ xuất hiện, giấc mơ đều là mộng đẹp thư thái cả.
Có lẽ là năng lực khác bất ngờ được khai phá, hoặc là vì nguyên nhân gì khác, Cố Tiểu Khả lại mơ thấy cơn ác mộng ngày trước.
Cô mơ thấy cái đêm năm đó mình bị bọn buôn người bắt cóc.
Bé gái để trần hai chân, trong đêm tối đen như mực, băng qua núi rừng gió lạnh rít gào, cố gắng chạy trốn.
Đột nhiên, cô bé ngã xuống triền núi, đầu đập vào tảng đá gồ lên trên mặt đất, lăn vào trong làn nước lạnh giá.
Máu tươi nóng ấm từ từ chảy từ thái dương xuống, thấm đỏ cả khoé mắt.
Bé gái nằm đờ ra trong đầm nước, mơ mơ màng màng chớp mắt, tuyệt vọng nhìn chằm chằm về nơi ánh đèn màu cam xa xôi mông lung mà ấm áp kia.
Trong đêm tối, chỉ có một mình bé.
Rất lâu sau đấy, bé gái giữ nguyên tư thế nhìn về nơi có ánh đèn, cơ thể lạnh dần, cứng dần…
Cố Tiểu Khả mở choàng mắt ra, bừng tỉnh khỏi cơn mơ, lý trí mơ hồ dần trở lại.
Cô há miệng thở dốc, đột nhiên giơ tay sờ đỉnh đầu.
Quả nhiên, tai sói lại lần nữa xuất hiện.
Cố Tiểu Khả mặt cứng ngắc đứng dậy chậm chạp đi vào phòng ngủ, vặn mở vòi nước hắt nước lạnh lên mặt.
Một lúc lâu sau, cô mới lau khô bọt nước trên mặt, xoay người trở lại ngồi xuống bên giường, cầm lấy đôi khuyên tai ở trên tủ đầu giường, ra sức nắm chặt trong tay.
Sau đấy giữ nguyên động tác này, lẳng lặng chờ bình minh tới.
Trời cuối cùng cũng sáng rồi.
Nhà trẻ lúc hoạt động vô cùng náo nhiệt, đám thú cưng cùng nhau mồm năm miệng mười thì thầm, đứa nào cũng rất hoạt bát.
Bí Đao hỏi Sơ Nhất: [Bài tập về nhà hôm qua cậu đã làm chưa?]
[Tất nhiên rồi, tui không chỉ nghiêm túc làm xong bài tập.] Sơ Nhất vênh váo cực kỳ: [Tui còn thể hiện cực tốt luôn, chủ nhân thưởng cho tui nhiều đồ chơi lắm á, còn chơi với tui lâu ơi là lâu luôn!]
Bí – từng trải – Đao không tin một câu nào của Sơ Nhất, nó có kinh nghiệm phong phú, quay đầu lại hỏi Thập Ngũ luôn: [Thật thế à?]
Thập Ngũ lặng lẽ thở dài: [Tối hôm qua chủ nhất tự nhiên lại có hứng kéo Sơ Nhất quay clip, muốn kiểm tra khả năng tránh vật cản của Husky.]
[Cũng không biết chủ nhân lấy tự tin ở đâu ra, lại ảo tưởng cho rằng giống chó chúng ta tất cả đều có chỉ số thông minh xuất sắc, đè bẹp các giống chó khác, đến cả Sơ Nhất cũng là hạc giữa các em cún.]
[Chủ nhân thiết kế một khoảng chướng ngại vật trên hành lang, chai lọ đủ loại bày ra trên sàn, sau đấy bảo Sơ Nhất đi qua.]
[Tui đoán ông chủ đang muốn thử thách Nhất Sơ có đụng đổ mấy chai lọ ấy không, hoặc là muốn xem khả năng bật nhảy của Husky tốt đến đâu.]
Bí Đao tò mò: [Kết quả thì sao? Sơ Nhất có thuận lợi vượt qua thử thách không?]
Thập Ngũ ánh mắt loé sáng, hơi ngập ngừng, [Chắc tính là vượt qua… nhỉ?]
Bí Đao thấy biểu cảm của Thập Ngũ có gì đó sai sai, đánh hơi được mùi drama, lập tức hào hứng thúc giục: [Mau kể tui nghe coi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!]
Thập Ngũ bất đắc dĩ nói: [Sơ Nhất hai ngày nay đang giảm cân, nên là thấy đồ ăn vặt chủ nhân cầm trong tay thì cực kỳ thèm khát.]
[Tui còn chưa kịp giải thích cho cậu ấy quy tắc trò chơi, cậu ấy đã không chờ nổi nữa, kích động bổ nhào qua.]
[Cú nhảy ấy, hệt như phim thảm họa diễn trên tivi á, thật sự là long trời lở đất!]
[Sơ Nhất bật nhảy về trước rất xa, bay vọt qua chỗ đặt chướng ngại vật, nhào lên người chủ nhân…]
[Lao thẳng mạnh tới nối đẩy ngã chủ nhân xuống đất luôn, va xuống nền vang lên tiếng to lắm á.]
[Chủ nhân nằm trên sàn mãi lâu sau mới ngồi dậy được.]
Bí Đao há hốc miệng cún, giơ chân chó lông xù lên, bỏ vào miệng cắn.
Thập Ngũ thấy Bí Đao diễn meme “kinh ngạc tới ăn cả tay”, ngây người.
Bí Đao nhỏ giọng bày tỏ: [Chủ nhân nhà cậu thế mà lại không xử đẹp Sơ Nhất à… cậy ấy tốt tính thật đấy.]
Thập Ngũ gật đầu theo, [Đúng thế, nhưng đây còn chưa phải cao trào của câu chuyện đâu, cái nhóm hai người chơi ngu trong nhà tui thật sự khiến tui nhọc lòng, ngày nào cũng tìm đủ cách để nghịch dại hết á.]
