Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 93-94
Chương 93
Hàm Ngư sở trường là thù dai được đặc cách thêm vào lớp mầm hoa anh đào, trở thành một học sinh chuyển lớp danh dự.
Con sen của nó rất nghi ngờ, hoàn toàn không hiểu sao thú cưng nhà mình lại có khả năng thành công vào nhóm chuyển lớp, rõ ràng lúc trước cô vội vã xông tới đăng ký, danh sách nhập học đã xếp tới tận ba tháng sau rồi.
Thế mà Hàm Ngư lại dựa vào sở trường “Chơi gì cũng ngu, chỉ thù dai là giỏi”, không những đi cửa sau thành công, còn vì cung cấp manh mối quan trọng mà được miễn học phí.
Bí Đao vỗ đỉnh đầu Hàm Ngư, động viên nó: [Chịu khó học tập ngày một tiến lên, cố gắng để sau này làm một chú chó có ích cho xã hội nha.]
Hàm Ngư nghiêm túc gật đầu, nó vừa mới hoàn thành thuận lợi nhiệm vụ học tập ngày đó, học được cách đi vệ sinh, tò mò hỏi tiền bối Bí Đao: [Thế anh đã trở thành một chú chó có ích cho xã hội chưa?]
Bí Đao rất tự hào, ngẩng đầu cún lông xù, sôi nổi hăng hái nói: [Tất nhiên rồi! Anh đây mỗi tháng đều nhận được tiền lương đó! Không chỉ giúp cậu chủ phát miễn phí bao nhiêu là “áo mưa”, còn nhận việc riêng do cô giáo sắp xếp, kiếm được bao nhiêu là tiền luôn á!]
Mắt cún của Hàm Ngư loé sáng, ngày đầu tiên đến nhà trẻ nó đã nhận ra điểm tốt của tiền rồi, hâm mộ Bí Đao quá à.
[Anh giỏi quá vậy, em cũng muốn có tiền, không những có thể mua những thứ mình thích, còn có thể chia cho bạn nhờ họ giúp em báo thù…]
Bí Đao vội dạy dỗ nó: [Không được gây lộn lung tung đâu đấy.]
Hàm Ngư ngây người, ngơ ngác trả lời: [Em không tính gây lộn đâu, em chỉ định nhờ các bạn giúp em tới cổng nhà ông chú đáng ghét kia tè bậy thui!]
Bí Đao: […]
Ai dây phải nhóc này thì đúng thật sự là quá đen đủi rồi.
Hàm Ngư mặc dù thù dai nhưng phân biệt rõ tốt xấu, nhóc con này suy nghĩ nhạy cảm, ai thật lòng đối xử tốt với nó thì trong thâm tâm nó hiểu rõ.
Ví dụ như con sen nhà nó ôm nó về nhà, dọn cho nó chuồng chó ấm áp, còn mua rất nhiều thức ăn thơm ngon cho nó, nên là cho dù con sen có đánh nó mấy lần để dạy bảo nó lúc làm đổ thùng rác, thì nó vẫn rất thích cô chủ.
Dù sao con sen cũng là người nhà mình, nên phải thương rồi.
Cố Tiểu Khả vừa chải lông cho Hàm Ngư vừa hỏi nó: “Còn nhớ chú ấy túm đoạn nào đuôi của nhóc không?”
Hàm Ngư thoải mái khẽ rên hừ hừ.
[Nhớ ạ, em còn nhớ rõ luôn á!]
[Lúc nhỏ em có nhiều anh chị em lắm, mọi người sống vui vẻ hạnh phúc bên nhau.]
[Nhưng có một ngày á, một ông kia chú tự nhiên tới nhà, chọn tới chọn lui bọn em á…]
Đàn cún Husky cỡ Hàm Ngư đã tới lúc có thể đưa về nhà khác rồi.
Nhóc con không hiểu lắm mấy chuyện này, lúc nó kể lại chuyện còn muốn thừa cơ bày tỏ quan điểm riêng, lén tự khen mình.
[Cuối cùng chú ấy chọn trúng chú cún khoẻ mạnh nhất, thông minh nhất, đáng yêu nhất là em đây!]
Cố Tiểu Khả: “… Sau đấy thì sao?”
Hàm Ngư lắc lắc tai lông, thở phì phì nói: [Chú ấy vuốt lông em, vuốt lông thoải mái lắm, nhưng túm đuôi thì không thích tí nào, đuôi của em bị túm đau ơi là đau ý.]
[Em không thích chú ấy, nên tìm cơ hội lén chuồn đi.]
[Chẳng được bao lâu, chủ nhân em thích nhất đã tới đón em về nhà rồi.]
[Cô chủ ấm áp tốt bụng lắm ấy, em thích cô ấy lắm, dính chặt lên người cô ấy không rời, cho nên cô ấy chỉ đành đưa em về nhà thôi, hì hì~]
[Sau đấy chúng em ở với nhau, trải qua cuộc sống vui vẻ hạnh phúc mỹ mãn đó~]
Cô sen nuôi Hàm Ngư rất cẩn thẩn, thấy nó ăn thức ăn cho chó ngon lành, đơn giản là tò mò xem thức ăn cho chó có vị thế nào, nên bốc một viên ăn thử.
Thức ăn cho chó ngửi thì rất thơm, cảm giác ăn lại cứng khá giòn nhưng không có vị gì.
Thế nhưng… Từ đấy về sau, mỗi lần Hàm Ngư ăn đều để lại cho cô sen hai viên thức ăn cho chó trong bát, vô cùng đều đặn, chỉ hai viên, sau đó chờ con sen tới ăn.
Cô sen mới đầu chẳng hiểu gì, sau vài lần mới hiểu ý của Hàm Ngư.
Hàm Ngư rất cố chấp, kiên định muốn chia sẻ đồ ăn ngon với con sen, không ăn không về.
Cô sen chỉ đành phối hợp diễn kịch với nó hàng ngày, một lời khó nói hết giả bộ ăn hai viên thức ăn cho chó mà cún cưng cố ý để phần cho mình.
Mỗi khi tới lúc ấy, Hàm Ngư lại nở nụ cười vui mừng, biểu cảm ấy giống hệt như mẹ hiền vậy.
Đối mặt với nhóc Husky nằng nặc đòi mình phải ăn thức ăn cho chó với nó, còn thích tới cửa nhà kẻ thù cố tình tè bậy, cô sen giơ hai tay ra hiệu: ‘Tôi không vui một tí nào hết’.
Cố Tiểu Khả đành câm nín với thú cưng Hàm Ngư này, sau lại hỏi nó: “Cái chú kia lúc ấy có đón anh chị em nào của nhóc không?”
Hàm Ngư ngoan ngoãn trả lời: [Không ạ.]
[Lúc em bị túm đuôi, chỉ sợ người khác không thấy được, không phát hiện ra em tủi thân thế nào, nên vừa khóc vừa gào thét.]
[Em gào to lắm luôn á, thế là, chú kia không ở lại bao lâu thì đi luôn.]
