Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 354
Biệt thự của nhà họ Thẩm nằm ở ngoại ô thành phố Bắc Ninh, tránh xa tiếng ồn trong thành thị, trở về với sự yên tĩnh của tự nhiên, nghe nói đây là nơi được ông cụ Thẩm lựa chọn làm nơi dưỡng lão.
Tống An Kỳ đi vào trong nhà họ Thẩm với tâm trạng căng thẳng.
“Cậu chủ, cậu về rồi.”
Bọn họ vừa mới bước vào đã có thiếu phụ trung niên mỉm cười đón tiếp, lúc nhìn thấy Tống An Kỳ, rõ ràng gương mặt bà ta trở nên gượng gạo, nhưng rồi nhanh chóng trở lại bình thường rồi hỏi một câu tượng trung: “Đây là bạn gái của cậu chủ à.”
“Ừm. Dì Trần cứ gọi cô ấy là An Kỳ là được.” Rồi sau đó anh lại giới thiệu cho Tống An Kỳ: “An Kỳ, đây là dì Trần, quản gia của nhà anh, bà ấy đã làm việc ở nhà họ Trần mười mấy năm nay rồi, còn thân thiết hơn cả người nhà nữa.”
“Chào dì Trần.” Tống An Kỳ dè dặt cất tiếng chào hỏi.
Dì Trần cười híp mắt: “Chào cô, An Kỳ.”
“Dì Trần, ông nội tôi đâu rồi?” Thẩm Tử Dục cất tiếng hỏi.
“Ông cụ ở trong phòng làm việc trên tầng hai, nói là nếu như cậu về thì lên thẳng tầng hai tìm ông ấy.”
Nghe dì Trần nói như thế, Thẩm Tử Dục nắm tay Tống An Kỳ đi lên lầu.
Vào lúc này, dì Trần gọi anh lại: “Cậu chủ, ông cụ chỉ gọi một mình cậu lên thôi.”
Chỉ gọi một mình anh lên, thế còn An Kỳ thì sao? Thẩm Tử Dục nhìn Tống An Kỳ với vẻ không yên tâm.
Tống An Kỳ mỉm cười: “Anh đi lên đi, em có thể ở đây một mình mà.”
Dì Trần cũng góp lời: “Phải đó, cậu đi lên đi. Tôi sẽ giúp cậu chăm sóc cho An Kỳ.”
Thẩm Tử Dục do dự một lúc rồi mới nói với dì Trần: “Thế thì phiền dì rồi, dì Trần”.
Dì Trần phì cười: “Mau lên đi, miễn cho ông cụ chờ lâu rồi lại thấy không vui.”
Thẩm Tử Dục cười cười với Tống An Kỳ rồi sải bước lên trên lầu.
Thấy Thẩm Tử Dục đã đi lên lầu, dì Trần mới quay sang nhìn Tống An Kỳ, quan sát cô khắp một lượt rồi mỉm cười mà hỏi: “An Kỳ, cháu và cậu chủ quen nhau bao lâu rồi?”
“Được vài tháng rồi.” Tống An Kỳ trả lời thật thà, cô mỉm cười lịch sự.
“Vài tháng?” Dì Trần nhếch môi hỏi tiếp: “Thế cháu có biết gia thế của cậu ấy không?”
Tống An Kỳ cũng không phải đồ ngốc, dì Trần hỏi thế có nghĩa là muốn biết xem có phải cô quen anh vì gia thế của gia đình anh hay không.
“Cháu từng nghe nhắc đến nhưng không thật sự hiểu lắm.” Dù gì nhà họ Thẩm cũng là một gia tộc lớn, không thể nào không biết được, bởi thế câu trả lời của cô cũng được xem như an toàn nhất rồi.”
Dì Trần tiếp tục mỉm cười: “Thế lực của nhà họ Thẩm trong chính trị và quân đội có thể khiến cho một vài gia tộc như nhà họ Lục sợ hãi, bởi thế cháu nghĩ rằng mình có xứng với gia tộc này hay không?”
Câu hỏi này rất sắc bén, đột nhiên Tống An Kỳ cảm thấy mặc dù dì Trần đang mỉm cười, thế nhưng vẫn có vẻ lạnh giá và…vẻ toan tính gì đó với cô.