Ánh mắt Bí Đao loé sáng: [Chẳng nhẽ sau đấy còn có chuyện lớn hơn à?]
Thập Ngũ tiếp tục hồi tưởng: [Chủ nhân bò từ nền nhà dậy, nhặt dép lê đè Sơ Nhất xuống, nhét cái dép thúi hoắc vào trong miệng cậu ấy.]
[Hầy… cậu chủ không biết là, lúc cậu ấy không có nhà, Sơ Nhất cực kỳ khoái cắn dép lê của cậu ấy, đấy là đồ chơi Sơ Nhất thích nhất…]
[Cho nên Sơ Nhất vui sướng gặm dép của câu chủ chạy đi.]
Bí Đao quả thật câm nín: [Thế thì gọi gì là trừng phạt, rõ ràng là khen thưởng mà.]
Thập Ngũ gật đầu, [Đúng thế, cậu chủ tức không chịu được, đuổi theo Sơ Nhất vòng quanh nhà đủ năm vòng, khó khăn lắm mới cướp được dép lại.]
[Rồi sau đấy, cậu chủ phát hiện ra điện thoại của mình rơi dưới đất, không quay được cảnh đặc sắc của Sơ Nhất bật nhảy tránh né chướng ngại vật, nên cậu ấy quyết định quay lại.]
[Lần này, Sơ Nhất đang chạy với nghịch dép cùng chủ nhân, thành ra cậu ấy chạy toán loạn, va phải chai lọ trên sàn nhà lăn khắp mọi nơi.]
[Cậu chủ lúc ấy sắc mặt không tốt lắm.]
[Tui thật sự không nhìn nổi nữa, chạy ra giúp cậu ấy dựng chai lọ lên, xếp thành hai hàng dựa theo trình tự từ lớn đến bé, khôi phục lại trật tự giao thông của hành lang…]
[Sau đấy tui phát hiện ra một rắc rối lớn.]
Bí Đao nghe tới đoạn đặc sắc, thậm còn ngó lơ biểu tình không đúng lắm trên mặt cô giáo.
Thập Ngũ tiếp tục kể chuyện: [Tui phát hiện ra, lúc Sơ Nhất lao vào, không cẩn thận làm đổ một cái chai thuỷ tinh mờ hình tròn xoe.]
[Cái chai không vặn chặt nắp, nước trong suốt ở bên trong chảy ra ngoài.]
[Lúc ông chủ thấy cảnh ấy, sắc mặt đột nhiên trở nên trắng bệch, ông ấy nhảy dựng lên rút dép ra đánh vào mông Sơ Nhất hai cái, sau đấy hoảng hốt bắt đầu điên cuồng xoay vòng quanh.]
[Vừa xoay vòng vừa gãi đầu, trong miệng còn lẩm nhà lẩm nhẩm thần chú gì mà “Thôi xong rồi, toi rồi, quả này chết chắc rồi, chết mất thôi”.]
Bí Đao vội hỏi: [Tại sao thế?]
Thập Ngũ nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt cảm thông.
[Bởi vì cái chai bị đổ kia là nước thánh chuyên dụng của bà chủ, vừa mới mua chưa được hai ngày, đã bị hai tên chơi ngu này làm đổ một nửa rồi.]
[Chai nước thánh quý giá ấy, 1540 tệ một chai.]
Bí Đao: […]
Nó chậm rãi quay đầu nhìn Sơ Nhất đang nói chuyện với Tiểu Pudding ở góc phòng, không hiểu sao nó còn sống sót được tới giờ này, còn thuận lợi nhìn thấy ánh mặt trời ngày hôm nay nữa.
Bí Đao kề sát Thập Ngũ, run chân, nhỏ giọng hỏi: [Cậu chủ nhà cậu… cậu ấy, còn sống không?]
Thập Ngũ bình tĩnh gật đầu, như thể đã nhìn quen với sự đời: [Còn.]
Bí Đao thở phào, nghiêng đầu hỏi tiếp: [Thế… Chân cậu ấy, có còn không?]
Thập Ngũ gật đầu tiếp, [Còn, cậu ấy sống tốt lắm.]
Bí Đao trừng lớn mắt, [Thế mà lại không chết hả, sao lại thế?]
Thập Ngũ khẽ nhếch môi, nở nụ cười đầy ẩn ý, [Bởi vì tui nghĩ ra một cách hay, giúp cậu ấy lừa người á.]
Bí Đao: [?]
Thập Ngũ giải thích: [Tui ngậm chai nước thánh đặt bên chân cậu chủ, sau đó lại ngậm một chai nước sạch đặt bên cạnh chai nước thánh.]
[Chủ nhân rất thông minh, hiểu ngay gợi ý của tui.]
[Lúc ấy cô chủ đúng lúc gọi điện về, bảo cô ấy sắp tới nhà rồi, mua một quả dưa hấu to, bảo cậu chủ ra cổng tiểu khu đón cô ấy.]
[Cậu chủ mặc dù thích chơi dại, nhưng vào thời khắc mấu chốt vẫn rất quyết đoán, lập tức vặn mở đổ nước sạch vào trong chai nước thánh, sau đó nhanh chóng sắp xếp lại chai lọ về vị trí cũ.]
[Cái mặt lúc dối trá của cậu ấy thật sự rất bình tĩnh, cơ mà khi đổ nước, tay vẫn run lắm.]
Bí Đao giơ chân cún lên, vỗ nhẹ vào Thập Ngũ, chân thành bái phục nó: [Tui phục lắm luôn, cậu giỏi thật đấy, ngày nào cũng sống thật kích thích.]
Thập Ngũ bình tĩnh lắc đầu, khiêm tốn nói: [Có gì đâu, cũng thường thôi.]
[Nhưng mà tối qua tui được ăn cả một miếng dưa hấu to, mà Sơ Nhất chỉ có thể đỏ mắt chờ mong thôi.]