Cố Tiểu Khả xoa đầu cún của Hàm Ngư, cười trêu chọc nhóc: “Em đúng là một chú cún thông minh.”
Hàm Ngư nghiêm túc gật đầu, vẻ mặt kiêu ngạo lắm luôn.
Cố Tiểu Khả hơi nghi ngờ ông chú sống trong biệt thự số 13 khu 2, luôn cảm thấy ông ta có chỗ nào đó kỳ quái, nhưng lại không nói rõ được, hơn nữa không có chứng cứ, không thể xác nhận ông ta có phải là kẻ tình nghi mà cảnh quan Lưu muốn tìm, cũng chính là [Người trả thù] đã sát hại biết bao cảnh sát đội chống ma tuý không.
Nhưng, so với nghi ngờ ông chú ấy, thật ra thứ Cố Tiểu Khả nghi ngờ nhiều hơn lại chính là căn biệt thự ấy.
Tại sao Thập Ngũ rõ ràng ngửi thấy có mùi máu tươi, sau khi mở cửa lại không phát hiện ra thứ gì?
Có khi nào trong căn biệt thự ấy có bí mật gì chăng?
Tất nhiên cũng không loại trừ các yếu tố như Border Collie lúc ấy còn nhỏ tuổi, năng lực nghiệp vụ chưa đủ tốt, vân vân, nhưng Cố Tiểu Khả không muốn bỏ qua bất cứ manh mối nào.
Cô quyết định đích thân tới nhà thăm dò tình hình kẻ địch.
Hổ Nha tính cách điềm tĩnh đáng tin cậy, Đao Đao khoẻ khoắn nhạy bén và Bí Đao trinh thám, lập thành một phân đội nhỏ hỗ trợ Cố Tiểu Khả, được bố trí ẩn nấp ở 3 hướng cách cổng ra của căn biệt thự số 13 khu 2 không xa.
Nhóm thú cưng yên lặng núp trong bụi cây, kiên nhẫn chờ đợi hiệu lệnh của Cố Tiểu Khả.
Mà bản thân Cố Tiểu Khả lại dẫn theo chú chó có liên quan là Thập Ngũ thông minh, mang hộp đồ nghề, tự nhiên bấm chuông cửa biệt thự.
Sở dĩ chọn Thập Ngũ đi cùng, một là vì nó đã từng cảm thấy sự kỳ lạ của căn biệt thự này, hai là vì Border Collie có IQ cao, đồng thời vô cùng giỏi quan sát sắc mặt, có thể chỉ dựa vào ánh mắt là hiểu được ý của Cố Tiểu Khả.
Chuông cửa vang lên năm sau tiếng, trong nhà cuối cùng cũng vang lên tiếng động.
“Lạch cạch” một tiếng, cửa lớn mở ra, một người đàn ông trung niên khoảng tầm hơn năm mươi tuổi đứng trước mặt Cố Tiểu Khả.
Thân hình ông ta cao lớn, tay chân cường tráng, da hơi trắng, vẻ ngoài đứng đắn, cười lên lộ ra tám cái răng, khí chất nhã nhặn, tạo cho người khác một cảm giác an toàn đáng tin cậy.
“Cho hỏi có chuyện gì sao?” Giọng ông ta chất phác, ngữ khí gần gũi lễ độ, vẻ mặt thoải mái.
“Là thế này.” Cố Tiểu Khả nở nụ cười nghiệp vụ, cố gắng sửa lại tật xấu không thích giao tiếp của mình, thái độ trung thực nói: “Xin hỏi chú có từng nghe nhắc tới nhà trẻ thú cưng đang kinh doanh ở khu 3 không? Tôi là Cố Tiểu Khả, là viện trưởng của nhà trẻ.”
“Tất nhiên là từng nghe tới rồi, nghe danh cô giáo Cố đã lâu, nhà trẻ thú cưng của cô đã nổi tiếng khắp cả tiểu khu này rồi.”
Sau khi người kia nghe xong lời tự giới thiệu của Cố Tiểu Khả thì cười rất nhiệt tình, cũng thân thiện niềm nở giới thiệu mình: “Xin chào, tôi họ Vương, rất vui được làm quen với cô.”
Cố Tiểu Khả nhân tiện hỏi dò: “Xin hỏi trong nhà chú có nuôi thú cưng không?”
Chú Vương hơi ngập ngừng, sau đó gật đầu: “Chỉ nuôi một con nhím, tên là Ăn Vạ.”
Mục tiêu của Cố Tiểu Khả rất rõ ràng, đó là muốn vào trong nhà điều tra.
Cô không tiện tự mình ra tay tránh bứt dây động rừng, cho nên tính để Thập Ngũ hỗ trợ nghe ngóng thông tin.
Nên Cố Tiểu Khả tiếp tục trò chuyện với chú Vương: “Là thế này, nhà trẻ thú cưng chúng tôi định mở rộng lĩnh vực mới, cho nên hôm nay đặc biệt tới đây tặng chú một lần kiểm tra sức khỏe cho thú cưng.”
“Kiểm tra sức khoẻ lần này hoàn toàn miễn phí, tốn không bao nhiêu thời gian, lại có thể giúp chú càng hiểu thêm về tình trạng sức khoẻ của thú cưng nhà mình, tôi còn có thể căn cứ vào kết quả kiểm tra sức khoẻ, đề xuất thêm cho chú về cách nuôi dưỡng khoa học hơn.”
“Xin hỏi, tôi có thể vào nhà kiểm tra sức khỏe cho bé Ăn Vạ nhà chú không?”
Vớ được chuyện tốt kiểm tra sức khỏe miễn phí thế này, con sen thường đều không từ chối, hễ thật lòng yêu quý thú cưng của mình, đều rất quan tâm tới tình trạng sức khoẻ cơ thể của nó, theo nguyên tắc “Có lỗi thì phải sửa, không có lỗi cũng cần cố gắng thêm”, muốn bản thân hiểu biết cách nuôi thú cưng càng nhiều, càng khoa học hơn.
Do đó, từ chối kiên quyết trái lại khiến người ta nghi ngờ.
Nhưng biểu cảm của chú Vương lại có phần do dự.
Cố Tiểu Khả không định cho ông ta cơ hội từ chối, vội nói: “Nếu như giờ chú không tiện, cũng có thể hẹn thời gian chú rảnh tôi lại tới nhà kiểm tra sức khoẻ cho Ăn Vạ.”
Chương 94:
Cố Tiểu Khả cũng chỉ là muốn vào nhà xem một chút.
“Không có việc gì không có việc gì, cô mau vào đi.”
Chú Vương lập tức phục hồi lại tinh thần, vội vàng mở cửa, lui về phía sau một bước, cười mời Cố Tiểu Khả vào phòng, mà ông ta cũng nói nhiều hơn một chút.