Tống An Kỳ mỉm cười, cô thản nhiên mà đáp: “Có lẽ cháu không xứng với nhà họ Thẩm, nhưng cháu xứng với Tử Dục. Hơn nữa cháu và Tử Dục yêu nhau là vì yêu thích con người của anh ấy, cho dù anh ấy có nghèo rớt mồng tơi thì cháu cũng nguyện theo anh ấy.”
Ánh mắt của dì Trần thoáng có vẻ tán thưởng, khi nghe thấy những câu hỏi sắc bén của bà ấy, cô gái này không hề tỏ vẻ hoảng sợ và tự ti khi mà vẫn tỏ ra tự nhiên thoải mái, nếu như cậu chủ không có vợ chưa cưới thì nói thật lòng, hai người họ cũng rất xứng đôi.
“An Kỳ, cháu đừng trách dì khi dì hỏi như thế, từ trước đến nay nhà họ Thẩm cũng không chê nghèo thích giàu, giữ quan niệm môn đăng hộ đối, nhưng có vài chuyện không đơn giản như những gì cháu nghĩ đâu.”
“Cháu hiểu, dì Trần.” Tống An Kỳ mỉm cười rồi nói: “Chuyện không đơn giản mà dì nói là Tử Dục đã có vợ chưa cưới, hơn nữa đây chính là cháu dâu mà ông nội của anh ấy nhận định.”
Dì Trần gật đầu: “Đúng là thế, cháu biết rồi à? Vợ chưa cưới của cậu chủ đã về nước rồi, tài xế đã ra sân bay đón cô ấy.”
Nghe thấy thế, nụ cười trên khóe môi Tống An Kỳ cứng đờ, cô đã hiểu rồi, đây là một buổi hồng môn yến, ông cụ muốn làm cô thấy khó xử.
Dì Trần thấy gương mặt cô tối đi mới khẽ thở dài: “An Kỳ, dì đã chăm sóc cho cậu chủ từ nhỏ đến lớn, người con gái mà cậu ấy thích thì dì cũng thích, bởi thế dì mới nói cho cháu nghe chuyện này, chỉ hy vọng cháu có thể chuẩn bị tâm lý, bữa tiệc tối nay không phải là bữa tiệc gia đình bình thường đâu.”
Tống An Kỳ mỉm cười với bà ấy: “Cảm ơn dì Trần.”
Cho dù tối nay xảy ra chuyên gì thì cô cũng hy vọng mình có thể ung dung ứng phó, chỉ cần tin rằng Tử Dục yêu mình là đủ rồi.
…
Tống An Kỳ nhìn thấy vợ chưa cưới của Thẩm Tử Dục.
Vốn dĩ cứ nghĩ rằng cô ta là một người con gái đẹp, nhưng không ngờ lại là một cô gái có dung mạo bình thường và điềm tĩnh.
Cô gái ấy tên là Hứa Tâm Tĩnh, người sao tên vậy, rất yên tĩnh.
Chiếc váy dài tao nhã làm tôn lên vóc dáng mảnh mai của cô ta, trông cô ta có vẻ rất thư sinh.
Mái tóc dài được chải chuốt gọn gàng, không hề có sợi tóc nào bị rối.
Gương mặt trắng trẻo nhỏ nhắn, không đánh phấn, trên mũi có chiếc kính gọng đen, trông có vẻ hết sức bình thường, dễ dàng chìm nghỉm khi đi giữa dòng người.
Nếu như dì Trần không nói cô ta đã hai mươi tuổi rồi thì cô thật sự cho rằng cô ta là học sinh trung học.
“Chào cô, tôi là Hứa Tâm Tĩnh.” Hứa Tâm Tĩnh chủ động chào hỏi Tống An Kỳ, cô ta chìa tay ra, gương mặt trắng trẻo nở nụ cười.
Tống An Kỳ bắt tay với cô ta: “Chào cô, tôi là Tống An Kỳ.”
Chỉ bắt tay một lúc rồi thả ra ngay, Hứa Tâm Tĩnh cất tiếng hỏi: “Cô là bạn gái của Tử Dục à?”
Bị vợ chưa cưới của Thẩm Tử Dục hỏi như thế khiến cho Tống An Kỳ cảm thấy hơi lúng túng, nhưng cô vẫn gật đầu: “Ừm, đúng là tôi.”
“Anh ấy yêu cô không?” Hứa Tâm Tĩnh hỏi cô.