Bí Đao không thể không giơ hai chân cún lên vỗ chân cho Thập Ngũ, vỗ xong lại thấy sai sai, vội vàng hỏi: [Cô chủ nhà cậu không nhận ra mấy người lừa gạt hả?]
Thập Ngũ gật đầu, [Chắc không phát hiện ra đâu, nhưng cậu chủ có tật giật mình, lén lút lấy quỹ đen tích góp của mình đi mua một chai nước thánh mới rồi, định là tới lúc sẽ “Ly miêu hoán Thái tử”.]
Bí Đao tò mò: [“Ly miêu hoán Thái tử” là sao?]
Thập Ngũ nở nụ cười học bá, [Đây là tui học được lúc xem phim cổ trang đó, nếu như cậu muốn biết, chờ lát nữa lúc giờ nghỉ hết tiết, tui kể từ tập đầu tiên cho.]
Bí Đao gật đầu liên tục, cảm động: [Xem ra sau này tui cũng phải học xem tivi nghiêm túc mới được, xem tivi nhiều kiến thức quá à.]
[Ừ,] Thập Ngũ rất tán đồng, [Ti vi hay lắm, có nhiều kênh lắm á.]
Bí Đao vui vẻ hóng hết câu chuyện giật gân trong nhà Sơ Nhất, chạy bạch bạch tới chỗ Cố Tiểu Khả, báo cáo tiến triển công việc cho cô.
[Cô giáo, tui nghe ngóng được không ít tin tức.]
[Ông chú ở biệt thự số 13 khu 2, trông vạm vỡ lắm, cuộc sống hàng ngày rất có quy luật, chỉ là không thích ra ngoài lắm.]
[Ngoài ra, ông ta chưa từng nuôi chó, ông ta nuôi một con nhím nhỏ.]
[Còn nữa còn nữa, theo nguồn tin tin cậy của bạn Hàm Ngư cung cấp, bạn ấy đã từng ngửi được mùi của ông ta.]
[Nhưng mà là từ một năm trước rồi, lúc ấy cậu ấy vẫn là chó con, ông ta từng ôm cậu ấy.]
Cố Tiểu Khả lặng đi hai giây, “Trí nhớ của Hàm Ngư có thể tin được không?”
Bí Đao nghiêm túc gật đầu, [Chắc là tin được ạ, hồi đó lúc ông ta ôm bạn ấy, còn lén túm chặt đuôi bạn ý nữa.]
[Hàm Ngư không có ưu điểm gì…]
[Chỉ giỏi nhất là thù dai.]
Mạc Thần Trạch nhìn chằm chằm đôi tai sói trên đầu Cố Tiểu Khả, nhìn đến ngây ngẩn.
Có lẽ đây là ảo giác của anh, làn da của Cố Tiểu Khả hình như lại trắng hơn, đường cong cơ thể cũng mềm mại hơn, ngũ quan mặc dù không thay đổi rõ rệt, nhưng tổng thế thoạt nhìn lại càng thêm xinh đẹp.
Động tác liếm mũi của Cố Tiểu Khả như chuồn chuồn lướt nước, chạm vào là rụt lại luôn.
Mạc Thần Trạch còn chưa kịp hồi phục sau kinh ngạc, cô đã từng bước lùi lại, giữ khoảng khác an toàn với nam thần.
Cố Tiểu Khả xấu hổ đỏ mặt, vừa nãy cứ theo bản năng, không kìm được chiếm tiện nghi của nam thần, cô ngượng chín người, cúi đầu, nghĩ nát óc cách để đánh trống lảng.
Tai sói màu trắng khẽ giật giật, trống ngực Mạc Thần Trạch đập mạnh, lại một lần nữa choáng váng.
Cố Tiểu Khả lúc này còn chưa biết trên đầu mình đính thêm “thứ hay ho” gì, cô chỉ cảm thấy ngũ quan tự dưng trở nên nhạy cảm ơn nhiều, ví dụ như…
Mùi hương trên người nam thần, lông mi run rẩy, còn có tiếng hít thở dồn dập, đều kích thích ngũ quan của cô.
Cố Tiểu Khả hắng giọng, lấy một túi kẹo sữa thỏ trắng trong tủ ra.
Đây là kẹo cô đặc biệt mua về nhà, lúc trước từng thấy trên xe của Mạc Thần Trạch mấy viên kẹo rời, nghĩ anh chắc thích ăn đồ ngọt, nhưng điều này không khớp với thiết lập tính cách của anh lắm, nên ngại để lộ ra ngoài.
Thật ra là Mạc Thần Trạch thỉnh thoảng không muốn ăn sáng, thì sẽ ăn mấy viên kẹo trên đường đi làm cho qua bữa.
Kẹo sữa thỏ trắng trong lòng của Cố Tiểu Khả lại có địa vị không giống thế, đây là món ăn vặt mà lúc nhỏ mẹ hay thưởng cho cô, là món quà tuyệt vời nhất thủa thơ bé của cô.
Mỗi một viên kẹo sữa thỏ trắng đều tượng trưng cho hạnh phúc.
Hôm nay đúng lúc muốn chia sẻ với nam thần.
Cố Tiểu Khả nhẹ tay nhẹ chân bóc túi kẹo ra, chọn một viên đẹp nhất, đưa cho Mạc Thần Trạch.
Mạc Thần Trạch nhìn nhìn kẹo sữa thỏ trắng lặng lẽ trong lòng bàn tay người yêu, khóe miệng tự nhiên nhếch lên.
Anh biết Cố Tiểu Khả còn chưa nhận ra đôi tai sói lông xù trên đầu cô, bèn xấu tính muốn trêu cô, chẳng định nhắc cô gì hết.
Cố Tiểu Khả nhỏ giọng hỏi: “Anh thích ăn kẹo vị này không?”
Mạc Thần Trạch trong lòng ấm áp, “Thích.”