“Gần đây tinh thần Ăn Vạ nhà tôi không tốt lắm, cứ không ngừng rụng gai, tôi đang lo lắng đến phát hoảng, thì may mà có cô đến rồi, thật đúng là buồn ngủ được tặng gối, cô quả thực đã giúp tôi một việc rất lớn, cô giáo Cố, dịch vụ của cô thật là tốt, là người biết làm ăn, chẳng trách trường mẫu giáo thú cưng tuyển sinh lại hot như vậy.”
“Đâu có đâu có, chú quá khen rồi.”
Cố Tiểu Khả nhân cơ hội giới thiệu Thập Ngũ, “Chú Border Collie này tên là Thập Ngũ, tính cách đặc biệt hiền lành ngoan ngoãn, cùng rất nhiều loại động vật nhỏ đều có thể ở chung hòa hợp.”
“Nó cũng rất giỏi trong việc xoa dịu cảm xúc của động vật nhỏ, vì vậy nó rất hữu ích cho việc kiểm tra sức khỏe.”
“Vì vậy, tôi có thể mang nó cùng vào nhà không? Nó đã có kinh nghiệm kết bạn với nhím nhỏ.”
Lúc Cố Tiểu Khả nói những lời này len lén liếc mắt với Thập Ngũ, Thập Ngũ lập tức hiểu ý của cô.
Thập Ngũ đứng dậy nhẹ nhàng cọ cọ vào bắp chân chú Vương, giơ mặt chó trông mong nhìn ông, biểu tình trên mặt vừa vô tội vừa đáng yêu, rất lanh lợi.
Đúng như dự đoán, chú Vương trong nháy mắt đã bị Border Collie cố ý bán manh bạo kích, nét tươi cười trên mặt ông ta càng thêm sáng lạn, đưa tay xoa hai cái lên đầu chú chó Thập Ngũ.
“Đương nhiên là được rồi, mời vào, mời vào! Thập Ngũ phải không? Chú mày thực ngoan ngoãn và đáng yêu đấy!”
Thập Ngũ bị ép kinh doanh, làm nũng kêu ô ô.
Chú Vương cứ như vậy bị Border Collie nhu thuận đáng yêu lại xinh đẹp chinh phục thành công.
Cố Tiểu Khả mượn nhà vệ sinh rửa sạch hai tay, đeo găng tay y tế, mở hộp dụng cụ ra, bắt đầu nghiêm túc kiểm tra sức khỏe cho nhím nhỏ.
Thế nhưng chú nhím nhỏ siêu cấp nhát gan, núp ở trong góc run bần bật, rất kháng cự Cố Tiểu Khả đụng chạm.
Thập Ngũ tiến lên định an ủi đụng Ăn Vạ, kết quả nó càng sợ hơn, ngay cả chú Vương là chủ nhân của nó cũng không thể làm cho nó bình tĩnh lại.
Ăn Vạ cuộn thành một vòng tròn, liều mạng chui vào trong góc, nhìn ra được nó vô cùng bất an và sợ hãi.
Cố Tiểu Khả thở dài, từ trong lồng thu thập một ít phân và nước tiểu của nhím nhỏ, giải thích với chú Vương: “Tôi mang phân và nước tiểu này về bệnh viện thú cưng xét nghiệm, nếu có hạng mục cần kiểm tra thêm sẽ thông báo cho chú tiến hành lấy máu và chụp phim.”
“Được rồi,” Giọng nói của chú Vương có chút khô, căng thẳng hỏi: “Vậy chuyện nó rụng gai là sao?”
Cố Tiểu Khả cẩn thận quan sát da của Ăn Vạ, phán đoán: “Sơ bộ nghi ngờ là rận khiến nó mắc bệnh ngoài da, chú không cần lo lắng, trước tiên tôi sẽ chỉ chú mấy biện pháp tẩy rận, chờ kết quả xét nghiệm ra, sau đó kê đơn thuốc cho nó.”
“Được được được, làm phiền cô rồi.”
Chú Vương lén lút thở phào nhẹ nhõm, rất cảm tạ Cố Tiểu Khả,
“May mắn gặp được cô giáo Cố, cô thật sự giúp tôi một ân huệ lớn.”
“Không có việc gì đâu ạ.” Cố Tiểu Khả lấy ra một quyển sổ nhỏ, cầm bút chuẩn bị ghi chép.
“Ngoài ra, tôi có một số chi tiết cần hỏi, thông tin này có thể giúp giúp Ăn Vạ sớm hồi phục sức khỏe.”
“Xin hỏi nó thường ăn những món ăn gì? Liều lượng như thế nào?”
Cố Tiểu Khả cẩn thận dùng mắt ra hiệu cho Thập Ngũ, khi cô dùng những câu hỏi để thu hút toàn bộ sự chú ý của chú Vương, Thập Ngũ chậm rãi rời khỏi tầm mắt mọi người, rón rén bắt đầu yên lặng quan sát trong biệt thự.
Cố Tiểu Khả nghiêm túc hỏi những vấn đề liên quan đến thói quen sinh hoạt và thói quen ăn uống của Ăn Vạ, còn có quy luật vận động vân vân, cô hỏi cẩn thận, chú Vương trả lời cũng tường tận.
Ngay khi cuộc nói chuyện sắp kết thúc, Thập Ngũ yên lặng trở lại phòng khách, nhẹ nhàng lắc đầu với Cố Tiểu Khả.
Cố Tiểu Khả mỉm cười trấn an chú Vương, “Chú đừng lo lắng, bệnh này của Ăn Vạ không phải là vấn đề lớn, rất dễ chữa khỏi.”
Chú Vương thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng vào lúc này, Thập Ngũ đột nhiên tiến đến trước mặt chú Vương bán manh, vui vẻ vẫy đuôi các loại muốn được ôm.
Chú Vương có chút luống cuống, Cố Tiểu Khả cười giải thích: “Thập Ngũ rất khó thích ai như vậy, nó đây là đang làm nũng với chú, muốn chú ôm nó.”
“Thì ra là như vậy!”
Ánh mắt chú Vương sáng ngời, không chút do dự khom lưng ôm Border Collie xinh đẹp lại đáng yêu vào trong lòng, dịu dàng vuốt lông cho nó.
Tuy nhiên, những điều tốt đẹp luôn luôn là một tia chớp nhoáng.
Chú Vương vừa mới tuốt được hai cục lông xù, Thập Ngũ đã để lại một vết tiểu màu vàng trên bụng ông.
Toàn hiện trường yên–tĩnh–
Ngay cả không khí cũng đông lại.
Chú Vương cả khuôn mặt trong nháy mắt toàn bộ đen sầm lại.
Thập Ngũ thấy bầu không khí không đúng, lập tức tránh khỏi vòng tay chú Vương, lạch cạch chạy xa, lui vào góc cửa lớn, cúi đầu cụp tai, tỏ thái độ “tôi sai rồi tôi đang suy nghĩ lại”.
Cố Tiểu Khả thoáng cái đứng lên liên tục nói xin lỗi.
“Xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi! Trước khi tôi đến đây đã cùng nó đi dạo, theo lý thuyết không nên đi tiểu bừa bãi, thực sự xin lỗi! Tôi tôi tôi sẽ bồi thường quần áo cho chú, gửi cho chú ba lần đến kiểm tra y tế, mặt khác tất cả các chi phí y tế lần này của Ăn Vạ tôi cũng cung cấp cho chú tất cả các gói, xin hãy tha thứ cho sai lầm trong công việc này của tôi.”
Cố Tiểu Khả cũng không trách cứ Thập Ngũ, mà đem tất cả trách nhiệm đều ôm ở trên người mình.
Border Collie trong góc giống như một đứa trẻ phạm sai lầm, luống cuống lui sang một bên, lộ ra biểu tình thật cẩn thận.
“Bỏ đi bỏ đi.” Chú Vương thở dài, nhịn xuống lửa giận, phất phất tay với Cố Tiểu Khả, “Cô đi trước đi, tôi muốn tắm rửa thay quần áo.”
“Được ạ, ta sẽ không quấy rầy chú nữa.”
Cố Tiểu Khả lại cúi đầu xin lỗi rồi chủ động rời đi, “Chờ sau khi có kết quả kiểm tra của Ăn Vạ, tôi sẽ liên lạc với chú có được không ạ?”
“Được.”
Chú Vương nhìn chằm chằm vết bẩn màu vàng khai nồng trên bụng, gắt gao nhíu mày, mắng một tiếng, phiền não muốn lập tức cởi quần áo, nhưng cởi được một nửa động tác lại đột nhiên dừng lại, đứng dậy đi vào phòng tắm.
Cố Tiểu Khả dắt Thập Ngũ rời đi, trên đường luôn luôn cau mày, bọn cô đi một vòng sau lại lặng lẽ trở lại, nấp cách đó không xa.
Thập Ngũ nhỏ giọng hỏi: [Cô giáo, tôi vừa rồi biểu hiện như thế nào?]
Cố Tiểu Khả ôm lấy Border Collie thông minh dùng sức hôn một cái, thấp giọng khen ngợi: “Vô cùng giỏi! Diễn xuất rất tự nhiên, giống hệt với kế hoạch của chúng ta.”
Thập Ngũ rung lông chó mượt của mình, đang muốn hơi đắc ý một chút, đã thấy sắc mặt Cố Tiểu Khả không tốt lắm.
[Cô giáo, cô sao vậy ạ?]
Cố Tiểu Khả hạ thấp giọng, “Chú Vương kia có vấn đề.”
Thập Ngũ lập tức yên tĩnh lại, [Vấn đề gì ạ?]
Cố Tiểu Khả trầm mặc hai giây mới trả lời: “Ăn Vạ cũng không phải là bệnh ngoài da gì.”
“Lúc đầu tôi hoài nghi là bởi vì phản ứng đụng chạm của Ăn Vạ, tuy rằng tính cách loài nhím trời sinh mẫn cảm, nhưng đối với chủ nhân nhà mình mà lại sợ hãi thành như vậy lại rất hiếm thấy.”
“Ăn Vạ sợ chủ nhân của nó, so với sợ chúng ta còn nghiêm trọng hơn.”
Thập Ngũ nghĩ không ra, [Vì sao ạ?]
Cố Tiểu Khả cắn răng, dùng sức hít sâu, sau đó trả lời: “Lưng của Ăn Vạ bị hói vài khối, vết thương về cơ bản đã khép lại, cho nên ông ta cho rằng tôi không nhìn ra…”
[Nhìn ra cái gì?]
“Gai của Ăn Vạ căn bản không phải bởi vì sinh bệnh tự rơi, mà là bị người ta nhổ ra!”
Cứng rắn nhổ gai khỏe mạnh ra, đau đớn bao nhiêu, Cố Tiểu Khả quả thực không đành lòng suy nghĩ.
Cô nắm chặt nắm tay, tức giận nghiến răng nghiến lợi, “Tôi không hiểu tiếng nhím, cho nên không cách nào xác nhận đến cùng đã xảy ra chuyện gì, cũng không cách nào an ủi Ăn Vạ được…”
Thập Ngũ cọ đầu tới gần Cố Tiểu Khả, thân thể nhỏ nhắn lông xù nép chặt vào bên cạnh cô giáo.
Cố Tiểu Khả tỉnh táo lại, hôn lỗ tai nhỏ dựng thẳng lên của Thập Ngũ.
“Bây giờ chúng ta chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi Pitt ‘đen’, hy vọng nó sẽ hành động thuận lợi.”
Thập Ngũ nghiêm túc gật gật đầu.
Sau khi Cố Tiểu Khả xin lỗi rời đi, chú Vương lập tức cầm quần áo sạch sẽ vào phòng tắm chuẩn bị tắm rửa, ông ta hùng hùng hổ hổ, động tác tắm rửa rất là thô lỗ, giống như là đang phát tiết tức giận gì đó.
Tâm phiền ý loạn, chú Vương cũng không phát hiện cửa sổ phòng tắm vốn đóng chặt đã bị cô giáo từng mượn toilet đẩy ra một khe hở.
Mãi cho đến khi vòi hoa sen truyền ra tiếng nước chảy róc rách thành dòng, Pitt ‘đen’ lặng lẽ trốn sau cửa sổ mới bắt đầu hành động.
Nó chậm rãi đến gần, ló ra nửa cái đầu rình mò.
Nương theo một khe hở mà Cố Tiểu Khả mở ra lúc trước, Pitt ‘đen’ muốn xem rõ liệu trên vai chú Vương rốt cuộc có vết thương do súng bắn hay không.
Đáng tiếc khe hở không đủ lớn, tầm mắt bị cản trở, hơn nữa trong phòng tắm hơi nước lượn lờ, Pitt ‘đen’ căn bản không thấy rõ, không có cách nào khác, nó chỉ có thể lựa chọn khởi động kế hoạch dự phòng.
Pitt ‘đen’ vươn ra hai móng vuốt đen lông xù, cầm một công cụ nhỏ chậm rãi luồn vào cửa sổ…
Nhưng vào lúc này, chú Vương đột nhiên quay đầu lại.
Lưng Pitt ‘đen’ ớn lạnh, nhận thấy nguy cơ bất thình lình, lập tức muốn chạy trốn.
Nhưng nhiệm vụ còn chưa hoàn thành, nó không thể để việc sắp thành lại hỏng được, cho nên tiểu tử nhỏ bé cố nén nỗi sợ hãi theo bản năng, ổn định tâm lý, tiếp tục tiến hành sự nghiệp nhìn trộm đến cùng.
Tuy nhiên, cửa sổ đột nhiên bị kéo ra.
Đập vào mắt chú Vương là một chú mèo đen đang lén lút.
Chú mèo đen đeo một sợi dây trên cổ, đầu kia của dây treo một máy ảnh nhỏ bằng ngón tay cái không dây, máy ảnh nhỏ gọn đang được giữ vững bởi đôi chân lông xù của nó.
Sắc mặt chú Vương trầm xuống, đột nhiên lạnh lùng cười.