Tống An Kỳ sững sờ: “Yêu, anh ấy rất tôi yêu.”
Nói đến đây, nụ cười ngọt ngào không khỏi nở trên gương mặt Tống An Kỳ.
Khiến cho Hứa Tâm Tĩnh xốn xang hết cả mắt, thế nhưng cô ta vẫn giả vờ thản nhiên rồi hỏi tiếp: “Thế cô cảm thấy hai người có thể kết hôn không?”
“Có thể.” Cô trả lời không chút do dự.
Hứa Tâm Tĩnh nhướn mày tiếp tục hỏi dồn: “Thế cô cảm thấy ông nội Thẩm sẽ cho phép hai người kết hôn không?”
Tống An Kỳ khựng lại khi nghe thấy Hứa Tâm Tĩnh hỏi mình như thế, cô nhìn Hứa Tâm Tĩnh chăm chú rồi mím môi: “Tôi không biết.”
Vẻ đắc ý nhanh chóng hiện lên trong mắt Hứa Tâm Tĩnh: “Tôi biết, ông cụ Thẩm sẽ không đồng ý đâu, cô có biết vì sao không?”
Tống An Kỳ không trả lời mà chỉ im lặng nhìn cô ta.
“Bởi vì tôi mới là cháu dâu được ông cụ Thẩm lựa chọn.” Lúc nói đến đây, gương mặt Hứa Tâm Tĩnh toát ra vẻ đắc ý.
Lần này Tống An Kỳ đã hiểu rồi, cô cứ nghĩ rằng Hứa Tâm Tĩnh là một người con gái dịu dàng điềm tĩnh giống như tên của cô ta vậy, bây giờ nghĩ lại mới thấy không phải thế, nghe những câu cô ta hỏi cô là biết ngay cô ta không hề đơn giản một chút nào.
Tống An Kỳ cười khẽ rồi cất tiếng hỏi cô ta: “Thế thì cô nghĩ Tử Dục có cưới cô không?”
“…Sẽ.” Hứa Tâm Tĩnh hơi do dự.
Nụ cười trên gương mặt Tống An Kỳ không khỏi sâu đậm hơn vài phần: “Anh ấy sẽ không, bởi vì anh ấy yêu tôi.”
Vừa nghe cô nói thế, gương mặt Hứa Tâm Tĩnh đã trắng bệch như tờ giấy.
Tống An Kỳ đi vào trong nhà họ Thẩm với tâm trạng căng thẳng.
“Cậu chủ, cậu về rồi.”
Bọn họ vừa mới bước vào đã có thiếu phụ trung niên mỉm cười đón tiếp, lúc nhìn thấy Tống An Kỳ, rõ ràng gương mặt bà ta trở nên gượng gạo, nhưng rồi nhanh chóng trở lại bình thường rồi hỏi một câu tượng trung: “Đây là bạn gái của cậu chủ à.”
“Ừm. Dì Trần cứ gọi cô ấy là An Kỳ là được.” Rồi sau đó anh lại giới thiệu cho Tống An Kỳ: “An Kỳ, đây là dì Trần, quản gia của nhà anh, bà ấy đã làm việc ở nhà họ Trần mười mấy năm nay rồi, còn thân thiết hơn cả người nhà nữa.”
“Chào dì Trần.” Tống An Kỳ dè dặt cất tiếng chào hỏi.
Dì Trần cười híp mắt: “Chào cô, An Kỳ.”
“Dì Trần, ông nội tôi đâu rồi?” Thẩm Tử Dục cất tiếng hỏi.
“Ông cụ ở trong phòng làm việc trên tầng hai, nói là nếu như cậu về thì lên thẳng tầng hai tìm ông ấy.”
Nghe dì Trần nói như thế, Thẩm Tử Dục nắm tay Tống An Kỳ đi lên lầu.
Vào lúc này, dì Trần gọi anh lại: “Cậu chủ, ông cụ chỉ gọi một mình cậu lên thôi.”
Chỉ gọi một mình anh lên, thế còn An Kỳ thì sao? Thẩm Tử Dục nhìn Tống An Kỳ với vẻ không yên tâm.
Tống An Kỳ mỉm cười: “Anh đi lên đi, em có thể ở đây một mình mà.”
Dì Trần cũng góp lời: “Phải đó, cậu đi lên đi. Tôi sẽ giúp cậu chăm sóc cho An Kỳ.”