“May ghê đây là hãng em thích nhất, vị em thích nhất đó.”
Mạc Thần Trạch nhận kẹo trong tay Cố Tiểu Khả, sau khi bóc vỏ thì không ăn luôn, mà đưa tới bên miệng Cố Tiểu Khả.
Cố Tiểu Khả hơi há miệng, ngậm viên kẹo vào trong miệng, lúng búng nói: “Em cũng thích loại này nhất.”
Ánh mắt Mạc Thần Trạch như có thứ gì lôi kéo, lúc nào cũng không nhịn được nhìn lên đỉnh đầu của Cố Tiểu Khả.
Chắc là vì tâm trạng vui vẻ, đôi tai sói lông xù thích thú lắc qua lắc lại.
Mạc Thần Trạch hít sâu thở đều, cảm giác mình sắp chết vì sự đáng yêu này rồi.
Mạc Thần Trạch mất máu quá nhiều tới sắp bỏ mạng nhắm mắt lại, khẽ áp sát vào Cố Tiểu Khả, thấp giọng hỏi cô: “Ngọt không?”
Cố Tiểu Khả hơi xấu hổ khi đứng sát nam thần thế này, cố nhịn xúc động muốn bỏ chạy, gật đầu khẽ đáp: “Ngọt ạ.”
Mạc Thần Trạch mãi sau vẫn chẳng nói gì, Cố Tiểu Khả ngẩng đầu thấy nam thần đang nhìn chằm chằm miệng mình.
Mạc Thần Trạch thuận tay nắm lấy tay phải đang cầm vỏ kẹo của Cố Tiểu Khả, ra sức ám chỉ: “Anh cũng muốn nếm thử xem có ngọt hay không đấy.”
Cố Tiểu Khả: “…”
Cô vội vã giơ tay trái lên, moi đại trong túi kẹo ra một viên kẹo thỏ trắng, một tay bóc vỏ kẹo, cấp tốc nhét vào trong miệng nam thần, hỏi anh: “Có ngọt không?”
“… Ngọt.”
Mạc Thần Trạch như thể vô ý tiện thể giơ tay, cố hết sức tránh không chạm vào đôi tai sói, xoa đỉnh đầu mềm mại của Cố Tiểu Khả.
“Cảm thấy cơ thể thế nào, có chỗ nào khó chịu không?”
Cố Tiểu Khả lắc nhẹ đầu.
Mạc Thần Trạch vặn hỏi tiếp: “Ban này sao lại liếm chóp mũi anh?”
Mặt Cố Tiểu Khả dần đỏ bừng.
Mạc Thần Trạch mỉm cười, khóe miệng hơi nhếch lên, ngón tay từ từ lại gần tai sói, lơ đãng tách ra lại khẽ chạm vào, hỏi: “Có phải vì thích anh không?”
Cố Tiểu Khả ngại ngùng cúi đầu, đôi tai sói bị chọc ghẹo khẽ run, nhưng do sự chú ý của cô dành hết cho mấy câu trêu ghẹo của Mạc Thần Trạch rồi, vì thế không nhận ra cái tai nhạy cảm đang có ai đó đùa nghịch.
“Không thừa nhận hả?” Mạc Thần Trạch cười khẽ, “Anh đổi câu hỏi vậy, vừa nãy… Liếm có thích không?”
Tiếng Cố Tiểu Khả càng nói càng nhỏ, “Đừng, đừng có hỏi nữa mà…”
Mạc Thần Trạch cười, “Em đã chủ động liếm anh, thế có muốn anh liếm lại không?”
Hai má Cố Tiểu Khả đỏ bừng, giả vờ không nghe thấy câu nói bóng gió của anh chàng lưu manh, “Không không không cần đâu.”
Mạc Thần Trạch mỉm cười, “Không cần thật à?”
Cố Tiểu Khả lắc như trống bỏi, “Không cần thật mà!”
“Nhưng có qua mà không có lại,” Mạc Thần Trạch chẳng chút đứng đắn, nhịn cười chọc ghẹo bạn gái miết, “Anh đổi thành sờ tai em có được không?”
Cố Tiểu Khả ngây người, đầu óc loạn cào cào, đôi tai sói càng run rẩy thêm nom rõ tội nghiệp.
“Không phản đối thì anh coi như em đồng ý rồi nhé.”
Mu bàn tay Mạc Thần Trạch lướt qua sau tai sói lông xù, xúc cảm mềm mịn ấy kích thích tới cả trái tim đều ngứa ngáy.
Lão lưu manh không nhịn nổi nữa, đến cả vành tai của chính anh cũng dần đỏ lên.
Mạc Thần Trạch thấy Cố Tiểu Khả chỉ đỏ mặt chứ không né tránh hay phản kháng, thầm quyết định, dứt khoát vứt bỏ vỏ ngoài lịch thiệp, lại càng được voi đòi tiên.
Anh mỉm cười nhìn Cố Tiểu Khả, thấp giọng hỏi cô: “Hôn tai với thơm chóp mũi, em thích cái nào hơn?”
Tổng tài cợt nhả am hiểu triết học lựa chọn, hai lựa chọn được đưa ra đều khiến Cố Tiểu Khả tim đập chân run.
Thấy người yêu cắn môi không trả lời, yết hầu Mạc Thần Trạch nhấp nhô, cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh, “Nếu như không trả lời, coi như em chọn cả hai đấy.”
Cố Tiểu Khả hít sâu thở đều, cảm giác cả khuôn mặt nóng tới sắp chảy ra rồi, nâng mắt nhỏ giọng hỏi:
“… Có thể không chọn cái nào được không?”
“Thế thì không được,” Mạc Thần Trạch lắc đầu, lại nhích sát dần thêm, khóe miệng mỉm cười, “Ban nãy là em trêu ghẹo anh trước, chỉ cho quan phóng hoả không cho dân chúng đốt đèn à, thế thì không công bằng, em nói có đúng không?”