Hàm Ngư sở trường là thù dai được đặc cách thêm vào lớp mầm hoa anh đào, trở thành một học sinh chuyển lớp danh dự.
Con sen của nó rất nghi ngờ, hoàn toàn không hiểu sao thú cưng nhà mình lại có khả năng thành công vào nhóm chuyển lớp, rõ ràng lúc trước cô vội vã xông tới đăng ký, danh sách nhập học đã xếp tới tận ba tháng sau rồi.
Thế mà Hàm Ngư lại dựa vào sở trường “Chơi gì cũng ngu, chỉ thù dai là giỏi”, không những đi cửa sau thành công, còn vì cung cấp manh mối quan trọng mà được miễn học phí.
Bí Đao vỗ đỉnh đầu Hàm Ngư, động viên nó: [Chịu khó học tập ngày một tiến lên, cố gắng để sau này làm một chú chó có ích cho xã hội nha.]
Hàm Ngư nghiêm túc gật đầu, nó vừa mới hoàn thành thuận lợi nhiệm vụ học tập ngày đó, học được cách đi vệ sinh, tò mò hỏi tiền bối Bí Đao: [Thế anh đã trở thành một chú chó có ích cho xã hội chưa?]
Bí Đao rất tự hào, ngẩng đầu cún lông xù, sôi nổi hăng hái nói: [Tất nhiên rồi! Anh đây mỗi tháng đều nhận được tiền lương đó! Không chỉ giúp cậu chủ phát miễn phí bao nhiêu là “áo mưa”, còn nhận việc riêng do cô giáo sắp xếp, kiếm được bao nhiêu là tiền luôn á!]
Mắt cún của Hàm Ngư loé sáng, ngày đầu tiên đến nhà trẻ nó đã nhận ra điểm tốt của tiền rồi, hâm mộ Bí Đao quá à.
[Anh giỏi quá vậy, em cũng muốn có tiền, không những có thể mua những thứ mình thích, còn có thể chia cho bạn nhờ họ giúp em báo thù…]
Bí Đao vội dạy dỗ nó: [Không được gây lộn lung tung đâu đấy.]
Hàm Ngư ngây người, ngơ ngác trả lời: [Em không tính gây lộn đâu, em chỉ định nhờ các bạn giúp em tới cổng nhà ông chú đáng ghét kia tè bậy thui!]
Bí Đao: […]
Ai dây phải nhóc này thì đúng thật sự là quá đen đủi rồi.
Hàm Ngư mặc dù thù dai nhưng phân biệt rõ tốt xấu, nhóc con này suy nghĩ nhạy cảm, ai thật lòng đối xử tốt với nó thì trong thâm tâm nó hiểu rõ.
Ví dụ như con sen nhà nó ôm nó về nhà, dọn cho nó chuồng chó ấm áp, còn mua rất nhiều thức ăn thơm ngon cho nó, nên là cho dù con sen có đánh nó mấy lần để dạy bảo nó lúc làm đổ thùng rác, thì nó vẫn rất thích cô chủ.
Dù sao con sen cũng là người nhà mình, nên phải thương rồi.
Cố Tiểu Khả vừa chải lông cho Hàm Ngư vừa hỏi nó: “Còn nhớ chú ấy túm đoạn nào đuôi của nhóc không?”
Hàm Ngư thoải mái khẽ rên hừ hừ.
[Nhớ ạ, em còn nhớ rõ luôn á!]
[Lúc nhỏ em có nhiều anh chị em lắm, mọi người sống vui vẻ hạnh phúc bên nhau.]
[Nhưng có một ngày á, một ông kia chú tự nhiên tới nhà, chọn tới chọn lui bọn em á…]
Đàn cún Husky cỡ Hàm Ngư đã tới lúc có thể đưa về nhà khác rồi.
Nhóc con không hiểu lắm mấy chuyện này, lúc nó kể lại chuyện còn muốn thừa cơ bày tỏ quan điểm riêng, lén tự khen mình.
[Cuối cùng chú ấy chọn trúng chú cún khoẻ mạnh nhất, thông minh nhất, đáng yêu nhất là em đây!]
Cố Tiểu Khả: “… Sau đấy thì sao?”
Hàm Ngư lắc lắc tai lông, thở phì phì nói: [Chú ấy vuốt lông em, vuốt lông thoải mái lắm, nhưng túm đuôi thì không thích tí nào, đuôi của em bị túm đau ơi là đau ý.]
[Em không thích chú ấy, nên tìm cơ hội lén chuồn đi.]
[Chẳng được bao lâu, chủ nhân em thích nhất đã tới đón em về nhà rồi.]
[Cô chủ ấm áp tốt bụng lắm ấy, em thích cô ấy lắm, dính chặt lên người cô ấy không rời, cho nên cô ấy chỉ đành đưa em về nhà thôi, hì hì~]
[Sau đấy chúng em ở với nhau, trải qua cuộc sống vui vẻ hạnh phúc mỹ mãn đó~]
Cô sen nuôi Hàm Ngư rất cẩn thẩn, thấy nó ăn thức ăn cho chó ngon lành, đơn giản là tò mò xem thức ăn cho chó có vị thế nào, nên bốc một viên ăn thử.
Thức ăn cho chó ngửi thì rất thơm, cảm giác ăn lại cứng khá giòn nhưng không có vị gì.
Thế nhưng… Từ đấy về sau, mỗi lần Hàm Ngư ăn đều để lại cho cô sen hai viên thức ăn cho chó trong bát, vô cùng đều đặn, chỉ hai viên, sau đó chờ con sen tới ăn.
Cô sen mới đầu chẳng hiểu gì, sau vài lần mới hiểu ý của Hàm Ngư.
Hàm Ngư rất cố chấp, kiên định muốn chia sẻ đồ ăn ngon với con sen, không ăn không về.
Cô sen chỉ đành phối hợp diễn kịch với nó hàng ngày, một lời khó nói hết giả bộ ăn hai viên thức ăn cho chó mà cún cưng cố ý để phần cho mình.
Mỗi khi tới lúc ấy, Hàm Ngư lại nở nụ cười vui mừng, biểu cảm ấy giống hệt như mẹ hiền vậy.
Đối mặt với nhóc Husky nằng nặc đòi mình phải ăn thức ăn cho chó với nó, còn thích tới cửa nhà kẻ thù cố tình tè bậy, cô sen giơ hai tay ra hiệu: ‘Tôi không vui một tí nào hết’.
Cố Tiểu Khả đành câm nín với thú cưng Hàm Ngư này, sau lại hỏi nó: “Cái chú kia lúc ấy có đón anh chị em nào của nhóc không?”
Hàm Ngư ngoan ngoãn trả lời: [Không ạ.]
[Lúc em bị túm đuôi, chỉ sợ người khác không thấy được, không phát hiện ra em tủi thân thế nào, nên vừa khóc vừa gào thét.]
[Em gào to lắm luôn á, thế là, chú kia không ở lại bao lâu thì đi luôn.]