Thẩm Tử Dục do dự một lúc rồi mới nói với dì Trần: “Thế thì phiền dì rồi, dì Trần”.
Dì Trần phì cười: “Mau lên đi, miễn cho ông cụ chờ lâu rồi lại thấy không vui.”
Thẩm Tử Dục cười cười với Tống An Kỳ rồi sải bước lên trên lầu.
Thấy Thẩm Tử Dục đã đi lên lầu, dì Trần mới quay sang nhìn Tống An Kỳ, quan sát cô khắp một lượt rồi mỉm cười mà hỏi: “An Kỳ, cháu và cậu chủ quen nhau bao lâu rồi?”
“Được vài tháng rồi.” Tống An Kỳ trả lời thật thà, cô mỉm cười lịch sự.
“Vài tháng?” Dì Trần nhếch môi hỏi tiếp: “Thế cháu có biết gia thế của cậu ấy không?”
Tống An Kỳ cũng không phải đồ ngốc, dì Trần hỏi thế có nghĩa là muốn biết xem có phải cô quen anh vì gia thế của gia đình anh hay không.
“Cháu từng nghe nhắc đến nhưng không thật sự hiểu lắm.” Dù gì nhà họ Thẩm cũng là một gia tộc lớn, không thể nào không biết được, bởi thế câu trả lời của cô cũng được xem như an toàn nhất rồi.”
Dì Trần tiếp tục mỉm cười: “Thế lực của nhà họ Thẩm trong chính trị và quân đội có thể khiến cho một vài gia tộc như nhà họ Lục sợ hãi, bởi thế cháu nghĩ rằng mình có xứng với gia tộc này hay không?”
Câu hỏi này rất sắc bén, đột nhiên Tống An Kỳ cảm thấy mặc dù dì Trần đang mỉm cười, thế nhưng vẫn có vẻ lạnh giá và…vẻ toan tính gì đó với cô.
Tống An Kỳ mỉm cười, cô thản nhiên mà đáp: “Có lẽ cháu không xứng với nhà họ Thẩm, nhưng cháu xứng với Tử Dục. Hơn nữa cháu và Tử Dục yêu nhau là vì yêu thích con người của anh ấy, cho dù anh ấy có nghèo rớt mồng tơi thì cháu cũng nguyện theo anh ấy.”
Ánh mắt của dì Trần thoáng có vẻ tán thưởng, khi nghe thấy những câu hỏi sắc bén của bà ấy, cô gái này không hề tỏ vẻ hoảng sợ và tự ti khi mà vẫn tỏ ra tự nhiên thoải mái, nếu như cậu chủ không có vợ chưa cưới thì nói thật lòng, hai người họ cũng rất xứng đôi.
“An Kỳ, cháu đừng trách dì khi dì hỏi như thế, từ trước đến nay nhà họ Thẩm cũng không chê nghèo thích giàu, giữ quan niệm môn đăng hộ đối, nhưng có vài chuyện không đơn giản như những gì cháu nghĩ đâu.”
“Cháu hiểu, dì Trần.” Tống An Kỳ mỉm cười rồi nói: “Chuyện không đơn giản mà dì nói là Tử Dục đã có vợ chưa cưới, hơn nữa đây chính là cháu dâu mà ông nội của anh ấy nhận định.”
Dì Trần gật đầu: “Đúng là thế, cháu biết rồi à? Vợ chưa cưới của cậu chủ đã về nước rồi, tài xế đã ra sân bay đón cô ấy.”
Nghe thấy thế, nụ cười trên khóe môi Tống An Kỳ cứng đờ, cô đã hiểu rồi, đây là một buổi hồng môn yến, ông cụ muốn làm cô thấy khó xử.
Dì Trần thấy gương mặt cô tối đi mới khẽ thở dài: “An Kỳ, dì đã chăm sóc cho cậu chủ từ nhỏ đến lớn, người con gái mà cậu ấy thích thì dì cũng thích, bởi thế dì mới nói cho cháu nghe chuyện này, chỉ hy vọng cháu có thể chuẩn bị tâm lý, bữa tiệc tối nay không phải là bữa tiệc gia đình bình thường đâu.”
Tống An Kỳ mỉm cười với bà ấy: “Cảm ơn dì Trần.”