Cố Tiểu Khả: “…”
“Anh đã rất dân chủ rồi, còn cho em chọn lựa nữa,” Mạc Thần Trạch nhẹ giọng thúc giục: “Nên là mau chọn một cái đi.”
Cố Tiểu Khả giả vờ bình tĩnh đã sắp bị lão lưu manh ép tới điên rồi.
“Nếu mà em thấy khó chọn,” Mạc Thần Trạch nhìn cười vẻ mặt nghiêm túc nói: “Anh có thể chọn giúp em.”
Cố Tiểu Khả thật sự không chịu nổi nữa, đầu càng cúi càng thấp, cuối cùng bụm mặt trên bàn trà giả làm đà điểu.
Mạc Thần Trạch nhìn chằm chằm đôi tai sói run rẩy không ngừng của cô, chợt nói: “Anh muốn hôn tai.”
Nói xong, hai tay anh nắm lấy một chiếc tai sói lông mềm, cúi đầu, nhẹ nhàng đặt môi hôn lên, vẻ mặt dịu dàng bịn rịn.
Cố Tiểu Khả hồi hộp, trống ngực đập thình thịch, nắm chặt tay lại, mãi sau mới nhỏ giọng hỏi: “Đã được chưa?”
Mạc Thần Trạch không nhịn nổi bật cười, mặt dù không nỡ, nhưng vẫn buông tay đang nghịch tai sói ra.
Cố Tiểu Khả nghe thấy tiếng cười quyến rũ của nam thần, còn có động tác anh dịu dàng vân vê lỗ tai mình, Adrenalin trong cơ thể đột ngột tăng cao.
Mạc Thần Trạch bỗng dừng lại toàn bộ động tác, bởi vì anh nhìn thấy dưới váy của Cố Tiểu Khả lộ ra một chiếc đuôi to màu trắng.
Lão lưu manh đầu tiên là sửng sốt, sau đó mỉm cười, không có ý tốt nói: “Bây giờ em có ba lựa chọn, muốn nghe không?”
Cố Tiểu Khả thẹn thùng, nằm nhoài trên bàn lắc đầu điên cuồng, “Không, muốn, nghe!!!”
Mạc Thần Trạch hơi tiếc nuối, tiếp tục thương lượng cô: “Anh nói cho em nghe một bí mật động trời, em cố mà chọn một cái có được không?”
Cố Tiểu Khả ngẩng đầu, mơ hồ hỏi: “Bí mật gì?”
“Anh đoán luyện tập của em có khi thất bại rồi,” Mạc Thần Trạch nhịn cười, “Cũng có thể là đánh bừa mà trúng luyện thành công năng lực khác đấy.”
Cố Tiểu Khả mặt ngơ ngác: “Sao cơ?”
Mạc Thần Trạch mỉm cười, thản nhiên chỉ lên đỉnh đầu Cố Tiểu Khả, “Tai sói của em lộ ra rồi kìa.”
Cố Tiểu Khả: “?”
Mạc Thần Trạch lại chỉ sau lưng Cố Tiểu Khả, tiếp tục nhắc cô: “Đuôi sói của em cũng lộ ra rồi.”
Cố Tiểu Khả: “!!!”
Cô vội vã giơ hai tay lên, tóm được đôi tai sói của mình, sau đấy cấp tốc xoay người cúi đầu nhìn, một cái đuôi to bông xù đang lặng lẽ nâng bên trong váy, chỉ lộ ra phần chóp đuôi.
Cố Tiểu Khả mặt dại ra, đầu óc nháy mắt trống rỗng.
Thôi chết, làm sao bây giờ! Sau này sao mà ra đường gặp người được đây! Cho nên ban nãy vì dáng vẻ này mà bị nam thần chọc lâu thế sao? Anh ấy còn hôn tai nữa chứ aaaa!
Cố Tiểu Khả cố gắng há miệng, cuối cùng chẳng thốt nên lời, cả người xấu hổ tới cái cổ cũng đỏ bừng.
Mạc Thần Trạch thấy dáng vẻ này của cô, nhịn cười nói: “Đừng lo, anh thấy đáng yêu mà.”
Mạc Thần Trạch nín cười tiếp, đưa ra quan điểm chân thành của bản thân, “Đáng yêu lắm, muốn sờ.”
Cố Tiểu Khả để tay sau lưng che đi chiếc đuôi to của mình, đỏ mặt xoay người bỏ chạy.
“Đừng lo quá,” Mạc Thần Trạch an ủi với bóng lưng cô: “Chờ cảm xúc của em bình tĩnh lại chắc có thể hồi phục lại hình dáng ban đầu rồi.”
Mạc Thần Trạch tối nay tâm trạng rất thoải mái, không chỉ no mắt còn đã miệng nữa.
Cố Tiểu Khả vừa rồi đã không còn kháng cự lại khi anh chạm tay, cũng không phản ứng lại việc anh sờ tai, cuối cùng thậm chí cả trêu quá đà hôn tai mà cũng không cản lại luôn.
Điều này chứng minh luyện tập giảm nhạy cảm đã bắt đầu có tác dụng rồi.
Tâm trạng Mạc Thần Trạch một khi đã vui thì lại muốn tìm người để khoe khoang kể lể.
Lúc này Diệp Hiên đúng lúc đen đủi lao vào họng súng.
“Cảm ơn cậu lần trước giới thiệu giúp tôi, tôi đây lòng dạ rộng rãi quyết định mời cậu ăn cơm, cậu đưa Tiểu Khả đi cùng đi, chúng ta bay tới Zahlè uống rượu Arak…”
Chẳng đợi Diệp Hiên nói hết, Mạc Thần Trạch đã trực tiếp đả kích anh ấy: “Muốn ăn đồ ngon đi nước ngoài cái gì, thịt nấu hai lần không ngon hơn sao? Rượu Arak có gì ngon chứ, rượu Mao Đài không ngon hơn à?”