Cố Tiểu Khả xoa đầu cún của Hàm Ngư, cười trêu chọc nhóc: “Em đúng là một chú cún thông minh.”
Hàm Ngư nghiêm túc gật đầu, vẻ mặt kiêu ngạo lắm luôn.
Cố Tiểu Khả hơi nghi ngờ ông chú sống trong biệt thự số 13 khu 2, luôn cảm thấy ông ta có chỗ nào đó kỳ quái, nhưng lại không nói rõ được, hơn nữa không có chứng cứ, không thể xác nhận ông ta có phải là kẻ tình nghi mà cảnh quan Lưu muốn tìm, cũng chính là [Người trả thù] đã sát hại biết bao cảnh sát đội chống ma tuý không.
Nhưng, so với nghi ngờ ông chú ấy, thật ra thứ Cố Tiểu Khả nghi ngờ nhiều hơn lại chính là căn biệt thự ấy.
Tại sao Thập Ngũ rõ ràng ngửi thấy có mùi máu tươi, sau khi mở cửa lại không phát hiện ra thứ gì?
Có khi nào trong căn biệt thự ấy có bí mật gì chăng?
Tất nhiên cũng không loại trừ các yếu tố như Border Collie lúc ấy còn nhỏ tuổi, năng lực nghiệp vụ chưa đủ tốt, vân vân, nhưng Cố Tiểu Khả không muốn bỏ qua bất cứ manh mối nào.
Cô quyết định đích thân tới nhà thăm dò tình hình kẻ địch.
Hổ Nha tính cách điềm tĩnh đáng tin cậy, Đao Đao khoẻ khoắn nhạy bén và Bí Đao trinh thám, lập thành một phân đội nhỏ hỗ trợ Cố Tiểu Khả, được bố trí ẩn nấp ở 3 hướng cách cổng ra của căn biệt thự số 13 khu 2 không xa.
Nhóm thú cưng yên lặng núp trong bụi cây, kiên nhẫn chờ đợi hiệu lệnh của Cố Tiểu Khả.
Mà bản thân Cố Tiểu Khả lại dẫn theo chú chó có liên quan là Thập Ngũ thông minh, mang hộp đồ nghề, tự nhiên bấm chuông cửa biệt thự.
Sở dĩ chọn Thập Ngũ đi cùng, một là vì nó đã từng cảm thấy sự kỳ lạ của căn biệt thự này, hai là vì Border Collie có IQ cao, đồng thời vô cùng giỏi quan sát sắc mặt, có thể chỉ dựa vào ánh mắt là hiểu được ý của Cố Tiểu Khả.
Chuông cửa vang lên năm sau tiếng, trong nhà cuối cùng cũng vang lên tiếng động.
“Lạch cạch” một tiếng, cửa lớn mở ra, một người đàn ông trung niên khoảng tầm hơn năm mươi tuổi đứng trước mặt Cố Tiểu Khả.
Thân hình ông ta cao lớn, tay chân cường tráng, da hơi trắng, vẻ ngoài đứng đắn, cười lên lộ ra tám cái răng, khí chất nhã nhặn, tạo cho người khác một cảm giác an toàn đáng tin cậy.
“Cho hỏi có chuyện gì sao?” Giọng ông ta chất phác, ngữ khí gần gũi lễ độ, vẻ mặt thoải mái.
“Là thế này.” Cố Tiểu Khả nở nụ cười nghiệp vụ, cố gắng sửa lại tật xấu không thích giao tiếp của mình, thái độ trung thực nói: “Xin hỏi chú có từng nghe nhắc tới nhà trẻ thú cưng đang kinh doanh ở khu 3 không? Tôi là Cố Tiểu Khả, là viện trưởng của nhà trẻ.”
“Tất nhiên là từng nghe tới rồi, nghe danh cô giáo Cố đã lâu, nhà trẻ thú cưng của cô đã nổi tiếng khắp cả tiểu khu này rồi.”
Sau khi người kia nghe xong lời tự giới thiệu của Cố Tiểu Khả thì cười rất nhiệt tình, cũng thân thiện niềm nở giới thiệu mình: “Xin chào, tôi họ Vương, rất vui được làm quen với cô.”
Cố Tiểu Khả nhân tiện hỏi dò: “Xin hỏi trong nhà chú có nuôi thú cưng không?”
Chú Vương hơi ngập ngừng, sau đó gật đầu: “Chỉ nuôi một con nhím, tên là Ăn Vạ.”
Mục tiêu của Cố Tiểu Khả rất rõ ràng, đó là muốn vào trong nhà điều tra.
Cô không tiện tự mình ra tay tránh bứt dây động rừng, cho nên tính để Thập Ngũ hỗ trợ nghe ngóng thông tin.
Nên Cố Tiểu Khả tiếp tục trò chuyện với chú Vương: “Là thế này, nhà trẻ thú cưng chúng tôi định mở rộng lĩnh vực mới, cho nên hôm nay đặc biệt tới đây tặng chú một lần kiểm tra sức khỏe cho thú cưng.”
“Kiểm tra sức khoẻ lần này hoàn toàn miễn phí, tốn không bao nhiêu thời gian, lại có thể giúp chú càng hiểu thêm về tình trạng sức khoẻ của thú cưng nhà mình, tôi còn có thể căn cứ vào kết quả kiểm tra sức khoẻ, đề xuất thêm cho chú về cách nuôi dưỡng khoa học hơn.”
“Xin hỏi, tôi có thể vào nhà kiểm tra sức khỏe cho bé Ăn Vạ nhà chú không?”
Vớ được chuyện tốt kiểm tra sức khỏe miễn phí thế này, con sen thường đều không từ chối, hễ thật lòng yêu quý thú cưng của mình, đều rất quan tâm tới tình trạng sức khoẻ cơ thể của nó, theo nguyên tắc “Có lỗi thì phải sửa, không có lỗi cũng cần cố gắng thêm”, muốn bản thân hiểu biết cách nuôi thú cưng càng nhiều, càng khoa học hơn.
Do đó, từ chối kiên quyết trái lại khiến người ta nghi ngờ.
Nhưng biểu cảm của chú Vương lại có phần do dự.
Cố Tiểu Khả không định cho ông ta cơ hội từ chối, vội nói: “Nếu như giờ chú không tiện, cũng có thể hẹn thời gian chú rảnh tôi lại tới nhà kiểm tra sức khoẻ cho Ăn Vạ.”
Chương 94:
Cố Tiểu Khả cũng chỉ là muốn vào nhà xem một chút.
“Không có việc gì không có việc gì, cô mau vào đi.”
Chú Vương lập tức phục hồi lại tinh thần, vội vàng mở cửa, lui về phía sau một bước, cười mời Cố Tiểu Khả vào phòng, mà ông ta cũng nói nhiều hơn một chút.