Cho dù tối nay xảy ra chuyên gì thì cô cũng hy vọng mình có thể ung dung ứng phó, chỉ cần tin rằng Tử Dục yêu mình là đủ rồi.
…
Tống An Kỳ nhìn thấy vợ chưa cưới của Thẩm Tử Dục.
Vốn dĩ cứ nghĩ rằng cô ta là một người con gái đẹp, nhưng không ngờ lại là một cô gái có dung mạo bình thường và điềm tĩnh.
Cô gái ấy tên là Hứa Tâm Tĩnh, người sao tên vậy, rất yên tĩnh.
Chiếc váy dài tao nhã làm tôn lên vóc dáng mảnh mai của cô ta, trông cô ta có vẻ rất thư sinh.
Mái tóc dài được chải chuốt gọn gàng, không hề có sợi tóc nào bị rối.
Gương mặt trắng trẻo nhỏ nhắn, không đánh phấn, trên mũi có chiếc kính gọng đen, trông có vẻ hết sức bình thường, dễ dàng chìm nghỉm khi đi giữa dòng người.
Nếu như dì Trần không nói cô ta đã hai mươi tuổi rồi thì cô thật sự cho rằng cô ta là học sinh trung học.
“Chào cô, tôi là Hứa Tâm Tĩnh.” Hứa Tâm Tĩnh chủ động chào hỏi Tống An Kỳ, cô ta chìa tay ra, gương mặt trắng trẻo nở nụ cười.
Tống An Kỳ bắt tay với cô ta: “Chào cô, tôi là Tống An Kỳ.”
Chỉ bắt tay một lúc rồi thả ra ngay, Hứa Tâm Tĩnh cất tiếng hỏi: “Cô là bạn gái của Tử Dục à?”
Bị vợ chưa cưới của Thẩm Tử Dục hỏi như thế khiến cho Tống An Kỳ cảm thấy hơi lúng túng, nhưng cô vẫn gật đầu: “Ừm, đúng là tôi.”
“Anh ấy yêu cô không?” Hứa Tâm Tĩnh hỏi cô.
Tống An Kỳ sững sờ: “Yêu, anh ấy rất tôi yêu.”
Nói đến đây, nụ cười ngọt ngào không khỏi nở trên gương mặt Tống An Kỳ.
Khiến cho Hứa Tâm Tĩnh xốn xang hết cả mắt, thế nhưng cô ta vẫn giả vờ thản nhiên rồi hỏi tiếp: “Thế cô cảm thấy hai người có thể kết hôn không?”
“Có thể.” Cô trả lời không chút do dự.
Hứa Tâm Tĩnh nhướn mày tiếp tục hỏi dồn: “Thế cô cảm thấy ông nội Thẩm sẽ cho phép hai người kết hôn không?”
Tống An Kỳ khựng lại khi nghe thấy Hứa Tâm Tĩnh hỏi mình như thế, cô nhìn Hứa Tâm Tĩnh chăm chú rồi mím môi: “Tôi không biết.”
Vẻ đắc ý nhanh chóng hiện lên trong mắt Hứa Tâm Tĩnh: “Tôi biết, ông cụ Thẩm sẽ không đồng ý đâu, cô có biết vì sao không?”
Tống An Kỳ không trả lời mà chỉ im lặng nhìn cô ta.
“Bởi vì tôi mới là cháu dâu được ông cụ Thẩm lựa chọn.” Lúc nói đến đây, gương mặt Hứa Tâm Tĩnh toát ra vẻ đắc ý.
Lần này Tống An Kỳ đã hiểu rồi, cô cứ nghĩ rằng Hứa Tâm Tĩnh là một người con gái dịu dàng điềm tĩnh giống như tên của cô ta vậy, bây giờ nghĩ lại mới thấy không phải thế, nghe những câu cô ta hỏi cô là biết ngay cô ta không hề đơn giản một chút nào.
Tống An Kỳ cười khẽ rồi cất tiếng hỏi cô ta: “Thế thì cô nghĩ Tử Dục có cưới cô không?”
“…Sẽ.” Hứa Tâm Tĩnh hơi do dự.
Nụ cười trên gương mặt Tống An Kỳ không khỏi sâu đậm hơn vài phần: “Anh ấy sẽ không, bởi vì anh ấy yêu tôi.”
Vừa nghe cô nói thế, gương mặt Hứa Tâm Tĩnh đã trắng bệch như tờ giấy.
Bình luận facebook