“Cậu ấy à, tư tưởng không theo kịp trào lưu thời đại, sính ngoại mất gốc, thế nên mới không tìm được bạn gái đấy.”
Diệp Hiên: “…”
“Sính ngoại mất gốc cái quần ông ấy! Ế cái quần què!”
Mạc Thần Trạch đàng hoàng hỏi: “Giờ cậu đang làm gì thế?”
Diệp Hiên thành thật đáp: “Mới ký xong hợp đồng, đang chuẩn bị nhanh chóng đầy đủ để khởi công.”
Mạc Thần Trạch tốt bụng đề nghị: “Cậu trước tiên dừng việc trong tay lại, dù sao thứ buổi tối có nhiều là thời gian tăng ca.”
Diệp Hiên: “Sao thế? Có chuyện cần tôi giúp à?”
Mạc Thần Trạch rất nghiêm túc, “Cậu nghe cho rõ đây, tôi chỉ nói một lần, không, cậu nếu không nghe hiểu, tôi có thể nói lại vài lần.”
Diệp Hiên căng thẳng, “Cậu nói đi, chuyện có thể giúp được tôi nhất định sẽ giúp.”
Mạc Thần Trạch hắng giọng, cố gắng chọn lời có thể nói, nghiêm túc nói: “Ban nãy, tôi với Tiểu Khả nắm tay nhau rồi đấy.”
Diệp Hiên: “… Aaaaa Đại Mạc, ông bệnh vãi luôn ấy!!”
Thấy đột nhiên vang lên tiếng “tút tút” kết thúc cuộc gọi, Mạc Thần Trạch nhíu mày, đành phải cô đơn về nhà trút bầu tâm sự với thính giả chân thành nhất của anh – Hổ Nha.
Thú cưng Hổ Nha thật lòng thích chủ nhân của mình.
Rất thích!
↓
Thích.
↓
Từng thích.
Hổ Nha cảm thấy, có thể Bí Đao càng phù hợp làm cún ngoan của chủ nhân hơn mình.
Là nó không xứng, xin hãy buông tha cho nó đi.
Bí Đao hắt xì hơi.
Nó điều tra anh chàng ở căn biệt thự số 13 khu 2 đã được một thời gian rồi, gần đây lúc tản bộ với một chú Husky tên là Hàm Ngư, tự dưng có được một manh mối vô cùng quan trọng.
Chương 92
Ánh trăng xuyên qua khe hở rèm cửa len lén chiếu lên sàn phòng ngủ của Cố Tiểu Khả.
Cố Tiểu Khả trên giường, trán lấm tấm mồ hôi, tóc mái dán vào thái dương, lông mày nhíu chặt, hô hấp nặng nề.
Cô đã rất lâu rồi không lại nằm mơ thấy ác mộng.
Từ sau vài tháng mở nhà trẻ thú cưng, trạng thái của Cố Tiểu Khả càng ngày càng tốt, hơn nữa có sự đồng hành và chăm sóc của Mạc Thần Trạch, gần như ngày nào cô nằm lên giường đều ngủ ngay, tinh thần rất thoải mái, chất lượng giấc ngủ tăng cao hơn nhiều.
Cho dù nằm mơ, gần đây cũng đều là những giấc mộng ngọt ngào, trong mơ có Mạc Thần Trạch còn có một đám thú cưng, chỉ cần có họ xuất hiện, giấc mơ đều là mộng đẹp thư thái cả.
Có lẽ là năng lực khác bất ngờ được khai phá, hoặc là vì nguyên nhân gì khác, Cố Tiểu Khả lại mơ thấy cơn ác mộng ngày trước.
Cô mơ thấy cái đêm năm đó mình bị bọn buôn người bắt cóc.
Bé gái để trần hai chân, trong đêm tối đen như mực, băng qua núi rừng gió lạnh rít gào, cố gắng chạy trốn.
Đột nhiên, cô bé ngã xuống triền núi, đầu đập vào tảng đá gồ lên trên mặt đất, lăn vào trong làn nước lạnh giá.
Máu tươi nóng ấm từ từ chảy từ thái dương xuống, thấm đỏ cả khoé mắt.
Bé gái nằm đờ ra trong đầm nước, mơ mơ màng màng chớp mắt, tuyệt vọng nhìn chằm chằm về nơi ánh đèn màu cam xa xôi mông lung mà ấm áp kia.
Trong đêm tối, chỉ có một mình bé.
Rất lâu sau đấy, bé gái giữ nguyên tư thế nhìn về nơi có ánh đèn, cơ thể lạnh dần, cứng dần…
Cố Tiểu Khả mở choàng mắt ra, bừng tỉnh khỏi cơn mơ, lý trí mơ hồ dần trở lại.
Cô há miệng thở dốc, đột nhiên giơ tay sờ đỉnh đầu.
Quả nhiên, tai sói lại lần nữa xuất hiện.
Cố Tiểu Khả mặt cứng ngắc đứng dậy chậm chạp đi vào phòng ngủ, vặn mở vòi nước hắt nước lạnh lên mặt.
Một lúc lâu sau, cô mới lau khô bọt nước trên mặt, xoay người trở lại ngồi xuống bên giường, cầm lấy đôi khuyên tai ở trên tủ đầu giường, ra sức nắm chặt trong tay.
Sau đấy giữ nguyên động tác này, lẳng lặng chờ bình minh tới.
Trời cuối cùng cũng sáng rồi.
Nhà trẻ lúc hoạt động vô cùng náo nhiệt, đám thú cưng cùng nhau mồm năm miệng mười thì thầm, đứa nào cũng rất hoạt bát.
Bí Đao hỏi Sơ Nhất: [Bài tập về nhà hôm qua cậu đã làm chưa?]