“Gần đây tinh thần Ăn Vạ nhà tôi không tốt lắm, cứ không ngừng rụng gai, tôi đang lo lắng đến phát hoảng, thì may mà có cô đến rồi, thật đúng là buồn ngủ được tặng gối, cô quả thực đã giúp tôi một việc rất lớn, cô giáo Cố, dịch vụ của cô thật là tốt, là người biết làm ăn, chẳng trách trường mẫu giáo thú cưng tuyển sinh lại hot như vậy.”
“Đâu có đâu có, chú quá khen rồi.”
Cố Tiểu Khả nhân cơ hội giới thiệu Thập Ngũ, “Chú Border Collie này tên là Thập Ngũ, tính cách đặc biệt hiền lành ngoan ngoãn, cùng rất nhiều loại động vật nhỏ đều có thể ở chung hòa hợp.”
“Nó cũng rất giỏi trong việc xoa dịu cảm xúc của động vật nhỏ, vì vậy nó rất hữu ích cho việc kiểm tra sức khỏe.”
“Vì vậy, tôi có thể mang nó cùng vào nhà không? Nó đã có kinh nghiệm kết bạn với nhím nhỏ.”
Lúc Cố Tiểu Khả nói những lời này len lén liếc mắt với Thập Ngũ, Thập Ngũ lập tức hiểu ý của cô.
Thập Ngũ đứng dậy nhẹ nhàng cọ cọ vào bắp chân chú Vương, giơ mặt chó trông mong nhìn ông, biểu tình trên mặt vừa vô tội vừa đáng yêu, rất lanh lợi.
Đúng như dự đoán, chú Vương trong nháy mắt đã bị Border Collie cố ý bán manh bạo kích, nét tươi cười trên mặt ông ta càng thêm sáng lạn, đưa tay xoa hai cái lên đầu chú chó Thập Ngũ.
“Đương nhiên là được rồi, mời vào, mời vào! Thập Ngũ phải không? Chú mày thực ngoan ngoãn và đáng yêu đấy!”
Thập Ngũ bị ép kinh doanh, làm nũng kêu ô ô.
Chú Vương cứ như vậy bị Border Collie nhu thuận đáng yêu lại xinh đẹp chinh phục thành công.
Cố Tiểu Khả mượn nhà vệ sinh rửa sạch hai tay, đeo găng tay y tế, mở hộp dụng cụ ra, bắt đầu nghiêm túc kiểm tra sức khỏe cho nhím nhỏ.
Thế nhưng chú nhím nhỏ siêu cấp nhát gan, núp ở trong góc run bần bật, rất kháng cự Cố Tiểu Khả đụng chạm.
Thập Ngũ tiến lên định an ủi đụng Ăn Vạ, kết quả nó càng sợ hơn, ngay cả chú Vương là chủ nhân của nó cũng không thể làm cho nó bình tĩnh lại.
Ăn Vạ cuộn thành một vòng tròn, liều mạng chui vào trong góc, nhìn ra được nó vô cùng bất an và sợ hãi.
Cố Tiểu Khả thở dài, từ trong lồng thu thập một ít phân và nước tiểu của nhím nhỏ, giải thích với chú Vương: “Tôi mang phân và nước tiểu này về bệnh viện thú cưng xét nghiệm, nếu có hạng mục cần kiểm tra thêm sẽ thông báo cho chú tiến hành lấy máu và chụp phim.”
“Được rồi,” Giọng nói của chú Vương có chút khô, căng thẳng hỏi: “Vậy chuyện nó rụng gai là sao?”
Cố Tiểu Khả cẩn thận quan sát da của Ăn Vạ, phán đoán: “Sơ bộ nghi ngờ là rận khiến nó mắc bệnh ngoài da, chú không cần lo lắng, trước tiên tôi sẽ chỉ chú mấy biện pháp tẩy rận, chờ kết quả xét nghiệm ra, sau đó kê đơn thuốc cho nó.”
“Được được được, làm phiền cô rồi.”
Chú Vương lén lút thở phào nhẹ nhõm, rất cảm tạ Cố Tiểu Khả,
“May mắn gặp được cô giáo Cố, cô thật sự giúp tôi một ân huệ lớn.”
“Không có việc gì đâu ạ.” Cố Tiểu Khả lấy ra một quyển sổ nhỏ, cầm bút chuẩn bị ghi chép.
“Ngoài ra, tôi có một số chi tiết cần hỏi, thông tin này có thể giúp giúp Ăn Vạ sớm hồi phục sức khỏe.”
“Xin hỏi nó thường ăn những món ăn gì? Liều lượng như thế nào?”
Cố Tiểu Khả cẩn thận dùng mắt ra hiệu cho Thập Ngũ, khi cô dùng những câu hỏi để thu hút toàn bộ sự chú ý của chú Vương, Thập Ngũ chậm rãi rời khỏi tầm mắt mọi người, rón rén bắt đầu yên lặng quan sát trong biệt thự.
Cố Tiểu Khả nghiêm túc hỏi những vấn đề liên quan đến thói quen sinh hoạt và thói quen ăn uống của Ăn Vạ, còn có quy luật vận động vân vân, cô hỏi cẩn thận, chú Vương trả lời cũng tường tận.
Ngay khi cuộc nói chuyện sắp kết thúc, Thập Ngũ yên lặng trở lại phòng khách, nhẹ nhàng lắc đầu với Cố Tiểu Khả.
Cố Tiểu Khả mỉm cười trấn an chú Vương, “Chú đừng lo lắng, bệnh này của Ăn Vạ không phải là vấn đề lớn, rất dễ chữa khỏi.”
Chú Vương thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng vào lúc này, Thập Ngũ đột nhiên tiến đến trước mặt chú Vương bán manh, vui vẻ vẫy đuôi các loại muốn được ôm.
Chú Vương có chút luống cuống, Cố Tiểu Khả cười giải thích: “Thập Ngũ rất khó thích ai như vậy, nó đây là đang làm nũng với chú, muốn chú ôm nó.”
“Thì ra là như vậy!”
Ánh mắt chú Vương sáng ngời, không chút do dự khom lưng ôm Border Collie xinh đẹp lại đáng yêu vào trong lòng, dịu dàng vuốt lông cho nó.
Tuy nhiên, những điều tốt đẹp luôn luôn là một tia chớp nhoáng.
Chú Vương vừa mới tuốt được hai cục lông xù, Thập Ngũ đã để lại một vết tiểu màu vàng trên bụng ông.
Toàn hiện trường yên–tĩnh–
Ngay cả không khí cũng đông lại.
Chú Vương cả khuôn mặt trong nháy mắt toàn bộ đen sầm lại.
Thập Ngũ thấy bầu không khí không đúng, lập tức tránh khỏi vòng tay chú Vương, lạch cạch chạy xa, lui vào góc cửa lớn, cúi đầu cụp tai, tỏ thái độ “tôi sai rồi tôi đang suy nghĩ lại”.
Cố Tiểu Khả thoáng cái đứng lên liên tục nói xin lỗi.
“Xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi xin lỗi! Trước khi tôi đến đây đã cùng nó đi dạo, theo lý thuyết không nên đi tiểu bừa bãi, thực sự xin lỗi! Tôi tôi tôi sẽ bồi thường quần áo cho chú, gửi cho chú ba lần đến kiểm tra y tế, mặt khác tất cả các chi phí y tế lần này của Ăn Vạ tôi cũng cung cấp cho chú tất cả các gói, xin hãy tha thứ cho sai lầm trong công việc này của tôi.”
Cố Tiểu Khả cũng không trách cứ Thập Ngũ, mà đem tất cả trách nhiệm đều ôm ở trên người mình.
Border Collie trong góc giống như một đứa trẻ phạm sai lầm, luống cuống lui sang một bên, lộ ra biểu tình thật cẩn thận.
“Bỏ đi bỏ đi.” Chú Vương thở dài, nhịn xuống lửa giận, phất phất tay với Cố Tiểu Khả, “Cô đi trước đi, tôi muốn tắm rửa thay quần áo.”
“Được ạ, ta sẽ không quấy rầy chú nữa.”
Cố Tiểu Khả lại cúi đầu xin lỗi rồi chủ động rời đi, “Chờ sau khi có kết quả kiểm tra của Ăn Vạ, tôi sẽ liên lạc với chú có được không ạ?”
“Được.”
Chú Vương nhìn chằm chằm vết bẩn màu vàng khai nồng trên bụng, gắt gao nhíu mày, mắng một tiếng, phiền não muốn lập tức cởi quần áo, nhưng cởi được một nửa động tác lại đột nhiên dừng lại, đứng dậy đi vào phòng tắm.
Cố Tiểu Khả dắt Thập Ngũ rời đi, trên đường luôn luôn cau mày, bọn cô đi một vòng sau lại lặng lẽ trở lại, nấp cách đó không xa.
Thập Ngũ nhỏ giọng hỏi: [Cô giáo, tôi vừa rồi biểu hiện như thế nào?]
Cố Tiểu Khả ôm lấy Border Collie thông minh dùng sức hôn một cái, thấp giọng khen ngợi: “Vô cùng giỏi! Diễn xuất rất tự nhiên, giống hệt với kế hoạch của chúng ta.”
Thập Ngũ rung lông chó mượt của mình, đang muốn hơi đắc ý một chút, đã thấy sắc mặt Cố Tiểu Khả không tốt lắm.
[Cô giáo, cô sao vậy ạ?]
Cố Tiểu Khả hạ thấp giọng, “Chú Vương kia có vấn đề.”
Thập Ngũ lập tức yên tĩnh lại, [Vấn đề gì ạ?]
Cố Tiểu Khả trầm mặc hai giây mới trả lời: “Ăn Vạ cũng không phải là bệnh ngoài da gì.”
“Lúc đầu tôi hoài nghi là bởi vì phản ứng đụng chạm của Ăn Vạ, tuy rằng tính cách loài nhím trời sinh mẫn cảm, nhưng đối với chủ nhân nhà mình mà lại sợ hãi thành như vậy lại rất hiếm thấy.”
“Ăn Vạ sợ chủ nhân của nó, so với sợ chúng ta còn nghiêm trọng hơn.”
Thập Ngũ nghĩ không ra, [Vì sao ạ?]
Cố Tiểu Khả cắn răng, dùng sức hít sâu, sau đó trả lời: “Lưng của Ăn Vạ bị hói vài khối, vết thương về cơ bản đã khép lại, cho nên ông ta cho rằng tôi không nhìn ra…”
[Nhìn ra cái gì?]
“Gai của Ăn Vạ căn bản không phải bởi vì sinh bệnh tự rơi, mà là bị người ta nhổ ra!”
Cứng rắn nhổ gai khỏe mạnh ra, đau đớn bao nhiêu, Cố Tiểu Khả quả thực không đành lòng suy nghĩ.
Cô nắm chặt nắm tay, tức giận nghiến răng nghiến lợi, “Tôi không hiểu tiếng nhím, cho nên không cách nào xác nhận đến cùng đã xảy ra chuyện gì, cũng không cách nào an ủi Ăn Vạ được…”
Thập Ngũ cọ đầu tới gần Cố Tiểu Khả, thân thể nhỏ nhắn lông xù nép chặt vào bên cạnh cô giáo.
Cố Tiểu Khả tỉnh táo lại, hôn lỗ tai nhỏ dựng thẳng lên của Thập Ngũ.
“Bây giờ chúng ta chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi Pitt ‘đen’, hy vọng nó sẽ hành động thuận lợi.”
Thập Ngũ nghiêm túc gật gật đầu.
Sau khi Cố Tiểu Khả xin lỗi rời đi, chú Vương lập tức cầm quần áo sạch sẽ vào phòng tắm chuẩn bị tắm rửa, ông ta hùng hùng hổ hổ, động tác tắm rửa rất là thô lỗ, giống như là đang phát tiết tức giận gì đó.
Tâm phiền ý loạn, chú Vương cũng không phát hiện cửa sổ phòng tắm vốn đóng chặt đã bị cô giáo từng mượn toilet đẩy ra một khe hở.
Mãi cho đến khi vòi hoa sen truyền ra tiếng nước chảy róc rách thành dòng, Pitt ‘đen’ lặng lẽ trốn sau cửa sổ mới bắt đầu hành động.
Nó chậm rãi đến gần, ló ra nửa cái đầu rình mò.
Nương theo một khe hở mà Cố Tiểu Khả mở ra lúc trước, Pitt ‘đen’ muốn xem rõ liệu trên vai chú Vương rốt cuộc có vết thương do súng bắn hay không.
Đáng tiếc khe hở không đủ lớn, tầm mắt bị cản trở, hơn nữa trong phòng tắm hơi nước lượn lờ, Pitt ‘đen’ căn bản không thấy rõ, không có cách nào khác, nó chỉ có thể lựa chọn khởi động kế hoạch dự phòng.
Pitt ‘đen’ vươn ra hai móng vuốt đen lông xù, cầm một công cụ nhỏ chậm rãi luồn vào cửa sổ…
Nhưng vào lúc này, chú Vương đột nhiên quay đầu lại.
Lưng Pitt ‘đen’ ớn lạnh, nhận thấy nguy cơ bất thình lình, lập tức muốn chạy trốn.
Nhưng nhiệm vụ còn chưa hoàn thành, nó không thể để việc sắp thành lại hỏng được, cho nên tiểu tử nhỏ bé cố nén nỗi sợ hãi theo bản năng, ổn định tâm lý, tiếp tục tiến hành sự nghiệp nhìn trộm đến cùng.
Tuy nhiên, cửa sổ đột nhiên bị kéo ra.
Đập vào mắt chú Vương là một chú mèo đen đang lén lút.
Chú mèo đen đeo một sợi dây trên cổ, đầu kia của dây treo một máy ảnh nhỏ bằng ngón tay cái không dây, máy ảnh nhỏ gọn đang được giữ vững bởi đôi chân lông xù của nó.
Sắc mặt chú Vương trầm xuống, đột nhiên lạnh lùng cười.