[Tất nhiên rồi, tui không chỉ nghiêm túc làm xong bài tập.] Sơ Nhất vênh váo cực kỳ: [Tui còn thể hiện cực tốt luôn, chủ nhân thưởng cho tui nhiều đồ chơi lắm á, còn chơi với tui lâu ơi là lâu luôn!]
Bí – từng trải – Đao không tin một câu nào của Sơ Nhất, nó có kinh nghiệm phong phú, quay đầu lại hỏi Thập Ngũ luôn: [Thật thế à?]
Thập Ngũ lặng lẽ thở dài: [Tối hôm qua chủ nhất tự nhiên lại có hứng kéo Sơ Nhất quay clip, muốn kiểm tra khả năng tránh vật cản của Husky.]
[Cũng không biết chủ nhân lấy tự tin ở đâu ra, lại ảo tưởng cho rằng giống chó chúng ta tất cả đều có chỉ số thông minh xuất sắc, đè bẹp các giống chó khác, đến cả Sơ Nhất cũng là hạc giữa các em cún.]
[Chủ nhân thiết kế một khoảng chướng ngại vật trên hành lang, chai lọ đủ loại bày ra trên sàn, sau đấy bảo Sơ Nhất đi qua.]
[Tui đoán ông chủ đang muốn thử thách Nhất Sơ có đụng đổ mấy chai lọ ấy không, hoặc là muốn xem khả năng bật nhảy của Husky tốt đến đâu.]
Bí Đao tò mò: [Kết quả thì sao? Sơ Nhất có thuận lợi vượt qua thử thách không?]
Thập Ngũ ánh mắt loé sáng, hơi ngập ngừng, [Chắc tính là vượt qua… nhỉ?]
Bí Đao thấy biểu cảm của Thập Ngũ có gì đó sai sai, đánh hơi được mùi drama, lập tức hào hứng thúc giục: [Mau kể tui nghe coi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!]
Thập Ngũ bất đắc dĩ nói: [Sơ Nhất hai ngày nay đang giảm cân, nên là thấy đồ ăn vặt chủ nhân cầm trong tay thì cực kỳ thèm khát.]
[Tui còn chưa kịp giải thích cho cậu ấy quy tắc trò chơi, cậu ấy đã không chờ nổi nữa, kích động bổ nhào qua.]
[Cú nhảy ấy, hệt như phim thảm họa diễn trên tivi á, thật sự là long trời lở đất!]
[Sơ Nhất bật nhảy về trước rất xa, bay vọt qua chỗ đặt chướng ngại vật, nhào lên người chủ nhân…]
[Lao thẳng mạnh tới nối đẩy ngã chủ nhân xuống đất luôn, va xuống nền vang lên tiếng to lắm á.]
[Chủ nhân nằm trên sàn mãi lâu sau mới ngồi dậy được.]
Bí Đao há hốc miệng cún, giơ chân chó lông xù lên, bỏ vào miệng cắn.
Thập Ngũ thấy Bí Đao diễn meme “kinh ngạc tới ăn cả tay”, ngây người.
Bí Đao nhỏ giọng bày tỏ: [Chủ nhân nhà cậu thế mà lại không xử đẹp Sơ Nhất à… cậy ấy tốt tính thật đấy.]
Thập Ngũ gật đầu theo, [Đúng thế, nhưng đây còn chưa phải cao trào của câu chuyện đâu, cái nhóm hai người chơi ngu trong nhà tui thật sự khiến tui nhọc lòng, ngày nào cũng tìm đủ cách để nghịch dại hết á.]
Ánh mắt Bí Đao loé sáng: [Chẳng nhẽ sau đấy còn có chuyện lớn hơn à?]
Thập Ngũ tiếp tục hồi tưởng: [Chủ nhân bò từ nền nhà dậy, nhặt dép lê đè Sơ Nhất xuống, nhét cái dép thúi hoắc vào trong miệng cậu ấy.]
[Hầy… cậu chủ không biết là, lúc cậu ấy không có nhà, Sơ Nhất cực kỳ khoái cắn dép lê của cậu ấy, đấy là đồ chơi Sơ Nhất thích nhất…]
[Cho nên Sơ Nhất vui sướng gặm dép của câu chủ chạy đi.]
Bí Đao quả thật câm nín: [Thế thì gọi gì là trừng phạt, rõ ràng là khen thưởng mà.]
Thập Ngũ gật đầu, [Đúng thế, cậu chủ tức không chịu được, đuổi theo Sơ Nhất vòng quanh nhà đủ năm vòng, khó khăn lắm mới cướp được dép lại.]
[Rồi sau đấy, cậu chủ phát hiện ra điện thoại của mình rơi dưới đất, không quay được cảnh đặc sắc của Sơ Nhất bật nhảy tránh né chướng ngại vật, nên cậu ấy quyết định quay lại.]
[Lần này, Sơ Nhất đang chạy với nghịch dép cùng chủ nhân, thành ra cậu ấy chạy toán loạn, va phải chai lọ trên sàn nhà lăn khắp mọi nơi.]
[Cậu chủ lúc ấy sắc mặt không tốt lắm.]
[Tui thật sự không nhìn nổi nữa, chạy ra giúp cậu ấy dựng chai lọ lên, xếp thành hai hàng dựa theo trình tự từ lớn đến bé, khôi phục lại trật tự giao thông của hành lang…]
[Sau đấy tui phát hiện ra một rắc rối lớn.]
Bí Đao nghe tới đoạn đặc sắc, thậm còn ngó lơ biểu tình không đúng lắm trên mặt cô giáo.
Thập Ngũ tiếp tục kể chuyện: [Tui phát hiện ra, lúc Sơ Nhất lao vào, không cẩn thận làm đổ một cái chai thuỷ tinh mờ hình tròn xoe.]
[Cái chai không vặn chặt nắp, nước trong suốt ở bên trong chảy ra ngoài.]
[Lúc ông chủ thấy cảnh ấy, sắc mặt đột nhiên trở nên trắng bệch, ông ấy nhảy dựng lên rút dép ra đánh vào mông Sơ Nhất hai cái, sau đấy hoảng hốt bắt đầu điên cuồng xoay vòng quanh.]
[Vừa xoay vòng vừa gãi đầu, trong miệng còn lẩm nhà lẩm nhẩm thần chú gì mà “Thôi xong rồi, toi rồi, quả này chết chắc rồi, chết mất thôi”.]
Bí Đao vội hỏi: [Tại sao thế?]
Thập Ngũ nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt cảm thông.
[Bởi vì cái chai bị đổ kia là nước thánh chuyên dụng của bà chủ, vừa mới mua chưa được hai ngày, đã bị hai tên chơi ngu này làm đổ một nửa rồi.]
[Chai nước thánh quý giá ấy, 1540 tệ một chai.]
Bí Đao: […]
Nó chậm rãi quay đầu nhìn Sơ Nhất đang nói chuyện với Tiểu Pudding ở góc phòng, không hiểu sao nó còn sống sót được tới giờ này, còn thuận lợi nhìn thấy ánh mặt trời ngày hôm nay nữa.
Bí Đao kề sát Thập Ngũ, run chân, nhỏ giọng hỏi: [Cậu chủ nhà cậu… cậu ấy, còn sống không?]
Thập Ngũ bình tĩnh gật đầu, như thể đã nhìn quen với sự đời: [Còn.]
Bí Đao thở phào, nghiêng đầu hỏi tiếp: [Thế… Chân cậu ấy, có còn không?]
Thập Ngũ gật đầu tiếp, [Còn, cậu ấy sống tốt lắm.]
Bí Đao trừng lớn mắt, [Thế mà lại không chết hả, sao lại thế?]
Thập Ngũ khẽ nhếch môi, nở nụ cười đầy ẩn ý, [Bởi vì tui nghĩ ra một cách hay, giúp cậu ấy lừa người á.]
Bí Đao: [?]
Thập Ngũ giải thích: [Tui ngậm chai nước thánh đặt bên chân cậu chủ, sau đó lại ngậm một chai nước sạch đặt bên cạnh chai nước thánh.]
[Chủ nhân rất thông minh, hiểu ngay gợi ý của tui.]
[Lúc ấy cô chủ đúng lúc gọi điện về, bảo cô ấy sắp tới nhà rồi, mua một quả dưa hấu to, bảo cậu chủ ra cổng tiểu khu đón cô ấy.]
[Cậu chủ mặc dù thích chơi dại, nhưng vào thời khắc mấu chốt vẫn rất quyết đoán, lập tức vặn mở đổ nước sạch vào trong chai nước thánh, sau đó nhanh chóng sắp xếp lại chai lọ về vị trí cũ.]
[Cái mặt lúc dối trá của cậu ấy thật sự rất bình tĩnh, cơ mà khi đổ nước, tay vẫn run lắm.]
Bí Đao giơ chân cún lên, vỗ nhẹ vào Thập Ngũ, chân thành bái phục nó: [Tui phục lắm luôn, cậu giỏi thật đấy, ngày nào cũng sống thật kích thích.]
Thập Ngũ bình tĩnh lắc đầu, khiêm tốn nói: [Có gì đâu, cũng thường thôi.]
[Nhưng mà tối qua tui được ăn cả một miếng dưa hấu to, mà Sơ Nhất chỉ có thể đỏ mắt chờ mong thôi.]
Bí Đao không thể không giơ hai chân cún lên vỗ chân cho Thập Ngũ, vỗ xong lại thấy sai sai, vội vàng hỏi: [Cô chủ nhà cậu không nhận ra mấy người lừa gạt hả?]
Thập Ngũ gật đầu, [Chắc không phát hiện ra đâu, nhưng cậu chủ có tật giật mình, lén lút lấy quỹ đen tích góp của mình đi mua một chai nước thánh mới rồi, định là tới lúc sẽ “Ly miêu hoán Thái tử”.]
Bí Đao tò mò: [“Ly miêu hoán Thái tử” là sao?]
Thập Ngũ nở nụ cười học bá, [Đây là tui học được lúc xem phim cổ trang đó, nếu như cậu muốn biết, chờ lát nữa lúc giờ nghỉ hết tiết, tui kể từ tập đầu tiên cho.]
Bí Đao gật đầu liên tục, cảm động: [Xem ra sau này tui cũng phải học xem tivi nghiêm túc mới được, xem tivi nhiều kiến thức quá à.]
[Ừ,] Thập Ngũ rất tán đồng, [Ti vi hay lắm, có nhiều kênh lắm á.]
Bí Đao vui vẻ hóng hết câu chuyện giật gân trong nhà Sơ Nhất, chạy bạch bạch tới chỗ Cố Tiểu Khả, báo cáo tiến triển công việc cho cô.
[Cô giáo, tui nghe ngóng được không ít tin tức.]
[Ông chú ở biệt thự số 13 khu 2, trông vạm vỡ lắm, cuộc sống hàng ngày rất có quy luật, chỉ là không thích ra ngoài lắm.]
[Ngoài ra, ông ta chưa từng nuôi chó, ông ta nuôi một con nhím nhỏ.]
[Còn nữa còn nữa, theo nguồn tin tin cậy của bạn Hàm Ngư cung cấp, bạn ấy đã từng ngửi được mùi của ông ta.]
[Nhưng mà là từ một năm trước rồi, lúc ấy cậu ấy vẫn là chó con, ông ta từng ôm cậu ấy.]
Cố Tiểu Khả lặng đi hai giây, “Trí nhớ của Hàm Ngư có thể tin được không?”
Bí Đao nghiêm túc gật đầu, [Chắc là tin được ạ, hồi đó lúc ông ta ôm bạn ấy, còn lén túm chặt đuôi bạn ý nữa.]
[Hàm Ngư không có ưu điểm gì…]
[Chỉ giỏi nhất là thù dai.]